TruyenFull.Me

Bhtt Dau La Than De

Hạo Thiên Tông tọa lạc giữa vùng núi non trùng điệp, sừng sững mà uy nghiêm. Mây mù quanh năm lượn lờ, tựa như tầng tầng lớp lớp sương mờ che chở, làm cho nơi đây càng thêm thần bí. Địa thế nơi này hiểm trở, phần lớn các ngọn núi đều dốc đứng gần như dựng đứng, từng khe núi uốn lượn chằng chịt, tạo nên những hành lang thiên nhiên tựa mê cung.

Nếu muốn tiến vào núi, chỉ cần trèo qua một ngọn thôi cũng đủ hao tổn tinh lực vô cùng lớn. Giả như mỗi ngọn núi đều bố trí phòng ngự kiên cố, thì mỗi kẻ xâm nhập đều phải vượt qua từng tầng từng lớp trùng trùng điệp điệp cấm chế. Cho dù có hơn mười lần số người phòng ngự, cũng chưa chắc công phá nổi. Địa thế hiểm yếu, có thể nói là thiên hiểm nhân gian khó xâm phạm.

Ở đỉnh ngọn núi cuối cùng, có một sợi xích sắt thô to bằng bắp tay, lặng lẽ vắt ngang không trung, nối thẳng đến đỉnh núi đối diện. Mây mù dày đặc che phủ, khiến nó hầu như ẩn trong sương trắng, nếu không chú ý kỹ rất khó phát hiện.

Tuy rằng dây xích kia sẽ chao đảo trong gió núi, nhưng chỉ cần có tu vi nhất định, đủ vững vàng đứng trên dây, thì có thể dễ dàng qua lại. Ít nhất, đối với những Hồn Sư cấp ba mươi trở lên, chuyện này chẳng hề khó khăn.

Ngay khi đám đệ tử trên võ trường đang hăng say tu luyện, bỗng trên đỉnh ngọn núi cuối cùng, một vệt sáng phá không bay tới, thẳng hướng võ trường mà đến. Vầng sáng ấy rực rỡ, thu hút ánh mắt của không ít đệ tử. Khi ánh sáng tan đi, một bóng dáng nữ tử thanh tú chậm rãi hiện ra giữa không trung.

Nữ tử ấy đẹp tựa thần tiên giáng trần, vẻ đẹp thanh lệ kiêu sa đến mức khiến người ta quên cả hô hấp. Mái tóc dài óng ánh sắc vàng kim, như suối lụa chảy mềm mại giữa gió, buộc hờ sau đầu, vài sợi tóc bay bay theo gió, càng tô điểm cho gương mặt thanh tú tuyệt mỹ.

Nàng khoác trên mình bộ trường bào màu đen lam xen trắng, vừa thướt tha vừa uy nghiêm, những chi tiết kim loại nơi thắt lưng và bả vai khảm ngọc tinh xảo, tựa như một nữ chiến thần nơi cõi tiên linh. Thân hình nàng cao ráo, đường cong mềm mại mà không mất đi vẻ mạnh mẽ, mỗi động tác đều toát lên khí chất cao quý khó xâm phạm.

Đôi mắt nàng sắc xanh lam băng giá, trong suốt như tinh thạch, sâu thẳm và lạnh lẽo như vực sâu không đáy, vừa lạnh lùng sắc bén, vừa mang theo nét kiên nghị trầm ổn. Một ánh nhìn của nàng có thể khiến muôn người khuất phục, vừa uy nghiêm như thần, lại phảng phất nét dịu dàng tựa ánh trăng thu.

Trong tay nàng là một thanh kiếm sắc bén, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lam nhạt, quanh quẩn hàn khí mờ mờ, tựa như sương tuyết ngưng tụ, lạnh lẽo đến rợn người.

Điều khiến người người kinh hãi nhất - chính là nàng đang ngự không giữa bầu trời, tay cầm kiếm nhẹ nhàng đứng giữa tầng mây, tựa như tiên nữ nơi cửu thiên hạ phàm.

Ngự không phi hành, chỉ những cường giả chí tôn bậc Đấu Thánh trở lên mới có thể thi triển. Nhưng nàng lại thản nhiên đứng đó, như thể chuyện ấy vốn dĩ là điều hiển nhiên, càng khiến mọi người không dám tin vào mắt mình.

Chẳng bao lâu sau, mấy bóng người quen thuộc khác cũng đồng loạt xuất hiện trên bầu trời võ trường. Đó là Đại trưởng lão Đường Phi, Tông chủ Đường Thiên, cùng Tích Nguyệt - phu nhân tông chủ, lúc này đang ôm trong tay một bé gái hai tuổi đáng yêu.

Đường Khiếu và những vị trưởng lão khác đều bay tới, cùng nhau tụ hội quanh nữ tử kia, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập khó tin.

Hai mắt nữ tử sáng rực, đôi mắt tím thâm sâu hiện lên tia ấm áp hiếm thấy, nàng nhẹ nhàng cúi người thi lễ, giọng nói thanh thanh vang lên rõ ràng:

"Hàn nhi bái kiến các vị trưởng bối, phụ thân, mẫu thân, ca ca."

Tích Nguyệt nghe tiếng con gái, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào. Sáu năm trời, bà ngày đêm thương nhớ nữ nhi, giờ phút này rốt cuộc cũng gặp lại. Khi nữ nhi vừa thức tỉnh võ hồn, liền bị đưa đi bế quan, biệt tích từ đó.

Đường Hàn không kìm nén nổi xúc động, lập tức tiến đến ôm chặt lấy mẫu thân, giọng nghẹn ngào run run:

"Mẫu thân, Hàn nhi đã thành cường giả rồi. Sau này con sẽ bảo vệ mẫu thân, con sẽ sớm thành thân, để người sớm có cháu bế. Mẫu thân, đừng khóc nữa... là Hàn nhi không tốt, Hàn nhi xin lỗi người..."

Nàng nhẹ nhàng dỗ dành mẫu thân, ôm lấy bà như đang vỗ về một đứa trẻ, ánh mắt chứa đầy thương yêu.

Ngay lúc ấy, Đường Thiên nghiêm mặt, bước tới kéo mạnh nữ nhi ra, quát lớn:

"Ai cho ngươi ôm lão bà của ta, mau buông ra!"

Đường Hàn bị phụ thân kéo đi không chút nể tình, cảm xúc vừa dâng trào lập tức bị dập tắt. Nàng khẽ hừ một tiếng, khôi phục vẻ lãnh đạm vốn có. Nhưng Tích Nguyệt lại chẳng chịu để yên, bà tức giận đến mức nghiến răng, đây là nữ nhi bà mong ngóng bao năm a! Bị kéo ra như vậy sao bà có thể nhịn?

Ngay tức khắc, bà xoay tay, nhấn mạnh một cú vào eo Đường Thiên, khiến lão già kia đau đến gào rú inh ỏi.

Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, Đường Khiếu bất ngờ cất giọng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Hàn:

"Hàn Hàn... muội... muội đã là Đấu Thánh rồi sao?"

Câu hỏi ấy khiến cả võ trường rơi vào im lặng chết chóc, sau đó là tiếng hít thở dồn dập. Tất cả mới nhận ra - Đường Hàn vẫn đang ngự không, chẳng lẽ tu vi nàng đã thật sự vượt qua Đấu Thánh?

Đường Hàn khẽ mỉm cười, bình thản nói:

"Đại ca, muội không phải Đấu Thánh."

Một câu ấy lập tức khiến toàn trường rơi vào trầm tư sâu sắc. Không phải Đấu Thánh nhưng lại có thể ngự không? Chẳng lẽ là dựa vào pháp khí? Nhưng Đường Hàn bế quan sáu năm, không hề tiếp xúc với ngoại giới, làm sao có pháp khí được?

Lúc này, Đại trưởng lão Đường Phi trầm giọng hỏi:

"Hàn nhi, tu vi hiện tại của con là gì?"

Đường Hàn cười nhạt, giọng nói trong trẻo nhưng đầy khí phách:

"Chư vị không cần quá kinh ngạc đâu a."

Vừa dứt lời, Hồn hoàn sau lưng nàng chậm rãi hiện ra - một tím, một đen, một đen... tiếp nối nhau, cuối cùng xuất hiện hai vòng đỏ rực rỡ. Chín vòng Hồn hoàn sáng rực giữa không trung, khiến toàn trường lập tức nổ tung.

"Phong Hào Đấu La! Là Phong Hào Đấu La! Nhị tiểu thư là Phong Hào Đấu La! Trời ạ, 12 tuổi mà đã thành Phong Hào Đấu La! Hạo Thiên Tông chúng ta xuất hiện Phong Hào Đấu La trẻ nhất đại lục rồi! Đẹp như tiên, lại còn mạnh thế này, chỉ sợ thiếu niên khắp đại lục đều muốn quỳ dưới chân nàng thôi!"

Các đệ tử dưới võ trường reo hò chấn động, ngay cả những trưởng lão trên cao cũng khó giấu nổi vẻ kinh hoàng. Một Phong Hào Đấu La 12 tuổi, đây đã không còn là thiên tài, mà là yêu nghiệt chân chính!

Đường Thiên lúc này mới hừ một tiếng, ra lệnh dứt khoát:

"Tất cả đệ tử trở lại luyện tập! Hàn nhi, con mau về tắm rửa thay y phục đi. Y phục của con chắc không vừa đâu, qua phòng đại ca con mượn tạm, ta sẽ cho người may mới cho con."

Mọi người vội vàng tản đi, nhưng ánh mắt vẫn ngấm ngầm dõi theo bóng dáng nữ tử vừa rực rỡ như ánh sáng kia.

Sau khi trở về phòng, thanh âm của Nhất Tử vang lên trong tâm trí Đường Hàn:

"Chủ nhân, khi nào người rời khỏi Hạo Thiên Tông?"

Đường Hàn đáp thản nhiên:

"Ta sẽ ở lại thêm một năm nữa, sau đó mới rời đi ngao du đại lục."

Nhất Tử cúi đầu đáp:

"Rõ, khi nào người cần, Nhất Tử sẽ lập tức xuất hiện."

Sau đó, Đường Hàn cùng Đường Khiếu bước về phòng hắn lấy y phục. Đường Hàn nhìn đại ca, trong mắt lóe lên tia tự hào:

"Đại ca, huynh đã đạt Hồn Vương rồi sao?"

Đường Khiếu cười khẽ, không giấu nổi vẻ tự hào:

"Đúng vậy, ta đã là Hồn Vương 52 cấp rồi. Nhưng vẫn thua muội xa."

Dù lời nói có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt hắn vẫn chan chứa tình cảm huynh trưởng, tràn đầy yêu thương và che chở.

Đường Hàn mỉm cười nhàn nhạt, giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo:

"Đại ca, muội biết huynh là thiên tài mà. Chúc mừng huynh trở thành Hồn Vương trẻ nhất đại lục. Không hổ là ca ca của muội. Muội có một món quà chúc mừng huynh."

Nàng khẽ niệm:

"Nhất Tử, mang Hồn Cốt tay phải 5 vạn năm đến đây."

Chẳng bao lâu, trên tay Đường Hàn xuất hiện một khối Hồn Cốt vàng óng, lấp lánh ánh sáng thần thánh. Đường Khiếu kinh ngạc tới mức suýt thốt không nên lời, giọng run run:

"Hàn nhi... muội lấy Hồn Cốt này từ đâu?"

Đường Hàn thản nhiên đáp:

"Đại ca yên tâm, Hồn Cốt này không hợp với muội. Đây là cơ duyên thần ban, rất hợp với huynh. Muội tặng huynh xem như quà mừng. Đây là Hồn Cốt tay phải 5 vạn năm của Ám Khủng Kim Hùng, cực kỳ phù hợp với huynh. Sau khi về phòng, huynh nên bế quan hấp thụ sớm, đừng để lỡ cơ hội."

Đường Khiếu cảm động đến đỏ mắt, nhận lấy Hồn Cốt, hai huynh muội cùng nhau trở về phòng.

Sau khi tắm rửa, thay trang phục đen tuyền tượng trưng uy quyền, Đường Hàn chậm rãi tiến vào đại sảnh nghị sự, nơi các trưởng lão đã ngồi đầy đủ. Nàng cung kính hành lễ, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi.

Các trưởng lão nhìn nàng, trong lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc - tự hào, kính sợ, và cả sự kỳ vọng khôn cùng.

Đại trưởng lão cười hiền hòa:

"Hàn nhi không cần đa lễ, ngồi xuống đi. Mọi người có vài lời muốn hỏi con."

Đường Hàn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, gương mặt ung dung bình thản.

Nhị trưởng lão nôn nóng hỏi ngay:

"Nhị tiểu thư, vì sao tu vi con tăng nhanh như vậy? Không phải trước đây chỉ cần tấn cấp Hồn Tông là có thể xuất quan rồi sao? Sao con lại bế quan lâu đến thế?"

Đường Thiên thấy bà vẫn muốn hỏi tiếp, liền hắng giọng ngăn lại. Đường Hàn khẽ cười, thong thả đáp:

"Thiên phú con vốn cao. Sau khi củng cố tu vi, con đắm chìm vào tu luyện, không muốn lãng phí thời gian vào việc khác. Cứ thế, một lần ngộ đạo, không ngờ khi tỉnh lại, tu vi đã thành Phong Hào Đấu La."

[P/s: Câu trả lời không hề thuyết phục nhưng thần thái lại rất thuyết phục.]

Đường Hàn vẫn giữ vẻ thản nhiên, lạnh nhạt đáp lại từng câu hỏi của Nhị trưởng lão, ngữ khí không nhanh không chậm, rõ ràng và mạch lạc. Dẫu lời nói nàng đơn giản, song lại khiến người nghe không khỏi kinh ngạc xen lẫn kính phục.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời ngoài trời đã dần ngả về Tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả chân trời. Thế nhưng trong đại điện, không khí vẫn rộn ràng sôi nổi, chẳng ai để tâm đến trời đất bên ngoài, chỉ mải mê lắng nghe Đường Hàn trả lời.

Từ giữa trưa đến tận khi trời chập choạng tối, những câu hỏi vẫn nối tiếp không dứt. Nhưng suốt cả quá trình ấy, Đường Hàn vẫn giữ vẻ ung dung, thong thả, tựa như đã quen với cảnh tượng này từ lâu. Thỉnh thoảng nàng chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt trong suốt vẫn trầm tĩnh như mặt hồ, không hề dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me