Bhtt Dau La Than De
Hạo Thiên Tông, hôm nay trời trong mây trắng lững lờ, gió nhẹ phất phơ, một ngày rất thích hợp để xuất môn lịch luyện. Đã tròn một năm kể từ ngày nàng bế quan tu luyện. Theo đúng kế hoạch, hôm nay nàng sẽ rời tông môn, đến Võ Hồn Điện tìm người trong lòng — Đông nhi của nàng.Đường Hàn thay một thân trường y màu xanh nhạt, tà váy tung bay, mái tóc dài buộc cao gọn gàng sau lưng. Sau khi chỉnh lại đai lưng, nàng ung dung rời khỏi tĩnh thất, thẳng hướng viện tử của mẫu thân Tích Nguyệt.Trong đại sảnh viện Tích Nguyệt, ánh nắng buổi sớm dìu dịu xuyên qua cửa sổ, phủ lên căn phòng một tầng sáng ấm áp dịu dàng. Đường Hàn đứng thẳng, dáng vẻ thanh cao, ánh mắt kiên nghị, nhìn về gia đình thân thuộc. Nàng hiểu rõ, chuyến đi lần này sẽ khiến người nhà lo lắng, nhưng nàng cũng rõ bản thân nhất định phải đi.Mẫu thân Tích Nguyệt, vốn nổi danh với vẻ đẹp dịu dàng thanh thoát, ngồi trên ghế, ánh mắt đong đầy lo âu xen lẫn tin tưởng. Bà nhìn nữ nhi duy nhất của mình, giọng nói mềm mại nhưng cẩn trọng nhắc nhở:"Hàn nhi, con đã suy nghĩ thật kỹ chưa? Con đường lịch luyện luôn trùng trùng hiểm nguy, phải hết sức cẩn thận."Phụ thân Đường Thiên, người đàn ông uy nghiêm, khí thế trầm ổn, ngồi bên cạnh. Ông khẽ đặt tay lên bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Hàn, trầm giọng nói:"Ta biết con đã trưởng thành, có quyết định riêng. Nếu đây là con đường con lựa chọn, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nhớ lấy - nhà luôn là nơi con có thể trở về."Đại ca Đường Khiếu, người huynh trưởng luôn sát cánh bên nàng, bước đến gần, mỉm cười dịu dàng. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Đường Hàn, trong mắt có sự tự hào lẫn kỳ vọng:"Hàn muội, cứ yên tâm bước ra ngoài rèn luyện. Hãy mạnh mẽ, kiên cường, học hỏi thật nhiều. Ta sẽ luôn ở đây, chờ muội trở về."Đệ đệ Đường Hạo, ánh mắt sáng rỡ như sao trời, nhìn Đường Hàn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thuần túy:"Tỷ tỷ, đệ cũng sẽ chăm chỉ tu luyện, để sau này có thể cùng tỷ kề vai chiến đấu. Đệ nhất định sẽ trở thành cường giả như tỷ!"Cuối cùng, muội muội Đường Nguyệt Hoa - cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt ngấn lệ lấp lánh - chạy đến nắm lấy tay Đường Hàn thật chặt, giọng run run:"Tỷ tỷ, muội sẽ nhớ tỷ rất nhiều... Tỷ nhất định phải mau chóng trở về nhé!"Đường Hàn nhìn từng gương mặt thân thương, trong lòng trào dâng một luồng ấm áp. Những lời dặn dò, những ánh mắt quan tâm ấy như hóa thành sức mạnh âm thầm tiếp thêm cho nàng.Nàng hít sâu một hơi, gật đầu chắc nịch, ánh mắt sáng như sao:"Mọi người yên tâm. Con nhất định sẽ bình an trở về."Nàng nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, sau đó xoay người, không nói thêm một lời nào nữa.Khi Đường Hàn bước ra khỏi viện tử, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn lấy vạt áo xanh, mái tóc dài bạc phất phơ trong gió, uyển chuyển tựa tiên tử hạ phàm.Đứng trước đại môn Hạo Thiên Tông, nàng khẽ nhắm mắt, thấp giọng gọi trong tâm thức:"Hệ thống, mở không gian hỗn độn."Ầm!Một khe nứt không gian sâu thẳm lập tức mở ra ngay trước mặt, ánh sáng xám bạc đan xen, tựa như khói sương chảy xuôi, lạnh lẽo mà thần bí. Từ trong đó, một thanh thần kiếm nặng nề lặng lẽ trôi ra.Hỗn Độn Kiếm.Thân kiếm dài ba thước, đen kịt như mực, không phản chiếu ánh sáng, nuốt trọn quang huy xung quanh. Không sát khí, không linh lực tràn ra, nhưng không gian lân cận lại như vặn xoắn từng tấc. Đây chính là thần binh thuộc về hỗn độn, sinh ra để phá vỡ trật tự.Đường Hàn khẽ giơ tay, kiếm tự động bay vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng như chim tìm về tổ ấm.Nàng bước một bước, thân ảnh thanh thoát như lá rơi, đã an nhiên đứng trên thân kiếm.Chỉ khẽ động niệm—Ầm!Hỗn Độn Kiếm rung nhẹ, thân ảnh nàng bỗng hóa thành một vệt sáng, phá vỡ mây trời, xé toạc không gian, bay thẳng về phương đông nam.Trong nháy mắt, Hạo Thiên Tông dưới chân đã nhỏ bé tựa hạt bụi.Đường Hàn không hề ngoảnh lại.Nàng không thể chậm trễ - bởi ngoài kia, còn có người nàng muốn gặp, còn có lời nàng chưa kịp nói, còn có một thế giới bao la đang chờ nàng chinh phục.Trong lòng, nàng thầm thì, ánh mắt sáng rực:"Đông nhi... ta đến đây."--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trên con đường đá lát rộng lớn dẫn vào học viện, một thiếu niên khoác trường bào xanh lam, thân ảnh cao gầy, đôi mắt lạnh nhạt như nước hồ sâu, bước chậm rãi giữa dòng người ồn ào.Tử Hàn – đó là cái tên cô dùng khi xuống núi.Hôm nay, cô đến đây để gia nhập Võ Hồn Học Viện.Bên tai, âm thanh hệ thống lạnh lẽo vang lên:[Tu vi thực tế: Cấp 92 – Tử Hàn Đấu La][Đã áp chế về cấp 20 – Hồn Sư hệ công kích tầm xa][Võ hồn: Vô Thần Cung – trạng thái "Ẩn Thần" kích hoạt][Hồn kỹ hiển thị giới hạn theo cấp độ: 2 kỹ năng]Cô bước tới cổng tiếp nhận tân sinh, không nói một lời thừa thãi.Người tiếp tân là một vị giáo quan trung niên, áo bạc gọn gàng, trên ngực đeo huy chương kiểm tra hồn lực. Ánh mắt ông ta dừng lại nơi Tử Hàn vài giây, khí chất bình thản, nhưng lại khiến người khác vô thức nghiêm túc."Danh tính?""Tử Hàn.""Mấy tuổi?""13""Tu vi?""Cấp hai mươi.""Hồn hoàn?""Một trắng, một vàng.""Võ hồn?"Tử Hàn giơ tay. Một đạo ánh sáng lạnh sắc tím đậm tụ thành cung tên giữa không trung.Vô Thần Cung.Thân cung màu đen tím, lạnh lẽo như băng nguyệt, không có dây cung – nhưng lại tỏa ra dao động mơ hồ như đang gầm nhẹ. Một thứ gì đó vượt ngoài phạm trù hồn kỹ bình thường.Giáo quan cau mày: "Chưa từng thấy..."Tử Hàn bình thản trả lời: "Hệ cung – vô danh vũ khí."Dưới lớp vỏ ngụy trang, thực chất đây là võ hồn Vô Thần Cung, tuyệt thế viễn trình công kích chi vương. Thập đại hồn kỹ – mỗi kỹ đều có thể hủy diệt chiến trường.Giáo quan ghi chú lại, không nghi ngờ. Dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không phải người duy nhất mang võ hồn kỳ lạ."Vào đi. Qua kiểm tra phản ứng và năng lực chiến đấu, sau đó sẽ phân lớp."Tử Hàn gật đầu, lặng lẽ bước qua cổng chính.-------------------------------------------------------------Võ Hồn Học Viện – Khu nội viện sơ cấpNơi tập trung tân sinh năm đầu, khí thế bừng bừng. Ai cũng ngẩng cao đầu, tự hào về thiên phú của mình, mang trong lòng khát vọng trở thành cường giả, bước lên đỉnh cao hồn sư.Giữa đám đông náo nhiệt ấy, một nữ tử lặng lẽ bước đi, từng bước nhẹ nhàng như gió thoảng, yên tĩnh đến mức chẳng ai chú ý. Nàng tựa như một chiếc bóng mờ, lướt qua thế gian mà không để lại dấu vết."Ê, ngươi cũng hai mươi cấp à? Võ hồn gì thế?" — một thiếu niên tóc đỏ lên tiếng, giọng điệu ngạo mạn, ánh mắt đầy khiêu khích. Bên cạnh hắn là vài thiếu niên ăn mặc xa hoa, hiển nhiên đều là công tử quý tộc xuất thân cao quý.Tử Hàn chỉ nhàn nhạt liếc qua, ánh mắt lạnh băng như sương mù phương bắc, giọng điệu dửng dưng, hờ hững đáp:"Cung."Thiếu niên tóc đỏ bật cười lớn, giọng cười tràn đầy vẻ trêu chọc và khinh thường."Cung? Ha ha ha! Hóa ra là hồn sư đánh xa à? Loại đó vào học viện thì thường bị bọn ta đè bẹp đầu tiên!" Đám người xung quanh cũng phá lên cười, ánh mắt tràn ngập chê bai, chẳng ai cảm thấy nữ tử này có gì đặc biệt. Trong mắt họ, nàng quá mức bình thường, thậm chí còn có phần yếu đuối, chẳng chút áp lực nào phát ra.Chỉ có một thiếu nữ đứng từ xa, trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Nàng ta đã kịp nhìn thấy khoảnh khắc Tử Hàn triệu hồi võ hồn - một cây cung dài màu tím sẫm, u ám mà yêu dị, khí tức mơ hồ như sương khói, không giống bất kỳ võ hồn nào nàng từng gặp."Cung... màu tím sẫm, khí tức khác thường đến vậy... đây tuyệt đối không phải võ hồn tầm thường." — nàng thiếu nữ ấy khẽ thì thầm, vẻ mặt nặng trĩu suy tư.Nhưng Tử Hàn chẳng mảy may để tâm đến tất cả.Nàng chỉ thản nhiên bước đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa, trên môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, thầm lặng tự nhủ:"Võ Hồn Học Viện... để xem nơi này có thứ gì đáng để học không. Haiz... không biết A Đông hiện tại ra sao, có bị bắt nạt hay không?"Ánh mắt nàng như một hồ sâu không đáy, sâu thẳm, lạnh lẽo, tựa như sương mù giăng phủ trên đỉnh núi cao.[P/s: Nói chung phần này thiết lập nhân vật là luyến ái não nên có gì mọi người thông cảm.]-------------------------------------------------------------------------Trời chạng vạng, ánh hoàng hôn cuối cùng tan dần nơi chân trời.Trời chạng vạng, ánh chiều tà cuối cùng tan dần sau rặng núi xa.Trong căn phòng ký túc vắng lặng, thiếu nữ vận áo lam nhạt ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng hoàng hôn xa xăm. Dáng vẻ nàng thanh lãnh, yên tĩnh đến mức khiến người không nỡ quấy rầy.Tóc dài xõa xuống bờ vai gầy, gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt, tựa hồ có thể phản chiếu ánh trăng đêm.Bên trong phòng chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua song cửa, mang theo chút lạnh nhạt của đêm sắp buông.Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn.Cộc, cộc, cộc.Tử Hàn khẽ thu lại ánh mắt, giọng nói thanh lãnh vang lên, bình thản như nước chảy:"Vào đi."Cửa mở, thiếu nữ áo tím bước vào, vóc dáng mảnh mai, mái tóc dài như suối đen, dung nhan tinh xảo lạnh băng - khí chất lạnh lùng xa cách, không cần nói cũng biết là người khó gần.Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.Bỉ Bỉ Đông lãnh đạm, Tử Hàn cũng lạnh nhạt, thế nên bốn mắt nhìn nhau, chẳng có kinh ngạc, chẳng có bối rối, chỉ có vẻ bình thản, yên tĩnh như mặt hồ lặng gió.Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt ấy giao nhau, sâu trong đáy lòng Tử Hàn lại khẽ rung động.Là nàng.Tử Hàn nhận ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Dù thiếu nữ trước mặt còn non nớt, khí thế chưa đủ thâm sâu như ký ức kiếp trước, nhưng đôi mắt ấy, dung nhan ấy, dù có đổi thay thế nào... nàng vẫn nhận ra.Khoảnh khắc ấy, nơi đáy lòng vốn tĩnh lặng như băng tuyết kia, bỗng dưng như có giọt nước ấm áp rơi xuống, lan nhẹ ra từng vòng sóng.Nàng đã từng nghĩ, cả đời này e rằng không có cơ hội gặp lại.Thế mà hôm nay, tại nơi này, trong thân phận xa lạ, lại được nhìn thấy nàng lúc thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me