TruyenFull.Me

Bhtt Doan Lac Hau Thanh Du Hieu Nghi Thuan Au Duong Lam Ca


Năm Quang Tự thứ ba mươi ba, Quang Tự băng hà, triều chính rối loạn, người nắm quyền lúc đó là Từ Hi đã quyết định đưa Ái Tân Giác La Phổ Nghi lên kế vị, lấy niên hiệu Tuyên Thống.

Năm 1911, chính phủ lâm thời đưa ra điều kiện ưu đãi cho tông thất triều Thanh thoái vị, Mãn Thanh chính thức diệt vong. Ngược lại Phổ Nghi vẫn có thể tiếp tục ở lại Tử Cấm Thành làm Hoàng đế. Bề ngoài Tử Cấm thành nhìn như không có gì thay đổi, thật ra chỉ là cố gắng kéo dài chút hơi tàn cuối cùng.

Năm 1923, cung Kiến Phúc bốc cháy, thiêu hủy nhà cửa, danh hoạ, báu vật vô số. Phổ Nghi đau khổ trút giận lên những nô tài trong Tử Cấm thành, ra lệnh đuổi hết bảy trăm mấy thái giám. 

Ba năm sau, thời thế vẫn còn hỗn loạn, nạn anh túc bùng phát dữ dội. Khắp nơi đều là cướp giật, người tốt cũng trở thành kẻ xấu. Phổ Nghi giờ đây cũng đã trở thành một người bình thường mang cái danh Hoàng đế, tông thất Mãn Thanh chia năm xẻ bảy, loạn lạc tứ tán khắp nơi. Thời gian này kinh tế xuy thoái, dân tình đói khổ, vàng bạc châu báu hiển nhiên trở thành vật phẩm có giá trị nhất hiện tại. Mà thời thế loạn như vậy thì đi đâu lấy nơi nào có một lượng châu báu lớn như vậy? Đông Tây lăng, nơi an táng của hoàng thất.

Dưới cơn mưa rả rít, một toán người mặc sườn sám đen, liên tục đào bới lớp đất dày. Một tên nam hán cao gầy đứng dưới tán dù, gương mặt mang đầy sự tức giận.

"Khốn kiếp! đã đào bới suốt hai ngày mà không tìm ra lối vào!". Tôn Điện Anh tức tối quát lớn xuống những tên công binh đang ra sức đào đất.

"Chủ công đừng lo lắng, cửa vào nhất định ở quanh đây, có thể phải mất một thời gian nữa mới tìm ra được!". Đàm Ôn Giang lên tiếng trấn an Tôn Điện Anh. Hắn cùng với Hàn Đại Bảo là hai thuộc hạ đắc lực của Tôn Ma Tử,  cả hai người cùng phò tá Tôn Điện Anh nhiều năm.

"Chủ công, Khương lão được đưa đến rồi!". Là một tên lính vào báo lại.

"Dẫn hắn vào đây!". Tôn Điện Anh nét mặt hớn hở.

Bên ngoài người thợ đá họ Khương bị hai tên lính khoá tay kéo vào.

"Khương lão, ông từng là một trong những người tham gia xây dựng lăng của Từ Hi. Mau nói cho ta biết cửa địa cung nằm ở đâu?!". Tôn Điện Anh nghiêm giọng, đầy vẻ uy hiếp.

Thợ đá họ Khương run rẩy, lắp bắp trả lời, "Không thể nói! Không thể nói! Phạm vào lăng tẩm của thái hậu là trọng tội. Không thể nói!".

Đàm Ôn Giang mất kiên nhẫn, đi tới nắm lấy cổ áo lão Khương, xốc ông ấy lên. "Lão già chết tiệt! Mau nói ra cửa mộ nằm ở đâu, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!!".

Khương lão run cầm cập nửa đứng nửa quỳ, hai tay túm lại cố nới lỏng cánh tay to lớn đang siết chặt nơi cổ. "Lão thật sự không thể nói... Động vào lăng tẩm là trọng tội lớn! Xin các vị đại nhân đại lượng tha cho lão...".

Tôn Điện Anh dường như cũng không còn giữ kiên nhẫn được nữa, hắn thô lỗ đạp vào người lão Khương khiến cho ông ngã nhào ra sau. To giọng quát lớn với bọn thuộc hạ, "Người đâu! Đến nhà lôi đứa con trai độc đinh của hắn đem ra chặt đầu cho ta!!".

Toán quân lập tức nhận lệnh, quay lưng bỏ đi. Lão Khương khiếp sợ, ông bò tới nắm lấy vạt áo của Tôn Điện Anh khóc lóc cầu xin. "Xin đừng! Xin đừng giết con trai của lão... Lão nói! Lão sẽ nói...". Lão Khương bất lực xụi người khóc sụt sùi, không ngừng chảy nước mắt, gương mặt già nua đau khổ.

Đàm Ôn Giang đắc ý cười khẩy, "Hừ, như vậy có phải là nhanh hơn không".

Khương lão như đã nói, ông nhẫn nhục chỉ cho bọn đạo tặc kia địa điểm của cửa mộ. Đã xác định được địa điểm thì không lâu sau đám người của Tôn Điện Anh đã tìm ra được cửa mộ, nhưng bọn chúng vẫn chưa vào được. Cửa lăng được bít bằng nhiều tầng đá hoa cương rất lớn, giữa các tảng đá được quét hỗn hợp vôi - gạo nếp - dầu cây đồng nên cực kỳ kín kẽ, còn khó đục hơn núi đá tự nhiên. Hàn Đại Bảo lệnh cho công binh đổ axit lên nhưng cánh cửa đá không hề lay động dù chỉ một chút.

Giữa đêm mưa càng nặng hơn, tầm tã trút xuống, các công binh ai cũng mệt mỏi rả rời, bọn họ đã dùng mọi biện pháp nhưng cửa lăng kia vẫn trơ như đá, vững như đồng, không hề lay chuyển. Tôn Điện Anh giận đến trên trán đều nổi gân xanh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, hắn điên tiết hét lớn: "Mang thuốc nổ tới đây!!!".

Lần đầu tiên trong lịch sử, thuốc nổ được sử dụng công khai để phá lăng mộ.

Ầm! Ầm!

Những tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, sáng rực cả một vùng trời. Sau đó, cửa đá bít lăng từ từ hiện lên những khe nứt, rồi vỡ toạc ra. Lăng mộ của Từ Hi bị khai phá sau 20 năm phong kín. Lẫn vào trong cát đá là những luồn khí lạnh từ trong mộ thoát ra, rợn người.

Tôn Điện Anh hai mắt sáng bừng, hắn lệnh cho một toán quân ở ngoài canh gác chặt chẽ, chỉ cần có kẻ nào dám vào trộm châu báu trốn ra sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.

Tôn Điện Anh dẫn theo một toán quân cùng Đàm Ôn Giang và Hàn Đại Bảo từ từ tiến vào địa cung, từng đợt gió lạnh thổi qua, những người lính ai nấy đều rùng mình. Đường vào địa cung được lát bằng đá hoa cương màu trắng ngà, hai bên tường được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ tinh xảo.

Đến được trung tâm địa cung, Tôn Điện Anh cho chia quân ra những gian phòng xung quanh gom hết vàng bạc châu báu, riêng hắn thì đứng lặng nhìn chằm chằm quan tài đặt trên giường đá của Từ Hi.

Một lúc sau, khi mọi thứ được vét sạch không còn một món, Hàn Đại Bảo cùng quân lính đi tới báo cáo cho Tôn Điện Anh.
"Chủ công, mọi thứ đã được lấy hết!".

Tôn Điện Anh không lên tiếng, hắn lặng thinh, sau đó lại nói với Hàn Đại Bảo.

"Nậy tung quan tài ra cho ta!!".

"C-chủ công!?" Hàn Đại Bảo bất ngờ, giọng lắp bắp hỏi lại.

"Bật tung quan tài của Từ Hi ra cho ta!!". Tôn Điện Anh hai mắt trừng lớn, lạnh lẽo sắc bén. Giọng nói mang đầy sự khinh miệt thù hận hướng về phía quan tài đá nói.

"Vâng!".

Các binh lính bắt đầu nậy nắp quam tài đá, tuy nhiên chuyện này không hề dễ. Nắp quan tài bằng đá Long Sơn, ít nhất nặng mấy tấn, phải mất một khoảng thời gian khá lâu để mở được nắp quan.

Khi nắp quan mở ra, bên trong quan tài phát ra một thứ ánh sáng chói loà, binh lính mỗi người cầm theo một chiếc đèn pin lao tới, đều đứng sững kinh ngạc. Nhìn vào quan tài, Tây thái hậu diện mạo như còn sống, ở ngón tay mọc ra lông trắng dài cả tấc. Đầu đội mũ phụng quán đính một viên trân châu rất to, trên người là phụng bào dệt bằng tơ vàng lấp lánh, trên cổ đeo hai chuỗi trân châu một chuỗi hồng bảo thạch. Ở tay cầm một nhánh hoa sen bằng ngọc bích. Ngoài ra bên cạnh thi hài còn có tượng phật bằng vàng và ngọc, các đồ bằng san hô, đá quý các loại. Nghe nói các quan phụng táng còn lấp đầy những chỗ trống còn lại bằng bốn hộp trân châu và 2.200 miếng hồng bảo thạch, lục thạch, lam thạch.

Tôn Điện Anh cho lính lột phụng bào, lấy sạch châu báu trong quan tài. Hắn kêu người lôi thi hài của Từ Hi ra ngoài, đích thân bước tới dùng dao nhỏ cậy miệng của Từ Hi, chầm chậm lấy ra một viên minh châu. Tôn Điện Anh lúc này đột nhiên bật cười khoái chí.

"Hahaha lão quyền bà! Chết rồi vẫn còn giấu nhiều thứ tốt như vậy. Từ bây giờ tất cả châu báu của bà sẽ là của ta hahaha!!!".

Tôn Điện Anh như phát điên, hắn liên tục cười như dại, trong tay siết chặt viên minh châu. Những binh lính xung quanh đều run sợ trước bộ dạng hiện tại của Tôn Điện Anh.

Đau đớn thay, một đời làm thái hậu, buông rèm nhiếp chính suốt ba triều đại, ngang tàng lộng quyền, vậy mà hôm nay lại bị một tên mộ tặc ngông cuồng cướp sạch mọi thứ, thi hài cũng bị người ta lôi khỏi quan tài, lột sạch áo mão, không được yên vị.

Chưa dừng lại ở đó, chỉ mới một lăng thì làm sao mà thoả mãn được lòng tham lam không đấy của của hắn chứ?

Một tháng sau Tôn Điện Anh lại dẫn quân đi đến Thanh Đông lăng, hắn có ý định tiếp tục quật một lăng nữa và cái mà được hắn chọn trúng, Dụ lăng.

Đêm nay cũng là một đêm mưa gió, nhưng lại có thêm sấm chớp vang trời. Khung cảnh đêm nay cũng diễn ra giống như đêm hôm trước, các công  binh vẫn ra sức đào xuống cửa lớn địa cung. Lần này không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy cửa địa cung như lăng của Từ Hi.

"Chủ công, đã tìm thấy cửa lăng rồi!". Hàn Đại Bảo mừng rỡ.

Trong khi đó Tôn Điện Anh vẫn mặt không đổi sắc, im lặng.

Đàm Ôn Giang cho công binh dùng một thân gỗ lớn dọng liên tục phá cửa lăng. Cửa đá nặng nề dần chuyển động, từ từ mở ra, bọn người Tôn Điện Anh vui mừng xông vào nhưng bọn họ lại đứng khựng khi trước mặt là một lớp cửa đá khác.

Lần này công binh lại thực hiện như vừa rồi, lớp cửa đá thứ hai cũng dần khai mở. Bọn họ cùng đồng loạt tiến vào, rồi bị chặn lại bởi lớp cửa đá thứ ba.

Tôn Điện Anh lúc này mặt đã đen lại, hắn nghiến răng nghiến lợi rồi buông một câu chửi rủa, "Cẩu đế khốn kiếp! Định chơi khăm lão tử?!". Tôn Điện Anh nhổ ra một bãi nước bọt.

Đội công binh lại tiếp tục phá cửa, lớp thứ ba cũng mở được dễ dàng nhưng trước mặt bọn họ là một cánh cửa khác.

Tôn Điện Anh tức giận đi tới liên tục đạp mạnh vào cửa đá. Lớp cửa này được làm bằng đá hoa cương trắng điêu khắc tinh xảo, gõ vào thì thanh âm vang lên trầm đụcc xem ra còn rắn chắc hơn ba cái đầu. Đội công binh dùng gỗ lớn dọng vào cũng không hề hấn gì, sau một lúc lâu cũng không thể làm cho cánh cửa đá sừng sững kia lây chuyển.

Ngay lúc đó Hàn Đại Bảo ra lệnh cho công binh dùng thuốc nổ cài vào.

Ầm!

Một sức công phá cực lớn khiến cho cánh cửa đá hoa cương nặng hàng tấn phải bật tung. Nhìn thấy phía trước không còn lớp cửa nào nữa Tôn Điện Anh liền háo hức.

Khi cửa đá vừa mở ra từ bên trong địa cung phát ra những luồng khí lạnh lẽo. Bọn họ nhìn thấy điều trước mắt ai nấy đều run sợ, đường bậc thang dẫn xuống toả ra một thứ ánh sáng màu xanh kì lại, phía cuối đường hầm là một màu đen như mực. Cảnh tượng này khiến cho Tôn Điện Anh hơi rùng mình run rẩy. Bọn họ bắt đầu tiến sâu xuống bậc thang hướng về cuối đường hầm. Sau khi bước vào, có một dãy hành lang chia làm ba ngã, Tôn Điện Anh cho quân tách ra đi lấy vàng bạc châu báu, còn bản thân thì đứng đợi ở đây.

Không hiểu vì sao Tôn Điện Anh luôn cảm thấy bất an từ khi phá được lớp cửa thứ tư. Đôi mắt của hắn láo liên nhìn xung quanh, hai tay siết chặt lại, sau lưng thì lạnh buốt, luôn có cảm giác rùng mình. Khi vào mộ của Từ Hi hắn còn dám lôi cả xác của bà ta ra mà cậy miệng lấy trân châu, nhưng bây giờ chưa hề nhìn thấy gì hết thì hắn đã có cảm giác sợ hãi. Hắn luôn cảm nhận được có người đang đứng bên cạnh mình nhưng khi hắn quay lại thì hoàn toàn chẳn có ai cả.

Một lúc sau bộ hạ của Tôn Điện Anh đến báo cáo, bọn chúng đã quét sạch mọi thứ ở các gian phòng phụ, chỉ còn gian chính. Tôn Điện Anh gật đầu, dẫn quân đi về phía phòng chính, lại gặp phải một lớp cửa lớn. Lần này bộ hạ của hắn đẩy thế nào cũng không mở được cửa này, Tôn Điện Anh lại cho quân sử dụng thuốc nổ phá cửa.

Khi lớp cửa bật tung, Tôn Điện Anh và bọn thuộc hạ ai nấy đều trợn trừng mắt khiếp sợ. Trước mặt bọn họ là một chiếc quan tài đá đang chắn ngang cửa, khiến cho bọn họ không thể mở được cửa này. Quan tài kia có thể đoán ra ngay là của Càn Long.

Thi hài của Càn Long được đặt trong hai lớp áo quan nên rất to và nặng, đồng thời được đặt trên giường đá, bốn góc của quan tài được móc chặt vào đá Long Sơn, một tổ có bốn cặp, mỗi cặp nặng đến hàng trăm cân. Giường đá và đá Long Sơn được dùng hình thức táng đinh để gắn chặt với nhau. Với cân nặng và sự kiên cố như thế thì việc quan tài dịch chuyển nằm ngang như thế kia là điều không thể.

Trong phòng ngoại trừ quan tài của Càn Long thì còn có năm cái khác nữa. Làm nên một khung cảnh đáng sợ kinh hãi.

Điều đó khiến cho Tôn Điện Anh run rẩy toàn thân, trong lòng dân lên một nỗi sợ hãi. Hai chân hắn run cầm cập đến nỗi đứng không vững, ngã người về sau. Ngay lập tức có một luồng gió lạnh quét qua, sống lưng hắn lạnh buốt. Nhưng hắn vẫn cố gượng dậy, lắp bắp quát lớn. "D-đừng hòng...doạ được lão tử!!".

Tôn Điện Anh run rẩy đi tới hai cái quan tài bên cạnh giường đá của Càn Long, hắn nổi điên đập ra sức đập. Lệnh cho quân bằng mọi giá phải phá cho được hai cái quan tài này.

"Hahaha dám doạ lão tử sao?! Ngươi chỉ còn là một đống xương. Còn dám trêu đùa lão tử hahaha!!!" Tôn Điện Anh đạp liên tục vào quan tài đang chắn ngang của Càn Long, như phát điên cười lớn. "Chẳng phải ngươi luôn ham mê nữ nhân sao?! Bây giờ lão tử sẽ đập nát hai Hoàng hậu mà ngươi luôn tuyên bố với mọi người rằng ngươi yêu thương nhất!! Để xem ngươi làm gì được lão tử hahaha!!!".

Khi hai chiếc quan tài của hai vị Hoàng hậu gần như bị hủy hoại, ba tên lính của Tôn Điện Anh còn ngông cuồng đến nỗi lôi thi hài chỉ còn lại bộ xương của Hiếu Hiền Thuần Hoàng Hậu ra ngoài, dùng đôi giày đầy bùng đất của chúng dẫm đạp lên hộp sọ của người.

Sau khi vơ vét hết sạch cả địa cung, Tôn Điện Anh dẫn theo quân trở lên. Khi vừa bước ra khỏi gian phòng trung tâm, Tôn Điện Anh liền giật bắn người, nỗi sợ hãi dâng lên, hắn cảm nhận được dường như có một đôi mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Nhưng rồi hắn cũng không nghĩ gì nhiều, cùng quân lính trở lên trên, chuyến này chúng giàu to rồi.

Chỉ vài ngày sau, chuyện Tôn Điện Anh ngông cuồng quật lăng của Từ Hi và Dụ lăng đã lan rộng khắp trung quốc, sự việc này như một cái tát vả thẳng vào mặt của tông thất Mãn Thanh. Phổ Nghi đau đớn tức giận nhưng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt cơn tức vào bụng, bởi hắn đã không còn quyền hành, lặng lẽ cho người vào Định Đông lăng và Thanh Dụ lăng quét dọn lại mọi thứ.

Trong đường hành lang tối của Dụ lăng vang lên những tiếng bước chân, sau đó là giọng nói lanh lảnh phát ra.

"Hi đại nhân, chúng ta thật sự phải quét dọn nơi này thật sao?".

"Hoàng thượng đã hạ lệnh, chúng ta là nô tài dĩ nhiên phải tuân theo!". Bảo Hi đang là Tổng quản Nội vụ phủ, lần này do hắn trực tiếp quản lý việc này.

"Nhưng nơi này âm u như vậy, thật rất đáng sợ!". Tiểu công công tuổi còn trẻ, chưa tiếp xúc nhiều với những việc như thế này nên có phần sợ hãi.

"Câm miệng! Đây là Dụ lăng, ngươi nói bậy sẽ bất kính với Càn Long gia và các phi tần!".

Sau đó bọn họ tiến vào trong gian chính, giống như toán người của Tôn Điện Anh, bọn họ cũng phải sợ hãi trước cảnh tượng này. Nhưng phải cố gác lại nỗi sợ, họ bắt tay vào dọn dẹp.

Áa!!!!!!!!!!

Tiếng la đột ngột phát ra khiến cho mọi người đều giật bắn mình. Bảo Hi lập tức đi qua chỗ tiểu thái giám đang ngã ngồi run bần bật. Những người còn lại đều chạy tới núp sau lưng của Bảo Hi, tong cộng mười mấy người dồn lại vào một góc.

"Có chuyện gì?!". Bảo Hi lay lay vai tiểu thái giám nhưng hắn chỉ trợn to mắt nhìn về phía trước. Bảo Hi cũng khiếp đảm ngã ra khi nhìn thấy điều trước mắt.

Bên trong đống quan tài vỡ nát, một thi thể nữ nhân đang nằm trong đó.

Bảo Hi cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ đứng dậy đi tới quan sát thi thể kia.

Thi thể nữ nhân không hề bị phân hủy, nét mặt sang quý, cằm hơi có nếp nhăn, răng vẫn còn đều đặn, tựa như người năm mươi đến sáu mươi tuổi. Xương và da đều còn nguyên vẹn, không chút hư tổn. Nụ cười nhẹ nhàng diễm lệ.

Điều này khiến cho mọi người đều khiếp sợ, nếu đoán không lầm thì theo vị trí quan tài, thì vị này chính là Hiếu Nghi Thuần Hoàng Hậu.

Năm vị khác đều chỉ còn là một bộ xương trắng, vậy mà đã qua 153 năm rồi thi hài của Hoàng hậu vẫn còn nguyên vẹn, người chỉ như đang say giấc ngủ mà thôi.

Điều kì lạ này cho đến mấy trăm năm sau cũng không đưa ra được lời giải đáp nào.

Đêm mưa tầm tã, bầu trời nổi sấm ầm ầm. Ở một căn viện nào đó, bóng dáng nhiều người nam nhân đang ngồi uống rượu. Bọn chúng ai cũng uống say đến nỗi không còn biết gì cả.

Cộp...cộp...

Giữa không gian yên tĩnh, bên ngoài một màn đêm phủ lên, đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại. Thanh âm vô cùng nhẹ, vang lên gần như đều nhau. Lại nghe thấy hoà lẫn trong tiếng mưa rơi, còn có tiếng của những hạt châu va vào nhau, tạo thành một khung cảnh quỷ dị. Thấp thoáng, có bóng dáng của ai đó. 

Một tên lính ngà ngà say tỉnh dậy, dường như hắn vừa nghe thấy tiếng gì đó. Âm thanh càng lúc càng rõ, tên lính kia cũng đã dần tỉnh rượu. Trong lòng hắn tự dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình, nó khiến cho hắn cảm thấy khó thở. Tiếng bước chân đó mỗi lúc một gần hơn, tên lính với lấy cây súng, run rẩy chỉa thẳng về trước mặt.

"Ai đó!?". Tên lính run rẩy quát.

"Mau ra đây!".

Tên lính hỏi hai lần, nhưng không hề được đáp lại, tiếng bước chân kia vẫn vọng lại mỗi lúc một gần.

Tên lính buông xuống cây súng, ngơ ngác nhìn về phía màn mưa, gãi gãi đầu. Đột nhiên hắn đứng hình, phía sau hắn toả ra một luồng khí lạnh lẽo cực độ. Tên lính quay đầu lại, hai mắt trợn to trắng dã, rồi ngã xuống.

Chỉ trong chớp nhoáng, đầu của tên lính kia đã đứt.

Hai tên khác cũng lờ mờ ngồi dậy, chúng nhìn thấy đồng đội chỉ vừa mới ngồi uống rượu với nhau mà bây giờ lại chết một cách kinh hoàng như vậy. Chúng cũng hốt hoảng bắt lấy cây súng trường.

"Là kẻ nào!!?".

Phút chốc, đã không còn nghe tiếng của hắn nữa. Bởi vì, thân thể của hắn đã đứt lìa thành hai.

"Lỗ Khôi! Lỗ Khôi!!".

Tên thứ ba giơ súng lên, quát vào trong vô định. "Ngươi là ai?!!! RA MẶT ĐI!!".

Đoàn!

Tiếng súng vang lên dưới màn mưa, giữa không gian tĩnh mịch.

Tên lính thứ ba nằm dưới đất, đầu nát tươm, tứ chi đứt lìa, máu loang ra cả một vùng, thấm đẫm hết y phục trên người của hắn.

Chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng mờ ảo của một nữ nhân thon gầy, mái tóc xoã dài phủ xuống mặt. Trên người là y phục của phi tần có chỗ đã cũ rách, dưới chân là giày hoa bồn sẫm màu đã mục nát.

Nữ nhân trên môi kéo lên một nụ cười quỷ dị, hả hê.

"Ha, đây là việc các ngươi phải trả vì dám dẫm đạp lên nàng"

***

- Cho bạn nào muốn xem thi thể chưa phân hủy của Lệnh Ý Hoàng Quý phi.

+https://pin.it/f4w6y33zl2yk2r


Tác giả: Lễ cô hồn nên viết sao cho hợp với ngày lễ a, đoán thử xem nữ nhân kia là ai a~~~

Địa cung Dụ lăng

Ngày đăng: 14-8-2019

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me