TruyenFull.Me

Bhtt Edit Abo Tieu Tuong Quan Chi Deo Bam The Tu Mu Cua Nang

Chương 63

Kỳ Ấu An đi quá nhanh, dù ôm người trong lòng vẫn bước như bay, khi đưa Tống Trạch Lan về đến phòng đã đẫm mồ hôi. 

Mồ hôi lấm tấm trên trán, áo lót ẩm ướt dính sát vào da, tuy khó chịu nhưng so với gian khổ nơi quân ngũ, chuyện nhỏ này chẳng đáng gì, nàng vẫn có thể chịu đựng thêm. 

Vì vậy nàng không vội thay quần áo, sau khi đặt Tống Trạch Lan lên giường liền ngồi xuống bên cạnh. 

"Thê tử, ngủ đi, ta xoa bụng cho, một lát sẽ đỡ đầy bụng thôi." 

Vừa làm chuyện xấu xong, nàng vô cùng hối hận, giọng nói càng thêm dịu dàng nịnh nọt. 

Tống Trạch Lan không biết chuyện, chỉ thấy nàng đột nhiên ân cần khác thường, nghe giọng điệu ngọt ngào quá mức kia, tim đập nhanh hơn, mơ hồ cảm giác khoảnh khắc sau đó nàng sẽ như lần trước hung hăng hôn lên môi mình, khiến tâm hồn bình lặng bỗng gợn sóng... 

Hơi nóng bốc lên mặt, dù tên vô lại kia chưa làm gì, nàng đã nghi ngờ mình đỏ mặt rồi. 

Tống Trạch Lan gắng ổn định tâm thần, muốn dẹp đi sự xấu hổ, nhưng càng lúc càng dữ dội, không sao xua tan được. 

Đầu ngón tay trắng như ngọc thử dò dẫm bên cạnh, khi chạm vào mặt lụa mịn kia, tựa như tìm được điểm tựa, năm ngón khép chặt lấy chăn mỏng: "Không cần đâu An An, nàng cũng về phòng nghỉ đi. Ta chưa buồn ngủ, lát nữa đi lại chút là hết." 

"..." 

Kỳ Ấu An nhìn những ngón tay thon búp măng đang nắm chặt mép chăn, hơi ngẩn người, sao thê tử đột nhiên căng thẳng thế? 

Nàng chỉ mới dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, còn chưa bắt đầu xoa bụng. 

Dù có xoa bụng cũng cách lớp áo, nàng tuyệt đối không dám động chạm gì. 

Đêm qua đã nhịn được, hôm nay cũng sẽ nhịn, hơn nữa phải nhịn đến tận sau hôn lễ, bởi phu nhân đã tự nguyện ở lại, nàng cũng phải xứng đáng với sự tin tưởng này. 

Kỳ Ấu An không dám từ chối, ấm ức: "...Vậy thê tử, ta ra ngoài trước. Có việc gì gọi ta là được. Không được tự đi lại như sáng nay nữa, muốn đi đâu phải có ta đi cùng." 

Dừng một chút, nàng lại giả bộ nghiêm túc đe dọa: "Nếu thê tử nàng còn bị va vấp, ta sẽ mách nương, để bà đánh ta một trận." 

"..." 

Ngoài cửa ve kêu, trong phòng người trằn trọc, đúng là thời điểm buồn ngủ trưa, nhưng Tống Trạch Lan lại hiếm hoi tỉnh táo, đôi mắt mơ màng như sương nhìn chằm chằm lên trần nhà, thoáng chút ngây dại. 

Nàng không hiểu, rõ ràng An An vẫn thích mình, sao không như trước tìm mọi cách thân cận nữa? 

Hay là An An trách mình quá đỗi e lệ... 

Bên phòng bên, Kỳ Ấu An không nghĩ nhiều như vậy, nàng tắm nước lạnh, thay áo lót sạch sẽ rồi ngủ ngay. 

Gần chiều, khi cái nóng dịu đi, nàng mới bước ra khỏi phòng, dụi mắt buồn ngủ đi gõ cửa. 

Nhưng tiếng gọi vang lên từ phía sau, Tiểu Nguyệt hô: "Đại tiểu thư, thiếu phu nhân ở đây." 

Kỳ Ấu An quay đầu, thấy thê tử đang được Lê Nhi và Tiểu Nguyệt đỡ đi về phía mình: "Các nàng đi đâu thế?" 

"Tiễn mẫu thân ta, bà vừa đến chơi." 

Tống Trạch Lan hơi cúi đầu, ngại ngùng, không biết là do người trước mặt dặn hay Ninh Phương bá mẫu dặn, suốt đường đi gặp gia nhân nào cũng gọi nàng là thiếu phu nhân. 

Nàng từng sửa lại Lê Nhi và Tiểu Nguyệt, nhưng không hiệu quả, không biết có phải ảo giác không, mỗi lần nàng sửa, hai người họ dường như cười càng tươi hơn... 

Kỳ Ấu An hối hận: "Hả? Bá mẫu đi rồi sao?" 

Tống Trạch Lan gật nhẹ: "An An, ta có chuyện muốn nói." 

Tiểu Nguyệt và Lê Nhi đưa tay nàng sang tay Kỳ Ấu An, rất khéo léo lui xuống. 

Kỳ Ấu An dắt nàng về phòng: "Thê tử, muốn nói gì?" 

"Lý mối chết rồi," Tống Trạch Lan thần sắc nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Mẫu thân ta nghe nhà họ nói bà ta đột ngột phát bệnh, tối qua còn khỏe, sáng nay người đã lạnh cứng." 

"Không phải chứ? Bà ta trông khỏe mạnh mà?" 

Mối lái ăn cơm trăm nhà, Lý mối người béo tốt hồng hào, nghe nói bình thường chẳng bệnh tật gì, sao đột nhiên chết được? 

"An An..." Tống Trạch Lan ngập ngừng, "Nàng không nghĩ bà ta chết bất đắc kỳ tử sao?" 

Chuyện xảy ra sáng hôm qua, chiều nay đã nghe tin tử khí, sao có thể trùng hợp đến thế? 

Kỳ Ấu An sắc mặt biến đổi, khó mà chấp nhận: "Thê tử, ý nàng nói Kỳ Triều Yến không muốn chuyện Kỳ Hạo Vũ làm bị lộ ra ngoài?" 

Lý Kim Hoa tuy làm chuyện sai trái, nhưng rốt cuộc đã bị phát hiện kịp thời, tội chưa đến mức chết. Vị đại tướng quân được dân chúng ca ngợi là cương trực liêm minh kia, lại cũng có thể vì tư lợi mà bẻ cong công lý... thật khó mà chấp nhận. 

Là con gái của bà, Kỳ Ấu An lại càng thêm một phần lạnh lòng - đến lúc này, mẫu thân nàng vẫn muốn bao che cho tên khốn Kỳ Hạo Vũ sao? 

"An An..." Tống Trạch Lan nhạy cảm nhận ra tâm trạng nàng, chủ động ôm lấy nàng, "Nàng còn có ta..." 

"Ta không sao, thê tử." 

Kỳ Ấu An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng đưa tay ôm lấy eo nàng: "Thực ra hôm qua ta đã định thẩm vấn Lý Kim Hoa, nhưng không có thời gian, cũng không ngờ bà ta lại chết." 

Giọng nàng hơi dừng: "Thê tử, có khả năng nào... bà ta bị Mai Thanh Ngọc giết không?" 

Sắp đến ngày thành hôn mà mối lái chết, đa số sẽ cho là điềm xấu. 

Tống mẫu cũng nghĩ vậy, nên mới vội vã tới báo tin cho Tống Trạch Lan. 

Tống Trạch Lan nghi là Kỳ Triều Yến, nếu sau này nghe tin Kỳ Hạo Vũ chết thì có thể khẳng định. 

Nhưng nàng không tiện nói thẳng, chỉ khẽ gật đầu: "Có lẽ chỉ có Lý mối tự biết chân tướng." 

Rồi chuyển chủ đề: "An An, có lẽ nàng nên đào tạo vài người để sai bảo, chứ không phải việc gì cũng tự làm." 

"A..." 

Kỳ Ấu An buông nàng ra, hơi ngượng. Hiện nàng không có tiền, nghèo rớt mồng tơi. Dù nương nàng giàu có, nhưng bà cho rằng nàng không cần tiền, nàng cũng ngại xin. 

Trong lòng lại tự chê bai mình - mọi thay đổi của nàng đều bắt đầu từ kiếp trước lên Tây Bắc, không trách lúc đó Tống tỷ tỷ không thích nàng, không phân hóa đã đành, trong mắt nàng có lẽ nàng chỉ là tên vô công rồi nghề. 

Kỳ Ấu An gượng gạo: "Thực ra ta đánh giá cao Tuyết Sinh, nhưng dạo này bận quá, chưa kịp nói chuyện." 

Có thời gian là nàng chạy sang chỗ thê tử, mà Tuyết Sinh lại tinh ý, biết nàng không thích càn nguyên quân xuất hiện trước mặt Tống Trạch Lan nên không đến y quán tìm nữa. 

"An An, nếu kẻ đứng sau là Ngũ điện hạ, chỉ có Triệu cô nương bên người e là không đủ." Tống Trạch Lan không giấu nổi lo lắng, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: "Bá mẫu đã hoà li với đại tướng quân, chúng ta không thể trông chờ vào bà ấy." 

Nghe vậy, Kỳ Ấu An toát mồ hôi lạnh - nếu Ngũ điện hạ có thể thần không biết quỷ không hay giết Lý Kim Hoa, lại khiến gia đình bà ta tưởng là bệnh tật, vậy nếu hắn ngầm hại thê tử mình thì sao? 

"Ta... ta hiểu rồi." Kỳ Ấu An nhanh chóng bình tĩnh: "Thê tử đừng lo, ta biết phải làm gì." 

Kỳ Ấu An định nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi đào tạo thành lực lượng riêng, lại tìm người có năng lực giúp việc. 

Nhưng những thứ này đều cần tiền, hiện chỉ có thể nghĩ đến việc vay nương, sau này kiếm tiền trả dần. 

Kỳ Ấu An nhìn trời bên ngoài, nghĩ nương đã về: "Thê tử, ta có việc ra ngoài chút, có gì gọi bọn họ là được." 

Nhưng vạt áo bị giữ lại, Tống Trạch Lan đoán được tình cảnh khó xử của nàng, không trực tiếp chỉ ra: "An An, chuyện này không gấp, đợi sau khi thành hôn rồi tính, ta cùng nàng lo liệu, may ra còn giúp nàng chọn người, không bỏ sót nhân tài, cũng không để kẻ vô dụng lọt vào." 

Nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt vô hồn dường như cũng nhìn thẳng vào đáy lòng nàng: "Tuy mắt ta không thấy, nhưng trái tim này nhìn người rất chuẩn, phải không An An..." 

Bị thê tử gọi bằng giọng dịu dàng nhất, Kỳ Ấu An ngượng ngùng, cảm giác mình cũng không phải đồ bỏ đi lắm: "Ừ..." 

Tống Trạch Lan tính toán số bạc trong tay - trước có khoảng hơn hai ngàn lượng, cộng thêm hôm nay ông ngoại cho, cùng lễ vật lúc Ninh Phương bá mẫu đến hỏi cưới, về sau cũng cho thêm không ít, tổng cộng là một món lớn. 

Về sau chỉ cần không ngồi ăn không, chắc đủ duy trì... 

Tối đó, Ninh Phương nghe tin Lý mối chết, liền sai người đưa ít bạc cho gia đình bà ta. 

Tuy Lý mối bị Kỳ Hạo Vũ xúi giục hại người, nhưng chết là hết, ân oán cũng xóa bỏ. 

Còn về mối lái làm lễ, từ sau chuyện hôm qua, Ninh Phương đã nhờ Vương ma ma tìm người mới. 

Sau khi Lý Kim Hoa chết, bảy tám ngày tiếp theo không có chuyện gì lớn. 

Thỉnh thoảng Mai Thanh Ngọc đến thăm - nếu nói thăm Ninh Phương, bà sẽ cùng uống trà đánh cờ; nếu nói thăm Tống Trạch Lan, Ninh Phương lại ra tiếp, nói tức nhi yếu đuối đang dưỡng sức để thành hôn, khéo léo đuổi khách. 

Thoáng chốc đã đến ngày đưa Tống Trạch Lan về. 

Hôm đó, Kỳ Ấu An càng thêm quấn quýt bên nàng, bày tỏ nỗi nhớ nhung, kéo dài đến tối mới chịu đưa người về. 

Nàng khát khao ba ngày không gặp này trôi qua thật nhanh, chỉ cần thành hôn, Tống tỷ tỷ sẽ là của nàng, từ nay về sau không phải xa cách nữa... 





Chương 64

Khi rời khỏi y quán, Kỳ Ấu An bước đi mà ngoảnh lại ba lần một bước. Chỉ khi hình bóng y quán khuất hẳn sau tầm mắt, bước chân nàng mới trở nên nhẹ nhàng hơn, lòng tràn ngập niềm vui khôn tả. Suy nghĩ duy nhất lúc này là sau hai kiếp chờ đợi, cuối cùng nàng cũng sắp cưới được Tống tỷ tỷ. 

Trên con đường tối om, hầu như không có bóng người, nàng cũng chẳng còn kiêng dè gì nữa. Miệng ngân nga khúc hát đứt quãng chẳng ra điệu, đuôi mắt khóe miệng đều dâng tràn nụ cười. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều thấy rõ sự hân hoan của nàng. 

Thế nhưng, khi sắp về đến nhà, nàng lại bị chặn lại. 

Kỳ Triều Yến không cưỡi ngựa, cũng chẳng mang theo tùy tùng, chỉ đơn độc đứng giữa đường. 

Trời tối đen như mực, Kỳ Ấu An suýt nữa không nhận ra. Nàng cúi nhìn chiếc đèn lồng trong tay do thê tử mình ép mang theo, không khỏi cảm thán: Có thê tử quả là tốt thật.

Hai người đối diện nhau, Kỳ Triều Yến lên tiếng trước: "Ấu An, nương của ngươi vẫn khỏe chứ?" 

"...Khỏe." 

Suốt bảy tám ngày qua, nàng đều ở trong phủ. Nương nàng chỉ mới nhìn nàng hai ngày đã thấy chướng mắt, giao hết mọi việc lớn nhỏ trong phủ cho nàng xử lý. 

Còn nương nàng chỉ ngồi đó ra lệnh, rồi mải mê đánh bài, thậm chí khi thiếu người còn kéo cả thê tử nàng ngồi vào bàn cùng chơi... 

Thê tử nàng mắt không nhìn thấy, thua đến tả tơi, nhưng cũng chỉ coi là giải trí. Dĩ nhiên, vui nhất vẫn là nương nàng. 

Kỳ Triều Yến gật đầu, không hỏi thêm chi tiết: "Ấu An, ngày ngươi thành hôn, ta sẽ đến sớm." 

Nghe nói vậy, Kỳ Ấu An bật cười: "Muốn đến ư? Vậy trước tiên hãy nói xem Lý Kim Hoa có phải do ngài giết không." 

Lời vừa dứt, Kỳ Triều Yến nhíu mày: "Ấu An, ta là mẫu thân của con. Dù ta và nương con đã hoà li, điều này cũng không thay đổi được." 

"Lý Kim Hoa là do ngài giết." Kỳ Ấu An khẳng định chắc nịch. 

Vậy thì, Kỳ Triều Yến làm sao có thể dám nói mình là mẫu thân của nàng? Trong mắt bà, đứa con duy nhất chẳng phải chỉ có Kỳ Hạo Vũ sao? 

Kỳ Triều Yến vẫn điềm nhiên phủ nhận: "Bà ta tự chết." 

"..." 

Kỳ Ấu An không muốn tranh cãi vô ích, giơ tay ra hiệu năm ngón: "Muốn đến cũng được, ít nhất phải chuẩn bị năm vạn lượng. Nếu muốn uống trà do ta và thê tử ta dâng, thì phải thêm năm vạn lượng nữa." 

"Ngươi..." 

Kỳ Triều Yến nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, đành nuốt hai chữ "ngang ngược" vào trong, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì?" 

"Nuôi dưỡng một số người có thể dùng được. Không thì sau này Kỳ Hạo Vũ trả thù ta, lẽ nào ta ngồi chờ chết?" 

Kỳ Ấu An nhếch mép cười: "Đại tướng quân Kỳ hãy nhớ canh chừng tên khốn đó. Lần sau nếu rơi vào tay ta, chắc chắn hắn sẽ không còn mạng." 

Nàng bước qua Kỳ Triều Yến, không ngoảnh lại. 

Kỳ Triều Yến đứng im một lúc, không biết nghĩ gì, rồi đuổi theo: "Mười vạn lượng, trưa mai ta sẽ cho người mang đến." 

Kỳ Ấu An không thèm đáp. Chỉ cần nghĩ đến việc Kỳ Triều Yến bảo vệ Kỳ Hạo Vũ đến mức này, mà còn muốn nhận lễ bái và trà từ nàng và Tống tỷ tỷ, dù có lấy mười vạn lượng cũng cảm thấy như nuốt phải ruồi, vô cùng khó chịu. 

"Nuôi dưỡng người dùng được không phải chuyện một sớm một chiều. Ta sẽ cho ngươi hai người dùng tạm. Kỳ Hạo Vũ không đáng lo, nhưng Ngũ điện hạ có lẽ sẽ gây bất lợi cho thê tử ngươi." 

Sau khi hỏi chuyện Triệu Tiểu Ô, Kỳ Triều Yến nghi ngờ nam tử lạ mặt kia là người của Ngũ điện hạ, bèn phái người điều tra Hồng Ngọc quán. Kết quả đúng như dự đoán. 

Trong màn đêm, Kỳ Triều Yến nhíu mày, vỗ tay hai cái. Hai bóng người đột nhiên xuất hiện, quỳ trước mặt bà: "Thanh, Lục gặp chủ nhân, xin chủ nhân phân phó." 

Kỳ Ấu An dừng bước, ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy hai người mặc áo đen quỳ trước mặt Kỳ Triều Yến. Nhìn dáng vẻ, có lẽ là hai nữ tử, tuổi tác không lớn lắm. 

Võ công của họ chắc cao hơn nàng, bởi nàng vừa rồi hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của hai người này... 

"Hai người các ngươi không cần vào cung nữa, từ nay về sau nàng ta chính là chủ nhân của các ngươi." 

Giọng Kỳ Triều Yến lạnh nhạt, không chút gợn sóng. 

Hai người kia cung kính đáp lời, rồi cùng đến trước mặt Kỳ Ấu An quỳ xuống: "Thanh, Lục gặp chủ nhân." 

"..." Kỳ Ấu An nhìn họ, trong lòng chợt nảy ra ý định: "Các ngươi từ nay về sau chỉ nghe lệnh ta thôi sao? Không có vật gì làm tin sao?" 

"Không có." 

Kỳ Triều Yến méo miệng, quay người rời đi. 

Bà ta đi càng tốt. Kỳ Ấu An lập tức gọi họ đứng dậy: "Đã đổi chủ rồi, các ngươi có ngại đổi tên không?" 

Hai người vừa đứng lên, lại quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin chủ nhân ban tên." 

"..." 

Kỳ Ấu An nhất thời không biết đặt tên gì, do dự một lúc rồi nói: "Hai ngươi đến Tống thị y quán bảo vệ thê tử ta đi. Nhân tiện nhờ nàng đặt tên cho các ngươi luôn." 

Hai người này lập tức đồng thanh đáp lời, dưới lớp mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt bình lặng như nước, không chứa chút tình cảm nào, trông rất được huấn luyện bài bản, tựa hồ là những tử sĩ chuyên nghiệp. 

Kỳ Ấu An phất tay áo, bọn họ liền biến mất trong màn đêm. 

Khi Kỳ Ấu An trở về đã rất khuya, Ninh Phương từ lâu đã chìm vào giấc ngủ. Mãi đến sáng hôm sau, nàng mới kể lại chuyện này cho nương. 

Ninh Phương trong lòng rõ như lòng bàn tay tính cách của Kỳ Triều Yến. Những việc bà ta đã quyết định thì chỉ là thông báo, chứ không có chút không gian thương lượng nào. Dù Ấu An không đồng ý, ngày thành hôn bà ta cũng sẽ xuất hiện. 

Vì thế, bà không những không tức giận, ngược lại còn cười híp mắt giơ tay ra với Kỳ Ấu An: "Chia cho nương một nửa, nương sẽ giúp con thuyết phục Lan nhi." 

Kỳ Ấu An nhếch mép cười. Nàng đang lo không biết giải thích thế nào với thê tử, vui vẻ đồng ý ngay, chỉ là... 

"Nương, chia bốn sáu được không? Con thiếu tiền lắm." 

"Không được! Nhưng từ nay trở đi nương có thể tăng thêm cho con năm lượng bạc mỗi tháng." 

Đã có năm vạn lượng, Kỳ Ấu An nào còn thèm để ý năm lượng bạc? 

"Ít nhất phải năm mươi lượng." 

Ninh Phương do dự một lúc, nhìn vào năm vạn lượng kia miễn cưỡng gật đầu đồng ý. 

"Lát nữa nương sẽ đến chỗ nàng ấy, con có gì dặn dò không?" 

"Đừng để nàng ấy gặp Ngũ điện hạ, Mai Thanh Ngọc này không có ý tốt đâu." 

Câu này chợt nhắc nhở Ninh Phương, bà vội vàng trở về phòng ngủ lấy ra một cuốn sách nhỏ, cười híp mắt đưa cho Kỳ Ấu An: "Ấu An à, nếu con là quân tử chính nhân, thì đừng xem." 

Kỳ Ấu An nhất thời chưa hiểu, đón lấy mở ra xem thử, lập tức đỏ mặt vì những hình ảnh khiến tim đập loạn nhịp trong sách, vội vàng gạt đi: "Không xem thì không xem, có gì hay ho đâu..." 

Ninh Phương nhướng mày, giọng đầy ý tứ giơ tay ra: "Không xem thì thôi, trả lại cho nương." 

Cuốn sách được đưa trả lại, nhưng tay bà còn chưa kịp chạm vào, nó đã bị giật vội trở lại. 

Kỳ Ấu An mặt đỏ bừng, nhưng tay lại thành thật nhét sách vào trong ngực, rồi nhanh như chớp biến mất: "Nương, con còn việc phải làm, đi trước đây!" 

"..." 

Kỳ Ấu An chạy về phòng, vừa ngại ngùng vừa tò mò, nhưng trong phòng sáng trưng, nàng không đủ can đảm mở sách ra xem. Do dự một lúc, nàng quyết định nhét xuống dưới gối, đợi tối hãy xem. 

Vừa trấn tĩnh lại tâm trạng, Triệu Tiểu Ô đã xuất hiện, kéo nàng vào phòng, thần bí thò ra một gói đồ: "Lão đại, cất kỹ đi, chắc chắn ngươi sẽ cảm ơn ta." 

Kỳ Ấu An cân nhắc gói đồ, sờ sờ rồi nhìn nụ cười gian xảo của nàng, dường như đã hiểu ra bên trong là gì: "..." 

"Đây là thứ ta đặc biệt nhờ đại tỷ mua từ nơi khác về," Triệu Tiểu Ô khẽ ho, rồi nháy mắt, "Lão đại, ta đối xử với ngươi không tệ chứ? Đây là sách dành cho nữ tử chưa phân hóa và nữ tử Khôn Trạch, trên thị trường rất hiếm, còn có một số tiểu vật giúp tăng hưng phấn nữa." 

Kỳ Ấu An vỗ vai nàng: "Đủ nghĩa." 

"Đương nhiên rồi, tuyệt đối không thể để lão đại bị tẩu tẩu coi thường." Triệu Tiểu Ô được khen, càng thêm hăng hái: "Lão đại không nhớ hết cũng không sao, dù sao tẩu tẩu cũng không nhìn thấy, cậu cứ để bên cạnh vừa xem vừa học..." 

Kỳ Ấu An nghe mà mặt đỏ tía tai, dặn nàng đừng quên ba ngày sau theo mình đi đón dâu, rồi đẩy nàng ra ngoài. 

... 

Kỳ Ấu An đợi cả ngày trong phủ, mãi đến chiều tối, Kỳ Triều Yến mới mang người khiêng mười vạn lượng bạc vào phủ. 

Bà ta trông phong trần mệt mỏi, gương mặt đỏ ửng vì nắng, cổ đầm đìa mồ hôi, quần áo vẫn là bộ hôm qua. Nhưng Ninh Phương chỉ quan tâm đến những chiếc hòm gỗ đỏ kín mít phía sau. 

Hôm nay, Ninh Phương đã đưa cho Tống Trạch Lan năm vạn lượng ngân phiếu. Dù bà có tiền, nhưng không muốn làm kẻ ngốc bị lừa, hơn nữa khoản chi lớn như vậy cũng khiến bà hơi đuối. 

Giờ thấy bạc, nỗi lo cả ngày của bà cuối cùng cũng tan biến, miệng lập tức không kiêng nể gì: "Ồ, Đại tướng quân cuối cùng cũng đến, ta còn tưởng ngươi không dám đến nữa cơ." 

Kỳ Triều Yến nhíu mày: "Thời gian gấp rút, ta phải cấp tốc quét sạch hơn hai mươi sơn trại lớn nhỏ quanh đây mới gom đủ." 

Ninh Phương bĩu môi, không nói gì thêm, nhưng trong lòng không ngừng nghi ngờ: Kỳ Triều Yến không đến nỗi nghèo vậy chứ? 

Hay là đang giả vờ khổ sở? 

Dù mặt trời đã lặn, nhưng Kỳ Triều Yến vẫn rất nóng. Bà ta nhìn sâu vào Ninh Phương, rồi chuyển sang Kỳ Ấu An đứng bên cạnh: "Lại đây kiểm tra đi, xác nhận không sai sót ta sẽ về." 

"Không cần," Kỳ Ấu An lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp. 

Nhưng Ninh Phương trực tiếp đẩy nàng một cái, giọng điệu khó chịu: "Đi kiểm tra đi, trong này còn có năm vạn lượng của ta đấy, nếu thiếu thì một tháng năm lượng của con bù nổi không?" 

Đêm qua Kỳ Ấu An đã lo nương nổi giận, nghe vậy không dám do dự, bất chấp mặt mày Kỳ Triều Yến đột nhiên đen sầm, ba bước làm hai bước tiến lên định mở hòm, nhưng lại bị gọi lại. 

"Thôi, để Vương ma ma kiểm tra vậy, con nãy không bảo đói sao? Về dùng cơm đi." 

Ninh Phương sắc mặt đột nhiên dịu xuống, vẫy tay với nàng: "Đi thôi." 

Sân không lớn, giữa đường họ gặp Ninh Phát Tài. Ông ta vẻ mặt sốt ruột, thấy chỉ có hai mẫu tử, càng thêm tức giận: "Con bé chết tiệt, Đại tướng quân đâu, sao không mời Đại tướng quân vào? Con cứ phá cho hả giận đi, ai chẳng nạp thiếp? Tam ca con làm ăn buôn bán nhỏ quanh năm kiếm được đồng nào cũng nạp thêm tiểu thiếp, tẩu tẩu con có nói gì không?" 

Ninh Phương mặt lạnh như tiền, thẳng thừng bỏ qua ông ta: "Phụ thân muốn sống với nàng ta thì cứ đi mà sống." 

"Con... Con nói cái gì thế? Ta là phụ thân con đó..." 

Ninh Phát Tài tức đến ngực phập phồng, như sắp ngất đi. 

Kỳ Ấu An thấy vậy vội vàng xoa ngực cho ông. Ninh Phát Tài đỡ hơn, lảo đảo đuổi theo sau lưng: "Phương Phương à, Đại tướng quân đã đối xử không bạc với con rồi, con sinh Ấu An không chịu sinh thêm nữa nàng cũng chiều con, không nạp thiếp để lại hậu duệ cho gia tộc Kỳ, nàng lấy gì đối diện tổ tiên dưới suối vàng? Nói ra cũng là do con không hiểu chuyện, lúc đó phụ thân khuyên con sinh thêm đứa nữa con nhất quyết không chịu..." 

"Kỳ Hạo Vũ là đứa nàng ta sinh với người khác khi ta đang mang thai! Còn lớn tuổi hơn Ấu An! Nàng ta là đồ khốn, giờ làm bộ dạng thảm thương này để làm gì? Vô liêm sỉ!" 

"Phụ thân còn khuyên nữa ta sẽ không nhận cha nữa." 

Ninh Phương tức giận đến mắt đỏ ngầu. Bà luôn cảm thấy mình là chính thất nhưng không danh chính ngôn thuận, nếu không phải nhẫn nhịn mọi chuyện, Tần thị sao có thể ngày càng lấn tới? 

Như sét đánh ngang tai, Ninh Phát Tài choáng váng, Kỳ Ấu An cũng sửng sốt, Kỳ Hạo Vũ còn lớn tuổi hơn nàng? 

Vậy chẳng phải Kỳ Triều Yến đã ngoại tình từ sớm? Thế mà còn dám thề non hẹn biển với nương nàng về chuyện "một đời một người"... 

"Haizz, phụ thân biết rồi, từ nay ta không khuyên nữa." 

Ninh Phát Tài hiểu tính cách con gái mình, trong mắt không thể chứa nổi hạt cát, hơn nữa vì tình cảm quá sâu nặng nên không thể như đa số người khác nhắm mắt làm ngơ sống qua ngày... 

Ninh Phương nóng giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, sắc mặt chẳng mấy chốc đã tốt hơn: "Chuyện này hai người đừng nói ra ngoài." 

Kỳ Ấu An nghiến răng, kìm nén cơn giận: "Nếu bà ta không phải mẫu thân con, con nhất định sẽ đánh cho một trận!" 

"Nếu nàng ta không phải Đại tướng quân, lão tử cũng muốn tát cho nàng ta mấy cái." 

Ninh Phát Tài thở dài dài, trông như già đi mấy tuổi chỉ trong chốc lát: "Hoà li thì hoà li, miễn là con sống thoải mái là được..." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me