TruyenFull.Me

[BHTT-EDIT][ABO] Tiểu tướng quân chỉ đeo bám thê tử mù của nàng

Chương 71 - 72

Gangter_By

Chương 71

Khi rời khỏi tướng phủ, trời đã xế chiều. 

Kỳ Ấu An vốn định đến Hồng Ngọc quán gặp những người bị giam giữ tại đó, nhưng khoảng cách khá xa, đi về chắc đã khuya. Nàng đành hẹn Tịch Cảnh Thịnh sang ngày mai. 

Vị tiểu tướng quân mới cưới đã chịu ra ngoài làm việc, trời tối lại về nhà ngay, Tịch Cảnh Thịnh chỉ còn biết khâm phục, sao dám có ý kiến? 

Hắn đưa người hộ tống Kỳ Ấu An đến cổng phủ rồi rời đi. 

Kỳ Ấu An vừa bước vào đã sai người chuẩn bị nước tắm, muốn rửa sạch hết khí tà dính người kẻo làm thê tử khó chịu. Bộ quần áo trên người cũng bảo người vứt đi luôn. 

Khi bước ra từ phòng tắm, Tống Trạch Lan đã đợi sẵn trong phòng. 

Nàng vốn đang trò chuyện với Ninh Phương, nhưng nghe tin Kỳ Ấu An về, bị Ninh Phương trêu chọc là không ngồi yên được, đành phải quay lại. 

Giờ đây, vòng tay ấm áp vẫn còn hơi nước ôm lấy nàng, Tống Trạch Lan thừa nhận, mình thật sự nhớ An An chút xíu. 

"Thê tử à, có nhớ ta không?" 

Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm nóng phả bên tai, còn không yên phận cọ vào cổ nàng. Tống Trạch Lan người mềm nhũn, nhưng vẫn giả vờ bình thản lắc đầu, môi cắn chặt thì thầm: "Mới có hai canh giờ không gặp thôi mà." 

"Nàng nhớ rõ như vậy, thật sự không nhớ ta sao?" 

Kỳ Ấu An bất mãn hừ hừ, buông nàng ra. Cảm giác trống trải của Tống Trạch Lan vừa trào lên đã bị một vòng tay ôm chặt, bế nàng lên giường. 

Tống Trạch Lan dù không nhìn thấy nhưng cũng đoán được ý đồ của đối phương, gương mặt trắng như ngọc lập tức đỏ ửng, trong lòng mắng thầm đồ dâm tặc, nhưng bên ngoài vẫn phải nói lời ngon ngọt xin tha, mới khiến Kỳ Ấu An buông tha. 

Nhưng tránh được ngày mồng một, không tránh được ngày rằm. Khi từ chỗ Ninh Phương ăn cơm xong trở về, Tống Trạch Lan bị Kỳ Ấu An thúc giục tắm rửa, lại thúc lên giường, bị vò đến mức eo mềm nhũn. Mơ màng nhớ lại lời Mai Thanh Ngọc, quả nhiên nàng không chịu nổi sự nhiệt tình của An An. Đến nửa đêm, khi Tống Trạch Lan mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay, mới được tha... 

Hôm sau, không ngoài dự đoán, lại thức dậy trong vòng tay Kỳ Ấu An. 

Tống Trạch Lan hơi cử động, đã cảm thấy toàn thân ê ẩm, không nhịn được đưa tay ra sau lưng xoa nhẹ. Tay chưa kịp rút về đã bị bắt giữ. 

Nàng bất giác hơi hoảng, mắt mày ngại ngùng: "An An, nàng tỉnh rồi?" 

Kỳ Ấu An hơi áy náy đáp lại, kéo nàng vào lòng: "Thê tử, sau này ta sẽ tiết chế hơn, không để nàng mệt như vậy nữa." 

Vừa nói, một tay đã xoa bóp phần eo lưng của Tống Trạch Lan: "Lực như vậy được không?" 

Tống Trạch Lan mặt càng đỏ, cúi đầu vào cổ nàng khẽ "ừ" một tiếng: "An An, hôm nay nàng còn phải ra ngoài nữa không?" 

"Ừ, nhưng không gấp, cũng không phải thật sự điều tra, chỉ cần làm qua loa là được." 

Kỳ Ấu An cảm thấy nằm nghiêng khó dùng lực, bèn ngồi dậy, bảo Tống Trạch Lan nằm sấp. Xoa bóp phần eo xong, lại đấm lưng đấm chân, đến khi Tống Trạch Lan bảo không đau mới thôi. 

Bên ngoài nắng đã cao, cũng đến lúc dậy. 

Trước khi rời giường, Kỳ Ấu An cúi xuống hôn nàng: "Thê tử, dù sao cũng không có việc gì, nếu mệt có thể ngủ thêm chút, lát nữa ta dặn Tiểu Nguyệt, đợi nàng dậy rồi mới mang cơm sáng đến." 

Nhưng Tống Trạch Lan cũng ngồi dậy theo: "An An, là đến Hồng Ngọc quán sao? Ta có thể đi cùng không?" 

Kỳ Ấu An hôm qua tiếp xúc với Tần thị cả buổi chiều, thấy hắn không có vẻ gì sẽ điên cuồng với họ, lập tức gật đầu đồng ý. 

Nàng giúp Tống Trạch Lan mặc quần áo, rửa mặt, hai người cùng ăn sáng xong mới xuất phát. Tịch Cảnh Thịnh đã dẫn người đợi sẵn bên ngoài. 

Một đoàn người hùng hậu tiến về Hồng Ngọc quán. Hồng Ngọc quán hai ngày nay đóng cửa nghỉ, nhưng mọi người bên trong vẫn chưa điều chỉnh lại đồng hồ sinh học. Khi họ đến, mọi người đang ngủ, cảnh tượng yên tĩnh. 

Tịch Cảnh Thịnh không quan tâm nhiều như vậy, lập tức sai người gõ cửa từng phòng, nhanh chóng tập hợp mọi người ở đại sảnh. 

Một đám kỹ nữ nam nữ, đủ loại hương khí hỗn tạp. Kỳ Ấu An không cảm nhận được, nhưng Tống Trạch Lan vô ý siết chặt tay nàng: "An An, đông người như vậy có lẽ hỏi không ra gì, chi bằng hỏi riêng những người biết chuyện?" 

"Được, ồn ào đau đầu quá." Kỳ Ấu An gật đầu, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông: "Hoa khôi là ai? Ra đây." 

"Ôi đại tiểu thư, ngài nhìn kỹ một chút là biết ngay, hoa khôi của chúng ta đẹp như tiên nữ..." 

Bà bà áo xốc xếch, tóc tai bù xù phía trước vừa phe phẩy quạt vừa cười như hoa, nhưng chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Ấu An chặn lại. 

Chức Ngọc mặc áo trắng, tóc dài bỏ xõa, từ trên lầu bước xuống, từ xa thi lễ: "Tiểu tướng quân, thiếu phu nhân, những gì cần khai chúng ta đã khai rồi. Hôm đó nhị công tử và người ngoại thành xảy ra xung đột đánh nhau, tỳ nữ của tiện thiếp lập tức đi tìm bà bà  giúp. Nhưng người ngoại thành đó võ nghệ cao cường, thật đáng tiếc, hộ viện đến không cứu được nhị công tử, còn bị đánh chết ba người." 

Bà bà cũng đau lòng: "Đúng vậy, ta vất vả nuôi ăn nuôi mặc bọn họ, bị đánh chết cũng không đòi được bồi thường, lỗ chỏng vó luôn. Còn không cho mở cửa, sắp tới mấy đứa con này phải uống gió Tây Bắc rồi. Tiểu tướng quân làm ơn, cho chúng ta mở cửa đi. Chúng ta chỉ là làm ăn, nương nhờ Đại tướng quân, sao dám hại nhị công tử chứ." 

"Đúng vậy, chúng ta sao dám hại nhị công tử, nhị công tử hào phóng, huynh đệ tỷ muội đều mong ngài đến chiếu cố..." 

Đám người lại ồn ào, Kỳ Ấu An hơi nhíu mày: "Hoa khôi, bà bà, đi ra ngoài với ta." 

Nói xong, nàng dắt Tống Trạch Lan rời khỏi Hồng Ngọc quán. Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người hiếu kỳ, lời bàn tán về Kỳ Hạo Vũ lọt vào tai. 

Kỳ Hạo Vũ tự cho mình là công tử phong lưu ôn nhuận, nhưng vì tranh giành hoa khôi mà bị đánh chết, trong hai ngày đã trở thành chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng, gần như truyền khắp thành. 

Kỳ Ấu An không lấy làm lạ, đi đến chỗ râm mát thì dừng chân, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán Tống Trạch Lan, trong mắt không giấu nổi xót xa: "Thê tử, chịu khó chút, lát nữa chúng ta về ngay." 

"An An, ta không nóng, nàng cứ làm việc của nàng đi, coi như ta không có ở đây." 

Tống Trạch Lan trông tâm trạng rất tốt, khóe miệng hơi nhếch, gương mặt hiền hòa nhuốm nụ cười, yên tĩnh như một bức tranh mỹ nhân lười biếng xinh đẹp, chói mắt lại quyến rũ. 

Luôn dễ dàng lay động tâm can Kỳ Ấu An, nàng không tự giác nở nụ cười, hạ giọng trêu chọc: "Tống tỷ tỷ đi theo, chẳng phải là lúc nào cũng nhắc nhở ta sao? Ta đâu dám coi nàng như không có." 

Là người sinh ra và lớn lên ở Hựu Ninh thành, nhưng ngay cả hoa khôi là ai cũng không biết, Tống Trạch Lan rất yên tâm, nhưng vẫn theo lời nàng đùa giỡn: "An An, nàng biết là tốt rồi..." 

Bà bà dắt Chức Ngọc đi tới, Tịch Cảnh Thịnh đã đuổi đám đông đi xa. 

Kỳ Ấu An cũng không né tránh, trực tiếp nói: "Ta muốn nghe sự thật." 

Đám người Hồng Ngọc quán đều khai giống nhau, mà chuyện này vốn dĩ là bịa đặt, chắc chắn là Kỳ Triều Yến đã dặn trước. 

Vì vậy, Kỳ Ấu An rất nghi ngờ, hoa khôi và bà bà trước mặt, rất có thể là người của Kỳ Triều Yến. 

Ánh mắt nàng đăm đăm nhìn hai người, bà bà không dám nhìn thẳng, nhưng Chức Ngọc bình thản cười: "Tiểu tướng quân quả nhiên thông minh. Nhưng ngài muốn nghe sự thật thì nên hỏi Đại tướng quân. Tiện thiếp chỉ biết người ngoại thành đó nói giọng kinh thành. Tiện thiếp có vẽ một bức chân dung, nhưng họa kỹ không tinh, chỉ giống bảy tám phần. Nếu tiểu tướng quân không chê, tiện thiếp sẽ lấy tặng ngài." 

Kỳ Ấu An rất xác định, Kỳ Triều Yến chắc chắn muốn đổ tội cho Mai Thanh Ngọc. Nàng không định vào lại Hồng Ngọc quán ô uế đó nữa: "Nhờ ngươi lấy ra vậy." 

Chức Ngọc khẽ thi lễ: "Xin tiểu tướng quân đợi chút." 

Nàng đi rồi, nhưng bà bà lề mề không chịu đi, mặt tươi cười: "Tiểu tướng quân, ngài xem chúng ta khi nào có thể mở cửa vậy? Không thể đóng mãi..." 

Lệnh đóng cửa không phải do Kỳ Ấu An ra, từ đầu đến cuối nàng không có ý làm khó ai, vì vậy không đợi bà bà nói xong, đã gọi Tịch Cảnh Thịnh: "Tịch huynh, cho người rút đi." 

Tịch Cảnh Thịnh lập tức thi hành. Bà bà thấy binh lính bên ngoài rút đi, lập tức cảm tạ ngàn lần, còn liếc mắt đưa tình với Kỳ Ấu An vài cái, khiến nàng không nhịn được ghê tởm. Nhận được bức họa còn chưa kịp xem, đã vội vàng dắt thê tử rời đi. 

Họ ra ngoài muộn, lúc về gần trưa, bèn mời Tịch Cảnh Thịnh ở lại dùng cơm. 

Ăn cơm xong, Kỳ Ấu An mở bức họa ra. Trong tranh là một nam nhân trung niên cao lớn, đeo đao bên hông, khí thế lạnh lùng, gương mặt cũng hung dữ, dưới mắt trái có một nốt ruồi to, Chức Ngọc thậm chí còn vẽ cả sợi lông dài trên đó. 

Tịch Cảnh Thịnh nghiêm túc nhìn bức họa: "Tiểu tướng quân, chỉ cần người này còn trong thành, thuộc hạ đào đất ba thước cũng tìm ra." 

Kỳ Ấu An nhớ lại mấy lần gặp Mai Thanh Ngọc, chưa từng thấy người này, chắc hắn bị giấu trong bóng tối không dễ tìm. Nhưng thấy hắn quả quyết như vậy, nàng đồng ý: "Được, tìm được người này rồi theo dây leo tìm gốc, nhất định tìm ra kẻ chủ mưu." 

Tịch Cảnh Thịnh vừa định nhận lệnh đi, lại bị Kỳ Ấu An gọi lại. Nàng muốn thăm dò xem Tịch Cảnh Thịnh có biết chuyện không: "Tịch huynh, huynh nghĩ là ai làm?" 

"Thuộc hạ vốn không tin lời nhị phu nhân, nhưng hoa khôi lại nói kẻ giết nhị công tử là giọng kinh thành. Chỉ không biết vì sao lại hại nhị công tử..." 

Kỳ Ấu An nhìn hắn suy luận nghiêm túc, lập tức hiểu ra, Tịch Cảnh Thịnh không biết chuyện. 

Tiễn Tịch Cảnh Thịnh đi, Kỳ Ấu An ngáp một cái, lười biếng trở về phòng. 

Tống Trạch Lan chưa ngủ, nghe tiếng mở cửa từ từ ngồi dậy: "An An..." 

"Là ta, thê tử." 

Kỳ Ấu An đá giày tất ra, cởi áo ngoài nhanh chóng, rồi lao vào lòng Tống Trạch Lan. Ngửi mùi hương thoang thoảng, cơn buồn ngủ cũng tan biến: "Thê tử..." 

Tống Trạch Lan nghe giọng nũng nịu của nàng, chút buồn ngủ vừa chớm lập tức tiêu tan, hai tay ôm cũng hơi cứng lại, nhưng giọng điệu vẫn cố ra vẻ bình thản: "Sao vậy An An?" 

Kỳ Ấu An nhận ra, khóe miệng nhếch lên rồi lại hạ xuống, ấm ức nói: "Thê tử, lúc nãy ở ngoài Hồng Ngọc quán, bà bà cứ liếc mắt đưa tình với ta. Ta sợ không dám ngủ, sợ gặp ác mộng. Tuổi bà ta còn lớn hơn nương, đầu tóc rối bù như ma..."




Chương 72

Ve ngoài song kêu râm ran không dứt, từng tiếng văng vẳng như khúc ru ngủ trưa. Nhánh lá biếc thò vào trong phòng khẽ lay động theo gió, dường như cũng đắm chìm trong cái lười nhác yên ả của buổi chiều hè.

Tống Trạch Lan mặt mày đỏ bừng, hồi lâu mới nghẹn ra được bốn chữ:

“Thật là vô sỉ…”

“Phải rồi phải rồi, trêu ghẹo ta trước mặt thê tử, thật đúng là không biết liêm sỉ là gì.”

Kỳ Ấu An làm bộ căm phẫn chính nghĩa, thế nhưng khóe môi lại cong lên rõ rệt. Hai tay nàng ôm lấy chiếc cổ trắng ngần, mảnh mai của người kia cọ nhẹ, rồi ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm thanh tú: “ Thê tử, nàng cũng đâu nỡ để ta gặp ác mộng, đúng không?”

Tống Trạch Lan vô thức khẽ “ừ” một tiếng, nét mặt cũng dần dịu lại, cúi đầu cười bất đắc dĩ: “An An, nàng nói đi, lại muốn thế nào nữa đây?”

Đôi mắt sương mù kia mờ mịt, ánh nhìn ngơ ngác mà đáng yêu vô cùng.

Kỳ Ấu An chẳng kiềm lòng nổi, đè nàng ngã xuống. May thay gối uyên ương mềm mại, nên Tống Trạch Lan làm người lót dưới cũng chẳng hề gì, chỉ là tim đập hỗn loạn, hàng mi run rẩy, dùng hết sức đẩy nàng ra: “An An, chớ có làm càn.”

Kỳ Ấu An bị đẩy bất ngờ, suýt chút nữa rơi khỏi giường, kêu một tiếng ai oán: “ Thê tử, ta cứ tưởng nàng đồng ý rồi chứ.”

“Ta… ta có nói gì đâu…”

Tống Trạch Lan vội vã kéo chăn mỏng phủ qua vai, thân thể rút vào phía trong giường, quay lưng về phía nàng, giấu đi cả mặt mũi đỏ bừng lan tới tận cổ.

Tiếng xột xoạt vang lên, kẻ mặt dày lại chẳng chịu thôi, lặng lẽ áp sát từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả nơi vành tai: “ Thê  tử, rõ ràng nàng đã ngầm đồng ý rồi còn gì.”

“…Không có đâu. An An, nàng ngày càng biết bắt nạt ta rồi đó.”

Tống Trạch Lan im lặng một hồi mới dịu dàng lên tiếng, trong giọng nói có chút oán trách mềm mại: “Ta còn nhớ rõ… đêm đầu tiên đó, nàng còn bỏ ta mà chạy…”

Ký ức kia vẫn rõ như in—lúc ấy chỉ vì muốn một cái hôn mà nàng nũng nịu mãi chưa chịu rời giường. Thế mà bây giờ, thật sự ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.

Giữa ban ngày ban mặt mà cũng muốn… nàng vừa nãy đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tiếp.

Kỳ Ấu An đương nhiên cũng nhớ rõ chuyện ấy, nghe nhắc đến thì hơi xấu hổ, vờ ngốc cười cười: “ Thê tử, chuyện đó lâu rồi, ta chẳng nhớ gì nữa. Thôi, ngủ đi, ta buồn ngủ lắm rồi.”

Nói xong còn bắt đầu giả tiếng ngáy.

Tống Trạch Lan cuối cùng vẫn không nỡ trách móc, do dự một lát rồi quay người lại, vòng tay ôm lấy nàng: “Ngủ đi.”

Trưa hè vẫn còn oi bức, với người đang giả vờ ngủ như Kỳ Ấu An thì quả thực là khổ sở mà vui sướng lẫn lộn. Nhưng vì đêm qua vất vả ngủ muộn, chẳng bao lâu nàng đã chìm vào giấc.

Mồ hôi đẫm ướt lưng áo mỏng, thấm sang tay Tống Trạch Lan. Nàng sao có thể yên lòng nhìn nàng chịu nóng?

Tống Trạch Lan cầm chiếc quạt mo quạt mãi không ngừng, cho đến khi Kỳ Ấu An tỉnh lại. Trong khoảng thời gian đó, không biết bao nhiêu lần chiếc quạt suýt rơi khỏi tay, nàng vẫn cố gắng không để bản thân ngủ thiếp đi.

Kỳ Ấu An mơ màng mở mắt ra, liền bắt gặp người bên cạnh đang vừa quạt vừa gật gù buồn ngủ, lòng chợt mềm nhũn, tức thì tỉnh hẳn: “ Thê tử, nàng thật ngốc…”

Tiếng nàng khẽ vang lên khiến Tống Trạch Lan giật mình, theo bản năng siết lấy cán quạt, vài giây sau mới khẽ cười : “An An, nàng tỉnh rồi à?”

Kỳ Ấu An cảm động vô cùng, vội bật dậy, đoạt lấy chiếc quạt trong tay nàng: “ Thê tử, ta ngủ đủ rồi, nàng ngủ một lát đi.”

“Không cần đâu, tối ngủ sớm là được rồi.”

Tống Trạch Lan lắc đầu cười nhẹ: “An An, ngày mai ta muốn đến y quán một chuyến, được chứ?”

“ Thê tử, ngày mai hình như là kỳ mưa móc của nàng, hay đợi qua mấy hôm rồi đi nhé?”

Kỳ Ấu An giơ tay thề thốt: “Ta không hề có tâm tư bất chính gì đâu!”

Tống Trạch Lan bán tín bán nghi, nhưng bị chọc cười, khẽ cong môi: “An An, ngoan một chút đi. Vì mấy hôm nay ta chăm nàng tận tình, nàng đừng trêu chọc ta nữa được không?”

Từ sau đêm tân hôn, nàng chưa từng cảm nhận được mùi hương bạc hà báo kỳ nữa, lo sợ Kỳ Ấu An lỡ làm hỗn loạn kỳ mưa móc, nàng vốn định ở lại y quán, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi. Người này dính nàng như sam, nếu biết được thể nào cũng giận dỗi, rồi rốt cuộc người chịu khổ vẫn là nàng.

Kỳ Ấu An nghe đến đây thì hiểu rõ, thê tử căn bản đâu phải muốn đi khám, mà là muốn tránh nàng, bởi nàng không phải Càn Nguyên quân.

Nàng hừ một tiếng: “Được, mai ta đi cùng nàng.”

“E là không tiện đâu. Ngày mai người nọ hạ táng, nàng dù sao cũng nên đến dự, cho dù chỉ là để giữ thể diện. Mẫu thân không đi, ta cũng sẽ không đi.”

“Hay thật, việc tốt đều để ta làm cả.”

Kỳ Ấu An vung quạt mạnh tay, tóc bên tai Tống Trạch Lan bị thổi tung lên, khiến nàng nhột đến phải đưa tay vuốt lại. Rồi nàng đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Ngày mai Đại tướng quân chắc chắn có mặt, nếu nàng tò mò thân thế Kỳ Hạo Vũ, có thể hỏi thử. Có lẽ người sẽ nói cho nàng biết.”

Câu này nàng không chỉ nói một lần, nhưng lần này Kỳ Ấu An mới gật đầu. Bởi vì câu “ghen tuông” trong miệng họ Tần hôm trước khiến nàng sinh lòng hiếu kỳ—Kỳ Hạo Vũ rốt cuộc có quan hệ gì với hoàng tộc hay Mai gia?

Hôm sau, vừa hửng sáng, hai người đã rời giường. Kỳ Ấu An đưa Tống Trạch Lan đến y quán rồi mới gia nhập đoàn tiễn tang.

Tiếng kèn bi ai vang lên dọc đường, một đoàn người chậm rãi hướng ra khỏi thành, giấy tiền cũng tung bay khắp lối.

Khi trở về đến thành, đã vào cuối giờ Tỵ. Kỳ Ấu An có việc cần gặp Kỳ Triều Yến, bèn ghé thẳng tướng phủ.

Nào ngờ người lại chẳng có nhà, mà gặp phải Tần thị lần nữa. Tần thị vận một thân tang phục đen tuyền, sắc mặt trông có vẻ đau buồn, khiến Kỳ Ấu An nhất thời cũng mềm lòng, sinh chút đồng cảm.

Thế nhưng cảm xúc đó chỉ tồn tại trong chớp mắt. Chưa kịp nói gì nhiều, nàng liền hối hận.

Chỉ cách một đêm, bộ dạng của Tần thị đã hoàn toàn khác hẳn hôm qua. Nét thương xót không còn rõ rệt, ánh mắt lại thường lóe lên tia hân hoan.

Hắn mời nàng đến sân viện của mình, vừa đi vừa nói: “ Ấu An à, tuy Đại tướng quân đã đoạn tuyệt với mẫu tử ngài, nhưng người trong lòng vẫn nghĩ đến ngài. Cho nên từ nay trở về, cứ xem tướng phủ là nhà, không cần khách sáo. Nếu ngài không muốn theo nương ngài, cũng có thể nhận lỗi, phụ thân vẫn sẽ coi ngài như ruột thịt, tuyệt đối không bạc đãi.”

“Cái… gì?”

Kỳ Ấu An càng nghe càng thấy nghẹn họng, sắc mặt trầm xuống: “Tần thị, ngươi là phụ thân ta từ bao giờ? Mất trí rồi sao?”

Tần thị bật cười, che miệng đầy vẻ đắc ý: “E rằng ngài vẫn chưa biết—tối qua Đại tướng quân đã nói sẽ bỏ nương ngài, từ nay ta là chủ phu duy nhất trong phủ.”

“Chỉ bằng một kẻ già nua xấu xí, xuất thân thấp kém như ngươi mà cũng mơ tưởng làm chủ phu? Kỳ Triều Yến mù chắc?”

Kỳ Ấu An hừ lạnh, nhấc chân bỏ đi: “Từ nay về sau, ta tuyệt không bước vào tướng phủ nửa bước. Nói lại với Kỳ Triều Yến, ta chỉ có một mình nương!”

Tần thị đỏ mặt, trắng mặt liên hồi, tức đến phát run. Nhưng chỉ chớp mắt sau, như chợt nghĩ đến gì đó, liền vội vàng đuổi theo:

“ Ấu An, còn chuyện hôm qua, ngài đã nghĩ kỹ chưa? Đại tướng quân cũng đồng ý việc đó—đưa con của Vũ nhi cho ngài làm con thừa tự. Dù sao ngài cũng không sinh được, sau này cũng phải nhận nuôi con người ta. Vậy thì chi bằng nhận lấy máu mủ trong nhà, chẳng hơn là ôm đứa con hoang thiên hạ sao?”

“Đứa con của tên súc sinh kia à? So với ‘con hoang’ còn không bằng! Không cần thì đem bóp chết đi, đừng có đem ra làm ta buồn nôn!”

Kỳ Ấu An cười lạnh, quay đầu, ánh mắt sắc như dao.

Quả nhiên, sắc mặt Tần thị tái nhợt không còn giọt máu, dáng vẻ đắc chí lúc nãy đã bay biến tựa tro tàn gió cuốn…

---

Tâm tình Kỳ Ấu An cực kỳ tồi tệ, không muốn về nhà, cũng không muốn đến y quán. Nàng cứ thế bước đi giữa đường lớn, không phương hướng, không mục đích.

Ánh nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, cỏ cây hai bên héo rũ, buồn bã không sinh khí. Kỳ Ấu An bị nắng hun đến đỏ rực cả mặt, mồ hôi đầm đìa, chảy từ cổ xuống tận ngực, thế nhưng nàng như chẳng hề hay biết, chỉ cúi đầu bước mãi, cứ thế sắp ra khỏi thành…

Bỗng phía trên có người gọi: “Tiểu tướng quân!”

Nàng ngẩng đầu theo tiếng gọi, vừa hay trông thấy kẻ mà nàng chẳng muốn gặp nhất—ngũ hoàng nữ Mai Thanh Ngọc.

Mai Thanh Ngọc đã gọi nàng mấy tiếng, lúc thấy nàng quay lại thì vẫy tay từ trên lầu, cao giọng gọi: “Tiểu tướng quân, ăn cơm chưa? Bổn điện hạ mời nàng một bữa.”

Nàng đang đứng trên lầu của Trà Thưởng Lâu, tửu lâu lớn nhất trong thành.

Kỳ Ấu An nhìn dáng vẻ nàng ta ân cần mà nhiệt tình, trong lòng chợt dâng lên trăm ngàn phức tạp. Người này bề ngoài tươi cười, mà sau lưng lại giở trò, bày mưu hại thê tử nàng. Giờ còn dám mặt dày mời ăn, thật là gan lớn!

Hít sâu vài hơi, Kỳ Ấu An gượng cười: “…Ăn rồi, đa tạ ý tốt.”

“Vậy thì lên đây uống với ta một chén.”

Là công chúa hoàng thất, nàng ta nói câu nào cũng có trọng lượng. Kỳ Ấu An khước từ mãi, cuối cùng vẫn bị ép phải theo thị vệ Tuân Nhất dẫn vào phòng riêng.

Trong phòng chỉ có một mình Mai Thanh Ngọc.
Kỳ Ấu An lập tức sinh nghi—kẻ này rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.

Nàng tạm gác chuyện Kỳ Triều Yến và Tần thị sang một bên, đối mặt với hoàng nữ, chỉ có thể dùng chiêu “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”.

Vừa vào phòng, nàng lập tức khom người hành lễ:
“Tham kiến ngũ điện hạ.”

Mai Thanh Ngọc nhìn động tác nàng, cười nhạt đầy ẩn ý: “Tiểu tướng quân từ bao giờ trở nên quy củ thế? Bổn điện hạ còn nhớ trước kia nàng đối với ta—ngứa mắt là trừng, bất thuận là mắng, khí thế hung hăng vô cùng.”

Kỳ Ấu An vốn chỉ muốn làm bộ cho có, nghe vậy thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.

“Nàng tâm tình không tốt? Ai chọc giận nàng thế?”

Mai Thanh Ngọc vừa nói, vừa rút từ trong ngực áo ra một chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn đỏ rực, đưa đến trước mặt nàng: “Để bổn điện hạ đoán thử… là tiểu thiếp trong hậu viện của Đại tướng quân?”

“…”

Kỳ Ấu An không ngờ nàng ta dám thò tay vào tận trong phủ tướng quân.

“Chỉ là thứ hèn mọn mà thôi.” Mai Thanh Ngọc cười khẩy: “ Ấu An, nếu nàng muốn, cả tướng phủ này đều có thể thuộc về nàng.”

Nói đoạn, Tuân Nhất bước lên, dâng một hộp gấm dài, rồi lặng lẽ lui ra.

Mai Thanh Ngọc vuốt ve hộp gấm trong tay, nheo mắt hỏi: “ Ấu An, nàng không hiếu kỳ sao?”

“Không.”

Kỳ Ấu An sắc mặt lãnh đạm, chẳng hề hứng thú.
Huống hồ, Kỳ Triều Yến là mẫu thân ruột nàng, cho dù không phải, thì chỉ cần nghĩ đến những chuyện nàng ta đã làm với thê tử nàng, nàng cũng không thể nào nhận lấy bất kỳ lợi ích nào từ tay đối phương.

“Đã thế, bổn điện hạ đành mở ra vậy.”

Mai Thanh Ngọc mang theo chút tiếc nuối, đặt hộp lên bàn, từ tốn mở ra—một cuộn thánh chỉ sắc vàng óng ánh hiện ra.

Ngay giây phút Kỳ Ấu An liếc mắt nhìn thấy, sắc mặt nàng liền đại biến—chẳng lẽ là sắc phong tứ hôn?

Nếu thật thế, nàng tuyệt đối sẽ liều mạng với Mai Thanh Ngọc!

Cơn sát khí lạnh lẽo chợt lóe qua đáy mắt. Mai Thanh Ngọc chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, như có gió bấc tràn về, hơi thở ngưng lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lặng lẽ đưa thánh chỉ tới trước.

Là thánh chỉ, Kỳ Ấu An không thể không nhận. Nàng bước lên trước, vừa định quỳ thì lại bị ngăn lại.

“Không cần quỳ, nơi này đâu có người ngoài.”

“…”

Kỳ Ấu An mở thánh chỉ ra xem, Mai Thanh Ngọc thong dong cất lời: “Đừng vội, chuyện này đối với nàng không hẳn là xấu. Ngược lại, là bổn điện hạ đang cứu nàng. Nàng có biết, Kỳ Hạo Vũ không phải là huynh ruột cùng mẫu thân với nàng không?”

Cuộn thánh chỉ này là Mai Thanh Ngọc xin từ hai tháng trước, đích danh phong Kỳ Ấu An làm thị vệ, phụ trách bảo hộ nàng trong thời gian ở Hựu Ninh.

Kỳ Ấu An tức giận đến mức muốn lật bàn, nhưng nghe đến câu kia thì phải kiềm chế: “Ý người là gì?”

Mai Thanh Ngọc cũng chẳng giấu diếm: “Hắn là con của phế thái tử bị giết vì tạo phản năm xưa. Mẫu thân nàng đã che giấu hậu nhân nghịch tặc, tâm tư chẳng tốt lành gì. Chỉ cần bổn điện hạ dâng một tấu chương, nhà họ Kỳ lập tức chịu tội tru di tam tộc. Là trưởng nữ Kỳ Triều Yến, dẫu có hòa li, nàng cũng khó thoát tội. Ta tin nàng đủ thông minh để biết phải làm gì.”

Tất cả mọi chuyện đến đây đã rõ ràng.

Chẳng trách Tần thị lại nói rằng Mai Thanh Ngọc “ghen tỵ” với nhi tử của hắn.

Phụ thân của Kỳ Hạo Vũ vốn là vị phế Thái tử từng bị tru di năm xưa. Khi ấy, đương kim Hoàng thượng còn chỉ là một trong nhiều hoàng tử vô danh dưới trướng Tiên đế.

Nếu thế, địa vị và xuất thân của phế Thái tử đương nhiên cao hơn rất nhiều so với Mai Thanh Ngọc hiện nay.

Chẳng trách hắn ta ghi hận trong lòng.

Song, Hoàng vị hiện tại đã rơi vào tay Hoàng đế đương thời, còn phế Thái tử thì sớm đã thân tử đạo tiêu. Kỳ Ấu An thật sự không hiểu nổi, Kỳ Triều Yến rốt cuộc đang nghĩ gì?

Dù trung thành đến mấy, người chết rồi còn đòi dựng con cháu họ lên làm vua? Là muốn nghịch thiên sao?

Ý niệm còn chưa thành hình, nàng lập tức phủ định.

Nếu thật lòng trung thành, Kỳ Triều Yến đã chẳng giết Kỳ Hạo Vũ.

Vậy chẳng lẽ—dựng vua để hiệu lệnh chư hầu?

Kỳ Ấu An sắc mặt lúc sáng lúc tối, nhưng trong lòng càng lúc càng rõ ràng—dù ra sao, hiện tại tuyệt đối không thể thừa nhận bất cứ điều gì.

Nàng “bốp” một tiếng vỗ mạnh lên bàn, đứng phắt dậy, trừng mắt giận dữ: “Ngươi đang nói xằng nói bậy gì thế? Ngươi muốn đoạt ngôi Thái tử thì cứ để thiên hạ thấy tài đức của ngươi, chứ đừng giở trò mưu mô hại người như thế! Mẫu thân ta thân là Đại tướng quân, liều mình nơi biên ải vì nước vì dân, lại bị ngươi vu hãm thế này?”

“Ngươi nói Kỳ Hạo Vũ là con của phế Thái tử? Hắn còn nhỏ hơn ta hai tuổi, mà ta sinh ra khi phế Thái tử đã chết hơn một năm rồi. Chẳng lẽ Tần thị nửa đêm đào mộ, ôm xương trắng sinh con à? Ngươi coi ta là đồ ngu? Hay ngươi tưởng hắn chết rồi, không còn ai đối chứng nữa nên muốn nói gì thì nói?”

Kỳ Ấu An càng nói càng giận, nét mặt đầy sát khí.

Dù việc đã qua nhiều năm, Kỳ Ấu An tin rằng với năng lực của mẫu thân nàng, Mai Thanh Ngọc tuyệt đối không thể có chứng cứ.

Nàng đoán, chuyện huyết mạch của Kỳ Hạo Vũ, tám phần là do chính hắn tự miệng nói ra với Mai Thanh Ngọc, rất có thể là trong lần mưu hại Trạch Lan đã lỡ lời.

Nàng làm bộ như sắp nổi trận lôi đình, gằn giọng như muốn đạp đổ cả bàn.

Mai Thanh Ngọc nhìn nàng, trong lòng cũng có phần dao động. Nhưng bản tính đa nghi khiến nàng chẳng dám lộ vẻ yếu thế, chỉ nheo mắt hỏi ngược: “ Nàng dám chắc ta không có bằng chứng?”

Kỳ Ấu An lúc này lại chuyển giọng, cố ý hạ thấp âm điệu: “Ngũ điện hạ, ta nghĩ mình đã rõ ai là hung thủ rồi.”

“Ta đến Hồng Ngọc viện hôm qua, quả thực đã phát hiện một số manh mối. Dù kẻ chủ mưu có che giấu giỏi đến đâu, ta nhất định cũng sẽ lật tung chân tướng ra.”

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Mai Thanh Ngọc thoáng thay đổi: "Nàng… nghi ngờ ta?”

Nàng cau mày nhìn Kỳ Ấu An thật lâu, rốt cuộc cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Một món ăn còn chưa mang lên, nàng đã phất tay bỏ đi.

Cửa phòng khép lại, Kỳ Ấu An cũng chẳng vui gì hơn, tức đến mức ném cả thánh chỉ vào hộp gấm, nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng mang theo.

---

Giữa trưa hôm ấy, Tống Trạch Lan vốn không định về phủ.

Nàng ở lại y quán dùng cơm, sau đó chợp mắt một lát. Đến khi tỉnh dậy, tính toán thời gian, Kỳ Ấu An hẳn đã xong việc từ lâu.

Thế nhưng mãi không thấy người về, lòng nàng liền sinh nghi—chẳng lẽ Kỳ Ấu An đang giận mình?

Do dự hồi lâu, nàng dặn mẫu thân rằng nếu có bệnh nhân đến tìm thì bảo sang phủ, rồi vội vã rời đi.

May sao, vừa ra đến đầu đường đã gặp ngay Kỳ Ấu An.

Nhìn thấy nàng, Kỳ Ấu An thoáng sững người—Tống Trạch Lan đang được Tiểu Nguyệt dìu đi, bước chân có phần vội vã, vẻ mặt thấp thỏm chẳng yên.

“Sao thế? Thê tử, các nàng định đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?”

Tống Trạch Lan khựng bước, ánh mắt mờ mịt hướng về phía tiếng nói, môi mỏng khẽ cong lên nụ cười dịu dàng: “An An, nàng bận xong rồi à?”

Kỳ Ấu An dù tâm trạng vẫn còn nặng nề, nhưng thấy nụ cười ấy liền không kìm được nụ cười đáp lại.

“Ừ, vừa xong liền đến tìm nàng.”

Nàng ba bước gộp thành hai, đi đến trước mặt, rồi đột nhiên bế bổng nàng lên.

“Thê tử à, mặt đường gập ghềnh lắm, để ta bế nàng đi.”

Tiểu Nguyệt rất biết điều, liền giật lấy cây dù che nắng từ tay Lê Nhi, tiến lên giúp che chắn cho hai người.

Khung cảnh quả thật dịu dàng, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, lại có người hầu theo bên cạnh, Tống Trạch Lan da mặt mỏng, sao chịu nổi cảnh này?

Sắc mặt nàng ửng đỏ, bối rối giãy giụa trong lòng nàng: “Không… đừng mà An An, ta tự đi được. Mau thả ta xuống…”

Nàng càng giãy, Kỳ Ấu An càng ôm chặt hơn, còn cố tình giả vờ không nghe, cười trêu chọc rồi ôm nàng thẳng một mạch vào phủ, vào tận nội thất.

Mãi đến khi được đặt xuống giường, Tống Trạch Lan mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó lại ngẩn người.

Vẻ điềm tĩnh thường ngày chẳng còn nữa, nàng cắn môi đỏ bừng mặt, ngón tay thon mảnh gắt gao nắm lấy mép chăn, rõ ràng có điều muốn nói nhưng mãi vẫn không thốt thành lời.

Không trách, chính là trách. Không nói một lời nào—đã là sự trách cứ lớn nhất rồi.

Kỳ Ấu An cười trừ, rốt cuộc cũng chịu nhận lỗi:
“Thê tử à, ta để ý cả rồi. Suốt đường đi ta chọn lối vắng, thời điểm này nắng gắt, chẳng có mấy ai ra ngoài cả.”

Tống Trạch Lan vốn định không để tâm đến nàng, nhưng đối diện với nàng thì mềm lòng chẳng nổi giận nổi.

“Vậy trong phủ thì sao? Không ai thấy chắc?”

Thật ra… cũng có người thấy.

Nhưng mấy hôm trước Ninh Phương đã dặn dò kỹ, ai thấy thì cũng phải giả vờ không thấy. Vậy nên Kỳ Ấu An mặt không đỏ, tim không run, dõng dạc đáp: “Không đâu, mọi người đều đang nghỉ trưa. Ta đi cửa sau, không gặp ai hết.”

Thấy nàng hơi hơi có dấu hiệu tha thứ, nàng bèn vội nói thêm: “Thê tử, ta biết chừng mực.”

Đúng là những ngày qua nàng cũng chưa từng làm điều gì vượt khuôn.

Tống Trạch Lan nghe vậy, cuối cùng cũng thở dài: “An An, nàng về sau đừng trêu chọc ta kiểu ấy nữa. Ta sợ, đi hết một đoạn đường, lòng cứ hoảng loạn không yên…”





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me