TruyenFull.Me

[BHTT-EDIT][ABO] Tiểu tướng quân chỉ đeo bám thê tử mù của nàng

Chương 75 - 76

Gangter_By

Chương 75

Binh lính tuần tra qua lại tấp nập, nhiều lời khó nói ra, Kỳ Ấu An đứng suy nghĩ giây lát rồi nắm tay thê tử dẫn về trướng của mình.

Trướng của nàng cách trướng Kỳ Triều Yến chỉ ba năm thước, ngoài binh lính gác cửa, người ngoài khó mà tới gần. Lại thêm Tiểu Mãn canh giữ bên ngoài, Kỳ Ấu An yên tâm lắm, như thường lệ tranh thủ ôm thê tử vào lòng, chỉ giọng hạ thấp: "Thê tử, sao nàng lại tới đây?"

"An An, ta không yên tâm, để ta ở lại cùng nàng được không?" Tống Trạch Lan khóe mày thoáng e lệ, "Ta đã uống thuốc, lại mang theo túi hương ức chế tín hương, sẽ không ai phát hiện thân phận."

Kỳ Ấu An do dự, nàng tin mình có thể bảo vệ thê tử, nhưng quân trung không cho phép Khôn Trạch quân xuất hiện là quân lệnh sắt, không ai được phạm.

Theo tính cách Kỳ Triều Yến, phạt nàng thì đã đành, nếu nói lời khó nghe, sợ thê tử nàng sẽ đau lòng...

"An An, ta sẽ không làm phiền nàng. Trong núi nhiều rắn độc côn trùng, lại thêm chướng khí, mang theo một lang trung rốt cuộc cũng không có hại."

Tống Trạch Lan lo lắng cho nàng hơn cả Ninh Phương, dù đã nhờ Vân Nhược đưa thuốc tới, vẫn không yên tâm, nên mới nhờ Tiểu Mãn đưa mình tới.

Nàng quyết tâm ở lại, khóe mày thanh tú toát lên vẻ kiên định, Kỳ Ấu An trong lòng cảm động khôn tả, tham lam hít hà mùi thuốc đắng trên người thê tử: "Thê tử, bà ấy biết nàng tới, nếu để nàng ở lại, ắt sẽ nổi giận..."

Tống Trạch Lan nhận ra thái độ nàng đã mềm lòng, nụ cười càng thêm nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "An An, đừng lo, để ta nói với mẫu thân, sẽ không để ba trách phạt nàng đâu."

"Ta đâu sợ bị trách phạt," Kỳ Ấu An bĩu môi, "Ta chỉ ghét bà ấy nói lời khó nghe, da mặt ta dày không sao, nhưng nàng..."

Chưa nói hết, Tống Trạch Lan đã cười xoa đầu nàng: "Da mặt ta cũng không mỏng, không sao đâu."

Trong trướng, Kỳ Triều Yến nhíu mày đi lại, nghe tin hai người cầu kiến liền cho vào.

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tống Trạch Lan: "Đây không phải nơi dành cho Khôn Trạch, không việc gì thì mau về đi."

Kỳ Ấu An biết trước sẽ thế, dù không tệ như tưởng tượng, nàng nắm chặt tay Tống Trạch Lan, giọng lạnh như băng: "Thê tử con muốn ở lại, người muốn phạt thế nào tùy ý."

"Thưa mẫu thân, An An lần đầu ra trận, lũ man tộc gian ác hung hãn đã đành, rừng núi cũng đầy hiểm nguy, nếu chẳng may... con thực không yên tâm, xin mẫu thân cho con ở lại làm lang trung."

Tống Trạch Lan không như Kỳ Ấu An, thái độ khiêm nhường, thấy Kỳ Triều Yến im lặng, lại nói: "Nương biết tin mẫu thân nửa đêm bí mật gọi An An đi, tức đến ngất, con ở bên An An, ít nhiều cũng khiến bà yên lòng."

"Ta không bí mật, chỉ là quân tình cấp bách..." Kỳ Triều Yến giải thích nửa chừng, sắc mặt bỗng không tự nhiên, "Muốn ở lại thì ở, đừng để lộ thân phận, bằng không quân pháp xử trí."

Tống Trạch Lan đạt được ý nguyện.

Kỳ Ấu An nắm tay nàng định ra ngoài: "Tống... Tống huynh, cùng dùng cơm nhé, ta đói rồi..."

"Ừ..."

Đằng sau, giọng Kỳ Triều Yến như sét đánh: "Buông tay ra! Trong quân kéo kéo đẩy đẩy thành thể thống gì!"

Tống Trạch Lan vội rút tay, nhưng bị Kỳ Ấu An nắm chặt hơn, nàng quay lại trừng mắt: "Ai rảnh như người? Quân quy nào cấm nắm tay?"

"...Nếu nàng để lộ thân phận, hậu quả ngươi gánh chịu."

Kỳ Ấu An không thèm đáp, kéo thê tử đi thẳng: "Bà ấy đùa sao? Không nắm tay, lát nữa nàng đi lạc, ai đền ta người thê tử tốt thế này?"

Tống Trạch Lan tai đỏ ửng, khẽ nói: "An An, ta không ngốc thế."

"Ta cũng không yên tâm, đây là hang sói, nguy hiểm lắm."

Như để chứng minh, Kỳ Ấu An siết chặt tay thê tử, dẫn vào trướng, gọi cả Tiểu Mãn vào: "Ngoài trời nóng, Tiểu Mãn đừng đứng ngoài nữa."

Tống Trạch Lan cũng gật đầu, khóe mày nở nụ cười: "Nhờ Tiểu Mãn đưa ta tới, bằng không... có lẽ ta thật sự đi lạc."

"Đó là trách nhiệm của nô tài..."

Tiểu Mãn bước vào, hơi bất ngờ. Nàng là ám vệ Kỳ tướng quân bí mật đào tạo, trước giờ ẩn trong bóng tối, chưa từng được ai quan tâm...

Kỳ Ấu An không để ý, cười ha hả: "Tiểu Mãn, ngồi với thê tử ta chút, ta đi lấy cơm."

Trước khi đi, nàng còn ân cần rót trà cho hai người.

Tống Trạch Lan nhấp trà từ tốn, Tiểu Mãn cầm chén không uống, thi thoảng nhìn nàng, ánh mắt thoáng tiếc nuối.

Một chén trà sau, Kỳ Ấu An trở về.

Cơm quân đội đơn giản, Kỳ Ấu An bày lên bàn, lo thê tử không quen, chần chừ không đưa đũa.

Nàng hối hận để thê tử ở lại: "Cơm quân đội không ngon, sợ thê tử không quen, hay là..."

Tống Trạch Lan biết ý, cười ngắt lời: "An An, nhà ta đời đời làm nghề thuốc thanh bần, chỉ sau khi lấy nàng mới sống sung túc. Nàng ăn được, ta cũng vậy, đừng đuổi ta về."

"..."

Kỳ Ấu An đành đưa đũa, trong lòng ân hận: "Thê tử, lúc đó ta vui quá nên đồng ý. Ở đây ăn không ngon, ngủ không yên, đêm muỗi nhiều..."

"An An, đừng dối ta, giờ nói gì cũng vô ích," Tống Trạch Lan cười dịu dàng, "Ta chỉ biết nàng đã đồng ý."

"...Ta không dối, thật không tốt, nàng nếm thử đi."

Kỳ Ấu An gắp thức ăn cho thê tử, nếu không có Tiểu Mãn đã đút tận miệng.

"Ừ."

Tống Trạch Lan nếm thử, sắc mặt không đổi: "An An, ta thấy cũng được, không khó ăn lắm."

Kỳ Ấu An hỏi Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, ngươi thấy sao?"

Tiểu Mãn gật đầu: "Chủ tử, nô tài thấy cũng tạm được."

"..."

Dùng cơm xong, Kỳ Ấu An nhờ Tịch Cảnh Thịnh sắp xếp trướng cho Tiểu Mãn, tranh thủ lúc riêng tư kể lại lời Kỳ Triều Yến.

Tống Trạch Lan cũng cho rằng hy sinh bảy thành là tàn nhẫn. Còn theo Ngũ hoàng nữ, không ai hiểu tính đa nghi của Mai Thanh Ngọc hơn nàng, một khi Ngũ hoàng nữ lên ngôi, Kỳ gia ắt không xong.

Phân tích xong, chỉ còn cách tạo phản, nàng trầm mặc. Kỳ Ấu An khẽ hỏi: "Thê tử cũng ủng hộ tạo phản?"

"Ta không biết..." Tống Trạch Lan lắc đầu, "An An, ta chỉ là lang trung."

Kiếp trước Đông Khải diệt vong là do Tây Việt và Nam Man liên thủ. Kiếp này Kỳ Hạo Vũ đã chết, khó đoán Tây Việt có liên minh hay không. Nếu không nhân loạn xưng vương, một khi hoàng đế điều quân trấn áp, khó đoán kết cục...

Kỳ Ấu An lại như không biết lo, nhìn thê tử chau mày suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên: "Nàng đâu phải lang trung, là quân sư của ta mà, lúc nãy tự nhận quên rồi sao?"

Tống Trạch Lan mặt đỏ ửng, như hoa hồng buổi tà, Kỳ Ấu An không nhịn được chạm vào, bị tay trắng ngần đẩy ra: "Quân sư cũng dám sàm sỡ, không sợ thê tử ghen sao?"

"Ta đang sàm sỡ thê tử ta, quân sư nào dám nằm giường ta..." Kỳ Ấu An chưa nói hết, thê tử đã quay lưng: "Nàng bảo ta là quân sư mà?"

"..."

Kỳ Ấu An im bặt, lát sau Tống Trạch Lan quay lại mỉm cười: "Xin tướng quân xuống giường, cùng quân sư chung giường truyền ra ngoài khó giảng."

"Thê tử à, ta sai rồi, đừng đuổi ta."

Kỳ Ấu An biết điều, lập tức ôm chặt nàng, Tống Trạch Lan giãy giụa đôi chút rồi thôi.

Đêm qua nàng không ngủ ngon, nửa đêm bị Kỳ Ấu An quấy rối, sau đó lại đi mất, nàng thao thức cả đêm, lại vội vã lên đường.

Tiểu Mãn không ôm ấp như Kỳ Ấu An, ngồi ngựa hơn một canh giờ khiến đùi trong đau rát, mồ hôi ướt đẫm khó chịu, chỉ khi ngủ mới đỡ.

Không nói ra, Kỳ Ấu An cũng không để ý, đợi nàng ngủ liền ra ngoài.

Kỳ Ấu An tới trướng Kỳ Triều Yến, bà đang sai người đưa thư, thấy con gái vào liếc mắt: "Nghĩ xong chưa?"

"Chưa, nhưng con nghi người đã nghĩ xong."

Kỳ Ấu An xoa trán, lại tới bên sa bàn.

Kỳ Triều Yến không phủ nhận, mọi thứ đều theo kế hoạch của bà.

Bà bước tới, mắt sâu thẳm: " Ấu An, sư phụ ngươi là ai?"

"Ngụy Như Hổ..."

Kỳ Ấu An lỡ lời, sững sờ quay lại nhìn Kỳ Triều Yến.

Không ngờ bị hỏi lúc này, đầu óc nàng đang tập trung vào sa bàn.

Kỳ Triều Yến nhíu mày: "Tiên phong quan Ngụy Như Hổ dưới trướng Trấn Bắc quân chủ tướng Trình Nguyên Long? Hắn cũng dùng thương, nhưng sao ngươi quen hắn?"

Đông Khải và Tây Việt xung đột liên miên, Ngụy Như Hổ không thể rời chiến trường.

Kỳ Ấu An cúi đầu: "Ừ, ta làm sao quen hắn? Không thể nào."

Chuyện trọng sinh quá huyền ảo, nàng không biết có nên nói ra.

"Ta điều tra rồi, ngươi hay tới Lâm gia tiêu cục, nhưng võ công tiêu sư không bằng ngươi. Người dạy ngươi ắt là quân nhân, địa vị không thấp..."

Kỳ Triều Yến ngừng lại, giọng hiếm hoi không chắc chắn: "Hay ngươi từng nằm mơ?"

"Hả?"

Kỳ Ấu An ngơ ngác, còn ai trọng sinh nữa?

"Nương ngươi nói từng mơ thấy ngươi chết trận, luôn cãi nhau với ta không cho ngươi nhập ngũ, hoà li cũng vì lý do này."

"Thảo nào..."

Kỳ Ấu An hiểu ra lý do kiếp trước nương không hoà li, mắt nàng cay xè, cúi gằm mặt: "Chỉ có nương thương ta..."

Kỳ Triều Yến sắc mặt khó coi, lâu sau mới dịu giọng: "Tống gia cô nương đối với ngươi không tốt sao? Một Khôn Trạch quân mù vì ngươi tới nơi này, còn theo ngươi đánh trận."

Nhưng kiếp trước làm nàng đau nhất chính là Tống Trạch Lan.

Kỳ Ấu An im lặng giây lát: "Thôi không nói nữa, con tới là để bảo người, để mặc Nam Man chiếm bảy thành tuyệt đối không được. Người có thể giả bị ám sát hoặc bị thương tránh bị hoàng đệu triệu hồi."

Nàng chỉ lên sa bàn, từ vị trí hiện tại tới nơi Nam Man vương thất, vạch một đường: "Con có thể bí mật tới hậu phương Nam Man, dạy cho lũ súc vật này bài học, nhất định sẽ đưa thi thể hoàng tử về."

"Sau khi mất bảy thành, tin tức ngươi đánh vào sào huyệt Nam Man, sau đó phản công đoạt lại thành trì là công của ngươi, ngươi biết chứ?"

Kỳ Triều Yến quay lưng, giọng bình thản: "Cơ hội chỉ một lần, ngươi không muốn làm đại tướng sao? Lúc đó ta cáo bệnh về quê, ngươi dựa vào Ngũ hoàng nữ, nàng tấu lên hoàng đế, với tài năng thiếu niên của ngươi, phong hầu cũng được, lúc nàng lên ngôi..."

"Ý người là lấy mạng nhiều người mở đường cho tương lai con?"

Kỳ Ấu An cười lạnh, "Mẫu thân thật không có tim, sao con lại có mẫu thân như người?"

Từ nhỏ nàng đã biết mẫu thân là anh hùng, được vạn dân kính ngưỡng...




Chương 76

Chiếc mũ sắt đính ngọn thương hồng bị ném mạnh xuống bàn. Kỳ Ấu An không chút do dự, tiếp tục cởi bỏ chiến giáp trên người. Gương mặt lạnh lùng toát lên vẻ điềm tĩnh khó tả: "Quân Kỳ gia lừng danh cũng chỉ đến thế. Ta sẽ đi Tây Bắc..." 

Lời còn chưa dứt, Kỳ Triều Yến đã lạnh giọng ngắt lời: "Không được đi!" 

"Chân ở trên người ta, ta muốn đi đâu thì đi." 

Kỳ Ấu An chẳng thèm ngước mắt, ném chiến giáp xuống đất, quay lưng bước đi. Kỳ Triều Yến lại dịu giọng gọi lại: "Dừng lại! Nghe ngươi thôi. Sáng mai dẫn người đi tiếp viện Lưu phó tướng, được chứ?" 

"..." 

Kỳ Ấu An dừng bước, quay đầu nhìn lại: "Bây giờ đi không được sao?" 

"Kỳ Ấu An," Kỳ Triều Yến hít sâu, "Đây là quân lệnh, ngươi chỉ cần tuân theo." 

"Vậy ta không làm lính của ngươi nữa." 

Kỳ Ấu An không chút lưu luyến, định bỏ đi. Kỳ Triều Yến nhíu mày, mặt tối như mực, nhưng kiên nhẫn giải thích: "Không phải đã nói kéo dài thời gian thất thủ để dân chúng trong thành chạy trốn sao? Lưu phó tướng nhận lệnh cố thủ mười ngày mới rút. Ngươi tới đó chỉ mất hai ngày, vội gì?" 

Như sợ Kỳ Ấu An không hiểu, bà lại nói thêm: "Đêm qua gọi ngươi về gấp vì theo kế hoạch, ngươi tới hậu phương Nam Man phải mất nửa tháng. Hiểu chưa?" 

"Ừ, vậy thì ngày mai vậy." 

Kỳ Ấu An lại định đi, lại bị gọi lại: "Hôm nay ngươi cũng không có việc gì, ngồi xuống kể về giấc mơ đó đi. Ta tò mò lắm." 

Gió nóng lùa vào trướng mùa hè, như tâm trạng Kỳ Ấu An - nặng nề khó tả. 

Nàng hiểu rõ Kỳ Triều Yến mưu mô khó lừa, đến nước này dù không nói, nàng ta cũng sẽ moi ra. 

Nhưng nàng không muốn nói. Dù kiếp trước hay kiếp này, quan hệ mẹ con vốn không thân thiết. Giờ phải kể bí mật sâu kín, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. 

Lâu không nói, Kỳ Triều Yến liếc ra ngoài: "Nếu không tiện ở đây, thì ra chỗ vắng." 

"... Được thôi," Kỳ Ấu An miễn cưỡng, "Nhưng phải hứa nghe xong không đốt ta, không ta không nói." 

Kỳ Triều Yến méo miệng: "Giết mẫu thân rồi à?" 

"Không có..." 

"Vậy thì cứ nói..." 

Hai người ra bờ sông, phía xa có người giặt giũ trò chuyện, họ đi lên thượng nguồn. 

Tịch Cảnh Thịnh canh giữ từ xa, chỉ thấy bóng dáng, không nghe được lời nói. 

Kỳ Ấu An kể tỉ mỉ chuyện kiếp trước. Kỳ Triều Yến mặt mày khó coi, chỉ khi nghe nàng phân hóa thành thượng phẩm Càn Nguyên quân mới thoáng nở nụ cười. 

Từ trưa đến chiều tà, hoàng hôn rực rỡ phủ kín nửa trời, trăng non lặng lẽ hiện lên. Tiếng ếch kêu ve ngân không dứt, đến Tống Trạch Lan điềm tĩnh cũng nghi ngờ bị bỏ rơi. 

Nàng nhíu đôi mi thanh tú, mò mẫm tìm gói hành lý, vừa bước ra đã bị Tiểu Mãn chặn lại. 

Tiểu Mãn thở dài, cất gói đồ: "Thiếu phu nhân, tiểu tướng quân thật sự không bỏ ngài đâu. Nàng cùng đại tướng quân ra ngoài rồi, sắp về thôi." 

"Tiểu Mãn," Tống Trạch Lan áy náy, "Ta nhớ rõ An An nói tối nay sẽ lên đường." 

"Nô tài đã dò hỏi, trong doanh trại không có động tĩnh gì. Tiểu tướng quân không thể một mình ra đi, ngựa của nàng vẫn ở chuồng." 

Tống Trạch Lan lòng bồn chồn, nhưng không muốn làm phiền Tiểu Mãn nữa, đành quay vào trướng chờ. 

Vừa ngồi xuống, đã nghe Tiểu Mãn reo lên: "Tiểu tướng quân về rồi..." 

Ngay lập tức, trái tim trống rỗng của nàng được lấp đầy. 

Nàng vội đứng dậy, chợt nhớ ra, lại bình thản ngồi xuống, thậm chí đá gói đồ xuống gầm giường. 

Kỳ Ấu An bước vào, đúng lúc thấy thê tử đỏ mặt đá gói đồ, cơn bực bội bị Kỳ Triều Yến mắng tan biến. Nàng bật cười: "Thê tử đang làm gì thế?" 

"..." 

Tống Trạch Lan không ngờ nàng về nhanh thế, bị bắt quả tang... Cố giữ bình tĩnh: "An An, nàng về rồi." 

"Ừ, thê tử chưa nói lúc nãy đang làm gì." 

Kỳ Ấu An tới trước mặt, quỳ xuống lôi gói đồ ra, lục lọi. Không thấy thê tử trả lời, nàng cười gian hỏi Tiểu Mãn: "Thê tử ta có phải tưởng ta bỏ nàng chạy trốn không?" 

Tiểu Mãn liếc nhìn Tống Trạch Lan mặt đỏ bừng, gật đầu: "Nô tài đi lấy cơm." 

Nói xong, nàng vội vã đi như có sói đuổi. 

Kỳ Ấu An hiểu ra, quăng gói đồ sang bên, ôm chặt nàng: "Thê tử, kế hoạch thay đổi rồi. Sáng mai ta dẫn quân tiếp viện Lưu phó tướng. Tịch Cảnh Thịnh phục kích Nam Sơn, hai phó tướng khác phòng thủ Hựu Ninh thành, tuyệt đối không để man tộc phá quan." 

"An An, nàng đã thuyết phục được đại tướng quân sao?" 

Giọng Tống Trạch Lan vốn ôn nhu bỗng cao lên đầy vui mừng. Đến nỗi đôi tay nghịch ngợm của Kỳ Ấu An luồn vào áo cũng không nhận ra. Mãi không thấy trả lời, nàng mới giật mình, vừa xấu hổ vừa tức giận kéo tay phu quân ra: "An An, đừng nghịch nữa. Thế này ta về đấy." 

Kỳ Ấu An không đáp, cười gian đổ người lên giường, nhàn nhã ngắm thê tử vội vàng kéo áo. Trong khoảnh khắc, nàng thầm nghĩ mù cũng tốt, tha hồ bắt nạt. 

"Sao trước giờ không thấy nàng vô liêm sỉ thế này?" 

Tống Trạch Lan trách móc nhỏ nhẹ, rồi lại bị móc dây lưng từ phía sau. 

Kỳ Ấu An chỉ dùng một ngón tay, nghịch sợi dây lụa mềm, giọng trầm xuống: "Vô liêm sỉ ư? Ta không thấy đâu. Thê tử, nàng có muốn nói lại không?" 

Tống Trạch Lan mặt vẫn nóng bừng, nhưng kiên quyết không khuất phục, chỉ im lặng giữ chặt nút thắt dây lưng. 

Nếu trêu thêm, sợ nàng giận mất. 

Kỳ Ấu An biết điều, buông tay nói chuyện chính: "Ta đã kể giấc mơ cho Kỳ Triều Yến. Bà ấy nhẫn nại thật, không hề lên tiếng, mãi khi ta kể xong mới mắng. Lải nhải không ngừng, đầu ta muốn nổ tung." 

Tống Trạch Lan mặt thoáng tái: "Bà ấy... đều biết rồi?" 

"Ừ. Thê tử có muốn biết không? Ta có thể kể hết cho nàng." 

Giờ Kỳ Hạo Vũ đã chết, hai người cũng thành thân, Kỳ Ấu An yên tâm nói ra sự thật. 

"An An..." Tống Trạch Lan lắc đầu, giọng khô khốc, "Không cần đâu. Ta cũng trọng sinh rồi." 

Kỳ Ấu An choáng váng, có phải nghe nhầm không? 

Nàng hoang mang, hoảng hốt: "Không... không phải chứ?" 

"An An, ta trọng sinh khi còn trong tã. Năm mười hai tuổi ngã xuống nước mất trí nhớ, đến tối yến tiệc Ngũ hoàng nữ mới nhớ lại." 

Tối yến tiệc đó là trước hay sau khi thành thân? 

Giờ nàng thổ lộ có ý gì? 

Muốn hối hận hay trả thù cho Kỳ Hạo Vũ? 

Kỳ Ấu An đầu óc rối bời, giật tóc mình, sắc mặt khó coi. Chưa kịp nghĩ thông, đã nghe giọng nhẹ bên tai: "An An, nàng có tin ta không?" 

Tống Trạch Lan nhớ lại kiếp trước thê lương, thần sắc đờ đẫn: "Kiếp trước lấy Kỳ Hạo Vũ là ta, nhưng cũng không phải ta. Là một công chúa Tây Việt chiếm thân thể ta." 

Đêm hè oi bức, Kỳ Ấu An như bị dội nước lạnh. Thì ra Tống tỷ tỷ không phụ bạc, chính nàng bỏ đi khiến công chúa Tây Việt hại chết nàng? 

Mắt nàng cay xè, nhìn nụ cười đắng chát của Tống Trạch Lan, tự nguyền rủa mình ngu ngốc. Nàng vả vào mặt mình, từng cái, tiếng đánh "bốp bốp" khiến Tống Trạch Lan hoảng hốt, dùng hết sức ngăn lại: "An An, nàng làm gì thế..." 

Kỳ Ấu An bị nàng ôm chặt, lòng tràn ngập hối hận, chỉ muốn chết cho xong: "Xin lỗi..." 

"An An, không trách nàng đâu. Mẫu thân ta còn không nhận ra..." Tống Trạch Lan mỉm cười, xoa đầu nàng, "Nàng tin ta, không chê ta... là ta yên lòng rồi." 

Tiểu Mãn mang cơm tới, nghe tiếng khóc nức nở trong trướng, dường như của tiểu tướng quân. 

Nàng dừng bước, phân vân không biết có nên vào không, thì Kỳ Triều Yến từ trướng bên đi ra, lạnh giọng ra lệnh: "Lui xuống, không cần đưa nữa." 

Kỳ Triều Yến cho rằng đồ ngốc như Kỳ Ấu An nên nhịn đói vài ngày cho tỉnh trí lại. 

Con gái đại tướng quân, vì tình yêu bỏ nhà ra đi, chết nơi chiến trường, không biết xấu hổ. Tái sinh một lần nữa, sao lại vướng vào kẻ mù lòa kia? 

Bà khinh bỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me