TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 124

AdachiSensei

Cố Tri Cảnh đứng ở cửa nhìn vào trong, cô nghi ngờ nheo mắt, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ ôm khư khư điện thoại, sợ hãi tột độ, trông như vừa làm chuyện gì trái lương tâm.

Cô sững người vài giây, rồi đưa tay gõ cửa lần nữa, "Em sao thế?"

"Không..không có gì." Dã Trì Mộ cầm điện thoại, vội vàng xóa tin nhắn trên màn hình. Xóa xong, trong lòng nàng mới thầm hối hận, tin nhắn này chẳng phải có thể thu hồi trực tiếp sao?

Thực sự quá ngốc.

Cố Tri Cảnh từ bên ngoài bước vào, cô ngồi xuống chiếc ghế Tiểu Thiền ngồi lúc trước, nhìn Dã Trì Mộ. Vẻ mặt Dã Trì Mộ rất hoảng hốt, nàng đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Cố Tri Cảnh tò mò nhìn điện thoại của nàng, "Em đang xem gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là vừa nghe Tiểu Thiền nói một chuyện."

"Chuyện gì?" Cố Tri Cảnh vẫn giữ thái độ hoài nghi.

"Vừa rồi Tiểu Thiền nói, hiện tại đang thu thập mẫu toàn dân, mỗi người đều phải đi làm kiểm tra, chắc là chính phủ đang tra gen của tất cả mọi người, hoặc là thứ gì khác, em xem thử em có nhận được tin nhắn không."

Dã Trì Mộ lấy điện thoại của Cố Tri Cảnh, phát hiện trên điện thoại của cô cũng có tin nhắn, "Khoan đã, tại sao chị cũng có?"

"Có thể là chính phủ vẫn còn đang nghi ngờ chị vì vụ nổ, cho nên nhân cơ hội này sớm gọi chị đi làm kiểm tra." Cố Tri Cảnh nói.

"Tuyến thể của chị cắt rồi, chị là một Beta." Dã Trì Mộ nói, "Không biết có tra ra được gì không."

Cố Tri Cảnh không để nàng quá lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, nếu chuyện này mà kiểm tra ra vấn đề, thì người quản lý cũng có thể bị kiểm tra ra, vậy chúng ta nên vui mới phải."

Dã Trì Mộ vẫn lo lắng, nàng cảm thấy Cố Tri Cảnh đã chịu quá nhiều tổn thương. Nàng lên mạng tra, trên mạng cũng đang bàn tán về chuyện này, việc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, người nhận được thông báo phải đi kiểm tra, nếu không đi chính phủ sẽ trực tiếp đến tận nhà. Người lớn trẻ nhỏ, toàn bộ đều phải kiểm tra.

Nếu không chịu điều tra, tổ tông mười tám đời của người đó sẽ bị chính phủ ghi vào hồ sơ, tra như tra gián điệp.

Cố Tri Cảnh đưa tay búng nhẹ vào trán nàng. "Nhìn bộ dạng em kìa, ngốc thật."

Dã Trì Mộ xoa xoa trán mình, nói: "Vừa rồi chị Vi Vi đã chỉ cho chúng ta một lỗ hổng, chính là... nếu chúng ta trực tiếp tổ chức tiệc, chưa chắc đã hấp dẫn được người tới."

"Ừm... Vậy cô ấy có đề nghị gì không?" Cố Tri Cảnh hỏi lại.

Dã Trì Mộ nghẹn lời,chuyện này khó nói.

Nàng đáp: "Không có."

Cố Tri Cảnh đưa tay xoa đầu nàng. Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy lạ lùng. Cố Tri Cảnh vỗ vỗ lên đùi mình ra hiệu cho nàng ngồi. Dù bao lần như vậy, chỉ cần cô tỏ vẻ lỗ mãng một chút, Dã Trì Mộ vẫn thấy ngượng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc mập mờ dâng trào.

Dã Trì Mộ nghiêng đầu hỏi: "Chị ở văn phòng thế nào, tóc giả có rơi không?"

"Không có, cũng không xảy ra đánh nhau." Cố Tri Cảnh thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối. "Nếu rơi thì em đã nghe người ngoài gọi rồi: 'Tóc giả của Cố tổng rơi kìa, mau nhặt!'"

"Chị cứ tự dìm hàng mình." Dã Trì Mộ biết: càng tự hạ thấp mình, chứng tỏ càng để tâm. Nàng hiểu điều đó trong lòng.

"Luật sư trưởng thế nào rồi, chị có dò đỉnh đầu ông ta không?" Dã Trì Mộ hỏi.

"Dò rồi. Độ thiện cảm 70, độ tín nhiệm 96." Cố Tri Cảnh đáp.

"Ông ta thích chị à?" Dã Trì Mộ căng thẳng nhìn cô.

"Hả?" Cố Tri Cảnh nghi hoặc, không rõ ý nàng.

Dã Trì Mộ nói: "Độ thiện cảm bình thường của nhân viên không phải khoảng 50 sao? Sao ông ta lại cho chị tới 70?"

"...Nói vậy thì cũng khó giải thích." Cố Tri Cảnh suy nghĩ, rồi nghiêm túc: "Vậy bây giờ sao đây, Dã Trì Mộ — em sắp có tình địch rồi."

Dã Trì Mộ thoáng không vui; Cố Tri Cảnh mỉm cười trộm: "Sao dạo này em dễ ghen thế?"

Trước kia ai mà biết đến cái gọi là 'độ thiện cảm' ấy chứ.

Dã Trì Mộ đổi chủ đề, "Xem ra luật sư trưởng không có vấn đề gì, vậy tại sao ông ta lại đeo bông tai."

Cố Tri Cảnh nói: "Không rõ... nhưng chị còn để ý quan sát một người nữa."

Không cần nói là ai, Dã Trì Mộ đã đoán ra ngay: "Em gái Tiểu Thiền?"

"Đúng." Cố Tri Cảnh gật đầu. "Độ thiện cảm của cô bé với chị luôn là 0, bất kể thế nào cũng không thay đổi."

"Chị đưa bông tai cho em thử xem." Dã Trì Mộ đưa tay định gỡ bông tai của cô.

Cố Tri Cảnh khẽ lùi ghế, Dã Trì Mộ tưởng cô không muốn cho, bèn nói:

"Cố Tri Cảnh, chị cho em đeo một lát thôi mà."

Cố Tri Cảnh vốn định để nàng ngồi lên đùi mình, nhưng giờ lại nảy ra ý trêu chọc:

"Vậy em gọi chị một tiếng..."

"Tỷ tỷ!" Dã Trì Mộ buột miệng.

Cố Tri Cảnh sững lại, không hiểu sao nàng lại gọi thẳng như thế.

Dã Trì Mộ nhìn mái tóc dài uốn xoăn của cô, với gương mặt lai mang khí chất siêu mẫu và vẻ A ngự tỷ.

"Cho em." Nàng đưa tay ra nhận, đôi gò má trắng nõn ngược sáng, mái tóc bên tai được nắng nhuộm thành vàng óng.

Một tiếng "tỷ tỷ" đã đủ làm lòng Cố Tri Cảnh mềm nhũn. Lẽ ra cô mới là người chiếm thế chủ động, vậy mà chỉ một câu gọi của Dã Trì Mộ đã khiến cô choáng váng.

"Thật ra, chị muốn em gọi khác cơ." Cô giả vờ trấn tĩnh.

Dã Trì Mộ nhận ra vẻ cố gắng duy trì bình tĩnh ấy, liền phối hợp diễn theo:

"Cái gì vậy? Khó quá, em không gọi đâu."

"Chính là... bà xã thân yêu."

Dã Trì Mộ lập tức thấy răng mình muốn rụng, ngọt đến mức chua xót. Nàng nhỏ giọng than:

"Sao chị lại như thế..."

"Tại chị không biết xấu hổ thôi." Chưa cần nàng mắng, Cố Tri Cảnh đã tự chọc cười chính mình.

"Em gọi một tiếng đi, chị cho em." Cố Tri Cảnh tháo bông tai, hỏi:

"Muốn không?"

Dã Trì Mộ biết cô nhiều tiểu xảo, im lặng một lát rồi khẽ gọi:

"Thân yêu..."

"Ừm?" Cố Tri Cảnh nén cười.

"...Bà xã."

"Hơi không nghe rõ."

"Chị nhanh lên!" Dã Trì Mộ vỗ bàn "bốp" một cái. Cố Tri Cảnh lập tức ngoan ngoãn tháo bông tai, lau sạch rồi đưa cho nàng.

Dã Trì Mộ vừa đeo vừa nói: Hạ Hoan Nhan định làm cho nàng một đôi mới, sau này bông tai của nàng không chỉ hiện giá trị dương mà còn thấy được giá trị âm, lợi hại hơn của Cố Tri Cảnh nhiều. Nói đến đây, động tác của nàng khựng lại.

Nàng ngước nhìn đỉnh đầu Cố Tri Cảnh:

"Hóa ra chị thích em đến thế à?"

Lúc này trên đầu Cố Tri Cảnh hiện toàn số tối đa:

Độ thiện cảm: 100%

Độ tín nhiệm: 100%

Hiện tại: 【 Dã Trì Mộ mà hôn mình một cái, độ thiện cảm sẽ vượt 100%, thành 100.1%. 】

Dã Trì Mộ chống tay lên bàn, nhoài người hôn nhẹ má cô, rồi nhìn lại.

Độ thiện cảm không đổi.

Chỉ có trạng thái hiện tại biến thành:

【 Dã Trì Mộ dễ lừa thật, đáng yêu quá, muốn hôn... 】

Dã Trì Mộ nghiến răng. Cố Tri Cảnh thế mà dám lừa nàng. Nàng giơ tay định gõ vào đầu cô; Cố Tri Cảnh lập tức đưa đầu tới, biết chắc nàng không nỡ ra tay. Cuối cùng Dã Trì Mộ chỉ xoa nhẹ tóc cô.

"Đừng lúc nào cũng bỡn cợt như vậy, lỡ em mạnh tay làm chị bị thương thì sao?" Nàng liếc cô, môi hơi bĩu ra giả vờ giận, mà dáng vẻ này lại khiến Cố Tri Cảnh thích vô cùng.

Dã Trì Mộ không buồn nhìn giá trị trên đầu cô nữa, chỉ thấy chữ chạy nhanh như gió:

【 Khi chị khỏe lại, chắc là có thể ở văn phòng của em ◇ một cái. Ở bên nhau lâu thế rồi, cảm giác chúng ta quá quy củ, muốn ◇ em. 】

Dã Trì Mộ chưa rõ ◇ là gì, nhưng nghe đã thấy không đứng đắn. Nàng đỏ mặt mắng:

"Sao chị không biết xấu hổ như vậy, hạ lưu!"

"A? Chị làm sao?"

"Bẩn thỉu!" Dã Trì Mộ hạ giọng, "Sao chị lại nghĩ đến chuyện ở văn phòng khẩu em?"

"..."

Cố Tri Cảnh thề rằng cô có nghĩ bậy bạ thật, nhưng tuyệt đối không phải là "khẩu".

Thứ này đôi khi cũng hại người.

Dã Trì Mộ lại nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu cô, Cố Tri Cảnh cũng muốn đội một cái mũ cho khỏi lộ.

"Đừng xem nữa," Cố Tri Cảnh vội nói, "chúng ta quay về chủ đề lúc nãy đi, đang nói đến đâu rồi... chính là độ thiện cảm của em gái Tiểu Thiền."

Dã Trì Mộ đứng lên khỏi ghế, đi đến cạnh cô rồi ngồi vào đùi cô. Cố Tri Cảnh hơi sững, nhìn nàng dò hỏi; Dã Trì Mộ cười, "Lúc nãy trên đầu chị có chữ chạy qua, chị nói muốn em ngồi lên đùi chị để nói chuyện mà."

Cố Tri Cảnh trong lòng: Mình có nghĩ vậy sao? Không đâu.

Nhưng Dã Trì Mộ nhất định cho rằng cô đã nghĩ vậy, thì cứ tạm cho là như thế đi.

Nàng ngồi sát lại, rất thích cảm giác này, được gần bên Cố Tri Cảnh, dính chặt lấy nhau mãi. Nghe cô nói chuyện, nàng hôn lên má cô một cái rồi tiếp tục lắng nghe.

Như keo như sơn, vĩnh viễn không tách rời.

"Độ thiện cảm của cô bé với chị luôn là zero. Chị nghĩ mình không đến nỗi khiến người ta ghét đến mức đó, một điểm cũng không tăng?" Cố Tri Cảnh nói.

Dã Trì Mộ nhìn gương mặt Cố Tri Cảnh, nhẹ nâng cằm cô rồi nghĩ: nếu như Tri Cảnh vừa xuyên qua mà nhìn thấy chỉ số trên đầu mình, có lẽ bản thân cũng chỉ là zero. Giờ có giá trị tình cảm, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, không thể không thích.

"Đúng vậy. Chị đưa con bé vào công ty, lương cũng trả cao, ít nhất phải có một điểm." Dã Trì Mộ suy nghĩ rồi nói, "Đợi Hạ Hoan Nhan cập nhật xong, em đeo thử xem có xuất hiện giá trị âm không. Nếu có, người mà ghét em đến mức đó chắc chắn là quản lý."

"Ừm." Cố Tri Cảnh đồng ý. Theo quan sát lâu nay, chỉ có Đường Khinh Chu giữ mức thiện cảm bằng không; những người khác đều có sự dao động.

Dã Trì Mộ lại nhớ tới một người khác. "Chị thấy Liễu Sấu có gì kỳ quặc không?"

"Cô ấy thế nào?" Cố Tri Cảnh vô cảm với người này, không ghét không thích; tiếp xúc giữa họ cũng không nhiều.

"Hôm nay chị ấy hỏi em có thể thay đổi tương lai không."

"Ám chỉ gì? Hay là chỉ đọc tin trên mạng?"

"Dù có xem thì cũng không đến mức phải hỏi em như vậy." Dã Trì Mộ nói.

"Em nghi ngờ cô ấy à?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Ừm... hôm nay chị ấy nói chuyện thật kỳ quái." Dã Trì Mộ trầm nghĩ, biểu cảm nghiêm túc. Cố Tri Cảnh nghiêng người lại, hôn lên môi nàng.

"Chị còn nhớ đôi khuyên tai của chị ấy không?" Dã Trì Mộ hỏi.

"Khuyên tai gì?"

"Là một đôi bông tai ngọc trai." Dã Trì Mộ đáp.

Cố Tri Cảnh lắc đầu, không nhớ rõ. "Giống khuyên tai của chúng ta sao?"

"Không phải. Là lần chị bị tê liệt trước kia, có nhớ không, lần đi công tác đó."

Cố Tri Cảnh nhớ rất rõ, trong lòng vẫn còn căm ghét hệ thống. Khi ấy Dã Trì Mộ đã khóc. Việc xảy ra là năm ngoái, đã lâu rồi. Dã Trì Mộ cố gắng hồi tưởng chi tiết ngày đó; Cố Tri Cảnh tiếp tục hôn nàng.

Lúc ấy, Dã Trì Mộ khi quay ngược thời gian vẫn chưa giữ được toàn bộ ký ức, nhưng nàng đã nhận thấy có điều không ổn, luôn cảm giác Cố Tri Cảnh không thể vô cớ ngã xuống. Dù không có bằng chứng, nàng đã căn cứ vào chiếc bông tai của Liễu Sấu để phán đoán có hai tuyến truyện: tuyến A và tuyến B. Vì thời gian quay ngược, tuyến A đã biến thành tuyến B.

Cảnh cụ thể lúc làm rơi bông tai, giờ nàng không nhớ rõ lắm. Dã Trì Mộ hơi chùng lòng; thời gian quay ngược đã xóa đi một phần ký ức của nàng.

"Em nhớ chiếc bông tai đó hình như ở ghế phụ. Em nhặt lên, rồi... khi quay ngược thì em không thấy nó nữa."

"Lúc đó em đã bỏ sót một điểm: chiếc bông tai là Vi Vi tặng. Vậy chị ấy hẳn sẽ đi tìm khắp nơi, nhưng ngày đó chị ấy có vẻ không vội vàng tìm lắm... Có phải chị ấy đã biết chiếc bông tai đó ngày mai sẽ quay về tay mình không?"

Cố Tri Cảnh vẫn hôn nàng; Dã Trì Mộ vỗ vỗ má cô, "Đừng hôn nữa, chị suy nghĩ mau lên."

"Nếu là khuyên tai của chị bị mất, lại còn do em tặng thì chị sẽ nhất định tìm ròng rã, huy động người tìm giúp. Nhưng nếu biết ngày mai nó sẽ quay về, thì không cần gấp gáp thật sự, chỉ cần làm ra vẻ gấp gáp. Để người khác tin là thật, để dẫn họ vào một cái bẫy nào đó, chị vẫn có thể giả vờ giống thật."

Dã Trì Mộ nói: "Ý chị là, chị ấy cố tình ám chỉ chúng ta?"

"Cũng không thể loại trừ." Cố Tri Cảnh ôm lấy mặt nàng, nói: "Hôn một cái nữa, chúng ta lên lầu dò thăm Bạch Thanh Vi xem tình hình."

"Được." Dã Trì Mộ gật đầu.

Nàng vừa lên lầu đã bắc chuyện trên trời dưới đất; Bạch Thanh Vi chắc sắp bị nàng làm phiền tới chết. Bây giờ muốn động thủ phải cân nhắc kỹ, tốt nhất là nghĩ trước cách khơi mào câu chuyện.

"Kiếp trước, em còn nhớ gì về Liễu Sấu không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Về Liễu Sấu, Vi Vi cũng không ấn tượng lắm." Dã Trì Mộ đáp, "Trong ký ức của em in sâu nhất là Hạ Hoan Nhan và Giang Vô Sương."

"Cũng như chị đọc tiểu thuyết, ban đầu chỉ coi Liễu Sấu như nhân vật phụ. Nhưng Bạch Thanh Vi và cô ấy hợp nhau, lẽ ra Bạch Thanh Vi sẽ tin tưởng và hợp tác với Liễu Sấu. Ban đầu họ cùng công ty, vậy chuyện này có hơi kỳ. Hơn nữa, Liễu Sấu giờ nổi như vậy, lẽ ra họ phải có chút giao thoa, Moonlight toàn ký với minh tinh lớn, sao cô ấy lại không được ký?"

"Có lẽ họ không thân với Liễu Sấu; chị ấy không muốn đi cũng bình thường." Dã Trì Mộ nói thế nhưng trong lòng hiểu rõ: khả năng đó rất thấp. Với tính cách Bạch Thanh Vi, Liễu Sấu nổi đình nổi đám tất sẽ ảnh hưởng đến phe nam nữ chính.

Nhìn từ góc độ thế giới này, họ rất có thể đã loại bỏ Liễu Sấu, cô ấy quá xuất sắc, không phải vai phụ, cũng chẳng phải phản diện. Sự nghi ngờ bắt đầu nảy sinh: mọi thứ dường như không hợp lý.

"Trong dữ liệu hệ thống, kết cục của Bạch Thanh Vi và Liễu Sấu đều không tốt lắm." Dã Trì Mộ từng xem hồ sơ hai người, đặc biệt là Bạch Thanh Vi; nàng tò mò tới tương lai của Vi Vi sẽ ở bên ai. Rồi nàng phát hiện...

"Vi Vi cả đời cô độc, rất thê thảm."

"Còn Liễu Sấu?"

"Chị ấy ký với Bạch Thanh Vi, rồi đi xa xứ." Dã Trì Mộ nói, "Em đoán chị ấy muốn thay đổi kết cục đó, nhưng làm sao chị ấy biết được?"

Cố Tri Cảnh thở dài, "Lát nữa đi dò xem cô ấy thế nào."

Cố Tri Cảnh tựa lưng vào ghế, ôm chặt Dã Trì Mộ trong vòng tay. Ngón tay cô bóp lấy eo nàng, suy nghĩ vài điều không đứng đắn, cô rất thích dáng vẻ nghiêm túc suy tính của nàng; điều đó rất có sức hút. Nghĩ đến đó, cổ cô lại đau nhói.

Cô âm thầm hít sâu một hơi.

Cái thứ tuyến thể này, thật đáng ghét.

Nhưng đau thì cũng không ngăn được cô, muốn hôn là phải hôn.

Giữa lúc bốn mắt giao nhau, môi Cố Tri Cảnh đã áp tới, hôn lên môi Dã Trì Mộ. Tay cô vòng ra sau gáy nàng, khiến nụ hôn thêm sâu, gần như kéo ra sợi chỉ bạc.

Khi tách ra, mắt cả hai đều ươn ướt.

Dã Trì Mộ khẽ hừ, nàng thẳng lưng. Nếu cơ thể Cố Tri Cảnh khỏe mạnh, nàng đã có thể cùng cô làm tới bến.

Môi mỏng của Cố Tri Cảnh lại áp tới, cắn mạnh lên cảm giác ngưa ngứa nơi môi nàng. Dã Trì Mộ cắn trả, lưỡi trượt vào trong, khuấy đảo loạn xạ, tiếng sóng nước vang lên rất êm tai.

"Ừm..." Cố Tri Cảnh nheo mắt, cổ đau, trán nóng ran. Cô thì thầm với Omega của mình:

"Rất muốn em hôn lên tuyến thể của chị."

Rồi lại thêm một tiếng "bảo bối". Từ này cô hiếm khi gọi, nhưng mỗi lần đều khiến tim Dã Trì Mộ đập nhanh hơn. Nàng cũng rất muốn hôn thì hôn, chỉ tiếc Cố Tri Cảnh đang bệnh, thành ra cả hai đều khó xử.

Hai người chỉ có thể duy trì những tiếp xúc gần gũi đơn giản.
Dã Trì Mộ khao khát Pheromone của Alpha, nàng tựa vào cổ Cố Tri Cảnh, ngửi thế nào cũng không có mùi, không thể xoa dịu cơn khát trong người. Nàng nắm tay áo cô, kéo nhẹ lên, rồi đặt cổ tay cô lên ngực mình:

"Cho chị chơi."

Cố Tri Cảnh bóp nhẹ, hỏi:

"Đây là chị trêu em, hay em trêu chị?"

"Chị bóp một cái sẽ biết."

Dã Trì Mộ dạng chân, Cố Tri Cảnh vẫn mặc vest sau khi trở lại làm việc, bên trong là áo lót bó sát màu trơn.

Tay Dã Trì Mộ trực tiếp luồn vào trong. Cố Tri Cảnh ngước mắt nhìn nàng, không khí mập mờ hẳn lên. Cô vốn nghiêm túc và cứng nhắc nhất khi mặc tây phục, từ sau vụ tai nạn xe hơi, bộ đồ này gần như thành lớp da của cô.

Bây giờ thì lại bị Dã Trì Mộ tùy ý thưởng thức.

"Được rồi." Cố Tri Cảnh chịu thua, "Cổ đau."

Dã Trì Mộ vén tóc cô, thấy chỗ tuyến thể đỏ ửng.

"Em có mang thuốc không? Cảm giác hơi khó chịu." Cố Tri Cảnh nói.

Nhận ra cô không ổn, Dã Trì Mộ vội vàng xuống khỏi người cô:

"Chị bình tĩnh lại trước đã."

Nàng đi lấy túi trên sofa, tìm thuốc xịt cổ cho Cố Tri Cảnh, rồi mang chậu hoa từ phòng khách đặt vào lòng cô để ngửi hương hoa tự nhiên.
Cố Tri Cảnh ôm chậu hoa, vừa nhìn hoa vừa nhìn xa xăm, biểu cảm thất vọng, tự thấy mình thật ngốc.

Dã Trì Mộ đưa hai ngón tay xoa thái dương cô, rồi nhoài người hôn nhẹ lên môi. Đầu lưỡi lướt qua, trơn ướt, khiến Cố Tri Cảnh chỉ muốn cắn nàng.

"Tiêm cho chị thêm một mũi thuốc ức chế kỳ phát tình đi." Cố Tri Cảnh nói. Rõ ràng cô đã bị kích thích, trạng thái tuyến thể hiện giờ không chịu nổi.

Dã Trì Mộ lại đi lấy thuốc, bất lực thở dài, rõ ràng biết không thể mà vẫn cứ muốn gần gũi. Cũng phải thôi, họ đã nhịn hơn một tháng, thật sự khó kìm.

Nàng mở cửa sân thượng để hóng gió. Ngẩng đầu, Dã Trì Mộ thấy người mà họ vừa bàn tán — Liễu Sấu — đang đứng trên ban công.
"Chị Liễu Sấu, chị Vi Vi ở trên lầu sao?" nàng gọi.

"Hửm?" Liễu Sấu cúi xuống, váy trắng, khoác áo choàng, giống hệt tiên nữ đứng trên cao nhìn xuống.

Liễu Sấu và Bạch Thanh Vi dùng chung văn phòng, ngăn cách bằng cửa kính. Cô ấy quay đầu nhìn, rồi gật với Dã Trì Mộ:

"Ở đó, nếu các em chưa về thì có thể lên."

"Không giận chứ?"

"Đang mắng em và Cố Tri Cảnh đấy."

Bên trong, giọng Bạch Thanh Vi vang ra:

"Hai người coi tôi điếc à, nói to thế, tôi ngồi đây chẳng lẽ không nghe."

Dã Trì Mộ bật cười, Liễu Sấu cũng mỉm cười:

"Các em lên đi, lát nữa cô ấy phải ra ngoài bàn chuyện sân bãi cho concert của chị, tối nay cô ấy không ở đây."

Liễu Sấu nói xong định đi vào, nhưng Dã Trì Mộ gọi lại:

"Concert của chị không phải sau Tết mới mở sao, sao giờ mới bàn?"

"Lịch cuối năm bị hoãn, kéo dài tới bây giờ."

"Được rồi, em lên ngay đây."

Khi Liễu Sấu đi vào, Dã Trì Mộ quay về:

"Em thấy được độ thiện cảm của chị ấy rồi."

"Bao nhiêu?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Với em cũng là 0."

Hai người im lặng. Cố Tri Cảnh đứng dậy, đặt chậu hoa xuống, cổ vẫn chưa dễ chịu nên lại ôm lên.

Hai người cùng nhau bước lên lầu.

"Bông tai... có muốn trả lại cho chị không? Nhân tiện, chị cũng xem thử độ thiện cảm của Liễu Sấu."

Cố Tri Cảnh gật đầu.

·

Họ vừa lên đến nơi thì chạm mặt Liễu Sấu, đúng lúc cô ấy định ra ngoài.

Ánh mắt Cố Tri Cảnh lướt xuống tai Liễu Sấu. Trong tay cầm tách trà, Liễu Sấu cười nói:

"Vậy hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài luyện hát một chút. Album mới sắp phát hành rồi."

"Được thôi, nhưng đừng quá vất vả nhé." Dã Trì Mộ dịu dàng đáp lại.

Hôm nay Liễu Sấu không đeo đôi bông tai ngọc trai, mà thay bằng khuyên giọt nước. Trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Nhìn thấy Cố Tri Cảnh ôm theo một chậu hoa, cô ấy khẽ bật cười:

"Tiểu Cố tổng, thật là có nhã hứng."

"Ừm." Cố Tri Cảnh điềm nhiên, cúi đầu hít một hơi: "Rất thơm, tôi đặc biệt thích."

Đợi Liễu Sấu đi khuất, cô vẫn kề hoa bên mặt, nhỏ giọng thì thầm với Dã Trì Mộ:

"Thật ra... thật mất mặt quá."

Dã Trì Mộ nhịn cười đến run vai.

Ra ngoài, Bạch Thanh Vi chạm mặt hai người, hừ lạnh:

"Vợ chồng các người cũng thú vị thật. Một người tặng hoa cho tôi, một người lại ôm cả chậu hoa đến."

"Không có, cái này tôi ôm chơi thôi." Cố Tri Cảnh đáp dửng dưng.

"Chậc..." Bạch Thanh Vi lắc đầu, không hiểu nổi sở thích quái lạ ấy.

Cố Tri Cảnh liền đi thẳng vào vấn đề:

"Giải ước đã bàn gần xong, thủ tục sắp hoàn tất. Nếu cô rời đi, tôi sẽ mua luôn hợp đồng của cô. Tôi xem rồi, cô ký hợp đồng trọn đời với công ty."

Bạch Thanh Vi liếm môi, bất đắc dĩ cười:

"Thật là, hai người cứ thích moi móc tôi ra thế."

Cố Tri Cảnh bình tĩnh phân tích:

"Thực ra lợi ích cô nhận được rất ít. Cô lăng xê không ít nghệ sĩ, hợp đồng đều là ngắn hạn. Còn cô thì lại ký hợp đồng chết. Công ty giữ cô lại chỉ để đảm bảo, có cô thì không sợ thiếu nghệ sĩ, chẳng phải Liễu Sấu là do cô nâng lên sao? Hợp đồng của cô ấy rất tự do, còn cô thì bán mình trọn đời. Nói thật, tôi có thể mua cả hai người một lượt. Dù sao cô và Liễu Sấu vốn đã bị buộc chặt."

Dã Trì Mộ xen vào, giọng như vô tình:

"Nghe nói chị Liễu Sấu là do chị nhặt về. Nghĩa là chị ấy... mồ côi?"

"Ừm." Bạch Thanh Vi gật đầu, "Cha mẹ cô ấy mất sớm, lớn lên ở cô nhi viện. Ngoài nơi này ra, cô ấy chẳng còn chỗ nào để về. Cho nên, cô ấy sẽ không đi đâu."

"Nhưng lỡ một ngày nào đó chị ấy nghĩ thông, muốn rời xa chị thì sao? Chị không nên quá tự tin." Dã Trì Mộ cố tình khơi gợi, tìm kiếm thêm thông tin.

Quả nhiên, câu nói khiến Bạch Thanh Vi cau mày, đôi mắt sắc bén như muốn trợn ra.

"Đủ rồi. Cô ấy không thể sống nếu thiếu chị, càng không thể rời xa chị." Giọng Bạch Thanh Vi đầy kiêu ngạo, tay phe phẩy cây quạt.

"Liễu Sấu là do một tay chị nâng đỡ. Năm đó cô ấy mới mười mấy tuổi, bướng bỉnh, còn trẻ. Chị đưa cô ấy ra nước ngoài học hành, chu cấp từng khoản, cho vào trường nhạc. Giọng hát năm nốt chưa tròn, chị cũng tìm người rèn cho bằng được. Cô ấy ra mắt, chị dốc toàn bộ tài nguyên. Tất cả hợp đồng, hình tượng đều do chị lo. Chị hận không thể hái sao trên trời cho cô ấy. Giờ cô ấy đã quen đứng trên mây rồi. Em nghĩ, rời khỏi chị, ký với em, liệu còn có thể nổi tiếng và kiếm tiền như hiện tại sao?"

Bạch Thanh Vi càng nói càng thực tế:

"Cô ấy quanh năm không nhận phim, không phải chê kịch bản tầm thường, mà là vì... không biết diễn. Diễn xuất rất kém. Nếu đóng phim, đời này khỏi có cơm ăn. Chị để cô ấy vài năm mới nhận một vai duy trì hình tượng. Thu nhập từ quảng cáo, đại ngôn, show diễn đủ cả. Mấy hợp đồng đó ký một lần là mấy năm. Em lo nổi sao, Dã Trì Mộ? Em còn quá trẻ."

Dã Trì Mộ nhìn thẳng, giọng trầm nhưng chân thành:

"Cho nên mục tiêu của em... không phải cô ấy, mà là chị. Em muốn đưa chị đi."

Bạch Thanh Vi thoáng sững sờ, rồi bật cười nhạt:

"Câu này, đã có không ít người từng nói với chị."

"Nhưng chị không muốn mãi là con rối bị giật dây, đúng không?"

Ánh mắt Bạch Thanh Vi thoáng dao động, nhưng nhanh chóng trở lại kiên nghị:

"Hai chuyện không giống nhau. Được rồi, đừng nói nữa. Chuẩn bị kỹ cho tiệc đính hôn đi."

"Hửm? Tiệc gì cơ?" Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, ngạc nhiên.

"Không...không có gì." Dã Trì Mộ vội chen ngang, biết đã hỏi được khá đủ. Nàng kéo tay Cố Tri Cảnh ra ngoài, Cố Tri Cảnh vẫn ôm khư khư chậu hoa.

Từ phía sau, Bạch Thanh Vi ném lại một câu:

"Ngay cả cái tên Liễu Sấu cũng là tôi đặt. Tên này cũng là của tôi. Nếu các cô muốn giành cô ấy, tức là đang hủy hoại cô ấy."

Rõ ràng, Bạch Thanh Vi không định buông tay.

Nhưng câu nói ấy lại làm tim Dã Trì Mộ chấn động.

Một cái tên khác... có khi nào xuất hiện trong danh sách kia?

Cố Tri Cảnh quay đầu hỏi thẳng:

"Vậy tên thật của chị ấy là gì?"

Bạch Thanh Vi im lặng.

Nhưng Cố Tri Cảnh đã nhận ra, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của đối phương, dường như đã nắm được đáp án.

"Làm phiền rồi." Cố Tri Cảnh đặt tay lên vai Dã Trì Mộ, hai người cùng nhau rời khỏi công ty. Ra đến ngoài, cô khẽ nháy mắt.

"Em thấy rồi."

Dã Trì Mộ cũng cúi mắt, trầm giọng:

"Chị ấy... có trong danh sách tử vong không?"

··

Ban đêm, các nàng trở về nhà. Hạ Hoan Nhan và Giang Vô Sương cũng nhân lúc trời tối mà chạy tới.

Hạ Hoan Nhan vừa xuống xe liền lao thẳng vào phòng khách, thở hổn hển hỏi:

" Hai người tìm được người rồi?"

" Gần như vậy, nhưng chưa chắc chắn."

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ đang ăn cơm, lập tức buông bát đũa, bảo dì giúp việc ra ngoài, rồi đưa hai người vào thư phòng. Cô mở lời:

" Có một người, cô tra thử đi. Liễu Sấu."

Hạ Hoan Nhan chờ Cố Tri Cảnh mở cánh cửa phía sau thư phòng, bên trong là một phòng thí nghiệm nhỏ. Cô ấy nhanh chóng ngồi xuống, bật máy, nhập tên vào kiểm tra:

" Vẫn như cũ, không có thay đổi. Người này trước đây đã tra qua rồi."

" Không giống đâu." Cố Tri Cảnh nói, " Trên đó chưa từng ghi lại cô ấy có tên từng dùng. Nhưng cô ấy còn một cái tên khác - Liễu Tuệ Tâm."

"Chậc... vẫn là Liễu Sấu nghe thuận tai hơn. Chính là cái cô Tiểu Liễu Thụ đó chứ gì, ca sĩ ngàn năm, hát hay, lâu lâu mới ra một album."

Liễu Sấu có biệt danh Tiểu Liễu Thụ, fan thường trêu: um tùm cây liễu eo, rì rào tiếng chuông gió.

Bạch Thanh Vi quả thật rất biết đặt tên.

" Danh sách tử vong cũng không có tên cô ấy." Hạ Hoan Nhan kết luận.

" Nếu chị ấy chết, chúng ta căn bản sẽ không biết đến người này." Dã Trì Mộ cau mày, " Hôm nay nếu chị ấy không tự vạch trần, em cũng chẳng phát hiện ra."

Cố Tri Cảnh lắc đầu:

" Độ thiện cảm của cô ấy với tôi cũng là 0. Chỉ cần nhìn thấy con số đó, tôi đã thấy bất thường. Đường Khinh Chu tôi không quen biết, độ thiện cảm bằng 0 thì dễ hiểu. Nhưng Liễu Sấu tiếp xúc với chúng ta lâu như vậy, sao vẫn là 0?"

Cô tháo bông tai xuống, đổi sang chiếc có gắn hệ thống rồi đeo lên. Vừa mở ra, hệ thống lập tức thúc giục: 【 Bao giờ mới làm cho ta một cơ thể? 】

Cố Tri Cảnh hỏi thẳng:

" Hệ thống của các ngươi trước đây có phải có chức năng xem độ thiện cảm không?"

【 Có. Trước kia khi ta còn là hệ thống của Quân Hoa Diệu, chức năng đó mới ở giai đoạn thử nghiệm, chỉ hỗ trợ đơn giản. Sau đó ta bị lấy ra, quyền hạn bị hạn chế, chỉ còn giữ lại giá trị hắc hóa. 】

Cố Tri Cảnh bật ra một tiếng "tê". Cô từng nghĩ hai hệ thống khác nhau, thì ra vốn dĩ đều một dạng. Chỉ là hệ thống của Quân Hoa Diệu về sau được nâng cấp, hiển thị bằng "độ thiện cảm".

" Vậy trong tình huống nào, độ thiện cảm sẽ bằng 0?"

【 Với những nhân vật không thể công lược, ví dụ phản diện hoặc tâm phúc của phản diện. Dưới góc nhìn của nhân vật chính, họ luôn là 0. Nếu cố công lược sẽ phản tác dụng. Lúc ấy chúng ta chưa phát triển giá trị âm, nên hệ thống đều nhắc ký chủ đừng công lược để tránh sụp tuyến cốt truyện. 】

" Thế còn người quản lý thì sao?"

【 Cái này ta không rõ. Lúc ta còn ở với Quân Hoa Diệu, hắn chưa chính thức tiếp xúc với người quản lý. Đợi đến lúc sắp gặp thì tất cả đã chết. Hơn nữa nam chính bị cấm có tình cảm với quản lý, cấp trên quản rất nghiêm. Ta nghĩ nếu có hiển thị, phần lớn cũng là 0, hoặc sẽ báo 'không thể công lược'. 】

Cố Tri Cảnh gật gù:

" Ghi chú này của ngươi rất quan trọng. Ta sẽ đưa việc chế tạo cơ thể cho ngươi vào danh sách ưu tiên."

Nói xong, cô ngắt kết nối.

Dã Trì Mộ liền hỏi:

" Vậy số 0 đó quả nhiên có vấn đề?"

" Chắc chắn." Cố Tri Cảnh đáp, " Trường hợp của Đường Khinh Chu chính là minh chứng tốt nhất."

Tình cảm làm sao có thể cân bằng tuyệt đối như thế. Trừ phi là ghét bỏ. Nhưng một bên, từng đưa tiền, một bên, vợ cô lại thân thiết với chị gái đối phương, vậy mà vẫn là 0, thật sự bất thường. Rõ ràng đối phương che giấu quá giỏi.

Hạ Hoan Nhan cau mày:

" Sao các người lại nghi Liễu Sấu? Mấy ngày trước Tiểu Sương còn nghe nhạc của cô ấy, chẳng phải sắp concert rồi sao?"

Cố Tri Cảnh không muốn nói rõ:

" Lần trước cô ấy sống sót, phần nhiều là nhờ có cách riêng. Có thể là muốn đầu hàng, đứng về phía chúng ta. Hoặc cũng có thể là vì chính mình mà tính toán."

Nếu "bông tai ngọc trai" là thật, đó là đầu hàng.

Nếu chỉ là cái bẫy, vậy người này thông minh đến đáng sợ.

Liễu Sấu rốt cuộc có phải người quản lý hay không?

Đây chỉ là giả thuyết. Cũng không loại trừ khả năng cô ấy thật sự là một người vô cảm, giống như Cố Tri Cảnh ngoài Dã Trì Mộ ra thì lạnh lùng với tất cả.

Hạ Hoan Nhan lần này đến còn mang theo quà:

" Nói lần trước đã làm được giá trị âm, hiện tại đã cập nhật xong."

Cô lấy hộp ra, bảo mọi người thay chip.

Vừa thao tác vừa nói:

" Nếu cách này hữu dụng, thì tôi có một biện pháp."

"Hửm?"

"Bây giờ không phải đang kiểm tra toàn dân sao? Bốn chúng ta hoàn toàn có thể đăng ký làm tình nguyện viên. Trong lúc kiểm tra, có thể âm thầm quan sát, xem ai có giá trị thiện cảm là số âm. Những người đó tôi không quen biết, họ chắc cũng chẳng quen biết tôi, nhưng lại mang mức độ căm hận đối với tôi cao ngất, điều này chẳng phải rõ ràng có vấn đề, là người quản lý sao? Chỉ cần bắt được một kẻ... thì những kẻ còn lại chẳng phải dễ dàng lôi ra hết sao?"

Dã Trì Mộ vẫn lặng im, bởi trong đầu nàng đã nghĩ ra một kế sách còn tàn nhẫn hơn.

Trước đây, chẳng phải nàng đã từng bắt được người quản lý rồi sao, thậm chí còn trực tiếp giết họ, cho nổ tung tất cả mọi người. Thế nhưng kết cục cũng chỉ quay về một lần luân hồi.

Có lẽ đám người kia căn bản không hề sợ bị bắt, cũng không sợ cái chết. Bởi vì chỉ cần chết đi, bọn họ sẽ lại khởi động lại từ đầu, sẽ lại có những kẻ mới thay thế.

Chậc, đúng là loại "anh dũng" đáng buồn cười.

Lần này, nàng muốn biến những người quản lý ấy thành vật thí nghiệm.

Khiến họ phải nghe lời nàng, lợi dụng họ, biến họ thành công cụ trong tay mình. Sau đó dùng chính bọn họ để mở ra thế giới này, cùng Cố Tri Cảnh đến thế giới của cô, hoặc thậm chí đi tới những thế giới khác chưa từng đặt chân đến.

Nhưng phải làm thế nào mới nói cho Hạ Hoan Nhan nghe được đây?

Làm thế nào để khiến cô ấy chế tạo ra một hệ thống cưỡng chế, chỉ cần có tiếp xúc cơ thể, không cần bất cứ sự đồng ý nào, liền có thể trực tiếp trói buộc linh hồn.

Để rồi tất cả những nhân viên quản lý kia đều biến thành chó dưới chân nàng.

Khi đó, vị "chủ nhân" này của nàng có thể trực tiếp thăng cấp lên một chiều không gian mới.

Nàng tin kỹ thuật này Hạ Hoan Nhan hoàn toàn có thể thực hiện. Bởi vì, ngay từ đầu, khi Cố Tri Cảnh bị trói buộc, hệ thống đâu từng hỏi qua ý kiến của cô.

Chuyện nàng định làm, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như một cách báo thù mà thôi.

Một chút cũng chẳng tính là xấu xa.

Dã Trì Mộ nói:

"Hạ Hoan Nhan, đây quả thực là một biện pháp không tệ. Chỉ là tôi lo kỹ thuật của cô có thể chưa đủ. Nếu làm được, thì cả cô và bác sĩ Giang đều sẽ rất an toàn, sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me