Bhtt Edit Abo Xuyen Thanh Tra A Sau Dem Phan Dien Danh Dau
Nụ hôn này của hai người cảm giác không tệ, các nàng đặc biệt hiểu một "cái tôi" khác ở thế giới khác thích gì, cảm giác hôn rất tuyệt vời, mỹ diệu đến mức tê cả da đầu, hận không thể cứ mãi ở trong bóng đêm, mãi mãi không muốn tỉnh lại.Họ không quá đi sâu, chỉ là hôn môi.Các nàng vừa mới thăm dò bước ra bước đầu tiên, không có ý định một bước đến nơi, muốn trải nghiệm thêm một chút, không ngốc đến mức trực tiếp vạch trần lớp mặt nạ. Vì dự định lâu dài, họ dự định tuần tự tiến lên.Chuyện này, cũng không có ý định nói cho ai biết.Trời sáng mỗi người rời giường, đi vào các phòng tắm khác nhau, mỗi người thay quần áo xong.Tần Linh Nguyệt đứng ở cửa tô son môi, đôi môi mỏng hồng nhuận, cô đợi Tần Lĩnh Nguyệt ra, mở miệng hỏi: "Vậy... vậy hôm nay đến chỗ cha mẹ tôi?"Tần Lĩnh Nguyệt hỏi lại: "Vội vã như vậy đã gặp phụ huynh sao?""... Chậc, cũng không phải, vậy chúng ta cứ ra ngoài chơi một chút đi." Tần Linh Nguyệt nói. Chờ Tần Lĩnh Nguyệt đi tới, cô nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên, Tần Lĩnh Nguyệt không buông ra, hai người cứ thế coi như là đã xác định quan hệ, bắt đầu yêu đương.Tốc độ rất nhanh, nhưng, đó là phong cách của họ.Sau đó Tần Lĩnh Nguyệt vẫn luôn ở đây, không hề đề cập đến việc muốn trở về. Ngược lại là Cố Tri Cảnh đã tìm Tần Lĩnh Nguyệt mấy lần, công ty yêu cầu có người xử lý, Tần Lĩnh Nguyệt nói để Cố Tri Cảnh giải quyết, nói nàng đã đến rồi, tạm thời sẽ không trở về.Làm hại Cố Tri Cảnh còn phải chạy về giúp nàng xử lý công việc.Cố Tri Cảnh giỏi tính toán như vậy, hiếm khi bị hành hạ một chút.Cố Tri Cảnh trở về bắt đầu tính toán, đợi đến khi bảo bối lớn hơn có thể dẫn các con về xem một chút, để con gái biết sản nghiệp của mẹ mình lớn bao nhiêu, sau này phải học cho giỏi để kế thừa công ty. Như vậy, Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ có thể đi đến các thế giới khác lãng mạn. Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ hiện tại không thể tùy ý lãng mạn chính là bị sự nghiệp níu chân.Bảo bối mỗi ngày đều đang lớn lên, các bé lớn hơn một chút sẽ càng dễ mang theo. Trong nhà có bảo mẫu, còn có sự sủng ái của Cố Thế Xương, thời gian của Cố Tri Cảnh hiện tại nhiều hơn rất nhiều.Dã Trì Mộ tái xuất chính là quay phim, nàng thường xuyên vì tìm cảm hứng mà không để Cố Tri Cảnh đi theo, Cố Tri Cảnh ở đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của nàng.Cố Tri Cảnh quả thực sống một cuộc đời nhàm chán, mỗi ngày đều quẩn quanh bên tiểu bảo bảo, mang theo con cả khi đi làm. Cô lại có chút mê thích cảm giác này, thường đeo chiếc địu trước ngực, đặt tiểu bảo bảo ngoan ngoãn nằm gọn trong đó.Có lúc, phía trước ôm một đứa, phía sau còn địu thêm một đứa nữa.Tiểu bảo bảo thường ngẩng đầu, cọ cọ vào bộ vest trên người cô, non nớt gọi "mommy", khiến trái tim Cố Tri Cảnh mềm như nước. Hai bảo bối cùng ở bên, luôn thay phiên được bế ẵm. Với chúng, ngồi trong lòng mommy tựa như một trò chơi vui vẻ, ai cũng muốn tranh giành cái ôm của cô cho riêng mình.Cố Tri Cảnh tương đối quan tâm hình tượng, cô mỗi lần mặc quần áo đều là lựa chọn tỉ mỉ, phối hợp với vest thủ công, rồi lại cho tiểu bảo bảo mặc những bộ âu phục nhỏ đáng yêu, hoặc là váy công chúa. Cô tương đối thích cho tiểu bảo bảo mặc váy công chúa.Giống như chơi trò chơi thay đồ vậy, làm cho tiểu bảo bảo một tủ quần áo chuyên dụng.Cố Tri Cảnh trong phòng làm việc mở video ra, cô nói với tiểu bảo bảo bên cạnh: "Bảo bối, hôn mommy một cái."Hai bảo bối nhìn chằm chằm vào mẹ trong video không mấy để ý đến cô, Cố Tri Cảnh tiến lại gần nói: "Các con hôn mommy một cái, mẹ sẽ hôn các con."Hai tiểu bảo bảo nửa tin nửa ngờ.Dã Trì Mộ ở đầu dây bên kia cười, Tiểu Triêu Mộ nhìn màn hình, rồi lại nhìn Cố Tri Cảnh.Hai người cách màn hình đối mặt.Tiểu Triêu Mộ nhìn chằm chằm một hồi, chính bé bò đến trên bàn, miệng dán vào màn hình hôn một cái, trong miệng sữa sữa nũng nịu nói: "Mẹ ơi ~"Rồi lại quay đầu xem Cố Tri Cảnh, ánh mắt qua loa di động, "Mẹ."Cố Tri Cảnh hoài nghi con bé là đang để cho Tiểu Hi Cảnh học theo mình hôn, nhưng Tiểu Hi Cảnh lại hôn lên mặt cô một cái, "Mẹ ơi!"Trong lòng Cố Tri Cảnh được an ủi, cô hôn lên mặt Tiểu Hi Cảnh một cái, "Ngoan quá."Tiểu Triêu Mộ vẫn luôn hôn màn hình, còn chuyên môn hôn vào miệng. Cố Tri Cảnh nhìn dấu nước bọt trên màn hình, rất muốn học theo Tiểu Triêu Mộ cùng đi hôn vợ mình.Tiểu Hi Cảnh nhìn động tác của Tiểu Triêu Mộ cứ cười mãi, mặt đều cười đỏ, đưa tay ôm lấy cổ Cố Tri Cảnh, đứng lên trong nôi đi một bước.Cố Tri Cảnh kinh ngạc đến ngây người, "A, cục cưng biết đi rồi."Tiểu Triêu Mộ liền có phản ứng, quay đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hi Cảnh, bé cũng đi níu cổ Cố Tri Cảnh để đi, còn dán vào người Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh nghĩ: Con bé có phải là đang học tập bắt chước Tiểu Hi Cảnh tập đi không?Dã Trì Mộ trong video cổ vũ các con, nhẹ nhàng vỗ tay. Hai tiểu bảo bảo run run rẩy rẩy trên giường đạp lung tung, thỉnh thoảng ngã xuống giường, hai đứa cũng không khóc, chậm chậm rãi đứng dậy níu lấy Cố Tri Cảnh.Trò chuyện một lúc, Dã Trì Mộ muốn cúp điện thoại, nói: "Em ra ngoài một chuyến.""Hửm? Ra ngoài làm gì?" Cố Tri Cảnh hỏi.Dã Trì Mộ đang quay phim ở phim trường, bình thường các nàng rất ít khi ra ngoài, hôm nay rất vất vả mới được nghỉ ngơi. Cố Tri Cảnh nói: "Chị còn nghĩ em rảnh, chị mang con đến tìm em."Tiểu Triêu Mộ gọi: "Tìm mẹ!"Miệng bé lại chạm lên màn hình hôn.Cố Tri Cảnh nhanh tay lẹ mắt, vội lấy điện thoại đi, cô nhíu mày nói: "Để con hôn ướt hết rồi, lát nữa mommy hôn vào đâu?"Tiểu Triêu Mộ níu lấy vai cô, tay nhỏ vung loạn, không ngừng gọi mẹ.Dã Trì Mộ hôn vào màn hình điện thoại, nói: "Thôi được rồi, tạm biệt nhé, mai em rảnh, chị mang Triêu Mộ và Tiểu Hi Cảnh đến, lát nữa em đi gặp Vân Lộng Khê.""Hả? Gặp cô ta làm gì?" Cố Tri Cảnh nghi hoặc."Cô ấy cũng đang quay phim ở đây, gọi em gặp mặt, em đi một chuyến. Em để quản lý và trợ lý đi cùng, yên tâm đi." Dã Trì Mộ nói.Trong lòng Cố Tri Cảnh không thoải mái, dặn dò: "Vệ sĩ cũng phải mang theo.""Mẹ ơi!" Hai bảo bối cùng nhau nắm tay, tay đập vào mặt Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh tay hơi buông ra, hai đứa liền hôn lên màn hình, "Hôn hôn."Dã Trì Mộ không còn cách nào, nàng hôn cả hai bảo bối một cái, Cố Tri Cảnh nhíu mày, nói: "Đều tại Tần Lĩnh Nguyệt, dạy hai cục cưng thành cuồng hôn."Chỉ là những bất mãn phàn nàn này rất nhanh đã hết, hai bảo bối không ngừng hôn lên mặt cô.Cố Tri Cảnh hừ một tiếng, cách không hôn vào màn hình một cái, "Dã Trì Mộ tiểu thư, đi làm việc đi."Tiểu bảo bảo bây giờ học nói cũng nhanh, níu lấy cô gọi, "Dã Trì Mộ."Dã Trì Mộ vốn định cúp máy, nhưng lại không nỡ, cứ cầm điện thoại nhìn mãi. Rời khách sạn, ngồi trên xe nàng vẫn duy trì video call với các con. Hai bảo bối chen chúc bên cạnh Cố Tri Cảnh, đôi mắt tròn xoe long lanh, chăm chú nhìn nàng mà gọi "mẹ", giọng non nớt vang lên khiến trái tim nàng mềm đi từng nhịp.Cố Tri Cảnh cũng chen vào trong đó gọi, làm cho Dã Trì Mộ đều không có tâm tư làm việc, muốn trở về với vợ và con gái.Đến quán cà phê đã hẹn, Dã Trì Mộ buộc phải tắt điện thoại. Nàng tạm biệt hai bảo bối, nhưng chúng còn ấm ức lẩm bẩm muốn khóc, ôm chặt lấy Cố Tri Cảnh, đôi chân nhỏ đạp loạn trên đùi, như muốn níu kéo để cô thả mẹ ra.Vừa bước vào, Dã Trì Mộ đã trông thấy Vân Lộng Khê ngồi gần cửa. Bao năm qua, Vân Lộng Khê trong giới giải trí vẫn lặng lẽ như thế, không nổi không chìm. Nếu không phải vì ký ức từng khắc sâu, có lẽ ngay cả nàng cũng dần quên mất người này, fan lại càng chẳng mấy ai nhớ tới.Rời khỏi hào quang của nam chính, Vân Lộng Khê lập tức trở thành một cái tên nhạt nhòa giữa rừng mỹ nhân. Từ khi Dã Trì Mộ nắm quyền kiểm soát mọi thế giới, cô ấy không còn là nữ chính nữa, dẫu có dung mạo vẫn xinh đẹp, nhưng ánh sáng ấy không đủ khiến người khác phải ngước nhìn.Thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Vân Lộng Khê từng vài lần chủ động liên lạc, nhưng Dã Trì Mộ luôn bận. Bận yêu đương cùng Cố Tri Cảnh, bận công việc, rồi lại bận mang thai, sinh con. Đến nay, con nàng đã biết nói, biết đi, thoáng một cái đã lớn lên.Dã Trì Mộ chọn một chỗ ngồi quen thuộc, gọi ly cà phê thường uống. Khi nhân viên mang ra, nàng cầm thìa khuấy chậm rãi, đợi nguội bớt rồi mới nhấp một ngụm. Hương vị vừa vặn, đầu lưỡi đắng, xuống họng lại ngọt.Giữa họ, im lặng kéo dài.Ở thế giới này, cả hai vốn là kẻ thù. Nhưng sau này, khi đã mệt mỏi, Dã Trì Mộ không còn đem lửa giận trút lên Vân Lộng Khê, ngược lại đối xử với cô rất ôn hòa. Dẫu vậy, nàng biết rõ: Vân Lộng Khê hẳn đã nhận ra mình vốn là nữ chính của thế giới này."Cảm giác kết cục bây giờ của cô, cũng không khác mấy so với của tôi trước đây." Vân Lộng Khê bất chợt cất lời, thìa bạc khẽ khuấy trong tách cà phê.Hôm nay, Vân Lộng Khê vẫn xinh đẹp như trước kia."Không khác mấy sao?" Dã Trì Mộ thong thả đáp, giọng trầm ổn. Nàng nâng ly, nhấp một ngụm rồi nói: "Thật ra, đúng là không khác mấy. Tôi gả cho người mình yêu, sinh con, và tự làm chủ cuộc đời."Một câu giản đơn, nhưng khiến mắt Vân Lộng Khê lập tức đỏ hoe. Cô ấy che đi ánh nhìn, ngón tay run run. Những năm qua, Vân Lộng Khê luôn cố chấp muốn kéo Dã Trì Mộ xuống ngang hàng để dễ chịu hơn. Nhưng sâu trong lòng, cô hiểu rõ: hai người họ, chưa từng thật sự giống nhau.Dã Trì Mộ yêu người nàng yêu, thương người nàng thương, sống hạnh phúc và trọn vẹn. Còn bản thân Vân Lộng Khê, từ trước đến nay vẫn chỉ đứng bên ngoài, ngó nhìn, so đo."Chuyện trước kia, cô đều nhớ lại rồi sao?" Vân Lộng Khê nói, giọng xen lẫn chua xót. "Những năm nay... thật kỳ lạ. Ký ức cũ cứ từng chút từng chút trở về.""Ừm." Dã Trì Mộ nhẹ nhàng đáp."Tôi nhớ được, cô từng tìm tôi, bảo cùng nhau thoát khỏi sự khống chế. Nhưng khi ấy tôi đã do dự, rồi từ chối. Từ đó về sau, cô không bao giờ nhắc đến nữa. Sau này, trong mơ, tôi đã chạy đến gật đầu với cô, nhưng... cô không trả lời tôi."Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Vân Lộng Khê cười khổ: "Cơ hội, chỉ có một lần mà thôi.""Xin lỗi, tôi không nhớ rõ chuyện liên quan đến cô nữa." Dã Trì Mộ nói.Dã Trì Mộ đã luân hồi trong thế giới tuần hoàn quá lâu, ký ức của nàng hết lần này đến lần khác bị xóa đi, nàng có thể nhớ được chính là lần luân hồi trước đó.Bây giờ nàng cũng không muốn nghĩ đến chuyện trước kia, trước kia đều là quá khứ.Dã Trì Mộ quả thật đã tìm Vân Lộng Khê, rất lâu trước đây, khi đó nàng vừa mới ý thức được vấn đề của thế giới này, nàng đã đi tìm Vân Lộng Khê nói hai người các nàng liên thủ, chắc chắn có thể bỏ qua Quân Hoa Diệu, đá văng nam chính này ra.Vân Lộng Khê do dự, côcũng ý thức được không đúng. Vân Lộng Khê ở cùng Quân Hoa Diệu lâu có thể rõ ràng cảm giác được đối phương không bình thường.Nhưng mà... Vân Lộng Khê là nữ chính, cô có thể có rất nhiều, tiền, địa vị, vinh hoa phú quý trong giới. Cô tại sao phải liên thủ với phản diện bị tất cả mọi người phỉ nhổ chứ?Hơn nữa, Quân Hoa Diệu chỉ là kỳ quái, hắn căn bản không thoát khỏi sự khống chế, sẽ theo tình tiết mà đối xử với cô toàn tâm toàn ý. Chỉ cần cô phối hợp với thế giới diễn một vở kịch, thế giới này đều là của họ, sống như vậy không có gì không tốt.Tương lai mà Vân Lộng Khê và Dã Trì Mộ gặp phải khác nhau, nếu có thể nằm ngửa, cô tại sao phải làm cho mình bị ngược tâm, ngược phế. Thế giới cho cô chính là kịch bản hưởng thụ mà.Nếu nói là do dự, thì cũng chính là một sự từ chối lặng lẽ đối với Dã Trì Mộ, để rồi lựa chọn tiếp nhận tương lai sáng sủa kia.Vân Lộng Khê hỏi: "Nếu như, cô nắm được kịch bản của tôi, một đời một kiếp vinh hoa phú quý, muốn gì được nấy, hưởng thụ ánh sao trên trời... cô sẽ phản kháng sao?"Dã Trì Mộ hỏi: "Cô là hỏi tôi trước kia, hay là tôi bây giờ?""Đều hỏi." Vân Lộng Khê cầm ly cà phê nhấp một ngụm.Không chút do dự, Dã Trì Mộ nói thẳng:
"Khi thế giới bắt ép tôi phải yêu ai, bản thân điều đó đã là một kịch bản tồi. Nói một ví dụ đơn giản, nhiều người luôn mơ có một phú bà bao nuôi. Nhưng nếu thật sự có một người phụ nữ giàu có theo đuổi cô, lại khiến cô ngạt thở, khiến cô cảm thấy bản thân vô dụng, liệu cô còn muốn ở bên không? Nhất là khi tự cô cũng đủ khả năng để sống thoải mái, chỉ là cô ấy giàu hơn cô mà thôi."Vân Lộng Khê không biết ý nàng.Dã Trì Mộ nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Cô bây giờ sống có tệ lắm không? Có phải ngập trong nợ nần, không thể sống nổi?""Không... chỉ là bình thường thôi." Vân Lộng Khê trả lời."Bình thường thôi." Dã Trì Mộ cười một tiếng, nàng quan sát ngoài cửa sổ, người bình thường cũng không phải như thế này, nàng nói: "Câu nói thường thường không có gì lạ này của cô, là cuộc sống mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ."Vân Lộng Khê hơi sững sờ, chậm rãi hiểu ra, cô ấy không có Quân Hoa Diệu cũng có thể sống rất tốt, chỉ là dục vọng của bản thân quá lớn, cảm thấy Quân Hoa Diệu có thể cho cô ấy một tương lai tốt đẹp hơn.Vân Lộng ngước mắt nhìn về phía Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ nói: "Cô không phải không có nam chính thì không sống nổi. Ai có thể cho cô tương lai đủ điều kiện, cô đều có thể đồng ý. Nhưng tôi thì khác, không phải Cố Tri Cảnh thì không được. Cái khiến cô khổ sở chẳng qua là vì không thể đứng ở vị trí sáng chói nhất như tôi, chứ còn lại, cô vẫn như cũ thôi, đã từng như thế, bây giờ cũng thế."Mọi thứ ngày hôm nay của Vân Lộng Khê đều là kết quả của sự lựa chọn. Cô không chọn ở bên Quân Hoa Diệu đến cùng, cũng chẳng chọn cùng Dã Trì Mộ phản kháng. Ánh mắt của cô mãi hướng về những gì gọi là "tương lai tốt đẹp".Nếu nói là bị hào quang của Quân Hoa Diệu mê hoặc, thực chất chính là bị viễn cảnh đẹp đẽ kia hấp dẫn. Cô không phải không từng tỉnh táo, chỉ là sau khi thấy rõ hiện thực, lại tiếp tục chọn lẩn tránh.Vĩnh viễn không thể gọi tỉnh một kẻ đang giả vờ ngủ.Dã Trì Mộ trước sau như một, hiện thực, tỉnh táo, không bao giờ thay đổi.Nàng nhìn thấu bản chất của Vân Lộng Khê, luôn xu thời, luôn chọn con đường ít tổn hại nhất.Cũng bởi vậy, từ khoảnh khắc Dã Trì Mộ thật sự phản kháng, nàng không còn bao giờ tìm Vân Lộng Khê hợp tác nữa. Một đáp án, một lần tỉnh táo, là đủ.Khi đứng dậy rời đi, nàng gọi phục vụ tính tiền, còn để lại một câu:
"Sống cho tốt. Bình thường, an yên... chính là hạnh phúc."Vân Lộng Khê từng ngưỡng mộ Dã Trì Mộ, cho rằng nàng may mắn khi đợi được tình yêu, khi có một người bạn đời hoàn hảo. Nhưng sau này mới nhận ra, Dã Trì Mộ không hề may mắn, mà là bản lĩnh.Thế nên, cô càng ngưỡng mộ nàng hơn, ngưỡng mộ sự tỉnh táo và kiên định.Đến lúc này, Vân Lộng Khê mới thật sự hiểu: kịch bản của cô, từ đầu đến cuối, đều là do chính bản thân lựa chọn.Nữ chính hay phản diện... cũng chỉ cách nhau một ý niệm.
"Khi thế giới bắt ép tôi phải yêu ai, bản thân điều đó đã là một kịch bản tồi. Nói một ví dụ đơn giản, nhiều người luôn mơ có một phú bà bao nuôi. Nhưng nếu thật sự có một người phụ nữ giàu có theo đuổi cô, lại khiến cô ngạt thở, khiến cô cảm thấy bản thân vô dụng, liệu cô còn muốn ở bên không? Nhất là khi tự cô cũng đủ khả năng để sống thoải mái, chỉ là cô ấy giàu hơn cô mà thôi."Vân Lộng Khê không biết ý nàng.Dã Trì Mộ nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Cô bây giờ sống có tệ lắm không? Có phải ngập trong nợ nần, không thể sống nổi?""Không... chỉ là bình thường thôi." Vân Lộng Khê trả lời."Bình thường thôi." Dã Trì Mộ cười một tiếng, nàng quan sát ngoài cửa sổ, người bình thường cũng không phải như thế này, nàng nói: "Câu nói thường thường không có gì lạ này của cô, là cuộc sống mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ."Vân Lộng Khê hơi sững sờ, chậm rãi hiểu ra, cô ấy không có Quân Hoa Diệu cũng có thể sống rất tốt, chỉ là dục vọng của bản thân quá lớn, cảm thấy Quân Hoa Diệu có thể cho cô ấy một tương lai tốt đẹp hơn.Vân Lộng ngước mắt nhìn về phía Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ nói: "Cô không phải không có nam chính thì không sống nổi. Ai có thể cho cô tương lai đủ điều kiện, cô đều có thể đồng ý. Nhưng tôi thì khác, không phải Cố Tri Cảnh thì không được. Cái khiến cô khổ sở chẳng qua là vì không thể đứng ở vị trí sáng chói nhất như tôi, chứ còn lại, cô vẫn như cũ thôi, đã từng như thế, bây giờ cũng thế."Mọi thứ ngày hôm nay của Vân Lộng Khê đều là kết quả của sự lựa chọn. Cô không chọn ở bên Quân Hoa Diệu đến cùng, cũng chẳng chọn cùng Dã Trì Mộ phản kháng. Ánh mắt của cô mãi hướng về những gì gọi là "tương lai tốt đẹp".Nếu nói là bị hào quang của Quân Hoa Diệu mê hoặc, thực chất chính là bị viễn cảnh đẹp đẽ kia hấp dẫn. Cô không phải không từng tỉnh táo, chỉ là sau khi thấy rõ hiện thực, lại tiếp tục chọn lẩn tránh.Vĩnh viễn không thể gọi tỉnh một kẻ đang giả vờ ngủ.Dã Trì Mộ trước sau như một, hiện thực, tỉnh táo, không bao giờ thay đổi.Nàng nhìn thấu bản chất của Vân Lộng Khê, luôn xu thời, luôn chọn con đường ít tổn hại nhất.Cũng bởi vậy, từ khoảnh khắc Dã Trì Mộ thật sự phản kháng, nàng không còn bao giờ tìm Vân Lộng Khê hợp tác nữa. Một đáp án, một lần tỉnh táo, là đủ.Khi đứng dậy rời đi, nàng gọi phục vụ tính tiền, còn để lại một câu:
"Sống cho tốt. Bình thường, an yên... chính là hạnh phúc."Vân Lộng Khê từng ngưỡng mộ Dã Trì Mộ, cho rằng nàng may mắn khi đợi được tình yêu, khi có một người bạn đời hoàn hảo. Nhưng sau này mới nhận ra, Dã Trì Mộ không hề may mắn, mà là bản lĩnh.Thế nên, cô càng ngưỡng mộ nàng hơn, ngưỡng mộ sự tỉnh táo và kiên định.Đến lúc này, Vân Lộng Khê mới thật sự hiểu: kịch bản của cô, từ đầu đến cuối, đều là do chính bản thân lựa chọn.Nữ chính hay phản diện... cũng chỉ cách nhau một ý niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me