Bhtt Edit Chinh Phuc Tren Dau Luoi Bach Nuong Tu
Chương 409:Không khí, phảng phất trong nháy mắt ngưng đọng lại.Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên ngơ ngác, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?Trong lòng Lê Thiển có chút bất an, khóe mắt liếc thấy Thẩm Thanh Hòa vì giật mình mà lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.Rõ ràng, cả ba người đều không ngờ tới cảnh tượng vừa rồi."Rốt cuộc là cậu điên rồi đúng không?" Thẩm Giáng Niên hoàn hồn, xoay người vung một quyền tới, "Dám giở trò điên khùng với mình hả?"Lê Thiển vội biện bạch: "Chẳng phải lần nào cậu cũng né à, ai mà biết hôm nay cậu không né."Thực ra hai người đều đang giải thích với người trong nhà, nhưng mà... có người dường như chẳng cảm kích chút nào.Thẩm Giáng Niên khựng lại một chút, bóng người ở cửa đã biến mất."Cậu điên à, tự dưng đi hôn mình!" Thẩm Giáng Niên hạ giọng gầm nhẹ."Má ơi, mình có biết Thẩm Thanh Hòa ở cửa đâu, sao cậu không nói cho mình biết?" Lê Thiển mới là người ấm ức, trong lòng kinh hãi hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được."Đâu đâu vào đâu thế này?" Thẩm Giáng Niên cạn lời, " Dù không có Thẩm Thanh Hòa, cậu cũng không thể hôn miệng mình chứ, tởm ~" Thẩm Giáng Niên làm bộ nôn khan, "Cảm giác chúng ta đang loạn luân ấy." Vừa nói như vậy, Lê Thiển cũng thấy hơi tởm theo, "Cậu đừng nói nữa được không? Mau đi xem Thẩm Thanh Hòa đi." Lê Thiển đẩy Thẩm Giáng Niên muốn vào nhà."Xem cô ấy làm gì?" Thẩm Giáng Niên giãy giụa, cô còn muốn đi mua trái cây."Đi xem cô ấy có cầm dao phay 40 mét không?" Lê Thiển túm lấy cánh tay Thẩm Giáng Niên, thò đầu vào nhìn ngó, "Đợi mìnhđi vào, dao trên tay cô ấy vung lên hạ xuống, đầu bọn mình rớt xuống đất... Á!" Đột nhiên một tiếng kêu thanh thúy vang lên, "Sao cậu lại nhéo mình?" Lê Thiển nước mắt lưng tròng tố cáo Thẩm Giáng Niên."Tự đi vào đi, mình còn muốn xuống mua trái cây." Thẩm Giáng Niên ghét bỏ đẩy Lê Thiển ra, vừa nói vừa lau lau môi, "Mẹ nó, nghĩ lại vẫn thấy tởm, cậu dám hôn miệng mình." Thẩm Giáng Niên đi xuống lầu.Lê Thiển đứng ở cửa do dự một chút, thực ra đi giày cao gót cả đường tới đây chân đã đau nhức vô cùng, cô thật lòng muốn vào trong, nhưng vừa thò đầu vào, liền chạm phải ánh mắt Thẩm Thanh Hòa từ phòng khách quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương phản chiếu qua vách tường, cô nhấc chân xoay người chạy về phía Thẩm Giáng Niên, "Bảo bối à, mình đi mua trái cây với cậu ha.""Thẩm Thanh Hòa thích ăn gì, mau mua nhiều một chút hối lộ cô ấy đi." Lê Thiển nhớ tới ánh mắt lạnh băng kia, vẫn còn hơi run rẩy, "Cậu nói thử xem liệu Thẩm Thanh Hòa có phải học qua diễn xuất không, sao mà lạnh mặt đáng sợ thế?""Cậu thấy mặt cô ấy lạnh à?" Thẩm Giáng Niên vẫn vô thức xoa xoa môi mình, bị người thân mật nhất hôn lại thấy ghê tởm là sao? Xem ra cô quả nhiên chỉ có cảm giác với Thẩm Thanh Hòa."Vừa nãy cậu không thấy thôi, hai mắt cô ấy như mũi tên ấy, xoẹt xoẹt xoẹt!" Lê Thiển dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình, vừa diễn tả vừa phát ra âm thanh, "Bắn thẳng về phía mình, quả thực vạn tiễn xuyên tâm."Thẩm Giáng Niên nhịn không được bật cười, "Cậu bớt điêu đi." Thẩm Thanh Hòa ghen sao? Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình thật biến thái, vừa nghe nói Thẩm Thanh Hòa lạnh mặt, cô lậptức vui vẻ, đặc biệt là khi chuyện đó có liên quan đến cô ấy.Hai người mua trái cây trở về, Lê Thiển nhất quyết bắt Thẩm Giáng Niên đi lên trước, Thẩm Giáng Niên khinh bỉ nói: "Cậu nhát chết.""Vâng vâng vâng, cậu cứng rắn nhất, mình nhát." Lê Thiển gọi hành vi của mình là thức thời trang tuấn kiệt.Thẩm Giáng Niên đến cửa, đột nhiên dừng lại, Lê Thiển từ phía sau đâm sầm vào cô, "Sao vậy?""Không có chìa khóa.""Gõ cửa đi." Lê Thiển nói một cách đương nhiên, Thẩm Giáng Niên chợt nhích người sang một bên, "Cậu gõ cửa đi."Móng vuốt của Lê Thiển giơ lên sắp chạm vào cửa, đột nhiên sống lưng lạnh toát, vừa rồi hình như cũng là cảnh tượng này, Thẩm Giáng Niên ở cửa, Thẩm Thanh Hòa mở cửa... Lê Thiển cười hắc hắc, "Cậu gõ cửa đi, bảo bối à."Thẩm Giáng Niên trừng mắt, Lê Thiển thực thà nói: "Ai bảo mình nhát chứ, cậu không nhát thì cậu gõ đi?"Thẩm Giáng Niên gõ cửa, người mở cửa quả nhiên là Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Giáng Niên khụ khụ hai tiếng, quay đầu đi không nhìn Thẩm Thanh Hòa, "Chìa khóa ở trong túi." Thẩm Thanh Hòa ừ một tiếng, vươn tay nhận lấy trái cây trong tay Thẩm Giáng Niên rồi xoay người đi vào trong.Lê Thiển đau lòng cho mình, trái cây trong tay cô mới là nặng nhất, được chưa?"Tới rồi à?" Lục Mạn Vân từ phòng bếp đi ra."Mẹ nuôi!" Lê Thiển buông trái cây nhào tới, ôm lấy Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên khinh bỉ một tiếng, cái tên này thấy ai cũng nhào tới. Lục Mạn Vân vỗ vỗ lưng Lê Thiển, "Con lại gầy đi rồi, sau này rảnh thì tới đây nhiều vào, mẹ bồi bổ cho con." Lục Mạn Vân không hề khách sáo với người ngoài, càng khiến Thẩm Giáng Niên bĩu môi, mẹ còn chưa từng dịu dàng như vậyvới cô."Lại đây rửa tay." Thẩm Thanh Hòa đứng ở cửa nhà vệ sinh.Thẩm Giáng Niên chui đầu vào trong, vặn vòi nước, tiếng nước chảy rào rào.Người đang rửa tay chuyên chú đến nỗi rửa xong ngẩng đầu lên mới chú ý tới, Thẩm Thanh Hòa không đi ra ngoài, cửa nhà vệ sinh khép hờ.Thẩm Giáng Niên lập tức căng thẳng, còn muốn tỏ vẻ tự nhiên đi ra ngoài, vừa đến cửa, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy. Gương mặt Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên nóng bừng, rặng mây đỏ lặng lẽ bò lên, Thẩm Giáng Niên kiên cường nói: "Người muốn làm... ưm ~" Môi bị hôn lấy không nói nên lời, còn bị liếm láp, hơi thởThẩm Giáng Niên dồn dập, lần này quá bất ngờ, chân có chút nhũn ra, dưới lòng bàn chân vướng phải vật nhô lên suýt chút nữa ngã.Thẩm Thanh Hòa đỡ lấy eo nhỏ của Thẩm Giáng Niên, kéo người vào lòng, Thẩm Giáng Niên xấu hổ bực bội đấm nhẹ vào ngực Thẩm Thanh Hòa, "Người làm cái vậy!" Đột nhiên nhào tới hôn, muốn dọa chết cô sao?"Khử độc." Thẩm Thanh Hòa lại nghiêng người tới hôn một cái, rồi xoay người rời đi.Thẩm Giáng Niên sờ sờ môi mình, vẫn còn ẩm ướt, cô cắn cắn môi, cảm giác vừa rồi như một giấc mơ, Thẩm Thanh Hòa ghen, thật á? Trong lòng đột nhiên có chút chua chua ngọt ngọt là chuyện gì vậy? Thẩm Thanh Hòa ấu trĩ, có chút đáng yêu.Bữa cơm này ăn không tệ, mặc dù Thẩm Giáng Niên có nhiều tâm sự, giờ phút này cũng bị niềm vui lây lan, cô thực ra rất dễ dàng thấy đủ, có người nhà, có bạn bè, còn có người đẹp đến tận tâm can, nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, nội tâm Thẩm Giáng Niên tràn ngập niềm vui sướng.Trên bàn ăn, mọi người cơ bản giữ thói quen tốt là không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng có vài câu chuyện phiếm vu vơ.Sau khi ăn xong, Lê Thiển chủ động dọn dẹp bàn ăn, Thẩm Giáng Niên có ý muốn giúp đỡ, nhưng bị Lục Mạn Vân gọi vào thư phòng.Lê Thiển ở trong bếp bắt đầu xả nước rửa chén, nghe thấy tiếng động thì quay người lại, còn tưởng là Thẩm Giáng Niên, không ngờ lại là Thẩm Thanh Hòa, cô lập tức quay mặt đi.Có hơi chột dạ.Thẩm Thanh Hòa bưng hết đĩa chén trên bàn ăn vào bếp, cũng không vội ra ngoài, Lê Thiển giả vờ chuyên tâm rửa chén.Thẩm Thanh Hòa đột nhiên khẽ ho một tiếng, tay Lê Thiển trượt một cái, chén suýt chút nữa rơi xuống, "Ho cái gì? Tôi có cố ý đâu!" Lê Thiển mạnh miệng nói. Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn cô một cái, rồi lại gần giúp đỡ, hỏi lại: "Tôi có nói gì sao?" Rõ ràng là một câu bình thường, Lê Thiển lại ngửi ra một tia uy hiếp tiềm ẩn, "Hừ, có nói tôi cũng không sợ!" Rồi nhanh chóng thực hiện phương châm tiên hạ thủ vi cường, nói: "Sau này nếu còn muốn thu thập tin tức từ chỗ tôi, đối xử với tôi tốt một chút."* Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm thế mạnh"......" Thẩm Thanh Hòa im lặng nhìn chằm chằm cô."Vốn dĩ là vậy mà, tôi đây là mạo hiểm lớn lắm đó, nếu có một ngày bị cậu ấy phát hiện, tôi có thể chết rất thảm." Lê Thiển hậm hực, "Tôi khổ tâm không cầu các người hiểu, nhưng cũng không thể bắt nạt tôi.""...... Ai bắt nạt em?" Thẩm Thanh Hòa lấy cái chén cuối cùng úp cho ráo nước, rồi nói: "Nói đi nói lại, em thích kiểu người như thế nào?""Cái gì mà thích kiểu người như thế nào?""Đối tượng ấy.""Liên quan gì đến chị." Mặt Lê Thiển đỏ lên."Đừng ngại, chỉ là nói chuyện phiếm thôi." Thẩm Thanh Hòa nhớ ra điều gì đó, "Tôi nhớ hình như trước đây cô hay đăng trên trang cá nhân, thích kiểu tóc ngắn thanh tú sạch sẽ đúng không?""Thích thì sao?""Để tôi để ý giúp em.""...... Chị có lòng tốt vậy sao!""Để tránh em cứ quấn lấy em ấy mãi.""...... Hừ, biết ngay là chị bụng dạ khó lường mà," Lê Thiển bĩu môi rồi uy hiếp, "Hừ, chọc giận tôi, tôi mỗi ngày hôn cậu ấy, còn muốn theo đuổi cậu ấy nữa đấy, dù sao tôi cũng thuộc dạng cận thuỷ lâu đài..." Lời còn chưa dứt, liếc thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thanh Hòa, da đầu Lê Thiển tê rần một chút, nhụt chí không ít, cố ý tỏ vẻ đáng thương vô cùng, "Chị đừng trừng tôi mà, tôi nhát gan lắm."Thẩm Thanh Hòa bất đắc dĩ nói: "Việc nào ra việc đó, hôm nay vẫn phải cảm ơn em.""Vậy chị có thể... đừng để bụng chuyện tôi hôn..." Vừa nhắc đến từ "hôn", Lê Thiển cảm thấy ánh mắt Thẩm Thanh Hòa lại không đúng rồi, chẳng lẽ... Thẩm Thanh Hòa nhỏ mọn như vậy sao? Lê Thiển đột nhiên có chút đau lòng cho Thẩm Giáng Niên, sau này... Lê Thiển tìm từ nói: "Dù sao chính là đừng để bụng chuyện xảy ra ở cửa vừa nãy, cũng không được tức giận, càng không được sau này tính sổ."Thẩm Thanh Hòa đặt chiếc đĩa cuối cùng vào tủ chén, không nói gì thêm, hỏi: "Tiến độ khách sạn mới thuận lợi không?" Xong rồi... Đây là không đồng ý rồi, Lê Thiển cảm thấy nguy cơ, "Chị Duyệt muốn mở cửa hàng ở khách sạn mới, tôi đã... đã nóiGiáng Niên rồi, cậu ấy không có ý kiến." Tiếng bảo bối bị Lê Thiển nuốt vào bụng."Ừ, cảm thấy trước năm mới có thể xong việc không?""Vậy thì không thể." Lê Thiển nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Tôi đã làm với tốc độ nhanh nhất rồi, cho dù bên trong tòa nhà có thể xong, xung quanh cũng không kịp.""Tòa nhà và mặt tiền chính xong là được.""Chị có sắp xếp gì sao?""Đợi xác định rồi nói với em."Hai người trò chuyện trong bếp, trong phòng ngủ, Lục Mạn Vân bảo Thẩm Giáng Niên kể lại tỉ mỉ mọi chuyện một lần nữa, cuối cùng Thẩm Giáng Niên lại lần nữa nhắc lại suy nghĩ và thái độ của mình, "Con sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi, con chưa từng nghĩ đến việc chiếm đoạt.""Con nghĩ quá đơn giản rồi." Lục Mạn Vân trầm ngâm nói: "Mẹ không nói đến 200 triệu, 100 triệu vốn kia con đầu tư vào Truyền Thông Kinh Quảng, chuyện này nếu công ty không tán thành, làm sao con trả lại được?"Thẩm Giáng Niên ngẩn ra, "Trả lại?""Số tiền này, chẳng lẽ con dùng danh nghĩa cá nhân để đầu tư vào sao?""Nhưng lúc đó Lãng tổng cũng đồng ý rồi mà.""Nhắc đến Lãng tổng, từ khi nhận được 300 triệu phúc lợi kia, đến việc con đầu tư vào Truyền Thông Kinh Quảng, nguồn gốc số tiền này, ngoài lời nói suông ra, còn có chứng cứ nào khác không?"Thẩm Giáng Niên lập tức ỉu xìu, cô hiểu ý của Lục Mạn Vân, đây là đang ám chỉ. Đến nước này, Thẩm Giáng Niên không thể phủ nhận, cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cô từng nghĩ rằng Lãng Tư Duệ là sếp lớn của tập đoàn Lãng Phù Ni, cô ấy có thể sử dụng quyền lực đó."Quyền lực của cô ta là hội đồng quản trị trao cho, cô ta có quyền lực, không có nghĩa là cô ta có thể tùy ý sử dụng." Lục Mạn Vân đương nhiên nhìn ra sự lo lắng của Thẩm Giáng Niên, trấn an nói: "Con làm nghề tự do lâu như vậy, đối với những chi tiết trong công việc này nghĩ quá ít, lúc trước ý chí lớn, vì bạn bè không tiếc cả mạng sống, lần này coi như mua một bài học.""Mẹ... Đó là 100 triệu đó." Thẩm Giáng Niên không khỏi cảm thấy nhục nhã, khí thế hào hùng ban đầu bị dội một gáo nước lạnh, lạnh thấu tim gan."Trong tay con có bao nhiêu?" Giọng Lục Mạn Vân bình thản, khiến lòng Thẩm Giáng Niên không còn hoảng loạn như vậy, "Chưa tính toán cụ thể, muốn lấy ra 100 triệu, mấy năm nay con làm không công." Thẩm Giáng Niên không sợ tiêu tiền, nhưng thật sự thất bại, "Con sẽ không viết bản kiểm điểm, cũng sẽ không bồi thường, trừ khi Lãng Tư Duệ cho con một lý do thoái thác mà con có thể chấp nhận, nếu không con liều mạng đến cùng." Thẩm Giáng Niên cũng không phải người chịu thiệt thòi, ai sợ ai chứ?"Nhỡ người khởi xướng chính là Lãng tổng thì sao?"====----====Chương 410:Trăm triệu không ngờ tới, đó là cảm giác của Thẩm Giáng Niên lúc này.Mặc dù Lục Mạn Vân nói như vậy, Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy khó tin, "Tại sao cô ấy lại muốn làm như vậy?""Mẹ chỉ đoán thôi, nhưng không loại trừ khả năng này." Lục Mạn Vân nhấn mạnh, "Đừng quên những gì con vừa nói, người biết chuyện phúc lợi không nhiều, biết số tiền 300 triệu, còn biết cụ thể sử dụng càng ít."Thẩm Giáng Niên im lặng, Lục Mạn Vân tiếp tục nói: "Cô ta là người rõ ràng nhất mọi chuyện, cho nên không thể loại trừ hiềm nghi của cô ta.""Mục đích, mục đích cô ta làm như vậy là gì?" Thẩm Giáng Niên khó hiểu ở chỗ này, "Hạ bệ con, đối với cô ta có lợi gì? Nếu cô ta không muốn giữ con lại như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp loại con bỏ, càng không cần phải nâng đỡ con.""Đứa ngốc này, lòng người khó đoán." Lục Mạn Vân không muốn thấy Thẩm Giáng Niên mặt mày ủ rũ, nhẹ giọng nói: "Trước mắt, con cứ viết một bản tường trình, nhưng như con nói, không phải đơn thuần là bản kiểm điểm, con cứ viết đúng sự thật." Thẩm Giáng Niên như một học sinh chăm chú nghe giảng, không chớp mắt nhìn Lục Mạn Vân, nói: "Sau đó thì saoạ?""Lấy đó để xem thái độ của Lãng tổng."Thẩm Giáng Niên cắn môi dưới, gật đầu, "Vâng.""Nếu cô ta chấp nhận, trực tiếp trình lên là tốt nhất, nhưng nếu cô ta bắt con sửa..." Lục Mạn Vân dịu giọng, Thẩm Giáng Niên cũng gật đầu, "Con cảm thấy cô ta có thể sẽ bắt con sửa.""Vậy thì xem cô ta bắt con sửa như thế nào." Lục Mạn Vân lấy ra một tờ giấy, vạch ra vài tính toán để giảng giải cặn kẽ cho Thẩm Giáng Niên.Cửa bị gõ, là Lê Thiển, "Mẹ nuôi, tối con còn có việc phải đi trước đây ạ.""Không ở lại đây sao?" Lục Mạn Vân đứng dậy, Thẩm Giáng Niên cũng hờn dỗi nói: "Khó khăn lắm mới đến, đi đâu mà đi?""Không được, tối ở quán bar chỉ có một mình Sanh ca, con qua đó phụ một tay." Lê Thiển cười ha hả nói: "Không cần tiễn con đâu, chỉ là nói với mọi người một tiếng thôi." Thẩm Thanh Hòa tiếp lời: "Để cháu đưa Lê Thiển xuống.""Ừ, Thanh Hòa tối cứ ở lại đây đi, cô định học nấu ăn mà vẫn chưa học được." Lục Mạn Vân cười nói."Vâng, cháu không vội." Thẩm Thanh Hòa đưa Lê Thiển xuống lầu, Thẩm Giáng Niên và Lục Mạn Vân lại trở về phòng, nghĩ đến việc Thẩm Thanh Hòa tối nay sẽ ở lại đây, lòng Thẩm Giáng Niên bắt đầu ấm lên."Không phải đưa tôi sao?" Đến sảnh lớn, Thẩm Thanh Hòa liền dừng bước, Lê Thiển cố ý hỏi."Đi đường cẩn thận."Lê Thiển hừ một tiếng, sải bước đi ra ngoài, đến cửa còn quay người lại, Thẩm Thanh Hòa vẫn đứng đó. Lê Thiển giơ tay vẫy vẫy, Thẩm Thanh Hòa cũng vẫy tay đáp lại. Lê Thiển vừa đi vừa nghĩ ngợi, Thẩm Thanh Hòa cũng được đấy chứ, đến cả mẹ nuôi lợi hại như vậy mà cũng bị thu phục.Khi Thẩm Thanh Hòa trở về, Thẩm Giáng Niên đã từ trong phòng đi ra, Lục Mạn Vân đang nói: "Buổi tối con đừng có lộn xộn, nghĩ cho kỹ rồi viết." Thẩm Giáng Niên dạ một tiếng, liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, ánh mắt vô thức mang theo vẻ quyến luyến, níu lấy thần kinh của Thẩm Thanh Hòa, cái vẻ mặt ủy khuất kia khiến lòng Thẩm Thanh Hòa mềm nhũn, "Muốn viết cái gì vậy ạ?""Không có gì." Lục Mạn Vân xua tay, "Thanh Hòa, chúng ta đi nấu ăn thôi."Thẩm Thanh Hòa đi vào trong, Lục Mạn Vân quay người nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên hếch cằm về phía Thẩm Thanh Hòa, Lục Mạn Vân mím môi lắc đầu.Lời phiên dịch đại khái là:Thẩm Giáng Niên: Ngay cả Thẩm Thanh Hòa cũng không thể tin tưởng sao?Lục Mạn Vân: Không thể.Lục Mạn Vân nói, trừ người nhà ra, không ai có thể tin tưởng được.Cũng đúng... Tiếp theo vụ thu mua Lux, Thẩm Thanh Hòa sẽ là đối thủ ngang hàng.Mặc dù Lục Mạn Vân đã bày mưu tính kế, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn phiền lòng, muốn làm việc cho tốt sao mà khó khăn đến vậy. Thẩm Giáng Niên ngồi trước bàn, tờ giấy trắng tinh, cầm bút mãi không viết nổi. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, chưa kịp sắp xếp lại toàn bộ sự việc, hình bóng người đẹp đến tâm can đã hiện ra, Thẩm Giáng Niên lắc lắc đầu, bây giờ không thể phân tâm.Trong lòng trước sau vẫn không yên, căn bản không viết được. Thẩm Giáng Niên buông bút, rón rén đi đến gần phòng bếp, nghiêm túc lắng nghe.Lục Mạn Vân nói: "Giò hun khói lần này trước cứ dùng loại giò hun khói bên ngoài thay thế, bà ngoại mấy đứa năm nào cũng làm."Thẩm Thanh Hòa nói: "Đừng làm phiền bà ngoại, bà cũng lớn tuổi rồi, nhà cháu có, chất lượng có thể yên tâm."Lục Mạn Vân nói: "Như vậy không hay đâu, làm một món ăn mà nguyên liệu đều là cháu chuẩn bị cho cô."Thẩm Thanh Hòa nói: "Có cơ hội cháu sẽ mời cô qua nhà ăn một bữa cơm gia đình, coi như con cảm ơn cô."......Thẩm Giáng Niên có chút đau lòng, những ngày bình thường đối với Thẩm Thanh Hòa mà nói, thật quá hiếm hoi. Bất quá câu "bà ngoại mấy đứa"... vẫn rất tuyệt.Sợ nghe thêm nữa lòng sẽ càng rối bời, Thẩm Giáng Niên khoác áo đi ra ngoài. Đột nhiên "ầm" một tiếng, Thẩm Thanh Hòa giật mình quay lại: "Giáng Niên ra ngoài sao?" Lục Mạn Vân cũng dựng tai lên, "Thật không?" Lục Mạn Vân nói rồi đi về phía phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên.Người đúng là đã ra ngoài, "Để con bé đi dạo một chút." Lục Mạn Vân nghĩ con bé đang phiền lòng. Hai người trở lại bếp tiếp tục nghiên cứu nấu ăn, miệng cũng không ngơi, Lục Mạn Vân hỏi: "Gần đây cháu chắc là rất bận phải không?""Cũng tạm.""Không có thời gian thì đừng đến.""Cô có thể gọi cháu bất cứ lúc nào." Câu nói chưa dứt, cả hai đều hiểu rõ trong lòng, chỉ cần có thể đến đều sẽ đến."Năm sau cháu và Tiểu Niên có hợp tác gì trong công việc không?""Vâng." Thẩm Thanh Hòa suy nghĩ rồi nói: "Sẽ có hợp tác, thậm chí còn là quan hệ cạnh tranh.""Ồ?" Lục Mạn Vân đang thái thịt thì khựng lại, ý vị sâu xa nói: "Sẽ làm khó con bé sao?"Thẩm Thanh Hòa thái bông cải xanh, tiếng dao thớt vang lên đều đặn, "Sẽ không.""Nhưng con bé hay để bụng lắm.""Vâng." Thẩm Thanh Hòa bày bông cải xanh đã thái ra đĩa, "Con người cháu cũng thích nhớ thù."Lục Mạn Vân bật cười, "Vậy thì vừa khéo, cô đây cũng là người tính toán chi li.""Cháu không phải đối với cô, cháu là đối với..." Thẩm Thanh Hòa định giải thích, Lục Mạn Vân ngắt lời: "Cô cũng tùy người mà đối xử khác nhau, thật trùng hợp, Tiểu Niên cũng vậy.""......" Thẩm Thanh Hòa cúi đầu, nghiêm túc nói: "Cô nhất định giống cháu, công tư phân minh." Khóe miệng Lục Mạn Vân cong lên, không nói gì.Gió đêm vẫn lạnh buốt, đầu óc Thẩm Giáng Niên lập tức tỉnh táo hơn không ít, nhớ lại cuộc trò chuyện với Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên vừa đi bộ vừa sắp xếp lại suy nghĩ. Càng đi càng lạnh, người cũng càng tỉnh táo, Thẩm Giáng Niên càng lúc càng cảm thấy, lời mẹ nói rất đúng, không ai có thể dễ dàng tin tưởng được, bao gồm cả Thẩm Thanh Hòa.Thẩm Giáng Niên không chỉ suy nghĩ bay bổng, mà người cũng đi càng lúc càng xa, cho đến khi điện thoại của Lục Mạn Vân gọi lại, "Về nhà chưa con?" Thẩm Giáng Niên dừng bước, "Con vẫn chưa.""Không còn sớm nữa, mau về đi.""Con còn muốn đi thêm nữa." Thẩm Giáng Niên phát hiện cái lạnh có thể giúp đại não cô nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cũng không còn đau đầu."Đừng đi nữa, về sớm một chút giúp mẹ mua sữa chua." Lục Mạn Vân hối: "Đi xa quá thì bắt xe về."Rõ ràng lúc đi ra không cảm thấy xa, đường về lại có chút mệt, Thẩm Giáng Niên thật sự bắt xe trở về, có chút lạnh thấu xương, một mạch chạy nhanh vào sảnh. Ra cửa lại quên lấy chìa khóa, Thẩm Giáng Niên "cộc cộc cộc" gõ cửa, tay lạnh cóng đau đến tê dại.Cửa vừa mở ra, Thẩm Giáng Niên xông vào trong, mang theo một trận khí lạnh lao thẳng vào lòng Thẩm Thanh Hòa."Lạnh hả?" Thẩm Thanh Hòa giơ tay xoa xoa vành tai lạnh cóng của Thẩm Giáng Niên, hơi thở Thẩm Giáng Niên càng dồn dập, "Ừa, bên ngoài lạnh lắm.""Đưa tôi đi." Thẩm Thanh Hòa vươn tay nhận lấy hộp sữa chua, chạm vào bàn tay lạnh buốt, "Tay lạnh hết cả rồi." Thẩm Thanh Hòa đặt sữa chua xuống, hai tay che lấy tay Thẩm Giáng Niên, "Cẩn thận đừng để lạnh bị cảm." Thẩm Giáng Niên hụt hịt mũi, có chút nghẹt, bất quá bây giờ cô ngoài lạnh trong nóng, "Không sao đâu."Mơ hồ thấy bóng người, Thẩm Giáng Niên lập tức rụt tay về, xách hộp sữa chua vừa nói: "Mẹ, sữa chua mua về rồi đây.""Ừ." Lục Mạn Vân ở cửa bếp vẫy tay, "Tới nếm thử món mới mẹ với Thanh Hòa vừa học.""Làm xong rồi?" Mặt Thẩm Giáng Niên vẫn còn ửng hồng, lạnh là một phần, vừa nãy Thẩm Thanh Hòa che tay cho cô ấm lên, Thẩm Giáng Niên lấy cớ nói: "Để đại sư này nếm thử xem."Lục Mạn Vân giữ chặt Thẩm Giáng Niên đang định lách vào bếp, giơ tay sờ trán cô, "Nóng thế này, con bị gió lạnh lâu quá rồi, mẹ nấu cho con chút canh gừng." Thẩm Giáng Niên ghét bỏ nói: "Con không uống, con muốn ăn ngon.""Cái này..." Thẩm Giáng Niên vừa vào bếp đã tặc lưỡi, "Đây là tác phẩm nghệ thuật hả?" Nhìn thế nào cũng giống đài sen bảo tọa ấy."Thanh Hòa dạy mẹ, phật thủ nhảy tường." Lục Mạn Vân hai tay ôm má, "Lần đầu mẹ nấu đấy, con thử đi.""Giáo sư Lục thật sự rất có thiên phú." Thẩm Thanh Hòa không quên khen ngợi.Thẩm Giáng Niên cầm đũa không biết nên gắp từ đâu, "Đẹp quá, con không nỡ ăn luôn." Thẩm Giáng Niên cẩn thận gắp một miếng, vừa nhai vừa gật đầu, nghiêm túc nói: "Tiên hương vị mỹ.""Thanh Hòa cũng nếm một miếng đi.""Vâng, cô cũng ăn thử xem."Quả thật, không chỉ có vẻ ngoài đẹp, hương vị cũng không tệ, "Giáo sư Lục sau này cũng dạy con mấy món khác đi ạ." Thẩm Thanh Hòa khẩn khoản nói."Chúng ta cùng nhau học hỏi."Hai người ở đó xã giao, bên cạnh một kẻ háu ăn miệng nhỏ không ngừng nghỉ, "bẹp bẹp" toàn ăn, vừa ăn vừa gật đầu. Thẩm Thanh Hòa thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Giáng Niên, Lục Mạn Vân nhìn thấy hết, "Được rồi, con bưng ra ngoài ăn đi, mẹ muốn nấu canh gừng."Thẩm Giáng Niên bưng mâm đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hòa không nhúc nhích, Lục Mạn Vân nhìn cô, ngạc nhiên vì cô không đi theo ra ngoài, "Cháu không có việc gì thì ra ngoài nghỉ ngơi đi.""Cháu không có việc gì, cháu học một chút.""Nấu canh gừng có gì mà học." Lúc Lục Mạn Vân làm, Thẩm Thanh Hòa đều nhìn, gừng bỏ bao nhiêu, đường đỏ bỏ bao nhiêu, lại nhìn thời gian, Lục Mạn Vân thấy vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú của cô, trong lòng thở dài.Thẩm Giáng Niên mang đĩa về, Thẩm Thanh Hòa rửa sạch. Thẩm Giáng Niên tắm rửa xong trở về phòng, phác thảo một phần thuyết minh, ngày mai đi làm sẽ viết tỉ mỉ hơn.Ừ, cứ như vậy đi, tối nay làm bé ngoan, đi ngủ sớm một chút.Thẩm Giáng Niên cố gắng không nghĩ ngợi, trong phòng còn có người đẹp đến tâm can, đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Cả người bắt đầu mệt rã rời thì có tiếng gõ cửa, cô lập tức tỉnh táo hơn vài phần, "Gì vậy ạ?""Ngủ rồi à?" Lục Mạn Vân hỏi."Vâng, con mệt.""Uống canh gừng rồi ngủ tiếp.""Con không uống."Cửa "cạch" một tiếng mở ra, Thẩm Giáng Niên bất lực trợn trắng mắt, mẹ thật tùy hứng, vốn dĩ muốn ngủ lại bị đánh thức, mang theo vẻ bất mãn rúc vào trong chăn lẩm bẩm, "Aiya, con đã bảo con không uống mà."Tiếng đóng cửa, còn có tiếng bước chân, chăn bị kéo nhẹ, Thẩm Giáng Niên rúc vào bên trong ôm chặt chăn không chịu động đậy. Chăn vẫn bị kéo ra, Thẩm Giáng Niên bực bội nghĩ mẹ mình sao khỏe thế, "Nếm rồi, không cay."Thân mình Thẩm Giáng Niên cứng đờ, ơ? Là Thẩm Thanh Hòa? Chăn bị vén lên."Đã bảo là không uống rồi mà." Vẻ nhõng nhẽo của Thẩm Giáng Niên lập tức biến thành xấu hổ, mẹ thật sự không vào, chỉ có Thẩm Thanh Hòa thôi. Thỉnh thoảng Thẩm Giáng Niên cảm thấy, Lục Mạn Vân muốn thúc đẩy các cô, đáng nói từ trước đến nay không phải như vậy, mẹ bảo không được tin tưởng ai cả.Nhưng hai người tiếp xúc quả thật ngày càng nhiều, Lục Mạn Vân còn mời người ta về nhà, Thẩm Giáng Niên không thể tưởng tượng nổi, giáo sư Lục rốt cuộc đang đi kịch bản gì nữa?Thẩm Giáng Niên còn đang do dự, Thẩm Thanh Hòa đã bưng bát ngồi xuống, "Tôi đút cho em, uống chút ít thôi."Lời này Thẩm Giáng Niên nghe vào, mang theo một tia khẩn cầu và bá đạo, phảng phất đang nói: Tôi là Thẩm Thanh Hòa, tôi đút cho em, em ít nhiều cũng phải uống một chút, bởi vì người đút cho em là tôi.Thực tế thì sao?Ý của Thẩm Thanh Hòa là: Ngoan nào, nghe lời, tôi đút cho em, phải uống hết sạch đấy nhé.====---====Chương 411:Thẩm Giáng Niên thật sự không tình nguyện, nhưng người dỗ dành lại là người đẹp đến tâm can.Thẩm Giáng Niên làm vẻ mặt đau khổ nín thở nuốt một ngụm, vị cay xộc thẳng lên cổ họng, theo thực quản lan tỏa xuống dạ dày, nóng rát."Lừa người." Đối diện người trong lòng cảm xúc đến nhanh, Thẩm Giáng Niên ủy khuất nói, rõ ràng cay xè."Lại một ngụm nữa nào ~" Thẩm Thanh Hòa lại đút, Thẩm Giáng Niên che miệng, "Không uống, cay." Đây là Thẩm Thanh Hòa, côcó thể làm nũng, nếu là Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên vì tránh bị cằn nhằn có lẽ đã uống cạn một hơi.Thẩm Thanh Hòa uống thử một ngụm, thật sự không đến mức quá cay, nhớ hồi nhỏ cô từng uống canh gừng, uống xong dạ dày nóng rát rất lâu, đến giờ nghĩ lại vẫn khiến Thẩm Thanh Hòa bài xích những thứ như canh gừng, "Tôi uống một ngụm, rồi đút cho em một ngụm." Nhưng vì cô gái này, Thẩm Thanh Hòa vẫn chọn chấp nhận, cô từng thấy Thẩm Giáng Niên bịbệnh, nhỡ cô không thể ở bên cạnh chăm sóc...Chủ yếu là bây giờ mà bệnh, rất có thể sẽ hỏng việc, cho nên Thẩm Thanh Hòa chủ động uống một ngụm lớn rồi đưa tới, Thẩm Giáng Niên cứ nhìn thẳng, muốn đút cho cô sao?"Ưm ~" môi chạm vào nhau, Thẩm Giáng Niên theo bản năng há miệng, vẫn là vị cay xè của nước gừng.Nhưng mỗi lần vị cay xộc lên cổ họng, đều có vị ngọt ngào tê dại thần kinh, có lẽ là tác dụng tâm lý, Thẩm Giáng Niên thế mà lại không thấy canh gừng khó uống nữa.Một chén canh gừng rất nhanh đã cạn đáy, ngụm cuối cùng, triền miên kết thúc, Thẩm Thanh Hòa xoa xoa tóc Thẩm Giáng Niên, "Bây giờ nằm xuống ngủ đi." Thẩm Giáng Niên liếm liếm môi, vậy mà nhanh như vậy đã uống xong rồi sao?Thẩm Giáng Niên uống đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Thẩm Thanh Hòa vuốt ve càng thêm ửng hồng, mắt to chớp chớp, "Nhắm mắt lại." Thẩm Thanh Hòa xoa xoa tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên thấy ngứa, rụt rụt cổ, rụt cả vào chăn, trông như đang xấu hổ.Thẩm Thanh Hòa cầm lấy chén định đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên không nhịn được nói ra câu kia, "Có thể chờ em ngủ rồi mới đi được không?" Nói với giọng đáng thương như vậy khiến người ta yêu thương, Thẩm Thanh Hòa đặt chén xuống, ngồi xuống mép giường, "Ừ, ngủ đi."Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, căn bản không ngủ được thì thôi, còn trộm hé mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa. Cô cho rằng mình làm rất hoàn hảo, nhưng hàng mi run rẩy đã bán đứng cô, Thẩm Thanh Hòa giơ tay che phủ hai mắt Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên biết mình bị phát hiện, cô bất đắc dĩ ép mình xoay người, nếu không cô sẽ không nhịn được mà nhìn.Phía sau yên tĩnh như thể chẳng có ai tồn tại, Thẩm Giáng Niên lật người nhìn thoáng qua, Thẩm Thanh Hòa vẫn ngồi ở vị trí cũ. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt Thẩm Giáng Niên lóe lên, rũ mắt xuống rồi lại xoay người nằm im."Ngủ đi." Thẩm Thanh Hòa giơ tay vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Giáng Niên.Sự tiếp xúc chân thật của cơ thể khiến lòng Thẩm Giáng Niên rất kiên định. Sợ mình phân tâm, cô hết lần này đến lần khác tự thôi miên mình, đáng tiếc, hiệu quả rất nhỏ.Không biết bao lâu sau, đợi Thẩm Thanh Hòa nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, nhạt nhòa, cô mới nhẹ nhàng đứng dậy.Đặt lên má Thẩm Giáng Niên một nụ hôn, Thẩm Thanh Hòa nhẹchân ra ngoài.Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên giơ tay sờ sờ mặt mình, một nụ hôn dịu dàng.Hương vị, là ngọt ngào.Mặc dù hiện tại thật tệ, tương lai có lẽ rất tốt đẹp, Thẩm Giáng Niên tự nhủ, không có gì ghê gớm, ngày mai mặt trời lên, cô vẫn sẽ xắn tay áo cố gắng làm việc.Thẩm Thanh Hòa từ phòng ngủ Thẩm Giáng Niên đi ra, trực tiếp đến phòng làm việc cửa khép hờ, Lục Mạn Vân vẫn còn đang bận."Giáo sư Lục còn chưa nghỉ ngơi sao?""Uống rồi à?" Lục Mạn Vân ngước mắt hỏi."Vâng.""Cháu cũng ngủ đi." Lục Mạn Vân bận gần xong rồi."Cháu không ở lại đây đâu." Thẩm Thanh Hòa vốn dĩ không định ở lại, Lục Mạn Vân hơi nhíu mày, "Bây giờ đi?" Lục Mạn Vân nhìn đồng hồ treo tường, "Đã hơn mười một giờ rồi.""Không sao đâu, có người đón cháu." Thẩm Thanh Hòa cười nói, "Hôm nay cảm ơn cô.""Đừng có nói mấy lời vô ích với cô." Lục Mạn Vân cũng không giữ lại, đứng dậy nói: "Người trẻ tuổi thích xông xáo là chuyện tốt, nhưng sức khỏe quan trọng." Thẩm Thanh Hòa gật đầu đồng ý hết, ngoan ngoãn vô cùng.Thẩm Thanh Hòa làm sao có thời gian nghỉ ngơi, cô bây giờ căn bản không kham nổi quá nhiều việc, nhưng dù vậy, chỉ cần là nhắc đến Thẩm Giáng Niên, cô vẫn luôn vội vã đến trước tiên. Đừng ca tụng sự vĩ đại này, ai mà biết đằng sau sự vĩ đại đó là tâm trạng như thế nào? Thẩm Thanh Hòa ngồi trong xe, khép mắt tranh thủ nghỉ ngơi một chút.Cuối tháng hai năm nay đã là Tết Âm, thời gian của cô không còn nhiều.Thẩm Thanh Hòa trực tiếp về Nhã Nại, trước tiên đi tắm rửa, rồi ngồi thiền một tiếng.Đêm dài tĩnh mịch, mọi âm thanh đều im lặng, Thẩm Thanh Hòa mở khung chat WeChat với Lục Chi Dao, hồi âm câu "Bận xong gọi cho chị" mà cô ấy gửi trước đó.Thẩm Thanh Hòa hồi âm Lục Chi Dao: [Chào buổi trưa.]Lục Chi Dao: [Bên em đã là nửa đêm rồi, hay là nghỉ ngơi rồi nói chuyện sau.]Thẩm Thanh Hòa: [Tôi nghỉ ngơi rồi.]Lục Chi Dao: [Được, vậy chúng ta nhanh chóng thảo luận, thảo luận xong em đi nghỉ ngơi.]Thẩm Giáng Niên vẫn không ngủ được, cũng bò dậy ngồi trước bàn mở máy tính, bắt đầu viết bản tường trìnhGần hừng đông, Thẩm Giáng Niên viết xong bản tường trình, hai mắt đau không mở ra nổi. Thẩm Giáng Niên nằm xuống nghỉ ngơi, nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa, bao nhiêu năm như vậy, một mình cô ấy đã trải qua như thế nào?Hậu quả của việc thức khuya là suýt chút nữa cô dậy muộn, hên là ở nhà, Lục Mạn Vân đến gõ cửa.Thẩm Giáng Niên vội vã phải đi, Lục Mạn Vân nhét bữa sáng vào tay cô. Thẩm Giáng Niên vừa đi trên đường vừa ăn sáng, còn uống cả nước đậu xanh Lục Mạn Vân chuẩn bị, dạ dày ấm áp, đúng là không sai khi nói có mẹ thì con như cục vàng.Vừa hay, ở cửa thang máy gặp Tân Vĩ Đồng."Sao quầng thâm mắt em nặng thế?" Tân Vĩ Đồng lo lắng hỏi."Tối qua không ngủ ngon.""Là vì chuyện Lux sao?" Tân Vĩ Đồng huých nhẹ Thẩm Giáng Niên, "Mau nói với chị đi, rốt cuộc không thuận lợi thế nào, chị lo lắng suông mà chẳng giúp được gì."Thẩm Giáng Niên che miệng ngáp một cái, "Còn có thể thế nào nữa, chính là email cũng không xem, điện thoại cũng gọi không được." Trên đường đến, Thẩm Giáng Niên còn kiểm tra hộp thư, email vẫn ở trạng thái chưa đọc."Hay là để chị liên hệ thử xem?" Tân Vĩ Đồng thật sự không chịu nổi vẻ mệt mỏi của Thẩm Giáng Niên."Ai liên hệ cũng như nhau thôi." Đến tầng lầu, Thẩm Giáng Niên chặn cửa thang máy để Tân Vĩ Đồng đi trước, mình theo sau, "Đợi hôm nay em báo cáo tình hình với Lãng tổng, xin phương thức liên hệ mới, có gì thay đổi em sẽ nói với chị trên WeChat." Thẩm Giáng Niên vội vã trở về văn phòng, cô cần tranh thủ thời gian buổi sáng để xem lại bản tường trình một lần nữa.Chỉ tiếc, hồ sơ vừa mới mở ra, cửa văn phòng đã bị gõ, là trợ lý Chu Phương Văn."Trợ lý đặc biệt, bên bộ phận thị trường chúng ta có cuộc họp, Lãng tổng và Chu tổng nói, mời cô có thời gian cũng tham gia một chút.""...... Cuộc họp gì?" Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đóng máy tính, cầm giấy bút đi theo trợ lý đến phòng họp."Là về cuộc họp thường niên của Lãng Phù Ni."Thẩm Giáng Niên bước chân khựng lại, "Họp thường niên?" Loại hội nghị mang tính giải trí này gọi cô đến làm gì? Việc chính của cô còn chưa xong nữa."Ừ." Trợ lý nghiêm túc nói: "Hàng năm, cuộc họp thường niên của Lãng Phù Ni và Nhã Nại là một vở kịch lớn được giới truyền thông chú ý. Tôi nghe Chu tổng nói, Lãng tổng hy vọng năm mới có thể giành được chút thành tích trong trận PK đầu tiên."Được thôi, nói chuyện trợ lý cũng không ra gì, Thẩm Giáng Niên tạm thời đến nghe ngóng một chút.Thẩm Giáng Niên không nghe thì thôi, nghe rồi thì tức muốn chết, nói hay là mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng thực tế là không có chủ đề, nói năng lung tung. Bên này, Lãng Tư Duệ đã sớm hỏi Thẩm Giáng Niên trên WeChat: [Tối qua cô suy nghĩ thế nào rồi?]Thẩm Giáng Niên cân nhắc trả lời: [Lãng tổng, tôi sẽ viết một bản tường trình cho cô xem trước.]Từ khi Thẩm Giáng Niên gửi câu này, Lãng Tư Duệ đã thúc giục cô nhanh lên, lý do là: [Cấp trên đang giục rất gấp.]Bên bộ phận thị trường nói năng lung tung thì thôi, Chu Phương Văn còn hỏi Thẩm Giáng Niên: "Trợ lý đặc biệt có ý tưởng gì không? Trước đây, ý tưởng của cô tại triển lãm được lãnh đạo đánh giá cao, Lãng tổng cố ý bảo cô cùng đến họp." Ồ, thì ra là chờ cô ở đây, còn nói ý tưởng của cô, nghe thì hay đấy, nhưng những điều viết trong email lại trái với thực tế."Nói thật, Chu tổng gọi tôi đến đột ngột quá, thay vì ngồi đây nghĩ mãi không ra, chi bằng về nhà suy nghĩ lại." Thẩm Giáng Niên nói một cách uyển chuyển: "Hay là, thế này đi Chu tổng, bây giờ tôi không nghĩ ra được gì, để tôi về nhà nghĩ ngợi kỹ hơn, nghĩ ra rồi sẽ trao đổi với cô."Chu Phương Văn ngoài miệng cười nhưng trong lòng không vui, lời nói mang theo ý khác: "Được thôi, trợ lý đặc biệt bận thì cứ về trước đi."Thẩm Giáng Niên thật đúng là đang vội, nhưng lười giải thích, trở lại văn phòng, cô mở máy tính nhanh chóng xem lại bản tường trình lần cuối. Mấy chuyện lung tung rối loạn của cuộc họp thường niên, để sau hẵng nói, Thẩm Giáng Niên tranh thủ thời gian nhanh nhất hoàn thiện xong, kéo đến khung chat chuẩn bị gửi đi, Thẩm Giáng Niên vẫn là gửi qua cho Lục Mạn Vân trước, Thẩm Giáng Niên: [Giáo sư Lục, mẹ có thời gian xem qua giúp con được không?]Lục Mạn Vân nửa ngày không trả lời, có lẽ đang bận, Lãng Tư Duệ lại nhắn tin thúc giục, Thẩm Giáng Niên cũng không kiên nhẫn chờ Lục Mạn Vân, trực tiếp gửi cho Lãng Tư Duệ. Để chắc chắn, Thẩm Giáng Niên lại gửi tin nhắn: [Lãng tổng, số điện thoại liên hệ bên Lux mà trước đây cô cho tôi không liên lạc được nữa, bên cô còn số điện thoại nào khác có thể liên hệ với đối phương không?]Thẩm Giáng Niên mắt không rời nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng chờ đợi vừa hồi hộp vừa nóng vội khó tả.Khung chat nhỏ màu vàng nhấp nháy ở phía dưới màn hình, Thẩm Giáng Niên lập tức click mở.Là Lục Mạn Vân.Lục Mạn Vân: [Vừa thấy.]Thẩm Giáng Niên nhanh chóng trả lời một câu: [Con đã gửi đi rồi.]Lục Mạn Vân: [À, không sao, gửi đi rồi thì gửi đi thôi, cứ chờ phản hồi.]Thẩm Giáng Niên có một loại dự cảm, là có chỗ nào đó viết chưa đủ ổn thỏa, mẹ đã phát hiện ra, nhưng mặc cho cô hỏi thế nào, Lục Mạn Vân cũng không nói gì thêm.Rất nhanh, Lãng Tư Duệ trả lời: [Cô qua đây.]Thẩm Giáng Niên có cảm giác không ổn, cầm điện thoại chọc vài cái rồi bỏ vào túi, gõ cửa bước vào văn phòng Lãng Tư Duệ."Bản tường trình này của cô tôi xem rồi, đại khái cũng được." Lãng Tư Duệ trầm ngâm nói, từ khi cô bước vào, Lãng Tư Duệ vẫn không ngẩng đầu, giờ phút này cũng đang nhìn chằm chằm bản 《Tường trình về việc Quốc Tế Hoa Dương tặng thưởng 300 triệu và tình hình sử dụng》 đã được in ra, "Nhưng mà..." Thẩm Giáng Niên biết ngay, còn có tiếp theo, hơn nữa tiếp theo mới là trọng điểm."Nhưng vẫn phải sửa lại."Thẩm Giáng Niên mím môi dưới, "Vâng, Lãng tổng cứ nói, sửa thế nào ạ.""Không cần viết tất cả mọi chuyện quá chi tiết như vậy." Lãng Tư Duệ đặt bản tường trình xuống, "Có một số việc, không phải cứ nói càng nhiều càng tốt, cô hiểu ý tôi không?" Lãng Tư Duệ lúc này ngẩng đầu hỏi."Không thực sự hiểu." Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng người nói."Bây giờ nếu công ty nói về 300 triệu vốn, cô cứ xoay quanh 300 triệu vốn đó mà nói, trong đó 100 triệu vốn đầu tư vào Truyền Thông Kinh Quảng, 200 triệu vẫn ở tài khoản cá nhân của cô, nhấn mạnh kiểm điểm..." Lãng Tư Duệ đại khái cũng ý thức được sự mâu thuẫn của Thẩm Giáng Niên với hai chữ 'kiểm điểm', "Ừ, cũng không phải kiểm điểm, chính là việc này từ đầu đến cuối dùng ít lời mà ý nhiều để miêu tả là được, nhấn mạnh viết phương án xử lý và những cải tiến trong tương lai."Thẩm Giáng Niên im lặng, Lãng Tư Duệ tiếp tục nói: "Về chuyện 100 triệu vốn đầu tư vào Truyền Thông Kinh Quảng, e là lãnh đạo không nhất định tán thành." Thẩm Giáng Niên nghĩ đến câu nói tối qua của Lục Mạn Vân, quả nhiên là nói trúng, "Vậy...?""Việc này, tôi sẽ giải quyết, còn 200 triệu kia, cô không cần viết là nhanh chóng chuyển lại tài khoản công ty, cứ viết là đang trong quá trình xử lý chuyển lại, sau đó cô lập tức đến ngân hàng làm việc này, để cấp trên công ty thấy được thái độ và hành động của cô.""Bây giờ viết chuyển khoản luôn ạ?""Ừ, cô sửa bản tường trình trước, sau đó lập tức đi xử lý chuyển khoản, bắt đầu xử lý thì nói cho tôi biết, tôi sẽ liên hệ với công ty."Thẩm Giáng Niên suy nghĩ vài giây, "Vâng, vậy tôi sửa lại trước đã." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, "Vậy số điện thoại của Lux thì sao?""Lát nữa tôi gửi WeChat cho cô." Lãng Tư Duệ nhắc nhở: "Bất kỳ điều gì liên quan đến công ty đều không được tiết lộ ra ngoài, cái này cô biết chứ?" Thẩm Giáng Niên khựng lại một chút, "Tôi biết."Không được tiết lộ cũng phải tiết lộ, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy chuyện này ngày càng phức tạp, quả nhiên Lục Mạn Vân nghe nói ý kiến sửa chữa xong, liền bác bỏ ngay lập tức, "Không thể sửa theo lời cô ta nói."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me