TruyenFull.Me

Bhtt Edit Cung Truong Cong Chua Mot Dem Phong Luu

Tần An hoàng đế nghe vậy thì rất là vui mừng: "Hoàng tỷ thật sự đem người mang về, nhanh tuyên người vào cung yết kiến trẫm."

Tần Mộ Thu thoải mái gật đầu: "Bệ hạ chờ một chút, thần lập tức hồi phủ đích thân mang nàng ấy tiến cung diện thánh."

"Được, hoàng tỷ đi nhanh về nhanh, trẫm ở tại Ngự Thư Phòng chờ các ngươi." Tần An đại hỉ, có được người này hắn sẽ có được cả thiên hạ trong tay. Quả nhiên hắn vẫn là chân mệnh thiên tử, nếu không như thế thì tại sao trong lúc hắn đang tại vị lại xuất hiện một người mang đại công đức.

Nhìn thấy Tần Mộ Thu xoay người rời đi, Vân quốc sư nhíu nhíu chân mày tỏ vẻ khó hiểu: "Bệ hạ, người quá gấp.''

Trưởng công chúa vừa rồi còn cùng với hắn ngôn ngữ tất tranh, nháy mắt lại đáp ứng sảng khoái như vậy. Khỏi nghĩ cũng biết trong đó tất nhiên có bẫy, thế nhưng vị đế vương trẻ tuổi này lại có lòng không nhẫn nhịn quá nặng.

Đã vậy còn hớn hở ra mặt, nói chuyện thì không mang theo đầu óc, quả thật kém xa Tiên Hoàng.

Ngược lại là Trưởng công chúa....

Vân quốc sư nhìn theo đạo thân ảnh diễm lệ kia đi xa, đáy lòng âm thầm thở ra một hơi thật dài.

Tần An đế híp híp con mắt, sự khó chịu đã bắt đầu tích tụ: "Lời ấy của quốc sư là có ý gì?"

Hắn biết phụ hoàng luôn nể trọng Vân quốc sư, người này quả thật có chút năng lực nhưng giữa hắn và người này thân phận khác biệt, rõ ràng một người là thiên tử còn một người chỉ là triều thần.

Phụ hoàng khi còn sống lại chướng mắt hắn, sau khi hắn kế vị cũng hình thành tâm lý coi thường những thần tử mà phụ hoàng nể trọng nhất.

Bây giờ nghe được lời này của Vân quốc sư, trong lòng hắn cũng có cục tức nuốt không trôi.

Vân quốc sư liếc mắt liền nhìn ra được tâm tư của Tần An, dù sao bao cỏ phế vật này buồn vui gì cũng đều viết hết lên trên mặt.

Chính xác trong mắt của Vân quốc sư, vị hoàng đế trước mắt chẳng khác chi một cái bao cỏ.

Hắn vuốt vuốt và điều chỉnh sợi râu dưới cằm cho thật chỉnh tề, trên mặt lại treo lên nụ cười trông cực kỳ từ ái: "Bần đạo cảm thấy bệ hạ hẳn là nên chọn một ngày tốt rồi chuẩn bị một phen, viết chiếu triệu kiến nữ tử mang đại công đức trên người mới có thể hiển lộ bệ hạ là người sáng suốt thích chiêu hiền đãi sĩ."

Tần An lơ đễnh nhìn lên nóc đại điện, nhàn nhạt nói: "Trẫm cảm thấy hôm nay là một ngày rất cát lợi."

Người kia tất nhiên đã cùng thiên hạ sánh ngang một câu thì hắn liền một ngày cũng không thể chờ, vạn nhất hoàng tỷ nảy sinh ý đồ không tốt thì phải làm sao bây giờ?

Hoàng vị này hắn nhất định phải ngồi cho thật vững vàng.

Vân quốc sư âm thầm cắn răng một cái, cùng người ngu nói chuyện rõ ràng quá phiền phức, hắn tình nguyện cùng Trưởng công chúa so chiêu cũng không muốn cùng cái bao cỏ ngu dốt này lãng phí miệng lưỡi.

Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương cứ ngáng chân của hắn, huống hồ bao cỏ này lại còn là Cửu Ngũ Chí Tôn, dù cực kỳ không muốn cỡ nào hắn cũng không thể không tìm cách nâng đỡ người này.

"Bệ hạ dự định thấy người rồi thì sau đó phải làm thế nào?" Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

Tần An không chút nghĩ ngợi liền mở miệng đáp: "Đương nhiên là nạp nàng làm phi."

Trở thành nữ nhân của hắn chẳng phải tương đương với việc hắn lấy được thiên hạ hay sao?

Chuyện này đơn giản và dễ giải quyết biết bao nhiêu.

Cho dù định lực của Vân quốc sư có khá hơn đi nữa, nghe xong lời này cũng nhịn không được khoé miệng co giật hai cái.

Hắn cố nhẫn nhịn bằng việc chớp chớp đôi mắt, bất lực than nhẹ một tiếng: "Bệ hạ nhìn đường quá hẹp..." Quả nhiên hắn nói đâu có sai, bao cỏ này lớn lên  chẳng hề có tí đầu óc, ngoài việc ham mê sắc đẹp thì chẳng làm được cái tích sự gì.

Ánh mắt của Tần An rộ ra nét mờ mịt, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi: "Lời này của quốc sư lại có ý gì?"

Vân quốc sư bình phục nỗi lòng một chút rồi sau đó bày ra thần sắc vô cùng trịnh trọng, hắn nói: "Bệ hạ có chỗ không biết, đêm qua bần đạo gieo quẻ không chỉ bói được Trưởng công chúa mang về một người có đại công đức mà bần đạo còn tính ra được người này hữu duyên với Đạo gia. Nếu có thể khiến người này nhất tâm hướng đạo, ngày sau nhất định có thể phù hộ Tây Đảo quốc, hỗ trợ bệ hạ tựu thành đại nghiệp."

Tức khắc đáy mắt của Tần An hoàng đế thoáng dâng lên một tia cổ quái: "Vậy theo góc nhìn của quốc sư thì chuyện này phải giải quyết như thế nào?"

Vân quốc sư mặt không đổi sắc: "Bần đạo cho là nên hỏi trước và tuân theo tâm nguyện của người nọ, nếu được thì cứ thuận theo thiên mệnh để nàng trở thành quốc sư của Tây Đảo quốc nhiệm kỳ tiếp theo."

Lời nói rõ ràng đến bực này, bao cỏ tốt nhất nên nghe hiểu, tóm lại hắn muốn đem người này mang đi.

Tần An hoàng đế chính xác nghe hiểu rồi, biết rõ nội tình thành ra nụ cười tiếp đó của hắn có phần kém đi khí sắc: "Ý của quốc sư chính là trẫm không nên nạp nàng vào cung làm phi, nên để cho nàng ấy theo ngươi tu đạo?"

Vân quốc sư gật đầu, lời hắn nói chính là có ý này nhưng ngữ khí của bao cỏ nghe kiểu gì cũng thấy là lạ, trên mặt cười như không cười, nét bực bội hiện hết ra bên ngoài trông có vẻ khá là hài hước.

Ánh mắt của Tần An dần trở nên nặng nề: "Quốc sư nói xong rồi sao?"

Vân quốc sư nghe hỏi bỗng trở nên sững sờ: "Khởi bẩm bệ hạ, bần đạo nói xong rồi."

"Nói xong rồi thì ra bên ngoài chờ đi. Tiểu Kỷ Tử, tiễn quốc sư ra ngoài chờ lệnh của trẫm." Tần An dần trở nên mất kiên nhẫn, hắn khoát khoát tay, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Phụ hoàng a phụ hoàng, đây chính là thần tử mà ngày xưa người nể trọng nhất, rõ ràng hắn biết có được người mang đại công đức là có được cả thiên hạ vậy mà hắn còn dám ngang nhiên cùng trẫm tranh giành.

Thật sự là cả gan làm loạn, cực kỳ buồn cười.

"Quốc sư đại nhân, xin mời." Đáy mắt Trác công công xẹt qua một tia khinh miệt, người mà hoàng đế không thích đương nhiên hắn sẽ không cho sắc mặt tốt.

Vân quốc sư không rõ vì sao bản thân lại được mời ra khỏi Ngự Thư Phòng, hắn ngây ngốc đứng ngoài cửa điện, hồi lâu vẫn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Khoan đã, bao cỏ kia rốt cuộc có ý tứ gì, đang yên đang lành đột nhiên hạ lệnh đuổi hắn ra ngoài.

Lúc này, tại phủ Trưởng công chúa.

Tần Mộ Thu sau khi hồi phủ liền phân phó Tương Trúc: "Mang Quách Tiểu Ngũ đến thư phòng gặp bổn cung."

Dứt lời, nàng trực tiếp hướng về phía thư phòng mà đi.

Tương Trúc đáp một tiếng "Dạ" rồi vội vàng đi tiền viện tìm Giang Tứ, hối thúc hắn mau đem người mang đến thư phòng.

Giang Tứ vừa đẩy cửa phòng ra liền nghe được một hồi thanh âm bi thiết.

"Điện hạ tha mạng, thảo dân và Tân Nguyện không có chút nào quen thuộc, thảo dân thật sự cái gì cũng không biết, thảo dân sắp chết đói rồi....." Quách Tiểu Ngũ vừa nghe tiếng cửa phòng mở, lời đầu tiên khi vừa há miệng chính là lời cầu xin tha thứ.

Chờ đến khi thấy rõ người đến là Giang Tứ, thanh âm than thở lập tức ngừng lại, nàng dứt khoát ngậm miệng bỏ cuộc.

Thực sự lãng phí kỹ xảo diễn xuất của nàng, người có khả năng làm chủ căn bản không hề tới.

Tân Nguyện bị tiếng gào khóc của Quách Tiểu Ngũ làm cho giật mình tỉnh giấc, nàng thần sắc mờ mịt nhìn sang Giang Tứ. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nữ nhân kia làm sao còn chưa tới tìm nàng tính sổ?

Giang Tứ không nói tiếng nào thẳng thừng tiến về phía Quách Tiểu Ngũ đang nằm, hắn tóm lấy quần áo phía sau lưng, thô bạo đem người lôi dậy.

Quách Tiểu Ngũ chỉ biết giãy dụa trong vô thức: "Ngươi làm gì đó, mau buông bổn tiểu thư ra...."

Tay chân nàng không ngừng náo loạn nhưng vẫn bị Giang Tứ vững vàng xách lên, dù nàng làm cách nào đi nữa thì chân cũng chẳng thể chạm được mặt đất.

Ngoài cửa, Tương Trúc thấy thế nhịn không được bật cười thành tiếng: "Giang Tứ, đem người giao cho ta."

Quách Tiểu Ngũ nhìn thấy Tương Trúc cười tươi như làn gió đầu xuân, lời nói bất giác cũng trở nên trung thực hơn rất nhiều: "Vị tỷ tỷ dung mạo mỹ lệ này, tỷ là tới thả ta ra sao? Tỷ quả thật là một người tốt."

Ngay tại thời khắc nàng cho rằng bản thân cuối cùng có thể được thả xuống đất thì mọi chuyện xảy ra lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của nàng, thị nữ trước mắt nhìn bề ngoài tưởng đâu thuộc hạng người nhu nhu nhược nhược nhưng không ngờ khí lực còn lớn hơn cả Giang Tứ, đối phương trực tiếp dùng một tay nhấc nàng cao hơn ban nãy một đoạn.

Quách Tiểu Ngũ: "....." Kỳ thực nàng có thể tự mình bước đi.

"Vị tỷ tỷ mỹ lệ, ta có chân, tỷ mau buông ta ra, chớ để bản thân mệt mỏi."

Tương Trúc vẫn thong thả không ngừng cước bộ, nàng vừa cười vừa nói: "Không mệt, ta đã lâu không có luyện công, vừa vặn dùng ngươi luyện lực cánh tay một chút."

Trong khi nói chuyện, các nàng rất nhanh đã đến trước cửa thư phòng.

Quách Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy Tần Mộ Thu ngồi ngay ngắn phía sau bàn đọc sách, nàng thuần thục phô bày kỹ năng diễn xuất, giọng điệu nức nở: "Điện hạ tha mạng, thảo dân...."

"Đem người thả xuống, ngươi ra ngoài cửa trông coi." Không đợi nàng nói hết lời, Tần Mộ Thu liền mở miệng chen ngang.

"Dạ" Tương Trúc dứt khoát làm theo mệnh lệnh, lúc này mới buông lỏng tay ra.

Quách Tiểu Ngũ chưa kịp phản ứng đã bị người nọ thản nhiên quăng xuống đất, hàm răng kém chút nữa đập thẳng xuống nền nhà.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm như nước của Tần Mộ Thu, nàng dù có đau cũng chẳng dám hô, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nằm rạp trên mặt đất.

Chờ Tương Trúc vừa ra khỏi cửa, Tần Mộ Thu liền cất giọng hỏi: "Ngươi có muốn tiến cung phục dịch bệ hạ?"

Trên gương mặt của Quách Tiểu Ngũ không có lấy một tia kinh ngạc, quả nhiên nàng đoán không sai, Trưởng công chúa thấy nàng quốc sắc thiên hương nên muốn đưa nàng vào cung phục dịch tiểu hoàng đế.

Trong phút chốc, nội tâm của nàng có một chút phức tạp khó nói thành lời, nàng có chút đắc ý vì đoán trúng ý đồ của Trưởng công chúa nhưng nhiều hơn là phần bất đắc dĩ vì không cách nào quyết định được vận mệnh của chính mình.

Nàng muốn cự tuyệt nhưng lại không dám, bấy giờ chỉ có thể ăn nói hàm hồ: "Thảo dân..... Thần nữ nghe theo sự sắp xếp của điện hạ." Loại thời điểm này, che giấu thân phận rõ ràng là một chuyện không cần thiết.

Mi mắt của Tần Mộ Thu khẽ nhúc nhích, nàng nâng mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: "Ngươi cứ ở tạm phủ công chúa mấy ngày, sau khi xong chuyện, bổn cung sẽ sai người hộ tống ngươi trở về Tương Châu."

Xem ra điện hạ không muốn nàng tiến cung nhưng chuyện này vẫn nằm trong dự liệu của nàng, có lẽ đối phương muốn biến nàng trở thành người khác....

Quách Tiểu Ngũ có hơi ngạc nhiên, Trưởng công chúa thật sự có ý định thả mình chứ không phải hù doạ.

Nhưng lòng nàng vẫn chẳng cảm thấy may mắn chút nào, vạn nhất....

Vạn nhất có thể trở về, cơ mà nghĩ đến chuyện sau khi trở về vẫn phải gả cho lão già lớn hơn mình mấy chục tuổi làm thê thiếp, một tia may mắn vừa loé lên trong lòng cũng vì thế mà nhanh chóng bay mất.

Quách Tiểu Ngũ thoáng chút chần chờ, lát sau nàng nhỏ giọng nói: "Không cần làm phiền điện hạ, thần nữ có thể tự mình trở về."

Tần Mộ Thu nhìn ra tâm tư rối bời của người trước mắt, nàng không nhận lời, sau đó thoáng đề cao âm lượng: "Tương Trúc."

"Có nô tỳ, điện hạ có gì phân phó." Tương Trúc nghe tiếng gọi liền lập tức mở cửa bước vào.

"Mở trói cho Quách cô nương, mang nàng đi thiên viện nghỉ ngơi, nhiệt tình chiêu đãi."

"Nô tỳ tuân lệnh." Tương Trúc cung kính gật đầu đáp ứng.

Tần Mộ Thu an bài thật tốt cho Quách Tiểu Ngũ, sau đó đứng dậy đi về hướng tiền viện.

Nếu đổi thành Tân Nguyện, nói không chừng ngược lại càng ổn thoả hơn chút.

Nghĩ đến cái nhìn chăm chú của Vân quốc sư, nghĩ đến phong cách hành sự của hoàng đế nàng cảm thấy có thể mạo hiểm thử một lần.

Đi tới bên ngoài Tây Sương phòng, Tần Mộ Thu ra hiệu cho Giang Tứ mở cửa.

Trong phòng, Tân Nguyện bị ồn ào làm cho tỉnh giấc thì không thể ngủ tiếp được nữa, nàng đang suy nghĩ biện pháp làm thế nào để đối phó với nữ nhân độc ác kia thì đúng lúc này cửa phòng mở toang.

Dương quang phủ xuống, cả phòng vì thế mà trở nên sáng sủa.

Nữ nhân đứng trước cửa mặc một thân cung trang đỏ thẫm, đối phương ngược sáng đi tới, trên mặt nửa sáng nửa tối để cho người ta nhìn không rõ ràng.

Tần Mộ Thu từ trên cao nhìn xuống cái người đang nằm dài trên nền đất, ánh mắt nhịn không được lại rơi xuống mái đầu độc lạ của Tân Nguyện.

Tóc của người này bị cái gì vậy trời...... Mấy ngày không gặp chẳng lẽ bị chó gặm?

Tân Nguyện lưu ý đến tầm mắt của nàng, đầu óc linh động nhanh chóng nhảy số, nàng ngẩng đầu chủ động để lộ đôi mắt mờ mịt.

Tần Mộ Thu hoàn hồn, quay đầu quét mắt nhìn cửa phòng, Giang Tứ hiểu ý vội vàng ra ngoài đóng cửa.

Lúc này Tần Mộ Thu mới chầm chậm đi đến gần, nàng đứng bên cạnh Tân Nguyện, lạnh giọng hỏi: "Vì cái gì không từ mà biệt?"

Hôm đó sở dĩ nàng buông lỏng cảnh giác, nguyên nhân lớn nhất chính là do Tân Nguyện nói muốn đối với nàng phụ trách, lúc đó ánh mắt đối phương đặc biệt toát ra vẻ nghiêm túc.

Nàng thậm chí cũng thật sự có dự định đâm lao thì phải theo lao, nạp đối phương làm thiếp và lưu người này ở lại phủ công chúa.

Nhưng kết quả thì sao, người này lại dám lừa gạt nàng!!

Nét nghi hoặc trên khuôn mặt của Tân Nguyện càng ngày càng lớn, nàng bỗng nhiên nhướng mày, ngây thơ hỏi: "Xin lỗi, ngươi là người phương nào?"

Kiểu tóc đổi cũng đổi rồi, bây giờ giả ngốc cũng không thành vấn đề. Biết đâu có thể lựa lời châm chọc lừa gạt cho qua, may mắn thì không cần chịu cảnh bị người khác đánh mặt nữa.

Tần Mộ Thu cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp đến cực điểm: "Ngươi choáng váng rồi, vậy thì không cần sống nữa."

Nghe thấy lời nói tàn nhẫn này, Tân Nguyện lập tức thu lại nụ cười cợt nhã: "Ta chỉ đùa chút thôi, công chúa điện hạ tha mạng."

Người này quả nhiên không thể trêu chọc, nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không vui đùa quá trớn.

Thấy nàng không còn tiếp tục giả ngu, Tần Mộ Thu một lần nữa lặp lại vấn đề kia: "Vì cái gì không từ mà biệt?"

Tân Nguyện do dự một chút, sau đó cắn răng nói: "Ta không muốn làm thiếp."

Là cực kỳ cực kỳ không muốn!

Tần Mộ Thu híp mắt nhìn Tân Nguyện, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Nếu không muốn làm thiếp, vậy thì nên tiến cung làm phi."

Tân Nguyện ngẩn người, kém chút không biết lời này là có ý gì.

"Ngươi muốn để ta tiến cung làm hoàng hậu?"

Không làm thiếp cũng tốt, nhưng chính thê của hoàng đế không phải là hoàng hậu hay sao?

Tần Mộ Thu liễm liễm chân mày, nàng nhìn Tân Nguyện hệt như nhìn một kẻ ngu: "Ngươi muốn làm hoàng hậu?"

Người này quả thật đúng là có thói ảo tưởng.

Tân Nguyện nhếch mép cười khinh: "Đây không phải là do ngươi nói hay sao?"

Tần Mộ Thu biết rõ Tân Nguyện hiểu lầm ý của mình nhưng nàng không giải thích, ngược lại rất có hứng thú: "Nếu ngươi thật sự muốn làm mẫu nghi thiên hạ, bổn cung có thể giúp ngươi."

Tân Nguyện vội vàng lắc đầu: "Không muốn."

Mặc kệ là làm thê thiếp cho một nữ tử hay cùng người khác chung chồng, mấy chuyện phiền phức này nàng đều không có hứng thú.

Tần Mộ Thư dò xét trong chốc lát, sau đó mới nói đến chính sự: "Người ám toán chúng ta chính là Vân quốc sư, giấc mộng kia cũng là do hắn chấp bút. Đêm qua hắn đến phủ công chúa mà không gặp được ngươi, sáng hôm nay đã chạy đến đầu quân cho hoàng đế, nói ngươi là một người mang đại công đức. Lấy sự hiểu rõ của bổn cung đối với hoàng đế....."

Ngừng nói, nàng đem ánh mắt dời sang chỗ khác rồi nhìn chằm chằm mặt đất, không biết dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Hoàng đế sẽ như thế nào?" Tân Nguyện bị câu nói nửa chừng khơi lên lòng hiếu kỳ, chẳng lẽ hoàng đế sẽ thật sự nạp nàng làm phi?

Ai ngờ nàng thật sự đã đoán trúng.

Tần Mộ Thu ngữ khí đều đều, đạm nhạt nói tiếp: "Hoàng đế chắc chắn sẽ đem ngươi giữ lại trong cung."

Người mang đại công đức, trong mắt thế nhân chính là điềm đại cát xuất hiện, mà hoàng đế lại rất thích làm những chuyện vừa hoang đường vừa vô dụng kia, vì làm như thế hắn sẽ có cảm giác được ông trời che chở.

"Sau đó thì sao?" Tân Nguyện chỉ thuận miệng hỏi, nàng tại sao càng nghe càng thấy hồ đồ rồi. Nữ nhân này đến cùng đang muốn biểu đạt cái gì, cái gì mà quốc sư với cả hoàng đế, bọn họ cùng nàng có quan hệ gì sao?

Tần Mộ Thu nắn vuốt ngón tay, lời nói nghe ra không có chút rung động nào: "Hoàng đế muốn gặp ngươi, bổn cung lại không thể khước từ, chuyện tất yếu trước mắt chính là mang ngươi tiến cung diện thánh."

Tân Nguyện ngẩn ngơ như người vừa từ trên trời rớt xuống: "Ý của ngươi chính là....... Tiễn đưa ta tiến cung làm phi????"

Ta nói rồi mà, đụ má nữ nhân thâm độc này mở miệng ra là chẳng có chuyện gì tốt. Tân Nguyện trong lòng âm thầm mắng một chuỗi những lời thô tục, nếu không phải tay chân đang bị trói, nàng thậm chí rất muốn bổ nhào qua đá cho nữ nhân độc ác này mấy cước.

Tần Mộ Thu trầm mặc, nàng chớp chớp đôi mắt, cợt nhã nói: "Không tệ, bổn cung chính là có ý này."

"Ta không đi, tiến cung phục dịch hoàng đế còn không bằng làm thiếp thất cho ngươi." Tân Nguyện nộ khí xung thiên, vô thức bật thốt lên những lời nghe qua vô cùng mờ ám.

Thần sắc của Tần Mộ Thu thoáng chút giật mình nhưng nàng rất nhanh đã lấy lại bộ mặt vô biểu tình, đoạn nói gằn từng chữ: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định, cũng không phải chuyện mà bổn cung có thể quyết định."

Chó đẻ ghê!!! Tân Nguyện cắn răng, nàng giận tới mức kém chút nhảy dựng lên.

Nàng thề nàng cùng nữ nhân này không đội trời chung, nàng cùng cẩu hoàng đế kia cũng không đội trời chung, quốc sư gì đó càng không đội trời chung!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me