Bhtt Edit Dai Yeu
Ngoài phòng không biết là ai hắt hơi một cái, âm thanh vang vọng như đánh thẳng vào tâm can. Qua cửa sổ, gió lạnh lùa vào, tuyết rơi vẫn ào ào như cũ. Giấy dán cửa sổ rung bồm bộp, nếu gió mạnh thêm chút nữa, tờ giấy kia chắc chắn sẽ bị xé rách.Ngón tay Chử U khẽ run, trong bóng tối đôi mắt bỗng nhiên co lại. Nàng khẽ cử động, giật tay ra khỏi đầu đang gối, lập tức dấy lên một ngọn lửa phàm tục, bập bùng cháy trong đèn lồng, bị gió từ khe cửa thổi cho chập chờn, sắp tắt bất cứ lúc nào.Trường Ứng gối cằm lên cánh tay nàng, nửa khuôn mặt lạnh lẽo áp sát vào, dáng vẻ ngoan ngoãn mà yên lặng."Ngươi biết ta vừa rồi đi vào mộng của kẻ khác?" Chử U hơi do dự, muốn đẩy Trường Ứng ra. Trĩ nhi này lạnh đến mức khiến nửa cánh tay nàng gần như đông cứng.Từ sau khi tỉnh lại ban ngày, thân thể Trường Ứng càng thêm lạnh lẽo, đã hoàn toàn không giống vật còn sống.Trường Ứng khẽ vuốt cằm, động tác mơ hồ, nhẹ đến mức như có như không."Ngươi nói xem ta vào mộng của ai?" Trong mắt Chử U hiện lên một thoáng kinh ngạc.Trường Ứng không trả lời. Dưới ánh lửa, đôi mắt vàng của nàng thoáng ảm đạm, nhưng năm ngón tay đang đặt trên cánh tay Chử U vẫn không buông, thậm chí còn từ từ trượt xuống, che lên mu bàn tay của nàng.Bàn tay nhỏ bé của tiểu trĩ mềm mại, non nớt, lại lạnh buốt đến tận xương.Chử U gạt tay nàng ra, còn đẩy đầu nàng xa thêm một chút, ánh mắt tối tăm khó đoán:
"Còn nhỏ tuổi, ta hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Sao lại không ngoan?"Trường Ứng dường như hiểu được "ngoan" là gì, dùng giọng trẻ con non nớt đáp:
"Ta không biết."Nàng ngừng một lát, rồi thản nhiên nói tiếp:
"Không biết ngươi vào mộng ai, chỉ cảm thấy... việc ngươi làm chính là vào mộng."Không ngờ này như vậy vẫn là bằng cảm giá đoán sao, Chử U thầm nghĩ.Nàng cúi mắt, bắt gặp ánh nhìn trong trẻo mà lạnh lẽo của Trường Ứng. Tiểu long này bình tĩnh đến mức thái quá, còn cố chấp áp sát người nàng, như muốn tìm hơi ấm."Ngươi hẳn là đang đùa ta?" Nàng khép mắt, giọng lạnh lùng nói.Trường Ứng như không hiểu, hoặc giả vờ không hiểu, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Nàng còn cố ý hỏi lại bằng giọng mềm mại, lạnh lùng:
"Đùa...làm sao đùa?"Chử U nhấc tay, ngón trỏ bật nhẹ lên trán nàng. Trán trắng bệch lập tức in một dấu đỏ nhạt.Trên gương mặt nhỏ nhắn thêm một vệt hồng, thoạt nhìn giống như vừa có chút sinh khí.Chử U thấy tay ngứa ngáy, không nhịn được lại gõ thêm mấy cái, ngón tay khẽ khàng chạm như trêu chọc.Trường Ứng ngẩng mặt, môi mím lại, trong mắt ánh lên sát khí, nhưng vẫn không nói nửa câu phản kháng.Trong lòng Chử U treo lơ lửng một mối lo, cũng không phải vì sợ, mà bởi nàng chưa muốn con rồng này thoát khỏi sự khống chế của mình quá sớm. Nghĩ vậy, ngón tay nàng lại khẽ móc vào trán Trường Ứng:
"Dựa lại gần đây."Trường Ứng thật sự nghe lời, lại gần, ngẩng mặt, chẳng hề để tâm đến đau đớn vừa rồi.Chử U không rõ nàng thật sự không biết oán hận hay chỉ giả vờ, ngón tay ấm áp đặt lên mi tâm nàng, đột nhiên xuyên vào biển ý thức mờ mịt sương khói kia.Biển ý thức của Trường Ứng vẫn như trước, không có nhiều biến hóa, trống rỗng, chẳng ghi dấu tích gì.Chử U thu tay, trong lòng dần bình ổn, rồi nhắm mắt ngồi xếp bằng tĩnh tọa. Nàng chỉ khẽ dùng thần niệm bước vào giấc mộng, trước mắt liền trở nên mờ ảo. Càng lúc càng nhiều Ma khí độc hại trong mắt cần được áp chế, linh lực hao tổn ngày một nặng.Trường Ứng thấy nàng không để ý mình, liền nghiêng người dựa vào, rồi cứ thế ngủ say, nàng làm đến tự nhiên như là chiếm núi làm vua vậy.Ngày khai sơn ở Thần Hóa Sơn, hương khói trên chủ phong lượn lờ, phủ núi xanh bạc trắng, các tông môn lớn nhỏ đồng loạt tụ tập, chỉ thiếu mỗi Chu Hi Chiếu.Người vốn phải chủ trì đại điển — Chu Hi Chiếu, lúc này vẫn còn ở trên tháp cao phía sau lư hương, đóng cửa không ra.Dưới núi, thông thiên đại trận đã được bày sẵn, chỉ chờ các vị Tông chủ trên chủ phong phát hiệu lệnh. Chuông vừa ngân, các đại đệ tử trong trận sẽ đồng loạt mở trận, truyền linh lực vào "Thông Thiên Kính", để báo cho thần tiên trên trời, khiến cấm chế trên hồ được giải.Đệ tử tám phương tông môn đều đã tề tựu dưới chân núi, phần lớn tu vi Kim Đan, cũng có kẻ đã luyện thành Nguyên Anh, một số ít mới Trúc Cơ, nhưng đều coi như đã nhập môn chính đạo.Chử U đứng trong đám đông, vẫn mượn thân xác phàm nhân, ẩn mình giữa họ, không gây chú ý. Bên cạnh nàng là Hám Trúc, vốn thiếu mất một con rồng, mà con rồng ấy sớm đã bị nàng thu vào trong giới tử, không thể có được nhân thân.Con rồng này cũng thật kỳ lạ — thân thể thì như kẻ bệnh hoạn hấp hối, nhưng thần hồn lại cường đại đến mức phàm thân không chịu nổi.Lúc trước Trường Ứng còn muốn lặng lẽ nhập vào thân thể phàm nhân kia, nhưng bị nàng bắt gặp. Khi thấy thân xác ấy sắp thất khiếu chảy máu, Chử U vội vàng kéo Trường Ứng ra.Thần duệ mà thế này sao? Vừa mới hạ phàm đã suýt hại người đến chết, đúng là một kẻ phản nghịch chẳng có chút bản lĩnh.Chử U chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ có thể phong nàng trong giới tử, mang theo bên người. Còn trên thân đệ tử kia, nàng bố trí vài đạo thuật pháp, để phòng hắn bỗng dưng tỉnh lại ngây ngốc dự đại điển, gây rối chuyện của nàng.Ánh mắt nàng đảo một vòng, liền tìm được kẻ ngu si mà mình từng bước vào mộng. Tên ngốc đó quần áo có phần lôi thôi, mặc một thân đệ tử bào thô ráp, chứ không phải bộ hắc y trong mộng, trong tay cũng không có thanh kiếm nào.Hắn cúi đầu đứng lặng, bên cạnh vừa khéo lại là kẻ từng bắt nạt hắn. Có lẽ sợ tay áo vô tình chạm vào người kia, hai tay hắn đan chặt vào nhau trước ngực, mười ngón còn ghì chặt ống tay áo rộng.Dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, kẻ ngu si ngẩng đầu. Hắn thoáng thấy một nam tử xa lạ đang dõi theo, liền vội vàng cúi đầu né tránh, tóc rũ che kín trán, che đi cả đôi mắt.Mà nam tử xa lạ kia, chính là thân xác mà Chử U đang mượn. Nàng xoay xoay hạt giới tử trắng trong tay, bên trong con rồng gào thét dữ dội, khiến cả giới tử cũng rung lắc không yên.Ánh mắt nàng chưa rời đi, cứ chăm chú nhìn kẻ ngu si kia. Trong mộng, hắn giết chóc khắp nơi, cũng không hề đỏ mắt, nhưng lúc này, rời khỏi mộng cảnh, lại co rúm run rẩy như chim cút, yếu ớt, chẳng còn chút hung khí nào.Không biết kẻ ngu si đó có nghe thấy những lời nàng nói trong mộng hay không. Nếu thật sự có chút tâm tư báo thù, hắn hẳn sẽ bước chân vào Thần Hóa Sơn.Chử U muốn nhìn xem — nếu hắn thật sự vào được Thần Hóa Sơn, thì vị Tam Chủ kia sẽ làm thế nào. Trong hồ lô của Tam Chủ rốt cuộc chứa thứ gì?Đúng lúc ấy, chuông vang lên. Tiếng chuông nặng nề chấn động lòng người, âm hưởng ngân dài trên chủ phong.Trong đại trận, mấy vị Đại đệ tử đồng loạt rút kiếm, mũi kiếm cắm xuống tuyết, linh lực tuôn ra, hội tụ vào "Thông Thiên Kính" giữa tế đàn.Linh lực rót xuống, làm mặt tuyết dày trên đất nổ tung, cuồn cuộn dựng lên, khí tiên lan tỏa khắp nơi.Vài đạo linh quang trắng xóa từ trời giáng xuống, tụ hợp vào trong kính, vốn là nhờ sức mấy đệ tử kia thì không thể nào thúc động nổi.Nhưng Chử U vốn không mấy hứng thú với linh lực của đám phàm nhân kia. Chỉ không nghĩ đến con rồng bên trong giới tử vẫn im lìm, nàng liền buồn bực. Nhiều như vậy hỗn tạp linh lực xen lẫn trong một khối cũng không khiến Trường Ứng cảm thấy hứng thú. Con rồng này quả thật kén chọn, chỉ ưa thích nuốt lấy khí tức của nàng.Mấy đạo linh lực dâng lên, ngưng thành quầng sáng rực rỡ, như lụa trắng uốn lượn, rồi từ từ chìm vào trong kính.Nếu thuận lợi, trong kính sẽ nổi lên từng tầng gợn sóng, như băng tan trên hồ — đó chính là dấu hiệu cấm chế được giải.Thế nhưng... lần này trong kính lại không hề có gợn sóng.Trên chủ phong, các vị Tông chủ đều là tu sĩ Đại Thừa, tự nhiên nhận ra dị tượng. Bỗng thấy trong kính hiện lên một chữ, khi nhìn rõ, sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi —Một chữ "Ma".Đệ tử bày trận kinh hãi, vội rút linh lực, đại trận vỡ tan, mà kính cũng biến mất như nước tràn, chẳng còn tung tích.Đám đệ tử đứng ngoài trận căn bản không hiểu chuyện gì, chỉ thấy mấy sư huynh sư tỷ biến sắc, run rẩy bất an, liền xôn xao bàn tán, hiếu kỳ ngóng về phía trước.Một kẻ trong số đó run đến mức không cầm nổi kiếm, hai chân nhũn ra như mất xương, sắc mặt trắng bệch.Nhưng tiếng chuông lại vang lên. Trên chủ phong, vang dội một giọng nói ồm ồm, âm thanh rõ ràng không quá cao, nhưng lại có thể át hẳn tiếng chuông trầm nặng ấy."Khởi trận."Thanh âm kia rất dễ nhận ra, trầm nặng lại khàn khàn — chính là Chu Hi Chiếu.Trong đám người, Chử U hơi nhướng mày, hai tay giấu ra sau lưng, lặng lẽ kết một đạo pháp quyết, khiến cho lời nói của các Tông chủ trên chủ phong nàng đều nghe được rõ ràng."Chu Tông chủ, không được!""Tiên nhân đã nói lần này có hung hiểm, Chu Tông chủ cớ sao khăng khăng Khai Sơn?""Nếu đệ tử của bản phái xảy ra bất trắc, Chu Tông chủ làm sao gánh nổi?"Nhưng Chu Hi Chiếu vẫn khăng khăng nói: "Khởi trận."Các đệ tử trong trận hiểu ý, lại lần nữa đứng thẳng người. Ngay cả kẻ bị dọa đến hai chân nhũn ra cũng buộc phải vận linh lực.Chử U tuy đứng xa, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng —nàng cũng không phải bằng mắt thường mà thấy, nàng dùng thần thức.Khi nãy, trong "Thông Thiên Kính" hiện ra cổ tự đen đậm như mực, tựa như ma văn trên thân nàng. Không biết lần thứ hai khởi trận, chữ đó có còn hiện ra hay không.Nàng không rõ vì sao tiên trên trời biết nơi này có ma. Là do suy tính ra, hay là... thực sự tận mắt nhìn thấy?Thấy thiên kính lại sáng, trong gương như nổi lên một vũng nước, gợn sóng loang ra bốn phía. Mặt kính mờ mịt như bị phủ bụi, chỉ cần lau sạch, hẳn là có thể nhìn thấy tiên nhân trên trời.Không còn chữ "Ma"nữa, nhưng lại có gợn nước. Xem ra sơn môn đã mở.Lần này không thấy chữ "Ma" kia, vài vị Tông chủ trên chủ phong mới tạm yên lòng, song vẫn canh cánh, không dám chắc lần đầu có phải tiên nhân tính sai.Nhưng tiên trên chín tầng trời há dễ phạm sai lầm? Phàm nhân cầu tiên, một bước sai thì bước bước sai, mà nếu thành tiên rồi lại tính sai, chẳng phải là xúc phạm Thiên quy sao?Các Tông chủ đồng loạt ngửa đầu nhìn tháp đỉnh, sắc mặt khó coi, cùng chắp tay nói:
"Vọng Chu Tông chủ hạ chỉ thị."Từ trong tháp, âm thanh nặng nề của Chu Hi Chiếu truyền ra:
"Nếu cấm chế đã trừ, sơn môn đã mở, liền chọn đệ tử nhập núi. Phòng ngừa ma vật, cũng nhớ kỹ... chớ để việc này quấy nhiễu các tông môn đệ tử."Rõ ràng là muốn phong khẩu.Vài vị Tông chủ liền phất tay, sai đám đệ tử bày trận lúc nãy lập cấm khẩu chú.Hám Trúc lặng lẽ đứng bên cạnh, trông thấy mấy đệ tử kia sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, miệng rõ ràng động đậy nhưng không phát ra âm thanh nào. Lúc này nàng mới hiểu — quả nhiên đã bị hạ cấm khẩu chú.Sơn môn đã mở, bất luận có ma hay không, Thần Hóa Sơn chung quy vẫn phải tiến vào. Tiên nhân đã dỡ bỏ cấm chế, nếu không nhập núi, chẳng phải là làm Thiên giới mất mặt? Huống hồ trong đó cơ duyên, linh khí nhiều vô kể, ai có thể không động lòng....Chử U mân mê hạt giới tử trong tay, ngẩng đầu híp mắt nhìn chủ phong. Nếu vừa rồi không khởi trận lại lần nữa, e rằng sơn môn cũng chưa mở. Nàng không rõ Chu Hi Chiếu là thực sự không sợ ma, hay dù sợ vẫn miễn cưỡng khai sơn.Từ trí nhớ trong thân xác này, nàng chỉ biết năm ấy Chu Hi Chiếu dẫn đệ tử từ Thần Hóa Sơn đi ra, liền biến thành dáng vẻ không muốn gặp người này. Hắn đã trải qua chuyện gì, nàng không rõ.Chu Hi Chiếu trong lòng có chấp niệm, chấp niệm thì dễ sinh ma. Chử U khẽ cười, trong lòng chẳng có chút thương hại nào....Bốn phía đệ tử ồn ào hẳn lên. Nghe chủ phong Chu Hi Chiếu hạ lệnh "Khai Sơn", ai nấy mặt lộ vui mừng, hứng khởi nối nhau tiến về sau phong.Chỉ còn vài người ở lại chờ đồng môn bày trận.Kẻ vừa nãy run lẩy bẩy cũng thu kiếm đi, nghe có người hỏi:
"Khi nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại bày trận lần nữa? Ta thấy sắc mặt các sư huynh đều biến đổi, chẳng lẽ gặp phải trở ngại gì?"Người bị hỏi sắc mặt trắng bệch, muốn mở miệng nhưng không thể phát ra một chữ. Hai vai run lên không ngừng, hắn nhìn quanh, cau mày, như nuốt nghẹn trong lòng. Hồi lâu mới nắm chặt tay người hỏi....Chử U không vội đi ngay, chỉ dùng tâm âm truyền cho Hám Trúc:
"Ngươi không cần theo. Hãy đi một chuyến Thượng Hi thành, tìm kẻ thực sự biết, chớ ở nhân gian lưu lại lâu."Hám Trúc gật đầu, ghi nhớ trong lòng. Chỉ là không biết trên đời này thật sự có ai hiểu được cổ thuật tái tạo thân thể ấy.Nàng cúi mắt nhìn hạt giới tử trong tay Tôn chủ, trong lòng yên tâm hơn nhiều. Tiểu nha đầu kia không ở bên Tôn chủ, nàng mới bớt lo.Nàng không phải chán ghét Trường Ứng, chỉ là cứ gặp lại liền bàng hoàng. Từ sau khi bị nó thổ một luồng linh lực đánh bay, nàng càng tin rằng con rồng này không thể thân cận Tôn chủ quá mức.Hám Trúc mím môi, khẽ hỏi:
"Có cần thuộc hạ đưa Trường Ứng trở về Ma Vực không?"Lời vừa dứt, giới tử trong tay Chử U liền chấn động kịch liệt, suýt nữa rơi ra ngoài. Rõ ràng Trường Ứng nghe được.Chử U siết chặt giới tử, cau mày:
"Không cần. Ngươi không trị được nó đâu. Con rồng này bản lĩnh lớn lắm."Nghĩ đến ánh mắt vàng bình tĩnh đến đáng sợ của Trường Ứng đêm qua, lòng nàng dâng lên vô vàn cảm xúc lẫn lộn."Nhưng Tôn chủ mang theo nàng..." Hám Trúc cuống lên tới, nàng thực sự không muốn nhìn thấy con rồng này cùng Tôn chủ nhà nàng ở chung một chỗ.Con rồng này rõ ràng không vô hại như vẻ bề ngoài, nhìn dáng dấp ốm yếu giống như gió thổi một cái liền bay mất, nhưng ai biết được tâm tư có phải hay không đen tối, nếu là Tôn chủ bị nó ăn đến gắt gao, cũng không biết phải làm sao bây giờ.Nói đến có chút buồn cười, nàng là một ma nữ, nhưng lại một mực sợ thần duệ sơ sinh kia tâm tư không thuần.Chủ U liếc nàng một cái, nàng liền câm miệng.Cách đó không xa, đệ tử cả người đang run lên như cái sàng kia đã bắt lấy tay đồng môn, đang muốn hướng đến lòng bàn tay đó viết chữ, động tác còn chưa hạ xuống, Chử U liền đoán được chữ mà hắn muốn viết chính là gì.Nếu không nói được, liền dùng cách viết, nhưng người kia vừa viết được một nét, cái cổ bỗng như bị ai đó chặn lấy.Hắn không chỉ nói không ra lời, còn suýt mất đi hơi thở, liền vội vàng thu tay về, không dám viết thêm một nét nào nữa.Đồng môn của hắn sửng sốt hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn viết chữ gì, cái huynh thấy trên "Thông Thiên Kính" đến tột cùng là thế nào?"Mấy tên đệ tử đang vây quanh một nơi nghe vậy cùng nhau nhìn về phía "Thông Thiên Kính", không ngờ chiếc gương đồng khảm ngọc có hình chim loan kia lại đột nhiên bay lên giữa không trung, vèo một tiếng đã đến bên trên chủ phong, hiển nhiên là bị Tông chủ của Hoa Thừa Tông thu hồi lại.Đệ tử vừa định viết chữ vào lòng bàn tay kia liên tiếp lắc đầu, một chữ cũng không nói, cứ vừa đi vừa run lập cập."Sư huynh, sao ngươi lại không nói lời nào?Nói làm thế nào được, hắn lại bắt lấy tay đồng môn định viết tiếp, nhưng ngón trỏ vừa đưa ra, hắn lại cuống quýt rút về, sắc mặt trắng bệch thành một mảnh, im lặng lắc đầu.Thấy như vậy những người còn lại không thể làm gì khác hơn là cùng ở bên hắn, có khi là đã bị điều gì đó dọa sợ đến mất hồn.Chử U vẫn chăm chú mân mê hạt giới tử, không biết vì sao con rồng bên trong giới tử tựa hồ an phận rất nhiều.Cũng không phải đột nhiên, mà rõ ràng là sau khi Hám Trúc rời đi, Trường Ứng liền yên tĩnh lại, không có ở bên trong khóc lóc náo loạn nữa, đặc biệt ngoan ngoãn hơn.Chử U không biết một rồng một ma đến tột cùng kết nên mối thù gì, mà mỗi lần nhìn thấy nhau liền ngứa mắt, giống như tranh sủng vậy, thật là kì quái.Giới tử yên tĩnh lại, Trường Ứng truyền âm thanh ra, giọng nói mềm mại mà vô tình:
"Muốn đi ra ngoài."Chử U cười nhạt:
"Cầu ta sao? Cầu không phải như thế.""Vậy... phải thế nào?" Trường Ứng ngoan ngoãn hỏi.Trường Ứng hồ đồ vô tri, dáng dấp ngây thơ như tiểu hài tử. Nhưng Chử U rõ, con rồng này tuyệt không nhỏ bé như vẻ ngoài. Pháp thuật tái tạo thân thể, nàng chỉ từng thấy ghi chép trong thượng cổ điển tịch, không biết nó học được từ đâu.Sinh tử luân hồi vốn là nhân quả. Có sinh tất có tử, có tử tất có sinh. Nhưng con rồng này lại nghịch thiên mà đi, lại chưa chạm đến Thiên đạo, trong đó tất có bí ẩn.Chử U chậm rãi nói:
"Đương nhiên phải có thứ trao đổi. Ngươi có thể cho ta cái gì?""Ngươi muốn cái gì?" Trường Ứng ngập ngừng, giọng yếu ớt như hơi thở mỏng.Nếu ở ngoài giới tử, Chử U hẳn sẽ thấy đôi mắt vàng kia lạnh lùng vô cảm."Đưa ta một chiếc sừng của ngươi." Chử U chế nhạo, cố ý dọa nó.Tưởng rằng nó sẽ hoảng sợ, không ngờ trong giới tử Trường Ứng lại ngập ngừng đáp:
"Sừng của ta... còn chưa mọc đủ."Trĩ nhi tiếng nói giống như mềm mại, nhưng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc....Chử U theo đệ tử tiến vào sau phong. Vừa đặt chân xuống đã thấy hàn đàm đóng băng, mặt nước dâng lên từng tầng gợn sóng, hệt như hình ảnh trong "Thông Thiên Kính."Bên hồ, vài đệ tử đã nhảy vào trong nước.Chử U đảo mắt tìm kiếm, nhưng không thấy kẻ ngu si kia, trong lòng hơi nhíu mày — chẳng lẽ hắn đã vào trong rồi?Nàng càng lúc càng ngửi rõ một tia tiên khí mơ hồ. Không biết là có người tới, hay do cấm chế đầm nước đã giải.Trong giới tử, Trường Ứng lại giãy giụa. Rõ ràng chỉ cần nghĩ, nó có thể ra ngoài, nhưng lại giả bộ như thật sự bị nhốt, cứ đụng vào vách giới tử không ngừng.Không biết là ngoan thật, hay chỉ đang giả vờ.Bỗng bên tai Chử U vang lên một giọng nói khác:
"Cho phép sao?"Không có phấn chấn, mà phảng phất như khúc cổ cầm trong núi sâu, nghe rất xa xăm, trầm lắng.Chử U đang mải tìm kẻ ngu si, nghe vậy thì ánh mắt đột nhiên dừng lại. Lưng nàng lạnh toát, bàn tay run khẽ, ánh mắt hiện lên nét kinh ngạc, đưa hạt giới tử lên trước mắt."Ngươi, đang dùng giọng của ai mà nói chuyện?"
"Còn nhỏ tuổi, ta hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Sao lại không ngoan?"Trường Ứng dường như hiểu được "ngoan" là gì, dùng giọng trẻ con non nớt đáp:
"Ta không biết."Nàng ngừng một lát, rồi thản nhiên nói tiếp:
"Không biết ngươi vào mộng ai, chỉ cảm thấy... việc ngươi làm chính là vào mộng."Không ngờ này như vậy vẫn là bằng cảm giá đoán sao, Chử U thầm nghĩ.Nàng cúi mắt, bắt gặp ánh nhìn trong trẻo mà lạnh lẽo của Trường Ứng. Tiểu long này bình tĩnh đến mức thái quá, còn cố chấp áp sát người nàng, như muốn tìm hơi ấm."Ngươi hẳn là đang đùa ta?" Nàng khép mắt, giọng lạnh lùng nói.Trường Ứng như không hiểu, hoặc giả vờ không hiểu, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Nàng còn cố ý hỏi lại bằng giọng mềm mại, lạnh lùng:
"Đùa...làm sao đùa?"Chử U nhấc tay, ngón trỏ bật nhẹ lên trán nàng. Trán trắng bệch lập tức in một dấu đỏ nhạt.Trên gương mặt nhỏ nhắn thêm một vệt hồng, thoạt nhìn giống như vừa có chút sinh khí.Chử U thấy tay ngứa ngáy, không nhịn được lại gõ thêm mấy cái, ngón tay khẽ khàng chạm như trêu chọc.Trường Ứng ngẩng mặt, môi mím lại, trong mắt ánh lên sát khí, nhưng vẫn không nói nửa câu phản kháng.Trong lòng Chử U treo lơ lửng một mối lo, cũng không phải vì sợ, mà bởi nàng chưa muốn con rồng này thoát khỏi sự khống chế của mình quá sớm. Nghĩ vậy, ngón tay nàng lại khẽ móc vào trán Trường Ứng:
"Dựa lại gần đây."Trường Ứng thật sự nghe lời, lại gần, ngẩng mặt, chẳng hề để tâm đến đau đớn vừa rồi.Chử U không rõ nàng thật sự không biết oán hận hay chỉ giả vờ, ngón tay ấm áp đặt lên mi tâm nàng, đột nhiên xuyên vào biển ý thức mờ mịt sương khói kia.Biển ý thức của Trường Ứng vẫn như trước, không có nhiều biến hóa, trống rỗng, chẳng ghi dấu tích gì.Chử U thu tay, trong lòng dần bình ổn, rồi nhắm mắt ngồi xếp bằng tĩnh tọa. Nàng chỉ khẽ dùng thần niệm bước vào giấc mộng, trước mắt liền trở nên mờ ảo. Càng lúc càng nhiều Ma khí độc hại trong mắt cần được áp chế, linh lực hao tổn ngày một nặng.Trường Ứng thấy nàng không để ý mình, liền nghiêng người dựa vào, rồi cứ thế ngủ say, nàng làm đến tự nhiên như là chiếm núi làm vua vậy.Ngày khai sơn ở Thần Hóa Sơn, hương khói trên chủ phong lượn lờ, phủ núi xanh bạc trắng, các tông môn lớn nhỏ đồng loạt tụ tập, chỉ thiếu mỗi Chu Hi Chiếu.Người vốn phải chủ trì đại điển — Chu Hi Chiếu, lúc này vẫn còn ở trên tháp cao phía sau lư hương, đóng cửa không ra.Dưới núi, thông thiên đại trận đã được bày sẵn, chỉ chờ các vị Tông chủ trên chủ phong phát hiệu lệnh. Chuông vừa ngân, các đại đệ tử trong trận sẽ đồng loạt mở trận, truyền linh lực vào "Thông Thiên Kính", để báo cho thần tiên trên trời, khiến cấm chế trên hồ được giải.Đệ tử tám phương tông môn đều đã tề tựu dưới chân núi, phần lớn tu vi Kim Đan, cũng có kẻ đã luyện thành Nguyên Anh, một số ít mới Trúc Cơ, nhưng đều coi như đã nhập môn chính đạo.Chử U đứng trong đám đông, vẫn mượn thân xác phàm nhân, ẩn mình giữa họ, không gây chú ý. Bên cạnh nàng là Hám Trúc, vốn thiếu mất một con rồng, mà con rồng ấy sớm đã bị nàng thu vào trong giới tử, không thể có được nhân thân.Con rồng này cũng thật kỳ lạ — thân thể thì như kẻ bệnh hoạn hấp hối, nhưng thần hồn lại cường đại đến mức phàm thân không chịu nổi.Lúc trước Trường Ứng còn muốn lặng lẽ nhập vào thân thể phàm nhân kia, nhưng bị nàng bắt gặp. Khi thấy thân xác ấy sắp thất khiếu chảy máu, Chử U vội vàng kéo Trường Ứng ra.Thần duệ mà thế này sao? Vừa mới hạ phàm đã suýt hại người đến chết, đúng là một kẻ phản nghịch chẳng có chút bản lĩnh.Chử U chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ có thể phong nàng trong giới tử, mang theo bên người. Còn trên thân đệ tử kia, nàng bố trí vài đạo thuật pháp, để phòng hắn bỗng dưng tỉnh lại ngây ngốc dự đại điển, gây rối chuyện của nàng.Ánh mắt nàng đảo một vòng, liền tìm được kẻ ngu si mà mình từng bước vào mộng. Tên ngốc đó quần áo có phần lôi thôi, mặc một thân đệ tử bào thô ráp, chứ không phải bộ hắc y trong mộng, trong tay cũng không có thanh kiếm nào.Hắn cúi đầu đứng lặng, bên cạnh vừa khéo lại là kẻ từng bắt nạt hắn. Có lẽ sợ tay áo vô tình chạm vào người kia, hai tay hắn đan chặt vào nhau trước ngực, mười ngón còn ghì chặt ống tay áo rộng.Dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, kẻ ngu si ngẩng đầu. Hắn thoáng thấy một nam tử xa lạ đang dõi theo, liền vội vàng cúi đầu né tránh, tóc rũ che kín trán, che đi cả đôi mắt.Mà nam tử xa lạ kia, chính là thân xác mà Chử U đang mượn. Nàng xoay xoay hạt giới tử trắng trong tay, bên trong con rồng gào thét dữ dội, khiến cả giới tử cũng rung lắc không yên.Ánh mắt nàng chưa rời đi, cứ chăm chú nhìn kẻ ngu si kia. Trong mộng, hắn giết chóc khắp nơi, cũng không hề đỏ mắt, nhưng lúc này, rời khỏi mộng cảnh, lại co rúm run rẩy như chim cút, yếu ớt, chẳng còn chút hung khí nào.Không biết kẻ ngu si đó có nghe thấy những lời nàng nói trong mộng hay không. Nếu thật sự có chút tâm tư báo thù, hắn hẳn sẽ bước chân vào Thần Hóa Sơn.Chử U muốn nhìn xem — nếu hắn thật sự vào được Thần Hóa Sơn, thì vị Tam Chủ kia sẽ làm thế nào. Trong hồ lô của Tam Chủ rốt cuộc chứa thứ gì?Đúng lúc ấy, chuông vang lên. Tiếng chuông nặng nề chấn động lòng người, âm hưởng ngân dài trên chủ phong.Trong đại trận, mấy vị Đại đệ tử đồng loạt rút kiếm, mũi kiếm cắm xuống tuyết, linh lực tuôn ra, hội tụ vào "Thông Thiên Kính" giữa tế đàn.Linh lực rót xuống, làm mặt tuyết dày trên đất nổ tung, cuồn cuộn dựng lên, khí tiên lan tỏa khắp nơi.Vài đạo linh quang trắng xóa từ trời giáng xuống, tụ hợp vào trong kính, vốn là nhờ sức mấy đệ tử kia thì không thể nào thúc động nổi.Nhưng Chử U vốn không mấy hứng thú với linh lực của đám phàm nhân kia. Chỉ không nghĩ đến con rồng bên trong giới tử vẫn im lìm, nàng liền buồn bực. Nhiều như vậy hỗn tạp linh lực xen lẫn trong một khối cũng không khiến Trường Ứng cảm thấy hứng thú. Con rồng này quả thật kén chọn, chỉ ưa thích nuốt lấy khí tức của nàng.Mấy đạo linh lực dâng lên, ngưng thành quầng sáng rực rỡ, như lụa trắng uốn lượn, rồi từ từ chìm vào trong kính.Nếu thuận lợi, trong kính sẽ nổi lên từng tầng gợn sóng, như băng tan trên hồ — đó chính là dấu hiệu cấm chế được giải.Thế nhưng... lần này trong kính lại không hề có gợn sóng.Trên chủ phong, các vị Tông chủ đều là tu sĩ Đại Thừa, tự nhiên nhận ra dị tượng. Bỗng thấy trong kính hiện lên một chữ, khi nhìn rõ, sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi —Một chữ "Ma".Đệ tử bày trận kinh hãi, vội rút linh lực, đại trận vỡ tan, mà kính cũng biến mất như nước tràn, chẳng còn tung tích.Đám đệ tử đứng ngoài trận căn bản không hiểu chuyện gì, chỉ thấy mấy sư huynh sư tỷ biến sắc, run rẩy bất an, liền xôn xao bàn tán, hiếu kỳ ngóng về phía trước.Một kẻ trong số đó run đến mức không cầm nổi kiếm, hai chân nhũn ra như mất xương, sắc mặt trắng bệch.Nhưng tiếng chuông lại vang lên. Trên chủ phong, vang dội một giọng nói ồm ồm, âm thanh rõ ràng không quá cao, nhưng lại có thể át hẳn tiếng chuông trầm nặng ấy."Khởi trận."Thanh âm kia rất dễ nhận ra, trầm nặng lại khàn khàn — chính là Chu Hi Chiếu.Trong đám người, Chử U hơi nhướng mày, hai tay giấu ra sau lưng, lặng lẽ kết một đạo pháp quyết, khiến cho lời nói của các Tông chủ trên chủ phong nàng đều nghe được rõ ràng."Chu Tông chủ, không được!""Tiên nhân đã nói lần này có hung hiểm, Chu Tông chủ cớ sao khăng khăng Khai Sơn?""Nếu đệ tử của bản phái xảy ra bất trắc, Chu Tông chủ làm sao gánh nổi?"Nhưng Chu Hi Chiếu vẫn khăng khăng nói: "Khởi trận."Các đệ tử trong trận hiểu ý, lại lần nữa đứng thẳng người. Ngay cả kẻ bị dọa đến hai chân nhũn ra cũng buộc phải vận linh lực.Chử U tuy đứng xa, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng —nàng cũng không phải bằng mắt thường mà thấy, nàng dùng thần thức.Khi nãy, trong "Thông Thiên Kính" hiện ra cổ tự đen đậm như mực, tựa như ma văn trên thân nàng. Không biết lần thứ hai khởi trận, chữ đó có còn hiện ra hay không.Nàng không rõ vì sao tiên trên trời biết nơi này có ma. Là do suy tính ra, hay là... thực sự tận mắt nhìn thấy?Thấy thiên kính lại sáng, trong gương như nổi lên một vũng nước, gợn sóng loang ra bốn phía. Mặt kính mờ mịt như bị phủ bụi, chỉ cần lau sạch, hẳn là có thể nhìn thấy tiên nhân trên trời.Không còn chữ "Ma"nữa, nhưng lại có gợn nước. Xem ra sơn môn đã mở.Lần này không thấy chữ "Ma" kia, vài vị Tông chủ trên chủ phong mới tạm yên lòng, song vẫn canh cánh, không dám chắc lần đầu có phải tiên nhân tính sai.Nhưng tiên trên chín tầng trời há dễ phạm sai lầm? Phàm nhân cầu tiên, một bước sai thì bước bước sai, mà nếu thành tiên rồi lại tính sai, chẳng phải là xúc phạm Thiên quy sao?Các Tông chủ đồng loạt ngửa đầu nhìn tháp đỉnh, sắc mặt khó coi, cùng chắp tay nói:
"Vọng Chu Tông chủ hạ chỉ thị."Từ trong tháp, âm thanh nặng nề của Chu Hi Chiếu truyền ra:
"Nếu cấm chế đã trừ, sơn môn đã mở, liền chọn đệ tử nhập núi. Phòng ngừa ma vật, cũng nhớ kỹ... chớ để việc này quấy nhiễu các tông môn đệ tử."Rõ ràng là muốn phong khẩu.Vài vị Tông chủ liền phất tay, sai đám đệ tử bày trận lúc nãy lập cấm khẩu chú.Hám Trúc lặng lẽ đứng bên cạnh, trông thấy mấy đệ tử kia sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, miệng rõ ràng động đậy nhưng không phát ra âm thanh nào. Lúc này nàng mới hiểu — quả nhiên đã bị hạ cấm khẩu chú.Sơn môn đã mở, bất luận có ma hay không, Thần Hóa Sơn chung quy vẫn phải tiến vào. Tiên nhân đã dỡ bỏ cấm chế, nếu không nhập núi, chẳng phải là làm Thiên giới mất mặt? Huống hồ trong đó cơ duyên, linh khí nhiều vô kể, ai có thể không động lòng....Chử U mân mê hạt giới tử trong tay, ngẩng đầu híp mắt nhìn chủ phong. Nếu vừa rồi không khởi trận lại lần nữa, e rằng sơn môn cũng chưa mở. Nàng không rõ Chu Hi Chiếu là thực sự không sợ ma, hay dù sợ vẫn miễn cưỡng khai sơn.Từ trí nhớ trong thân xác này, nàng chỉ biết năm ấy Chu Hi Chiếu dẫn đệ tử từ Thần Hóa Sơn đi ra, liền biến thành dáng vẻ không muốn gặp người này. Hắn đã trải qua chuyện gì, nàng không rõ.Chu Hi Chiếu trong lòng có chấp niệm, chấp niệm thì dễ sinh ma. Chử U khẽ cười, trong lòng chẳng có chút thương hại nào....Bốn phía đệ tử ồn ào hẳn lên. Nghe chủ phong Chu Hi Chiếu hạ lệnh "Khai Sơn", ai nấy mặt lộ vui mừng, hứng khởi nối nhau tiến về sau phong.Chỉ còn vài người ở lại chờ đồng môn bày trận.Kẻ vừa nãy run lẩy bẩy cũng thu kiếm đi, nghe có người hỏi:
"Khi nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại bày trận lần nữa? Ta thấy sắc mặt các sư huynh đều biến đổi, chẳng lẽ gặp phải trở ngại gì?"Người bị hỏi sắc mặt trắng bệch, muốn mở miệng nhưng không thể phát ra một chữ. Hai vai run lên không ngừng, hắn nhìn quanh, cau mày, như nuốt nghẹn trong lòng. Hồi lâu mới nắm chặt tay người hỏi....Chử U không vội đi ngay, chỉ dùng tâm âm truyền cho Hám Trúc:
"Ngươi không cần theo. Hãy đi một chuyến Thượng Hi thành, tìm kẻ thực sự biết, chớ ở nhân gian lưu lại lâu."Hám Trúc gật đầu, ghi nhớ trong lòng. Chỉ là không biết trên đời này thật sự có ai hiểu được cổ thuật tái tạo thân thể ấy.Nàng cúi mắt nhìn hạt giới tử trong tay Tôn chủ, trong lòng yên tâm hơn nhiều. Tiểu nha đầu kia không ở bên Tôn chủ, nàng mới bớt lo.Nàng không phải chán ghét Trường Ứng, chỉ là cứ gặp lại liền bàng hoàng. Từ sau khi bị nó thổ một luồng linh lực đánh bay, nàng càng tin rằng con rồng này không thể thân cận Tôn chủ quá mức.Hám Trúc mím môi, khẽ hỏi:
"Có cần thuộc hạ đưa Trường Ứng trở về Ma Vực không?"Lời vừa dứt, giới tử trong tay Chử U liền chấn động kịch liệt, suýt nữa rơi ra ngoài. Rõ ràng Trường Ứng nghe được.Chử U siết chặt giới tử, cau mày:
"Không cần. Ngươi không trị được nó đâu. Con rồng này bản lĩnh lớn lắm."Nghĩ đến ánh mắt vàng bình tĩnh đến đáng sợ của Trường Ứng đêm qua, lòng nàng dâng lên vô vàn cảm xúc lẫn lộn."Nhưng Tôn chủ mang theo nàng..." Hám Trúc cuống lên tới, nàng thực sự không muốn nhìn thấy con rồng này cùng Tôn chủ nhà nàng ở chung một chỗ.Con rồng này rõ ràng không vô hại như vẻ bề ngoài, nhìn dáng dấp ốm yếu giống như gió thổi một cái liền bay mất, nhưng ai biết được tâm tư có phải hay không đen tối, nếu là Tôn chủ bị nó ăn đến gắt gao, cũng không biết phải làm sao bây giờ.Nói đến có chút buồn cười, nàng là một ma nữ, nhưng lại một mực sợ thần duệ sơ sinh kia tâm tư không thuần.Chủ U liếc nàng một cái, nàng liền câm miệng.Cách đó không xa, đệ tử cả người đang run lên như cái sàng kia đã bắt lấy tay đồng môn, đang muốn hướng đến lòng bàn tay đó viết chữ, động tác còn chưa hạ xuống, Chử U liền đoán được chữ mà hắn muốn viết chính là gì.Nếu không nói được, liền dùng cách viết, nhưng người kia vừa viết được một nét, cái cổ bỗng như bị ai đó chặn lấy.Hắn không chỉ nói không ra lời, còn suýt mất đi hơi thở, liền vội vàng thu tay về, không dám viết thêm một nét nào nữa.Đồng môn của hắn sửng sốt hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn viết chữ gì, cái huynh thấy trên "Thông Thiên Kính" đến tột cùng là thế nào?"Mấy tên đệ tử đang vây quanh một nơi nghe vậy cùng nhau nhìn về phía "Thông Thiên Kính", không ngờ chiếc gương đồng khảm ngọc có hình chim loan kia lại đột nhiên bay lên giữa không trung, vèo một tiếng đã đến bên trên chủ phong, hiển nhiên là bị Tông chủ của Hoa Thừa Tông thu hồi lại.Đệ tử vừa định viết chữ vào lòng bàn tay kia liên tiếp lắc đầu, một chữ cũng không nói, cứ vừa đi vừa run lập cập."Sư huynh, sao ngươi lại không nói lời nào?Nói làm thế nào được, hắn lại bắt lấy tay đồng môn định viết tiếp, nhưng ngón trỏ vừa đưa ra, hắn lại cuống quýt rút về, sắc mặt trắng bệch thành một mảnh, im lặng lắc đầu.Thấy như vậy những người còn lại không thể làm gì khác hơn là cùng ở bên hắn, có khi là đã bị điều gì đó dọa sợ đến mất hồn.Chử U vẫn chăm chú mân mê hạt giới tử, không biết vì sao con rồng bên trong giới tử tựa hồ an phận rất nhiều.Cũng không phải đột nhiên, mà rõ ràng là sau khi Hám Trúc rời đi, Trường Ứng liền yên tĩnh lại, không có ở bên trong khóc lóc náo loạn nữa, đặc biệt ngoan ngoãn hơn.Chử U không biết một rồng một ma đến tột cùng kết nên mối thù gì, mà mỗi lần nhìn thấy nhau liền ngứa mắt, giống như tranh sủng vậy, thật là kì quái.Giới tử yên tĩnh lại, Trường Ứng truyền âm thanh ra, giọng nói mềm mại mà vô tình:
"Muốn đi ra ngoài."Chử U cười nhạt:
"Cầu ta sao? Cầu không phải như thế.""Vậy... phải thế nào?" Trường Ứng ngoan ngoãn hỏi.Trường Ứng hồ đồ vô tri, dáng dấp ngây thơ như tiểu hài tử. Nhưng Chử U rõ, con rồng này tuyệt không nhỏ bé như vẻ ngoài. Pháp thuật tái tạo thân thể, nàng chỉ từng thấy ghi chép trong thượng cổ điển tịch, không biết nó học được từ đâu.Sinh tử luân hồi vốn là nhân quả. Có sinh tất có tử, có tử tất có sinh. Nhưng con rồng này lại nghịch thiên mà đi, lại chưa chạm đến Thiên đạo, trong đó tất có bí ẩn.Chử U chậm rãi nói:
"Đương nhiên phải có thứ trao đổi. Ngươi có thể cho ta cái gì?""Ngươi muốn cái gì?" Trường Ứng ngập ngừng, giọng yếu ớt như hơi thở mỏng.Nếu ở ngoài giới tử, Chử U hẳn sẽ thấy đôi mắt vàng kia lạnh lùng vô cảm."Đưa ta một chiếc sừng của ngươi." Chử U chế nhạo, cố ý dọa nó.Tưởng rằng nó sẽ hoảng sợ, không ngờ trong giới tử Trường Ứng lại ngập ngừng đáp:
"Sừng của ta... còn chưa mọc đủ."Trĩ nhi tiếng nói giống như mềm mại, nhưng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc....Chử U theo đệ tử tiến vào sau phong. Vừa đặt chân xuống đã thấy hàn đàm đóng băng, mặt nước dâng lên từng tầng gợn sóng, hệt như hình ảnh trong "Thông Thiên Kính."Bên hồ, vài đệ tử đã nhảy vào trong nước.Chử U đảo mắt tìm kiếm, nhưng không thấy kẻ ngu si kia, trong lòng hơi nhíu mày — chẳng lẽ hắn đã vào trong rồi?Nàng càng lúc càng ngửi rõ một tia tiên khí mơ hồ. Không biết là có người tới, hay do cấm chế đầm nước đã giải.Trong giới tử, Trường Ứng lại giãy giụa. Rõ ràng chỉ cần nghĩ, nó có thể ra ngoài, nhưng lại giả bộ như thật sự bị nhốt, cứ đụng vào vách giới tử không ngừng.Không biết là ngoan thật, hay chỉ đang giả vờ.Bỗng bên tai Chử U vang lên một giọng nói khác:
"Cho phép sao?"Không có phấn chấn, mà phảng phất như khúc cổ cầm trong núi sâu, nghe rất xa xăm, trầm lắng.Chử U đang mải tìm kẻ ngu si, nghe vậy thì ánh mắt đột nhiên dừng lại. Lưng nàng lạnh toát, bàn tay run khẽ, ánh mắt hiện lên nét kinh ngạc, đưa hạt giới tử lên trước mắt."Ngươi, đang dùng giọng của ai mà nói chuyện?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me