Bhtt Edit Dai Yeu
Bên trong giới tử, con rồng giãy giụa một trận, va đập vào giới tử ấy chẳng khác nào con kiến nhỏ bị kẹt giữa hai ngón tay Chử U, chỉ có thể xoay vòng vòng.Chử U co chặt năm ngón tay, giữ giới tử trong lòng bàn tay, rồi phân ra một tia thần thức dò vào, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng bên trong.Trong giới tử có một mảnh thiên địa riêng biệt — núi non sông hồ, hoa cỏ cây cối đều hiện hữu, tựa như một chốn đào nguyên ngoài thế tục.Mà con Hắc Long kia lại cuộn mình trong hồ nước. Thân thể nó mảnh dài, so với rong rêu còn mảnh hơn, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra nơi đỉnh đầu đang nhú ra một cái sừng rồng nhỏ xíu.Trường Ứng dường như đã mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, thả nổi trong nước như thể đã không còn hơi thở.Sau khi tiến vào giới tử, Chử U hóa ra hình người, mái tóc bạc dài rủ xuống bờ vai. Nàng búng ngón tay một cái, con rồng trong nước liền bị hút lên, ướt sũng, rơi gọn vào trong tay nàng.Nhân lúc nó chưa tỉnh, nàng lại hóa thành thần thức, chui vào nơi biển ý thức mà nàng nhiều lần nhìn nhưng không thể hiểu nổi kia.Vừa hóa thần thức, mái tóc trắng cùng khí tức ma tính nơi nàng lập tức biến mất. Con rồng bị nàng nâng cũng rơi "bịch" xuống thảm cỏ mềm, nhưng cú va chạm ấy chẳng đủ để đánh thức nó.Trong biển ý thức của Trường Ứng dường như thiếu đi một lớp sương mù che chắn, đã có thể lờ mờ nhìn thấy từng tia linh quang đang được bao bọc. Những tia linh quang ấy vô số kể, không thể nào đếm xuể.Chỉ là, chúng vẫn được hộ vệ quá chặt, không sao chạm tới được.Chử U cách một biển ý thức ấy, khom người nhấc con rồng nhỏ trên cỏ lên, còn đặc biệt dẫn một tia linh lực đưa đến bên mép nó.Đôi mắt Trường Ứng chợt mở, thực sự tỉnh lại, lập tức há miệng muốn cắn lấy sợi linh lực kia — nhưng lại cắn hụt.Thấy nó vừa há miệng, Chử U liền thu linh lực lại, bóp chặt đầu rồng, hỏi:
"Ngươi còn nhớ mình vừa nói gì không?"Đôi mắt vàng lạnh lẽo khẽ chớp, trong miệng rồng lại phát ra tiếng người, giọng nói mềm mại nhu thuận chẳng khác nào Trĩ nhi:
"Cái... sừng của ta... còn chưa mọc đủ.""Ngươi không nhớ rõ?" Chử U vừa giận vừa bất lực. Không ngờ con rồng này lại trêu chọc nàng một phen, liền đã quên sạch.Trường Ứng chỉ nghi hoặc khẽ "Ừ" một tiếng, âm điệu trở lại như bình thường.Chử U rút thần thức về thân thể, cuối cùng buông lỏng tay đang nắm chặt giới tử.Bỗng một tiếng "rầm" vang lên, có người ngã xuống hàn đàm, bọt nước bắn tung toé khắp nơi.Nước lạnh trong đầm tràn đầy linh khí, như có dòng suối vô tận từ bờ vỡ tràn ra. Đệ tử Tiên môn kinh hãi, chỉ muốn lập tức ngồi xuống tu luyện, nhưng còn chưa kịp đã bị đồng môn kéo đứng dậy."Trong Thần Hóa Sơn linh khí càng dồi dào, mau xuống nước tìm sơn môn đi!" Có người vội vàng thúc giục.Lập tức lại có mấy người nhảy xuống đầm, tranh nhau chẳng khác nào cá chép vượt Long Môn.Lớp băng dày ba thước trên mặt hồ đã tan, nhưng dưới đáy nước vẫn lạnh thấu xương, như dao cắt quanh thân. Mấy đệ tử vừa nhảy xuống liền kêu "oa" một tiếng, toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa không còn sức quẫy chân.Chử U hồi tưởng âm thanh vừa rồi, không ngờ lại nghe êm tai đến thế. Nghĩ đến, tiếng nói vốn dĩ của Trường Ứng hẳn phải là như vậy — không đơn bạc, cũng không sắc nhọn, càng không yếu mềm như Trĩ nhi. Lạnh lẽo, bình tĩnh, đúng là khí chất của nó.Chỉ là quá xa lạ — ngay cả Thiên giới, số rồng có năng lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà chưa từng có giọng nào giống hệt như vậy.Đột nhiên, một luồng linh khí băng lãnh bùng nổ, xô dạt đầm nước lạnh lẽo, rồi nhanh chóng tan biến trong không trung.Phàm nhân đứng ven hồ kinh hãi lùi lại, tim còn đập thình thịch, chăm chú nhìn mặt đầm mà chẳng thấy được gì.Chử U thì đoán được đại khái: e là có người đã tìm ra sơn môn, một khi cửa mở, linh khí trong Thần Hóa Sơn liền trào dâng.Đầm nước vì luồng linh khí mãnh liệt ấy mà sôi trào, từng cột nước vọt lên như những mũi băng tiễn bắn khắp nơi. Chử U chỉ khẽ xoay cổ tay, những giọt nước ngay trước mặt liền đổi hướng, tránh đi gương mặt nàng, bắn ra chỗ khác.Dù là nàng cũng bị chấn động bởi linh lực ngút trời kia, đến mức tâm thần thoáng rung động. Sau khi hoàn hồn, nàng vẫn không tìm ra tung tích kẻ ngu si kia.Đám đệ tử Tiên môn lục tục đâm vào trong hồ nước, mà cái người không vào được môn đang từ đáy nước chậm chạp trồi lên. Từng người từng người một cả người dầm dề nằm nhoài bên bờ, trong đó có một người vừa run cầm cập vừa thở hỗn hễn, vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta rõ ràng đều đã tu đến Kim Đan, vì sao không thể tiến vào được sơn môn!"Có lẽ đang điên tiết tức giận, hắn còn giơ tay đột nhiên đánh về mặt nước, lòng bàn tay một mảnh đỏ chót, đập đến mặt đầm gợn nước rung động.Chử U cau mày, tìm khí tức của kẻ ngu si kia, nhưng thế nào cũng tìm không được, giống như đã biến mất không chút tăm hơi.Lẽ nào, trong lúc nàng lơ là, hắn đã vào được sơn môn?Lúc này, một đệ tử tức giận quát:
"Có một kẻ mới luyện khí thôi, vậy mà lại vượt qua sơn môn! Ta còn định túm áo hắn, ai ngờ bị cấm chế đánh bật ra."Trong số những kẻ mới luyện khí, vốn chẳng có bao nhiêu người — mà kẻ ngu si ấy đúng là một trong số đó.Nàng vốn định dùng thần thức bám theo hắn tiến vào Thần Hóa Sơn, nhưng giờ hắn đã đi rồi, thì nàng...Ngay lúc ấy, lại có vài đệ tử được kéo lên bờ. Trong số đó có mấy gương mặt quen thuộc, chính là đồng môn của kẻ ngu si kia. Họ nhìn nhau, kinh ngạc thốt:
"Sư đệ vừa rồi... là đã đi vào trong sao?""Ta rõ ràng thấy hắn đi vào, nhưng bên trong toàn là Yêu thú. Hắn... hắn nếu gặp chuyện bất trắc, e rằng sẽ chẳng ra được...""Ta gọi hắn, mà ngay cả quay đầu hắn cũng không thèm, vậy thì có thật là sư đệ không?"Kẻ ngu si trong mộng kia bị một chiêu kiếm đâm vào eo
"Chết bên trong cũng đáng. Thần Hóa Sơn nào phải chỗ muốn ra là ra, đã dám bước vào thì nên có giác ngộ chịu chết."Chử U hạ mắt, nhìn chằm chằm xuống đầm nước sâu thăm thẳm. Nàng vốn định nhảy xuống, nhưng còn chưa kịp bước, giới tử trong tay bỗng rung động, con rồng nhỏ bên trong dập đầu liên hồi.Giới tử bị nó đụng mạnh mà chẳng hề nứt vỡ, nhưng cái kiểu va đầu này, hẳn phải va đến choáng váng rồi.Nàng dừng lại, khẽ niết viên giới tử, lắng nghe ý tứ:
"Ngươi là rồng, chẳng lẽ lại sợ nước?"Vừa dứt lời, trong lòng nàng bỗng dấy lên nghi ngờ.Hình như có gì đó không đúng. Nghĩ kỹ lại, hôm nay vẫn chưa thấy Kinh Khách Tâm, vậy kẻ ngu si kia thực sự đã vào Thần Hóa Sơn sao?Dù sao nàng cũng chưa tận mắt chứng kiến, việc ấy thật giả khó phân.Kinh Khách Tâm đâu phải hạng tầm thường, hôm đó vẫn chưa lộ diện, chắc hẳn đã lẩn đi nơi nào rồi.Rồng trong giới tử tựa hồ cũng hiểu ra điều gì, rõ ràng nàng nghĩ đến đâu nó cũng cảm ứng được, nhưng chẳng dám thốt với Chử U nửa lời, chỉ ngốc nghếch dập đầu. Như thế xem ra, vẫn còn biết điều.Chử U khẽ cong môi cười, rồi chậm rãi lùi khỏi bờ đầm. Những người chung quanh thấy nàng đứng đó hồi lâu, rõ ràng chăm chăm nhìn mặt đầm, vậy mà lại chẳng hề nhảy xuống, liền cho rằng nàng sợ hãi.Ai nấy đều tiếc nuối: chỉ cần tìm được sơn môn, có lẽ sẽ vào núi cầu được cơ duyên, còn nàng thì chỉ đứng đó phô trương mà rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì.Rời đầm, Chử U đi tới sau thung lũng, lấy ra từ giới tử một con chim oanh bằng giấy gấp. Trên thân giấy có vẽ những đường ma văn quái dị, đen sẫm như dây leo, quấn quýt khắp nơi. Nàng tung nó lên, tức thì cánh giấy giương ra, biến thành một chú chim nhỏ sống động, vỗ cánh bay cao.Chim oanh bằng giấy bay vút lên trời, trong miệng hót vang, tiếng hót uyển chuyển du dương.Âm thanh ấy nghe qua không khác mấy so với chim thường, nhưng rơi vào tai Ma tộc lại chẳng khác nào chiêng trống dồn dập, vang vọng chói tai.Trong vòng trăm dặm, chỉ cần có ma khí, đều sẽ nghe thấy.Tiếng hót vừa cất lên, ngoài thung lũng liền lộ ra một tia ma khí, dẫu bị cưỡng ép áp chế, vẫn khiến Chử U cảm nhận được nơi ẩn náu của con ma kia.Ngay khoảnh khắc ma khí rò rỉ, đại chung trên chủ phong bỗng vang lên, rồi những ngọn đỉnh khác cũng đồng loạt ứng tiếng, từng hồi từng hồi dồn dập.Chử U đang trú trong thân xác phàm nhân, tay nắm chặt viên giới tử nhỏ, còn bàn tay kia giơ lên, ra hiệu thu hồi. Chim oanh lập tức tan thành mảnh giấy vụn, lả tả bay theo gió.Nàng xoay người, men theo phương hướng ma khí vừa hiện mà đi.Viên giới tử nhỏ run lên từng hồi trong hai ngón tay nàng, như con sâu nhỏ ngọ nguậy trong lòng bàn tay.Chử U thoáng đau đầu, tự trấn an: tiểu nha đầu này vốn không có linh lực, dáng dấp chẳng khác nào phàm nhân, giữ trong giới tử cũng chẳng ích gì. Nghĩ vậy, nàng mới phóng Trường Ứng ra ngoài.Con rồng trong giới tử vừa ra đã húc thẳng vào người nàng, toàn thân lạnh ngắt. May nhờ thân thể vẫn mềm mại, nếu không đã vỡ tan như băng rồi.Chử U bị nó va chạm, còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy: con rồng vốn chỉ cao đến chân nàng, giờ lại vươn tới ngang eo, chẳng khác nào mèo con đột ngột lớn vụt thành dải dài.Không biết rồng nhà ai vừa phá xác, mà mấy ngày đã cao lớn thế này... hóa ra lại chính là của nàng.Cúi mắt nhìn, nàng thấy Trường Ứng đã biến thân thành người. Tóc đen rối xõa, trên đỉnh đầu lại mọc ra hai búi tóc nhỏ.Hai búi tóc ấy nghe nói tính nết không tốt, nhưng đúng là thông tuệ.Trường Ứng ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt chưa thoát dáng trẻ con, chỉ thoáng nẩy nở một chút. Sắc mặt tái nhợt, mắt nhạt màu, đuôi mày hơi nhướng, ánh mắt lạnh lùng đến tuyệt tình. Trên sống mũi còn nổi bật một nốt ruồi nhỏ.Còn nhỏ tuổi, mà đã biết nghiêm mặt.Chử U lặng im một lúc, cuối cùng cũng thở phào. Lúc nghe được tiếng nói như âm thanh đàn cổ trong núi sâu kia, nàng e sợ rằng rồng này hóa thành người sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ.Nàng lật ngược giới tử, mới phát hiện bên trong chỉ còn nửa phiến linh thạch từ Vấn Tâm nham, mà cũng đã biến thành màu xám tro.Một mảng xám xịt, trông chẳng khác nào tảng đá thường.Nàng duỗi ngón tay chạm nhẹ trán Trường Ứng, đẩy nó ra một chút, chán ghét nói:
"Miệng mồm chê bai, chẳng phải ngươi còn không muốn ăn nửa khối linh thạch kia sao? Con rồng này đúng là giỏi giả vờ."Trường Ứng bị đẩy ra, vẫn mơ hồ nhìn lại. Tuy cao lớn hơn chút, nhưng dáng dấp vẫn ngây ngô như Trĩ nhi. Nó nói khẽ:
"Ngươi không cho ta ăn... thì ta tự kiếm ăn."Tự kiếm ăn? Kiếm ăn tại kho lúa chắc.Thân thể bé nhỏ của nó run lên trong gió lạnh, vai co rút, khẽ ho khan vài tiếng.Người khác khi yếu ớt thì thật sự lộ rõ dáng bệnh tật, ngay cả thần thái cũng mệt mỏi rã rời. Nhưng nàng thì không như thế, cả người vẫn lạnh lùng như băng sương, giống thể muốn lôi kẻ khác xuống tận mười tám tầng địa ngục để thay mình chịu tội.Chử U không rảnh để chất vấn nàng, cũng không thể cứ bỏ mặc con rồng này giữa trời giá lạnh. Thế là nàng vung tay chụp lấy vai nó, thuận thế lao thẳng ra ngoài thung lũng trong cuồng phong gào thét.Ngón tay nàng siết chặt, vừa cắn răng vừa nói:
"Ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi. Bây giờ ngươi có thì giờ, hãy nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào cho ta."Trường Ứng im lặng, không có phản kháng hay giãy giụa. Nhưng khi hai chân nàng rời khỏi mặt đất, đột nhiên cảm giác bàn tay giữ lấy vai mình buông lơi, cả người chao đảo rơi xuống. Vội vàng, nàng ôm chặt lấy eo Chử U, hai tay quấn riết không buông, trong mắt chẳng hề có sợ hãi.Trên mặt tuyết cách đó mấy trượng, cuồng phong rít gào mang theo bông tuyết, giống như bầy sói dữ lao thẳng vào cửa thung lũng.Ôm được một hồi, nàng mới hơi nới lỏng vòng tay, dường như có chút ghét bỏ vòng eo đã không còn chút thon thả.Chử U vốn chỉ cố ý dọa, nào có thực tâm muốn ném đứa nhỏ này xuống dưới. Nàng ấn nhẹ lưng Trường Ứng, trong chớp mắt đã đến bên trên ngọn ngoài Vân Nhai.Đệ tử trấn giữ ở ngọn ngoài đa phần tư chất bình thường, cũng chẳng có sư phụ nào cao minh, đối với chuyện gì cũng chỉ biết lơ mơ. Ngay cả tiếng chuông vang vọng khắp phong môn vừa rồi, bọn họ cũng chẳng hiểu có ý nghĩa gì.Trường Ứng vẫn ôm chặt Chử U, bản thân chưa biết bay, chỉ sợ nữ ma này bỗng ném mình xuống vực, đến nỗi suýt bóp nghẹt hơi thở Chử U.Chử U nắm lấy phần vải áo sau lưng nàng, không rõ tiểu long nữ này ôm chặt như thế rốt cuộc là vô tình hay cố ý trả thù, bèn thấp giọng nói:
"Ngươi muốn bóp chết ta thật sao?"Trường Ứng lại càng siết chặt, ngẩng đầu, đôi mắt không chớp nhìn thẳng vào vị thần duệ đã nhập ma kia.Chử U nhấc lên đôi mắt, không thèm nhìn nàng nữa.Lúc nãy con chim giấy hót vang mấy tiếng, dẫn ra ma khí bất ngờ, Chử U đã ghi nhớ rõ ràng phương vị ấy. Nàng hạ thân xuống mép Vân Nhai, chằm chằm quan sát.Gió núi rít gào, khắp trời trắng xóa, bông tuyết bay ngược chiều gió, tung hoành loạn xạ.Trên vách núi hiểm trở, thường có tu sĩ đứng gác mặt lạnh như băng, giờ đây cũng chỉ liếc nhìn tiểu Trĩ nhi kia một cái. Đứa bé vốn đang ôm chặt eo, nhìn thoáng qua liền buông tay, thu lại ánh mắt lạnh nhạt, khẽ nhếch môi nói một câu:
"Không đẹp."Đương nhiên, câu ấy chẳng phải nói Chử U không đẹp, mà là chê thân xác phàm nhân này của nàng không hợp mắt.Chử U liếc con rồng một cái, muốn nói rồi lại thôi.Nàng đứng bên mép, chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ rơi xuống vực sâu mịt mùng mây mù.Trường Ứng vốn định tiến lại gần, nhưng vừa nhấc chân đã bị Chử U phất tay ngăn cản.Chử U hơi nhíu mày, đưa tay dò xét giữa không trung, rồi bất ngờ siết chặt năm ngón. Một tiếng "xoẹt" vang lên, như thể xé rách màn trời.Không gian âm u bỗng nứt ra một khe hở, giấu kín nơi ngoại vi Vân Nhai, một người một ma lập tức bị kéo ra ngoài.Pháp thuật vừa tan, gương mặt Kinh Khách Tâm hiện ra, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Trong ngực nàng, đang bị giữ chặt, chính là kẻ ngu si kia.Hai người đứng chênh vênh giữa không trung. Nếu rơi xuống, Kinh Khách Tâm còn có thể giữ mạng, nhưng tên ngu si kia chắc chắn tan xương nát thịt.Chử U vung tay, kình khí từ Vân Nhai quét tới, lôi Kinh Khách Tâm ngã quỵ xuống. Đôi chân nàng run rẩy, suýt quỳ gối ngay trên nhai.Kẻ ngu si trong vòng tay Kinh Khách Tâm sắc mặt trắng bệch, con ngươi run rẩy, vừa chạm tới mép tuyết liền liều mạng giãy giụa."Ngươi trốn ta, còn dám gạt ta." Chử U siết chặt tay, lập tức khiến Kinh Khách Tâm nghẹn cổ, sắc mặt đỏ bừng.Kinh Khách Tâm kinh hoảng, nhưng vẫn không buông kẻ ngu si nửa tấc. Nàng nghiến răng, xé nát linh lực đang bảo hộ trên cổ mình. Linh lực tan biến, bàn tay nàng như bị lửa thiêu, lòng bàn tay trắng nõn cháy đen thành một mảng.Thông khí tức xong, nàng mới cười khẽ:
"Tu vi của đại nhân quả thật tiến bộ, đến cả ta cũng tìm ra được. Vốn ta còn muốn lừa mắt đại nhân, chơi một trò tìm người cho vui thôi."Nói rồi, nàng liếc sang tiểu Trĩ nhi đang đứng cạnh Chử U, khẽ giễu cợt:
"Đại nhân giữ con bé bệnh hoạn này bên người, sủng ái như vậy, sao không chịu chia chút cho ta?"Trò "lừa mắt tìm người" kia vốn chỉ là trò chơi thường thấy ở thanh lâu, nàng lại sa vào phấn hồng tửu sắc, cũng chẳng hề ngại ngùng khi đem chính mình so với nữ nhân trên thuyền hoa.Trường Ứng lạnh nhạt nhìn nàng, bàn tay khẽ nâng, kéo nhẹ tay áo Chử U. Trong lòng nàng nghĩ: Tuy con ma này hiện đang chiếm thân thể phàm nhân, nhất thời xấu xí đi nhiều, nhưng vẫn phải nắm chặt, kẻo lại bị người khác cướp mất."Ngươi quả nhiên muốn lừa mắt ta?" Chử U vừa trông thấy nữ ma kia liền chẳng thể cười nổi, sắc mặt lúc này càng thêm khó coi.Kinh Khách Tâm rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn cố nhếch môi cười, gương mặt chẳng còn chút hồn nhiên, nụ cười lại càng thêm yêu mị:
"Lừa mắt tìm người để tiêu khiển chẳng phải thú vị lắm sao, đại nhân không muốn thử một lần à?"Chử U nghe vậy thấy buồn nôn, không buồn dây dưa cùng nàng:
"Giao hắn cho ta."Kinh Khách Tâm thấy nàng đưa tay ra, vội nói:
"Ngươi cũng biết hắn là ai!"Chử U làm sao không biết. Nàng muốn dẫn kẻ ngu si kia vào Thần Hóa Sơn, cũng chính bởi vì hắn là một trong ba hồn của Ma chủ chuyển thế. Nếu không, trong mộng sao hắn lại toàn thân áo đen, còn nắm trong tay một thanh kiếm kia?Kinh Khách Tâm chết cũng không chịu buông, lại không dám tùy tiện phóng ma khí. Nàng đã ép ma khí xuống, tu vi vì thế cũng bị áp chế đi một phần. Trong lòng nàng biết rõ Thiên Kính vẫn còn trong Hoa Thừa Tông, lúc này nếu thả ma khí ra, tất sẽ kinh động chư tiên trên trời, nàng không thể mạo hiểm.Chử U vươn tay đoạt người, đồng thời hất Trường Ứng ra xa, tránh cho nàng bị liên lụy.Trường Ứng lảo đảo, suýt ngã quỵ, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, đôi môi tái nhợt mím chặt, trong mắt thoáng hiện vệt rồng thẳng tắp.Chử U vận linh lực, hất đi lớp bông tuyết đang vần vũ, tách ra làm hai.Kinh Khách Tâm vội vàng ghì chặt kẻ ngu si vào ngực, vốn định triệu ra lôi đình, nhưng cứng rắn dừng lại.Nàng nghiến răng, để mặc quỷ khí đen đặc từ thân thể bùng phát, tua tủa như mũi tên sắc nhọn. Lúc ấy, nàng hoàn toàn hóa ma, móng tay dài ra bén nhọn.Nàng đưa móng tay cào lên trán, rạch một đường thật sâu. Máu đỏ chảy dọc sống mũi, nhòe ra, che lấp gương mặt họa bì vốn tuyệt mỹ. Lớp da đẹp đẽ ấy rách toạc, hiện ra một nửa gương mặt quỷ dữ tợn, máu thịt lở loét.Chử U phất tay, đẩy lùi toàn bộ quỷ khí, những mũi tên đen lập tức vỡ tan, tiêu biến trong hư không.Nàng nhanh chóng bấm mười ngón tay, linh lực ngưng tụ thành một nhà lao cao trượng, nhốt chặt Kinh Khách Tâm bên trong.Kinh Khách Tâm liên tục thi triển pháp thuật muốn phá tù thoát ra, nhưng không ngờ nhà lao kia càng ép chặt, khiến nàng nghẹt thở.Kẻ ngu si áp sát trong lòng nàng thì điên cuồng gào thét, giọng khản đặc, gọi đến rách họng nhưng chẳng ai đến cứu.Chử U hạ cấm chế bốn phía, khiến tiếng kêu thảm thiết kia ra ngoài mười trượng liền không ai nghe thấy."Ma chủ mà tỉnh lại, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!" Kinh Khách Tâm khàn giọng hét.Chử U thò tay lôi kẻ ngu si ra ngoài, mặc cho Kinh Khách Tâm giãy giụa nhưng vẫn bị giam cứng."Hồn này của hắn phải chết đi mới có thể lấy ra. Dù sao cũng chỉ là vừa chết, ngươi còn định cúng bái cầu hắn thắt cổ rồi chịu tang hộ nữa sao?" Chử U lạnh giọng mỉa mai.Kẻ ngu si run rẩy, thở hổn hển, tiếng kêu "a a" nghẹn ngào bật ra từ cổ họng."Đợi hắn vào Ma Vực, một hồn kia của Ma chủ tất sẽ chiếm lấy. Ngươi chẳng phải muốn giết hắn sao!" Kinh Khách Tâm níu lấy song tù, năm ngón tay bị linh lực nóng bỏng thiêu rụi thành xương khô, đau đến mức muốn chết. Nàng lấy quỷ khí quấn chặt thân mình, liều mạng đâm thẳng tới, miễn cưỡng phá được một góc nhà lao.Chử U giữ chặt kẻ ngu si, quay đầu nâng cằm Trường Ứng, giọng nói với Kinh Khách Tâm vẫn một mực lạnh lùng:
"Thiên giới lần này chẳng phải muốn đưa hồn Ma chủ vào Thần Hóa Sơn sao? Trấn Ma Tháp rõ ràng ở ngay trong Thần Hóa Sơn, ngươi dụ ta vào, chẳng phải định dùng ta thay hắn chịu chết?"Con ngươi Kinh Khách Tâm co rút, quỷ trảo vừa duỗi ra đã bị một ngọn Phượng Hoàng Hỏa đốt cháy."Thay vì chờ tu sửa Trấn Ma Tháp xong, sao không mượn hồn này dẫn tháp ra, rồi phá tan tận gốc?" Chử U quay đầu, lại thấy tiểu long nữ kia vẫn chưa bước lại gần, dáng vẻ như đang bực bội."Nếu hồn này của Ma chủ mất đi, ngươi cũng phải chết!" Kinh Khách Tâm hét lên, gương mặt quỷ càng thêm khủng bố.Chử U chẳng buồn bận tâm, chỉ ngoắc tay:
"Lại đây."Trường Ứng bất đắc dĩ tiến lên, ngoan ngoãn nắm lấy tay áo thô ráp của nàng.Một tay Chử U xách kẻ ngu si, một tay kéo Trường Ứng, cả hai thân ảnh thoáng chốc đã khuất vào tầng mây dày.Kẻ ngu si vùng vẫy, gào thét, tay chân đập loạn. Vừa chạm đất, hắn bị Chử U quẳng xuống nền tuyết. Nàng khẽ đưa tay che mắt trái, linh lực tiêu hao quá nhiều, chỉ e thân xác phàm tục này mắt sẽ lại mù.Kẻ ngu si run rẩy bò đi, chưa được mấy bước đã bị chặn lại đường."Ta đã bảo ngươi rồi, nếu muốn báo thù, nhất định phải vào Thần Hóa Sơn. Bất kể kẻ nào lừa dối, ngươi cũng đừng tin. Đừng để những thứ xấu xa kia cản đường."Kẻ ngu si ngẩng đầu, trông thấy trước mắt vẫn là một nam tu, nhưng giọng nói quen thuộc kia lại chính là của mỹ nhân tóc trắng từng hiện trong mộng.Hắn lập tức gật đầu lia lịa, run rẩy đáp:
"Rõ... rõ ràng."Chử U hài lòng, nhấc mắt nhìn về phía sau sơn phong. Cổng sơn môn sẽ không mở mãi, lát nữa muốn vào sẽ khó khăn hơn.Nàng vừa định lên đường, chợt cảm giác cổ tay lạnh lẽo, thì ra Trường Ứng đưa tay che lại. Tiểu long nữ áp sát bên hông nàng, bình tĩnh nhìn, đôi đồng tử thẳng đứng chưa biến mất."Ta còn chưa nguôi giận đâu, ngươi lại định nổi cáu gì nữa đây?" Chử U buông tay, thuận tiện xoa đỉnh đầu nàng.Trường Ứng chỉ về phía kẻ ngu si, nghiêm mặt, khẽ chép miệng:
"Ngươi vừa rồi dỗ dành hắn, vì sao không dỗ ta?"Nói xong, nàng mím đôi môi tái nhợt, còn bày ra một bộ dạng vô cùng oan ức.
"Ngươi còn nhớ mình vừa nói gì không?"Đôi mắt vàng lạnh lẽo khẽ chớp, trong miệng rồng lại phát ra tiếng người, giọng nói mềm mại nhu thuận chẳng khác nào Trĩ nhi:
"Cái... sừng của ta... còn chưa mọc đủ.""Ngươi không nhớ rõ?" Chử U vừa giận vừa bất lực. Không ngờ con rồng này lại trêu chọc nàng một phen, liền đã quên sạch.Trường Ứng chỉ nghi hoặc khẽ "Ừ" một tiếng, âm điệu trở lại như bình thường.Chử U rút thần thức về thân thể, cuối cùng buông lỏng tay đang nắm chặt giới tử.Bỗng một tiếng "rầm" vang lên, có người ngã xuống hàn đàm, bọt nước bắn tung toé khắp nơi.Nước lạnh trong đầm tràn đầy linh khí, như có dòng suối vô tận từ bờ vỡ tràn ra. Đệ tử Tiên môn kinh hãi, chỉ muốn lập tức ngồi xuống tu luyện, nhưng còn chưa kịp đã bị đồng môn kéo đứng dậy."Trong Thần Hóa Sơn linh khí càng dồi dào, mau xuống nước tìm sơn môn đi!" Có người vội vàng thúc giục.Lập tức lại có mấy người nhảy xuống đầm, tranh nhau chẳng khác nào cá chép vượt Long Môn.Lớp băng dày ba thước trên mặt hồ đã tan, nhưng dưới đáy nước vẫn lạnh thấu xương, như dao cắt quanh thân. Mấy đệ tử vừa nhảy xuống liền kêu "oa" một tiếng, toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa không còn sức quẫy chân.Chử U hồi tưởng âm thanh vừa rồi, không ngờ lại nghe êm tai đến thế. Nghĩ đến, tiếng nói vốn dĩ của Trường Ứng hẳn phải là như vậy — không đơn bạc, cũng không sắc nhọn, càng không yếu mềm như Trĩ nhi. Lạnh lẽo, bình tĩnh, đúng là khí chất của nó.Chỉ là quá xa lạ — ngay cả Thiên giới, số rồng có năng lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà chưa từng có giọng nào giống hệt như vậy.Đột nhiên, một luồng linh khí băng lãnh bùng nổ, xô dạt đầm nước lạnh lẽo, rồi nhanh chóng tan biến trong không trung.Phàm nhân đứng ven hồ kinh hãi lùi lại, tim còn đập thình thịch, chăm chú nhìn mặt đầm mà chẳng thấy được gì.Chử U thì đoán được đại khái: e là có người đã tìm ra sơn môn, một khi cửa mở, linh khí trong Thần Hóa Sơn liền trào dâng.Đầm nước vì luồng linh khí mãnh liệt ấy mà sôi trào, từng cột nước vọt lên như những mũi băng tiễn bắn khắp nơi. Chử U chỉ khẽ xoay cổ tay, những giọt nước ngay trước mặt liền đổi hướng, tránh đi gương mặt nàng, bắn ra chỗ khác.Dù là nàng cũng bị chấn động bởi linh lực ngút trời kia, đến mức tâm thần thoáng rung động. Sau khi hoàn hồn, nàng vẫn không tìm ra tung tích kẻ ngu si kia.Đám đệ tử Tiên môn lục tục đâm vào trong hồ nước, mà cái người không vào được môn đang từ đáy nước chậm chạp trồi lên. Từng người từng người một cả người dầm dề nằm nhoài bên bờ, trong đó có một người vừa run cầm cập vừa thở hỗn hễn, vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta rõ ràng đều đã tu đến Kim Đan, vì sao không thể tiến vào được sơn môn!"Có lẽ đang điên tiết tức giận, hắn còn giơ tay đột nhiên đánh về mặt nước, lòng bàn tay một mảnh đỏ chót, đập đến mặt đầm gợn nước rung động.Chử U cau mày, tìm khí tức của kẻ ngu si kia, nhưng thế nào cũng tìm không được, giống như đã biến mất không chút tăm hơi.Lẽ nào, trong lúc nàng lơ là, hắn đã vào được sơn môn?Lúc này, một đệ tử tức giận quát:
"Có một kẻ mới luyện khí thôi, vậy mà lại vượt qua sơn môn! Ta còn định túm áo hắn, ai ngờ bị cấm chế đánh bật ra."Trong số những kẻ mới luyện khí, vốn chẳng có bao nhiêu người — mà kẻ ngu si ấy đúng là một trong số đó.Nàng vốn định dùng thần thức bám theo hắn tiến vào Thần Hóa Sơn, nhưng giờ hắn đã đi rồi, thì nàng...Ngay lúc ấy, lại có vài đệ tử được kéo lên bờ. Trong số đó có mấy gương mặt quen thuộc, chính là đồng môn của kẻ ngu si kia. Họ nhìn nhau, kinh ngạc thốt:
"Sư đệ vừa rồi... là đã đi vào trong sao?""Ta rõ ràng thấy hắn đi vào, nhưng bên trong toàn là Yêu thú. Hắn... hắn nếu gặp chuyện bất trắc, e rằng sẽ chẳng ra được...""Ta gọi hắn, mà ngay cả quay đầu hắn cũng không thèm, vậy thì có thật là sư đệ không?"Kẻ ngu si trong mộng kia bị một chiêu kiếm đâm vào eo
"Chết bên trong cũng đáng. Thần Hóa Sơn nào phải chỗ muốn ra là ra, đã dám bước vào thì nên có giác ngộ chịu chết."Chử U hạ mắt, nhìn chằm chằm xuống đầm nước sâu thăm thẳm. Nàng vốn định nhảy xuống, nhưng còn chưa kịp bước, giới tử trong tay bỗng rung động, con rồng nhỏ bên trong dập đầu liên hồi.Giới tử bị nó đụng mạnh mà chẳng hề nứt vỡ, nhưng cái kiểu va đầu này, hẳn phải va đến choáng váng rồi.Nàng dừng lại, khẽ niết viên giới tử, lắng nghe ý tứ:
"Ngươi là rồng, chẳng lẽ lại sợ nước?"Vừa dứt lời, trong lòng nàng bỗng dấy lên nghi ngờ.Hình như có gì đó không đúng. Nghĩ kỹ lại, hôm nay vẫn chưa thấy Kinh Khách Tâm, vậy kẻ ngu si kia thực sự đã vào Thần Hóa Sơn sao?Dù sao nàng cũng chưa tận mắt chứng kiến, việc ấy thật giả khó phân.Kinh Khách Tâm đâu phải hạng tầm thường, hôm đó vẫn chưa lộ diện, chắc hẳn đã lẩn đi nơi nào rồi.Rồng trong giới tử tựa hồ cũng hiểu ra điều gì, rõ ràng nàng nghĩ đến đâu nó cũng cảm ứng được, nhưng chẳng dám thốt với Chử U nửa lời, chỉ ngốc nghếch dập đầu. Như thế xem ra, vẫn còn biết điều.Chử U khẽ cong môi cười, rồi chậm rãi lùi khỏi bờ đầm. Những người chung quanh thấy nàng đứng đó hồi lâu, rõ ràng chăm chăm nhìn mặt đầm, vậy mà lại chẳng hề nhảy xuống, liền cho rằng nàng sợ hãi.Ai nấy đều tiếc nuối: chỉ cần tìm được sơn môn, có lẽ sẽ vào núi cầu được cơ duyên, còn nàng thì chỉ đứng đó phô trương mà rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì.Rời đầm, Chử U đi tới sau thung lũng, lấy ra từ giới tử một con chim oanh bằng giấy gấp. Trên thân giấy có vẽ những đường ma văn quái dị, đen sẫm như dây leo, quấn quýt khắp nơi. Nàng tung nó lên, tức thì cánh giấy giương ra, biến thành một chú chim nhỏ sống động, vỗ cánh bay cao.Chim oanh bằng giấy bay vút lên trời, trong miệng hót vang, tiếng hót uyển chuyển du dương.Âm thanh ấy nghe qua không khác mấy so với chim thường, nhưng rơi vào tai Ma tộc lại chẳng khác nào chiêng trống dồn dập, vang vọng chói tai.Trong vòng trăm dặm, chỉ cần có ma khí, đều sẽ nghe thấy.Tiếng hót vừa cất lên, ngoài thung lũng liền lộ ra một tia ma khí, dẫu bị cưỡng ép áp chế, vẫn khiến Chử U cảm nhận được nơi ẩn náu của con ma kia.Ngay khoảnh khắc ma khí rò rỉ, đại chung trên chủ phong bỗng vang lên, rồi những ngọn đỉnh khác cũng đồng loạt ứng tiếng, từng hồi từng hồi dồn dập.Chử U đang trú trong thân xác phàm nhân, tay nắm chặt viên giới tử nhỏ, còn bàn tay kia giơ lên, ra hiệu thu hồi. Chim oanh lập tức tan thành mảnh giấy vụn, lả tả bay theo gió.Nàng xoay người, men theo phương hướng ma khí vừa hiện mà đi.Viên giới tử nhỏ run lên từng hồi trong hai ngón tay nàng, như con sâu nhỏ ngọ nguậy trong lòng bàn tay.Chử U thoáng đau đầu, tự trấn an: tiểu nha đầu này vốn không có linh lực, dáng dấp chẳng khác nào phàm nhân, giữ trong giới tử cũng chẳng ích gì. Nghĩ vậy, nàng mới phóng Trường Ứng ra ngoài.Con rồng trong giới tử vừa ra đã húc thẳng vào người nàng, toàn thân lạnh ngắt. May nhờ thân thể vẫn mềm mại, nếu không đã vỡ tan như băng rồi.Chử U bị nó va chạm, còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy: con rồng vốn chỉ cao đến chân nàng, giờ lại vươn tới ngang eo, chẳng khác nào mèo con đột ngột lớn vụt thành dải dài.Không biết rồng nhà ai vừa phá xác, mà mấy ngày đã cao lớn thế này... hóa ra lại chính là của nàng.Cúi mắt nhìn, nàng thấy Trường Ứng đã biến thân thành người. Tóc đen rối xõa, trên đỉnh đầu lại mọc ra hai búi tóc nhỏ.Hai búi tóc ấy nghe nói tính nết không tốt, nhưng đúng là thông tuệ.Trường Ứng ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt chưa thoát dáng trẻ con, chỉ thoáng nẩy nở một chút. Sắc mặt tái nhợt, mắt nhạt màu, đuôi mày hơi nhướng, ánh mắt lạnh lùng đến tuyệt tình. Trên sống mũi còn nổi bật một nốt ruồi nhỏ.Còn nhỏ tuổi, mà đã biết nghiêm mặt.Chử U lặng im một lúc, cuối cùng cũng thở phào. Lúc nghe được tiếng nói như âm thanh đàn cổ trong núi sâu kia, nàng e sợ rằng rồng này hóa thành người sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ.Nàng lật ngược giới tử, mới phát hiện bên trong chỉ còn nửa phiến linh thạch từ Vấn Tâm nham, mà cũng đã biến thành màu xám tro.Một mảng xám xịt, trông chẳng khác nào tảng đá thường.Nàng duỗi ngón tay chạm nhẹ trán Trường Ứng, đẩy nó ra một chút, chán ghét nói:
"Miệng mồm chê bai, chẳng phải ngươi còn không muốn ăn nửa khối linh thạch kia sao? Con rồng này đúng là giỏi giả vờ."Trường Ứng bị đẩy ra, vẫn mơ hồ nhìn lại. Tuy cao lớn hơn chút, nhưng dáng dấp vẫn ngây ngô như Trĩ nhi. Nó nói khẽ:
"Ngươi không cho ta ăn... thì ta tự kiếm ăn."Tự kiếm ăn? Kiếm ăn tại kho lúa chắc.Thân thể bé nhỏ của nó run lên trong gió lạnh, vai co rút, khẽ ho khan vài tiếng.Người khác khi yếu ớt thì thật sự lộ rõ dáng bệnh tật, ngay cả thần thái cũng mệt mỏi rã rời. Nhưng nàng thì không như thế, cả người vẫn lạnh lùng như băng sương, giống thể muốn lôi kẻ khác xuống tận mười tám tầng địa ngục để thay mình chịu tội.Chử U không rảnh để chất vấn nàng, cũng không thể cứ bỏ mặc con rồng này giữa trời giá lạnh. Thế là nàng vung tay chụp lấy vai nó, thuận thế lao thẳng ra ngoài thung lũng trong cuồng phong gào thét.Ngón tay nàng siết chặt, vừa cắn răng vừa nói:
"Ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi. Bây giờ ngươi có thì giờ, hãy nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào cho ta."Trường Ứng im lặng, không có phản kháng hay giãy giụa. Nhưng khi hai chân nàng rời khỏi mặt đất, đột nhiên cảm giác bàn tay giữ lấy vai mình buông lơi, cả người chao đảo rơi xuống. Vội vàng, nàng ôm chặt lấy eo Chử U, hai tay quấn riết không buông, trong mắt chẳng hề có sợ hãi.Trên mặt tuyết cách đó mấy trượng, cuồng phong rít gào mang theo bông tuyết, giống như bầy sói dữ lao thẳng vào cửa thung lũng.Ôm được một hồi, nàng mới hơi nới lỏng vòng tay, dường như có chút ghét bỏ vòng eo đã không còn chút thon thả.Chử U vốn chỉ cố ý dọa, nào có thực tâm muốn ném đứa nhỏ này xuống dưới. Nàng ấn nhẹ lưng Trường Ứng, trong chớp mắt đã đến bên trên ngọn ngoài Vân Nhai.Đệ tử trấn giữ ở ngọn ngoài đa phần tư chất bình thường, cũng chẳng có sư phụ nào cao minh, đối với chuyện gì cũng chỉ biết lơ mơ. Ngay cả tiếng chuông vang vọng khắp phong môn vừa rồi, bọn họ cũng chẳng hiểu có ý nghĩa gì.Trường Ứng vẫn ôm chặt Chử U, bản thân chưa biết bay, chỉ sợ nữ ma này bỗng ném mình xuống vực, đến nỗi suýt bóp nghẹt hơi thở Chử U.Chử U nắm lấy phần vải áo sau lưng nàng, không rõ tiểu long nữ này ôm chặt như thế rốt cuộc là vô tình hay cố ý trả thù, bèn thấp giọng nói:
"Ngươi muốn bóp chết ta thật sao?"Trường Ứng lại càng siết chặt, ngẩng đầu, đôi mắt không chớp nhìn thẳng vào vị thần duệ đã nhập ma kia.Chử U nhấc lên đôi mắt, không thèm nhìn nàng nữa.Lúc nãy con chim giấy hót vang mấy tiếng, dẫn ra ma khí bất ngờ, Chử U đã ghi nhớ rõ ràng phương vị ấy. Nàng hạ thân xuống mép Vân Nhai, chằm chằm quan sát.Gió núi rít gào, khắp trời trắng xóa, bông tuyết bay ngược chiều gió, tung hoành loạn xạ.Trên vách núi hiểm trở, thường có tu sĩ đứng gác mặt lạnh như băng, giờ đây cũng chỉ liếc nhìn tiểu Trĩ nhi kia một cái. Đứa bé vốn đang ôm chặt eo, nhìn thoáng qua liền buông tay, thu lại ánh mắt lạnh nhạt, khẽ nhếch môi nói một câu:
"Không đẹp."Đương nhiên, câu ấy chẳng phải nói Chử U không đẹp, mà là chê thân xác phàm nhân này của nàng không hợp mắt.Chử U liếc con rồng một cái, muốn nói rồi lại thôi.Nàng đứng bên mép, chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ rơi xuống vực sâu mịt mùng mây mù.Trường Ứng vốn định tiến lại gần, nhưng vừa nhấc chân đã bị Chử U phất tay ngăn cản.Chử U hơi nhíu mày, đưa tay dò xét giữa không trung, rồi bất ngờ siết chặt năm ngón. Một tiếng "xoẹt" vang lên, như thể xé rách màn trời.Không gian âm u bỗng nứt ra một khe hở, giấu kín nơi ngoại vi Vân Nhai, một người một ma lập tức bị kéo ra ngoài.Pháp thuật vừa tan, gương mặt Kinh Khách Tâm hiện ra, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Trong ngực nàng, đang bị giữ chặt, chính là kẻ ngu si kia.Hai người đứng chênh vênh giữa không trung. Nếu rơi xuống, Kinh Khách Tâm còn có thể giữ mạng, nhưng tên ngu si kia chắc chắn tan xương nát thịt.Chử U vung tay, kình khí từ Vân Nhai quét tới, lôi Kinh Khách Tâm ngã quỵ xuống. Đôi chân nàng run rẩy, suýt quỳ gối ngay trên nhai.Kẻ ngu si trong vòng tay Kinh Khách Tâm sắc mặt trắng bệch, con ngươi run rẩy, vừa chạm tới mép tuyết liền liều mạng giãy giụa."Ngươi trốn ta, còn dám gạt ta." Chử U siết chặt tay, lập tức khiến Kinh Khách Tâm nghẹn cổ, sắc mặt đỏ bừng.Kinh Khách Tâm kinh hoảng, nhưng vẫn không buông kẻ ngu si nửa tấc. Nàng nghiến răng, xé nát linh lực đang bảo hộ trên cổ mình. Linh lực tan biến, bàn tay nàng như bị lửa thiêu, lòng bàn tay trắng nõn cháy đen thành một mảng.Thông khí tức xong, nàng mới cười khẽ:
"Tu vi của đại nhân quả thật tiến bộ, đến cả ta cũng tìm ra được. Vốn ta còn muốn lừa mắt đại nhân, chơi một trò tìm người cho vui thôi."Nói rồi, nàng liếc sang tiểu Trĩ nhi đang đứng cạnh Chử U, khẽ giễu cợt:
"Đại nhân giữ con bé bệnh hoạn này bên người, sủng ái như vậy, sao không chịu chia chút cho ta?"Trò "lừa mắt tìm người" kia vốn chỉ là trò chơi thường thấy ở thanh lâu, nàng lại sa vào phấn hồng tửu sắc, cũng chẳng hề ngại ngùng khi đem chính mình so với nữ nhân trên thuyền hoa.Trường Ứng lạnh nhạt nhìn nàng, bàn tay khẽ nâng, kéo nhẹ tay áo Chử U. Trong lòng nàng nghĩ: Tuy con ma này hiện đang chiếm thân thể phàm nhân, nhất thời xấu xí đi nhiều, nhưng vẫn phải nắm chặt, kẻo lại bị người khác cướp mất."Ngươi quả nhiên muốn lừa mắt ta?" Chử U vừa trông thấy nữ ma kia liền chẳng thể cười nổi, sắc mặt lúc này càng thêm khó coi.Kinh Khách Tâm rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn cố nhếch môi cười, gương mặt chẳng còn chút hồn nhiên, nụ cười lại càng thêm yêu mị:
"Lừa mắt tìm người để tiêu khiển chẳng phải thú vị lắm sao, đại nhân không muốn thử một lần à?"Chử U nghe vậy thấy buồn nôn, không buồn dây dưa cùng nàng:
"Giao hắn cho ta."Kinh Khách Tâm thấy nàng đưa tay ra, vội nói:
"Ngươi cũng biết hắn là ai!"Chử U làm sao không biết. Nàng muốn dẫn kẻ ngu si kia vào Thần Hóa Sơn, cũng chính bởi vì hắn là một trong ba hồn của Ma chủ chuyển thế. Nếu không, trong mộng sao hắn lại toàn thân áo đen, còn nắm trong tay một thanh kiếm kia?Kinh Khách Tâm chết cũng không chịu buông, lại không dám tùy tiện phóng ma khí. Nàng đã ép ma khí xuống, tu vi vì thế cũng bị áp chế đi một phần. Trong lòng nàng biết rõ Thiên Kính vẫn còn trong Hoa Thừa Tông, lúc này nếu thả ma khí ra, tất sẽ kinh động chư tiên trên trời, nàng không thể mạo hiểm.Chử U vươn tay đoạt người, đồng thời hất Trường Ứng ra xa, tránh cho nàng bị liên lụy.Trường Ứng lảo đảo, suýt ngã quỵ, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, đôi môi tái nhợt mím chặt, trong mắt thoáng hiện vệt rồng thẳng tắp.Chử U vận linh lực, hất đi lớp bông tuyết đang vần vũ, tách ra làm hai.Kinh Khách Tâm vội vàng ghì chặt kẻ ngu si vào ngực, vốn định triệu ra lôi đình, nhưng cứng rắn dừng lại.Nàng nghiến răng, để mặc quỷ khí đen đặc từ thân thể bùng phát, tua tủa như mũi tên sắc nhọn. Lúc ấy, nàng hoàn toàn hóa ma, móng tay dài ra bén nhọn.Nàng đưa móng tay cào lên trán, rạch một đường thật sâu. Máu đỏ chảy dọc sống mũi, nhòe ra, che lấp gương mặt họa bì vốn tuyệt mỹ. Lớp da đẹp đẽ ấy rách toạc, hiện ra một nửa gương mặt quỷ dữ tợn, máu thịt lở loét.Chử U phất tay, đẩy lùi toàn bộ quỷ khí, những mũi tên đen lập tức vỡ tan, tiêu biến trong hư không.Nàng nhanh chóng bấm mười ngón tay, linh lực ngưng tụ thành một nhà lao cao trượng, nhốt chặt Kinh Khách Tâm bên trong.Kinh Khách Tâm liên tục thi triển pháp thuật muốn phá tù thoát ra, nhưng không ngờ nhà lao kia càng ép chặt, khiến nàng nghẹt thở.Kẻ ngu si áp sát trong lòng nàng thì điên cuồng gào thét, giọng khản đặc, gọi đến rách họng nhưng chẳng ai đến cứu.Chử U hạ cấm chế bốn phía, khiến tiếng kêu thảm thiết kia ra ngoài mười trượng liền không ai nghe thấy."Ma chủ mà tỉnh lại, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!" Kinh Khách Tâm khàn giọng hét.Chử U thò tay lôi kẻ ngu si ra ngoài, mặc cho Kinh Khách Tâm giãy giụa nhưng vẫn bị giam cứng."Hồn này của hắn phải chết đi mới có thể lấy ra. Dù sao cũng chỉ là vừa chết, ngươi còn định cúng bái cầu hắn thắt cổ rồi chịu tang hộ nữa sao?" Chử U lạnh giọng mỉa mai.Kẻ ngu si run rẩy, thở hổn hển, tiếng kêu "a a" nghẹn ngào bật ra từ cổ họng."Đợi hắn vào Ma Vực, một hồn kia của Ma chủ tất sẽ chiếm lấy. Ngươi chẳng phải muốn giết hắn sao!" Kinh Khách Tâm níu lấy song tù, năm ngón tay bị linh lực nóng bỏng thiêu rụi thành xương khô, đau đến mức muốn chết. Nàng lấy quỷ khí quấn chặt thân mình, liều mạng đâm thẳng tới, miễn cưỡng phá được một góc nhà lao.Chử U giữ chặt kẻ ngu si, quay đầu nâng cằm Trường Ứng, giọng nói với Kinh Khách Tâm vẫn một mực lạnh lùng:
"Thiên giới lần này chẳng phải muốn đưa hồn Ma chủ vào Thần Hóa Sơn sao? Trấn Ma Tháp rõ ràng ở ngay trong Thần Hóa Sơn, ngươi dụ ta vào, chẳng phải định dùng ta thay hắn chịu chết?"Con ngươi Kinh Khách Tâm co rút, quỷ trảo vừa duỗi ra đã bị một ngọn Phượng Hoàng Hỏa đốt cháy."Thay vì chờ tu sửa Trấn Ma Tháp xong, sao không mượn hồn này dẫn tháp ra, rồi phá tan tận gốc?" Chử U quay đầu, lại thấy tiểu long nữ kia vẫn chưa bước lại gần, dáng vẻ như đang bực bội."Nếu hồn này của Ma chủ mất đi, ngươi cũng phải chết!" Kinh Khách Tâm hét lên, gương mặt quỷ càng thêm khủng bố.Chử U chẳng buồn bận tâm, chỉ ngoắc tay:
"Lại đây."Trường Ứng bất đắc dĩ tiến lên, ngoan ngoãn nắm lấy tay áo thô ráp của nàng.Một tay Chử U xách kẻ ngu si, một tay kéo Trường Ứng, cả hai thân ảnh thoáng chốc đã khuất vào tầng mây dày.Kẻ ngu si vùng vẫy, gào thét, tay chân đập loạn. Vừa chạm đất, hắn bị Chử U quẳng xuống nền tuyết. Nàng khẽ đưa tay che mắt trái, linh lực tiêu hao quá nhiều, chỉ e thân xác phàm tục này mắt sẽ lại mù.Kẻ ngu si run rẩy bò đi, chưa được mấy bước đã bị chặn lại đường."Ta đã bảo ngươi rồi, nếu muốn báo thù, nhất định phải vào Thần Hóa Sơn. Bất kể kẻ nào lừa dối, ngươi cũng đừng tin. Đừng để những thứ xấu xa kia cản đường."Kẻ ngu si ngẩng đầu, trông thấy trước mắt vẫn là một nam tu, nhưng giọng nói quen thuộc kia lại chính là của mỹ nhân tóc trắng từng hiện trong mộng.Hắn lập tức gật đầu lia lịa, run rẩy đáp:
"Rõ... rõ ràng."Chử U hài lòng, nhấc mắt nhìn về phía sau sơn phong. Cổng sơn môn sẽ không mở mãi, lát nữa muốn vào sẽ khó khăn hơn.Nàng vừa định lên đường, chợt cảm giác cổ tay lạnh lẽo, thì ra Trường Ứng đưa tay che lại. Tiểu long nữ áp sát bên hông nàng, bình tĩnh nhìn, đôi đồng tử thẳng đứng chưa biến mất."Ta còn chưa nguôi giận đâu, ngươi lại định nổi cáu gì nữa đây?" Chử U buông tay, thuận tiện xoa đỉnh đầu nàng.Trường Ứng chỉ về phía kẻ ngu si, nghiêm mặt, khẽ chép miệng:
"Ngươi vừa rồi dỗ dành hắn, vì sao không dỗ ta?"Nói xong, nàng mím đôi môi tái nhợt, còn bày ra một bộ dạng vô cùng oan ức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me