Bhtt Edit Dem Xuan Tinh Co Cua Quan Chua Va Thai Hau
Thanh âm của nàng thanh lãnh, không dính lấy một chút tình cảm, lại có vài phần như gió xuân mát mẻ thấm vào lòng người. Nghe không ra hỉ nộ, nhưng Giang Diên hiểu rõ, muốn giữ được mạng sống trước vị Thái hậu này, chỉ có thể nghe lời.Vì thế nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua một đôi tay dài nhỏ như ngọc, trắng nõn tinh tế, mềm mại uyển chuyển.Đôi tay ấy mang theo phong tình dịu dàng đặc hữu của nữ tử Giang Nam, nhưng từng khớp xương lại như thanh trúc ẩn hiện gân xanh, cứng cỏi rõ ràng. Tựa như tính cách của vị Thái hậu này – không thể dễ dàng bẻ gãy.Đại Lương vương triều trăm năm qua, từng có hoàng đế tàn nhẫn tâm ngoan, cũng từng có nữ hoàng đế anh minh trị quốc, lại có tiên hoàng tầm thường vô vi, chìm đắm nam sắc. Nhưng chưa từng có hậu cung nào tham dự chính sự – cho đến khi nàng xuất hiện.Thái Hoàng Thái hậu khi xưa dã tâm khắp thiên hạ, nhưng cuối cùng cũng chỉ tranh quyền trong hậu cung, không dám vọng tưởng chính sự. Còn nàng – Tiêu Thái hậu – không chỉ tranh quyền, mà còn muốn đoạt cả thiên hạ, làm chủ thiên hạ.Khi các đại thần tế lễ tiên hoàng, từng có người cảm thán: "Chúng ta vị Thái hậu này, dã tâm dám nghịch thiên a."Giang Diên ngẩng mặt lên, vừa chạm mắt đã bị ánh mắt như hổ phách kia làm chấn động. Đôi mắt ấy đẹp tuyệt trần, nhưng sâu thẳm như vực băng, khiến nàng bất giác rùng mình, lập tức cúi đầu, run rẩy hành lễ: "Thái hậu, thần...""Ngươi rất sợ ta?" – Tiêu Mạc Tân hỏi.Giang Diên siết chặt tay, khớp xương trắng bệch: "Thần xuất thân thấp kém, chỉ là thứ nữ của Trường Bình Vương. Có thể dựa phụ thân vào triều làm văn tán quan triều thỉnh lang đã là vinh hạnh. Nay được làm Đại Lý Tự thừa, tất cả là nhờ Thái hậu nâng đỡ. Thần... thần không phải sợ ngài, thần là kính ngài."Lời này quả thật chu toàn không lọt một giọt nước, ngay cả triều thần cũng khó có thể khéo nói như thế. Chỉ tiếc, nàng lại là nữ nhi của Giang Trịnh Bình."Kính ta?" – Tiêu Mạc Tân cười lạnh – "Ta thấy ngươi không phải kính ta, mà là sợ ta giết ngươi."Giang Diên bị điểm trúng tâm tư, ánh mắt khẽ tránh, cuối cùng đành quỳ xuống, đầu chạm đất: "Thái hậu, thần không có ý đó! Thần thật sự kính ngài!""Sợ chết thì cứ nói là sợ chết, cần gì giả vờ đạo mạo." – Tiêu Mạc Tân vạch trần nàng không chút lưu tình – "Huống chi, ngươi chẳng phải đã nói mình xuất thân tiện hèn? Đã như vậy, chết thì chết, một cái mạng rẻ, có gì quý giá đâu, đúng không?"Giang Diên nghẹn lời: "......"Có thể suy diễn thành như thế sao?Tiêu Mạc Tân lạnh mặt: "Người đâu, lôi nàng ra ngoài, trảm ngay lập tức""Ầy ầy ầy!" – Giang Diên hoảng hốt lao lên ôm chặt lấy hai chân Tiêu Mạc Tân, cả người gần như bò lên người nàng, đôi mắt long lanh ngước nhìn cầu xin – "Thái hậu, đừng a! Thần sợ chết! Thần thừa nhận! Chỉ cần ngài tha cho thần, thần làm gì cũng được, thần mới mười tám tuổi, còn chưa muốn chết đâu a!"Nói xong liền nghẹn ngào, như thể sắp khóc đến nơi.Tiêu Mạc Tân giận tím mặt, giơ chân muốn đá nàng ra, không ngờ nàng càng ôm chặt, thậm chí mũ đội đầu còn lệch đến méo mó.Nhìn nàng thế kia, nào giống thần tử?Tiêu Mạc Tân hít một hơi, giọng trầm như thì thầm: "Bổn cung hôm đó rốt cuộc vì sao lại giữ ngươi?"Nàng nói rất nhỏ, nhưng Giang Diên tai quá thính, nghe được rành rọt, còn tưởng Thái hậu hỏi thật, liền vô tâm đáp: "Có lẽ Thái hậu đêm đó thấy thần tư sắc không tệ, nhất thời quỷ mê tâm hồn?"Tiêu Mạc Tân cúi đầu nhìn nàng, mi nhíu chặt:......Càng muốn giết nàng!Giang Diên bị nhìn chằm chằm đến run rẩy, môi lại nhanh hơn não: "Thần nói sai rồi! Là thần thấy sắc nảy lòng tham, thần bị ma quỷ ám ảnh, mong Thái hậu đừng trách tội thần! Thần bảo đảm, tuyệt đối không có lần sau!"Tiêu Mạc Tân nghiến răng, lạnh lùng đầy giận dữ – lần đầu tiên nàng không bị triều thần làm tức chết, lại bị cái tên này khiến đầu choáng mắt hoa."Buông tay!" – Nàng mệnh lệnh.Giang Diên lập tức buông ra, chỉnh lại mũ, quỳ rạp xuống đất.Tiêu Mạc Tân hít sâu một hơi, giận dữ rốt cuộc cũng giảm chút ít.Tên này tuy hỗn trướng, nhưng dẫu sao cũng là con gái Trường Bình vương. Giết nàng trong cung sẽ khiến Trường Bình Vương có cớ áp chế, ảnh hưởng đến địa vị của nàng."Ngươi trở về đi theo Văn đại nhân một lần nữa xử lý vụ án Nguyệt nương. Làm tốt chuyện này, bổn cung sẽ không giết ngươi."Giang Diên như sống lại từ cõi chết, vội dập đầu: "Tạ ơn Thái hậu! Ngài yên tâm, thần nhất định làm tốt chức trách Đại Lý Tự thừa, tuyệt đối không khiến ngài phải động sát tâm!""Cút!" – Tiêu Mạc Tân không muốn nhìn thêm."Dạ, thần cút!" – Giang Diên thật sự lăn một vòng, như con rùa đen rút đầu, còn làm rơi cả mũ.Lăn đến cửa, nàng đưa tay mở cửa, thuận tay nhặt mũ rơi ra, lẻn khỏi tầm mắt của Thái hậu trong chớp mắt.Ở cửa điện, các thị nữ chờ lệnh vừa thấy cảnh tượng Giang Diên ôm chân Thái hậu rồi lăn tròn rời đi, đều kinh ngạc đến há hốc miệng. Trong lòng tự hỏi: Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?Tiêu Mạc Tân đỡ trán thở dài, xoay người trở lại điện tiếp tục xử lý tấu chương. Sát khí chưa tan, phiền lòng lại càng thêm phiền.Ra được khỏi vương cung quả là một kỳ tích, Giang Diên thầm than: "Cuối cùng cũng tránh khỏi độc thủ của vị Thái hậu kia rồi."Không ngờ vừa ra đến ngoài cổng, liền thấy xe ngựa của phủ Trường Bình Vương vẫn còn đậu trước cửa cung. Quản gia Triệu từ xa vẫy tay ra hiệu gọi nàng lại.Giang Diên ôm lấy mũ quan đi tới, hỏi: "Quản gia, có chuyện gì tìm ta vậy?"Triệu quản gia vẻ mặt nghiêm túc: "Lão gia đang đợi ngài, lên xe đi."Phụ thân đại nhân... Quả nhiên là một chuyến lại một chuyến mà..."Được, đi." – Giang Diên kéo vạt áo, nhấc chân lên xe ngựa. Lảo đảo vén rèm chui vào.Vén rèm lên, liền thấy Giang Trịnh Bình ngồi ngay chính giữa. Râu ngắn thưa thớt, thần sắc nghiêm nghị, khí thế dọa người. Giang Diên lập tức đứng nghiêm, chắp tay hành lễ:"Phụ thân đại nhân.""Giá." – Mã phu nhẹ giật dây cương, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.Giang Diên lập tức mất thăng bằng, lảo đảo muốn ngã sang bên. Nàng vội kêu "Ai da!", buông mũ quan trong tay, chống tay lên thành xe mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng, tránh cho té ngã thảm hại trước mặt phụ thân.Sắc mặt Giang Trịnh Bình rõ ràng trầm xuống.Giang Diên ổn định xong, khom lưng nhặt mũ đội lên, lại hành lễ lần nữa: "Phụ thân đại nhân, thất lễ."Xe ngựa không cao, mà nàng lại cao hơn năm thước hai, cúi gập lưng đứng đó, nhìn thế nào cũng vừa buồn cười vừa chật vật.Giang Trịnh Bình cuối cùng đành ra lệnh: "Ngồi đi.""Tạ phụ thân đại nhân." – Giang Diên đáp lời, kéo theo quan bào mà ngồi xuống.Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng.Giang Trịnh Bình lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thái hậu giữ ngươi lại để làm gì?"Hôm đó các đại thần tế tiên hoàng tại Vạn Sinh điện xong, mọi người đều lần lượt rời đi, chỉ có nàng bị Phùng công công giữ lại. Nếu không nhờ Giang Trịnh Bình vừa trò chuyện với Tể tướng vừa liếc mắt nhìn thấy, e rằng cũng không biết chuyện này.Giang Diên đáp mà không chút hoảng loạn:"Hồi phụ thân đại nhân, Thái hậu triệu thần vào, muốn thần giám sát Diêu đại nhân chi tử – Diêu Tinh Vân. Nói rằng hiện tại chúng thần đều đang nhậm chức tại Đại Lý Tự, nếu Diêu Tinh Vân có động tĩnh gì, phải lập tức bẩm báo lại cho Thái hậu.""Ngươi?" – Giang Trịnh Bình hiển nhiên có chút khó tin.Một đứa thứ nữ như nàng, không quyền không thế, lại được đề bạt làm Đại Lý Tự thừa, vốn dĩ đã là nhờ vận may dính đến Diêu gia. Nay Thái hậu lại giao việc quan trọng như vậy... Chẳng lẽ nàng hồ đồ rồi?Giang Diên gật đầu: "Thái hậu không nói gì thêm, chỉ bảo ta 'lăn ra', thần liền " lăn ra."Lời này... quả thật là sự thật.Tuy nàng chỉ kể vài câu đơn giản, nhưng Giang Trịnh Bình đã dần hiểu ra điều ẩn giấu trong đó.Diêu Sùng là thân binh hoàng gia, một lòng trung với tiên hoàng, hiện đang bị các thế lực lôi kéo. Hắn cũng đang do dự xem thời thế sẽ nghiêng về bên nào.Thái hậu muốn giám sát Diêu gia cũng là điều dễ hiểu. Nhưng để Giang Diên ra tay? Nàng dù sao cũng là người phủ Trường Bình Vương... Chẳng lẽ đây là cố ý? Cố ý để mình biết?Suy nghĩ một lúc, Giang Trịnh Bình nói:"Nếu Thái hậu đã giao cho ngươi, thì cứ nhìn chằm chằm vào. Nhưng nếu Diêu gia thực sự có biến, phải lập tức bẩm báo lại cho ta."Giang Diên ngoan ngoãn đáp lời: "Phụ thân yên tâm, thần nhất định là người đầu tiên báo cho ngài. Nếu Thái hậu sau này có thêm sai khiến gì, thần cũng sẽ cùng báo cho ngài."Giang Trịnh Bình nghe vậy có vẻ hài lòng. Ánh mắt đánh giá nàng một lượt, nhận ra nàng có vài phần giống mẫu thân – vóc người thanh tú, dung mạo đoan trang.Chỉ tiếc...Vì áy náy với mẫu thân nàng, Giang Trịnh Bình không đuổi nàng xuống xe. Mãi đến khi xe ngựa dừng trước phủ Trường Bình Vương, hai người mới lần lượt xuống xe.Giang Diên khom lưng hành lễ đợi phụ thân vào phủ trước, rồi mới ngẩng đầu. Ánh mắt nàng dõi theo bóng lưng phụ thân, sâu thẳm khó lường. Tay phải giấu trong tay áo siết chặt rồi âm thầm buông ra.Mẫu thân không oán trách, ta oán cũng vô ích.Hôm sau, Giang Diên thần thái nhẹ nhõm, khoác lên mình bộ thanh y, không mang quan bào, đến Đại Lý Tự nghe xét lại vụ án Nguyệt Nương.Vụ án này đã bị đình lại suốt hai năm, nay được tái thẩm khiến dân chúng trong thành kéo đến đông nghịt.Giữa đám đông, Giang Diên nổi bật với dáng người thanh tú. Mái tóc dài dùng dây buộc lại gọn gàng, quần áo giản dị nhưng sạch sẽ. Gương mặt mộc không son phấn, khi cười môi cong cong, bên hông khẽ lay động vài sợi tua, thoạt nhìn tựa có chút phong lưu tiêu sái.Diêu Tinh Vân từ một góc chen đến cạnh nàng. Hắn vừa định mở miệng hỏi vài câu, vừa quay sang thì lập tức bị nàng làm cho sửng sốt.Thân mặc thanh y, tuy không phải y phục đắt giá, lại cực kỳ vừa người, sạch sẽ thanh thoát. Nụ cười nhè nhẹ kia, quả thật có chút động lòng người.Khá xinh đẹp, bất quá là một Alpha.Hứng thú lập tức bay biến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me