Bhtt Edit Dot Nhien Ai Muoi Voi Thai Hau
Giang Uyên cả đêm qua bận rộn chẳng chợp mắt lấy một lần, lúc này mí mắt đã không chịu nổi mà cứ run lên liên tục, nàng bất giác gục đầu xuống, thân mình lảo đảo muốn ngã.Nhưng cú gục ấy lại giúp nàng hơi tỉnh táo ra một chút.Giang Chính Bình thân là thân vương, không cần phải quỳ lạy trước hoàng thượng, cũng chẳng cần đứng mãi, nên an nhàn ngồi trên ghế lớn trong điện, tay mân mê chiếc nhẫn ngọc, lắng nghe tiếng các đại thần bàn tán rì rầm bên tai, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía long ỷ trống không.Tể tướng Từ Lận Chi sau khi bàn luận xong với vị đại nhân bên cạnh, cầm ngọc thẻ triều trong tay, chậm rãi bước tới trước mặt Giang Chính Bình, cúi mình cung kính nói:
"Trường Bình Vương, nay đã là giờ Thìn ba khắc, mà hoàng thượng vẫn chưa tới triều, ngài xem... liệu chúng ta có nên tới Tuyên Đức điện xem xét một phen? Nghe nói dạo này hoàng thượng sức khỏe không tốt, hoàng hậu nương nương lại qua lại thân mật với Tả đại nhân, ta e rằng bên trong có điều bất ổn."Bệnh tình của hoàng thượng đã kéo dài nhiều năm, mọi chuyện trong triều đều ngấm ngầm do hoàng hậu nương nương xử lý, nên việc hoàng hậu nhúng tay vào chính sự không phải mới một sớm một chiều.Dạo gần đây, không biết hoàng hậu đã dùng cách gì mà trở nên thân thiết với Tả đại nhân – Chưởng ấn thủ phủ, vốn dĩ chức này chỉ nhằm trợ giúp tể tướng, chia sẻ quyền quân chính, nhưng từ đời tiên hoàng, để cân bằng quyền lực triều chính, chức Chưởng ấn thủ phủ càng lúc càng được coi trọng, cho đến nay thì quyền hành đã ngang ngửa tể tướng.Vì vậy, mọi người càng phải cảnh giác hơn.Giang Chính Bình nghe xong lời của Tể tướng, chậm rãi siết chặt nắm tay, ngón tay cái ấn mạnh lên nhẫn ngọc đeo ở ngón trỏ.Bỗng, khi các đại thần còn đang nhỏ to bàn tán, Giang Chính Bình bất ngờ vung tay đập mạnh xuống tay vịn ghế.Tiếng động vang dội ấy làm cả điện giật mình, tất thảy các đại thần đều hoảng hốt, ngay cả Giang Uyên đứng tận cuối hàng cũng bị dọa đến nỗi suýt bật người dậy, hai mắt mở to, tròn xoe như hai viên ngọc.Không gian trong điện phút chốc lặng ngắt như tờ.Chỉ có Tả Từ – Chưởng ấn thủ phủ vẫn bình thản, hai tay ôm lấy ngọc thẻ triều, mắt khép hờ tựa như đang nghỉ ngơi, thần sắc không hề xao động.Giang Chính Bình chậm rãi đứng dậy, nghiêng người hướng về phía các đại thần, giọng vang rền dõng dạc:
"Chư vị đại nhân, giờ đã qua giờ Thìn mà hoàng thượng vẫn chưa tới triều, là bề tôi chúng ta tất phải lo lắng cho quân vương và quốc sự. Bổn vương ở đây xin đề nghị, mời các vị cùng ta đến Tuyên Đức điện diện kiến thánh thượng."Các đại thần lại xì xào bàn luận, sau cùng cùng đồng thanh đáp:
"Chúng thần nguyện theo Trường Bình Vương tới diện kiến thánh thượng."Nói xong, các đại thần tự động xê dịch sang hai bên, mở lối ở giữa.Giang Uyên chẳng hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thấy các đại thần phía trước đều nghiêng người tránh sang, nàng cũng học theo, hai tay cầm chắc ngọc thẻ triều, khom mình lui về sau nhường lối.Ngay khi Trường Bình Vương chuẩn bị bước ra khỏi hàng, một giọng nữ bất chợt vang lên từ hậu điện:
"Trường Bình Vương, xin dừng bước."Âm thanh trong trẻo, uy nghiêm ấy vang vọng khắp đại điện, mang theo áp lực khiến người nghe không khỏi rùng mình. Không hiểu sao, Giang Uyên lại thấy giọng nói này thật quen thuộc, như đã từng nghe ở đâu đó. Nàng vừa định ngẩng đầu xem là ai, thì cả Trường Bình Vương lẫn các đại thần phía trước đã đồng loạt xoay người, nhất thời che mất tầm mắt của nàng.Giang Uyên cố ngẩng đầu lên nhưng vẫn không nhìn rõ được người vừa cất tiếng là ai.Giang Chính Bình thì biết rõ là ai, nhưng cũng không lấy làm lạ, cho đến khi nhìn thấy trang phục trên người nữ nhân ấy, hai con ngươi bỗng dưng trợn lớn, cứ như vừa tận mắt chứng kiến điều gì khiếp đảm đến tột cùng.Bởi lẽ, hoàng hậu – quốc mẫu của triều Đại Lương, lại xuất hiện trên triều đình trong bộ tang phục.Các đại thần trong điện đều kinh hãi đến thất sắc.Bởi vì, người có thể khiến hoàng hậu khoác lên mình tang phục, ngoài hoàng thượng ra chỉ có thể là thái hậu. Nhưng hoàng thượng lại mãi chưa tới lâm triều...Ngay lúc ấy, trước cửa đại điện, đoàn cấm quân bất ngờ kéo tới, chỉ nghe một tiếng "rầm", cửa điện bị đóng sập từ ngoài vào trong."Chuyện gì xảy ra vậy?""Sao thế kia?""Có chuyện gì vậy?"Tiếng các đại thần bàn luận mỗi lúc một lớn, mọi người đều xôn xao nghi hoặc, thấp giọng truyền nhau bàn tán không lẽ hoàng đế băng hà, hoàng hậu muốn phát động đảo chính?Giang Uyên đứng phía sau cũng hóng được mấy câu.Suốt một năm theo Giang Chính Bình vào triều, tuy nàng chưa từng thật sự để tâm tới dung nhan của hoàng thượng, chỉ nghe nói người này vốn mê muội bất tài, bỏ bê triều chính, say mê nam sủng. Cưới hoàng hậu đã năm năm vẫn chưa có lấy một mụn con, song dù sao cũng đã quen biết một năm, nói mất là mất, trong lòng cũng thấy tiếc nuối đôi phần.Nếu nói các đại thần trong lòng đau xót, thì riêng Giang Chính Bình chỉ thấy phẫn nộ. Ông bước lên hai bước, khí thế bức người, gằn giọng chất vấn hoàng hậu:
"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng vẫn bình an vô sự, ngươi lại mặc tang phục lên triều, đây là đại bất kính với quân vương, tội này đủ tru di cửu tộc! Ngươi còn tự tiện điều động cấm quân, lại càng tội chồng tội, đáng muôn chết!"Hoàng hậu chậm rãi bước tới trước long ỷ, buông tay của thái tử ra, từ tốn giơ cao thánh chỉ, ánh mắt rũ xuống nhìn về phía Trường Bình Vương, khóe mắt còn đỏ lên vì khóc:
"Trường Bình Vương đừng quá phẫn nộ, bản cung cũng chẳng thể tin nổi chuyện này, nhưng quả thật hoàng thượng đã đột ngột bạo bệnh mà băng hà vào giờ Mão hôm nay, các ngự y dù tận lực cứu chữa cũng không xoay chuyển được trời mệnh. Tuy hoàng thượng đã băng hà, nhưng quốc sự không thể bỏ bê, trước khi vào điện này, bản cung đã truyền báo khắp các châu huyện chuẩn bị nghi lễ quốc tang, còn bản cung thì đích thân vào đây báo tin cùng chư vị đại thần, đồng thời thay mặt chuyển giao di chiếu của hoàng thượng."Hoàng hậu đưa thánh chỉ về phía Giang Chính Bình:
"Tiên hoàng di chiếu, phong Trường Bình Vương làm cố mệnh đại thần, lo việc an bang. Đây là chiếu thư do chính tay tiên hoàng viết, mời Trường Bình Vương tiếp chỉ.""Vô lễ!" Trường Bình Vương lớn tiếng quát, "Hoàng đệ ta xưa nay mạnh khỏe, sao tự nhiên đột tử, ngươi chớ có ngậm máu phun người, bản vương phải yết kiến thái hậu!"Hoàng hậu vẫn đứng ở bậc cao, đôi mắt sắc bén quét về phía Trường Bình Vương, khí thế bất phàm, không cần nổi giận mà tự khắc lộ ra vẻ uy nghiêm:
"Bản cung là chủ của hậu cung, là quốc mẫu một triều. Dù Trường Bình Vương là thân vương, nhưng gọi bản cung là 'yêu hậu' chẳng phải quá vô lễ rồi sao? Tuy hôm nay bản cung lòng đau như cắt, cũng không muốn chấp nhặt, mong Trường Bình Vương sớm tiếp chỉ, bởi quốc gia không thể một ngày không vua, lễ tang của tiên hoàng cũng phải được sắp đặt chu toàn."Giang Uyên nghe mà trong lòng thầm cười lạnh: hoàng hậu miệng nói đau buồn, nhưng nét mặt lại chẳng thể hiện chút gì, bảo sao Trường Bình Vương luôn dè chừng gọi nàng dã tâm khó lường.E rằng từ hôm nay, triều đình sẽ nổi sóng gió liên miên.Trường Bình Vương bật cười lạnh lùng:
"Hoàng hậu nương nương, di chiếu của tiên hoàng xưa nay đều phải sau khi tiên hoàng băng hà, do hàn lâm học sĩ cùng các đại thần bàn bạc định đoạt. Giờ tiên hoàng vừa băng hà chưa đầy một canh giờ, bản cung thấy di chiếu này tới quá nhanh, chẳng phải quá bất thường hay sao?""Vậy là ý gì?"
Ánh mắt hoàng hậu lạnh lẽo, giọng nói cũng lồng lộng sát khí, ngữ điệu đầy châm biếm:
"Quốc vương vừa băng hà, Trường Bình Vương đường đường là hoàng huynh của tiên hoàng, chẳng thấy lo lắng đau buồn, chỉ chăm chăm chất vấn bản cung về thật giả của di chiếu này. Tình nghĩa huynh đệ của Trường Bình Vương quả là sâu đậm vậy thay."Trường Bình Vương giận dữ chỉ tay về phía Tiêu Mạc Tân:
"Yêu hậu, chớ có ngậm máu phun người."Khi hai người vẫn còn lời qua tiếng lại, các đại thần trong điện đã thôi khóc than, ai nấy đều chăm chú dỏng tai lắng nghe, trong lòng bắt đầu tính toán nên đứng về phe nào khi tân quân lên ngôi.Song bọn họ cũng chẳng vội, chuyện này đợi bãi triều còn nhiều thời gian để nghị bàn.Hoàng hậu tự nhiên hiểu rõ, Trường Bình Vương không chịu tiếp chỉ, cũng bởi lo ngại nàng sửa di chiếu, thao túng quyền lực triều đình. Nhưng chỉ một Trường Bình Vương nhỏ nhoi, thì liệu có thể ngăn cản được nàng sao?Nàng chuyển ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía các đại thần trong đại điện, cất giọng vang vọng:
"Hàn lâm học sĩ, Lâm đại nhân đâu?""Thần có mặt!"
Lâm đại nhân chỉnh lại vạt áo, bước ra giữa điện, quỳ xuống hành lễ:
"Hoàng hậu nương nương."Hoàng hậu hỏi:
"Bản cung hỏi ngươi, chiếu thư này có phải là do tiên hoàng tự tay viết hay không?"Lâm đại nhân cung kính đáp:
"Tâu hoàng hậu nương nương, đúng là do tiên hoàng tự mình soạn thảo."Hoàng hậu lại hỏi:
"Vậy chiếu thư này sau khi tiên hoàng viết xong, có phải được đặt sau biển hiệu của Tuyên Đức điện không?"Lâm đại nhân đáp:
"Quả thực đúng như vậy."Lúc này, hoàng hậu mới nhìn sang Trường Bình Vương, giơ chiếu thư lên rồi từ tốn hạ thấp tay, dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh:
"Vậy Trường Bình Vương đã nghe rõ rồi chứ? Ngay khi còn sống, tiên hoàng đã bí mật gọi Lâm đại nhân vào chấp bút di chiếu, rồi cất giấu sau biển Tuyên Đức điện. Khi bản cung lấy ra, cũng có thái hậu tận mắt chứng kiến. Chẳng lẽ ngài không tin bản cung, lại cũng không tin cả Lâm đại nhân lẫn thái hậu sao?"Lời cuối cùng, nàng cố ý nhấn mạnh, ý tứ răn đe hiện rõ.Lâm Diệu vốn là cận thần thân tín của tiên hoàng, bao năm nay vẫn luôn giữ mình trung lập, chẳng nghiêng về phe phái nào, từng mấy lần dâng sớ tố cáo hoàng hậu can dự vào triều chính. Bởi vậy, lời của hắn, Trường Bình Vương tự nhiên cũng phải tin, huống chi hoàng hậu còn lôi cả thái hậu vào làm chứng.Trường Bình Vương lúc này đành phải quỳ xuống nhận chỉ:
"Thần, xin tiếp chỉ."Hoàng hậu từng bước từ trên bậc cao đi xuống, tận tay trao chiếu thư cho Trường Bình Vương.Chính lúc này, ở phía dưới, Giang Uyên cũng đã nhìn rõ dung mạo của hoàng hậu – nét mặt nghiêng tuyệt mỹ, đường nét hoàn hảo, không phải ai khác mà chính là mỹ nhân tuyệt sắc mà nàng đã ôm ấp suốt đêm qua...Giang Uyên đứng dưới triều, sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, đôi chân mềm nhũn mà không dám nhấc nổi lên.E rằng, số phận nàng đã tới hồi nguy hiểm.Nàng, sao nàng ấy lại chính là hoàng hậu?Giang Uyên run rẩy giơ tay áo lên, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác như toàn thân lực khí đã bị rút sạch, không còn sức đứng vững nữa.Đêm qua, nàng vốn đã nhận ra xe ngựa kia trang trí vô cùng xa hoa, theo quy chế thì chỉ có bậc vương tôn quý tộc trong cung mới được phép sử dụng.Tuy nàng từng nghĩ tới khả năng đó là phu nhân nhà quyền quý, hoặc một phi tần nào của hoàng thượng, nhưng lúc ấy chỉ thấy "một đêm xuân ngắn ngủi giá ngàn vàng", bèn gạt hết mọi lăn tăn, nghĩ cùng lắm thì làm "quỷ dưới hoa mẫu đơn" cũng không tiếc. Nào ngờ đâu, người ấy lại chính là hoàng hậu của triều đình này.Không, giờ thì phải gọi là thái hậu rồi.Nếu để nàng ấy biết không chỉ bị mình mạo phạm, mà mình còn là con gái của kẻ đối đầu với nàng ấy...Thật chẳng biết nên làm sao cho phải.Giang Uyên cứ thế mồ hôi lạnh vã ra không ngớt, ngay cả môi cũng trắng bệch. Dẫu nói nguyện làm "quỷ dưới hoa mẫu đơn", nhưng thật ra nào có ai muốn chết thật đâu.Trường Bình Vương hai tay tiếp lấy chiếu thư, xoay người đối diện các đại thần, toàn thể quần thần đồng loạt phủ phục sát đất, im lặng chờ nghe chỉ dụ.Trường Bình Vương chậm rãi mở chiếu thư, cất cao giọng đọc:
"Trẫm nhận thiên mệnh, gánh vác quốc gia, giữ ngọc tỷ đã lâu, nay tuổi trời không cho, bệnh tật trầm trọng, trời cao gọi về, đại hành hoàng đế. Vì thế, đặc biệt lập di chiếu để giữ vững đại nghiệp. Thái tử Vĩnh Thừa thông minh xuất chúng, đức hạnh tròn đầy, từ nay sắc phong thái tử Vĩnh Thừa làm tân quân, đăng cơ trước linh cữu, nối nghiệp vương triều. Ngoài ra, thân vương Trường Bình Vương là hoàng huynh của trẫm, suốt đời chăm lo cho trẫm, xử lý việc nước chuẩn mực, sắc phong làm nhiếp chính vương, phò tá tân quân chấp chính. Hoàng hậu họ Tiêu, hiền lương đức độ, tài mạo song toàn, mẫu nghi thiên hạ, đối xử với con như thân sinh, có công phò tá chính sự, đặc biệt ban cho quyền buông rèm nhiếp chính, cùng nhiếp chính vương phò tá tân quân, tôn xưng là thái hậu. Kính mời thái hậu làm thái hoàng thái hậu. Ai nhận được chỉ này, như trẫm tự thân đến nơi, phải nghiêm túc tuân theo.""Thần, xin tuân thủ di mệnh của tiên hoàng!"Toàn thể đại thần cùng cúi lạy sát đất.Thanh âm hùng hậu vang vọng khắp đại điện Thần Nguyên.Thái hậu buông rèm nhiếp chính...Trường Bình Vương gấp chiếu thư lại, siết chặt trong tay, nét mặt phẫn nộ như muốn nghiền nát đối phương thành trăm mảnh.Chỉ mấy dòng trong di chiếu đã lột tả hoàn toàn ý tứ của tiên hoàng: "hoàng huynh ân cần tận tụy", kỳ thực tiên hoàng thừa biết Trường Bình Vương quyền khuynh triều dã, nên đã bí mật gọi hàn lâm học sĩ tới soạn chiếu, còn đặc biệt phong cho "yêu hậu" quyền buông rèm đồng trị, để đôi bên cùng kiềm chế lẫn nhau.Xem ra hoàng đệ này không phải hoàn toàn là kẻ chỉ ham mê tửu sắc như người ta vẫn đồn đại, rốt cuộc cũng có chút thông minh.Di chiếu đọc xong, việc tiếp theo là tổ chức lễ đăng cơ trước linh cữu, cử hành quốc tang, toàn thể văn võ bá quan cùng Trường Bình Vương và thái hậu bắt đầu bàn bạc cụ thể nghi lễ đăng cơ.Không còn ai cản trở, lễ đăng cơ trước linh cữu diễn ra thuận lợi.Trong thời gian quốc tang, hoàng đế, hậu cung cùng văn võ bá quan đều phải chịu tang đủ hai mươi bảy ngày; mọi công văn, tấu chương đều thay mực đỏ bằng mực xanh, khắp cả nước cấm cưới hỏi, vui chơi, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị giam ngục, phạm nặng thì xử tử không tha.Chỉ mới nửa ngày trôi qua, toàn thể đại thần đều đã thay áo tang, đứng chầu trước Vạn Sinh điện để làm lễ truy điệu tiên hoàng.Hoàng hậu cùng thái tử mặc áo tang đứng hàng đầu, chính thức công bố: năm 998 Công nguyên, Đại Lương triều Thuận Lạc thứ năm, Lương Văn Đế băng hà, thái tử Vĩnh Thừa kế vị đại thống, đổi niên hiệu thành Thịnh Vũ.Dù niên hiệu mới đã được định ra, song cũng phải đợi sang đầu năm mới mới được chính thức sử dụng.
"Trường Bình Vương, nay đã là giờ Thìn ba khắc, mà hoàng thượng vẫn chưa tới triều, ngài xem... liệu chúng ta có nên tới Tuyên Đức điện xem xét một phen? Nghe nói dạo này hoàng thượng sức khỏe không tốt, hoàng hậu nương nương lại qua lại thân mật với Tả đại nhân, ta e rằng bên trong có điều bất ổn."Bệnh tình của hoàng thượng đã kéo dài nhiều năm, mọi chuyện trong triều đều ngấm ngầm do hoàng hậu nương nương xử lý, nên việc hoàng hậu nhúng tay vào chính sự không phải mới một sớm một chiều.Dạo gần đây, không biết hoàng hậu đã dùng cách gì mà trở nên thân thiết với Tả đại nhân – Chưởng ấn thủ phủ, vốn dĩ chức này chỉ nhằm trợ giúp tể tướng, chia sẻ quyền quân chính, nhưng từ đời tiên hoàng, để cân bằng quyền lực triều chính, chức Chưởng ấn thủ phủ càng lúc càng được coi trọng, cho đến nay thì quyền hành đã ngang ngửa tể tướng.Vì vậy, mọi người càng phải cảnh giác hơn.Giang Chính Bình nghe xong lời của Tể tướng, chậm rãi siết chặt nắm tay, ngón tay cái ấn mạnh lên nhẫn ngọc đeo ở ngón trỏ.Bỗng, khi các đại thần còn đang nhỏ to bàn tán, Giang Chính Bình bất ngờ vung tay đập mạnh xuống tay vịn ghế.Tiếng động vang dội ấy làm cả điện giật mình, tất thảy các đại thần đều hoảng hốt, ngay cả Giang Uyên đứng tận cuối hàng cũng bị dọa đến nỗi suýt bật người dậy, hai mắt mở to, tròn xoe như hai viên ngọc.Không gian trong điện phút chốc lặng ngắt như tờ.Chỉ có Tả Từ – Chưởng ấn thủ phủ vẫn bình thản, hai tay ôm lấy ngọc thẻ triều, mắt khép hờ tựa như đang nghỉ ngơi, thần sắc không hề xao động.Giang Chính Bình chậm rãi đứng dậy, nghiêng người hướng về phía các đại thần, giọng vang rền dõng dạc:
"Chư vị đại nhân, giờ đã qua giờ Thìn mà hoàng thượng vẫn chưa tới triều, là bề tôi chúng ta tất phải lo lắng cho quân vương và quốc sự. Bổn vương ở đây xin đề nghị, mời các vị cùng ta đến Tuyên Đức điện diện kiến thánh thượng."Các đại thần lại xì xào bàn luận, sau cùng cùng đồng thanh đáp:
"Chúng thần nguyện theo Trường Bình Vương tới diện kiến thánh thượng."Nói xong, các đại thần tự động xê dịch sang hai bên, mở lối ở giữa.Giang Uyên chẳng hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thấy các đại thần phía trước đều nghiêng người tránh sang, nàng cũng học theo, hai tay cầm chắc ngọc thẻ triều, khom mình lui về sau nhường lối.Ngay khi Trường Bình Vương chuẩn bị bước ra khỏi hàng, một giọng nữ bất chợt vang lên từ hậu điện:
"Trường Bình Vương, xin dừng bước."Âm thanh trong trẻo, uy nghiêm ấy vang vọng khắp đại điện, mang theo áp lực khiến người nghe không khỏi rùng mình. Không hiểu sao, Giang Uyên lại thấy giọng nói này thật quen thuộc, như đã từng nghe ở đâu đó. Nàng vừa định ngẩng đầu xem là ai, thì cả Trường Bình Vương lẫn các đại thần phía trước đã đồng loạt xoay người, nhất thời che mất tầm mắt của nàng.Giang Uyên cố ngẩng đầu lên nhưng vẫn không nhìn rõ được người vừa cất tiếng là ai.Giang Chính Bình thì biết rõ là ai, nhưng cũng không lấy làm lạ, cho đến khi nhìn thấy trang phục trên người nữ nhân ấy, hai con ngươi bỗng dưng trợn lớn, cứ như vừa tận mắt chứng kiến điều gì khiếp đảm đến tột cùng.Bởi lẽ, hoàng hậu – quốc mẫu của triều Đại Lương, lại xuất hiện trên triều đình trong bộ tang phục.Các đại thần trong điện đều kinh hãi đến thất sắc.Bởi vì, người có thể khiến hoàng hậu khoác lên mình tang phục, ngoài hoàng thượng ra chỉ có thể là thái hậu. Nhưng hoàng thượng lại mãi chưa tới lâm triều...Ngay lúc ấy, trước cửa đại điện, đoàn cấm quân bất ngờ kéo tới, chỉ nghe một tiếng "rầm", cửa điện bị đóng sập từ ngoài vào trong."Chuyện gì xảy ra vậy?""Sao thế kia?""Có chuyện gì vậy?"Tiếng các đại thần bàn luận mỗi lúc một lớn, mọi người đều xôn xao nghi hoặc, thấp giọng truyền nhau bàn tán không lẽ hoàng đế băng hà, hoàng hậu muốn phát động đảo chính?Giang Uyên đứng phía sau cũng hóng được mấy câu.Suốt một năm theo Giang Chính Bình vào triều, tuy nàng chưa từng thật sự để tâm tới dung nhan của hoàng thượng, chỉ nghe nói người này vốn mê muội bất tài, bỏ bê triều chính, say mê nam sủng. Cưới hoàng hậu đã năm năm vẫn chưa có lấy một mụn con, song dù sao cũng đã quen biết một năm, nói mất là mất, trong lòng cũng thấy tiếc nuối đôi phần.Nếu nói các đại thần trong lòng đau xót, thì riêng Giang Chính Bình chỉ thấy phẫn nộ. Ông bước lên hai bước, khí thế bức người, gằn giọng chất vấn hoàng hậu:
"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng vẫn bình an vô sự, ngươi lại mặc tang phục lên triều, đây là đại bất kính với quân vương, tội này đủ tru di cửu tộc! Ngươi còn tự tiện điều động cấm quân, lại càng tội chồng tội, đáng muôn chết!"Hoàng hậu chậm rãi bước tới trước long ỷ, buông tay của thái tử ra, từ tốn giơ cao thánh chỉ, ánh mắt rũ xuống nhìn về phía Trường Bình Vương, khóe mắt còn đỏ lên vì khóc:
"Trường Bình Vương đừng quá phẫn nộ, bản cung cũng chẳng thể tin nổi chuyện này, nhưng quả thật hoàng thượng đã đột ngột bạo bệnh mà băng hà vào giờ Mão hôm nay, các ngự y dù tận lực cứu chữa cũng không xoay chuyển được trời mệnh. Tuy hoàng thượng đã băng hà, nhưng quốc sự không thể bỏ bê, trước khi vào điện này, bản cung đã truyền báo khắp các châu huyện chuẩn bị nghi lễ quốc tang, còn bản cung thì đích thân vào đây báo tin cùng chư vị đại thần, đồng thời thay mặt chuyển giao di chiếu của hoàng thượng."Hoàng hậu đưa thánh chỉ về phía Giang Chính Bình:
"Tiên hoàng di chiếu, phong Trường Bình Vương làm cố mệnh đại thần, lo việc an bang. Đây là chiếu thư do chính tay tiên hoàng viết, mời Trường Bình Vương tiếp chỉ.""Vô lễ!" Trường Bình Vương lớn tiếng quát, "Hoàng đệ ta xưa nay mạnh khỏe, sao tự nhiên đột tử, ngươi chớ có ngậm máu phun người, bản vương phải yết kiến thái hậu!"Hoàng hậu vẫn đứng ở bậc cao, đôi mắt sắc bén quét về phía Trường Bình Vương, khí thế bất phàm, không cần nổi giận mà tự khắc lộ ra vẻ uy nghiêm:
"Bản cung là chủ của hậu cung, là quốc mẫu một triều. Dù Trường Bình Vương là thân vương, nhưng gọi bản cung là 'yêu hậu' chẳng phải quá vô lễ rồi sao? Tuy hôm nay bản cung lòng đau như cắt, cũng không muốn chấp nhặt, mong Trường Bình Vương sớm tiếp chỉ, bởi quốc gia không thể một ngày không vua, lễ tang của tiên hoàng cũng phải được sắp đặt chu toàn."Giang Uyên nghe mà trong lòng thầm cười lạnh: hoàng hậu miệng nói đau buồn, nhưng nét mặt lại chẳng thể hiện chút gì, bảo sao Trường Bình Vương luôn dè chừng gọi nàng dã tâm khó lường.E rằng từ hôm nay, triều đình sẽ nổi sóng gió liên miên.Trường Bình Vương bật cười lạnh lùng:
"Hoàng hậu nương nương, di chiếu của tiên hoàng xưa nay đều phải sau khi tiên hoàng băng hà, do hàn lâm học sĩ cùng các đại thần bàn bạc định đoạt. Giờ tiên hoàng vừa băng hà chưa đầy một canh giờ, bản cung thấy di chiếu này tới quá nhanh, chẳng phải quá bất thường hay sao?""Vậy là ý gì?"
Ánh mắt hoàng hậu lạnh lẽo, giọng nói cũng lồng lộng sát khí, ngữ điệu đầy châm biếm:
"Quốc vương vừa băng hà, Trường Bình Vương đường đường là hoàng huynh của tiên hoàng, chẳng thấy lo lắng đau buồn, chỉ chăm chăm chất vấn bản cung về thật giả của di chiếu này. Tình nghĩa huynh đệ của Trường Bình Vương quả là sâu đậm vậy thay."Trường Bình Vương giận dữ chỉ tay về phía Tiêu Mạc Tân:
"Yêu hậu, chớ có ngậm máu phun người."Khi hai người vẫn còn lời qua tiếng lại, các đại thần trong điện đã thôi khóc than, ai nấy đều chăm chú dỏng tai lắng nghe, trong lòng bắt đầu tính toán nên đứng về phe nào khi tân quân lên ngôi.Song bọn họ cũng chẳng vội, chuyện này đợi bãi triều còn nhiều thời gian để nghị bàn.Hoàng hậu tự nhiên hiểu rõ, Trường Bình Vương không chịu tiếp chỉ, cũng bởi lo ngại nàng sửa di chiếu, thao túng quyền lực triều đình. Nhưng chỉ một Trường Bình Vương nhỏ nhoi, thì liệu có thể ngăn cản được nàng sao?Nàng chuyển ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía các đại thần trong đại điện, cất giọng vang vọng:
"Hàn lâm học sĩ, Lâm đại nhân đâu?""Thần có mặt!"
Lâm đại nhân chỉnh lại vạt áo, bước ra giữa điện, quỳ xuống hành lễ:
"Hoàng hậu nương nương."Hoàng hậu hỏi:
"Bản cung hỏi ngươi, chiếu thư này có phải là do tiên hoàng tự tay viết hay không?"Lâm đại nhân cung kính đáp:
"Tâu hoàng hậu nương nương, đúng là do tiên hoàng tự mình soạn thảo."Hoàng hậu lại hỏi:
"Vậy chiếu thư này sau khi tiên hoàng viết xong, có phải được đặt sau biển hiệu của Tuyên Đức điện không?"Lâm đại nhân đáp:
"Quả thực đúng như vậy."Lúc này, hoàng hậu mới nhìn sang Trường Bình Vương, giơ chiếu thư lên rồi từ tốn hạ thấp tay, dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh:
"Vậy Trường Bình Vương đã nghe rõ rồi chứ? Ngay khi còn sống, tiên hoàng đã bí mật gọi Lâm đại nhân vào chấp bút di chiếu, rồi cất giấu sau biển Tuyên Đức điện. Khi bản cung lấy ra, cũng có thái hậu tận mắt chứng kiến. Chẳng lẽ ngài không tin bản cung, lại cũng không tin cả Lâm đại nhân lẫn thái hậu sao?"Lời cuối cùng, nàng cố ý nhấn mạnh, ý tứ răn đe hiện rõ.Lâm Diệu vốn là cận thần thân tín của tiên hoàng, bao năm nay vẫn luôn giữ mình trung lập, chẳng nghiêng về phe phái nào, từng mấy lần dâng sớ tố cáo hoàng hậu can dự vào triều chính. Bởi vậy, lời của hắn, Trường Bình Vương tự nhiên cũng phải tin, huống chi hoàng hậu còn lôi cả thái hậu vào làm chứng.Trường Bình Vương lúc này đành phải quỳ xuống nhận chỉ:
"Thần, xin tiếp chỉ."Hoàng hậu từng bước từ trên bậc cao đi xuống, tận tay trao chiếu thư cho Trường Bình Vương.Chính lúc này, ở phía dưới, Giang Uyên cũng đã nhìn rõ dung mạo của hoàng hậu – nét mặt nghiêng tuyệt mỹ, đường nét hoàn hảo, không phải ai khác mà chính là mỹ nhân tuyệt sắc mà nàng đã ôm ấp suốt đêm qua...Giang Uyên đứng dưới triều, sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, đôi chân mềm nhũn mà không dám nhấc nổi lên.E rằng, số phận nàng đã tới hồi nguy hiểm.Nàng, sao nàng ấy lại chính là hoàng hậu?Giang Uyên run rẩy giơ tay áo lên, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác như toàn thân lực khí đã bị rút sạch, không còn sức đứng vững nữa.Đêm qua, nàng vốn đã nhận ra xe ngựa kia trang trí vô cùng xa hoa, theo quy chế thì chỉ có bậc vương tôn quý tộc trong cung mới được phép sử dụng.Tuy nàng từng nghĩ tới khả năng đó là phu nhân nhà quyền quý, hoặc một phi tần nào của hoàng thượng, nhưng lúc ấy chỉ thấy "một đêm xuân ngắn ngủi giá ngàn vàng", bèn gạt hết mọi lăn tăn, nghĩ cùng lắm thì làm "quỷ dưới hoa mẫu đơn" cũng không tiếc. Nào ngờ đâu, người ấy lại chính là hoàng hậu của triều đình này.Không, giờ thì phải gọi là thái hậu rồi.Nếu để nàng ấy biết không chỉ bị mình mạo phạm, mà mình còn là con gái của kẻ đối đầu với nàng ấy...Thật chẳng biết nên làm sao cho phải.Giang Uyên cứ thế mồ hôi lạnh vã ra không ngớt, ngay cả môi cũng trắng bệch. Dẫu nói nguyện làm "quỷ dưới hoa mẫu đơn", nhưng thật ra nào có ai muốn chết thật đâu.Trường Bình Vương hai tay tiếp lấy chiếu thư, xoay người đối diện các đại thần, toàn thể quần thần đồng loạt phủ phục sát đất, im lặng chờ nghe chỉ dụ.Trường Bình Vương chậm rãi mở chiếu thư, cất cao giọng đọc:
"Trẫm nhận thiên mệnh, gánh vác quốc gia, giữ ngọc tỷ đã lâu, nay tuổi trời không cho, bệnh tật trầm trọng, trời cao gọi về, đại hành hoàng đế. Vì thế, đặc biệt lập di chiếu để giữ vững đại nghiệp. Thái tử Vĩnh Thừa thông minh xuất chúng, đức hạnh tròn đầy, từ nay sắc phong thái tử Vĩnh Thừa làm tân quân, đăng cơ trước linh cữu, nối nghiệp vương triều. Ngoài ra, thân vương Trường Bình Vương là hoàng huynh của trẫm, suốt đời chăm lo cho trẫm, xử lý việc nước chuẩn mực, sắc phong làm nhiếp chính vương, phò tá tân quân chấp chính. Hoàng hậu họ Tiêu, hiền lương đức độ, tài mạo song toàn, mẫu nghi thiên hạ, đối xử với con như thân sinh, có công phò tá chính sự, đặc biệt ban cho quyền buông rèm nhiếp chính, cùng nhiếp chính vương phò tá tân quân, tôn xưng là thái hậu. Kính mời thái hậu làm thái hoàng thái hậu. Ai nhận được chỉ này, như trẫm tự thân đến nơi, phải nghiêm túc tuân theo.""Thần, xin tuân thủ di mệnh của tiên hoàng!"Toàn thể đại thần cùng cúi lạy sát đất.Thanh âm hùng hậu vang vọng khắp đại điện Thần Nguyên.Thái hậu buông rèm nhiếp chính...Trường Bình Vương gấp chiếu thư lại, siết chặt trong tay, nét mặt phẫn nộ như muốn nghiền nát đối phương thành trăm mảnh.Chỉ mấy dòng trong di chiếu đã lột tả hoàn toàn ý tứ của tiên hoàng: "hoàng huynh ân cần tận tụy", kỳ thực tiên hoàng thừa biết Trường Bình Vương quyền khuynh triều dã, nên đã bí mật gọi hàn lâm học sĩ tới soạn chiếu, còn đặc biệt phong cho "yêu hậu" quyền buông rèm đồng trị, để đôi bên cùng kiềm chế lẫn nhau.Xem ra hoàng đệ này không phải hoàn toàn là kẻ chỉ ham mê tửu sắc như người ta vẫn đồn đại, rốt cuộc cũng có chút thông minh.Di chiếu đọc xong, việc tiếp theo là tổ chức lễ đăng cơ trước linh cữu, cử hành quốc tang, toàn thể văn võ bá quan cùng Trường Bình Vương và thái hậu bắt đầu bàn bạc cụ thể nghi lễ đăng cơ.Không còn ai cản trở, lễ đăng cơ trước linh cữu diễn ra thuận lợi.Trong thời gian quốc tang, hoàng đế, hậu cung cùng văn võ bá quan đều phải chịu tang đủ hai mươi bảy ngày; mọi công văn, tấu chương đều thay mực đỏ bằng mực xanh, khắp cả nước cấm cưới hỏi, vui chơi, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị giam ngục, phạm nặng thì xử tử không tha.Chỉ mới nửa ngày trôi qua, toàn thể đại thần đều đã thay áo tang, đứng chầu trước Vạn Sinh điện để làm lễ truy điệu tiên hoàng.Hoàng hậu cùng thái tử mặc áo tang đứng hàng đầu, chính thức công bố: năm 998 Công nguyên, Đại Lương triều Thuận Lạc thứ năm, Lương Văn Đế băng hà, thái tử Vĩnh Thừa kế vị đại thống, đổi niên hiệu thành Thịnh Vũ.Dù niên hiệu mới đã được định ra, song cũng phải đợi sang đầu năm mới mới được chính thức sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me