Bhtt Edit Dot Nhien Ai Muoi Voi Thai Hau
Sau khi tiên hoàng băng hà, mọi đại sự trong triều đều rơi vào tay nhiếp chính vương cùng thái hậu, hai bên ngấm ngầm tranh quyền đoạt thế, các đại thần cũng lợi dụng thời gian chịu tang để bàn bạc nên đứng về phía nhiếp chính vương hay thái hậu. Song, phần lớn vẫn chọn về phe nhiếp chính vương.Bởi lẽ, tân hoàng còn quá nhỏ tuổi, dù thái hậu được phép buông rèm nhiếp chính, nhưng nhà họ Tiêu chỉ có mỗi một người được dự vào quốc sự, trong khi họ Tả nắm giữ chức chưởng ấn thủ phủ, còn họ Thiên kiểm soát cấm quân, mã quân ty.Muốn khống chế đại quyền trong triều, so với Trường Bình Vương, thực chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.Tiêu Mạc Tân đâu phải không hiểu tâm tư của bọn họ.Song, nếu hỏi trong triều ai là người đau khổ nhất khi hoàng đế băng hà, thì chẳng phải là Tiêu Mạc Tân, cũng chẳng phải các đại thần hay thái tử, mà là vị thái hoàng thái hậu đang ở sâu trong Điện Thọ Nhân kia. Bà ta giờ đây không chỉ phải chịu nỗi đau mất con, mà còn mất đi quyền lực tối thượng.Tiêu Mạc Tân vận áo tang, tiến vào Điện Thọ Nhân, khẽ vung tay, đám cung nữ phía sau liền cúi đầu lui ra ngoài đứng hầu bên cửa.Trong điện chỉ còn lại hai người.Thái hoàng thái hậu sắc mặt trắng bệch, tựa nghiêng vào lưng ghế, một tay đỡ trán, dáng vẻ cực kỳ thê lương đau xót.Nhưng vừa liếc thấy bóng Tiêu Mạc Tân bước vào, bà lập tức như hồi sinh, giận dữ chỉ tay về phía dưới điện, gào lên:
"Tiêu Mạc Tân, ngươi... ngươi thật to gan phản nghịch! Ngươi còn làm ra chuyện ô uế như vậy, nếu tiên hoàng còn sống, nhất định sẽ tự tay giết ngươi, tru di cả nhà ngươi!""Vậy sao?"
Tiêu Mạc Tân nhướng mày, hai tay chắp sau lưng, giọng nói lạnh nhạt:
"Vậy thái hoàng thái hậu tự nhận đã thừa nhận việc hôm qua ở chùa, ngài đã hạ dược với bản cung?"Ánh mắt thái hoàng thái hậu chợt trở nên lẩn tránh, rồi vội vàng phủ nhận:
"Ai gia sao có thể làm ra chuyện ti tiện như thế!"Vài ngày trước, do tiên hoàng buông thả quá độ, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, thái hoàng thái hậu liền lấy cớ đến chùa cầu phúc, dẫn Tiêu Mạc Tân rời khỏi hoàng cung, âm mưu đợi sau khi tiên hoàng băng hà sẽ độc chiếm quyền lực. Chỉ tiếc rằng, thái hoàng thái hậu vốn chỉ biết đến mưu hèn kế bẩn, tự cho rằng chỉ cần hạ dược rồi vu cho Tiêu Mạc Tân tội không giữ lễ, là có thể trừ khử được nàng.Thật là hoang đường.Tiêu Mạc Tân khẽ cười:
"Nói ra thì bản cung còn phải cảm tạ thái hoàng thái hậu nữa, nếu không nhờ ngài hạ dược, bản cung cũng không vội trở lại cung trong đêm, càng không gặp được tiên hoàng lúc lâm chung, đích thân nghe người để lại di chiếu. Chính tiên hoàng đã nói rõ muốn bản cung buông rèm nhiếp chính.""Tiêu Mạc Tân, ngươi... ngươi..."Thái hoàng thái hậu tức đến mức nghẹn thở, hai mắt trợn trừng, cả người ngã vật xuống ghế ngất lịm đi.Tiêu Mạc Tân nhìn người đàn bà đang mê man kia, nơi khóe miệng nở một nụ cười lạnh:
"Người đâu, mau đi mời ngự y, nói thái hoàng thái hậu vì bi thương quá độ mà ngất xỉu, lập tức đến bắt mạch chẩn trị, nếu thái hoàng thái hậu có xảy ra chuyện gì, bản cung sẽ lấy mạng các ngươi.""Dạ, thưa thái hậu."Đám cung nữ vội vàng rời đi tìm ngự y.Từ Điện Thọ Nhân bước ra, Tiêu Mạc Tân ngồi phượng liễn trở về Điện Vĩnh An để nghỉ ngơi.Thiên Nguyệt, chỉ huy cấm quân và mã quân ty, theo sát bên cạnh phượng liễn, cung kính bẩm báo về động tĩnh của các đại thần sau lễ viếng:
"Sau khi lễ viếng kết thúc, Trường Bình Vương cùng đám thân tín đều tụ về phủ Trường Bình Vương. Những người tham dự đều là đại thần trọng yếu trong triều, bao gồm cả Tể tướng Từ Lận Chi và Đô chỉ huy sứ Điện Tiền Ty Diêu Sùng.""Diêu Sùng?"Chức vụ Diêu Sùng là thống lĩnh cấm quân nội điện, phụ trách an nguy của hoàng cung, lúc sinh thời tiên hoàng cực kỳ coi trọng ông ta, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp cho Diêu Tinh Vân nhập triều dự chính. Nhà họ Diêu quả là quyền lực độc nhất vô nhị.Ấy vậy mà tiên hoàng vừa mới băng hà, ông ta đã lập tức về phe Trường Bình Vương.Thiên Nguyệt lại nói tiếp:
"Bẩm thái hậu, còn có một chuyện nữa...""Nói đi."
Tiêu Mạc Tân khẽ xoa trán, giọng nhàn nhạt.Thiên Nguyệt siết chặt tay, giọng nói mang vẻ không cam lòng:
"Thuộc hạ nhận được báo cáo, đêm qua người được lệnh truy sát nữ nhân kia phát hiện đối phương khinh công cao cường, hoàn toàn không phải người thường. Khi đuổi theo sát nút, đã tận mắt chứng kiến nàng ta nhảy qua tường phủ Trường Bình Vương, mặc quan phục, sau khi xác minh thì đó là thứ nữ của Trường Bình Vương, vị văn tán quan Triều Thỉnh Lang nổi danh trong triều – Giang Uyên."Sắc mặt Tiêu Mạc Tân lập tức trở nên lạnh lùng:
"Các ngươi cũng giỏi thật đấy."Thiên Nguyệt cúi đầu vái dài:
"Xin thái hậu thứ tội, thuộc hạ đã điều tra kỹ. Giang Uyên trong phủ không được sủng ái, mẹ ruột là người bán nghệ, mất từ lâu, nàng ta sống một mình ở tây sương phòng, tính cách nhút nhát, lại nổi tiếng háo sắc. Trường Bình Vương để nàng vào triều làm quan cũng chỉ vì đích tử Giang Chính Thanh còn ở biên ải, đích nữ Giang Nhược Y lại kiêu căng, không chịu vào triều, đành phải xếp chỗ cho Giang Uyên."Nhút nhát, lại là kẻ háo sắc?Bảo sao gan to bằng trời, xe ngựa nào cũng dám trèo lên, người nào cũng dám "hạ thủ".Giang Chính Bình xưa nay chính là kình địch, là trở ngại lớn nhất của Tiêu Mạc Tân trên triều đình. Dù Giang Uyên chỉ là thứ xuất không được coi trọng, nhưng hiện nàng đang làm quan trong triều. Trước kia Tiêu Mạc Tân ít khi lộ diện trước mặt quần thần thì thôi, nay tiên hoàng băng hà, bản thân phải buông rèm nhiếp chính, nên tuyệt đối không thể để Giang Uyên sống mà nhìn mặt mình.Tiêu Mạc Tân ra lệnh cho Thiên Nguyệt:
"Trước khi vào triều ngày mai, bản cung không muốn thấy nàng ta xuất hiện trong triều đình.""Tuân mệnh."Thiên Nguyệt xoay người rời đi thi hành mệnh lệnh, phượng liễn chậm rãi tiến vào Điện Vĩnh An, dần khuất trong bóng đêm.Giữa đêm khuya, năm kẻ áo đen tay cầm đao lặng lẽ leo tường vào tây sương phòng phủ Trường Bình Vương. Gọi là tây sương phòng, thực ra chỉ là căn nhà hẻo lánh, tồi tàn nhất phủ, thậm chí đến mái ngói vỡ, cửa sổ dán giấy cũng đều do Giang Uyên tự tay sửa chữa.Ba tên áo đen nhảy vào sân, từ cửa chính tiến vào; hai kẻ còn lại trèo qua cửa sổ phía sau.Trong phòng không hề thắp đèn, song nhờ ánh trăng, mọi ngóc ngách đều hiện rõ: cả gian phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và ba chiếc ghế, góc phòng còn lại là bàn trang điểm cùng một cái giá treo y phục.Năm người áo đen sau khi tiến vào phòng, cẩn thận dò xét một lượt nhưng không phát hiện ra dấu hiệu bất thường nào, liền đồng loạt tiến về phía giường.Người cầm đầu nâng đao lên, chăm chú nhìn về phía giường sau tấm màn, từng bước nhẹ như mèo. Nhưng vừa bước tới, dường như cảm giác có điều gì khác thường, mắt trợn lớn, không nói một lời, lao tới vén mạnh màn giường lên.Quả nhiên, trên giường chẳng có ai cả.Hắn quay người ra lệnh:
"Tìm kiếm!""Rõ!"
Bốn kẻ còn lại lập tức tản ra khắp phòng.Tên cầm đầu lại nhìn sang giá treo áo bên cạnh, trên đó trống trơn, ngay cả một chiếc áo khoác cũng không có, trước giường cũng chẳng có đôi giày nào – chứng tỏ người cần tìm hoàn toàn không ở trong phòng này.Năm người áo đen lục tung cả căn phòng, lật hết mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm ra bóng dáng ai, cuối cùng tập trung lại, một kẻ trong số đó hỏi:
"Hay là chúng ta thử tìm ở chỗ khác trong phủ?"Tên cầm đầu lắc đầu:
"Không được, đây là phủ Trường Bình Vương, không phải nơi chúng ta có thể tùy ý lục soát. Hai người các ngươi ở lại tiếp tục giám sát, ba người còn lại theo ta ra ngoài dò xét, biết đâu tìm được tung tích.""Rõ!"Ba người lập tức trèo tường rời đi.Khi bóng ba kẻ ấy khuất hẳn sau góc phố, Giang Uyên mới từ trong bóng tối thò nửa cái đầu ra, xác nhận chúng sẽ không quay lại ngay, rồi ôm vội bộ y phục còn chưa kịp mặc chỉnh tề, ngồi xổm dưới đất mà thở phào, chân còn chưa mang đủ cả hai chiếc tất."Dọa chết ta mất thôi."
Giang Uyên vừa vỗ ngực vừa thì thầm.May mà lúc nằm ngủ, nàng cứ có cảm giác bất an trong lòng, nên mới lặng lẽ chui ra ngoài tránh họa. Nếu không, giờ chắc đã thành oan hồn dưới đao rồi.Thật không ngờ thái hậu nương nương lại hạ thủ quyết đoán đến thế, không để sót dù chỉ một đêm, tốc độ dọn dẹp đầu mối thật quá đáng sợ. Nhưng mà, nàng chỉ trốn được nhất thời, đâu thể trốn cả đời; chạy được khỏi chùa, cũng không chạy được khỏi miếu, kiểu gì cũng sẽ bị bắt như lần trước, bị Diêu Tinh Vân chặn ngay trong phủ Trường Bình Vương.Biết vậy đêm trăng đẹp ấy đã không dại mà chạm tới mỹ nhân... than ôi!Ngày hôm sau, văn võ bá quan lại theo lệ tới làm lễ viếng tiên hoàng, sau khi lễ xong, một phần các quan đứng chờ ngoài điện, một phần khác thì được triệu vào thư phòng của hoàng đế ở Tuyên Đức điện để bàn bạc việc tang lễ và đăng cơ của tân quân.Tân hoàng còn quá nhỏ, chỉ mới năm tuổi, khoác long bào ngồi trên long ỷ mà ngơ ngác, miệng cứ gọi mãi "mẫu hậu".Tiêu Mạc Tân ngồi bên cạnh, nhìn khắp đại thần trong điện, lên tiếng:
"Lễ tang của tiên hoàng giao cho Lễ bộ toàn quyền phụ trách, đồng thời, ngày lành đăng cơ của tân quân cũng phải sớm định đoạt. Ngoài ra, bản cung đã cùng hoàng thượng bàn bạc, sẽ truy phong sinh mẫu của hoàng thượng làm Huệ Cảnh Hoàng Thái Hậu, nhập lăng tẩm."Đại nhân Sở của Lễ bộ bước ra, hai tay nâng ngọc thẻ triều:
"Thần tuân lệnh."Sau đó, Sở đại nhân lùi về hàng.Tiếp đó là việc bố trí lại quan chức trong triều, hoàng đế tuyên bố thăng chức cho tham tri chính sự Tiêu Hoán làm thái sư, phẩm hàm nhất phẩm; bổ nhiệm Hàn Lâm viện sĩ Lâm Diệu làm Hàn lâm học sĩ, phẩm hàm tam phẩm, cùng nhiều bổ nhiệm quan trọng khác.Tuy trong lòng Trường Bình Vương hết sức không cam, nhưng những bổ nhiệm này cũng chỉ là các chức vụ theo lệ, chẳng có gì để bắt bẻ.Sau khi các quyết định bổ nhiệm mới được công bố, Tiêu Mạc Tân khẽ dừng lại, hướng ánh mắt về phía dưới nơi Giang Chính Bình và Diêu Sùng đang đứng, lên tiếng:
"Bên cạnh đó, bản cung còn có hai người tài trẻ tuổi rất được bản cung coi trọng, muốn đặc biệt đề bạt để biểu dương ân uy của tân quân."Trường Bình Vương cười khẩy đầy mỉa mai:
"Ồ, không biết thái hậu để mắt đến hai nhân tài nào?"Tiêu Mạc Tân đáp:
"Hai người này, chư vị đại nhân ở đây hẳn đều biết mặt, cũng là những nhân vật nổi bật trong triều ta."Nhân vật nổi bật?Các đại thần bắt đầu rì rầm bàn tán.Hiện tại trong triều, nổi bật nhất không phải là nhiếp chính vương thì cũng là thái sư Tiêu. Nhưng cả hai đều đã ở ngôi cao nhất trong hàng thần, nếu còn được đề bạt thêm nữa thì chỉ còn chức vị hoàng đế mà thôi.Trong khi mọi người còn đang đoán già đoán non, ngữ điệu của Tiêu Mạc Tân lại trở nên vui vẻ hơn:
"Người thứ nhất là nữ nhi của nhiếp chính vương, văn tán quan Triều Thỉnh Lang Giang Uyên. Người thứ hai là công tử của Đại tướng quân Diêu Sùng, võ tán quan Chí Quả Hiệu Úy Diêu Tinh Vân.""Hả? Lại là hai người bọn họ ư?""Thế thì nổi bật gì cho cam!""Nghe đâu Giang Uyên chỉ là kẻ đào hoa, mỗi ngày đều lảng vảng nơi thanh lâu, vậy mà thái hậu lại muốn đề bạt nàng?"Lời này truyền đến tai Giang Chính Bình, sắc mặt ông ta lập tức tái đi vì giận.Giang Uyên, đứa con bất hiếu này!Tiêu Mạc Tân tiếp lời:
"Hai người trẻ tuổi này tuy đều là thất phẩm, nhưng đã theo hầu vào triều hơn một năm, cũng đã học hỏi được nhiều điều. Bởi vậy, bản cung quyết định bổ nhiệm họ vào chức kỵ lộc quan Đại Lý Tự thừa, đảm nhiệm công tác thẩm tra lại các vụ án, bởi khi sinh thời, tiên hoàng coi trọng nhất chính là minh oan sai án. Đúng lúc này, Đại Lý Tự vừa báo thiếu hai vị tự thừa, đưa bọn họ bổ sung vào cũng hợp lý."Vừa dứt lời, Diêu Sùng lập tức tiến lên, hai tay cầm chắc ngọc thẻ triều, bẩm tấu:
"Thái hậu, thần cho rằng như vậy không ổn."Tiêu Mạc Tân liếc nhìn:
"Vì sao Diêu đại nhân lại cho là không ổn?"Diêu Sùng cung kính đáp:
"Tâu thái hậu, khuyển tử vốn là võ tướng, chưa từng học hành về hình luật, nay cử hắn làm đại lý tự thừa, e là không thích hợp, mong thái hậu xét lại."Họ Diêu mấy đời đều giữ trọng trách Điện Tiền Ty, thân quân của hoàng đế, vị trí cực kỳ then chốt.Lần này thái hậu đột ngột điều Tinh Vân sang làm đại lý tự thừa, bề ngoài là cất nhắc, thực chất lại là muốn điều chuyển, cắt giảm sức ảnh hưởng của nhà Diêu trong cung.Đúng là thủ đoạn sắc bén!Tiêu Mạc Tân chỉ mỉm cười:
"Người trẻ tuổi thì phải trải qua nhiều thử thách, người đâu, truyền hai người đó vào điện."Bên ngoài, thái giám cao giọng xướng:
"Truyền, Triều Thỉnh Lang Giang Uyên, Chí Quả Hiệu Úy Diêu Tinh Vân vào yết kiến!"Chẳng bao lâu sau, hai người hối hả bước vào điện, đồng loạt quỳ xuống giữa đại điện:
"Thần, Giang Uyên, Diêu Tinh Vân, kính bái hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, kính bái thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."Tiêu Mạc Tân không chút che giấu, ánh mắt dừng thẳng lên Giang Uyên:
"Hai người các ngươi, bình thân."Giang Uyên tim đập dồn dập, đứng dậy mà không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.Đêm qua thái hậu không ra tay giết mình, đến nay lại đột ngột triệu kiến, chẳng lẽ lần này định gán tội danh nào đó để kết tội mình sao?Giang Uyên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, khóe môi nhợt nhạt, trong lòng bất an cực độ.
"Tiêu Mạc Tân, ngươi... ngươi thật to gan phản nghịch! Ngươi còn làm ra chuyện ô uế như vậy, nếu tiên hoàng còn sống, nhất định sẽ tự tay giết ngươi, tru di cả nhà ngươi!""Vậy sao?"
Tiêu Mạc Tân nhướng mày, hai tay chắp sau lưng, giọng nói lạnh nhạt:
"Vậy thái hoàng thái hậu tự nhận đã thừa nhận việc hôm qua ở chùa, ngài đã hạ dược với bản cung?"Ánh mắt thái hoàng thái hậu chợt trở nên lẩn tránh, rồi vội vàng phủ nhận:
"Ai gia sao có thể làm ra chuyện ti tiện như thế!"Vài ngày trước, do tiên hoàng buông thả quá độ, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, thái hoàng thái hậu liền lấy cớ đến chùa cầu phúc, dẫn Tiêu Mạc Tân rời khỏi hoàng cung, âm mưu đợi sau khi tiên hoàng băng hà sẽ độc chiếm quyền lực. Chỉ tiếc rằng, thái hoàng thái hậu vốn chỉ biết đến mưu hèn kế bẩn, tự cho rằng chỉ cần hạ dược rồi vu cho Tiêu Mạc Tân tội không giữ lễ, là có thể trừ khử được nàng.Thật là hoang đường.Tiêu Mạc Tân khẽ cười:
"Nói ra thì bản cung còn phải cảm tạ thái hoàng thái hậu nữa, nếu không nhờ ngài hạ dược, bản cung cũng không vội trở lại cung trong đêm, càng không gặp được tiên hoàng lúc lâm chung, đích thân nghe người để lại di chiếu. Chính tiên hoàng đã nói rõ muốn bản cung buông rèm nhiếp chính.""Tiêu Mạc Tân, ngươi... ngươi..."Thái hoàng thái hậu tức đến mức nghẹn thở, hai mắt trợn trừng, cả người ngã vật xuống ghế ngất lịm đi.Tiêu Mạc Tân nhìn người đàn bà đang mê man kia, nơi khóe miệng nở một nụ cười lạnh:
"Người đâu, mau đi mời ngự y, nói thái hoàng thái hậu vì bi thương quá độ mà ngất xỉu, lập tức đến bắt mạch chẩn trị, nếu thái hoàng thái hậu có xảy ra chuyện gì, bản cung sẽ lấy mạng các ngươi.""Dạ, thưa thái hậu."Đám cung nữ vội vàng rời đi tìm ngự y.Từ Điện Thọ Nhân bước ra, Tiêu Mạc Tân ngồi phượng liễn trở về Điện Vĩnh An để nghỉ ngơi.Thiên Nguyệt, chỉ huy cấm quân và mã quân ty, theo sát bên cạnh phượng liễn, cung kính bẩm báo về động tĩnh của các đại thần sau lễ viếng:
"Sau khi lễ viếng kết thúc, Trường Bình Vương cùng đám thân tín đều tụ về phủ Trường Bình Vương. Những người tham dự đều là đại thần trọng yếu trong triều, bao gồm cả Tể tướng Từ Lận Chi và Đô chỉ huy sứ Điện Tiền Ty Diêu Sùng.""Diêu Sùng?"Chức vụ Diêu Sùng là thống lĩnh cấm quân nội điện, phụ trách an nguy của hoàng cung, lúc sinh thời tiên hoàng cực kỳ coi trọng ông ta, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp cho Diêu Tinh Vân nhập triều dự chính. Nhà họ Diêu quả là quyền lực độc nhất vô nhị.Ấy vậy mà tiên hoàng vừa mới băng hà, ông ta đã lập tức về phe Trường Bình Vương.Thiên Nguyệt lại nói tiếp:
"Bẩm thái hậu, còn có một chuyện nữa...""Nói đi."
Tiêu Mạc Tân khẽ xoa trán, giọng nhàn nhạt.Thiên Nguyệt siết chặt tay, giọng nói mang vẻ không cam lòng:
"Thuộc hạ nhận được báo cáo, đêm qua người được lệnh truy sát nữ nhân kia phát hiện đối phương khinh công cao cường, hoàn toàn không phải người thường. Khi đuổi theo sát nút, đã tận mắt chứng kiến nàng ta nhảy qua tường phủ Trường Bình Vương, mặc quan phục, sau khi xác minh thì đó là thứ nữ của Trường Bình Vương, vị văn tán quan Triều Thỉnh Lang nổi danh trong triều – Giang Uyên."Sắc mặt Tiêu Mạc Tân lập tức trở nên lạnh lùng:
"Các ngươi cũng giỏi thật đấy."Thiên Nguyệt cúi đầu vái dài:
"Xin thái hậu thứ tội, thuộc hạ đã điều tra kỹ. Giang Uyên trong phủ không được sủng ái, mẹ ruột là người bán nghệ, mất từ lâu, nàng ta sống một mình ở tây sương phòng, tính cách nhút nhát, lại nổi tiếng háo sắc. Trường Bình Vương để nàng vào triều làm quan cũng chỉ vì đích tử Giang Chính Thanh còn ở biên ải, đích nữ Giang Nhược Y lại kiêu căng, không chịu vào triều, đành phải xếp chỗ cho Giang Uyên."Nhút nhát, lại là kẻ háo sắc?Bảo sao gan to bằng trời, xe ngựa nào cũng dám trèo lên, người nào cũng dám "hạ thủ".Giang Chính Bình xưa nay chính là kình địch, là trở ngại lớn nhất của Tiêu Mạc Tân trên triều đình. Dù Giang Uyên chỉ là thứ xuất không được coi trọng, nhưng hiện nàng đang làm quan trong triều. Trước kia Tiêu Mạc Tân ít khi lộ diện trước mặt quần thần thì thôi, nay tiên hoàng băng hà, bản thân phải buông rèm nhiếp chính, nên tuyệt đối không thể để Giang Uyên sống mà nhìn mặt mình.Tiêu Mạc Tân ra lệnh cho Thiên Nguyệt:
"Trước khi vào triều ngày mai, bản cung không muốn thấy nàng ta xuất hiện trong triều đình.""Tuân mệnh."Thiên Nguyệt xoay người rời đi thi hành mệnh lệnh, phượng liễn chậm rãi tiến vào Điện Vĩnh An, dần khuất trong bóng đêm.Giữa đêm khuya, năm kẻ áo đen tay cầm đao lặng lẽ leo tường vào tây sương phòng phủ Trường Bình Vương. Gọi là tây sương phòng, thực ra chỉ là căn nhà hẻo lánh, tồi tàn nhất phủ, thậm chí đến mái ngói vỡ, cửa sổ dán giấy cũng đều do Giang Uyên tự tay sửa chữa.Ba tên áo đen nhảy vào sân, từ cửa chính tiến vào; hai kẻ còn lại trèo qua cửa sổ phía sau.Trong phòng không hề thắp đèn, song nhờ ánh trăng, mọi ngóc ngách đều hiện rõ: cả gian phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và ba chiếc ghế, góc phòng còn lại là bàn trang điểm cùng một cái giá treo y phục.Năm người áo đen sau khi tiến vào phòng, cẩn thận dò xét một lượt nhưng không phát hiện ra dấu hiệu bất thường nào, liền đồng loạt tiến về phía giường.Người cầm đầu nâng đao lên, chăm chú nhìn về phía giường sau tấm màn, từng bước nhẹ như mèo. Nhưng vừa bước tới, dường như cảm giác có điều gì khác thường, mắt trợn lớn, không nói một lời, lao tới vén mạnh màn giường lên.Quả nhiên, trên giường chẳng có ai cả.Hắn quay người ra lệnh:
"Tìm kiếm!""Rõ!"
Bốn kẻ còn lại lập tức tản ra khắp phòng.Tên cầm đầu lại nhìn sang giá treo áo bên cạnh, trên đó trống trơn, ngay cả một chiếc áo khoác cũng không có, trước giường cũng chẳng có đôi giày nào – chứng tỏ người cần tìm hoàn toàn không ở trong phòng này.Năm người áo đen lục tung cả căn phòng, lật hết mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm ra bóng dáng ai, cuối cùng tập trung lại, một kẻ trong số đó hỏi:
"Hay là chúng ta thử tìm ở chỗ khác trong phủ?"Tên cầm đầu lắc đầu:
"Không được, đây là phủ Trường Bình Vương, không phải nơi chúng ta có thể tùy ý lục soát. Hai người các ngươi ở lại tiếp tục giám sát, ba người còn lại theo ta ra ngoài dò xét, biết đâu tìm được tung tích.""Rõ!"Ba người lập tức trèo tường rời đi.Khi bóng ba kẻ ấy khuất hẳn sau góc phố, Giang Uyên mới từ trong bóng tối thò nửa cái đầu ra, xác nhận chúng sẽ không quay lại ngay, rồi ôm vội bộ y phục còn chưa kịp mặc chỉnh tề, ngồi xổm dưới đất mà thở phào, chân còn chưa mang đủ cả hai chiếc tất."Dọa chết ta mất thôi."
Giang Uyên vừa vỗ ngực vừa thì thầm.May mà lúc nằm ngủ, nàng cứ có cảm giác bất an trong lòng, nên mới lặng lẽ chui ra ngoài tránh họa. Nếu không, giờ chắc đã thành oan hồn dưới đao rồi.Thật không ngờ thái hậu nương nương lại hạ thủ quyết đoán đến thế, không để sót dù chỉ một đêm, tốc độ dọn dẹp đầu mối thật quá đáng sợ. Nhưng mà, nàng chỉ trốn được nhất thời, đâu thể trốn cả đời; chạy được khỏi chùa, cũng không chạy được khỏi miếu, kiểu gì cũng sẽ bị bắt như lần trước, bị Diêu Tinh Vân chặn ngay trong phủ Trường Bình Vương.Biết vậy đêm trăng đẹp ấy đã không dại mà chạm tới mỹ nhân... than ôi!Ngày hôm sau, văn võ bá quan lại theo lệ tới làm lễ viếng tiên hoàng, sau khi lễ xong, một phần các quan đứng chờ ngoài điện, một phần khác thì được triệu vào thư phòng của hoàng đế ở Tuyên Đức điện để bàn bạc việc tang lễ và đăng cơ của tân quân.Tân hoàng còn quá nhỏ, chỉ mới năm tuổi, khoác long bào ngồi trên long ỷ mà ngơ ngác, miệng cứ gọi mãi "mẫu hậu".Tiêu Mạc Tân ngồi bên cạnh, nhìn khắp đại thần trong điện, lên tiếng:
"Lễ tang của tiên hoàng giao cho Lễ bộ toàn quyền phụ trách, đồng thời, ngày lành đăng cơ của tân quân cũng phải sớm định đoạt. Ngoài ra, bản cung đã cùng hoàng thượng bàn bạc, sẽ truy phong sinh mẫu của hoàng thượng làm Huệ Cảnh Hoàng Thái Hậu, nhập lăng tẩm."Đại nhân Sở của Lễ bộ bước ra, hai tay nâng ngọc thẻ triều:
"Thần tuân lệnh."Sau đó, Sở đại nhân lùi về hàng.Tiếp đó là việc bố trí lại quan chức trong triều, hoàng đế tuyên bố thăng chức cho tham tri chính sự Tiêu Hoán làm thái sư, phẩm hàm nhất phẩm; bổ nhiệm Hàn Lâm viện sĩ Lâm Diệu làm Hàn lâm học sĩ, phẩm hàm tam phẩm, cùng nhiều bổ nhiệm quan trọng khác.Tuy trong lòng Trường Bình Vương hết sức không cam, nhưng những bổ nhiệm này cũng chỉ là các chức vụ theo lệ, chẳng có gì để bắt bẻ.Sau khi các quyết định bổ nhiệm mới được công bố, Tiêu Mạc Tân khẽ dừng lại, hướng ánh mắt về phía dưới nơi Giang Chính Bình và Diêu Sùng đang đứng, lên tiếng:
"Bên cạnh đó, bản cung còn có hai người tài trẻ tuổi rất được bản cung coi trọng, muốn đặc biệt đề bạt để biểu dương ân uy của tân quân."Trường Bình Vương cười khẩy đầy mỉa mai:
"Ồ, không biết thái hậu để mắt đến hai nhân tài nào?"Tiêu Mạc Tân đáp:
"Hai người này, chư vị đại nhân ở đây hẳn đều biết mặt, cũng là những nhân vật nổi bật trong triều ta."Nhân vật nổi bật?Các đại thần bắt đầu rì rầm bàn tán.Hiện tại trong triều, nổi bật nhất không phải là nhiếp chính vương thì cũng là thái sư Tiêu. Nhưng cả hai đều đã ở ngôi cao nhất trong hàng thần, nếu còn được đề bạt thêm nữa thì chỉ còn chức vị hoàng đế mà thôi.Trong khi mọi người còn đang đoán già đoán non, ngữ điệu của Tiêu Mạc Tân lại trở nên vui vẻ hơn:
"Người thứ nhất là nữ nhi của nhiếp chính vương, văn tán quan Triều Thỉnh Lang Giang Uyên. Người thứ hai là công tử của Đại tướng quân Diêu Sùng, võ tán quan Chí Quả Hiệu Úy Diêu Tinh Vân.""Hả? Lại là hai người bọn họ ư?""Thế thì nổi bật gì cho cam!""Nghe đâu Giang Uyên chỉ là kẻ đào hoa, mỗi ngày đều lảng vảng nơi thanh lâu, vậy mà thái hậu lại muốn đề bạt nàng?"Lời này truyền đến tai Giang Chính Bình, sắc mặt ông ta lập tức tái đi vì giận.Giang Uyên, đứa con bất hiếu này!Tiêu Mạc Tân tiếp lời:
"Hai người trẻ tuổi này tuy đều là thất phẩm, nhưng đã theo hầu vào triều hơn một năm, cũng đã học hỏi được nhiều điều. Bởi vậy, bản cung quyết định bổ nhiệm họ vào chức kỵ lộc quan Đại Lý Tự thừa, đảm nhiệm công tác thẩm tra lại các vụ án, bởi khi sinh thời, tiên hoàng coi trọng nhất chính là minh oan sai án. Đúng lúc này, Đại Lý Tự vừa báo thiếu hai vị tự thừa, đưa bọn họ bổ sung vào cũng hợp lý."Vừa dứt lời, Diêu Sùng lập tức tiến lên, hai tay cầm chắc ngọc thẻ triều, bẩm tấu:
"Thái hậu, thần cho rằng như vậy không ổn."Tiêu Mạc Tân liếc nhìn:
"Vì sao Diêu đại nhân lại cho là không ổn?"Diêu Sùng cung kính đáp:
"Tâu thái hậu, khuyển tử vốn là võ tướng, chưa từng học hành về hình luật, nay cử hắn làm đại lý tự thừa, e là không thích hợp, mong thái hậu xét lại."Họ Diêu mấy đời đều giữ trọng trách Điện Tiền Ty, thân quân của hoàng đế, vị trí cực kỳ then chốt.Lần này thái hậu đột ngột điều Tinh Vân sang làm đại lý tự thừa, bề ngoài là cất nhắc, thực chất lại là muốn điều chuyển, cắt giảm sức ảnh hưởng của nhà Diêu trong cung.Đúng là thủ đoạn sắc bén!Tiêu Mạc Tân chỉ mỉm cười:
"Người trẻ tuổi thì phải trải qua nhiều thử thách, người đâu, truyền hai người đó vào điện."Bên ngoài, thái giám cao giọng xướng:
"Truyền, Triều Thỉnh Lang Giang Uyên, Chí Quả Hiệu Úy Diêu Tinh Vân vào yết kiến!"Chẳng bao lâu sau, hai người hối hả bước vào điện, đồng loạt quỳ xuống giữa đại điện:
"Thần, Giang Uyên, Diêu Tinh Vân, kính bái hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, kính bái thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."Tiêu Mạc Tân không chút che giấu, ánh mắt dừng thẳng lên Giang Uyên:
"Hai người các ngươi, bình thân."Giang Uyên tim đập dồn dập, đứng dậy mà không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.Đêm qua thái hậu không ra tay giết mình, đến nay lại đột ngột triệu kiến, chẳng lẽ lần này định gán tội danh nào đó để kết tội mình sao?Giang Uyên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, khóe môi nhợt nhạt, trong lòng bất an cực độ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me