[BHTT] [EDIT] Đột Nhiên Ái Muội Với Thái Hậu
Chương 44: Tiểu Giang mạnh mẽ
"Thật hay giả vậy?" – Diêu Tinh Vân tặc lưỡi, nghi hoặc:
"Thái hậu mà cũng từng có... nhân tình? Mà lại là khi Tiên Hoàng còn sống á?"Đỗ Hiểu Uyển nhún vai, ra vẻ bí ẩn:
"Ta chỉ nghe đồn thôi, nhưng tám phần là thật. Trước đây trong Thái Y Viện quả thật có một nữ thái y nổi tiếng, y thuật cao minh, đến nam thái y còn phải nể.""Đủ rồi." – Hàn Vân Mặc lạnh lùng cắt lời:
"Lo điều tra án đi. Từ giờ đến lúc Tiên Hoàng nhập lăng không còn mấy ngày, Bát Nhã Tự phải chủ trì tụng kinh, đừng để xảy ra chuyện gì nữa."Vừa nhắc đến công việc, Đỗ Hiểu Uyển lập tức xụ mặt, gục xuống bàn đá than thở:"Tịnh Phương chết rồi, đám hắc y kia thì mất dạng, chẳng để lại chút manh mối nào. Lẽ nào ngồi chờ bọn chúng... tự đến thú tội?"Diêu Tinh Vân nhướng mày, liếc nhìn Giang Uyên:"Giang huynh à, vụ này kiểu gì cũng bó tay. Hay là... huynh theo ta đến Nhất Phẩm Tửu Quán làm vài chén giải sầu?"Giang Uyên cầm lấy thanh bội kiếm đặt bên cạnh, nắm chặt trong tay, trầm giọng:"Không có tâm trạng uống rượu. Ta ra ngoài dạo một chút. Tối nay không về. Còn ngươi... cũng đừng uống. Giờ trong thành kiểm tra nghiêm ngặt, nếu bị phát hiện đi kỹ viện... đầu ngươi e là không giữ nổi.""Ê! Ngươi—" – Diêu Tinh Vân vội gọi, nhưng Giang Uyên đã xoay người bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng gầy gò lặng lẽ khuất sau làn mưa bụi.Diêu Tinh Vân chống cằm thở dài:
"Hôm nay nha đầu này khác lạ thật. Bình thường bị mắng bị đánh cũng cười hề hề, giờ sao lại trầm như nước giếng cạn thế kia..."Đỗ Hiểu Uyển nhìn theo bóng Giang Uyên, khẽ gật đầu:
"Có lẽ vì Thái hậu đích thân giao vụ này cho nàng và Văn đại nhân, mà tới giờ chưa điều tra ra gì, nên trong lòng nặng nề."Diêu Tinh Vân gật gù:
"Cũng phải. Nhưng mà... không thể để nàng gánh một mình. Giang tỷ tỷ là bằng hữu của tiểu gia! Đi, theo sau giúp nàng một tay. Không có mưu kế thì ta dùng... sức trâu."Đỗ Hiểu Uyển bật cười, nét mặt chân thành:
"Ừm, ta cũng không yên lòng. Không thể để Giang tỷ tỷ một mình đối mặt với tất cả."Hai người vừa dứt lời liền bước nhanh ra khỏi lương đình.Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Diêu Tinh Vân đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Vân Mặc – người vẫn đang thảnh thơi uống trà:
"Này Hàn Thiếu Khanh, không đi cùng sao? Chúng ta đều là người của Đại Lý Tự, ngươi ngồi một chỗ thế kia, không thấy quá vô tình à?"Hàn Vân Mặc đặt chén trà xuống, thản nhiên đáp:
"Thái hậu giao vụ này cho Giang đô Ngự Hầu, không hề điểm danh ta. Ta việc gì phải đi tranh công? Nếu phá án, người được thưởng cũng không phải ta.""Hừ!" – Diêu Tinh Vân lập tức xắn tay áo, tiến về phía Hàn Vân Mặc, ánh mắt như muốn thưởng cho hắn một chưởng.Thái độ quá đáng đánh.Đỗ Hiểu Uyển vội giữ tay Diêu Tinh Vân, khuyên nhủ:"Diêu Tự Thừa, Hàn Thiếu Khanh nói không sai. Vụ này vốn do Giang tỷ tỷ và Văn đại nhân chịu trách nhiệm. Chúng ta giúp là vì tình nghĩa, hắn không giúp... cũng không phải sai."Diêu Tinh Vân bị thuyết phục, chỉ đành hạ tay áo, nhưng vẫn trừng mắt gườm gườm:"Được, ngươi không giúp thì thôi. Sau này ngươi có chuyện, đừng mong bọn ta ra tay!""Nào, đi thôi, đi thôi."Đỗ Hiểu Uyển kéo tay Diêu Tinh Vân, cả hai rời khỏi lương đình.Sau đó, Giang Uyên một mình cưỡi ngựa đến Bát Nhã Tự, trong lòng rối như tơ vò.Chuyện về nữ thái y kia... vốn không liên quan gì tới mình.Huống chi, người ấy... vô tình như thế, mình cớ gì phải đố kỵ, rồi tự khiến lòng mình rối loạn?Khi đến gần Bát Nhã Tự, Giang Uyên ghìm cương ngựa, dừng lại. Nàng không đi thẳng vào chính diện mà rẽ hướng, dắt ngựa lặng lẽ tiến vào rừng rậm bên cạnh, cột ngựa vào một gốc cây to rồi men theo một lối tắt ít người lui tới để tiếp cận Bát Nhã Tự.Chẳng mấy chốc, nàng đã trèo lên được mái ngói phía trên khu tịnh phòng của Hòa thượng Tịnh Phương và Tịnh Chân. Nằm rạp trên mái, ánh mắt Giang Uyên sắc lạnh, cẩn trọng quan sát từng cử động của đám tăng nhân phía dưới.Hòa thượng Tịnh Phương đã mất tích suốt một ngày một đêm — không lý gì trong chùa lại chẳng có chút động tĩnh. Biết đâu nàng lại nghe ngóng được điều gì hữu ích.Bỗng nhiên, hai tiểu hòa thượng đụng mặt nhau ngay trước cửa một gian phòng, lập tức dừng lại trò chuyện.Một người lên tiếng:"Sư đệ, hôm nay ngươi có thấy sư huynh Tịnh Phương không? Ta đã tìm huynh ấy suốt cả buổi sáng."Tiểu hòa thượng kia gãi đầu, đáp:"Bẩm sư huynh, tiểu tăng chưa từng gặp huynh ấy. Buổi tụng kinh sáng lẫn lúc điểm tâm đều không thấy mặt.""Cả tụng kinh lẫn điểm tâm đều vắng?" – Vị sư huynh nhíu mày – "Tịnh Phương dẫu có bỏ ăn thì tụng kinh sáng chưa bao giờ thiếu. Chẳng lẽ vì chuyện của Tịnh Chân sư huynh, buồn lòng quá nên trốn đi tụng kinh siêu độ?"Tiểu hòa thượng bối rối lắc đầu:"Tiểu tăng không biết thật..."Sư huynh thở dài, chắp tay hành lễ:"Được rồi, phiền đệ quá. Ta đi tìm tiếp.""Sư huynh đi thong thả."Hai người chia tay, một người quay gót, người kia rút vào phòng.Chỉ một lát sau, Giang Uyên thoáng giật mình khi thấy một người quen xuất hiện — Phổ Huệ đại sư.Hắn đến đây làm gì?Phổ Huệ đi từ hành lang đến đúng lúc tiểu hòa thượng kia vừa ra khỏi phòng tăng. Tiểu tăng vội cúi đầu thi lễ:"A Di Đà Phật, bái kiến Phổ Huệ sư phụ.""Ừm." – Phổ Huệ chỉ nhàn nhạt đáp, rồi tiếp tục sải bước vào trong.Trước khi đi, tiểu tăng như sực nhớ gì đó, liền hỏi thêm:"Phổ Huệ sư phụ, người tìm Tịnh Phương sư huynh sao? Huynh ấy không ở trong phòng đâu, từ đêm qua đến giờ không ai gặp huynh ấy cả."Phổ Huệ dừng bước, giọng lạnh như băng:"Ta biết rồi."Tiểu tăng không dám nói gì thêm, lập tức rời đi.Phổ Huệ vừa xoay tràng hạt, vừa chậm rãi bước vào phòng.Trên mái nhà, Giang Uyên mở to mắt nhìn, tim đập mạnh. Hắn nói "ta biết rồi"? Hắn biết Tịnh Phương không có trong phòng? Tại sao lại bình thản đến thế?Linh cảm sắc bén mách bảo có điều không ổn. Nàng lập tức dịch người sang bên, nhẹ tay gỡ vài viên ngói phía trên giường trong phòng tăng, nghiêng người nhìn xuống.Bên dưới, Phổ Huệ đang đứng trước giường. Hắn liếc ra cửa xác nhận không ai theo dõi, rồi bắt đầu... lục soát.Hắn lật chăn, kiểm tra kỹ dưới đệm, thậm chí thò tay mò cả bên dưới ván giường. Không tìm thấy gì, hắn lại chuyển sang tủ áo, mở từng lớp y phục, kiểm tra kỹ lưỡng từng khe hở như đang tìm kiếm vật gì cực kỳ quan trọng.Sau khi lục tung mọi thứ, hắn lại chỉnh lại gọn gàng, khôi phục mọi thứ như cũ, rồi rời khỏi phòng.Giang Uyên không chần chừ. Đợi hắn khuất bóng, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, men theo tường tiến vào phòng rồi khép cửa lại.Nàng tiến tới bên giường Tịnh Phương, y hệt Phổ Huệ vừa rồi. Trường kiếm được gác sang một bên, nàng bắt đầu sờ nắn từng tấm chăn, nhảy cả lên giường để kiểm tra kỹ hơn. Mọi thứ đều phẳng phiu, sạch sẽ — không có gì khả nghi.Nàng rà soát kỹ từ đầu đến cuối căn phòng. Không sót một kẽ hở. Nhưng kết quả vẫn vậy — trống không.Không thể nấn ná lâu, nàng nhanh chóng mở cửa, phi thân lên mái ngói, rồi rời khỏi nơi đó trong im lặng.Phổ Huệ đại sư, hắn rõ ràng biết chuyện. Không chỉ biết Tịnh Phương mất tích, mà còn chủ động đi lục soát phòng. Một người bình thường, sao có thể thản nhiên như thế?Giang Uyên bắt đầu suy đoán — trong nhóm năm kẻ áo đen bí ẩn kia, Phổ Huệ có khi chính là một trong số đó!Nếu không, vì cớ gì mà hắn lại chủ động đi tìm? Hắn đang tìm thứ gì?Một vật quan trọng đến mức khiến hắn đích thân ra tay...Giang Uyên đang mải suy nghĩ, không chú ý phía trước là bụi gai rậm. Vừa bước vào đã bị gai móc trúng đùi, đau đến giật mình lùi lại, cúi xuống kiểm tra.May mà đám gai không quá sắc, da thịt không sao, nhưng vạt áo nơi bắp đùi thì rách mất một mảng.Nàng lắc đầu, thở ra một hơi:"May là chỉ rách áo... Khâu lại là xong."Tuy thân là quan võ, nhưng mấy chuyện may vá nữ công gia chánh, nàng vẫn xoay xở được.Nàng vỗ nhẹ vạt áo, định men theo lối khác đi vòng. Nhưng khi vừa vén áo, đầu ngón tay vô tình bị sợi chỉ móc xước một đường nhỏ.Cảm giác đau nhói vụt qua, Giang Uyên khựng lại.Toàn thân như có một luồng lạnh chạy qua. Trong đầu nàng vụt hiện một mảnh ký ức — như một mảnh ghép cuối cùng vừa rơi đúng chỗ.Nàng khẽ thì thầm:"Đại Lý Tự... Nghĩa Trang... Tịnh Phương..."Đồng tử co rút, ánh mắt đột nhiên sáng lên.Nàng đã hiểu rồi.Thì ra là như vậy.Không chần chừ lấy nửa nhịp, Giang Uyên lập tức vận khinh công, thân hình như một vệt khói lướt tới con ngựa buộc ở xa. Tay nàng vừa chạm yên, đã tung người lên ngựa, giật dây cương, phóng như gió về nghĩa trang của Đại Lý Tự.Khi tới nơi, trong phòng khám nghiệm lạnh lẽo, Lão Cao Đầu đang lúi húi khâu lại đầu của một thi thể. Thấy Giang Uyên hùng hổ xông vào như cơn gió lốc, không chào hỏi nửa lời, ông lập tức nhíu mày quát lớn:"Cái đứa nhỏ này! Vào cửa thì cũng biết nói một câu chứ, chạy như cháy nhà thế kia!"Nhưng Giang Uyên chẳng bận tâm. Nàng sải bước thẳng vào, đặt trường kiếm xuống một bên, tiến đến góc phòng nơi để bộ y phục của Hòa thượng Tịnh Phương, tay lật soát từ trên xuống dưới.Quả nhiên — ở phần lưng áo, nơi đường khâu nối vải lại, có một chỗ gồ lên bất thường.Lúc trước, nàng từng chú ý đến vị trí này, nhưng vì lớp vá chằng chịt nên bỏ qua. Giờ nhìn kỹ, nàng rút từ trong giày ra một con dao nhỏ, lưỡi bén như lá tre, chậm rãi rạch theo mép chỉ bung, khéo léo mở ra một khe hở.Từ bên trong, nàng lôi ra một mảnh giấy da dê — dương bì chỉ, mềm, mỏng, dai.Giang Uyên nhìn chằm chằm vào từng hàng chữ. Dù nội dung ngắn gọn, nhưng từng câu, từng từ đều khiến tim nàng đập thình thịch.Một cơn dự cảm xấu dâng lên trong lòng.Nếu những gì viết trong đây là thật, thì vào ngày tiên hoàng nhập lăng sắp tới, rất có thể một đại họa sẽ ập đến.Phía sau, Lão Cao Đầu vẫn cầm cuộn chỉ, bước vào, nhíu mày nghi ngờ:"Tiểu nha đầu, ngươi đang làm gì đấy?"Kim khâu trong tay ông vẫn còn vương máu đã khô.Giang Uyên lập tức thu mảnh giấy lại, giấu vào trong ngực áo, quay người, mỉm cười nhẹ như gió, giơ dao nhỏ lên:"Ta để quên dao ở đây nên quay lại lấy thôi. Con dao này ta bỏ ra rất nhiều bạc mua đó."Lão Cao Đầu lườm nàng một cái sắc lẹm, cười khẩy rồi xoay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm:"Ta còn tưởng xác sống dậy chứ! Làm ta hết hồn!"Rồi lão vừa lắc đầu, vừa thong thả rời khỏi phòng.Nụ cười trên môi Giang Uyên vụt tắt. Nàng khẽ nhét dao trở lại giày, cẩn thận gấp gọn lại y phục Tịnh Phương, xách kiếm, khẽ gọi một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang.Lần này... nàng đã có trong tay quân bài đủ mạnh để đàm phán ngang hàng với Tiêu Mạc Tân.
"Thái hậu mà cũng từng có... nhân tình? Mà lại là khi Tiên Hoàng còn sống á?"Đỗ Hiểu Uyển nhún vai, ra vẻ bí ẩn:
"Ta chỉ nghe đồn thôi, nhưng tám phần là thật. Trước đây trong Thái Y Viện quả thật có một nữ thái y nổi tiếng, y thuật cao minh, đến nam thái y còn phải nể.""Đủ rồi." – Hàn Vân Mặc lạnh lùng cắt lời:
"Lo điều tra án đi. Từ giờ đến lúc Tiên Hoàng nhập lăng không còn mấy ngày, Bát Nhã Tự phải chủ trì tụng kinh, đừng để xảy ra chuyện gì nữa."Vừa nhắc đến công việc, Đỗ Hiểu Uyển lập tức xụ mặt, gục xuống bàn đá than thở:"Tịnh Phương chết rồi, đám hắc y kia thì mất dạng, chẳng để lại chút manh mối nào. Lẽ nào ngồi chờ bọn chúng... tự đến thú tội?"Diêu Tinh Vân nhướng mày, liếc nhìn Giang Uyên:"Giang huynh à, vụ này kiểu gì cũng bó tay. Hay là... huynh theo ta đến Nhất Phẩm Tửu Quán làm vài chén giải sầu?"Giang Uyên cầm lấy thanh bội kiếm đặt bên cạnh, nắm chặt trong tay, trầm giọng:"Không có tâm trạng uống rượu. Ta ra ngoài dạo một chút. Tối nay không về. Còn ngươi... cũng đừng uống. Giờ trong thành kiểm tra nghiêm ngặt, nếu bị phát hiện đi kỹ viện... đầu ngươi e là không giữ nổi.""Ê! Ngươi—" – Diêu Tinh Vân vội gọi, nhưng Giang Uyên đã xoay người bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng gầy gò lặng lẽ khuất sau làn mưa bụi.Diêu Tinh Vân chống cằm thở dài:
"Hôm nay nha đầu này khác lạ thật. Bình thường bị mắng bị đánh cũng cười hề hề, giờ sao lại trầm như nước giếng cạn thế kia..."Đỗ Hiểu Uyển nhìn theo bóng Giang Uyên, khẽ gật đầu:
"Có lẽ vì Thái hậu đích thân giao vụ này cho nàng và Văn đại nhân, mà tới giờ chưa điều tra ra gì, nên trong lòng nặng nề."Diêu Tinh Vân gật gù:
"Cũng phải. Nhưng mà... không thể để nàng gánh một mình. Giang tỷ tỷ là bằng hữu của tiểu gia! Đi, theo sau giúp nàng một tay. Không có mưu kế thì ta dùng... sức trâu."Đỗ Hiểu Uyển bật cười, nét mặt chân thành:
"Ừm, ta cũng không yên lòng. Không thể để Giang tỷ tỷ một mình đối mặt với tất cả."Hai người vừa dứt lời liền bước nhanh ra khỏi lương đình.Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Diêu Tinh Vân đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Vân Mặc – người vẫn đang thảnh thơi uống trà:
"Này Hàn Thiếu Khanh, không đi cùng sao? Chúng ta đều là người của Đại Lý Tự, ngươi ngồi một chỗ thế kia, không thấy quá vô tình à?"Hàn Vân Mặc đặt chén trà xuống, thản nhiên đáp:
"Thái hậu giao vụ này cho Giang đô Ngự Hầu, không hề điểm danh ta. Ta việc gì phải đi tranh công? Nếu phá án, người được thưởng cũng không phải ta.""Hừ!" – Diêu Tinh Vân lập tức xắn tay áo, tiến về phía Hàn Vân Mặc, ánh mắt như muốn thưởng cho hắn một chưởng.Thái độ quá đáng đánh.Đỗ Hiểu Uyển vội giữ tay Diêu Tinh Vân, khuyên nhủ:"Diêu Tự Thừa, Hàn Thiếu Khanh nói không sai. Vụ này vốn do Giang tỷ tỷ và Văn đại nhân chịu trách nhiệm. Chúng ta giúp là vì tình nghĩa, hắn không giúp... cũng không phải sai."Diêu Tinh Vân bị thuyết phục, chỉ đành hạ tay áo, nhưng vẫn trừng mắt gườm gườm:"Được, ngươi không giúp thì thôi. Sau này ngươi có chuyện, đừng mong bọn ta ra tay!""Nào, đi thôi, đi thôi."Đỗ Hiểu Uyển kéo tay Diêu Tinh Vân, cả hai rời khỏi lương đình.Sau đó, Giang Uyên một mình cưỡi ngựa đến Bát Nhã Tự, trong lòng rối như tơ vò.Chuyện về nữ thái y kia... vốn không liên quan gì tới mình.Huống chi, người ấy... vô tình như thế, mình cớ gì phải đố kỵ, rồi tự khiến lòng mình rối loạn?Khi đến gần Bát Nhã Tự, Giang Uyên ghìm cương ngựa, dừng lại. Nàng không đi thẳng vào chính diện mà rẽ hướng, dắt ngựa lặng lẽ tiến vào rừng rậm bên cạnh, cột ngựa vào một gốc cây to rồi men theo một lối tắt ít người lui tới để tiếp cận Bát Nhã Tự.Chẳng mấy chốc, nàng đã trèo lên được mái ngói phía trên khu tịnh phòng của Hòa thượng Tịnh Phương và Tịnh Chân. Nằm rạp trên mái, ánh mắt Giang Uyên sắc lạnh, cẩn trọng quan sát từng cử động của đám tăng nhân phía dưới.Hòa thượng Tịnh Phương đã mất tích suốt một ngày một đêm — không lý gì trong chùa lại chẳng có chút động tĩnh. Biết đâu nàng lại nghe ngóng được điều gì hữu ích.Bỗng nhiên, hai tiểu hòa thượng đụng mặt nhau ngay trước cửa một gian phòng, lập tức dừng lại trò chuyện.Một người lên tiếng:"Sư đệ, hôm nay ngươi có thấy sư huynh Tịnh Phương không? Ta đã tìm huynh ấy suốt cả buổi sáng."Tiểu hòa thượng kia gãi đầu, đáp:"Bẩm sư huynh, tiểu tăng chưa từng gặp huynh ấy. Buổi tụng kinh sáng lẫn lúc điểm tâm đều không thấy mặt.""Cả tụng kinh lẫn điểm tâm đều vắng?" – Vị sư huynh nhíu mày – "Tịnh Phương dẫu có bỏ ăn thì tụng kinh sáng chưa bao giờ thiếu. Chẳng lẽ vì chuyện của Tịnh Chân sư huynh, buồn lòng quá nên trốn đi tụng kinh siêu độ?"Tiểu hòa thượng bối rối lắc đầu:"Tiểu tăng không biết thật..."Sư huynh thở dài, chắp tay hành lễ:"Được rồi, phiền đệ quá. Ta đi tìm tiếp.""Sư huynh đi thong thả."Hai người chia tay, một người quay gót, người kia rút vào phòng.Chỉ một lát sau, Giang Uyên thoáng giật mình khi thấy một người quen xuất hiện — Phổ Huệ đại sư.Hắn đến đây làm gì?Phổ Huệ đi từ hành lang đến đúng lúc tiểu hòa thượng kia vừa ra khỏi phòng tăng. Tiểu tăng vội cúi đầu thi lễ:"A Di Đà Phật, bái kiến Phổ Huệ sư phụ.""Ừm." – Phổ Huệ chỉ nhàn nhạt đáp, rồi tiếp tục sải bước vào trong.Trước khi đi, tiểu tăng như sực nhớ gì đó, liền hỏi thêm:"Phổ Huệ sư phụ, người tìm Tịnh Phương sư huynh sao? Huynh ấy không ở trong phòng đâu, từ đêm qua đến giờ không ai gặp huynh ấy cả."Phổ Huệ dừng bước, giọng lạnh như băng:"Ta biết rồi."Tiểu tăng không dám nói gì thêm, lập tức rời đi.Phổ Huệ vừa xoay tràng hạt, vừa chậm rãi bước vào phòng.Trên mái nhà, Giang Uyên mở to mắt nhìn, tim đập mạnh. Hắn nói "ta biết rồi"? Hắn biết Tịnh Phương không có trong phòng? Tại sao lại bình thản đến thế?Linh cảm sắc bén mách bảo có điều không ổn. Nàng lập tức dịch người sang bên, nhẹ tay gỡ vài viên ngói phía trên giường trong phòng tăng, nghiêng người nhìn xuống.Bên dưới, Phổ Huệ đang đứng trước giường. Hắn liếc ra cửa xác nhận không ai theo dõi, rồi bắt đầu... lục soát.Hắn lật chăn, kiểm tra kỹ dưới đệm, thậm chí thò tay mò cả bên dưới ván giường. Không tìm thấy gì, hắn lại chuyển sang tủ áo, mở từng lớp y phục, kiểm tra kỹ lưỡng từng khe hở như đang tìm kiếm vật gì cực kỳ quan trọng.Sau khi lục tung mọi thứ, hắn lại chỉnh lại gọn gàng, khôi phục mọi thứ như cũ, rồi rời khỏi phòng.Giang Uyên không chần chừ. Đợi hắn khuất bóng, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, men theo tường tiến vào phòng rồi khép cửa lại.Nàng tiến tới bên giường Tịnh Phương, y hệt Phổ Huệ vừa rồi. Trường kiếm được gác sang một bên, nàng bắt đầu sờ nắn từng tấm chăn, nhảy cả lên giường để kiểm tra kỹ hơn. Mọi thứ đều phẳng phiu, sạch sẽ — không có gì khả nghi.Nàng rà soát kỹ từ đầu đến cuối căn phòng. Không sót một kẽ hở. Nhưng kết quả vẫn vậy — trống không.Không thể nấn ná lâu, nàng nhanh chóng mở cửa, phi thân lên mái ngói, rồi rời khỏi nơi đó trong im lặng.Phổ Huệ đại sư, hắn rõ ràng biết chuyện. Không chỉ biết Tịnh Phương mất tích, mà còn chủ động đi lục soát phòng. Một người bình thường, sao có thể thản nhiên như thế?Giang Uyên bắt đầu suy đoán — trong nhóm năm kẻ áo đen bí ẩn kia, Phổ Huệ có khi chính là một trong số đó!Nếu không, vì cớ gì mà hắn lại chủ động đi tìm? Hắn đang tìm thứ gì?Một vật quan trọng đến mức khiến hắn đích thân ra tay...Giang Uyên đang mải suy nghĩ, không chú ý phía trước là bụi gai rậm. Vừa bước vào đã bị gai móc trúng đùi, đau đến giật mình lùi lại, cúi xuống kiểm tra.May mà đám gai không quá sắc, da thịt không sao, nhưng vạt áo nơi bắp đùi thì rách mất một mảng.Nàng lắc đầu, thở ra một hơi:"May là chỉ rách áo... Khâu lại là xong."Tuy thân là quan võ, nhưng mấy chuyện may vá nữ công gia chánh, nàng vẫn xoay xở được.Nàng vỗ nhẹ vạt áo, định men theo lối khác đi vòng. Nhưng khi vừa vén áo, đầu ngón tay vô tình bị sợi chỉ móc xước một đường nhỏ.Cảm giác đau nhói vụt qua, Giang Uyên khựng lại.Toàn thân như có một luồng lạnh chạy qua. Trong đầu nàng vụt hiện một mảnh ký ức — như một mảnh ghép cuối cùng vừa rơi đúng chỗ.Nàng khẽ thì thầm:"Đại Lý Tự... Nghĩa Trang... Tịnh Phương..."Đồng tử co rút, ánh mắt đột nhiên sáng lên.Nàng đã hiểu rồi.Thì ra là như vậy.Không chần chừ lấy nửa nhịp, Giang Uyên lập tức vận khinh công, thân hình như một vệt khói lướt tới con ngựa buộc ở xa. Tay nàng vừa chạm yên, đã tung người lên ngựa, giật dây cương, phóng như gió về nghĩa trang của Đại Lý Tự.Khi tới nơi, trong phòng khám nghiệm lạnh lẽo, Lão Cao Đầu đang lúi húi khâu lại đầu của một thi thể. Thấy Giang Uyên hùng hổ xông vào như cơn gió lốc, không chào hỏi nửa lời, ông lập tức nhíu mày quát lớn:"Cái đứa nhỏ này! Vào cửa thì cũng biết nói một câu chứ, chạy như cháy nhà thế kia!"Nhưng Giang Uyên chẳng bận tâm. Nàng sải bước thẳng vào, đặt trường kiếm xuống một bên, tiến đến góc phòng nơi để bộ y phục của Hòa thượng Tịnh Phương, tay lật soát từ trên xuống dưới.Quả nhiên — ở phần lưng áo, nơi đường khâu nối vải lại, có một chỗ gồ lên bất thường.Lúc trước, nàng từng chú ý đến vị trí này, nhưng vì lớp vá chằng chịt nên bỏ qua. Giờ nhìn kỹ, nàng rút từ trong giày ra một con dao nhỏ, lưỡi bén như lá tre, chậm rãi rạch theo mép chỉ bung, khéo léo mở ra một khe hở.Từ bên trong, nàng lôi ra một mảnh giấy da dê — dương bì chỉ, mềm, mỏng, dai.Giang Uyên nhìn chằm chằm vào từng hàng chữ. Dù nội dung ngắn gọn, nhưng từng câu, từng từ đều khiến tim nàng đập thình thịch.Một cơn dự cảm xấu dâng lên trong lòng.Nếu những gì viết trong đây là thật, thì vào ngày tiên hoàng nhập lăng sắp tới, rất có thể một đại họa sẽ ập đến.Phía sau, Lão Cao Đầu vẫn cầm cuộn chỉ, bước vào, nhíu mày nghi ngờ:"Tiểu nha đầu, ngươi đang làm gì đấy?"Kim khâu trong tay ông vẫn còn vương máu đã khô.Giang Uyên lập tức thu mảnh giấy lại, giấu vào trong ngực áo, quay người, mỉm cười nhẹ như gió, giơ dao nhỏ lên:"Ta để quên dao ở đây nên quay lại lấy thôi. Con dao này ta bỏ ra rất nhiều bạc mua đó."Lão Cao Đầu lườm nàng một cái sắc lẹm, cười khẩy rồi xoay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm:"Ta còn tưởng xác sống dậy chứ! Làm ta hết hồn!"Rồi lão vừa lắc đầu, vừa thong thả rời khỏi phòng.Nụ cười trên môi Giang Uyên vụt tắt. Nàng khẽ nhét dao trở lại giày, cẩn thận gấp gọn lại y phục Tịnh Phương, xách kiếm, khẽ gọi một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang.Lần này... nàng đã có trong tay quân bài đủ mạnh để đàm phán ngang hàng với Tiêu Mạc Tân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me