Bhtt Edit Dot Nhien Ai Muoi Voi Thai Hau
Hai người ngồi đối diện nhau trong xe ngựa, không gian chật hẹp nhưng yên lặng đến ngột ngạt, cứ như ai cắt không khí cũng được.Một lát sau, Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc trở lại, đứng bên ngoài xe khẽ bẩm:
"Thái hậu, hòm... nặng quá, nô tỳ không nhấc nổi ạ."Ừ thì cũng đúng thôi, năm ngàn lượng hoàng kim cơ mà! Nếu tính theo vàng ròng, cũng phải xấp xỉ năm trăm cân chứ chẳng ít. Hai cô gái mảnh mai như búp bê thế kia, thử mãi chỉ nhấc nổi hai góc, muốn vác ra thì đúng là chuyện cổ tích.Nghe thấy câu "không mang đi được", mắt Giang Uyên lập tức phát sáng như lửa trại đêm đông.Nhưng... Tiêu Mạc Tân chỉ nghiêng đầu, nở một nụ cười như thể đã đoán trước được:
"Không mang nổi thì để lại phủ của Giang đại nhân đi vậy. Khi nào bản cung cần... sẽ tự tới lấy. Giang đại nhân thấy sao?"Lúc ấy ánh sáng trong mắt Giang Uyên tắt phụt như đèn dầu cạn tim.Giá như biết trước, nàng đã bảo hai người kia ráng gồng thêm chút nữa rồi!Nàng miễn cưỡng đáp:
"Ngươi nói sao thì vậy."Tiêu Mạc Tân nghiêng đầu, cố ý hỏi tiếp:
"Không vui à?"Vừa nói, tay nàng vừa vươn tới, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa bên tai Giang Uyên, nhẹ nhàng cài ra sau.Một động tác dịu dàng quá mức ấy khiến tim Giang Uyên khẽ giật lên một nhịp. Nàng né ánh mắt, giọng cũng tự dưng mềm đi:
"Đương nhiên không phải. Ngươi muốn lấy thì cứ lấy, báo trước một tiếng là được."Tiêu Mạc Tân gật đầu hài lòng:
"Ừ."
Tay rút về, để lại bên tai trái của Giang Uyên nóng bừng bừng như bị nung đỏ.Về chuyện đống hoàng kim, thấy nàng không nói thêm, Tiêu Mạc Tân cũng không dây dưa, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nay ngươi nghỉ triều, đi uống rượu với ai? Vừa bước lên xe là người toàn mùi rượu."Giang Uyên trả lời ngay:
"Uống cùng sư công, Tiểu Uyển và Diêu Tinh Vân, nhân tiện mở tiệc tân gia phủ mới."Nàng ngước mắt hỏi ngược lại:
"Thế còn ngươi? Nửa đêm ra ngoài làm gì? Có chuyện gấp sao?"Tiêu Mạc Tân nhẹ lắc đầu, nói đơn giản:
"Không có gì. Ở trong cung lâu quá, ta ra ngoài dạo một chút."Giang Uyên khẽ hừ một tiếng, ghé lại gần nàng, ánh mắt lấp lánh như mặt hồ thu:
"Ngột ngạt nên đi dạo? Vậy Tiêu cô nương là tình cờ lạc tới phủ ta, hay là... cố tình tìm đến?"Tiêu Mạc Tân bị hỏi trúng tim đen, nghẹn lời giây lát rồi chống chế yếu ớt:
"Tất nhiên là vô tình đi ngang qua.""Ồ..."
Giang Uyên kéo dài âm điệu, nghe rõ là chẳng tin chút nào. Nàng len lén vươn tay định nắm tay đối phương."Chỉnh tề lại đi."
Tiêu Mạc Tân lập tức nghiêm mặt, khẽ đánh nhẹ vào mu bàn tay nàng, đuổi luôn ý đồ mờ ám.Giang Uyên đau điếng, đành ngoan ngoãn thu tay về, ngồi nghiêm túc. Nàng biết tối nay không nên tỏ tình hay làm nũng, thế là nhanh chóng đổi chủ đề:
"Vừa rồi ta nghe Giang Nhược Y nói, Giang Chính Bình đã sắp xếp cho nàng ấy làm Nội Tể, chính tam phẩm thật sao?"Tiêu Mạc Tân gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy. Là Trưởng công chúa đích thân chọn, còn gặp nàng ấy một lần, kỳ vọng rất cao. Dù gì cũng là đích nữ của Trường Bình Vương phủ."Nàng quay sang nhìn Giang Uyên, chậm rãi hỏi:
"Ngươi có thấy buồn không? Trưởng công chúa nói thương ngươi, nhưng chưa bao giờ cho ngươi thứ gì."Giang Uyên đáp bình thản:
"Buồn thì không. Ta từ nhỏ đã biết mình khác biệt. Nếu trước kia Giang Nhược Y chịu bước vào triều chính, thì hiện giờ nàng ấy đâu chỉ là một Nội Tể."Tiêu Mạc Tân nghe xong, khẽ mỉm cười:
"Thông suốt là tốt. Ta nghe tin, còn tưởng ngươi sẽ khóc."Giang Uyên lập tức bắt lấy điểm mấu chốt, nhoẻn miệng cười:
"Ồ? Thì ra Tiêu cô nương lo lắng ta sẽ khóc à? Thật không ngờ... ngươi quan tâm ta đến vậy, thần cảm thấy... vinh hạnh quá chừng!"Tiêu Mạc Tân: "..."Đúng là loại người khiến người ta muốn khâu miệng lại nhất trần đời.Không nói nhiều, nàng đưa tay xuống bên hông, rút ra một thanh đoản đao cực kỳ tinh xảo. Chuôi đao nạm tử bảo thạch, lưỡi đao khắc hoa văn tỉ mỉ, ánh lên sắc vàng rực rỡ – nhìn qua đã biết không phải đồ tầm thường:
"Thanh đoản đao này, tặng ngươi."Giang Uyên cúi đầu nhìn kỹ. Tuy ngắn, nhưng đoản đao này mang theo khí thế bất phàm. Chuôi dao làm từ ngọc ôn nhuận, lưỡi đao thì khỏi nói – chắc chắn là huyền thiết. Đặt chung lại, tám phần là do đại sư đúc kiếm trứ danh chế tạo. Tóm lại, một món đồ có thể đem ra đấu giá với giá... giật mình!— "Tại sao lại tặng ta?"
Không lẽ là để trả vụ... năm nghìn lượng hoàng kim? Nhưng rõ ràng Tiêu Mạc Tân mới biết chuyện này gần đây thôi cơ mà?Tiêu Mạc Tân chẳng buồn giải thích dài dòng. Nàng đưa tay đặt thanh đoản nhận vào lòng bàn tay Giang Uyên, giọng lãnh đạm:— "Sợ ngươi biết chuyện của Giang Nhược Y rồi lại buồn thiu, nên định lấy vật này an ủi một chút. Nhưng nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của ngươi thì... có vẻ chẳng cần ai dỗ. Dù sao thanh đoản nhận này, vẫn là của ngươi."Giang Uyên lặng người nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay, ấm áp bất chợt dâng tràn trong lồng ngực. Khóe mắt hơi ươn ướt. Từ bé tới giờ, đây là lần đầu nàng nhận được một món quà quý giá thế này — lại còn vì người ta muốn an ủi nàng.— "Nói thật, nếu không phải người ta bây giờ đang nồng nặc mùi rượu, thở ra toàn mùi men, thì ta nhất định sẽ hôn ngươi một cái."— "Câm miệng!"
Tiêu Mạc Tân bật ra hai chữ đầy phản xạ, rồi lập tức nghiêng đầu trốn tránh. Nhưng vành tai đã đỏ ửng tới tận sau gáy.Giang Uyên khúc khích cười, cẩn thận cất thanh đoản nhận vào lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Tân, ánh mắt dịu dàng như suối mùa xuân, sau đó dang tay, ôm lấy thân thể mềm mại kia, chân thành:— "Cảm ơn ngươi. Và cả món quà ngươi đã tặng ta."Tiêu Mạc Tân thì không quen với kiểu cảm xúc ướt át này, lập tức giơ tay đẩy đẩy:— "Buông ra, mùi rượu ngươi thật sự rất... kinh."— "Ồ..."
Giang Uyên tiu nghỉu lùi lại, cúi đầu ngửi cổ áo, rồi lẩm bẩm:
— "Thật đó, đúng là... rất tệ."Biết thế tối qua đừng có uống tới mức này...Tối hôm ấy, hai người chia tay tại đó. Giang Uyên quay về tiểu viện, vào phòng lôi ra một tấm vải lớn, rồi bắt đầu chuyển từng viên hoàng kim từ rương vào mật đạo. May là hai người kia say như chết, nàng đi lại mấy lần mà không ai hay biết.Giấu xong hoàng kim, Giang Uyên bế Đỗ Hiểu Uyển về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi khép cửa nhẹ nhàng.Còn với Diêu Tinh Vân? Không cần khách sáo. Nàng túm hắn kéo ra đại sảnh, đặt tạm lên ghế cho ngủ, tiện tay phủ thêm cái chăn mỏng. Nam nhân mà, lạnh một chút cũng đâu sao, cùng lắm thì sổ mũi thôi.Nửa đêm, nàng nhóm bếp đun nước nóng, tự thưởng cho mình một bồn tắm hoa thơm ngát. Nhớ lại lúc ngồi xe ngựa, khi nàng ôm Tiêu Mạc Tân, người nàng ấy thơm dịu nhẹ, khác hẳn mùi rượu nồng nặc của mình...Từ nay nên hạn chế rượu chè, chịu khó tắm táp thường xuyên là vừa.Sáng hôm sau, trời đẹp như tranh.Đỗ Hiểu Uyển và Diêu Tinh Vân vẫn còn say rượu ngủ mê mệt một ngày một đêm. Khi họ mở mắt ra, Giang Uyên đã dậy từ tờ mờ sáng, chuẩn bị sẵn một nồi cháo táo đỏ thơm ngát. "Hai vị tỉnh rồi? Mau ăn cháo giải rượu đi."
Giang Uyên vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống bàn.Diêu Tinh Vân có vẻ tỉnh táo bất thường, không giống người vừa uống say. Hắn cầm đũa gắp như thể sáng nào cũng vậy.Đỗ Hiểu Uyển thì ôm đầu, nhăn nhó uống cháo từng ngụm:
"Cảm ơn Giang tỷ tỷ. Còn đưa ta về phòng đắp chăn nữa... thật ngại quá." "Chuyện nhỏ ấy mà."
Giang Uyên thản nhiên, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. "Bộp!"
Diêu Tinh Vân đột nhiên đập mạnh đũa xuống bàn, mặt đầy bất mãn: "Giang đại nhân, ta có chuyện cần chất vấn ngươi! Tại sao tối qua ngươi chỉ bế mỗi Đỗ Hiểu Uyển về phòng, còn ta thì bị vứt lại ngoài đại sảnh? Rõ ràng là thiên vị!"Giang Uyên nhướng mày, đáp không chút xấu hổ:"Nàng là nữ nhân. Ngươi là nam nhân. Ta bế nàng thì bình thường, còn bế ngươi thì... ta nên gọi là gì?"Diêu Tinh Vân nghẹn lời, mặt ấm ức như bị lấy mất bánh: "Ngươi...! Tóm lại ngươi thiên vị! Lần sau ta phải được ngủ trên giường!"Giang Uyên vẫn bình thản gắp đồ ăn:"Tùy ngươi. Ăn đi. Ăn xong còn phải đến Đại Lý Tự làm việc.""Khà khà..."
Diêu Tinh Vân cắm cúi ăn tiếp, nhưng mặt vẫn phồng phồng tức giận.Bữa sáng hôm đó diễn ra trong không khí khá... vui vẻ. Giang Uyên ăn xong trước, đặt đũa xuống, quay sang Diêu Tinh Vân:"Diêu tự thừa, ăn xong thì nhớ rửa chén bát nhé. Ta phải đến Bộ Binh – Thân Quân Bộ trước, hẹn gặp lại tối nay."Nói xong, nàng đặt tay lên bàn đứng dậy, chân đá nhẹ cái ghế ra sau, rời khỏi phòng mà không ngoảnh đầu.Sư công Tả Phùng cũng vừa dùng bữa xong, vỗ tay hài lòng: "Con bé đó nấu ăn hợp khẩu vị ta. Ừm, Diêu tự thừa, nhớ rửa chén bát. À Hiểu Uyển, mấy hôm trước Uyên nhi nói với ta rằng nàng ấy sắp chuyển sang Bộ Binh, sẽ không còn nhiều thời gian bên cạnh ngươi. Nàng ấy nhờ ta dạy võ công cho ngươi nếu ngươi muốn học.""Được, ta nguyện ý!"
Đỗ Hiểu Uyển sáng bừng hai mắt, phấn khích hẳn lên.Nàng đứng phắt dậy, quỳ một gối trước mặt Tả Phùng, chắp tay:"Sư công ở trên, xin nhận của tôn đồ một lạy. Tôn đồ nguyện theo người học võ.""Nguyện ý là tốt rồi. Lúc nào có thời gian thì cứ gọi ta là lão đầu, ta rảnh lắm."
Tả Phùng cười cười, quay lưng định rời đi.Lúc ấy, Diêu Tinh Vân đột nhiên lao tới, túm áo ông lại, bắt chước dáng quỳ của Đỗ Hiểu Uyển, hô vang:"Sư công, tôn đồ cũng muốn học võ! Xin hãy dạy ta nữa!"Tả Phùng cúi đầu nhìn hắn, nheo mắt cười khẽ:"Muốn học à? Được thôi. Ngươi đi hỏi Uyên nhi giùm ta. Nếu nàng ấy đồng ý, ta sẽ dạy. Còn không... ngươi chỉ có thể đứng ngoài mà học lỏm thôi.""Ta đi tìm nàng ấy ngay!"
Diêu Tinh Vân nói xong chuẩn bị chạy vù ra cửa.Đỗ Hiểu Uyển vội gọi với theo, giọng ngọt ngào pha chút trêu ghẹo:"Diêu tự thừa, trước khi chạy... nhớ rửa xong chén bát nha~ Ha ha!"Diêu Tinh Vân: "... ..."—Giang Uyên rời phủ, thẳng tiến đến Bộ Binh – Thân Quân Bộ. Trước cổng, một nam tử trẻ tuổi mặc giáp trụ oai phong đang chờ sẵn. Vừa thấy nàng, hắn bước nhanh tới, giọng lễ độ nhưng rõ ràng là đang hồi hộp:"Xin hỏi... có phải là Giang Đô Ngự Hầu? Thượng quan đại nhân đã đợi từ lâu, mời người vào!""Đa tạ." – Giang Uyên gật đầu nhẹ, rồi theo hắn vào trong.Nàng được dẫn thẳng đến nơi làm việc của Thượng Quan Chiêu. Vừa tới cửa, người dẫn đường vội vã cúi mình hành lễ rồi lui ra, như thể phía trong kia là hố lửa – ở lâu cháy mất lông mày.Giang Uyên bước vào, đối diện với Thượng Quan Chiêu – người đang ngồi phía sau án thư, thần sắc uể oải như thể chẳng mấy vui khi thấy nàng. Nàng liền chắp tay thi lễ, ôm quyền cung kính:"Thuộc hạ tham kiến Thượng quan đại nhân."Thượng Quan Chiêu lật bản tấu trên tay lại, ném cái phạch lên mặt bàn, khoé môi nhếch lên như đang đùa cợt:"Ôi chao, Giang đại nhân, thân là hoàng thân quốc thích, lại văn võ song toàn, một người tài giỏi như ngươi mà bị điều tới cái nơi khổ sai như Bộ Binh – Thân Quân Bộ, chẳng phải là phí phạm nhân tài sao?"Giang Uyên cúi đầu, mặt không đổi sắc, giọng điềm đạm:"Thượng quan đại nhân quá lời. Thuộc hạ nay là Đô Ngự Hầu của Bộ Binh – Thân Quân Bộ, là thuộc hạ dưới trướng ngài, đâu dám nói đến chuyện thân phận. Mọi việc xin nghe đại nhân sắp xếp.""Ồ, nói chuyện cũng trơn tru thật." – Thượng Quan Chiêu cười khẩy, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi quanh bàn:"Nghe nói ngươi là người do Thái hậu đích thân đưa tới. Mà hay lắm nhé, ta cũng là người của Thái hậu – chuyện này từ quan đến lính trong triều đều biết. Thái hậu bảo gì, ta làm nấy. Còn Trường Bình Vương, hay Tiêu Thái sư, ta chẳng buồn nghe một chữ. Tính ta thì nóng như lửa, lại cố chấp. Nghe đâu người như ta dễ chết bất đắc kỳ tử lắm đấy, nên ta cũng chẳng lo nhiều."Giang Uyên vẫn giữ im lặng, dáng vẻ không khác gì khúc gỗ trầm mặc.Nàng đương nhiên hiểu rõ triều cục rối rắm, phe này phái nọ tranh đấu lẫn nhau. Nhưng hiểu là một chuyện, mở miệng là chuyện khác. Miệng là cửa họa, nói nhiều chỉ tổ rước rắc rối vào thân.Thượng Quan Chiêu dừng bước trước mặt nàng, giọng trầm xuống:"Đêm qua, Thái hậu có gửi mật lệnh cho ta, bảo phải chăm sóc ngươi chu đáo. Nếu là ý Thái hậu, dĩ nhiên ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen với Bộ Binh – Thân Quân Bộ một lượt."Giang Uyên không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt hơi nheo lại.Tiêu Mạc Tân sắp xếp nàng vào đây là để trải nghiệm thực tế? Hay là âm thầm mở rộng thế lực cho nàng, giúp cắm rễ sâu vào triều đình?
"Thái hậu, hòm... nặng quá, nô tỳ không nhấc nổi ạ."Ừ thì cũng đúng thôi, năm ngàn lượng hoàng kim cơ mà! Nếu tính theo vàng ròng, cũng phải xấp xỉ năm trăm cân chứ chẳng ít. Hai cô gái mảnh mai như búp bê thế kia, thử mãi chỉ nhấc nổi hai góc, muốn vác ra thì đúng là chuyện cổ tích.Nghe thấy câu "không mang đi được", mắt Giang Uyên lập tức phát sáng như lửa trại đêm đông.Nhưng... Tiêu Mạc Tân chỉ nghiêng đầu, nở một nụ cười như thể đã đoán trước được:
"Không mang nổi thì để lại phủ của Giang đại nhân đi vậy. Khi nào bản cung cần... sẽ tự tới lấy. Giang đại nhân thấy sao?"Lúc ấy ánh sáng trong mắt Giang Uyên tắt phụt như đèn dầu cạn tim.Giá như biết trước, nàng đã bảo hai người kia ráng gồng thêm chút nữa rồi!Nàng miễn cưỡng đáp:
"Ngươi nói sao thì vậy."Tiêu Mạc Tân nghiêng đầu, cố ý hỏi tiếp:
"Không vui à?"Vừa nói, tay nàng vừa vươn tới, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa bên tai Giang Uyên, nhẹ nhàng cài ra sau.Một động tác dịu dàng quá mức ấy khiến tim Giang Uyên khẽ giật lên một nhịp. Nàng né ánh mắt, giọng cũng tự dưng mềm đi:
"Đương nhiên không phải. Ngươi muốn lấy thì cứ lấy, báo trước một tiếng là được."Tiêu Mạc Tân gật đầu hài lòng:
"Ừ."
Tay rút về, để lại bên tai trái của Giang Uyên nóng bừng bừng như bị nung đỏ.Về chuyện đống hoàng kim, thấy nàng không nói thêm, Tiêu Mạc Tân cũng không dây dưa, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nay ngươi nghỉ triều, đi uống rượu với ai? Vừa bước lên xe là người toàn mùi rượu."Giang Uyên trả lời ngay:
"Uống cùng sư công, Tiểu Uyển và Diêu Tinh Vân, nhân tiện mở tiệc tân gia phủ mới."Nàng ngước mắt hỏi ngược lại:
"Thế còn ngươi? Nửa đêm ra ngoài làm gì? Có chuyện gấp sao?"Tiêu Mạc Tân nhẹ lắc đầu, nói đơn giản:
"Không có gì. Ở trong cung lâu quá, ta ra ngoài dạo một chút."Giang Uyên khẽ hừ một tiếng, ghé lại gần nàng, ánh mắt lấp lánh như mặt hồ thu:
"Ngột ngạt nên đi dạo? Vậy Tiêu cô nương là tình cờ lạc tới phủ ta, hay là... cố tình tìm đến?"Tiêu Mạc Tân bị hỏi trúng tim đen, nghẹn lời giây lát rồi chống chế yếu ớt:
"Tất nhiên là vô tình đi ngang qua.""Ồ..."
Giang Uyên kéo dài âm điệu, nghe rõ là chẳng tin chút nào. Nàng len lén vươn tay định nắm tay đối phương."Chỉnh tề lại đi."
Tiêu Mạc Tân lập tức nghiêm mặt, khẽ đánh nhẹ vào mu bàn tay nàng, đuổi luôn ý đồ mờ ám.Giang Uyên đau điếng, đành ngoan ngoãn thu tay về, ngồi nghiêm túc. Nàng biết tối nay không nên tỏ tình hay làm nũng, thế là nhanh chóng đổi chủ đề:
"Vừa rồi ta nghe Giang Nhược Y nói, Giang Chính Bình đã sắp xếp cho nàng ấy làm Nội Tể, chính tam phẩm thật sao?"Tiêu Mạc Tân gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy. Là Trưởng công chúa đích thân chọn, còn gặp nàng ấy một lần, kỳ vọng rất cao. Dù gì cũng là đích nữ của Trường Bình Vương phủ."Nàng quay sang nhìn Giang Uyên, chậm rãi hỏi:
"Ngươi có thấy buồn không? Trưởng công chúa nói thương ngươi, nhưng chưa bao giờ cho ngươi thứ gì."Giang Uyên đáp bình thản:
"Buồn thì không. Ta từ nhỏ đã biết mình khác biệt. Nếu trước kia Giang Nhược Y chịu bước vào triều chính, thì hiện giờ nàng ấy đâu chỉ là một Nội Tể."Tiêu Mạc Tân nghe xong, khẽ mỉm cười:
"Thông suốt là tốt. Ta nghe tin, còn tưởng ngươi sẽ khóc."Giang Uyên lập tức bắt lấy điểm mấu chốt, nhoẻn miệng cười:
"Ồ? Thì ra Tiêu cô nương lo lắng ta sẽ khóc à? Thật không ngờ... ngươi quan tâm ta đến vậy, thần cảm thấy... vinh hạnh quá chừng!"Tiêu Mạc Tân: "..."Đúng là loại người khiến người ta muốn khâu miệng lại nhất trần đời.Không nói nhiều, nàng đưa tay xuống bên hông, rút ra một thanh đoản đao cực kỳ tinh xảo. Chuôi đao nạm tử bảo thạch, lưỡi đao khắc hoa văn tỉ mỉ, ánh lên sắc vàng rực rỡ – nhìn qua đã biết không phải đồ tầm thường:
"Thanh đoản đao này, tặng ngươi."Giang Uyên cúi đầu nhìn kỹ. Tuy ngắn, nhưng đoản đao này mang theo khí thế bất phàm. Chuôi dao làm từ ngọc ôn nhuận, lưỡi đao thì khỏi nói – chắc chắn là huyền thiết. Đặt chung lại, tám phần là do đại sư đúc kiếm trứ danh chế tạo. Tóm lại, một món đồ có thể đem ra đấu giá với giá... giật mình!— "Tại sao lại tặng ta?"
Không lẽ là để trả vụ... năm nghìn lượng hoàng kim? Nhưng rõ ràng Tiêu Mạc Tân mới biết chuyện này gần đây thôi cơ mà?Tiêu Mạc Tân chẳng buồn giải thích dài dòng. Nàng đưa tay đặt thanh đoản nhận vào lòng bàn tay Giang Uyên, giọng lãnh đạm:— "Sợ ngươi biết chuyện của Giang Nhược Y rồi lại buồn thiu, nên định lấy vật này an ủi một chút. Nhưng nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của ngươi thì... có vẻ chẳng cần ai dỗ. Dù sao thanh đoản nhận này, vẫn là của ngươi."Giang Uyên lặng người nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay, ấm áp bất chợt dâng tràn trong lồng ngực. Khóe mắt hơi ươn ướt. Từ bé tới giờ, đây là lần đầu nàng nhận được một món quà quý giá thế này — lại còn vì người ta muốn an ủi nàng.— "Nói thật, nếu không phải người ta bây giờ đang nồng nặc mùi rượu, thở ra toàn mùi men, thì ta nhất định sẽ hôn ngươi một cái."— "Câm miệng!"
Tiêu Mạc Tân bật ra hai chữ đầy phản xạ, rồi lập tức nghiêng đầu trốn tránh. Nhưng vành tai đã đỏ ửng tới tận sau gáy.Giang Uyên khúc khích cười, cẩn thận cất thanh đoản nhận vào lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Tân, ánh mắt dịu dàng như suối mùa xuân, sau đó dang tay, ôm lấy thân thể mềm mại kia, chân thành:— "Cảm ơn ngươi. Và cả món quà ngươi đã tặng ta."Tiêu Mạc Tân thì không quen với kiểu cảm xúc ướt át này, lập tức giơ tay đẩy đẩy:— "Buông ra, mùi rượu ngươi thật sự rất... kinh."— "Ồ..."
Giang Uyên tiu nghỉu lùi lại, cúi đầu ngửi cổ áo, rồi lẩm bẩm:
— "Thật đó, đúng là... rất tệ."Biết thế tối qua đừng có uống tới mức này...Tối hôm ấy, hai người chia tay tại đó. Giang Uyên quay về tiểu viện, vào phòng lôi ra một tấm vải lớn, rồi bắt đầu chuyển từng viên hoàng kim từ rương vào mật đạo. May là hai người kia say như chết, nàng đi lại mấy lần mà không ai hay biết.Giấu xong hoàng kim, Giang Uyên bế Đỗ Hiểu Uyển về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi khép cửa nhẹ nhàng.Còn với Diêu Tinh Vân? Không cần khách sáo. Nàng túm hắn kéo ra đại sảnh, đặt tạm lên ghế cho ngủ, tiện tay phủ thêm cái chăn mỏng. Nam nhân mà, lạnh một chút cũng đâu sao, cùng lắm thì sổ mũi thôi.Nửa đêm, nàng nhóm bếp đun nước nóng, tự thưởng cho mình một bồn tắm hoa thơm ngát. Nhớ lại lúc ngồi xe ngựa, khi nàng ôm Tiêu Mạc Tân, người nàng ấy thơm dịu nhẹ, khác hẳn mùi rượu nồng nặc của mình...Từ nay nên hạn chế rượu chè, chịu khó tắm táp thường xuyên là vừa.Sáng hôm sau, trời đẹp như tranh.Đỗ Hiểu Uyển và Diêu Tinh Vân vẫn còn say rượu ngủ mê mệt một ngày một đêm. Khi họ mở mắt ra, Giang Uyên đã dậy từ tờ mờ sáng, chuẩn bị sẵn một nồi cháo táo đỏ thơm ngát. "Hai vị tỉnh rồi? Mau ăn cháo giải rượu đi."
Giang Uyên vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống bàn.Diêu Tinh Vân có vẻ tỉnh táo bất thường, không giống người vừa uống say. Hắn cầm đũa gắp như thể sáng nào cũng vậy.Đỗ Hiểu Uyển thì ôm đầu, nhăn nhó uống cháo từng ngụm:
"Cảm ơn Giang tỷ tỷ. Còn đưa ta về phòng đắp chăn nữa... thật ngại quá." "Chuyện nhỏ ấy mà."
Giang Uyên thản nhiên, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. "Bộp!"
Diêu Tinh Vân đột nhiên đập mạnh đũa xuống bàn, mặt đầy bất mãn: "Giang đại nhân, ta có chuyện cần chất vấn ngươi! Tại sao tối qua ngươi chỉ bế mỗi Đỗ Hiểu Uyển về phòng, còn ta thì bị vứt lại ngoài đại sảnh? Rõ ràng là thiên vị!"Giang Uyên nhướng mày, đáp không chút xấu hổ:"Nàng là nữ nhân. Ngươi là nam nhân. Ta bế nàng thì bình thường, còn bế ngươi thì... ta nên gọi là gì?"Diêu Tinh Vân nghẹn lời, mặt ấm ức như bị lấy mất bánh: "Ngươi...! Tóm lại ngươi thiên vị! Lần sau ta phải được ngủ trên giường!"Giang Uyên vẫn bình thản gắp đồ ăn:"Tùy ngươi. Ăn đi. Ăn xong còn phải đến Đại Lý Tự làm việc.""Khà khà..."
Diêu Tinh Vân cắm cúi ăn tiếp, nhưng mặt vẫn phồng phồng tức giận.Bữa sáng hôm đó diễn ra trong không khí khá... vui vẻ. Giang Uyên ăn xong trước, đặt đũa xuống, quay sang Diêu Tinh Vân:"Diêu tự thừa, ăn xong thì nhớ rửa chén bát nhé. Ta phải đến Bộ Binh – Thân Quân Bộ trước, hẹn gặp lại tối nay."Nói xong, nàng đặt tay lên bàn đứng dậy, chân đá nhẹ cái ghế ra sau, rời khỏi phòng mà không ngoảnh đầu.Sư công Tả Phùng cũng vừa dùng bữa xong, vỗ tay hài lòng: "Con bé đó nấu ăn hợp khẩu vị ta. Ừm, Diêu tự thừa, nhớ rửa chén bát. À Hiểu Uyển, mấy hôm trước Uyên nhi nói với ta rằng nàng ấy sắp chuyển sang Bộ Binh, sẽ không còn nhiều thời gian bên cạnh ngươi. Nàng ấy nhờ ta dạy võ công cho ngươi nếu ngươi muốn học.""Được, ta nguyện ý!"
Đỗ Hiểu Uyển sáng bừng hai mắt, phấn khích hẳn lên.Nàng đứng phắt dậy, quỳ một gối trước mặt Tả Phùng, chắp tay:"Sư công ở trên, xin nhận của tôn đồ một lạy. Tôn đồ nguyện theo người học võ.""Nguyện ý là tốt rồi. Lúc nào có thời gian thì cứ gọi ta là lão đầu, ta rảnh lắm."
Tả Phùng cười cười, quay lưng định rời đi.Lúc ấy, Diêu Tinh Vân đột nhiên lao tới, túm áo ông lại, bắt chước dáng quỳ của Đỗ Hiểu Uyển, hô vang:"Sư công, tôn đồ cũng muốn học võ! Xin hãy dạy ta nữa!"Tả Phùng cúi đầu nhìn hắn, nheo mắt cười khẽ:"Muốn học à? Được thôi. Ngươi đi hỏi Uyên nhi giùm ta. Nếu nàng ấy đồng ý, ta sẽ dạy. Còn không... ngươi chỉ có thể đứng ngoài mà học lỏm thôi.""Ta đi tìm nàng ấy ngay!"
Diêu Tinh Vân nói xong chuẩn bị chạy vù ra cửa.Đỗ Hiểu Uyển vội gọi với theo, giọng ngọt ngào pha chút trêu ghẹo:"Diêu tự thừa, trước khi chạy... nhớ rửa xong chén bát nha~ Ha ha!"Diêu Tinh Vân: "... ..."—Giang Uyên rời phủ, thẳng tiến đến Bộ Binh – Thân Quân Bộ. Trước cổng, một nam tử trẻ tuổi mặc giáp trụ oai phong đang chờ sẵn. Vừa thấy nàng, hắn bước nhanh tới, giọng lễ độ nhưng rõ ràng là đang hồi hộp:"Xin hỏi... có phải là Giang Đô Ngự Hầu? Thượng quan đại nhân đã đợi từ lâu, mời người vào!""Đa tạ." – Giang Uyên gật đầu nhẹ, rồi theo hắn vào trong.Nàng được dẫn thẳng đến nơi làm việc của Thượng Quan Chiêu. Vừa tới cửa, người dẫn đường vội vã cúi mình hành lễ rồi lui ra, như thể phía trong kia là hố lửa – ở lâu cháy mất lông mày.Giang Uyên bước vào, đối diện với Thượng Quan Chiêu – người đang ngồi phía sau án thư, thần sắc uể oải như thể chẳng mấy vui khi thấy nàng. Nàng liền chắp tay thi lễ, ôm quyền cung kính:"Thuộc hạ tham kiến Thượng quan đại nhân."Thượng Quan Chiêu lật bản tấu trên tay lại, ném cái phạch lên mặt bàn, khoé môi nhếch lên như đang đùa cợt:"Ôi chao, Giang đại nhân, thân là hoàng thân quốc thích, lại văn võ song toàn, một người tài giỏi như ngươi mà bị điều tới cái nơi khổ sai như Bộ Binh – Thân Quân Bộ, chẳng phải là phí phạm nhân tài sao?"Giang Uyên cúi đầu, mặt không đổi sắc, giọng điềm đạm:"Thượng quan đại nhân quá lời. Thuộc hạ nay là Đô Ngự Hầu của Bộ Binh – Thân Quân Bộ, là thuộc hạ dưới trướng ngài, đâu dám nói đến chuyện thân phận. Mọi việc xin nghe đại nhân sắp xếp.""Ồ, nói chuyện cũng trơn tru thật." – Thượng Quan Chiêu cười khẩy, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi quanh bàn:"Nghe nói ngươi là người do Thái hậu đích thân đưa tới. Mà hay lắm nhé, ta cũng là người của Thái hậu – chuyện này từ quan đến lính trong triều đều biết. Thái hậu bảo gì, ta làm nấy. Còn Trường Bình Vương, hay Tiêu Thái sư, ta chẳng buồn nghe một chữ. Tính ta thì nóng như lửa, lại cố chấp. Nghe đâu người như ta dễ chết bất đắc kỳ tử lắm đấy, nên ta cũng chẳng lo nhiều."Giang Uyên vẫn giữ im lặng, dáng vẻ không khác gì khúc gỗ trầm mặc.Nàng đương nhiên hiểu rõ triều cục rối rắm, phe này phái nọ tranh đấu lẫn nhau. Nhưng hiểu là một chuyện, mở miệng là chuyện khác. Miệng là cửa họa, nói nhiều chỉ tổ rước rắc rối vào thân.Thượng Quan Chiêu dừng bước trước mặt nàng, giọng trầm xuống:"Đêm qua, Thái hậu có gửi mật lệnh cho ta, bảo phải chăm sóc ngươi chu đáo. Nếu là ý Thái hậu, dĩ nhiên ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen với Bộ Binh – Thân Quân Bộ một lượt."Giang Uyên không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt hơi nheo lại.Tiêu Mạc Tân sắp xếp nàng vào đây là để trải nghiệm thực tế? Hay là âm thầm mở rộng thế lực cho nàng, giúp cắm rễ sâu vào triều đình?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me