TruyenFull.Me

Bhtt Edit Dot Nhien Ai Muoi Voi Thai Hau

"Ngươi nói mời, không thể nuốt lời!" – Tiểu Sơn mặt mày rạng rỡ, còn rất bài bản rút ngón út Giang Uyên, móc vào ngón út mình:

"Móc ngoéo rồi đó!"

Giang Uyên bật cười khẽ, cắn một miếng kẹo hồ lô chua ngọt, giọng nhẹ nhàng mà đầy trêu chọc:

"Được rồi, đã 'móc ngoéo' thì không được nuốt lời đâu nhé. Ngươi muốn ăn gì ta cũng mua hết. Nếu chưa no đến mức ôm bụng rên rỉ thì ta tuyệt đối không để ngươi về!"

Tiểu Sơn lập tức sáng bừng đôi mắt, cười đến rung cả vai:

"Dạ được! Thần tuân chỉ!"

Bên ngoài xe ngựa, tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Sơn vang vọng cả góc phố. Bên trong xe, hai người đang ngồi cũng không khỏi bị lây nhiễm bởi sự vui vẻ ấy. Giang Hoài Phụ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, nhìn sang Tiêu Mạc Tân:

"Quả nhiên... ra ngoài dạo một vòng vẫn là đúng đắn. Hai thị nữ đi theo người, ngày thường ở trong cung lúc nào cũng cẩn trọng nghiêm túc, hôm nay ta mới thấy các nàng cười vui vẻ như thế. Giang Uyên cũng vậy, xưa nay chưa từng thấy nàng ấy cười."

"Ừm." – Tiêu Mạc Tân chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm, nhưng nét dịu dàng hiện rõ nơi khóe mắt.

Cả đoàn vừa đi vừa ăn, Giang Uyên không tiếc tay, mua hết mọi món mà Tiểu Ngọc và Tiểu Sơn muốn thử. Còn bản thân thì ăn lấy lệ, chỉ nếm qua một chút cho biết vị rồi thôi.

Khi xe ngựa đi đến khu phố ven Liên Hoa Trì, vì dòng người quá đông, không thể tiếp tục tiến vào, Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc đành dừng xe trước một ngôi trạch nhỏ gần đó. Họ đưa cho chủ nhà mười văn tiền để nhờ trông xe.

Chủ nhà thấy có bạc thì cười đến híp cả mắt, vội vã gật đầu nhận lời.

Năm người xuống xe, cùng nhau đi bộ đến Liên Hoa Trì. Hôm nay trúng dịp thưởng liên, người đến người đi nườm nượp, náo nhiệt đến lạ thường. Tiêu Mạc Tân và Giang Hoài Phụ sóng vai đi trước, ba người còn lại mang kiếm theo sau, lặng lẽ bảo vệ.

Giang Uyên vốn không định để tâm đến hai người phía trước, nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt qua bóng dáng Tiêu Mạc Tân.

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, khác hẳn hình ảnh cao quý, lạnh lùng của một vị Thái hậu thường ngày. Lần đầu tiên, nàng mang theo nét tươi trẻ dịu dàng của một thiếu nữ độ xuân thì.

Tiểu Ngọc đã tính toán rất kỹ, biết hôm nay là ngày đi thưởng hoa nên cố tình chọn bộ gấm có họa tiết hoa sen màu phấn hồng – sản phẩm đặt riêng từ Chức Nhu Cục. Vải lụa phi hạng thượng, nhẹ như sương, mềm như nước.

Tiêu Mạc Tân vốn có dáng người mảnh mai, mặc bộ y phục này càng như tiên nữ bước ra từ tranh. Bên hông nàng đeo dải tu mi lục tu, chuỗi ngọc Độc Sơn điêu liên hoa, ngọc phấn hồng trong suốt, sáng bóng đến mức có thể soi gương.

Giang Uyên đang mải nhìn đến thất thần, thì phía trước là một cây cầu đá nhỏ, cần phải bước lên hai bậc cấp. Giang Hoài Phụ đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng ngần của Tiêu Mạc Tân, chiếc ngọc bội phỉ thúy khẽ trượt xuống tay nàng.

"Cảm ơn." – Tiêu Mạc Tân nói nhỏ, giọng nhẹ như gió thoảng.

Giang Uyên giật mình, vội nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.

Người đi đường thấy hai người kia dung mạo như ngọc, lại có vẻ thân thiết như vậy, liền tưởng là một đôi thê thê trẻ tuổi. Ai nấy đều vừa tán thưởng vừa xuýt xoa: "Đẹp đôi như bước ra từ kịch bản tiên hiệp!"

Lúc này, Tiêu Mạc Tân cũng nhận ra có phần hiểu lầm, liền rút tay về, mỉm cười như thể không có gì:

"Phía trước là Liên Hoa Trì."

Giang Hoài Phụ bỗng thấy bàn tay mình trống rỗng, lòng bàn tay dường như còn dư âm hơi ấm, đành siết khẽ rồi thu tay về sau lưng, mỉm cười đáp:

"Ừm. Giờ đang vào mùa sen, hoa nở rực rỡ, thanh khiết như ngọc. Lát nữa ta thuê thuyền có mái, ngắm cảnh giữa hồ, chắc chắn rất thú vị."

"Gì cũng được." – Tiêu Mạc Tân khẽ gật đầu.

Từ trên cầu đã thấy một phần cảnh sắc mộng mị của Liên Hoa Trì, lúc đến gần hơn thì vẻ đẹp ấy hiện ra toàn vẹn: mặt hồ gợn sóng, lá sen xanh như ngọc, hoa hồng rực rỡ. Một khung cảnh như tranh thủy mặc, đẹp đến mê lòng người.

"Giang..." – Tiêu Mạc Tân đứng bên bờ hồ, định vô thức gọi Giang Uyên đến ngắm chung. Nhưng nghĩ lại, bên cạnh còn có A Phụ, liền vội sửa lại:
"Giang đại nhân, đi thuê giúp một chiếc thuyền có mái."

"Uyên nhi, đi đi." – Giang Hoài Phụ cũng quay lại dặn.

"Vâng." – Giang Uyên không nói thêm, sải bước tới bến thuyền, đến chỗ một lão ông đang ngồi chờ khách. Nàng móc ra một thỏi bạc, đưa tới:
"Lão gia, ta thuê chiếc thuyền có mái lớn nhất để ra giữa hồ thưởng sen. Đây là tiền đặt cọc, cầm lấy."

Lão ông mừng rỡ, nhét bạc vào thắt lưng, ngón tay khô gầy chỉ về phía chiếc thuyền bên phải:

"Chiếc kia là lớn nhất rồi, nhưng chỉ chở được bốn người, tính luôn cả thuyền phu. Tức là chỉ có thể chở ba khách thôi. Cô nương đi mấy người?"

"Năm." – Giang Uyên đáp gọn.

"Ấy da... không đủ chỗ rồi." – Lão ông nhíu mày tiếc rẻ.

Giang Uyên khẽ liếc về phía bốn người đang đứng chờ. Đúng lúc đó, Tiêu Mạc Tân cũng ngẩng đầu nhìn lại. Hai ánh mắt chạm nhau trong tích tắc, rồi Giang Uyên vội dời đi, quay sang nói:

"Vậy thuê thêm một chiếc nữa. Thuyền này ba người, thuyền kia hai người."

"Được được! Nhưng phải đặt thêm một lượng bạc. Chờ các vị ngồi yên rồi, ta sẽ hoàn lại. Lão đây làm ăn đàng hoàng!"

Giang Uyên rút thêm bạc đưa cho ông:

"Đây, một lượng."

Lão ông kiểm tra xong liền cười toe toét:

"Cô nương gọi người qua đây, ta đi gọi thuyền phu chuẩn bị."

"Được." – Giang Uyên xoay người trở lại.

Khi về đến chỗ cũ, nàng chắp tay nói:

"Cô cô, thuyền có mái đã chuẩn bị xong. Nhưng vì kích thước hạn chế, nên ta thuê hai chiếc. Người và Mạc cô nương ngồi một thuyền, ta, Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc ngồi thuyền còn lại, tiện cho việc bảo vệ."

"Được rồi. Mạc cô nương, chúng ta đi thôi." – Giang Hoài Phụ gật đầu, tay khẽ đưa ra mời Tiêu Mạc Tân.

Ba người còn lại thì im lặng đi phía sau.

Lão ông đã gọi thuyền phu tới chờ sẵn ở mạn thuyền. Bọn họ đội nón tre sờn màu, tay cầm mái chèo, ánh mắt bình thản, như đã quen đưa khách qua lại giữa đời bận rộn, nhưng hôm nay, đưa những vị khách này, e là sẽ nhớ cả đời.

Mọi người lần lượt bước lên thuyền. Giang Uyên, Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc đều là người luyện võ, thân thể nhẹ nhàng như lông hồng, bước một cái là đáp gọn lên thuyền không một gợn sóng. Riêng Tiêu Mạc Tân, được Giang Hoài Phụ nhẹ nhàng đỡ lấy tay, dìu từng bước lên thuyền như nâng trân bảo, động tác không thể dịu dàng hơn.

Người chèo thuyền là một hán tử trung niên, người rắn chắc, mép râu lún phún như thể vừa mới rơi vào độ tuổi "mặn mà". Hắn đẩy nhẹ mái chèo vào bờ, chiếc thuyền rẽ nước lướt ra lòng hồ, vừa chèo vừa không quên buông lời trêu ghẹo:

"Hai vị cô nương đúng là xứng đôi vừa lứa. Phong tư thì thướt tha, dáng dấp lại kiều diễm, cứ như trong truyện Bạch Xà – Bạch Nương Tử với Hứa Tiên. Nhìn thôi mà ganh tị muốn chết."

Giang Hoài Phụ đang đứng ở đầu thuyền, nghe vậy liền hơi nghiêng người, giọng ôn hòa mà nghiêm nghị:

"Thuyền phu chớ hiểu lầm. Vị này không phải nương tử của ta, mà là đại tẩu trong tộc. Hôm nay thấy thời tiết dễ chịu, nên đưa tẩu ra hồ ngắm sen cho thư thái lòng người. Mong ngươi đừng nghĩ lệch hướng."

Thuyền phu không nói thêm gì, chỉ cúi đầu im lặng, chuyên tâm chèo thuyền.

Chiếc thuyền có mái nhẹ nhàng len lỏi giữa đầm sen, hai bên lá sen xòe rộng như ô, có chiếc còn vươn cả vào lòng thuyền, khẽ khàng lướt qua người như làn gió mùa hạ. Tiêu Mạc Tân thỉnh thoảng đưa tay khẽ chạm cánh sen, đầu ngón tay lướt qua viền hoa mềm mại, tâm tư cũng theo đó mà gợn sóng.

Ánh mắt nàng dần dần trầm xuống. Trong đầu bất giác xuất hiện những suy nghĩ... không nên nghĩ. Cảm xúc này, thậm chí có chút đại nghịch bất đạo, đến nỗi nếu để Giang Uyên biết được, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận ra trò.

Nếu như...

"Đại tẩu, có thích không?" – Giang Hoài Phụ hạ giọng hỏi, âm điệu vẫn nghiêm túc như mọi khi, không mang nửa phần trêu chọc. Như thể nếu Tiêu Mạc Tân nói "không thích", nàng sẽ quay đầu cho thuyền về bờ ngay.

Tiêu Mạc Tân thu tay về, nhẹ đáp:

"Thích."

Giang Hoài Phụ khẽ cười, vẻ mặt dịu dàng:

"Vậy là tốt rồi."

Trên chiếc thuyền đi phía sau, Giang Uyên và Tiểu Sơn đứng nơi mũi, còn Tiểu Ngọc đứng phía trước, nét mặt căng như dây đàn, chăm chú quan sát bốn phương tám hướng, sẵn sàng phản ứng nếu có gì bất thường.

Tiểu Sơn vừa nhìn quanh, vừa ghé đầu hỏi nhỏ:

"Dực Hầu, thuộc hạ vẫn luôn thắc mắc, người và Mạc cô nương... rốt cuộc quan hệ thế nào?"

"Quan hệ giữa Thái hậu và thần tử." – Giang Uyên ôm kiếm trước ngực, mặt hướng thẳng, cổ không xoay, mắt không liếc. Cảnh đẹp sau lưng quá yên bình, đến mức nàng không dám ngoảnh lại. Nàng sợ chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khắc sâu hình ảnh ấy vào tim, để rồi một ngày nào đó sẽ hóa điên, tự tay đâm lưỡi kiếm vào ngực mình.

Tiểu Sơn tròn mắt, hỏi thẳng tưng:

"Người... có phải là thích Thái hậu không?"

Giang Uyên sững người, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt như vừa nghe chuyện bịa đặt hoang đường nhất thế gian:

"Tiểu Sơn muội muội, sao muội lại hỏi như thế? Cơm thì có thể ăn bậy, lời thì tuyệt đối không được nói bừa. Muội nghĩ thử xem nàng là ai, ta là ai? Ta mà dám thích nàng sao? Ta sống chán đời rồi à? Mà nói theo vai vế, nàng còn là... là bá mẫu của ta đấy. Thôi, nói sao thì nói, ta không thích nàng!"

"Ồ..." – Tiểu Sơn bĩu môi, lầm bầm: "Nói thế cũng đúng... Chỉ là gần đây tỷ hay gặp Thái hậu vào ban đêm, mà lần nào cũng nấn ná rất lâu, muội tưởng hai người có gì đặc biệt..."

Ánh mắt Giang Uyên tối lại. Nàng quay sang, giọng nghiêm nghị, từng chữ như gõ vào đầu:

"Tiểu Sơn muội muội, ta hỏi muội: muội dám hỏi chuyện riêng tư của Thái hậu, không sợ ta méc lại để người xử lý à? Muội không biết Thái hậu là kiểu người thế nào sao? Chuyện người muốn làm, chưa từng có chuyện không dám làm!"

"Không sợ." – Tiểu Sơn ngước đôi mắt long lanh, giọng ngây thơ mà vô cùng chắc nịch: "Vì Thái hậu tin tưởng muội và Tiểu Ngọc. Dù có bị róc thịt từng mảnh, chết vì đau đớn, bọn muội cũng không phản bội người."

"Vì sao lại trung thành đến thế?" – Giang Uyên hỏi, giọng chứa đầy nghi hoặc.

Tiểu Sơn chớp mắt, bỗng trở nên thần bí, khẽ cười rồi gật về phía Tiểu Ngọc đang đứng xa xa:

"Chuyện đó... muội không tiện nói. Nếu có dịp, để Tiểu Ngọc tỷ tỷ kể cho người nghe."

Giang Uyên khẽ liếc qua Tiểu Ngọc, trong lòng vẫn còn lấn cấn, nhưng cũng không truy hỏi thêm. Ai mà chẳng có bí mật?

Lúc ấy, thuyền nhỏ lững lờ trôi giữa hồ sen, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ. Nhưng cảnh đẹp nào rồi cũng phải kết thúc.

Thuyền phu chống chèo xoay mũi thuyền, quay đầu trở lại bờ. Thuyền khẽ chao nghiêng, mất chút thăng bằng, Giang Hoài Phụ liền đưa tay đỡ lấy Tiêu Mạc Tân, giọng nhẹ nhàng:

"Cẩn thận một chút."

"Ừm." – Tiêu Mạc Tân nhíu mày. Hành động của Trưởng công chúa hôm nay... dường như có hơi quá mức chủ động?

Khi thuyền cập bến, mọi người lần lượt lên bờ. Giang Uyên vừa đặt chân xuống đất đã lao thẳng đến chỗ ông lão chèo thuyền, giọng chẳng khách khí tí nào:

"Một lượng bạc đặt cọc, trả lại cho ta."

Ông lão bật cười, vừa lôi bạc ra từ túi vừa than thở:

"Cô nương à, khi thuê thuyền thì ngọt ngào lễ phép, giờ đòi bạc thì y như ta quỵt nợ của cô không bằng."

Giang Uyên nhếch môi cười nhạt:

"Bởi vì hôm nay đi chơi, ta bao trọn gói. Bạc cũng là của ta bỏ ra. Sau này ai hoàn lại cho ta?"

"À... thì ra là vậy." – Ông lão gật gù, vừa thở dài vừa đưa bạc. "Thế thì đúng là người ta không có tình nghĩa thật. Nhưng mà nhìn các cô, ai mà nghĩ là thiếu bạc?"

Giang Uyên lạnh giọng:

"Người có tiền, mới càng biết tính toán."

Ông lão cứng họng, tay run run chỉ nàng, một lúc sau mới rặn ra được một câu:

"Cô nương nói... chí lý."

"Cảm tạ." – Giang Uyên nhận bạc, xoay người bỏ đi, mặt không biểu cảm.

Ngắm sen xong, điểm đến tiếp theo là chỗ ngắm hoa thạch lựu, cách hồ không xa, chỉ qua một con phố. Xe ngựa vẫn đang đậu bên nhà dân phía đối diện.

Trên đường đi, như cũ, chỉ có Tiêu Mạc Tân và Giang Hoài Phụ trò chuyện. Ba người còn lại – Giang Uyên, Tiểu Sơn, Tiểu Ngọc – im lìm đi phía sau, y như ba cái bóng không tiếng động, đi đâu cũng không lệch hàng.

Giang Uyên thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ, ánh mắt thoáng qua nét suy tư. Rồi nàng siết chặt chuôi kiếm, lặng lẽ bước theo. Nàng biết, mình không có tư cách để mở miệng chen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me