TruyenFull.Me

Bhtt Edit Dot Nhien Ai Muoi Voi Thai Hau

Dù không nói ra, nhưng trong lòng Giang Hoài Phụ vẫn còn vô số nghi hoặc muốn hỏi Tiêu Mạc Tân về chuyện xảy ra khi nãy trên triều. Tuy nhiên vì còn có mặt Giang Uyên và Giang Nhược Y, nên nàng đành nhịn lại, bèn mượn cớ nói:

"Uyên nhi, Y nhi, hôm nay các ngươi không cần tiếp tục dạy Hoàng thượng nữa. Đợi đến mai khi trời tạnh hãy quay lại. Giờ thì cứ về làm việc của mình đi, trên đường nhớ cẩn thận đấy nhé."

Giang Uyên cùng Giang Nhược Y đồng loạt chắp tay, cung kính thưa:

"Vâng, Điện hạ."

Hai người cúi người hành lễ rồi lui ra khỏi Tuyên Đức điện. Thị nữ hai bên liền dâng lên dù giấy dầu. Giang Uyên thuận tay nhận lấy, đi trước.

Vừa mới rời khỏi điện, Giang Uyên đã bắt gặp Tiểu Ngọc, người này vội bước tới cản đường, hạ giọng:

"Thái hậu truyền ngài đến Vĩnh An điện đợi."

"Được."

Giang Uyên gật đầu một cách thản nhiên, chẳng mảy may thắc mắc.

Lúc này tại Tuyên Đức điện.

Hoàng thượng đã được Phùng Chính dìu đi nghỉ ngơi, chỉ còn lại Giang Hoài Phụ và Tiêu Mạc Tân đứng đối diện nhau. Giọng Giang Hoài Phụ trầm xuống, ánh mắt sắc bén:

"Hoàng tẩu, có điều này ta vẫn chưa rõ: Lưu Nham là người ở Kinh Nam đạo, sao người lại biết nàng ấy chết không rõ ràng như vậy?"

Tiêu Mạc Tân bước ra từ phía sau bàn án, hai tay chắp trước người, điềm đạm nói:

"Lưu Nham khi còn ở triều, ta đã gặp vài lần. Nàng ấy là người chính trực, thanh liêm, tiếng thơm lan xa trong triều. Khi Tiên hoàng còn tại vị, tình trạng tham ô tại Kinh Nam đạo như dịch bệnh mùa hè, bôi trơn mọi thứ, nên mới cử Lưu Nham đến đó làm thông phán."

"Nàng đến chưa đầy hai năm, đã xoay chuyển tình hình thấy rõ. Nhưng rồi hai năm trước, một kẻ thuộc tông thất họ Giang được phái tới nhậm chức. Kẻ đó chèn ép Lưu Nham đủ đường, nàng nhiều lần dâng tấu kháng nghị nhưng đều rơi vào im lặng. Vậy là nàng cắn răng chịu đựng suốt mấy năm."

"Gần đây lại xảy ra thủy tai, từ trên xuống dưới đều cố tình che giấu. Lưu Nham bỗng dưng chết bất ngờ, còn vị Giang tông thất kia thì nhân cơ hội làm mưa làm gió, trục lợi không chừa một hạt gạo. Đến việc chặn tấu chương cũng dính líu tới y. Như vậy, không đáng nghi sao?"

Giang Hoài Phụ cau mày: "Tông thất họ Giang? Trong họ Giang ta, ngoài Uyên nhi với Y nhi, còn ai nữa đâu?"

Tiêu Mạc Tân điềm tĩnh đáp:

"Tiên hoàng tuy chỉ có người và Trường Bình Vương là huynh muội ruột, nhưng Điện hạ quên rằng Hoàng khảo Lương Trung Tông có khá nhiều anh em. Kẻ làm loạn ở Kinh Nam đạo chính là Giang Hưng, cháu trai của Sở Tương Vương – muội muội ruột của Lương Trung Tông."

"Sở Tương Vương à... thì ra là bà ấy."

Giang Hoài Phụ khẽ thở dài.

Năm xưa, Sở Tương Vương nổi tiếng nóng nảy, ngang như cua, đến mức Hoàng khảo cũng phải bó tay. Vì vậy mới bị điều về Lĩnh Nam, phong tước rồi cho về dưỡng già. Ai ngờ hậu duệ của bà cũng y hệt, bướng bỉnh chẳng khác nào khuôn đúc.

Dù Tiêu Mạc Tân xử lý mọi chuyện rất kín kẽ và khéo léo, nhưng trong lòng Giang Hoài Phụ vẫn dấy lên nghi ngờ. Chàng không vòng vo nữa, hỏi thẳng:

"Hoàng tẩu bao năm nay sống trong cung, làm sao lại nắm được những chuyện này? Sáng nay trong triều, khi người nhắc đến thủy tai Kinh Nam đạo, đám đại thần còn ngơ ngác như gà mắc tóc, rõ ràng chẳng ai biết gì cả."

Tiêu Mạc Tân mỉm cười, đáp đơn giản:

"Tai mắt, ám vệ, người trong giang hồ, và vài vị đại thần không cứng nhắc – tất cả đều là người có thể dùng. Ta chỉ là... biết cách bỏ chút tâm sức mà thôi."

Giang Hoài Phụ nghe vậy thì lắc đầu cảm thán:

"Hoàng tẩu đúng là nữ Gia Cát tái thế, lời đó không hề quá."

Tiêu Mạc Tân chỉ mỉm cười, không phủ nhận:

"Điện hạ quá khen rồi. Ta chẳng qua chỉ là một người... bị số mệnh đẩy đến nước này mà thôi."

Tất cả những điều ấy... đều là nhờ Tiêu Hoán đã tàn nhẫn đến tận cùng. Nếu không phải ngay từ đầu hắn đã xem nàng là quân cờ để phục vụ cho mưu đồ của mình, thì nàng – Tiêu Mạc Tân – hôm nay làm gì có tư cách đứng được ở vị trí này.

Về nguồn tin, Tiêu Mạc Tân không nói thêm gì. Nàng biết, chưa phải lúc để lật hết bài.

Giang Hoài Phụ thật sự rất muốn biết, Hoàng tẩu rốt cuộc đã làm cách nào để thu phục được những người kia. Nhưng cho dù nàng có háo hức đến đâu, hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời. Miễn là Hoàng tẩu không có ý đồ gì với Hoàng vị thì...

Nghĩ đến đây, Giang Hoài Phụ chợt im bặt. Ánh mắt nàng chậm rãi ngẩng lên, dừng lại trên gương mặt Tiêu Mạc Tân. Nếu như... Hoàng tẩu thực sự có dã tâm thì sao?

Tiêu Mạc Tân lúc này còn nhiều việc cần làm, không thể ở lại Tuyên Đức điện lâu. Nàng bắt gặp ánh nhìn có phần... suy xét của Giang Hoài Phụ, liền mỉm cười nhàn nhạt:

"Điện hạ, tấu chương về Kinh Nam đạo và Thông phán Lưu Nham, ta đã để ở đây. Nếu có điều gì chưa rõ, xin cứ đến Vĩnh An điện tìm ta thương nghị. Ta xin phép cáo lui."

"Được."

Giang Hoài Phụ không giữ lại.

Tiêu Mạc Tân xoay người rời khỏi Tuyên Đức điện, Tiểu Sơn giương cao chiếc dù giấy dầu, nửa người đã ướt sũng dưới mưa, miệng vẫn kính cẩn bẩm báo:

"Thái hậu, Giang đại nhân vừa được Tiểu Ngọc đưa về Vĩnh An điện chờ người rồi."

Tiêu Mạc Tân liếc mắt nhìn về phía trước, khẽ "Ừm" một tiếng.

Nàng tiện tay đẩy chiếc ô về phía Tiểu Sơn, ra hiệu bảo hắn cầm lấy.

Trên con đường mưa dày như màn sa, Tiêu Mạc Tân từng bước rảo nhanh, quay về Vĩnh An điện. Tiểu Ngọc đã cho lui hết thị nữ từ trước, trong viện lúc này yên ắng đến mức nghe được cả tiếng mưa rơi trên mái hiên.

Tiểu Sơn đưa nàng đến tận cửa, thu ô lại, rồi lặng lẽ đứng hầu bên cạnh.

Tiêu Mạc Tân khẽ phủi mưa trên tay áo, rồi bước qua bậc cửa vào trong. Sau lưng, Tiểu Sơn nhẹ nhàng đóng cửa điện, lại bung ô, cùng Tiểu Ngọc rảo bước vào mưa, đi ra ngoài canh gác.

Từ trong điện, một giọng nữ vang lên, nhẹ như cánh ve mùa hạ:
"Tìm ta có chuyện gì?"

Tiêu Mạc Tân cởi lớp áo khoác ướt sũng, gác lên khuỷu tay. Ánh mắt nàng nâng lên, liền thấy Giang Uyên đang khoanh tay tựa vào khung cửa gỗ. Người kia mặc triều phục đỏ thẫm bó sát người, phối cùng đôi quan ủng đen nhánh. Trang nghiêm là thế, vậy mà vào tay nàng ta mặc lại thành ra... vừa ngang ngược vừa câu dẫn, khiến người nhìn một lần là không muốn rời mắt.

Tiêu Mạc Tân bước chầm chậm đến gần, nói gọn lỏn:
"Nhớ nàng."

Một câu đơn giản, nhẹ như gió thoảng, chẳng mang chút biểu cảm nào, nhưng không hiểu sao lại khiến lòng người bỗng dưng ngứa ngáy.

Giang Uyên khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại giãn ra, đứng thẳng dậy, vòng tay ôm eo Tiêu Mạc Tân, kéo nàng sát vào lòng, cúi đầu thì thầm:
"Ngươi không phải kiểu người sẽ nói mấy lời đó."

Tiêu Mạc Tân bật cười khe khẽ – đúng là không hợp với phong cách của nàng thật. Lời tình ý mà nói ra từ miệng nàng, đúng là nghe cứ... sai sai thế nào.

Nàng liền nghiêm mặt trở lại:
"Hôm nay triều đình có biến. Ở Kinh Nam đạo xảy ra lũ lụt, vậy mà triều thần giấu nhẹm suốt năm ngày. Giờ Dần hôm nay, ta vừa hồi cung đã nhận được mật tín: Tri phủ Kinh Nam – Vương Hồng vì lao lực mà bệnh mất, còn Thông phán Lưu Nham thì... tự vẫn. Ta tức giận giữa triều, lập tức lệnh cho Đại Lý Tự điều tra, đồng thời cử Lâm Diệu làm Tuyên dụ sứ, kiêm nhiệm chức Thông phán Kinh Nam."

Giang Uyên thản nhiên hỏi:
"Ngươi muốn ta đi à?"

Đầu ngón tay nàng ta lúc này đang mơn man bên hông đối phương, khẽ vẽ thành những vòng tròn... đều tăm tắp nhưng chẳng hề đứng đắn, khiến Tiêu Mạc Tân chỉ biết cứng người, trừng mắt nhìn như thể cảnh cáo: "Đừng có mà làm loạn."

Tiêu Mạc Tân cố giữ vẻ bình tĩnh, khẽ gật đầu:
"Ừm. Đại Lý Tự thì đâu có binh quyền. Lâm Diệu tuy trung thành, làm việc cẩn trọng, nhưng lại cứng nhắc như khúc gỗ, không đủ linh hoạt. Mà Kinh Nam đạo còn có thế lực của Giang thị tông thân, nếu chỉ dựa vào mỗi Đại Lý Tự hay Lâm Diệu, e là không dễ chen chân. Còn nàng, thân phận là nữ nhi của Trường Bình Vương, lại là Đô ngự hầu Bộ Binh Ti, nắm trong tay binh quyền... Có nàng đi, ta mới thật sự yên tâm."

Giang Uyên không đáp lời, chỉ cúi người xuống, ôm lấy Tiêu Mạc Tân nhấc bổng lên như chẳng tốn chút sức nào, rồi vừa đi vào trong điện vừa nói gọn lỏn:
"Biết rồi. Đến lúc đó, ngươi cứ bảo Thượng Quan Chiêu sắp xếp là được."

"Được..." – Tiêu Mạc Tân toàn thân căng cứng.

Cái người này... đúng là như con giun trong bụng nàng, chỉ cần một ánh mắt là hiểu hết tâm tư. Nhưng đến chuyện gối chăn thì lại còn thông minh gấp bội, học cực nhanh! Mà hôm nay... còn là cả một ngày trời nữa chứ...

Màn trướng thêu kim tuyến khẽ được vén lên rồi lại buông xuống. Bên ngoài, sấm đùng đoàng vang vọng khắp trời. Tiêu Mạc Tân bất giác cau mày, ngón tay siết chặt lấy lớp đệm lụa, nhưng rất nhanh đã bị Giang Uyên nắm lấy, ép tay nàng đặt lên đỉnh đầu, mười ngón đan chặt như muốn giam giữ. Giang Uyên không nói một lời, chỉ để từng nụ hôn như mưa rơi xuống làn da nóng hổi.

Chẳng biết từ lúc nào, y phục đã rơi rớt tán loạn trong màn trướng.

Tiêu Mạc Tân cắn môi đến đỏ bừng. Cả đầu óc lẫn cơ thể nàng đều nóng ran, như bị thiêu đốt, không khỏi cảm thấy khó chịu, có lúc còn muốn giãy ra. Nhưng nghĩ tới chuyến đi Kinh Nam đạo – ngắn thì mười mấy ngày, dài thì cả tháng, thậm chí vài tháng – nàng đành cắn răng, cố gắng chịu đựng, mặc cho người kia làm càn.

Khi cảm nhận được phản ứng rõ rệt từ cơ thể người bên dưới, Giang Uyên liền chống tay nhấc tấm chăn lên, cúi đầu hôn lên môi nàng. Tiêu Mạc Tân đỏ mặt như máu, vươn tay ôm lấy cổ Giang Uyên, kéo nàng xuống, tin tức tố Sơ Tuyết từ sau gáy cũng lan ra thơm ngát.

Giang Uyên vừa ngửi thấy đã như bị điểm trúng chỗ chí mạng, khóe mắt ánh lên tia đỏ, lập tức mất kiểm soát.

Đến khi Tiêu Mạc Tân bị cắn vào vành tai, nàng mới hối hận khôn cùng. Định rút lại tin tức tố, nhưng đã muộn — Giang Uyên đã áp môi vào tuyến thể sau cổ nàng, nghiêng đầu, khẽ cắn.

"...Đừng cắn." – Tiêu Mạc Tân khẽ rên lên, giọng mềm như nước.

"Ừm." – Giang Uyên lập tức bình tĩnh lại, buông môi, quay lại hôn lên môi nàng, từng hơi thở nặng nề nóng bỏng phả bên tai.

Tiêu Mạc Tân, giữa những nụ hôn, cũng bắt đầu thở gấp, từng hơi một, càng lúc càng sâu...

Trong cung, ai ai cũng biết tiên đế chưa từng động đến Tiêu Mạc Tân, trên người nàng cũng không mang dấu ấn của hắn. Nếu đột nhiên bị đánh dấu, chắc chắn sẽ dấy lên sóng gió dữ dội, công sức bao năm âm thầm vun vén cũng có thể sụp đổ trong chớp mắt. Bởi vậy, Tiêu Mạc Tân tuyệt đối không cho phép Giang Uyên đi quá giới hạn.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích. Trên bậc thềm trước điện, những vũng nước đục ngầu bị mưa xối trôi rồi lại đầy lên — không dứt.

Trong phòng, rèm cửa khép kín, ánh sáng không len vào nổi.

Giang Uyên ôm lấy Tiêu Mạc Tân, nhẹ nhàng nằm xuống bên nàng, kéo chăn phủ kín cả hai. Đầu mũi nàng chạm nhẹ vào má người kia, rồi lại chạm đến khóe môi, dịu dàng cọ xát đầy thân mật. Không khí trong phòng tràn ngập hương tin tức tố dịu nhẹ như tuyết đầu mùa. Nhưng nàng lại chẳng biết yên, bàn tay tinh quái cứ từ từ luồn xuống bên hông...

"...Đã giữa trưa rồi." – Tiêu Mạc Tân bắt lấy bàn tay đang lén lút hành động, giọng khẽ run – "Ngươi không thấy mệt sao?"

Giang Uyên dừng lại, đặt một nụ hôn lên môi nàng, rồi chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng vén tóc mai:
"Không mệt. Ta từ nhỏ luyện võ, mỗi ngày đều buộc cát và cối đá vào người, luyện suốt một canh giờ. Lúc đầu quả thật cực lắm, nhưng sau rồi cũng quen."

Tiêu Mạc Tân thò tay ra khỏi chăn, ngón tay lạnh lẽo như băng mùa đông, khẽ vuốt qua chân mày rồi đến đuôi mắt của người kia, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Ngươi điều tra xong vụ án ở Kinh Nam đạo thì quay về. Ta sẽ đợi ở đây, không đi đâu cả."

Giang Uyên không đáp, chỉ nắm lấy bàn tay ấy, áp vào lòng bàn tay mình. Nàng cúi đầu, hôn nhẹ lên đầu ngón tay nàng kia, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn tan chảy. Rồi chẳng hề báo trước, nàng cạy mở hàm răng, tham lam chiếm lấy từng hơi thở, từng nhịp tim. Đến khi rút lui, nàng mới thấp giọng nói:
"Không hiểu sao, lòng cứ thấy bất an mãi..."

"Vì vụ án sao?"
Tiêu Mạc Tân hơi cau mày, giọng lo lắng.

Giang Uyên khẽ lắc đầu:
"Không hẳn. Nhưng có một linh cảm... không rõ ràng. Lần này đến Kinh Nam đạo, ta cảm thấy sẽ chẳng yên ổn gì đâu."

Xưa nay dù sóng gió có lớn cỡ nào, nàng cũng chưa từng thấy bất an đến thế. Ấy vậy mà hôm nay, cảm giác đó lại rõ rệt đến lạ.

"Đừng lo quá."
Tiêu Mạc Tân kéo nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng như dỗ một con mèo đang nổi giận:
"Ngươi võ công cao cường, đầu óc thì không ai sánh bằng, lại có cả một bụng mưu kế. Cẩn thận một chút là được. Bên Bộ Binh Ty, ta sẽ bảo Thượng Quan Chiêu chọn cho ngươi vài người thật sự có năng lực."

Giang Uyên cọ cọ mặt vào hõm cổ của nàng kia, nằm yên như mèo con được cưng chiều, không buồn nhúc nhích.

Tiêu Mạc Tân vẫn kiên nhẫn ôm nàng, bàn tay vỗ nhè nhẹ như đang dỗ trẻ nhỏ, trong lòng chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Hai người cứ thế bên nhau trong tĩnh lặng ở Vĩnh An điện, cho đến tận đầu giờ Thân. Sau đó, Giang Uyên rời khỏi hoàng cung, đến Bộ Binh Ty để chuẩn bị cho chuyến đi.

Còn Tiêu Mạc Tân, dù cơ thể mệt mỏi, vẫn cố chống người ngồi dậy, triệu kiến Lâm Diệu, Văn Huệ Nguyên, Thượng Quan Chiêu, và gọi cả Giang Hoài Phụ đến Vĩnh An điện. Bây giờ ai nấy đều là người trong triều, có những chuyện không thể giấu mãi. Giấu quá, lòng người sẽ sinh nghi.

Tiêu Mạc Tân nghiêm giọng căn dặn:
"Chuyến này, các vị cứ làm đúng chức trách, đừng câu nệ hình thức. Còn Giang đô ngự hầu sẽ đi cùng, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các vị. Có nàng ấy ở bên, ta yên tâm hơn nhiều."

"Đa tạ Thái hậu!"
Cả hai đồng thanh cúi đầu cảm tạ, lòng tràn ngập biết ơn.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, cả đoàn đã chỉnh tề xuất phát từ Đại Lý Tự.

Giang Uyên đi đầu, mặc khôi giáp, cưỡi ngựa oai phong, tay nắm chắc thanh trường kiếm. Theo sau là hai mươi binh sĩ tinh nhuệ của Bộ Binh Ty, ai nấy đều là người được chọn kỹ càng. Ngoài ra, còn có Diêu Tinh Vân và Đỗ Tiểu Vãn — đây là đề nghị của Thượng Quan Chiêu, mà hai vị tiểu thư kia thì hào hứng khỏi bàn, còn tưởng đây là kỳ du ngoạn đầu xuân!

Giang Uyên cưỡi ngựa một vòng kiểm tra đội hình, thấy mọi người đã đủ, bèn dõng dạc hô lớn:
"Xuất phát!"

"Giá——!"

Ngựa hí vang, xe lăn bánh, đoàn người rời khỏi kinh thành theo trật tự nghiêm chỉnh.

Khi đi ngang qua đại lộ chính, Giang Uyên ngoái đầu nhìn lại về phía hoàng cung, trong lòng thầm mong một điều giản dị — mong chuyến đi này thật sự bình an.

Vĩnh An điện.

"Khụ... khụ khụ..."
Tiêu Mạc Tân nằm trên trường tháp, sắc mặt trắng bệch, tiếng ho vang lên từng hồi, đầy mỏi mệt và nhọc nhằn.

Tiểu Ngọc vừa nấu xong thuốc, tay bưng bát thuốc nóng hổi bước vào, đặt xuống chiếc bàn cạnh giường, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đỡ lấy thân thể gầy yếu của nàng, giọng nhẹ như gió mát:
"Thái hậu, dậy uống thuốc nào."

Tiêu Mạc Tân lại khẽ ho một tiếng, gương mặt thoáng cau lại như đang nhớ món nợ chưa trả, rồi mới mệt mỏi lên tiếng:

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me