TruyenFull.Me

Bhtt Edit Gia Vo Mat Tri Nho Tieu Thuy Huyen Kha

Hòa Cẩn Chu vẫn giữ phong thái, khẽ cong môi một cách lịch sự: "Nhạc tổng nắm rõ lịch trình của chồng tôi thật đấy."

Nhạc Yến Khê vừa mở nắp bình giữ nhiệt vừa đáp: "Người quản lý của anh ấy thường xuyên cập nhật lịch triển lãm trên mạng xã hội, biết những chuyện này cũng dễ thôi."

Hòa Cẩn Chu xuống giường, bước đi đã chẳng khác gì người bình thường.

Cô nhìn vào bình giữ nhiệt, hình như là canh vịt già, liền nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ bị trật mắt cá chân, không phải gãy xương." Không cần bồi bổ như thế này.

Nhạc Yến Khê nói: "Dạo gần đây tôi phát hiện nấu canh là một chuyện rất thú vị. Lửa lớn quá không được, nhỏ quá cũng không xong, thời gian cũng phải căn thật chuẩn, lâu hơn hay ngắn hơn một chút đều không ổn."

Hòa Cẩn Chu ngồi xuống, theo thói quen đợi Nhạc Yến Khê múc canh ra chén rồi đặt trước mặt mình.

"Lão Cố cũng nấu canh rất ngon, đợi anh ấy về, Nhạc tổng có thể nếm thử." Hòa Cẩn Chu nói.

Nhạc Yến Khê cười nhạt: "Cẩn Chu đang mời tôi đến nhà làm khách sao?"

Hòa Cẩn Chu đáp: "Bất kể cô có ý gì, tôi đã uống nhiều canh của cô, cũng nên trả lại một lần."

Nhạc Yến Khê: "Cẩn Chu quả là người rộng lượng, không giống tôi, có nhiều chuyện chẳng thể nhìn nổi."

Hòa Cẩn Chu không hiểu ý, cũng không tiếp lời.

Nhạc Yến Khê nhàn nhạt nói: "Thời gian Cố Khải Đường ở bên quản lý chắc chắn còn nhiều hơn bên vợ."

Bề ngoài Hòa Cẩn Chu không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một hồi chuông cảnh giác.

Nhạc Yến Khê tiếp tục: "Không đẹp bằng cô."

Hòa Cẩn Chu hớt một thìa canh, thổi nhẹ vài cái rồi đưa lên miệng.

"Mùi vị không tệ." Cô nhận xét.

Nhạc Yến Khê không tiếp tục chủ đề này nữa.

Cô đã nhìn thấu, Hòa Cẩn Chu căn bản không quan tâm giữa vợ chồng có tình cảm hay không, cũng không quan tâm Cố Khải Đường có chịu nổi cô đơn hay không. Đối với Hòa Cẩn Chu, gia đình chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc trước mặt người ngoài.

Nhưng như vậy, cũng là một kiểu khoáng đạt.

Nhiều năm trôi qua, Hòa Cẩn Chu vẫn là người có thể vì một mục tiêu mà từ bỏ tất cả.

Nhạc Yến Khê hỏi: "Sau khi chính thức nắm quyền Hòa thị, Cẩn Chu muốn làm gì?"

Hòa Cẩn Chu đáp: "Trở thành một người lãnh đạo xuất sắc."

Nhạc Yến Khê: "Không có chuyện gì muốn làm cho riêng mình à?"

Hòa Cẩn Chu thành thật lắc đầu.

Nhạc Yến Khê thở dài một hơi, dùng giọng bông đùa nói: "Xem ra, tôi còn phải ở bên cô lâu lắm."

Hòa Cẩn Chu thoáng nghi hoặc.

Nhạc Yến Khê nhướng mày: "Thật ra tôi không thích làm tổng giám đốc lắm. Nhưng giao công ty vào tay người khác thì tôi không yên tâm, sợ chỉ cần sơ suất một chút là bị cô nuốt mất."

Hòa Cẩn Chu bật cười: "Nhạc tổng nói vậy là tự tin hay tự luyến đấy?"

Nhạc Yến Khê nói: "Sau này khi rảnh rỗi, tôi muốn leo Everest, xem thử đứng trên đỉnh cao nhất thế giới thì có gì khác biệt."

Hòa Cẩn Chu: "Cẩn thận tuyết lở."

Nhạc Yến Khê: "Cẩn Chu nói vậy giống như đang nguyền rủa tôi vậy."

Hòa Cẩn Chu: "Có thể bỏ chữ 'giống như' đi."

Nhạc Yến Khê xoa thái dương: "Đau đầu quá!"

Hòa Cẩn Chu tiếp tục uống canh, trong lòng có chút kinh ngạc. Tổng giám đốc Nhạc mạnh mẽ quyết đoán trên thương trường, vậy mà lại nấu canh ngon như vậy.

Nhạc Yến Khê thầm nghĩ, một ngày nào đó nhất định phải thi đấu với Cố Khải Đường xem rốt cuộc canh của ai ngon hơn.

- Nam Thành -

An Della nhìn người trước mặt, ánh mắt dịu dàng như nước, không hề che giấu sự ái mộ.

"Dung Khải Phương là một con cáo già, sẽ không dễ dàng lộ bài như vậy."

Người ngồi đối diện lên tiếng chính là Mục Thanh Nhiễm.

"Trên đời này không có ai tôi không thể lấy được, ngoại trừ cô." An Della nói.

Mục Thanh Nhiễm tự động bỏ qua câu nói vô nghĩa này.

Cô và An Della quen biết nhau hai năm trước. Khi đó, An Della nhận tiền để moi tin tức từ một đối tác của KM, nhưng không ngờ lại bị Mục Thanh Nhiễm phát hiện.

Đó có thể coi là một thất bại lớn trong sự nghiệp gián điệp của cô ta.

Nhưng cũng nhờ vậy mà dẫn đến hợp tác về sau.

Mục Thanh Nhiễm là một người phụ nữ khiến người ta không thể rời mắt, bí ẩn và nguy hiểm.

An Della lại lên tiếng: "Một bức tường đồng vách sắt như cô, không biết mỹ nhân thế nào mới có thể tiếp cận được, tôi thật tò mò."

Mục Thanh Nhiễm thản nhiên lấy ra một chiếc hộp satin vuông, đẩy về phía đối diện.

Bên trong là một viên ngọc lục bảo có màu sắc tuyệt đẹp.

An Della không thiếu tiền, có những việc dù được trả bao nhiêu cũng phải tùy tâm trạng cô ta.

Nhưng cô ta lại mê đắm đá quý và kim cương.

An Della mở hộp nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: "Nếu cô có thể cùng tôi qua một đêm xuân, không cần bỏ ra số tiền lớn như vậy mà vẫn đạt được điều mình muốn."

Mục Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn đồng hồ.

An Della nói tiếp: "Thật ra, tôi cũng có nghe qua đôi chút về người trong lòng của cô."

Mục Thanh Nhiễm: "Đừng có động đến cô ấy."

An Della thở dài bất đắc dĩ: "Đừng căng thẳng như vậy."

"Chờ tin tốt của cô." Mục Thanh Nhiễm đứng dậy rời đi.

An Della lại mở chiếc hộp ra lần nữa, ánh ngọc đậm sắc, cô ta rất thích.

Nhưng mức độ yêu thích này vẫn không bằng một phần mười so với Mục Thanh Nhiễm.

Cô biết Hòa tiểu thư mấy ngày trước đã mua tin từ mình và có quan hệ rất gần gũi với Mục Thanh Nhiễm, nhưng quy tắc nghề nghiệp cơ bản cô ta sẽ không phá vỡ, thông tin về khách hàng luôn được giữ kín.

An Della thu viên ngọc lại, đứng dậy, động tác xoay người vô cùng duyên dáng, tà váy đỏ rượu tung bay, vẽ nên những gợn sóng mơ hồ.

Mục Thanh Nhiễm rất rõ ràng, việc Hoà lão gia đồng ý đưa cô vào Câu lạc bộ Kim Đỉnh không có nghĩa là cô có thể thật sự ở lại.

Ít nhất, cô cần có thêm sự ủng hộ của hai vị giám đốc điều hành, cùng với sự ngầm cho phép của chủ tịch Nhạc.

Chuẩn bị cần có thời gian. Hai tuần sau, cô mới liên hệ lại với Hòa lão gia, thái độ khiêm tốn nhưng không hề hạ mình.

Cơ hội là Hòa Mộc tranh thủ giúp cô, nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà tỏ ra yếu thế.

Thương trường chưa bao giờ dựa vào vai vế để đứng vững, muốn có chỗ đứng, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mục Thanh Nhiễm dịu giọng dỗ dành: "Chị chỉ đi một tuần thôi."

Hòa Mộc: "Một tuần có bảy ngày, một trăm sáu mươi tám tiếng, mười ngàn tám mươi phút."

Mục Thanh Nhiễm bật cười nhẹ: "Toán giỏi phết nhỉ."

Hòa Mộc: "Chị có nhớ em không?"

Mục Thanh Nhiễm chưa quen với những lời sến súa như vậy, khẽ ho hai tiếng, không trả lời.

Hòa Mộc lại hít hít mũi, nói: "Chắc chắn là chị sẽ không nhớ em đâu."

Mục Thanh Nhiễm xoa đầu cô bé, không biết nên nói gì.

Hòa Mộc khẽ nói: "Nhưng em sẽ nhớ chị, rất nhớ, rất rất nhớ."

Mục Thanh Nhiễm khựng lại một chút, khóe môi cong nhẹ: "Chị cũng sẽ nhớ em, rất nhớ, rất rất nhớ."

Như đứa trẻ được cho kẹo, Hòa Mộc lập tức từ một đóa hoa héo rũ biến thành một mặt trời nhỏ rực rỡ.

Mục Thanh Nhiễm ôm lấy vai Hòa Mộc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng gầy gò, rồi men theo đó luồn vào mái tóc mềm mại.

"Đêm Giáng Sinh năm ngoái, chị cũng rất nhớ em."

Hôm đó, Hòa Mộc về Đế Đô thăm mộ mẹ. Chỉ vài ngày không gặp, nhưng chỗ nào cũng thấy thiếu vắng.

Hòa Mộc lui ra một chút, để có thể nhìn rõ mặt Mục Thanh Nhiễm.

"Em đã nhớ chị suốt năm năm qua." Cô như đang thi xem ai nhớ nhung nhiều hơn, không chịu thua kém.

"Đồ ngốc." Mục Thanh Nhiễm dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên sống mũi Hòa Mộc. "Đừng khóc nữa."

Hòa Mộc cứng miệng đáp: "Là do em sắp đến kỳ, cảm xúc không ổn định, không phải vì sắp không gặp chị đâu."

Mục Thanh Nhiễm nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô bé, gật đầu phối hợp: "Đúng vậy, Mộc Mộc của chị lớn rồi, không tùy tiện khóc nhè nữa."

Hòa Mộc há miệng, môi run run.

"Chị bị quỷ nhập rồi à?"

Nét dịu dàng trên mặt Mục Thanh Nhiễm lập tức tan biến, mày hơi nhíu lại: "Em thích chị hung dữ với em hơn à?"

Hòa Mộc vừa được lợi còn làm bộ đáng thương: "Chỉ là hơi không quen thôi."

Rồi vội vàng bổ sung: "Chị cứ dịu dàng với em nhiều vào, em sẽ quen ngay ấy mà."

Ai mà không thích một người chị dịu dàng cơ chứ?

Mục Thanh Nhiễm giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: "Đi ngủ đi."

"Đêm xuân ngắn ngủi, sao có thể lãng phí vào giấc ngủ được?" Hòa Mộc lập tức thay đổi thái độ, nhe răng cười, "Đương nhiên phải làm chuyện ý nghĩa hơn rồi."

Mục Thanh Nhiễm nghiêm mặt: "Mai chị có việc quan trọng, không được."

Hòa Mộc chớp mắt nhìn chị bằng đôi mắt to tròn vô tội: "Em không có việc quan trọng, em được mà."

Chưa kịp để chị từ chối, cô đã đưa hai tay lại gần, cổ tay chụm vào nhau, giơ lên trước mặt: "Chị, trói em đi."

Mục Thanh Nhiễm càng ngày càng không thể làm gì được cô bé này.

Nói đúng hơn, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ có cách đối phó.

Hòa Mộc luôn khiến cô không thể từ chối, chỉ là cách thức ngày càng thay đổi—từ một cô bé đáng thương biến thành một tiểu yêu tinh.

Mục Thanh Nhiễm vươn tay lau giọt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt cô bé, rất nể tình mà nói: "Vậy nên, em không phải đang khóc, mà là đang quyến rũ chị?"

Hòa Mộc nhớ lại câu Mục Thanh Nhiễm từng nói trước đây—"Thấy em khóc, chị mới không nhịn được mà làm chuyện cầm thú."

Mặt cô lập tức đỏ bừng từ cổ đến tai.

"Cho là vậy đi." Cô lẩm bẩm.

Sau đó, có chút mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc chị có muốn hay không? Không muốn thì em đi đây."

Nói rồi, cô xoay người, mái tóc dài tung lên theo động tác.

Mục Thanh Nhiễm nắm lấy cổ tay Hòa Mộc, kéo cô trở lại, ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn sâu.

.....

Vừa xuống máy bay, đã có tài xế do Hòa Mộc cử đến đón cô về nhà.

Lần công tác này, cảm giác của Mục Thanh Nhiễm khác hẳn trước đây.

Khi ở khách sạn, dù đến đâu, cô cũng chỉ là kẻ qua đường. Nhưng khi ở đây, dù chỉ có một mình, cô vẫn cảm thấy như mình thuộc về nơi này.

Trước đây, Mục Thanh Nhiễm luôn nghĩ rằng mình không cần một bến đỗ. Nhưng Hòa Mộc đã từng bước chứng minh với cô rằng—

Trên thế gian này, sẽ có một người nguyện dùng tất cả sức lực, dùng ánh sáng và hơi ấm để bao bọc cô, xua tan mọi bóng tối quanh cô.

Mục Thanh Nhiễm mở hành lý, mọi thứ bên trong đều được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn.

Không giống cô, chỉ cần đóng được vali, bên trong có lộn xộn thế nào cũng chẳng sao.

Nghĩ đến dáng vẻ chê bai của cô bé tối hôm qua, khóe môi cô bất giác cong lên, nụ cười dịu dàng đến lạ.

Trước khi gặp Hòa lão gia, Mục Thanh Nhiễm đã đến gặp hai vị lý sự trước.

Lấy được phiếu ủng hộ, nói khó thì rất khó, mà nói dễ cũng rất dễ—chỉ cần hứa hẹn đủ lợi ích.

Từ lâu, Mục Thanh Nhiễm đã tìm hiểu kỹ về năm vị lý sự này. Chính xác mà nói, cô đã nắm rõ họ trong lòng bàn tay, còn sớm hơn cả khi Hòa Mộc đề cập đến chuyện này với cô.

Sau khi gặp mặt, hai vị lý sự không từ chối điều kiện mà cô đưa ra.

Nhưng Mục Thanh Nhiễm hiểu rõ, quyết định cuối cùng của hai lão cáo già này vẫn phụ thuộc vào thái độ của Hội trưởng Nhạc.

Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là những kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy mà thôi.

Còn về cuộc đàm phán với Hội trưởng Nhạc, Dung gia chính là con át chủ bài.

Trước đây, Mục Thanh Nhiễm từng cảnh cáo Dung Khải Phương, bảo ông ta trông chừng con gái mình cho cẩn thận. Khi đó, thứ cô nắm trong tay chỉ đủ để làm được chuyện nhỏ này.

Nhưng giá trị của Dung gia, cô vẫn còn nhiều cơ hội khai thác.

Đây cũng là lý do cô bỏ ra một số tiền lớn để đấu giá viên đá quý kia, rồi đưa Angela tiếp cận Dung Khải Phương.

Hai năm gần đây, nguồn lực của tập đoàn Nguyệt Huy rõ ràng nghiêng hẳn về lĩnh vực năng lượng mới.

Hội trưởng Nhạc nhất định sẽ hứng thú với quyền thu mua độc quyền khoáng sản của Dung gia.

Mục Thanh Nhiễm không lo đắc tội với Hòa lão gia, vì tập đoàn Hòa thị dù có dính dáng đến lĩnh vực này nhưng không đầu tư mạnh bằng tập đoàn Nguyệt Huy.

Nếu trong chiến lược phát triển tương lai, hai tập đoàn không còn nhắm vào cùng một thị trường, thì khả năng cao sẽ từ đối thủ cạnh tranh chuyển thành đối tác cùng có lợi.

Mục Thanh Nhiễm biết rõ, một khi xung đột lợi ích giữa hai tập đoàn giảm bớt và hướng đến liên minh, thì kẻ khác sẽ rất khó chen chân vào để trục lợi.

Cô phải tăng tốc.

Ngày thứ ba, Mục Thanh Nhiễm đến tiểu viện của Hòa lão gia.

Lúc này, ông cụ đang cầm một chiếc kéo lớn, tỉa bớt những cành cây dư thừa trong sân.

Mục Thanh Nhiễm dịu giọng chào: "Hòa lão gia."

Hòa lão gia ngẩng đầu lên, cười đầy ý vị: "Thời gian trôi nhanh thật, lần trước gặp cháu, cháu vẫn còn là một đứa trẻ."

Nhìn bề ngoài, ông trông có vẻ hiền hậu, như một ông lão nhân từ bình thường.

Dù lớn lên trong Hòa gia, nhưng số lần Mục Thanh Nhiễm thực sự gặp ông không nhiều.

Giờ đây, gặp lại trong hoàn cảnh này, dù ông có cười, cô vẫn cảm nhận được áp lực vô hình.

Ở một nơi khác.

Những ngày Mục Thanh Nhiễm vắng mặt, trùng với thời điểm dự án chính phủ bước vào giai đoạn đấu thầu căng thẳng nhất.

Trong các cuộc họp, sắc mặt Hòa Mộc nghiêm túc hơn hẳn so với thường ngày.

Dù bình thường có thân thiện với nhân viên đến đâu, nhưng trong công việc, cô tuyệt đối không hề nới lỏng yêu cầu.

Sau khi tan họp, đúng lúc đến giờ ăn trưa, Diệp San và Khâu Ni của bộ phận kỹ thuật khoác tay nhau ra khỏi phòng họp.

Diệp San: "Cậu có cảm thấy khí chất của Tiểu Mộc Tổng lại mạnh hơn không?"

Khâu Ni gật đầu đồng tình.

Trong đầu chợt nghĩ—Mục Tổng không có mặt, Tiểu Mộc Tổng lập tức A* lên hẳn.

(*A: chỉ khí chất mạnh mẽ, bá đạo)

Dù trước đây Tiểu Mộc Tổng đã rất A rồi, nhưng so với bây giờ, vẫn còn kém một chút.

Chẳng lẽ đây chính là sự bù trừ trong vũ trụ?

Diệp San ôm mặt, mắt sáng rực: "Vừa rồi lúc Tiểu Mộc Tổng nói về chiến lược công ty, trông thật đẹp trai, tôi yêu mất thôi!"

Khâu Ni: "Đừng có những suy nghĩ nguy hiểm, Tiểu Mộc Tổng là người cậu không thể với tới đâu."

Diệp San: "Làm chó liếm cũng không được sao?"

Khâu Ni nghĩ thầm—Nếu một Tiểu Mộc Tổng như thế này mà lại khóc lóc trên giường... hê hê hê!

Bỗng dưng, linh cảm bùng nổ.

"Không đi ăn nữa!" Khâu Ni nói.

Đúng lúc này, thang máy vừa mở cửa ở tầng họ đang đứng.

Diệp San còn chưa kịp hỏi vì sao, đã bị Khâu Ni nhét vào thang máy một cách không thương tiếc.

Cửa thang máy nhanh chóng khép lại.

Diệp San: "......" Đây chính là tình đồng nghiệp bằng nhựa sao? Mới nói cùng nhau đi ăn trưa mà?

Khâu Ni xoa tay quay lại bàn làm việc, mở file kịch bản audio kịch truyền thanh, giơ hai tay lên, khởi động ngón tay một chút rồi gõ phím lia lịa.

Lúc này, Hòa Mộc bước ra khỏi văn phòng, thấy khu làm việc vẫn còn người chưa đi ăn, tiếng gõ bàn phím lách cách không ngừng.

Cô định bước tới nhắc nhở: "Công việc không vội, đi ăn trước đã."

Nhưng vô tình, ánh mắt lướt qua nội dung trên màn hình—

[Mộc... Sam tháo cặp kính gọng vàng xuống, đặt lên đầu giường, kéo lỏng cà vạt, giọng khàn khàn: Lại đây.]

[Nhiễm Thanh Mộc cắn môi nhợt nhạt, chậm rãi tiến tới: Tổng tài, tối qua vẫn chưa khóc đủ sao?]

[...]

Khâu Ni đang chìm đắm trong sáng tác, chẳng hề nhận ra có người đứng sau lưng. Ý tưởng dâng trào, không thể cản nổi.

Tác giả có lời muốn nói:
Hòa Tam Mộc: Tôi nghi ngờ có người lắp camera trong nhà tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me