TruyenFull.Me

Bhtt Edit Gia Vo Mat Tri Nho Tieu Thuy Huyen Kha

"Gì cơ?" Hòa Mộc không hiểu câu hỏi của Mục Thanh Nhiễm.

"Ở bên cô ấy, có phải rất vui không?" Mục Thanh Nhiễm hiếm khi kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

"Cũng vui lắm." Hòa Mộc đáp, rồi lại thấy có gì đó sai sai. Sao Mục Thanh Nhiễm lại biết chuyện cô đi ăn cùng nhị tỷ?

"Vì sao lại vui? Nói chuyện ăn ý sao?" Mục Thanh Nhiễm tiếp tục hỏi, như gặp phải một bài toán khó, nhất định phải truy tận gốc rễ để tìm ra lời giải.

"Tại sao lại không vui? Chị đúng là kỳ lạ." Hòa Mộc chớp mắt. "Có phải chị đang theo dõi tôi không?"

Mục Thanh Nhiễm mím chặt môi, bật máy sấy tóc lên.

Âm thanh ù ù của máy sấy thay thế cho tiếng trò chuyện.

Hòa Mộc chỉ nghĩ rằng Mục Thanh Nhiễm lại đang phát bệnh. Dù sao, việc hâm nóng sữa và sấy tóc cho cô cũng đã đủ kỳ quặc rồi.

Đầu ngón tay Mục Thanh Nhiễm lướt qua từng lọn tóc của Hòa Mộc, mùi hương dịu nhẹ của dầu gội cứ thế len lỏi vào mũi cô, kèm theo mùi sữa còn vương vấn.

Dù bên ngoài có gặp bao nhiêu người, hay dùng nước hoa đắt tiền thế nào, cũng không thể thơm bằng mùi hương này.

Nhưng càng ngửi thấy mùi thơm, trong lòng cô lại càng thêm chua xót.

Nếu là trước đây, chỉ cần nói một câu "Đừng đi ăn với Nhiễm tổng nữa," Hòa Mộc có lẽ sẽ không nhận lời mời của người kia.

Còn bây giờ, nói ra câu ấy chỉ như một trò cười.

Thực ra, hai người ăn với nhau một bữa cũng không có gì to tát. Trên thương trường, ai mà chẳng có những bữa ăn xã giao. Nhưng với Nhiễm tổng, cô lại đặc biệt để ý.

Cô không thể quên được ánh mắt thất thần của Hòa Mộc khi lần đầu gặp Nhiễm tổng, cũng không quên được hai người họ trò chuyện ăn ý đến thế nào.

Cô cũng nhớ, Hòa Mộc từng nói với Uông Mạn Cảnh rằng mình thích "chị gái." Có lẽ, điều đó là thật.

Cảm giác được mất đan xen như thế này, thật khiến lòng người bối rối.

Trong suốt một giờ đồng hồ, cả hai đều chìm trong im lặng, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng.

Mái tóc của Hòa Mộc sau khi được sấy trở nên bồng bềnh, mượt mà. Trên đường ngôi tóc có vài sợi tóc con lưa thưa, trông rất đáng yêu.

Gương mặt vốn nhỏ nhắn của cô càng trở nên tinh tế hơn dưới sự bao bọc của mái tóc. Nước da trắng mịn và mái tóc đen tuyền, giống như một búp bê bước ra từ truyện tranh.

Trước đây, Mục Thanh Nhiễm chưa từng đánh giá Hòa Mộc qua lăng kính "đẹp" hay "không đẹp."

Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng Hòa Mộc là một đứa trẻ.

Nhưng lúc này đây, cô nhận ra "đứa trẻ" này thật sự rất đẹp.

Đẹp đến mức không thể rời mắt.

Người được Hòa Mộc để ý hẳn là người hạnh phúc nhất trên đời.

Không lạ gì khi có nhiều người theo đuổi em ấy đến vậy.

Sao mình lại không nhận ra điều này sớm hơn?

"Chị còn chuyện gì nữa à?" Hòa Mộc thấy Mục Thanh Nhiễm đứng im, cất tiếng hỏi.

"Không có gì." Mục Thanh Nhiễm cứ nghĩ rằng thời gian sẽ làm nhạt đi cảm giác chua xót trong lòng.

Nhưng thực tế lại ngược lại. Nhìn vào đôi môi đỏ hồng đang khẽ mấp máy kia, cảm giác chua xót không những không phai nhạt mà còn dâng trào mãnh liệt hơn.

Cô không thể rời mắt khỏi màu đỏ ấy. Một khát khao nóng bỏng, mãnh liệt muốn chiếm hữu toàn bộ.

"Không có gì thì sao còn chưa đi? Tôi muốn ngủ rồi." Hòa Mộc lên tiếng.

Mục Thanh Nhiễm cụp mắt, cất máy sấy tóc, cầm chiếc cốc sữa đã uống cạn bước ra cửa.

"À đúng rồi!" Hòa Mộc bỗng nhớ ra điều gì đó.

Mục Thanh Nhiễm dừng bước.

"Tôi hứa với nhị tỷ sẽ cảm ơn chị thay chị ấy." Hòa Mộc nói.

"Cảm ơn chuyện gì?" Mục Thanh Nhiễm quay đầu hỏi.

Hòa Mộc: "Chị ấy bảo lúc mới đến Nam Thành, không phải chị đã giúp chị ấy sao? Hôm nay ăn cơm nhắc đến chuyện đó, tôi tiện thay chị ấy cảm ơn chị."

Mục Thanh Nhiễm lập tức bắt được từ khóa trong câu nói.

"Em ăn cơm cùng cô ấy?"

Hòa Mộc nghe ra ý trong câu hỏi này không đơn giản, thầm nghĩ: "Nghe giọng điệu của Mục Thanh Nhiễm, chẳng lẽ chị ấy tưởng mình đi ăn với người khác?"

Nhớ lại dáng vẻ và giọng điệu khi Mục Thanh Nhiễm nói chuyện vừa nãy, hình như có chút chua chua. Còn hỏi cô có phải rất vui không.

Có vấn đề!

Hòa Mộc nheo mắt, lắc đầu. "Đương nhiên không phải, chẳng phải chị biết tôi ăn cơm với ai sao."

Ánh mắt vừa sáng lên của Mục Thanh Nhiễm lại nhanh chóng tối đi.

"Chúng tôi hôm nay ăn ở một quán lẩu rất ngon." Hòa Mộc cố ý nói.

"Lẩu Nam Thành rất nổi tiếng." Mục Thanh Nhiễm trả lời nhàn nhạt.

"Chị ấy nói lần sau sẽ dẫn tôi đi ăn ở một chỗ còn ngon hơn." Hòa Mộc cười, vẻ mặt trông rất ngọt ngào.

"Thế chắc phải ăn vài tháng mới hết được những quán ngon hơn." Khóe môi Mục Thanh Nhiễm mím chặt, không có lấy một đường cong.

Trông có vẻ rất tức giận.

Ánh mắt Hòa Mộc lóe lên, cô rất muốn biết Mục Thanh Nhiễm rốt cuộc đã hiểu lầm cô đi ăn với ai mà lại ghen đến thế.

Mục Thanh Nhiễm vừa rồi bị cảm xúc chi phối, không kịp suy nghĩ lý trí.

Nhưng lúc này, cô dần nhận ra có điều không đúng.

Hòa Mộc không lý gì lại tự dưng nhắc đến một người bạn cùng phòng cũ. Nếu không gặp mặt, càng không thể tiện thể cảm ơn giúp.

"Khâu Hân có vẻ rất rành về lẩu nhỉ." Mục Thanh Nhiễm đột nhiên thay đổi thái độ. "Nếu muốn cảm ơn, lần sau gọi chị đi ăn cùng mới có thành ý."

"..." Nụ cười tự mãn trên môi Hòa Mộc lập tức tắt ngấm.

Dạo này cô thật sự lơ là rồi, quên mất Mục Thanh Nhiễm là người xảo quyệt thế nào.

Nhưng biết được Mục Thanh Nhiễm vì một người nào đó mà ghen tuông, tâm trạng cô vẫn rất tốt.

Chỉ là, "cô ấy" trong miệng Mục Thanh Nhiễm rốt cuộc là ai?

Là Tiêu Kỳ? Hay học tỷ? Chắc không phải là Tần Hân chứ?

Mục Thanh Nhiễm quay lại, đứng trước mặt Hòa Mộc.

"Chị cũng từng nhờ nhị tỷ của em giúp một việc nhỏ." Cô nói.

"Hả?" Hòa Mộc nghi hoặc.

"Lần trước hai người gặp nhau, chị biết." Đôi đồng tử màu nâu nhạt của Mục Thanh Nhiễm thoáng né tránh, rồi lại nhìn thẳng vào cô, thú nhận. "Câu nói đó là chị nhờ cô ấy nói."

Không cần nói rõ, Hòa Mộc lập tức nghĩ đến câu nói kỳ lạ nhất.

Cái gì mà "em gái có tính chiếm hữu rất mạnh," chẳng giống lời mà Mục Thanh Nhiễm khi đó sẽ nói chút nào.

Lúc ấy nghe xong, cô đã phải tốn không ít tế bào não để suy nghĩ.

Nhưng vấn đề là, tại sao Mục Thanh Nhiễm lại nhờ nhị tỷ cô nói câu đó? Và tại sao bây giờ lại nói ra sự thật này?

Mục Thanh Nhiễm tiếp tục: "Trực giác mách bảo chị rằng, làm vậy có thể khiến em bối rối, không thể dễ dàng rời mắt khỏi chị. Khi đó... chị thật sự có ý định lợi dụng em."

"Ha, chị cũng giỏi tán gái đấy." Hòa Mộc khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên. "Nếu chị cứ giữ được phong độ như vậy, kiên trì thêm chút nữa, biết đâu tôi sẽ bị chị lừa thật."

Cô không nói dối.

Những hành động của Mục Thanh Nhiễm khiến cô nghi hoặc, bối rối. Nhưng cô không tìm kiếm câu trả lời, mà chỉ muốn lấy đó làm cái cớ cho sự dao động của chính mình.

"Sau này chị không thể làm tốt như thế nữa," Mục Thanh Nhiễm nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Hòa Mộc, "bởi vì đã xen lẫn thật lòng."

Cô muốn thử một chút, bộc lộ từng chút một, rồi thêm chút nữa, mong Hòa Mộc tin rằng, ý muốn đến gần cô là nghiêm túc.

"Tôi buồn ngủ rồi, chị ra ngoài đi." Hòa Mộc túm lấy cánh tay Mục Thanh Nhiễm, kéo mạnh đẩy người ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Mục Thanh Nhiễm đứng cầm chiếc cốc, chưa kịp phản ứng xem vừa xảy ra chuyện gì.

Trong phòng, Hòa Mộc vừa bịt tai vừa lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Không nghe, không nghe, như cóc đọc kinh."

Mục Thanh Nhiễm thở dài, xoay người đi đến bếp, đặt chiếc cốc sữa dưới vòi nước rửa sạch.

Biết được đứa nhỏ hôm nay không ăn cơm với Nhiễm Tổng, tâm trạng tự dưng tốt hơn hẳn.

Khóe môi cô cong lên, đặt chiếc cốc ở nơi dễ lấy.

Đứa nhỏ đang tuổi lớn, mỗi ngày đều cần uống một ly sữa nóng.

Chỉ là, hôm nay uống hết cơn ghen này, ngày mai vẫn còn cơn ghen khác.

Dường như vô tận.

Nhiễm Minh Quân gần đây là khách hàng lớn nhất của KM, các cuộc họp cơ bản đều diễn ra tại công ty bên đó.

Sau khi ra khỏi phòng họp, Nhiễm Minh Quân mỉm cười nói: "Nếu hai vị không có việc gấp, đến văn phòng tôi uống ly trà nhé. Vừa mới nhận được trà mới, tiếc là thiếu người thưởng trà cùng."

"Tôi không bận, Mục Tổng, chị thì sao?" Hòa Mộc hỏi.

"Tôi cũng vậy." Mục Thanh Nhiễm đáp.

Có bận cũng phải giả vờ không.

Nhiễm Minh Quân gật đầu với hai người, dẫn đầu bước về phía văn phòng của mình.

Cũng như phong thái của cô ấy, văn phòng của Nhiễm Minh Quân toát lên sự thanh nhã và yên tĩnh.

Bức tường gỗ với những đường vân cổ điển treo vài chậu dây leo, một đầu là bàn làm việc gỗ, đầu kia là bàn trà vuông vắn.

Hòa Mộc nhìn quanh, môi khẽ cong: "Lần đầu tiên tôi vào văn phòng của Nhiễm Tổng, làm việc trong không gian thế này chắc hẳn có cảm giác vượt khỏi cõi trần."

"Chỉ cần lòng tĩnh, ở đâu chẳng là vượt khỏi cõi trần?" Nhiễm Minh Quân cười đáp.

"Lời của Nhiễm Tổng thật có ý vị." Hòa Mộc cười càng tươi.

Mục Thanh Nhiễm nghe hai người đối đáp văn vẻ, muốn nhíu mày nhưng cố nhịn.

"Mời hai vị ngồi." Nhiễm Minh Quân giơ tay ra hiệu.

Hòa Mộc và Mục Thanh Nhiễm lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê dành cho khách, Nhiễm Minh Quân ngồi đối diện, ngay giữa hai người, không lệch bên nào.

"Mong hai vị kiên nhẫn chờ một chút."

Nhiễm Minh Quân bấm công tắc đun nước.

Do dùng ấm siêu tốc, không mất bao lâu nước đã đạt nhiệt độ thích hợp.

Nhiễm Minh Quân cẩn thận tráng dụng cụ trà, rồi rót cho hai người đối diện mỗi người một ly trà màu vàng óng.

Ngón tay trắng nõn của cô ấy rất khéo léo, động tác đẹp mắt đầy tính nghệ thuật.

Hòa Mộc lịch sự khen: "Xem Nhiễm Tổng pha trà đúng là một loại hưởng thụ."

"Hòa Tổng nói vậy, tôi e rằng mình sắp tự mãn rồi." Nhiễm Minh Quân đùa, phá vỡ không khí xa cách.

Mục Thanh Nhiễm nâng ly trà lên nhấp một ngụm, "Trà của Nhiễm Tổng, rất ngọt và thơm ngon."

"Không biết có ai đoán ra được đây là trà gì không?" Nhiễm Minh Quân hỏi.

Mục Thanh Nhiễm không muốn bận tâm đến việc nhớ những điều này, nhưng cô biết Hòa Mộc sẽ đoán được.

Cô nghiêng đầu, hỏi: "Em nghĩ sao?"

Giọng nói thật dịu dàng, như ngâm qua nước xuân.

Hòa Mộc khẽ căng người, kiểu Mục Thanh Nhiễm như thế này khiến cô rất không quen.

"Lạnh như khúc gỗ mà sao vừa gặp Nhiễm Tổng liền như biến thành người khác vậy?"

Hòa Mộc nhìn kỹ màu sắc của lá trà, lại nhấp một ngụm, nhận xét: "Là Kim Tuấn Mi đúng không?"

Mấy năm trước, chị cả thường xuyên bảo cô thử trà, nói rằng nhớ nhiều loại trà không bao giờ là thừa.

Quả thật, rất nhiều người trong giới kinh doanh thích tụ họp bên bàn trà.

Kinh nghiệm thử trà lúc trước của cô bây giờ xem như có đất dụng võ.

"Hòa Tổng thật giỏi," Nhiễm Minh Quân tán thưởng.

"Xem ra Nhiễm Tổng rất yêu trà, hôm nay chúng tôi cũng được thơm lây rồi." Hòa Mộc mỉm cười.

Kim Tuấn Mi là một loại hồng trà, lá trà xen lẫn sắc vàng, đen, nâu; nước trà vàng óng, vị ngọt dịu, thanh mát, đầu lưỡi mềm mại trơn mượt.

Vì lá trà này yêu cầu điều kiện sinh trưởng khắt khe, khả năng chống chịu thiên tai kém, sản lượng không cao.

Loại tốt nhất, trước khi ra thị trường đã bị người khác đặt mua hết sạch.

Kim Tuấn Mi có phẩm chất thế này, không phải chỉ cần tiền là mua được, mà còn phải có mối quan hệ quen thuộc.

Theo hồ sơ, Nhiễm Minh Quân trong Nhiễm gia không được coi trọng, nhưng giờ xem ra, âm thầm không phô trương, bên dưới lại ẩn chứa một mỏ vàng khổng lồ.

Hơn nữa, dám thay đổi nhà cung cấp trước đây, không chỉ cần bản lĩnh mà còn cần người mạnh mẽ chống lưng.

Trong một công ty, giữa các bên cung cấp và phân phối, chắc chắn có nhiều mối quan hệ lợi ích chồng chéo.

Một cuộc cải cách làm tổn hại đến lợi ích của một số người như vậy không dễ thực hiện, lực cản chắc chắn rất lớn.

Hòa Mộc khẽ ngẩng lên, trong ánh mắt lộ rõ sự tò mò và hào hứng.

Mục Thanh Nhiễm nghe Hòa Mộc nói xong, ánh mắt chưa kịp dời đi hoàn toàn, lúc này chú ý đến ánh mắt của cô, ngón tay cầm ly trà bất giác siết chặt hơn.

Móng tay hơi tái trắng.

Nhiễm Minh Quân chạm ánh mắt của Hòa Mộc, mỉm cười nhẹ nhàng.

Hòa Mộc cũng không vì thế mà thu lại ánh nhìn, đáp lại bằng một nụ cười.

Vị Nhiễm Tổng này, cô thật sự phải tìm hiểu kỹ hơn.

Mục Thanh Nhiễm không biểu lộ cảm xúc, uống hết ly trà trong tay, đáng lẽ ra trà phải ngọt thanh, nhưng cô lại uống ra vị đắng chát.

Ra khỏi tòa nhà văn phòng Opeach, vừa đúng giờ ăn trưa.

Hòa Mộc sờ bụng, hỏi: "Chị đói không?"

"Không đói." Bụng đói nhưng cơn giận đã lấp đầy.

"Chị không đói nhưng tôi đói." Hòa Mộc nói, "Tôi muốn ăn xong mới về, nếu chị không muốn ăn..." thì nhìn tôi ăn vậy.

"Đói." Mục Thanh Nhiễm đổi lời.

Hòa Mộc cau mày: "Chị đang diễn giải cái gọi là sự thất thường của phụ nữ sao?"

"Muốn ăn gì?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

"Gì cũng được, cái gì nhanh thì ăn cái đó."

Mục Thanh Nhiễm trông có vẻ không hào hứng, nếu không phải vì thật sự đói, Hòa Mộc cũng không muốn ép buộc cô.

"Vội lắm à?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

"Chị không phải rất vội sao?" Hòa Mộc liếc cô một cái.

"Không vội."

"..." Phụ nữ quả nhiên thay đổi nhanh như chong chóng.

Ai nói lúc trước rằng ăn trưa lãng phí thời gian, còn bày ra bộ mặt khó chịu cơ chứ?

"Ăn lẩu nhé?" Mục Thanh Nhiễm đề nghị.

"Giữa trưa mà ăn lẩu, đầu óc chị có vấn đề à?"

Mục Thanh Nhiễm im lặng một lúc rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Sủi cảo dầu đỏ, chị ăn không?" Hòa Mộc nói, "Trên đường đến đây tôi thấy một quán."

"Ừm."

"Đi bộ nhé, không thì phải tìm chỗ đỗ xe nữa."

Nghe đề xuất này, tâm trạng Mục Thanh Nhiễm vui vẻ hơn một chút.

Hòa Mộc hôm nay mặc một chiếc áo khoác len màu xanh lá đậm, bên trong là chiếc áo trắng có cổ áo khoét hình bông tuyết, để lộ xương quai xanh rõ ràng.

"Em có lạnh không?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

"Không sao." Hòa Mộc trả lời.

"Mùa đông nên mặc nhiều hơn."

Mục Thanh Nhiễm thật ra muốn hỏi, có cần để chị cho em khăn quàng cổ không?

Nhưng lời nói ra đến miệng lại không thể thốt thành lời.

Hòa Mộc liếc cô một cái: "Chị đang dạy tôi à?"

"Không phải." Mục Thanh Nhiễm cúi đầu, ngượng ngùng một lúc, rồi tháo khăn quàng len trên cổ mình, đưa cho Hòa Mộc.

"Làm gì vậy?" Hòa Mộc hỏi trong khi nháy mắt.

"Cổ áo chị cao." Mục Thanh Nhiễm nói.

Hòa Mộc: "Vậy thì sao?"

Mục Thanh Nhiễm: "Cho em mượn mang."

Hòa Mộc chợt hiểu ra: "Chị định cho tôi mang khăn quàng à? Tổng tài bá đạo mà còn phải đưa tay ra, chị không xứng làm tổng tài rồi."

Mục Thanh Nhiễm hơi tức giận: "Chị tại sao phải làm tổng tài bá đạo?"

"Chị hỏi tôi? Tôi thấy chị cũng muốn làm tổng tài bá đạo mà."

Mục Thanh Nhiễm vừa muốn trực tiếp đưa tay ra, nhưng lại nhớ đến lời Hòa Mộc nói về kiểu "tổng tài bá đạo", nên cô chỉ đành nhét khăn vào tay Hòa Mộc.

Cô thật sự không muốn làm tổng tài bá đạo.

Hòa Mộc cũng không từ chối, quấn khăn quanh cổ, cảm thấy ấm hơn rất nhiều.

Quán sủi cảo gần tòa nhà nơi họ ra, vừa quấn khăn xong, họ đã nhìn thấy biển hiệu.

"Chị ăn giống tôi sao?" Hòa Mộc biết Mục Thanh Nhiễm không thích lựa chọn.

"Ừm."

"Hai bát sủi cảo dầu đỏ, mỗi bát hai lạng."

"Tổng cộng là hai mươi đồng."

Hòa Mộc trả tiền xong, nhận vé, rồi ngồi cùng Mục Thanh Nhiễm ở một chiếc bàn bốn người.

"Chị nhớ chuyển tiền cho tôi."

Vừa ngồi xuống, Hòa Mộc đã nhắc Mục Thanh Nhiễm là cô đã trả tiền.

"..." mười đồng cũng tính toán như vậy sao.

Mục Thanh Nhiễm lấy điện thoại ra, vừa chuyển tiền xong, điện thoại đối diện đã vang lên âm thanh nhận tiền rất rõ.

Cô thấy nụ cười hài lòng trên mặt Hòa Mộc.

Cũng không giống con cái nhà giàu.

Mục Thanh Nhiễm nghĩ lại những kỷ niệm thuở bé...

Ngày ấy, các nhà hàng vẫn còn dùng tiền mặt, nhà hàng cao cấp một chút là thanh toán bằng thẻ.

Hòa Mộc luôn thích hỏi Lộc Tình xin tiền ăn, như một người lớn đi trả tiền.

Sau này, Hòa Mộc lên trung học, bắt đầu rủ cô đi ăn riêng, khi trả tiền cũng chạy rất nhanh.

Lúc đó, Mục Thanh Nhiễm đã vào đại học, có chút thu nhập từ công việc bán thời gian. Mỗi lần ăn uống, cô đều sẽ tính luôn phần của Hòa Mộc.

Giờ nghĩ lại, có vẻ như dần dần khẩu vị của Hòa Mộc chuyển từ nhà hàng sang trọng sang các quán cơm gia đình, quán ăn vỉa hè, thậm chí là quán lề đường.

"Trước đây, em sợ chị tiêu tiền, nên không muốn ăn nhà hàng đắt tiền đúng không?" Mục Thanh Nhiễm không nhịn được hỏi.

"Hả?" Câu hỏi này hơi đột ngột, Hòa Mộc bị hỏi bất ngờ.

Là sao?

Thật ra cô cũng không rõ lắm.

Có lẽ là vì có nhiều lý do, không phải cứ đắt tiền là ngon, rẻ cũng có vị ngon riêng.

Mà những món ngon như hải sản, cao lương mỹ vị cô đã ăn đủ ở nhà rồi.

Hơn nữa, nhà hàng cao cấp luôn có cảm giác gò bó, khi dần trưởng thành, cô không muốn chị mình đi ăn mà phải mệt mỏi như thế.

Chỉ cần là người ăn cùng chị, gì cũng đều ngon.

Nhưng cô quyết định không nói những điều này ra.

"Chị biết thế nào là nổi loạn không?" Hòa Mộc nói, "Sống như công chúa quen rồi, nên luôn muốn trải nghiệm một chút khổ cực của người thường, kiểu tâm lý đặc quyền của người giàu có, hiểu không?"

Mục Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm vào mắt Hòa Mộc, đối diện một lúc lâu, cũng không nhìn ra là thật hay giả.

"Sủi cảo dầu đỏ của hai vị tiểu thư đây."

Người phục vụ đặt hai tô lớn lên bàn, trong tô đỏ au, chỉ nhìn thôi cũng khiến tuyến nước bọt không thể không hoạt động.

"Cảm ơn."

Hòa Mộc cầm lấy bình giấm, nhỏ vài giọt vào tô.

"Chị có cần không?" Cô thuận miệng hỏi.

"Không cần, gần đây chị dị ứng với giấm." Mục Thanh Nhiễm nói.

"Vậy chị còn ăn được cái gì không? Chắc nhịn đói mà chết rồi." Hòa Mộc không nhận ra đây chỉ là một câu đùa, tưởng thật.

Mục Thanh Nhiễm: "Chị đùa đấy."

Hòa Mộc: "Chị thật nhàm chán."

Mục Thanh Nhiễm nhẹ nhàng hít một hơi, cầm lấy bình giấm Hòa Mộc vừa dùng, tay run một chút, đổ nhiều quá.

Hòa Mộc nhìn mà thấy chua, "Chị dị ứng hết nhanh thật."

Mục Thanh Nhiễm cũng không biết tại sao mình lại tự làm khó mình, nhưng chuyện đã xảy ra, chỉ có thể làm như không có gì.

"Giấm có thể làm dịu vị cay."

Ban đầu Hòa Mộc nghĩ câu này chỉ là ngụy biện, cho đến khi cô ăn đến toát mồ hôi khắp người, hai má đỏ bừng, miệng đau rát.

Mục Thanh Nhiễm vẫn mặt không đổi sắc.

Trong tô chỉ còn hai cái cuối cùng, Hòa Mộc thực sự không thể nuốt nổi nữa.

Nhưng lãng phí thức ăn lại khiến người ta có cảm giác tội lỗi.

Cô khẽ cau mày, đũa mãi không hạ xuống được.

Đúng lúc này, trong tô xuất hiện một đôi đũa không phải của cô.

Mục Thanh Nhiễm bình tĩnh gắp hai cái hoành thánh cuối cùng trong tô của cô.

Tim Hòa Mộc chậm một nhịp, "Chị, chị làm gì thế?"

"Ăn chưa no." Mục Thanh Nhiễm đáp.

Hòa Mộc quan sát sắc mặt cô, muốn xem rốt cuộc là chưa no, hay đang giúp cô...

Nhưng chẳng nhìn ra được gì.

Nếu là thấy cô ăn không nổi, theo tác phong trước đây, chẳng phải nên nhân cơ hội để lấy lòng sao?

Chỉ là, sức ăn của Mục Thanh Nhiễm cũng không lớn đến mức ấy.

Không ăn hai cái cuối, cô cũng đã no rồi, Mục Thanh Nhiễm ăn thêm bốn cái, chẳng lẽ không đầy bụng sao?

"Ăn không nổi thì đừng ăn nữa." Hòa Mộc nói, "Thỉnh thoảng lãng phí một chút đồ ăn, nông dân cũng có thể hiểu được mà."

Cô còn nhớ bài thơ Đường đầu tiên mình thuộc là:

"Cày ruộng giữa trưa nắng, mồ hôi rơi trên đất dưới lúa.
Ai biết rằng bữa cơm trên mâm, từng hạt gạo đều khó nhọc mà thành."

Bài thơ thể hiện sự kính trọng và biết ơn đối với công lao của những người nông dân.

Mục Thanh Nhiễm chậm rãi ăn hết, sau đó cầm điện thoại, lại chuyển cho Hòa Mộc 10 đồng.

Hòa Mộc: "???"

Mục Thanh Nhiễm: "Chị ăn nhiều hơn em hai cái, không thể chiếm lợi. Bữa này, coi như chị mời."

Hòa Mộc nhướn mày: "Chị không phải là không muốn chia đôi tiền với tôi chứ?"

Mục Thanh Nhiễm: "Nếu đúng là vậy thì sao."

Hòa Mộc: "Bây giờ chị mời, lần sau đến lượt tôi trả, nếu đến nơi đắt đỏ hơn, chẳng phải tôi sẽ lỗ lớn!"

Mục Thanh Nhiễm không ngờ ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hòa Mộc lại là điều này, sau hai giây trống rỗng, bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm.

Ai ăn nhiều một chút, ai ăn ít một chút, ai trả nhiều hơn, ai trả ít hơn, thực sự không cần tính toán quá rõ ràng, hai người ra ngoài ăn, điều quan trọng không phải là bữa ăn, mà là cùng nhau.

"Lần sau, chị nhất định chọn một nhà hàng đắt hơn." Mục Thanh Nhiễm nhìn thẳng vào người trước mặt, ánh mắt chăm chú không rời, "Hòa tổng giàu như vậy, sẽ không keo kiệt mời chị một bữa chứ, hửm?"

Hòa Mộc bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến có chút không thoải mái, không nói hai lời, đứng dậy rời đi: "Giữa chúng ta không có lần sau."

Mục Thanh Nhiễm: "..." Có lẽ, không phải là nói thật chứ.

Vài ngày sau.

Tập đoàn Hòa Thị phát thông báo "Thành công mua lại công ty W Technology".

Thông báo nêu rõ, sau khi KM và W Technology tái cấu trúc, bên trước sẽ tập trung vào nghiên cứu, bên sau sẽ tập trung vào ứng dụng.

Tin tức này vừa ra, giá cổ phiếu của tập đoàn Hòa Thị và W Technology tăng vọt. Hòa Thị nhanh chóng đạt mức trần, trong khi W Technology, do vừa được giao dịch lại, không bị giới hạn 10%, giá cổ phiếu tăng vọt 60%. Dù chưa đạt mức cao nhất lịch sử, nhưng đủ để nhiều nhà đầu tư nhỏ lẻ bị mắc kẹt cảm thấy hy vọng trở lại.

Tuy nhiên, lòng tham con người là vô tận. Một khi nhìn thấy cổ phiếu trong tay tăng giá, không ít người lại như điên cuồng lao vào mua tiếp.

Đối với các cổ đông nhỏ, tin tức này chỉ là tín hiệu tăng giá cổ phiếu.

Nhưng với các nhà đầu tư lớn, đây là tín hiệu vào cuộc, không phải với cổ phiếu W Technology, mà là với công ty KM.

Hai công ty vừa tuyên bố tái cấu trúc này không được công chúng biết đến nhiều, nhưng trong ngành lại rất nổi tiếng. Sự hợp tác mạnh mẽ này chắc chắn sẽ tạo nên một viễn cảnh mới.

Trong đó, KM chưa niêm yết. Thời điểm này đầu tư vào, đợi đến khi định giá tăng cao và công ty niêm yết, tỷ lệ lợi nhuận đầu tư so với việc mua cổ phiếu một công ty đã niêm yết cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhiều nhà đầu tư nhận thấy cơ hội, liên tục gửi tín hiệu muốn tham gia cho Hòa Mộc.

Đối với Hòa Mộc, đây cũng không phải là một cơ hội tồi.

Từ thời điểm này, cô có đủ quyền chủ động để lựa chọn những người thực sự có thể hợp tác.

Dù nói rằng đối với hai công ty này, tập đoàn Hòa Thị, và cả cô, đều coi như phúc trong họa.

Nhưng cơ hội này đổi bằng một sinh mạng, cô không hề muốn.

"Hòa tam tiểu thư thật là may mắn."

Người nói là cựu tổng giám đốc của W Technology, Khâu Nhân.

Ông ta cầm một cây gậy golf, đứng bên cạnh Nhị thiếu gia Hòa Cẩn Hoài, dáng vẻ xu nịnh.

Hòa Cẩn Hoài vung gậy, đánh bóng.

Quả bóng trắng bay cao.

Hòa Cẩn Hoài đặt gậy xuống, ngồi xuống: "Thông báo bổ nhiệm ông làm tổng giám đốc của Hòa Phong Technology sẽ sớm được thông báo. Hy vọng ông đừng làm tôi thất vọng."

Khâu Nhân cười nói: "Hòa tổng yên tâm, giao Hòa Phong Technology cho tôi, nhất định là quyết định đúng đắn nhất của Nhị thiếu gia."

Gần đây, W Technology kéo cả nhóm cổ phiếu công nghệ tăng giá mạnh, ông ta quyết tâm nhân lúc này đẩy giá cổ phiếu Hòa Phong Technology lên cao một đợt.

Hiện tại giá cổ phiếu của Hòa Phong Technology đang rất thấp, việc thao túng cổ phiếu không cần quá nhiều vốn.

Đợi khi các nhà đầu tư nhỏ lẻ đua nhau vào thị trường, ông ta có thể nhân cơ hội bán ra, kiếm lợi lớn.

Còn tâm tư của Hòa Cẩn Hoài là muốn xây dựng một công ty công nghệ có thể đối đầu với hai công ty trong tay em gái.

Lần xử lý sự cố này của em gái đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi trong hội đồng quản trị, lại còn nổi bật trước công chúng.

Trước đây nghĩ rằng rào cản duy nhất để chiếm lấy tập đoàn Hòa Thị là đại tỷ, không ngờ lại xuất hiện thêm một kẻ ngáng đường.

Là anh đã đánh giá thấp cô em gái còn trẻ tuổi này.

Khâu Nhân nhận một cuộc gọi, nói với Hòa Cẩn Hoài: "Hòa tổng, tôi muốn giới thiệu một người, sẽ rất có ích cho chúng ta."

"Ồ?" Hòa Cẩn Hoài có vẻ hứng thú.

Khâu Nhân rời đi một lúc, dẫn vào một người đàn ông mặc vest xanh đậm từ bên ngoài.

"Đây là Vạn Kim, chúng tôi từng hợp tác rất vui vẻ. Tin rằng có ông ấy giữ vai trò chủ chốt, Hòa Phong Technology nhất định sẽ sớm trở thành ngôi sao đen vượt bậc." Khâu Nhân nói.

Người đàn ông được dẫn vào chính là chuyên gia phân tích cổ phiếu từng giới thiệu W Technology trên truyền hình. Dù W Technology từng bị đình chỉ giao dịch, nhưng hiện tại đã phục hồi mạnh mẽ, càng thêm nổi bật. Một số nhà đầu tư nhỏ lẻ lại đưa ông ta trở lại vị trí thần tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me