TruyenFull.Me

Bhtt Edit Hoan Chi Trich Tinh Yeu Cap Tu Bat Hoi Co Co Co

Ánh nắng tươi đẹp chiếu vào mái vòm kính của khu vườn, hệ thống điều hòa trung tâm duy trì nhiệt độ thích hợp bên trong.

Những chú bướm trắng nhỏ bé tràn đầy sức sống, vỗ cánh bay lượn dưới ánh mặt trời, khắp nơi tìm kiếm một điểm dừng chân thích hợp.

Vừa rồi cô giáo đã dạy mọi người phương pháp nhỏ để thu hút bướm, hiện tại tất cả học sinh đều cầm những chiếc que gỗ nhỏ buộc giấy trắng trên tay, sôi nổi hứng thú thử làm theo cách cô giáo đã dạy.

Động tác của Cố Niệm Nhân thong thả, tờ giấy trắng dưới sự điều khiển của cô bay múa không nhanh không chậm, rất nhanh đã thu hút được một chú bướm.

Màu trắng tinh khiết xuyên qua giữa màu xanh lục, nhỏ bé mà uyển chuyển nhẹ nhàng, giống hệt như con người Cố Niệm Nhân.

Lâm Tích không hứng thú với việc dụ bướm, nhưng vẫn bị thu hút sự chú ý, ngẩng đầu cảm thán: "Đẹp thật đấy ——"

Chỉ là âm tiết cuối cùng của Lâm Tích không phải cảm thán, mà là kinh hô.

Lời cô còn chưa dứt, một bàn chân to bè đã xông vào tầm mắt cô.

Chú bướm đang bay về phía các cô căn bản không ngờ vận rủi lại đột ngột ập đến, trong chớp mắt đã bị bàn chân bất ngờ giẫm chết, thân hình mỏng manh như tờ giấy dính chặt vào bùn đất, in dấu giày xấu xí.

Biểu cảm của Cố Niệm Nhân cứng đờ, ánh mắt khó khăn lắm mới sáng lên trong chớp mắt đã vụt tắt.

Lâm Tích giận đến nghẹn thở, giơ tay chặn cậu bé đột nhiên xông tới rồi lại đột ngột muốn bỏ chạy: "Mày làm gì đấy!"

"Tao muốn làm gì thì làm, ai cần mày lo!" Cậu bé nói một cách hùng hồn.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bé làm như vậy, mấy ngày nay cậu ta luôn đi khắp nơi bắt nạt người khác, không đẩy người này thì giật đồ của người kia, không biết dựa vào cái gì mà cả người tỏ ra kiêu ngạo thật sự.

Nhưng Lâm Tích không quen thói hư tật xấu của cậu ta, kéo cậu ta lại rồi ra lệnh: "Xin lỗi."

"Tao dựa vào cái gì phải xin lỗi mày?" Cậu bé không phục.

"Tao đâu bảo mày xin lỗi tao." Lâm Tích nói.

Tinh thần trọng nghĩa của cô là trời sinh, ánh mắt lộ ra khí thế không kiêu ngạo không nịnh hót, kéo Cố Niệm Nhân lại, rồi chỉ vào con bướm trên mặt đất: "Mày phải xin lỗi Cố Niệm Nhân! Còn phải xin lỗi con bướm đã chết!"

"Tao không làm!" Cậu bé vẫn từ chối, còn buông lời nói hỗn xược: "Nó là cái thá gì? Ba tao là quan to nhất ở đây đấy! Tao nói chuyện với lũ bọn mày làm gì! Một đám rác rưởi! Dân đen! Có biết xã hội hiểm ác là gì không? Bọn mày ra xã hội chỉ có xách giày cho tao thôi!"

Không đợi cậu bé nói hết câu, Lâm Tích đã một tay đẩy cậu ta ngã xuống đất, dùng hành động để bịt miệng cậu ta: "Có phải mày không biết nói chuyện đàng hoàng không hả!"

Lâm Tích trước đây ở xưởng nhà chú, ghét nhất những loại người như vậy.

Cô nhịn một lần hai lần thì thôi, hôm nay người này còn dám động đến người đi cùng cô,bây giờ cô lại muốn cho cậu ta nếm thử thế nào mới là thật sự xã hội hiểm ác.

"Này không biết nói chuyện đàng hoàng!"

"Này không biết nói chuyện đàng hoàng!"

Lặp đi lặp lại, Lâm Tích nhằm vào cái mông của cậu bé mà hung hăng đạp mấy phát.

Trước đây chú chính là vừa túm tai mắng cô, vừa trừng phạt cô như vậy, chỗ này thịt dày, dù đạp mấy cái cũng không sao.

Nhưng rõ ràng trước đây Lâm Tích bị đạp bao nhiêu lần cũng không khóc một tiếng, lần này cô còn chưa đạp được mấy cái, cậu bé kia đã nằm sấp xuống bùn khóc rống.

Lâm Tích khựng lại một chút, cậu bé nhân cơ hội bò dậy từ mặt đất.

Cậu ta sụt sịt, bùn đất và nước mắt hòa lẫn trên mặt, tóc cũng bết lại, quần áo cũng bẩn thỉu, cả người chật vật không chịu nổi: "Mày chờ đấy! Tao méc cô giáo!"

"Mày cứ đi méc đi! Tao sợ mày chắc!" Lâm Tích tự thấy mình không sai, chẳng sợ gì cái uy hiếp này, khinh bỉ hừ một tiếng với cậu ta.

Nhưng chính vì thế, sau đó cô lại bị Lâm Đắc Duyên ép buộc phải đi xin lỗi.

Ba của cậu bé kia cũng ghê tởm y như con trai mình, ban đầu tỏ vẻ trẻ con đùa nghịch không có gì, sau đó lại bắt đầu giả vờ khen ngợi an ủi để động tay động chân với Lâm Tích.

Cảm giác này khiến người ta khó chịu, sợ hãi, ghê tởm hơn cả.

Lâm Tích vẫn còn nhớ rõ ngày đó cô rất muốn khóc, cả người run rẩy, nhưng lực cắn không hề giảm bớt.

Cô nhằm vào cánh tay gã đàn ông đang chắn trước mặt mà hung hăng cắn một phát.

Gã đàn ông ôm cánh tay kêu la đau đớn, còn khoang miệng cô thì đầy mùi máu tanh.

Tất cả mọi người đều mắng cô, cô khó hiểu lại như cầu cứu nhìn Lâm Đắc Duyên.

Nhưng ông ta lại là người mắng cô tàn nhẫn nhất trong số những người đó, thậm chí còn động tay đánh cô.

Lâm Tích ho khan bên tủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, cả người tủi thân đến cực điểm.

Chính là Huỳnh Tú không ở đó, cô không thể khóc, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, cô chỉ có thể kiên cường.

Không ai có thể cứu được cô.

Cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Lâm Tích cũng không nhớ rõ chuyện này cuối cùng ra sao, dù sao cô một chút cũng không muốn hồi tưởng.

Đối với đoạn ký ức đó, liên quan đến Chử Thành, cô đều đánh dấu là rất không tốt đẹp, chán ghét đến tận cùng.

Cô vẫn luôn cố gắng quên đi.

Quên đi sự khó chịu, quên đi cảm giác cô độc không nơi nương tựa, quên đi sự khuất nhục.

Nhưng cô không biết, đằng sau sự khuất nhục ấy của cô, đứng một cô bé đã được cô cứu vớt.

Ngay trong cái ngày tưởng chừng như bao ngày khác, thế giới tối tăm nặng nề của cô bé đã bị cô bé xé toạc một lỗ hổng, rót vào một tia sáng.

Ngày 07 tháng 04 năm 2016, là ngày mà trường học của các cô ấn định cho buổi giao lưu hữu nghị.

Ngày đó, tên của cô lần đầu tiên cùng tên Cố Niệm Nhân song song xuất hiện cùng nhau, dù các cô thuộc về hai trường học khác nhau, còn cả hai thế giới khác nhau.

Cô cố gắng quên đi, nhưng chính cô bé ấy lại liều mạng tìm kiếm.

"A Tích ——"

"Cố Niệm Nhân."

Hai giọng nói chồng lên nhau, Cố Niệm Nhân đi về phía Lâm Tích, Lâm Tích vừa xoay người tìm cô.

Ánh nắng tươi đẹp lay động những hạt bụi nhỏ li ti, chưa từng được ai cố tình chú ý đến.

Cố Niệm Nhân lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tích, phía dưới tầm mắt cô là tấm ảnh chụp trong tay Lâm Tích, giống hệt như bức ảnh mà cô đã lật xem vô số lần trước đây.

"Mình tìm thấy rồi." Lâm Tích cười nói với Cố Niệm Nhân, giọng lại có chút nghẹn ngào.

Cô vừa vui sướng lại vừa khổ sở, hốc mắt bị ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào hơi ửng đỏ: "Mình tìm thấy chuyện mà mình đã quên rồi."

Đôi khi yêu một người, hận không thể mổ cả trái tim mình ra cho người ấy xem.

Ngoài tấm ảnh chụp chung mà Lâm Tích muốn xem, trên bàn ở trong biệt thự còn bày những thứ khác, Cố Niệm Nhân đưa cho Lâm Tích tất cả những đồ vật mà cô đã cẩn thận cất giữ bao năm nay.

Ảnh chụp chung, tiêu bản bướm ở chợ đêm, vé vào cửa công viên giải trí, băng gạc, mảnh cánh tàn...

Còn có một chiếc cúc áo.

"Chết tiệt..."

Lâm Tích cầm chiếc cúc áo trước mặt nhìn rất lâu, ký ức nhanh chóng ùa về trong đầu cô, khiến cô có chút khó tin: "Cố Niệm Nhân cậu biến thái hả, sao đến cái này cậu cũng giữ!"

"Không muốn cậu tặng cho cô gái khác." Cố Niệm Nhân thản nhiên.

Càng là đề tài thân mật, Lâm Tích càng không dám nhìn thẳng, cứ cố chấp vào những chi tiết nhỏ nhặt: "Lúc đó xu hướng giới tính của mình còn chưa xác định."

"Vậy càng không muốn." Cố Niệm Nhân nói thẳng, thong thả ung dung tiến gần Lâm Tích, "Cậu chỉ có thể là của một mình mình."

Ánh nắng chiều tà chiếu rọi qua cửa sổ, bóng hình phản chiếu trong đồng tử Lâm Tích bình tĩnh mà tham lam, như đang nhìn một con mồi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tích bị bóng ma của Cố Niệm Nhân bao phủ, cái cảm giác nhìn thẳng vào vực sâu khiến cô không kìm được nuốt khan: "Cái đó... mình đột nhiên có chút hối hận."

"Bây giờ mình đi hủy đơn xin kết hôn còn kịp không?"

"Không kịp nữa rồi." Cố Niệm Nhân nói.

Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đã ôm vòng lấy eo cô từ lúc Lâm Tích không chú ý, hơi lạnh lướt qua vạt áo chạm vào da thịt cô, một cơn tê dại rõ rệt lan dọc cột sống cô lên trên.

Cố Niệm Nhân: "Cậu đã là vợ của mình, đời này cũng trốn không thoát."

Giọng Cố Niệm Nhân tràn ngập dục vọng chiếm hữu, khiến yết hầu Lâm Tích lại khẽ động.

Không phải sợ hãi, mà là một loại chờ mong đối với cái gọi là "nguy hiểm", quỷ dị, bệnh hoạn, đồng thời lại tràn đầy khát vọng nóng bỏng.

Đối với Lâm Tích, Cố Niệm Nhân chẳng phải vực sâu gì.

Cô đòi hỏi tình yêu của cô ấy, càng nồng nhiệt càng tốt, càng rõ ràng càng tốt.

Cho nên Lâm Tích mặc cho Cố Niệm Nhân nghiêng người áp sát, chạm vào mặt cô, truy hỏi: "Vậy làm sao cậu biết mình ở trường trung học Nam Thành?"

"Đánh cược một phen." Cố Niệm Nhân đáp, ánh mắt kiên định.

"Lúc đó chỉ nghĩ cậu ở Nam Thành, ba cậu lại là người như vậy, không có khả năng cho cậu học trường tư, trường trung học Nam Thành là trường tốt nhất Nam Thành lúc đó."

Cố Niệm Nhân nói, giơ tay vuốt ve cổ Lâm Tích.

Những gì Lâm Đắc Duyên chưa từng cho Lâm Tích, cô sẽ cho: "Cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất."

Lâm Tích nghe câu nói này, mũi cay xè, ánh mắt cô dao động, không mấy tự tin: "Nhưng lỡ như chỉ mỗi cậu tình nguyện, mình không tốt đến vậy thì sao?"

"Lỡ như thành tích của mình không đủ điểm chuẩn vào trường trung học Nam Thành, mình phải học trường khác thì sao?"

"Mình vẫn sẽ tìm được cậu." Cố Niệm Nhân trả lời.

Ánh nắng từ một bên chiếu vào chiếc sofa, bóng dáng cô và Lâm Tích gần như không có khoảng cách.

Đôi môi mềm mại khẽ cọ môi Lâm Tích, nói với cô: "Nam Thành nhỏ hơn Chử Thành nhiều. Dù cậu có học trường nào đi nữa, mình nhất định sẽ tìm được cậu."

Nghe có vẻ hơi viển vông, cũng khiến người ta nghi ngờ liệu có phải chỉ là lời nói suông hay không.

Nhưng Cố Niệm Nhân đã làm được.

Dù các cô có tách rời bao nhiêu lần, cô ấy vẫn trước sau như một bước vào cuộc sống của Lâm Tích, một lần nữa tạo ra những giao điểm với cô.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Tích đều không thể quên được những ngày có Cố Niệm Nhân.

Nửa năm có Cố Niệm Nhân tồn tại ấy, vượt qua rất nhiều trải nghiệm trong quá khứ của Lâm Tích, đó là ký ức đẹp đẽ nhất của cô, cũng là bóng đè mà cô không dám nhìn lại trong những đêm khuya.

Chậm rãi, Cố Niệm Nhân cảm giác bàn tay đang nâng mặt cô có chút siết chặt, dùng sức hơn.

Lâm Tích cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, vẻ khổ sở tràn đầy trong đôi mắt cô: "Chỉ là... lúc đó, mình đã quên mất chính mình..."

"Không sao cả." Cố Niệm Nhân bình tĩnh kìm nén nỗi đau này, mỉm cười lắc đầu với Lâm Tích.

Ngón tay thon dài của cô xuyên qua mái tóc dài mềm mại của Lâm Tích, giọng nói dịu dàng: "Quên rồi không sao, bắt đầu lại lần nữa là được."

Bắt đầu lại lần nữa.

Vô vàn cảm xúc từ bốn phương tám hướng ùa đến Lâm Tích, chen chúc trong hốc mắt cô, làn da trắng nõn ửng đỏ lên.

Lúc này cô mới nhận ra, hóa ra cô chưa bao giờ đơn độc, vẫn luôn có người yêu thương cô.

Cô không phải kẻ lang thang tay trắng, mà là người nhặt ve chai mang theo kim cương, tình yêu mà cô mong muốn, đã có từ rất sớm, từ khi cô còn rất nhỏ.

"Có mệt không?"

Đột nhiên, Lâm Tích không đầu không đuôi hỏi Cố Niệm Nhân một câu.

Cố Niệm Nhân không hiểu, khẽ nhíu mày: "Cái gì?"

Lâm Tích: "Lúc cùng vận động viên chạy 5000 mét, có mệt không?"

Ký ức chợt lóe lên trong đầu, Lâm Tích nhớ lại lần đại hội thể thao đó, cô đánh cược đồng ý kết bạn với Cố Niệm Nhân.

Khi đó cô vẫn còn bài xích Cố Niệm Nhân vì chuyện cô là "con gái riêng" của Lâm Đắc Duyên, cuối cùng dưới sự khích tướng của Cố Niệm Nhân, cô mới đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy, miễn cưỡng đồng ý kết bạn với cô ấy.

"Không mệt." Cố Niệm Nhân lắc đầu, ngón tay cô xoa nhẹ vầng trán nhíu lại của Lâm Tích, tỏ vẻ: "Thể lực của mình rất tốt."

"Xạo." Lâm Tích khẽ vỗ vai gầy của Cố Niệm Nhân, trách yêu cô một tiếng.

"Không tin hả?" Cố Niệm Nhân không phục, trong ánh mắt không biết từ đâu rơi ra chút tinh nghịch, "Muốn thử xem không?"

"Thử cái gì?" Lâm Tích ngẩn người.

Nhưng còn chưa đợi cô phản ứng, cô đã cảm thấy cổ mình bị người bất ngờ khống chế.

Cố Niệm Nhân cúi người xuống, không cho cô bất kỳ cơ hội phản ứng nào mà hôn xuống.

"Ưm."

Tiếng rên khẽ khàng của Lâm Tích thoát ra từ đôi môi đang mím chặt.

Cô cảm thấy mình bị một lực kéo, ngửa người về phía sau trên chiếc sofa, Cố Niệm Nhân vẫn khẽ hôn lên cánh môi cô, cảm giác không trọng lượng cùng những liếm láp mềm ấm lộn xộn lặp đi lặp lại, từng chút một khơi gợi thần kinh cô.

Rồi sau đó, Lâm Tích hoàn toàn nằm xuống sofa.

Chiếc sofa này không giống chiếc sofa ở một căn nhà khác của Cố Niệm Nhân, nó chật hẹp, Lâm Tích nằm lên đã chiếm hết không gian, khiến cô không có sức lực phản kháng Cố Niệm Nhân.

Cũng có lẽ cô sợ nếu mình dùng sức đẩy ra, sẽ khiến Cố Niệm Nhân ngã bị thương.

Cô không nỡ, dứt khoát mặc kệ người kia.

Nụ hôn hôm nay có chút khác với trước đây, sự dịu dàng của Cố Niệm Nhân càng thêm phần mạnh mẽ.

Cô ấy như thể lấy ra khí thế của tổng giám đốc Cố, mỗi một nụ hôn đều hôn Lâm Tích rất mạnh, quấn lấy đầu lưỡi Lâm Tích, liếm láp hàm răng cô, tiếng nước khẽ khàng vang lên rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng.

Các cô quá quen thuộc lẫn nhau, động tác nào sẽ khơi gợi dây thần kinh căng thẳng của đối phương đều rõ như lòng bàn tay.

Trong nụ hôn, ngón tay Cố Niệm Nhân không nhanh không chậm lướt qua vạt áo Lâm Tích, lòng bàn tay hơi lạnh lượn vòng xuống bụng nhỏ bằng phẳng của cô ấy, dừng lại một chút, khiến mặt Lâm Tích nóng bừng lên: "Cố Niệm Nhân, cậu đừng có được voi đòi tiên. Cậu ưm ——"

Cô vừa nói, lập tức định giơ tay phản kháng.

Nhưng Cố Niệm Nhân như đã đoán trước được động tác của cô, một tay giữ chặt cổ tay cô, tay kia đi xuống xoa nhẹ.

Rõ ràng là động tác dịu dàng nhất, vai và cánh tay Lâm Tích lại căng thẳng lên một chút.

Hơi nước mờ ảo thấm ra làm nhòe đi tầm mắt cô, khiến bóng hình Cố Niệm Nhân cao cao tại thượng cũng trở nên mơ hồ, như muốn hòa tan vào cơ thể cô ấy.

"Không được sao?" Cố Niệm Nhân cố ý, cúi người ghé sát tai Lâm Tích.

Cô biết rõ còn cố hỏi, tay lại không thành thật.

Lâm Tích cắn chặt môi, đôi mắt căm giận đè nén u oán, cứ như vậy nhìn Cố Niệm Nhân, quật cường thốt ra hai chữ: "Không... được..."

"Thật sao?" Cố Niệm Nhân cố ý động đậy, ngón tay khẽ lướt qua môi Lâm Tích.

"! "

Đôi mắt vốn kìm nén giận dữ trong nháy mắt tán loạn, những ngón chân xinh đẹp khẽ co rút lại.

Mồ hôi mỏng phủ lên vai Lâm Tích, cô run rẩy bả vai nắm chặt chiếc gối dựa, khẽ mắng một câu: "Cố Niệm Nhân! Cậu... biến thái!"

"Đúng vậy." Cố Niệm Nhân thừa nhận, ấn tay Lâm Tích xuống, nhét chiếc gối dựa trong tay cô xuống dưới eo cô.

Đôi môi trống trải lại bị người lấp kín, không còn chút khe hở.

Cố Niệm Nhân lại một lần nữa hôn sâu cuốn lấy khoang miệng Lâm Tích, nuốt trọn tiếng phản kháng của cô vào cổ họng, chỉ chừa lại một chút khe hở để thở dốc.

.

Sau một đêm lăn lộn, Lâm Tích cũng không nhớ rõ mình lên giường từ lúc nào, dù sao cô bị Cố Niệm Nhân "phản công", dứt khoát làm luôn vai Cố Niệm Nhân từng làm, xong việc thì ném hết mọi thứ cho Cố Niệm Nhân.

Mãi đến khi bị một cuộc điện thoại đánh thức.

"... Làm gì?" Lâm Tích cau mày, rất khó chịu vì cuộc điện thoại làm gián đoạn giấc mộng đẹp của mình.

"A Tích, giang hồ cứu cấp." Giọng Chung Sanh từ đầu dây bên kia truyền đến, nhỏ nhẹ nhưng lộ vẻ nôn nóng.

Nhưng Lâm Tích thật sự quá mệt mỏi, không nhận ra rõ ràng, vẫn còn mơ màng hỏi người bên kia: "? A Sanh? Cậu sao vậy?"

"Là thế này, mình hiện tại cùng... Tiểu Sanh, sao cậu lại đến đây?"

Chung Sanh đang định kể tình hình bên mình cho Lâm Tích, thì đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ khác.

Giọng nói ấy có chút bất mãn oán trách, Lâm Tích dù nửa chân còn đang trong mộng, nhưng cũng hiểu ra vài phần, khẽ cười vào ống nghe.

"Đây là phòng của tôi, đương nhiên tôi đến ——"

"Ưm... Tiểu Sanh, không gỡ ra được, cậu giúp tôi được không..."

"Cái đó, cậu không cần như vậy."

...

Lâm Tích nghe rất thú vị, nhưng nghe một lúc cô dần cảm thấy không ổn.

Sao giọng này nghe giống Minh Trân vậy?

"! "

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Lâm Tích, nửa chân còn đặt trong mộng lập tức rụt về, cả người tỉnh táo trong nháy mắt: "A Sanh, người bên cạnh cậu không phải là Minh Trân đấy chứ?"

"Ừ!" Chung Sanh kích động đáp lời, vô cùng buồn rầu: "Bây giờ làm sao hả chị A Tích! Cô ấy say rồi ưm ——"

Lại là chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

Nhưng lần này không phải bị Chung Sanh ngắt lời, mà là môi cô ấy bị người ta chặn lại.

Ở đầu dây bên kia đang nói chuyện điện thoại với Lâm Tích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me