TruyenFull.Me

[BHTT][Edit - Hoàn] Đàn chị siêu ngọt ngào - K Thú

Chương 11

Zyy___

Bạn có biết vì sao có cụm từ 'âm dương cách biệt' không?

Cuối cùng Ma Nhỏ cũng hiểu ra, tại sao mấy vị tiền bối lại thích tập hợp những hồn ma cô độc lại cùng nhau sinh hoạt, rồi tổ chức đủ trò giải trí như thế vẫn đang ở dương gian, khiến cho âm giới cũng tồn tại quyền lực. Ma Nhỏ từng nghĩ, tại sao mấy vị tiền bối không tìm về người thân gặp mặt họ, sống với họ? Trước đây nàng không hiểu, nhưng giờ đây không hiểu cũng phải hiểu.

Ở bên Mộ Sâm Sâm thật sự rất vui.

Như thể không có chuyện gì buồn phiền, không vướng bận bất cứ điều gì. Nàng vẫn là Ma Nhỏ vô lo vô nghĩ ngày nào, chỉ là, so với trước kia, giờ đã có thêm một nỗi niềm vướng bận. Nhưng thời gian trôi qua, Ma Nhỏ nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Đúng vậy, đã thành ma, biết thế giới này tồn tại linh hồn, vậy tại sao chưa từng nghe đến những câu chuyện cảm động về tình yêu giữa người và ma? Nàng từng ngây thơ nghĩ mình là người đầu tiên của chuyện tình người và ma, nào ngờ tiếng thở dài của mấy vị tiền bối chính là câu trả lời cho mọi thắc mắc của nàng.

"Hôm nay, lại nghiêm trọng hơn một chút..."

Ma Nhỏ đứng một mình ngoài ban công ký túc xá, nhìn bàn tay ngày càng trong suốt của mình. Linh hồn vốn dĩ đã hơi mờ, nhưng ít nhất nếu không chú ý trông vẫn khá giống người thật. Nhưng giờ đây, mức độ trong suốt của Ma Nhỏ ngày càng rõ, không cần nhìn dưới ánh sáng, tầm mắt cũng có thể xuyên qua cơ thể nàng để thấy những thứ khác. Sự thay đổi rõ rệt này tất nhiên Mộ Sâm Sâm cũng sẽ nhận ra.

Ma Nhỏ cười nói không sao, nàng đang thử khả năng tàng hình của mình thôi.

Mộ Sâm Sâm bảo nàng nghịch ngợm.

Ma Nhỏ vừa cười đùa cho qua chuyện, vừa lén tìm thời gian gặp mấy vị tiền bối. Vẫn là nhóm tiền bối ngồi đánh mạt chược, mỗi người cầm điếu thuốc, khói tỏa mù mịt, nhìn gì cũng không rõ. Ma Nhỏ làm bộ cung kính bước vào, chưa kịp mở miệng, một vị tiền bối đã nhận ra điều bất ổn trên người nàng, lắc đầu.

"Tiền bối..." Ma Nhỏ hít sau, nói: "Con..."

"Con có biết vì sao lại có cụm từ 'âm dương cách biệt' không?" Tiền bối tay trái cầm điều thuốc, tay phải sờ bài, vừa đánh vừa hỏi.

Ma Nhỏ lắc đầu, không hiểu lắm.

"Chúng ta không bao giờ tiếp xúc với người và việc ở dương gian, là vì chúng ta thuần khiết, đó là ý nghĩa của âm dương cách biệt."

Tiền bối hít một hơi thuốc, đánh ra quân Bát Vạn, bị nhà trên ăn.

"Đồ chết tiệt, sắp ù rồi..."

"Ai mượn ông đánh bừa?"

"Hừ."

Ma Nhỏ im lặng đứng bên cạnh, trong lòng hơi bất an.

"Chúng ta đã nói với con lâu rồi, nhóc con, con sống nơi dương gian quá vui vẻ, quên mất rồi sao?"

Tiền bối liếc nàng, "Con làm ma cũng hai mươi năm rồi, để đạt đến trình độ như chúng ta, thật không dễ. Chúng ta cũng đã tiễn đưa nhiều người, quen rồi...Lần này, chúng ta lại tiễn con một đoạn nữa vậy."

"Tiễn..."

Tiễn ma.

Ma Nhỏ chợt tỉnh ngộ.

-

Đúng vậy, sao trước đây không nghĩ ra nhỉ. Ma Nhỏ tự cười, xem ra thật sự đã quá vui vẻ bên chị.

"Ma Nhỏ Ma Nhỏ!"

Đang nhớ đến Mộ Sâm Sâm, cô liền xuất hiện ngoài cửa sổ, vẫy tay vui vẻ. Ma Nhỏ bật cười vì vẻ mặt đó, thoáng một cái đã lướt ra ngoài cửa, đến bên cô.

"Tối nay chị không đi liên hoan với hội sao, sao về sớm thế?"

Thời tiết giao mùa hè thu, gần đây mưa gió liên miên, gió thổi đau cả đầu. Mộ Sâm Sâm lắc đầu, mặt đỏ ủng như vừa mới uống rượu.

"Ừm, bọn họ bảo đi xem phim rồi chơi thâu đêm, dạo phố. Chị không muốn đi, với lại chị muốn về gặp em!"

Ma Nhỏ khẽ cười, từ khi nào chị trẻ nên trẻ con đến vậy.

"Uống rượu rồi?"

"Chỉ, chỉ uống một chút, không nhiều đâu..."

"Không biết uống còn đòi uống."

"Vậy nên chị mới về nè..."

Mộ Sâm Sâm bình thường nghiêm túc là thế, tối nay uống rượu xong lại như một cô bé cần được dỗ dành, liên tục làm nũng với Ma Nhỏ. Ma Nhỏ đành mềm lòng khuyên cô về phòng, uống rượu rồi đừng đứng ngoài gió không thì sẽ càng say. Mộ Sâm Sâm như hiểu như không, bước đi loạng choạng về phía ký túc xá.

Vừa vào cửa phòng, Mộ Sâm Sâm đã loạng choạng đi về phía giường mình, vừa chạm vào ghế đã ngồi bệt xuống, mắt mơ màng. Ma Nhỏ lặng lẽ đóng cửa, thấy cô mệt quá liền khuyên đi rửa mặt thay đồ rồi đi ngủ.

"Chị không muốn động đậy..."

"Rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó chị thay đồ đi ngủ nhé."

"Em giúp chị rửa mặt được không?"

Sau câu nói đó là một khoảng lặng dài.

Ma Nhỏ đứng đó không biết trả lời thế nào, dừng lại rất lâu, chợt cảm thấy mình vô dụng. Đến cả việc rửa mặt cho bạn gái cũng không làm được. Ma Nhỏ buồn bã, nhưng Mộ Sâm Sâm chợt nhận ra mình nói sai, thấy Ma Nhỏ im lặng vội giả vờ tội nghiệp xin lỗi.

"Ôi...Ma Nhỏ, chị say nên nói bậy...Chị đi rửa mặt đây, rửa xong thay đồ ngủ, em ngoan ngoãn đợi chị trên giường nha?"

"Vâng..." Ma Nhỏ gật đầu, không dám nhìn cô.

Mộ Sâm Sâm thấy mình tỉnh rượu được một chút.

Ít nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Ma Nhỏ, đầu óc cô chợt tỉnh táo, chỉ muốn thu hồi lời vừa nãy như tin nhắn để không làm Ma Nhỏ buồn. Nhưng lời đã nói như nước đổ lá khoai, chỉ mong Ma Nhỏ đừng bận tâm. Mộ Sâm Sâm cũng bất an, sợ mình làm Ma Nhỏ suy nghĩ nhiều, cố tình bắt chuyện, kể đủ chuyện vui trong hội.

Ma Nhỏ nghe xong cười rất vui, không giả vờ mà là cười thật lòng.

Mộ Sâm Sâm thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng mười lăm phút sau khi Mộ Sâm Sâm lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, cộng thêm chút rượu tối nay, cô nhanh chóng chìm vào giấc mơ. Ma Nhỏ nằm bên cạnh nhìn cô ngủ, nghe cô lẩm bẩm, dù ngủ vẫn gọi tên nàng. Ma Nhỏ mỉm cười, chợt nhìn thấy cánh tay của mình trong suốt đến mờ ảo.

"Nếu có thể, em cũng muốn bên chị thật lâu, đến khi chị già, đến khi chị chết, đến khi chị cũng thành ma, rồi chúng ta cùng nhau ở thế giới này ngàn vạn năm." Ma Nhỏ khẽ nói, nhìn sự thay đổi của cơ thể, không kịp định thần.

"Đàn chị, hãy coi như chưa từng quen em, xin lỗi...đều tại em, em đã quên mất đạo lý 'người ma khác đường, âm dương cách biệt'. Đàn chị...em thật sự xin lỗi..."

Trong giấc ngủ, không hiểu sao Mộ Sâm Sâm mơ thấy một giấc mơ rất buồn.

Trong mơ đủ thứ kỳ lạ, tất cả tòa nhà xoắn lại, mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, không phân biệt được ngày hay đêm. Cô lạc vào khung cảnh đó, bên tai văng vẳng tiếng cười đùa của Ma Nhỏ, trong trẻo vui tai. Mộ Sâm Sâm vừa lo lắng vừa sợ hãi vì chỉ nghe tiếng mà không thấy Ma Nhỏ đâu. Cô chạy điên cuồng trong thế giới kỳ lạ đó, chạy qua con đường trường, hành lang ký túc xá, con phố trước cổng trường rồi cây cầu ở quê nhà. Cảnh vật chồng chéo, nhân vật trùng lặp, nhưng tất cả đều không có Ma Nhỏ.

Cô bỗng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát ra.

"Ma Nhỏ..."

Cô gọi tên nàng nhưng không thấy nàng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me