TruyenFull.Me

[BHTT][Edit - Hoàn] Đàn chị siêu ngọt ngào - K Thú

Chương 13: Phiên ngoại 1

Zyy___

Cô bé tên Châu Dao năm nay lên lớp 12, vốn là học sinh lớp chọn khối tự nhiên, giờ đã chuyển sang lớp Mỹ thuật.

Vì đứa nhỏ này dường như có mối liên hệ sâu sắc với Ma Nhỏ nên Mộ Sâm Sâm rất quan tâm đến tình hình của cô bé.

"Nghe nói em ấy muốn chuyển khối, các giáo viên khối tự nhiên đã giữ lại họp suốt mấy ngày, cuối cùng không thuyết phục được nên đành đồng ý cho chuyển lớp."

Giờ giải lao, các giáo viên tổ Mỹ thuật bỗng nhiên bàn tán về Châu Dao.

Mộ Sâm Sâm đang nghe nhạc soạn giáo án, nghe thấy những lời nói này liền vặn nhỏ âm thanh.

"Học sinh xuất sắc khối tự nhiên, sao họ lại dễ dàng cho chuyển khối thế? Cũng lạ thật, trường chúng ta không có lớp Mỹ thuật khối tự nhiên, sao em ấy lại đột nhiên quyết định lớn vậy?"

Một giáo viên nam lên tiếng, thấy Mộ Sâm Sâm có vẻ đang nghe liền vẫy tay: "Trưởng khoa, học sinh lớp 12 chỉ còn nửa năm nữa là thi Mỹ thuật rồi, liệu em ấy có theo kịp tiến độ không?"

Mộ Sâm Sâm liếc nhìn anh ta, lắc đầu: "Không biết nữa...Nếu có năng khiếu, có lẽ sẽ theo kịp."

"Dù Mỹ thuật có theo kịp thì thành tích khối xã hội tính sao?"

"Đã là học sinh xuất sắc khối tự nhiên, dù khối xã hội có kém đến đâu cũng phải đạt trình độ lớp thường chứ? Dùng điểm khối xã hội lớp thường để đuổi theo điểm văn hóa của khối Mỹ thuật, chắc cũng được..."

Mấy giáo viên bàn tán sôi nổi, sau khi xong chuyện của Châu Dao, họ bắt đầu nghiên cứu giáo trình Mỹ thuật năm nay. Mộ Sâm Sâm ngồi tại chỗ suy nghĩ miên man, nhớ lại từng nụ cười của Châu Dao, trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ.

Là trùng hợp sao?

Mộ Sâm Sâm cảm thấy rối bời.

Học sinh từ năm lớp 10 đã bắt đầu học Mỹ thuật, đến năm lớp 12 là giai đoạn ôn thi căng thẳng, học kỳ đầu sẽ hủy bỏ tất cả các môn văn hóa, chỉ tập trung đào tạo Mỹ thuật. Châu Dao, một học sinh chuyển lớp đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trong buổi học vẽ đầu tiên của nàng, Mộ Sâm Sâm tình cờ là giáo viên dạy thay.

"Cô Vương có việc bận nên hôm nay cô sẽ dạy thay."

Mộ Sâm Sâm nhìn xuống học sinh, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy Châu Dao trong đám đông. Ánh mắt cô dừng lại trên người Châu Dao một chút rồi nhanh chóng lướt qua: "Vẽ tĩnh vật, tự tìm chỗ ngồi."

Học sinh nhanh chóng tản ra, cầm bảng vẽ và ghế nhỏ giành chỗ ngồi. Châu Dao đứng giữa đám đông có chút bối rối, tay cầm dụng cụ vẽ mới tinh, không biết nên ngồi đâu. Chẳng mấy chốc, học sinh đã chìm đắm vào việc vẽ, Mộ Sâm Sâm đi xuống kiểm tra, thấy Châu Dao ngồi một góc liền chậm rãi tiến lại gần.

"Châu Dao."

"Dạ."

Châu Dao ngoan ngoãn đứng dậy.

"Hôm nay là buổi học Mỹ thuật đầu tiên, em có theo kịp không?" 

Mộ Sâm Sâm tỏ ra là một giáo viên hòa nhã dễ gần, thấy Châu Dao không nói gì liền hỏi trình độ Mỹ thuật của nàng thế nào.

Châu Dao liếc mắt, ấp úng mãi.

Khó nói đến vậy chắc là chưa có căn bản? Mộ Sâm Sâm hiểu ra dù không biết tại sao đứa trẻ này lại chuyển khối, nhưng là giáo viên cô có trách nhiệm dạy dỗ từng học sinh.

"Vậy cô sẽ..." Mộ Sâm Sâm cầm lấy cây bút của nàng: "Dạy em căn bản nhé."

"Vâng." Châu Dao ngoan ngoãn nhường chỗ, đưa bảng vẽ cho cô.

"Khi cầm bút, bốn ngón tay nắm chặt, ngón cái đè lên thân bút. Sau đó, nội dung căn bản nhất là kẻ đường thẳng. Em xem này, như thế này, khi đầu bút chạm vào giấy, dùng lực nhẹ rồi mạnh dần, cuối cùng lại nhẹ. Khi vẽ một đường thẳng phải giữ cho thẳng, đầu đuôi nhẹ, giữa đậm, phải rõ ràng, không được mờ...Em xem, một đường thẳng như thế này. Khi kẻ một nhóm đường thẳng phải nhanh và kiểm soát lực, độ dài bằng nhau...Xem này, như thế này."

Khi dạy học sinh, Mộ Sâm Sâm rất kiên nhẫn. Châu Dao đứng bên cạnh lắng nghe, không khỏi bị thu hút bởi cô giáo này. Nàng ngước nhìn Mộ Sâm Sâm rồi vội vàng cúi xuống.

Giáo viên quả là giáo viên, sao mà kẻ đường thẳng cũng đẹp thế. Châu Dao có chút khâm phục.

"Em hiểu không?"

"Dạ hiểu."

"Vậy tiết này em cứ luyện tập kẻ đường thẳng trước, vẽ đầy một tờ giấy thì đổi tờ khác, không hiểu có thể gọi cô."

Mộ Sâm Sâm đứng dậy, đưa bảng vẽ lại cho Châu Dao. Cô không dám đến gần đứa trẻ này, sợ mình nhầm em ấy là Ma Nhỏ, sợ mình chỉ coi em ấy là cái bóng. 

Chỉ là một đứa trẻ thôi...Là giáo viên, Mộ Sâm Sâm không muốn mình đi sai đường.

"Vâng ạ." Châu Dao gật đầu, lại nói: "Cảm ơn cô."

"Không có gì."

Những lễ nghi hợp tình hợp lý giữa giáo viên và học sinh khiến Mộ Sâm Sâm tỉnh táo hơn, như không muốn nghĩ quá nhiều, cả buổi sáng cô không đến gần Châu Dao lần nào, chỉ quanh quẩn ở hàng ghế đầu, thỉnh thoảng nhận xét bài vẽ của học sinh. Mấy tiếng trôi qua, buổi học sắp kết thúc, Mộ Sâm Sâm đứng trên bục thu bài, đến khi thu xong bài vẽ của tất cả học sinh, Châu Dao vẫn ngồi ở góc lớp đờ đẫn.

Lớp vẽ nhanh chóng thưa dần, chưa đầy mười phút, chỉ còn lại Mộ Sâm Sâm và Châu Dao.

Mộ Sâm Sâm đành phải mở miệng hỏi xem nàng có gặp khó khăn gì không.

Khi đến gần, tờ giấy trên bảng vẽ của Châu Dao không phải là những đường thẳng mà là một bức tranh tĩnh vật đã hoàn thiện. Mộ Sâm Sâm sững sờ, đứng từ vị trí của nàng nhìn lên bục vẽ, bức tranh quả thật không khác nhau là mấy.

"Em không phải là người chưa có căn bản?"

Mộ Sâm Sâm đột nhiên cảm thấy mình bị lừa.

Châu Dao lắc đầu, cười khẽ: "Dạ, em đã học mỹ thuật ba năm trước khi vào cấp ba rồi ạ."

-

Châu Dao là một người rất kỳ lạ.

Dáng vẻ thanh tú, cách cư xử cũng rất tốt, chủ yếu là nàng đối đãi chân thành nên được lòng mọi người. Nhưng dù được lòng người khác, nàng lại thích đi một mình, tóm lại là sau giờ học nàng luôn đắm chìm trong thế giới riêng.

Trường gần nhà, mỗi ngày nàng đều đi bộ đến trường.

Hôm nay sẽ giờ vẽ, Châu Dao đeo túi chéo đi trên đường, từ xa đã thấy bóng dáng Mộ Sâm Sâm đi phía trước, thấy cô rẽ vào ký túc xá của giáo viên, nàng bỗng đi theo. Ban đầu không biết Mộ Sâm Sâm ở tầng nào nhưng khi đến gần, tình cờ nhìn thấy căn hộ đối diện tầng một, cô bước ra ban công tưới hoa. Châu Dao hoảng hốt, vội trốn sau gốc cây.

Tại sao lại đi theo cô?

Châu Dao cũng không biết nữa.

Trốn khoảng năm phút, Châu Dao thò đầu từ sau gốc cây, nguy hiểm đã qua, nàng lại rón rén bước tiếp.

Mộ Sâm Sâm hình như đang bận trong nhà, Châu Dao đứng ngoài ban công nhìn vào, thoáng thấy trên tường treo rất nhiều tranh, nàng say mê nhìn. Mộ Sâm Sâm tình cờ đi ngang qua cửa, cảm nhận có người đứng bên ngoài liền quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều cảm thấy hơi hoảng hốt.

"Châu Dao?" Mộ Sâm Sâm ngạc nhiên, đứng trong nhà hỏi: "Sao tan học rồi mà không về nhà?"

Châu Dao hồi thần, nói: "Cô ơi, em có thể vào nhà cô chơi một lát không?"

Hả????

Mộ Sâm Sâm nhướng mày.

"Nhà cô đẹp quá..."

"Cũng bình thường thôi."

Ký túc xá do trường sắp xếp không rộng lắm, chỉ một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh và một ban công nhưng đối với Mộ Sâm Sâm thì đã là rất tốt rồi.

Chỉ là căn phòng cũ kỹ, có lẽ là tòa nhà xây từ mấy chục năm trước, Mộ Sâm Sâm dọn dẹp rất sạch sẽ, đặt nhiều đồ gỗ và kệ, trồng nhiều chậu cây và bày nhiều vật trang trí nhỏ xinh, giống như một bảo tàng tí hon. Châu Dao đứng trong phòng nhìn say sưa, Mộ Sâm Sâm thì ngồi trên ghế sofa nhìn nàng, cũng say sưa.

Cuối cùng, Châu Dao dừng chân trước những bước tranh nhỏ trên kệ, ánh mắt như dán chặt vào một chỗ, đứng im rất lâu.

Mộ Sâm Sâm nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Sao thế?"

"Bức tranh này...là cô vẽ ạ?" Nàng khẽ hỏi.

"Ừ...Đều là những bức cô vẽ lúc rảnh rỗi hồi đại học, lúc chuyển nhà định vứt đi nhưng nghĩ sau này khó có tâm trạng vẽ lại như thế nên giữ lại." Mộ Sâm Sâm mỉm cười.

Châu Dao gật đầu đờ đẫn, ngón tay lướt qua một bức tranh, lẩm bẩm: "Bức tranh này, hình như em đã thấy rất nhiều lần trong mơ...Nhưng mỗi lần muốn tự vẽ lại đều không vẽ được..."

"Bức nào?"

"Không có gì ạ." Châu Dao vội rút tay lại, cười gượng.

"Cô ơi, em về trước đây, không làm phiền cô nữa."

"Ừ, không sao..."

"Em chào cô."

"Ừ, đi cẩn thận nhé."

Sau khi Châu Dao đi, Mộ Sâm Sâm cũng nhìn lại những bức tranh nhỏ trên kệ, tìm kiếm nơi ánh mắt nàng dừng lại. Liếc mắt một cái, cô nhìn thấy một bức tranh vẽ chân dung mình hồi đại học, trang phục quân đội, nghiêng mặt, điểm xuyến một chút màu nước. Cô rất thích bức tranh nhỏ này, chợt nhớ ra, Ma Nhỏ ngày xưa cũng rất thích bức này.

Mộ Sâm Sâm thở dài, lòng nhau nhói.

-

Mộ Sâm Sâm càng muốn giữ khoảng cách với Châu Dao, nhưng thực tế càng không cho phép cô làm vậy. Mộ Sâm Sâm là trưởng khoa Mỹ thuật, đương nhiên trình độ của cô cũng là tốt nhất trong số các giáo viên; Châu Dao là một học sinh đặc biệt, từ học sinh xuất sắc khối tự nhiên vươn lên thành học sinh xuất sắc lớp Mỹ thuật, lãnh đạo nhận thấy sự thay đổi này, hy vọng khoa Mỹ thuật quan tâm đến nàng hơn, biết đâu năm nay suất vào học viện Mỹ thuật sẽ thuộc về Châu Dao.

Và trọng trách đặc biệt này đặt lên vai Mộ Sâm Sâm.

"Mỗi ngày tôi cũng phải hướng dẫn rất nhiều học sinh, lớp chọn có mười mấy em có hy vọng đậu đại học trọng điểm, sao có thể bắt tôi phân tâm..." Mộ Sâm Sâm tỏ ra khó xử, không muốn nhận nhiệm vụ này.

"Trưởng khoa, mấy em lớp chọn đã có chúng tôi lo rồi! Nhưng chị xem em Châu Dao ấy đi, kỹ thuật và căn bản của em ấy có hy vọng thi vào học viện Mỹ thuật, mấy giáo viên chúng tôi không có kinh nghiệm ôn thi, nhưng chị thì có!"

Giáo viên trong tổ khuyên nhủ, thấy Mộ Sâm Sâm vẫn do dự, lại nói: "Chị yên tâm, mấy em ấy chúng tôi lo được, chị chỉ cần quan tâm Châu Dao thôi..."

"Nhưng mà--"

"Đừng nhưng nữa, trưởng khoa." Giáo viên kia thở dài.

"Trường chúng ta mấy năm rồi không có học sinh vào học viện Mỹ thuật, nếu năm nay có một em, sang năm trang thiết bị của khoa Mỹ thuật sẽ được nâng cấp. Không phải cô thường nói dụng cụ Mỹ thuật không đủ sao? Thành tích không cao, sao trường có thể cấp kinh phí..."

Lý lẽ rõ ràng, rất thuyết phục.

Mộ Sâm Sâm đưa tay lên trán, đột nhiên thấy đau đầu.

Châu Dao.

Rốt cuộc đứa trẻ này là ai?

Thật khó hiểu...

-

"Em tên Châu Dao, năm nay 17 tuổi, người địa phương, từng học tiểu học Quảng Tín, cấp hai Quảng Tín, hiện học lớp một khoa Mỹ thuật cấp ba Quảng Tín, ngồi hàng hai dãy ba, bạn cùng bàn tên..."

"Đứng thẳng lên."

"..."

"Nói lại."

"Em tên Châu Dao..."

"To tiếng lên."

"EM! TÊN! CHÂU! DAO!..."

...

Hôm nay, giờ giải lao ở văn phòng rất náo nhiệt. Học sinh xuất sắc Châu Dao được lãnh đạo quan tâm giờ đang đứng trước mặt trưởng khoa Mộ Sâm Sâm, thẳng như cây tùng, mũi phồng lên, vẻ mặt bất mãn. Mộ Sâm Sâm liếc nàng, lắc đầu.

Học sinh xuất sắc ngoan ngoãn gì chứ, nghịch như quỷ. 

Mộ Sâm Sâm vừa soạn giáo án vừa thầm nghĩ: Đứa trẻ này ỷ bản thân thành tích tốt, ngày ngày không tuân thủ kỷ luật, đi học lề mề, tan học chạy nhanh hơn ai hết, còn lôi kéo học sinh khác nghịch ngợm!

Mộ Sâm Sâm tức điên, đặc biệt chọn một tiết học kéo nàng lên văn phòng, định bắt nàng đứng phạt mười phút, sau đó vẽ một trăm bức kí họa.

"Em xin lỗi cô, xin lỗi nhà trường, không nên nghịch ngợm trong trường, không nên cãi lời cô. Em xin lỗi ba mẹ, xin lỗi cậu, xin lỗi dì, xin lỗi bác, xin lỗi ông bà nội, xin lỗi ông bà ngoại..." 

Đứa trẻ nghịch ngợm lẩm bẩm lời xin lỗi, nghe giọng điệu đầy oán hận như đang nguyền rủa ai đó.

Mộ Sâm Sâm lấy bút gõ vào mu bàn tay nàng, trừng mắt: "Em định kể hết tổ tiên mười mấy đời sao?"

"Trong đầu không có chữ, không nói lời hay được." Châu Dao vẫn ngước mắt lên trần nhà, không chịu cúi đầu trước Mộ Sâm Sâm.

"Nói lại lần nữa?"

"Trong đầu không có chữ- không nói lời hay được-"

Mộ Sâm Sâm đứng dậy, cao hơn Châu Dao nửa cái đầu.

Dù Châu Dao cố tình nhìn lên trần nhà nhưng với chiều cao này, Mộ Sâm Sâm chỉ cần đứng lên là có thể xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Dù mới 17 tuổi nhưng cũng coi là người lớn rồi. Một người lớn, hành xử như trẻ con vậy sao?"

Mộ Sâm Sâm nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng đầy thất vọng: "Có những người bằng tuổi em, hiểu chuyện hơn em nhiều. Châu Dao, đừng nghĩ thành tích tốt là cô sẽ nuông chiều em, cô không thiếu học sinh giỏi."

Châu Dao nhìn vào mắt cô, sững sờ.

Tại sao cô giáo lại có vẻ buồn như vậy?

Cơn giận của Châu Dao đột nhiên tan biến, bị câu nói này của Mộ Sâm Sâm làm cho hoang mang.

Nàng không nghĩ việc vui chơi một chút là sai nhưng nếu khiến Mộ Sâm Sâm thất vọng như vậy...là sai rồi sao? Châu Dao cảm thấy bối rối, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

"Cô ơi, em..." Châu Dao mím môi, khẽ nói: "Em sai rồi."

"Là cô kỳ vọng quá cao ở em." Mộ Sâm Sâm không nhìn nàng, vẫn cúi đầu soạn giáo án.

"Về lớp đi, cô không phạt em nữa."

"Em..."

"Sao em có thể là em ấy được..."

Câu nói này của Mộ Sâm Sâm rất khẽ nhưng Châu Dao vẫn nghe thấy.

Nàng đứng im rất lâu, nhìn chằm chằm vào lưng Mộ Sâm Sâm như bị thứ gì đó đánh trúng vào tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me