TruyenFull.Me

Bhtt Edit Hoan Dan Chi Sieu Ngot Ngao K Thu

Mộ Sâm Sâm được bạn thân cùng mấy sinh viên đi ngang qua đưa vào phòng y tế.

Bác sĩ nghe mọi người kể lại, lại xem qua tình trạng của Mộ Sâm Sâm, cũng không hiểu lắm. Nhưng trời nóng thế này mà ngất xỉu, bác sĩ đoán có lẽ cô bị say nắng, không sao cả, nghỉ một lát sẽ tỉnh. Bạn thân cảm ơn bác sĩ rối rít, sợ Mộ Sâm Sâm tỉnh dậy sẽ đói bụng liền ra phố mua đồ ăn tối.

Phòng y tế chỉ rộng bằng hai căn phòng nhỏ, bác sĩ ngồi bên ngoài nghe radio, vì hơi lãng tai nên mở to hết cỡ. Còn Mộ Sâm Sâm nằm trên giường trong phòng bên trong, khoảng năm phút sau, cô dần lấy lại ý thức rồi mở mắt.

Bên tai là tiếng bản tin buổi tối đầy tạp âm, trước mắt là trần nhà với chiếc quạt trần...Mộ Sâm Sâm lắc đầu, chống tay ngồi dậy.

"A--" Tỉnh dậy cô mới phát hiện khuỷu tay đau nhói, hình như bị trầy xước, có chút máu. Cô nhăn mặt sờ vào vết thương nhưng cảm giác có gì đó không ổn...Mộ Sâm Sâm từ từ quay đầu, chỉ thấy một cô gái đang ngồi bên giường.

Vẫn là cô gái trông như học sinh cấp ba ngồi bên cạnh con mèo mà dường như không ai nhìn thấy.

Cô gái cười ngượng ngùng.

"Aaaaaaa--" Tiếng hét của Mộ Sâm Sâm đã tự động tắt tiếng, cổ họng khàn đặc.

"Chị...đừng...đừng như thế..." Cô gái kia cũng hoảng hốt, luống cuống tay chân.

"Cô cô cô...cô..." Mộ Sâm Sâm thấy mình sắp ngất lần nữa! Cô theo bản năng trùm chăn kín đầu, người run bần bật.

"Hu hu..." Nghĩ đến thứ mình gặp có lẽ là thứ gì đó không sạch sẽ cô liền sợ... Thế là vừa nức nở vừa lấy điện thoại trong túi, run rẩy gõ một dòng tìm kiếm.

"Sợ ma phải làm sao?"

Mộ Sâm Sâm cảm thấy chỉ có thể cầu cứu dân mạng.

Câu trả lời đầu tiên của dân mạng thế này: Nếu bạn ở nhà một mình, sợ ma, vậy trước khi ngủ hỏi một câu 'Có thể tắt đèn giúp tôi không?'. Nếu đèn tắt, chứng tỏ con ma này khá nghe lời, không cần sợ; N

ếu đèn không tắt, nghĩa là không có ma.

Mộ Sâm Sâm vừa khóc vừa thận trọng thò đầu ra khỏi chăn

Ơ, không thấy cô gái khi nãy nữa. Mặt cô đầy nước mắt, nhìn lên trần nhà, yếu ớt nói: "Có thể tắt quạt giúp tôi không?"

3

2

1

"Cạch!"

Quạt trần dừng lại.

"Hu hu hu..." Mộ Sâm Sâm khóc to hơn. Dù dân mạng nói thế chứng tỏ là ma nghe lời, nhưng sao nghe rợn người vậy...

"Hu hu hu... Cô là người hay là ma vậy..."

Trường Đại học Quảng Tín từ khi nào có chuyện kỳ quái thế này, có đã đành, sao phải là Mộ Sâm Sâm cô gặp phải chứ!!!

Cô muốn khóc, muốn về nhà, không muốn học nữa hu hu hu...

Nhưng xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của cô gái kia, quạt trần đã tắt cộng thêm cô còn trùm chăn, một lúc sau cô bắt đầu thấy nóng. Cô đành khóc lóc bỏ chăn ra, bĩu môi quan sát xung quanh, lại khẽ hỏi.

"Này, cô còn ở đó không?"

"Đây nè."

Trong không khí đột nhiên có người trả lời.

"Hu hu hu hu..."

Sao cô còn ở đây...

Mộ Sâm Sâm lần này thực sự khóc thành tiếng, nước mắt tuôn rơi.

Cô gái có vẻ là ma kia có lẽ bị cô dọa sợ, vài giây sau hiện hình, đứng ngay trước mặt cô, vẻ mặt lo lắng: "Này, chị gái ơi đừng khóc nữa..."

Mộ Sâm Sâm mở mắt đẫm lệ nhìn cô gái, thấy cô gái đang đứng trước mặt, vừa hoảng sợ, vừa buồn... Cô không nhịn được đưa tay chạm vào người cô gái, kết quả là!!!

"Hu hu hu hu xuyên qua rồi...tay tôi vậy mà xuyên qua được người cô luôn..."

"......''

Ma nhỏ ngập ngừng, có chút áy náy.

Hôm nay mới gặp chị gái này, hiếm lắm mới xem chị ấy như nữ thần! Vậy mà vừa gặp đã làm chị ấy khóc rồi...

Ma nhỏ cũng bối rối, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng không chạm được.

"Chị gái đừng sợ... Tuy, tuy em là ma thật--"

"Hu hu hu hu aaaaaaa hu hu hu hu..."

"...Em..." Ma nhỏ càng rối, đành ngồi xổm nhìn cô, cố gắng dịu dàng.

"Chị gái, chị đừng sợ, tuy em là ma...nhưng không có ý làm hại chị..."

"Sao cô lại đi theo tôi hu hu hu..." Mộ Sâm Sâm thấy cô gái ngồi xổm liền ôm mặt khóc nức nở, khóc đến thảm thương.

"Tôi chưa từng làm gì ác, cũng không quen cô, hu hu hu hu cô là ai vậy..."

Trong phim kinh dị, thấy ma chính là oan hồn đòi mạng, quỷ dữ quấn thân gì đó, dù ngoại hình của cô gái này không đáng sợ chút nào...nhưng cô gái đó vẫn là ma mà!!!

"Em thấy chị bị em dọa ngất nên đi theo xem chị có sao không."

Ma nhỏ nhẹ nhàng an ủi, gương mặt đầy hối lỗi. Làm ma bao lâu nay, thành thật mà nói, chưa từng có người sống nào có thể nhìn thấy nàng. Hôm nay khi chạm mắt với Mộ Sâm Sâm, nàng đã thấy kỳ lạ, sau đó lại phát hiện Mộ Sâm Sâm thực sự có thể nhìn thấy mình, nàng càng tò mò hơn! Vừa áy náy vừa tò mò nên nàng mới đi theo Mộ Sâm Sâm...Ai ngờ chị gái này sợ bị dọa, thấy ma dễ thương như nàng mà cũng khóc lóc thảm thiết...

Ôi trời!

Nếu chị gái thấy mấy con ma mặt mũi dữ tợn hơn không biết sẽ sợ tới mức nào!

Mộ Sâm Sâm khóc một hồi, nghe giọng nói của nàng khá thân thiện, dần nguôi ngoai nỗi sợ. Cô lại mở mắt nhìn cô gái, vừa nhìn mặt, ma nhỏ đã nở nụ cười tươi tắn thân thiện.

"Cô..." Mộ Sâm Sâm cố gắng bình tĩnh, nhìn cô gái từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô là ma thật à?"

Ma nhỏ rút kinh nghiệm, không dám trả lời, chỉ dám gật đầu nhẹ.

Mộ Sâm Sâm không khóc nữa.

Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm, đúng lúc ma nhỏ đang phân vân có nên tự giới thiệu không, Mộ Sâm Sâm khẽ hỏi.

"Vậy sao cô không mặc đồ màu trắng hay màu đỏ..."

"Hả?" Ma nhỏ tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng biểu cảm của Mộ Sâm Sâm rất nghiêm túc, câu hỏi này không phải hỏi chơi.

"Cái này...người sống thế nào thì chết đi cũng vậy, hình như em chết đột tử do bệnh tim, lúc đó đang ở trường nên ăn mặc chỉnh tề, không đến nỗi cụt tay cụt chân..."

Chị gái chắc xem phim kinh dị nhiều quá, thấy ma liền nghĩ đến đòi mạng...

Ma nhỏ thầm chê: Sao nữ thần ngốc thế, sao có thể thiếu kiến thức cơ bản đến vậy?

"Ồ, thì ra là vậy..." Mộ Sâm Sâm gật đầu.

Ma nhỏ nhìn cô, không nhịn được cười.

Chị gái xinh đẹp này bị nàng dọa khóc một trận, giờ mắt còn đỏ hoe, nắm chặt chăn như đứa trẻ bị thầy giáo mắng, gật đầu nói 'thì ra là vậy'. Ha ha ha ha, sao chị gái này đáng yêu thế?

Ma nhỏ đột nhiên rất thích cô gái này, muốn làm bạn với cô.

"Vậy--" Mộ Sâm Sâm lại nhìn nàng, vừa định hỏi tiếp thì có người bước vào.

"Mộ Sâm Sâm cậu tỉnh rồi!" Người bước vào chính là bạn thân đi mua đồ ăn về, thấy Mộ Sâm Sâm tỉnh, suýt nữa làm rơi cả đồ ăn.

"Sao tự nhiên ngất xỉu giữa đường thế! Còn hét to nữa, tưởng cậu thấy ma không đó..."

Vị trí bạn thân đứng chính là chỗ ma nhỏ ngồi xổm, cơ thể cô bạn xuyên qua nửa người của ma nhỏ, không hề đụng nhau.

Ồ, cô ấy là ma. Mộ Sâm Sâm thầm nghĩ, vừa định bảo bạn thân đừng giẫm vào chân người ta...

Ma nhỏ khéo léo tránh ra, đứng một bên nhìn hai người.

Ánh mắt Mộ Sâm Sâm liên tục di chuyển giữa bạn thân và ma nhỏ, bạn thân thấy lạ, nhìn sang bên cạnh, rồi vẫy tay trước mặt Mộ Sâm Sâm: "Này, cậu làm gì thế, hoa mắt hả, không thấy rõ tớ đứng ở đâu à?"

"Ờ, không có..." Mộ Sâm Sâm đành thu hồi ánh mắt, nhìn bạn thân.

Ma nhỏ này hiện tại khá thân thiện, nếu người khác không nhìn thấy, vậy cô cũng không tiết lộ sự tồn tại của cô ấy vậy.

Sợ bạn thân tiếp tục hỏi về chuyện ngất xỉu, Mộ Sâm Sâm đành giả vờ đói bụng nhảy xuống giường, xỏ giày, kéo bạn thân về ký túc xá.

"Đi luôn hả, cậu thật sự ổn không?"

"Không sao! Đi nhanh lên Bàng Minh!"

"Vậy lát nữa về đừng có ngất nha, một mình tớ không khiên nổi cậu vào phòng y tế đâu..."

"Biết rồi ~"

Trước khi ra cửa, Mộ Sâm Sâm quay đầu nhìn ma nhỏ. Cô gái vẫn đứng ở góc giường nhìn cô rời đi, dáng vẻ ngoan ngoãn, trên mặt viết rõ chữ 'em cũng muốn đi với chị'. Lúc đó, Mộ Sâm Sâm cũng không hiểu vì sao, có lẽ thấy nàng đáng yêu nên muốn đối xử tốt, nhân lúc Bàng Minh không để ý, cô khẽ vẫy tay.

"Lại đây, đi với tôi!"

"Dạ!"

Ma nhỏ lon ton theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me