TruyenFull.Me

[BHTT] [Edit - Hoàn] Pháp Y Lạnh Lùng Gặp Giám Định Đáng Yêu - Pluto118

Chương 2

Zyy___

Công việc ở Sở Công an không vì một nhân viên giám định mới đến mà giảm bớt. Ngay ngày thứ hai Cố Hiểu Mộng nhậm chức, một vũ án mạng đã xảy ra tại một khu chung cư cũ ở khu Tây thành phố.

Theo thường lệ, trưởng khoa pháp y Lý Ninh Ngọc phải có mặt tại hiện trường.

''Trưởng khoa Lý, lát nữa em lái xe nhé?'' Tiểu Hồ hỏi.

''Ừ.''

Lý Ninh Ngọc vốn không thích ngồi ghế phụ, lần này cũng vậy, cô mở cửa sau như thường lệ. Nhưng ghế sau lại có một bóng hình quen thuộc, là Cố Hiểu Mộng.

''Sao em lên đây? Khoa Giám định hết xe rồi?" Lý Ninh Ngọc không chút vui mừng, trái lại đầy nghiêm nghị. Có lẽ bị thần sắc đó chấn động nên Cố Hiểu Mộng im thin thít.

''À... cái này, trưởng khoa Lý'', Tiểu Hồ vội giải thích, ''Là em cho Hiểu Mộng đi chung xe. Khoa Giám định chỉ cử mình em ấy đi, mà em ấy lại không biết lái xe. Dù gì chúng ta cũng phải đến đó nên đi chung cho tiện. Trưởng khoa Lý, chị xem xe của các đội khác đã đi hết rồi, không lẽ nhìn em ấy đi bộ sang tận khu Tây, hay lần này...''

Thấy sắc mặt Lý Ninh Ngọc hơi hòa hoãn, Cố Hiểu Mộng dè dặt gọi một tiếng ''chị Ngọc.''

Lý Ninh Ngọc không nói gì, chỉ im lặng lên xe.

Tiểu Hồ hiểu ý, khởi động xe.

Suốt đường đi, Lý Ninh Ngọc gần như im lặng, chỉ khi gần đến hiện trường mới thốt lên một câu nhẹ: ''Chỉ một lần này thôi.''

Lúc xuống xe, ánh mắt đầy ẩn ý của Tiểu Hồ khiến Cố Hiểu Mộng có cảm giác như mình bị săn đuổi vậy.

Thi thể được phát hiện trong bụi cây khu chung cư. Lý Ninh Ngọc không nói nhiều, bắt đầu khám nghiệm sơ bộ như thường lệ.

Đội trưởng đội Hình sự cũng coi như là người quen cũ của Lý Ninh Ngọc. Thấy cô tới, anh ta liền tươi cười giơ tay ra chào. Lý Ninh Ngọc thậm chí không liếc mắt nhìn, ''Thi thể khá nguyên vẹn, có vài vết thương ngoài rõ ràng, khả năng cao là nội tạng bị vỡ. Chi tiết phải đợi khám nghiệm tử thi xong.''

Ngô Tiêu ngượng ngùng rút tay về.

Lý Ninh Ngọc chợt hỏi thêm: ''Bên giám định có phát hiện gì không?''

Ngô Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn quay sang hô nhân viên giám định: "Này! Cô kia, qua đây!"

Người bước tới hiển nhiên là Cố Hiểu Mộng, lúc bước tới bên cạnh Lý Ninh Ngọc, trên tóc nàng còn dính đất bẩn khi đi tìm manh mối.

''Cô mới tới đúng không? Có phát hiện gì không?'' Ngô Tiêu hỏi.

''Đội trưởng Ngô, bụi cây ở đây quá rậm, hôm qua lại mưa nên hầu hết dấu vết đã bị rửa trôi. Hiện chỉ tìm được vài dấu giày không hoàn chỉnh, không có giá trị đối chiếu.''

''Nếu không có phát hiện, tôi có thể mang thi thể về được chưa?'' Lý Ninh Ngọc hỏi.

''Vâng, tất nhiên rồi.'' Ngô Tiêu lại nở nụ cười, quay sang Cố Hiểu Mộng: "Cô về luôn đi, dù sao cũng không có thứ gì. Môi trường này không tốt cho con gái, đi chung xe với trưởng khoa Lý cho tiện.''

''Dạ? Em hả? Không tiện đâu ạ!'' Cố Hiểu Mộng giật mình.

Lý Ninh Ngọc im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, giọng bình thản: ''Có gì không tiện? Dù sao lúc đến cũng đi chung xe thì về cũng vậy. Làm ơn tới cùng.''

''Nghe chưa, trưởng khoa Lý nói rồi đấy.'' Ngô Tiêu giả vẻ nghiêm khắc.

Lý Ninh Ngọc không để ý đến họ, tự đi về phía xe cảnh sát đậu gần vạch phân cách. Cố Hiểu Mộng vội theo sau.

Trên xe, không khí im ắng khác thường. Lý Ninh Ngọc cầm lái, Cố Hiểu Mộng ngồi ghế phụ. Vốn là người ưa náo nhiệt, sự yên lặng này khiến nàng bồn chồn.

''Ngô Tiêu không phải người khó tính, em đừng sợ anh ta.'' Lý Ninh Ngọc đột ngột phá vỡ im lặng.

Cố Hiểu Mộng tròn mắt ngạc nhiên, gật đầu lia lịa. Trong xem lại chìm vào yên lặng.

''Chị Ngọc, em có thể hỏi chút chuyện riêng được không?'' Cố Hiểu Mộng lại mở lời.

"Hỏi đi."

"Chị có thể cho em phương thức liên hệ..."

"Điện thoại của tôi ở bên trái em, mật khẩu 0603, tự thêm đi.'' Lý Ninh Ngọc vẫn tập trung nhìn đường, không ngoảnh lại.

''Dạ."

Cố Hiểu Mộng lấy điện thoại của Lý Ninh Ngọc, ấn vài cái bỗng thắc mắc: "Chị Ngọc, sao chị không dùng ốp lưng vậy?''

Cuối cùng Lý Ninh Ngọc cũng nhìn Cố Hiểu Mộng một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi: "Với tôi điện thoại chỉ là công cụ, ốp lưng là thứ không cần thiết."

"À... Thế em tặng chị Ngọc một cái nhé! Coi như tiền xăng hôm nay chị chở em."

Lý Ninh Ngọc khẽ mỉm cười: "Tùy em."

"Quyết định vậy nha! Em sẽ tặng chị một cái màu xanh...không, màu đỏ cũng đẹp...hay là loại có hình nhân vật anime..."

Cố Hiểu Mộng say sưa lên kế hoạch chọn ốp lưng, trong khi Lý Ninh Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, khóe miệng bất giác nhếch lên. Bên ngoài cửa kính, nắng vàng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me