TruyenFull.Me

BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku

CHƯƠNG 65 [Ngoại truyện]

luoilelet

Ngoại truyện: Công chúa (Phần bốn)


Thế nhưng Tạ Nhu Viễn đợi mãi cũng chẳng thấy nàng trở về. Trái lại, vì cả hai ở riêng nên mối quan hệ ngày một xa cách. Thêm vào đó, do Tạ Nhu Viễn vẫn còn hờn giận, mọi người chẳng ai dám lại gần Tạ Lam, những kẻ trước kia từng ca ngợi, xu nịnh Tạ Lam cũng dần dần rời xa.

Tạ Lam chuyển đến cung điện tên là Khánh Xuân Điện. Đây là một điện nhỏ, cung nhân không nhiều , người quản sự là một vị Từ nội thị được điều từ bên cạnh Hoàng hậu sang, ngoài ra còn có vài cung nhân khác hầu hạ. Nhưng vì không được sủng ái nên cung nhân đối đãi với nàng chỉ là cố gắng hết sức chứ chẳng thể nói tới trung thành, yêu mến gì.

Người thân thiết với nàng nhất là một cung nữ hai mươi tuổi tên Nguyên Sương.

Nguyên Sương không hay nói, là một người cực kỳ điềm tĩnh. Tạ Lam cũng chẳng phải người hoạt ngôn, nhưng mọi sinh hoạt thường ngày của nàng đều được Nguyên Sương chăm sóc rất chu đáo. Có lẽ vì không có mẫu thân nên nàng đã dành cho cung nữ này thêm vài phần dựa dẫm.

Những ngày ở Khánh Xuân Điện khác hẳn khi ở Hưng Lạc Điện. Không còn sự ồn ào của Tạ Nhu Viễn, ban đầu nàng không quen, nhưng dần dần lại cảm thấy yên lòng. Nếu hoàng cung là một chiếc lồng giam thì nơi đây lại là chốn bình yên của nàng.

Nàng chưa bao giờ chủ động tìm Tạ Nhu Viễn. Ngay cả khi ở thư phòng, trong những tình huống không thể không gặp mặt, nàng cũng tránh né hết mức có thể. Tạ Nhu Viễn ban đầu chẳng để tâm, thái độ lạnh nhạt, song dần dà sinh lòng tức giận với nàng. Thỉnh thoảng khi giáo tập đặt câu hỏi, Tạ Nhu Viễn lại cố tình nói chen vào: "Thưa tiên sinh, câu này chúng con đều không trả lời được, hay là hỏi Thập Tam Công chúa xem sao."

Giáo tập nào dám trái ý vị công chúa được sủng ái này nên luôn đồng ý. Nàng đành phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng để tránh khi lỡ lời lại bị Tạ Nhu Viễn buông lời chế giễu: "Sao Thập Tam Công chúa cũng không trả lời được vậy? Thưa tiên sinh, xem ra câu hỏi này của tiên sinh khó thật đấy."

Mọi người đều nhận ra không khí căng thẳng giữa hai người họ nên phần lớn đều tránh xa. Những ngày tháng ấy khiến lòng nàng trĩu nặng ưu phiền và bất mãn. Từ đó, nàng càng lảng tránh Tạ Nhu Viễn, thường trốn biệt trong Khánh Xuân Điện mới có được chút yên bình hiếm hoi.

Một buổi chiều nọ, tiên sinh không khỏe, chỉ vội vàng giảng vài câu rồi cho tan học sớm. Nàng thở phào nhẹ nhõm, thu dọn sách vở định đi thì Tạ Nhu Viễn lại cố tình gọi giật lại.

Tạ Nhu Viễn rõ ràng vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt nhìn nàng, giọng đầy mỉa mai: "Khánh Xuân Điện nhỏ như vậy mà ngươi ở cũng quen nhỉ. À, ta quên mất, ngươi vốn là kẻ độc lai độc vãng, chắc là sống vui vẻ lắm, vui đến nỗi quên cả việc phải xin lỗi ta."

Nàng ngước nhìn Tạ Nhu Viễn, không tranh cãi: "Khánh Xuân Điện rất tốt, ta ở rất quen."

Tạ Nhu Viễn tức tối: "Ngươi! Ngươi còn định giận đến bao giờ? Ta chưa trách ngươi thì thôi, cớ sao ngươi lại nhỏ nhen đến thế, không chịu quay về. Chẳng lẽ sau này còn định ra trước mặt mẹ mách tội ta bắt nạt ngươi chắc?"

Nàng vẫn giữ vẻ bình thản, giải thích: "Ta chưa bao giờ nói xấu ngươi với Hoàng hậu, cũng tuyệt đối không làm chuyện đó. Ta đã nói rồi, ta ở Khánh Xuân Điện rất tốt." Ngừng một chốc, rồi tiếp: "Không cần lúc nào cũng phải để ý đến hỉ nộ của ngươi, ta cũng cảm thấy rất thoải mái."

Đây chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Nàng vốn chẳng phải người dễ nổi nóng, nhưng hành động của Tạ Nhu Viễn thực sự đã làm tổn thương nàng, khiến nàng bất chấp thân phận mà bật ra những câu ấy với vị thiên chi kiêu tử [1] trước mặt này.

[1] Thành ngữ chỉ người được ưu ái hơn người khác từ khi sinh ra

Tạ Nhu Viễn bị nàng chọc cho tức điên, bao nhiêu ý định làm hòa trước đó đều quên sạch sành sanh, trỏ tay vào mặt nàng quát mắng: "Ngươi đúng là đồ vô lương tâm! Ta không thèm quan tâm đến ngươi nữa!"

Nói xong, Tạ Nhu Viễn quay phắt người đi, trên đường đi còn đưa tay lau mặt, dường như đã khóc vì tức giận. Tạ Lam đứng lặng tại chỗ, trái tim trống rỗng. Thật ra nàng không cần phải gây sự với Tạ Nhu Viễn đến mức này, nhưng dù sao nàng cũng mới mười hai tuổi, dẫu nhẫn nhịn đến đâu thì cũng có lúc bộc phát sự bồng bột của thiếu niên.

Nàng khẽ thở dài, rồi trở về Khánh Xuân Điện trong ánh mắt tò mò của mọi người.

Nhưng Nguyên Sương, người đáng lẽ phải ở trong điện chờ hầu, lại không có ở đó. Nàng thoáng chút nghi hoặc, hỏi các cung nhân về tung tích của Nguyên Sương nhưng ai cũng nói không biết. Nàng đành một mình quay về điện, song khi trở lại tẩm cung của mình thì nghe thấy những âm thanh lạ thường.

Nàng ngờ vực lần theo tiếng động. Trong một gian phòng kín đáo ở tẩm cung, nàng nghe thấy tiếng thở dốc của một người nữ tử. Đó là thứ âm thanh nàng chưa từng nghe qua, nghe như thể người đó đang bị tổn thương, thế nhưng tiếng nói cất lên lại không phải là sự đau đớn vì hoạn nạn, mà ngược lại còn chan chứa niềm hoan lạc.

Nàng theo bản năng rón rén bước chân. Dù lúc đó nàng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một giọng nói trong lòng mách bảo rằng chuyện ở nơi kín đáo này không thể để ai biết được.

Qua một khe cửa hẹp, nàng ghé mắt nhìn vào. Phía sau tấm màn che, hai bóng người trần trụi quấn quýt lấy nhau, nhấp nhô liên tục. Cánh tay họ miết qua lại trên sống lưng đối phương, tiếng thở dốc nặng trĩu từ đó vọng ra, lọt thẳng vào tai nàng.

Nàng ngây người nhìn một lúc lâu, rồi bất giác đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nhỏ. Tiếng "két" và tiếng đồ vật rơi loảng xoảng loang khắp phòng. Hai người kia hốt hoảng nhặt vội quần áo vương vãi trên đất, vừa thấy nàng thì vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin: "Công chúa tha mạng, Công chúa tha mạng!"

Đó là Vương nội thị và Nguyên Sương.

Nàng sững sờ nhìn hai người họ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ vẻ mặt kinh hoàng của họ, nàng nhận thấy đây chắc chắn không phải là chuyện có thể để người khác biết. Nếu truyền ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nàng sẽ mất Nguyên Sương.

Trong đầu nàng chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ này. Người nữ tử vốn điềm tĩnh ấy, giờ đây tóc tai rối bù, làn da trắng ngần ửng lên một màu hồng nhàn nhạt, khiến đầu óc nàng trống rỗng, cõi lòng dâng lên một cảm giác căng thẳng lạ lùng. Nàng buộc phải quay đi, dường như chỉ cần nhìn thêm một chút nữa, cả thân nàng sẽ nóng bừng lên.

Nàng cố nén cơn khô khốc trong cổ họng, nói với tên nội thị: "Ngươi ra ngoài đi." Ngừng một lát, rồi tiếp: "Mặc đồ vào đã."

Tên nội thị sợ hãi khấu đầu lạy nàng, rồi bò ra sau tấm bình phong. Sau khi lẹ làng mặc xong quần áo, hắn lại khúm núm cúi người hành lễ với nàng: "Công chúa..."

Giọng nàng lạnh đi vài phần: "Ra ngoài!"

Tên nội thị không dám nói thêm lời nào, hoảng hốt chạy đi. Nàng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Nguyên Sương. Nguyên Sương run lẩy bẩy, không dám nhìn nàng, chỉ khe khẽ nức nở: "Công chúa... nô tỳ sai rồi... xin Công chúa tha mạng."

Nàng dừng lại, tấm lưng trần của nữ tử trước mắt lồ lộ những đốt xương rõ nét. Nàng chợt thấy mặt mình nóng ran, cảm giác xót xa và hoang mang đan xen. Do dự một lúc rồi nàng ngồi xổm xuống trước mặt Nguyên Sương, giật lấy bộ quần áo từ tay cô ta, nhẹ nhàng khoác lên người cô ta.

Nguyên Sương vẫn không dám động đậy, trước ngực trống trơn song cũng không dám đưa tay che lại.

Tạ Lam cúi đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ngươi... mặc quần áo vào đi."

Nguyên Sương đâm ra ngơ ngác, không động đậy. Tạ Lam quay đi, như thể hành động này là một sự bất kính lớn, rồi quay đầu nói: "Ta không nhìn ngươi đâu... ngươi mặc vào trước đi."

Lúc này Nguyên Sương mới dám ngửng đầu. Hai hàng lệ vương trên má khiến người nữ tử vốn điềm tĩnh trông thật đáng thương và tủi hổ. Cô ta nén nước mắt, nhanh nhẹn mặc xiêm y, rồi đưa tay vuốt lại tóc rối, sau đó quỳ xuống trước mặt Tạ Lam lần nữa.

"Xong chưa?" Tạ Lam hỏi.

Nguyên Sương đáp: "Xong rồi ạ."

Tạ Lam trầm mặc một lúc, cảm giác nóng ran bên tai dần tan đi. Lúc này nàng mới quay lại nhìn. Người kia vẫn cúi đầu, vẻ hoảng hốt. Nàng rũ mắt nhìn, lòng có chút không nỡ, rồi đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, xong mới hỏi: "Các ngươi... lúc nãy đang làm gì vậy?"

Tại sao lại không mặc quần áo, nàng vốn định hỏi như vậy, nhưng thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Nguyên Sương, nghĩ rằng lời nói đó không phù hợp nên đã không hỏi nữa.

Nguyên Sương im lặng, một lúc lâu sau mới lí nhí: "...Nô tỳ có tội, xin Công chúa trừng phạt."

Tạ Lam cụp mi, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: "Ta không phạt ngươi, ngươi nói cho ta biết, các ngươi đang làm gì, tại sao lại sợ ta phạt." Ngừng một lát, rồi tiếp: "Nhìn ta, không được nói dối."

Nguyên Sương vẫn còn sợ hãi, lưỡng lự hồi lâu rồi cũng ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Thấy Tạ Lam không có vẻ gì là tức giận, cô ta mới thoáng yên tâm, có điều ngượng ngùng không dám mở lời kể rõ những chuyện như vậy cho một đứa trẻ, ánh mắt lảng đi, mặt đỏ bừng.

Tạ Lam thở nhẹ, hỏi lại lần nữa: "Ta đã hứa không phạt ngươi rồi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết các ngươi đang làm gì."

Nguyên Sương nhắm tịt mắt, như thể đã chấp nhận số phận, nhọc nhằn mở lời: "Nô tỳ và hắn... đang làm chuyện mà nam nữ trên thế gian vẫn thường làm."

Tạ Lam không hiểu: "Thế nào là chuyện mà nam nữ trên thế gian vẫn thường làm?"

Đôi tay Nguyên Sương run run, cô ta mở mắt, bình tĩnh nhìn Tạ Lam: "Nếu một nam một nữ có tình ý với nhau, họ sẽ muốn làm chuyện đó... gọi là giao hợp. Vợ chồng mới cưới, tình nhân sau khi giao hợp, nữ tử sẽ mang thai và sinh con nối dõi."

Tạ Lam nghe vậy, cúi xuống nhìn bụng Nguyên Sương, nghi hoặc hỏi: "Ngươi sẽ có con của hắn sao?"

Nguyên Sương nghệt mặt, rồi bật cười, nhưng nhận ra lúc này không nên cười, cô ta vội nghiêm mặt lại, cúi đầu lạy Tạ Lam, lắc đầu: "Hắn không có thứ đó, nô tỳ đương nhiên cũng không thể mang thai con của hắn, hắn chỉ dùng tay..."

Nói đến đây, Nguyên Sương lại dừng lại, chuyện này không nên nói quá nhiều.

"Ồ..." Tạ Lam nghe không hiểu lắm, suy tư xong thì hỏi: "Ngươi có tình ý với hắn?"

Nguyên Sương cứng mặt, nhíu mày suy nghĩ, qua nửa buổi thì trả lời: "...Không hẳn là có tình cảm, chỉ là thâm cung thăm thẳm, tâm nô tỳ không nơi nương tựa nên mới làm ra chuyện này. Công chúa, hậu cung có hàng ngàn nữ tử, đa phần đều thân bất do kỷ, đến hai lăm tuổi được thả ra ngoài thì đã xuân sắc phai tàn. Nô tỳ biết thân thuộc về đế vương không nên làm chuyện ô uế cung nghiêm. Kính xin Công chúa khai ân, tha cho nô tỳ một mạng."

Cô ta lại lần nữa dập đầu thật sâu, hoảng hốt và bất an tột độ. Câu nói "tâm không nơi nương tựa" đã chạm đến nỗi đau thầm kín của Tạ Lam, khiến nàng không khỏi động lòng trắc ẩn. Cái gọi là thâm cung này, nào chỉ giam cầm một mình cung nữ Nguyên Sương?

Tạ Lam im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Chuyện của các ngươi, ta không hiểu lắm, nhưng sự chăm sóc của ngươi dành cho ta, ta đều thấy cả. Ta sẽ không trừng phạt ngươi, chỉ là nghe ngươi nói, ô uế cung nghiêm là tội lớn, hắn không thể ở lại Khánh Xuân Điện được nữa. Sau này, ngươi chỉ ở bên cạnh ta thôi, được chứ?"

Nếu Nguyên Sương có thể xem tên nội thị kia như một niềm an ủi, thì liệu mình có thể trở thành chỗ dựa cho nữ tử này không? Có lẽ cảnh ngộ bị giam cầm trong thâm cung đã khiến nàng nảy sinh đồng cảm. Nàng theo bản năng muốn giữ người này lại, cho rằng có lẽ vì hoàn cảnh tương đồng mà người kia sẽ đối xử thật lòng với mình, không như Tạ Nhu Viễn, không như Hoàng hậu, mà là một sự chân thành thực sự.

Nàng không nói những suy nghĩ ấy cho người trước mặt biết, chỉ trong tiếng lạy tạ đầy cảm kích của Nguyên Sương mà đỡ cô ta dậy. Nàng nghĩ, có lẽ trong cung này, đã có một người có thể hiểu được mình.

Sau đó, nàng đến cầu kiến Hoàng hậu, xin điều Vương nội thị đi nơi khác, không nói rõ nguyên do, chỉ bảo hắn chăm sóc không chu đáo, mình không muốn gặp lại hắn nữa.

Hoàng hậu không nói nhiều, chỉ ân cần hỏi thăm nàng mọi việc trong Khánh Xuân Điện có ổn không. Nàng cúi đầu khẽ cười: "Rất tốt, có người chăm sóc con."

Hoàng hậu thoáng giật mình, đó là lần đầu tiên bà thấy được nụ cười chân thành trên gương mặt đứa trẻ vốn luôn mang nhiều tâm sự này.

Từ đó về sau, nàng vô cùng thân thiết với Nguyên Sương, và Nguyên Sương cũng hết lòng quan tâm nàng. Nàng không có mẫu thân, chưa từng nếm trải những ngày tháng được ở bên mẫu thân. Rời xa Tạ Nhu Viễn, ban đêm luôn cô quạnh. Nàng thường để Nguyên Sương ngồi bên giường, nhìn mình chìm vào giấc ngủ, hoặc để Nguyên Sương đọc cho mình nghe những bài thơ văn đã học ban ngày.

Dù Nguyên Sương không biết nhiều chữ, nhưng việc dạy Nguyên Sương học chữ cũng trở thành niềm vui ngắn ngủi của nàng. Nguyên Sương là tỷ tỷ, là mẫu thân, là bằng hữu của nàng. Mà nàng có thể là nơi nương tựa cho Nguyên Sương.

Điều ấy khiến nàng cảm thấy mãn nguyện và vui sướng, cũng có được sự bình yên và khuây khỏa.

Nhưng những tháng ngày như vậy cũng không kéo dài được bao lâu. Trên thiên hạ này, chẳng có tường nào mà không lọt gió, huống hồ Tạ Nhu Viễn vẫn luôn cắn riết nàng không tha.

Vào một ngày trời hơi se lạnh, nàng ngỡ ngàng nhìn Tạ Nhu Viễn dẫn theo cung nhân, áp giải Nguyên Sương ra sân trước điện, định đuổi cô ta ra khỏi cung. Tạ Nhu Viễn nhìn Tạ Lam và nói: "Thập Tam Nương, ngươi còn nói mình ở Khánh Xuân Điện rất tốt sao? Cung nhân này làm ra chuyện như vậy mà ngươi lại không hề hay biết, ngươi có xứng đáng với cha, với mẹ không?"

Nàng cảm thấy toàn thân lạnh toát, theo bản năng muốn xông lên giành lại Nguyên Sương, thế nhưng đúng lúc đó, nàng lại trông thấy nơi mắt Nguyên Sương một vẻ căm hận sắc như dao. Người đó cất giọng ai oán: "Công chúa muốn phạt nô tỳ thì cứ phạt thẳng tay, cớ sao lại phải giày vò nô tỳ như vậy?"

Nàng chết lặng tại chỗ, hai chân như bị đổ chì, không cách nào tiến lên. Tạ Nhu Viễn liền ra lệnh cho cung nhân bên cạnh tát vào mặt Nguyên Sương.

Máu tươi nhuộm đỏ môi Nguyên Sương, trông như một con quỷ dữ. Tạ Lam không khỏi rùng mình, chẳng rõ là sợ hãi hay căm hận. Nàng tức thì xông lên đẩy đám cung nhân ra, quỳ xuống trước mặt Nguyên Sương, hoảng hốt vô cùng: "Ta không có, ta không nói cho ai biết cả."

Nguyên Sương nhếch mép cười khẩy, buông giọng lạnh lùng và oán hận, nơi khóe mắt lệ hòa cùng máu, thảm thương khôn xiết: "Công chúa có biết những ngày qua, nô tỳ ở bên cạnh người bất an đến nhường nào không? Sự bức bách của người chính là lưỡi dao kề cổ nô tỳ. Người xin Hoàng hậu xử phạt Vương nội thị nhưng lại cố tình giữ nô tỳ lại, là để hành hạ nô tỳ, để cho nô tỳ biết rằng chỉ có ở bên cạnh người mới có thể sống sót phải không?"

Nàng không làm thế, nàng không làm chuyện đó. Nàng cứ ngỡ Nguyên Sương sẽ hiểu, nàng chỉ muốn trở thành chỗ dựa cho nữ tử này, tại sao lại không tin nàng?

Tạ Nhu Viễn tức giận quát: "Hỗn xược! Tự mình làm sai còn dám đổ lỗi cho Công chúa. Ta chắc chắn sẽ xin ý chỉ của Hoàng hậu, đem cả tên gian phu của ngươi ra chém đầu!"

Tạ Lam kinh hãi quay lại, ra sức lắc đầu: "Đừng... đừng mà, Tạ Nhu Viễn..."

Tạ Nhu Viễn hừ một tiếng, bước lên kéo Tạ Lam dậy, phủi bụi trên người nàng rồi phẫn nộ nói: "Ta đã nói là ngươi không thể rời xa ta mà. Bọn cung nhân này chẳng chút phép tắc nào, dám cả gan trèo lên đầu hoàng thất. Ngươi đừng bị ả ta lừa, ả ta có thể làm chuyện đó một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai. Nếu không phải ta tra hỏi mới biết được chân tướng, đợi đến lúc chuyện vỡ lở, ngươi có biết mình sẽ bị chỉ trích thế nào không?"

Tạ Lam giật tay ra, nắm chặt tay, cố gắng nén cơn giận trong lòng: "Nếu ngươi không cố tình điều tra thì ai mà biết được? Ta đang sống yên ổn trong Khánh Xuân Điện, ngươi nhất quyết phải khuấy đảo hết mọi bình yên của ta mới vui lòng sao?"

Tạ Nhu Viễn tức đỏ mặt, giậm chân một cái, trỏ vào Nguyên Sương rồi nói với Tạ Lam: "Ngươi! Sao ngươi lại có thể như vậy? Ta trước giờ đều vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, tại sao cứ luôn trách ta? Một người như ả ta, ngươi tốt với ả ta thì được bao nhiêu hồi đáp? Bây giờ coi như ngươi cứu được ả ta, ả ta có biết ơn ngươi không?"

Tạ Lam không đáp, chỉ mím chặt môi, sợ mình không kìm được lại cãi nhau với Tạ Nhu Viễn.

Tạ Nhu Viễn thấy nàng không thông, nhếch mép cười khẩy: "Phải, ngươi giấu giỏi lắm, nhưng nếu không phải ả ta cứ đi hỏi thăm tin tức của tên Vương nội thị kia thì ta làm sao biết được? Cả cung này đều ầm ầm ì xèo cả lên, chỉ có mình ngươi ngây ngô chả biết gì, bị người ta bịt kín như bưng. Ta phạt ả ta thì có gì sai? Trái lại là ngươi, vờ mắt điếc tai ngơ, đến lúc cha trách tội, xem ai bảo vệ được ngươi!"

Đầu óc nàng bỗng chợt trống không, tai ù đi. Nàng cứng đờ quay sang nhìn Nguyên Sương, giọng run run, không thể tin nổi: "...Ngươi nói ngươi không có tình ý với hắn, là lừa ta sao? Thật ra... ngươi trách ta vì hắn, phải không?"

Nguyên Sương im thin thít, máu tươi bên mép nhỏ giọt xuống phiến gạch xanh, trông thật đáng sợ.

Nàng cảm giác như có một nhát dao cắm phập vào tim. Nàng cứ ngỡ lòng tốt của mình không phải là thứ đối phương muốn, nàng tự thấy sự gần gũi của mình chỉ là một trò cười.

Nàng không nói thêm gì nữa, mặc cho Tạ Nhu Viễn sai người đưa Nguyên Sương đến điện của Hoàng hậu để chịu phạt. Nàng không muốn biết kết quả ra sao. Lòng tốt và sự kỳ vọng mà nàng tự cho là đúng, ngay khoảnh khắc đó, nát bươm thành tro bụi.

Tạ Nhu Viễn đứng bên cạnh nàng, nhíu mày bảo: "Chỉ là một cung nhân thôi, có đáng để buồn như vậy không? Bọn họ giỏi nhất là nịnh bợ, ngươi tốt với họ một chút là họ được đằng chân lân đằng đầu, quay lại khống chế ngươi. Ngươi đường đường là Công chúa, phải nhớ kỹ thân phận của mình, dù có thích ai cũng không được đối xử quá tốt với họ. Mẹ nói rồi, thân là người hoàng thất, mọi thứ mình yêu thích đều sẽ trở thành điểm yếu. Thập Tam Nương, tốt nhất ngươi đừng để người khác biết ngươi thích họ, nếu không họ sẽ quay lại dùng chính tình cảm của ngươi để tấn công ngươi."

Nàng ngây người lắng nghe những lời thao thao bất tuyệt của Tạ Nhu Viễn, chợt nhận ra bấy lâu nay mình chẳng khác nào kẻ ngốc. Rõ ràng đã cẩn trọng đến vậy mà cuối cùng vẫn không tránh khỏi trót trao đi chân thành. Giữa tiếng gió hiu hắt khắp điện, ánh mắt nàng dần trở nên đen kịt, sâu không thấy đáy, rồi nhẹ nhàng cất lời: "Có lẽ... ngươi nói đúng."

Tạ Nhu Viễn hừ một tiếng, đắc ý nói: "Ta đương nhiên nói đúng rồi."

Nàng chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn người bên cạnh, ngữ điệu điềm tĩnh mà không nhen nhóm chút hỉ nộ ái ố nào: "Nhưng ngươi không nên đối xử với ta như vậy."

Tạ Nhu Viễn sững sờ, chưa kịp trả lời, Tạ Lam đã quay người bước vào trong điện. Tạ Nhu Viễn vội vàng gọi theo: "Ngươi quay lại! Lời đó của ngươi có ý gì, cái gì mà ta không nên đối xử với ngươi như vậy!"

Nhưng Tạ Lam không trả lời, dưới hiên chỉ còn lại tiếng gió, cuốn đi tất cả những hy vọng và sự yếu đuối của nàng.



---

Tác giả: Công chúa là hệ thuần "lé" ~~


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me