Bhtt Edit Hoan Su Muoi Cua Ta Sao Co The La Nu Phu Doc Ac
Xà yêu mặt lộ vẻ khó xử: "Ngươi ra ngoài rồi, có thể không giết ta không?" Từ Thanh Tư: "Ngươi yên tâm." Xà yêu thấy nàng đồng ý dễ dàng quá, lại nghi ngờ. Mẫu thân từng nói nhân loại xảo trá, thích nói dối nhất. Nhưng không còn cách khác. Nếu mẫu thân không đưa nó về, nó thực sự sẽ kẹt trong mộng cảnh này mãi mãi. Từ Thanh Tư thả xà yêu xuống. Nó tự cuộn thành núi nhỏ, bắt đầu xoay vòng. —— Lan Chúc vẫn chém đứt một khúc đuôi Xà Mẫu. Xà Mẫu lần nữa hóa thành hình người, lần này què một chân. Uy áp của nó không còn hiệu quả. Càng biến to, đối phương càng dễ chém trúng, đành hóa người đối chiến. Chưa qua hai chiêu, nó đột nhiên ôm đầu gào thét lăn lộn. Da thịt nữ tử bắt đầu rách toác, một con rắn giống hệt Xà Mẫu nhưng nhỏ hơn chui ra, xé nát thân xác kia. Đó chỉ là tấm da người, nổ tung như vải rách, không một giọt máu. Lan Chúc thừa cơ chém vào thất thốn. Xà Mẫu không kịp phòng bị, đầu lìa khỏi cổ. Hai phần vẫn giãy giụa. Phần đầu gào thét "đồ phản bội", phần đuôi dường như không chịu kiểm soát, bò đi xa. Mắt Lan Chúc trở nên thanh tỉnh. Con xà yêu trong tay lập tức hiện nguyên hình - một con rắn đen cỡ cánh tay. Nàng ghê tởm chém chết nó. Lan Chúc bước tới trước đầu Xà Mẫu. Cái đầu mất lý trí, sinh mệnh đang tắt dần, không ngừng nguyền rủa đứa con phản bội. Nàng đưa tay nâng nó lên, khói đen bốc lên. Trên trán đầu rắn, những tia sáng xanh lục bắt đầu tỏa ra. Ánh sáng từ mờ đến rực rỡ, rồi từ từ tắt ngấm. Đầu rắn teo thành bộ xương khô. Lan Chúc lấy túi độc, ghê tởm vứt đi, vươn người cảm nhận linh khí tràn đầy đan điền, thân thể nhẹ nhàng, mọi vết thương lành hẳn, tu vi tăng lên hai tiểu cảnh giới. Khi tu vi tăng, thính lực và thị lực trở nên siêu phàm, thần thức mở rộng. Nàng lắng nghe động tĩnh xung quanh, nhanh chóng phát hiện khí tức quen thuộc đang tiến lại gần. Đợi một lát, Từ Thanh Tư xuất hiện, phía sau còn có một con rắn vằn nâu. "Tiểu... tiểu sư muội." Từ Thanh Tư thở hổn hển, "Ngươi không... không sao chứ?" Vừa tỉnh dậy trong phòng Xà Mẫu, xung quanh toàn hài cốt người lớn trẻ nhỏ, từ quần áo vứt góc có thể thấy cả nam lẫn nữ. Xà Mẫu tàn ác vô đạo, vì tư lợi mà giết bao người. Không biết tiểu sư muội có địch nổi không. Trong hang không khí loãng, chạy vài bước đã mệt lả. Lan Chúc quay người, Từ Thanh Tư lập tức thấy vạt áo bị xé, quần áo và khóe miệng dính máu, suýt ngất xỉu. Lan Chúc nhanh tay đỡ lấy, âm thầm dùng thần thức kiểm tra, may mắn không có tổn thương. Từ Thanh Tư tỉnh táo lại: "Sao ngươi bị thương nặng thế? Xà Mẫu đâu?" Lan Chúc: "Chết rồi, bị phản bội mà chết." Nghe vậy, Từ Thanh Tư hiểu ngay là do tiểu xà yêu. Lan Chúc nhìn con rắn vằn nâu run rẩy phía sau, định rút kiếm chém, bị Từ Thanh Tư ngăn lại. Từ Thanh Tư khẽ nói vào tai: "Chắc chính nó phản bội Xà Mẫu. Không thể giết, chúng ta còn cần nó dẫn đường ra." Lan Chúc cảm thấy tai ngứa ngáy, khẽ co người lại. Xà nâu vằn run rẩy trước uy áp của nàng: "Đừng giết ta, ta có thể dùng bảo vật để đổi." Bảo vật? Hai người theo xà yêu đến kho báu của Xà Mẫu, giống hệt trong mộng Từ Thanh Tư. Đây đều là bảo vật Xà Mẫu cướp được hoặc đổi chác. Trước đây Từ Thanh Tư có lẽ còn ngại ngần, giờ thì không lấy cũng uổng, Xà Mẫu đã chết rồi. Nàng thu hết vào túi càn khôn, treo lủng lẳng bên hông, sau đó con rắn nâu dẫn họ ra ngoài. Xuyên qua tầng tầng đường hầm, leo lên mặt đất, Từ Thanh Tư cuối cùng cũng không còn cảm giác ngạt thở. Dĩ Khanh cảm nhận chấn động: "Lại động đất?" Ngay sau đó, từ hố sâu ló ra hai cái đầu đen nhẻm. Nàng giật mình bật lui. Na Hâm Hâm chậm chạp hơn, thấy người quen liền reo lên: "A! Đại sư tỷ tiểu sư muội về rồi... ủa còn có con rắn nữa." Dĩ Khanh chạy lại: "Các ngươi không sao chứ? Sao lâu thế?" Từ Thanh Tư nhìn ra ngoài, ánh sáng chói chang khiến nàng nheo mắt: "Chúng ta xuống bao lâu?" Dĩ Khanh: "Khoảng một canh giờ." Dưới ánh mặt trời, Từ Thanh Tư mới thấy Lan Chúc mặt mũi đầy bụi đất, quần áo dính máu, vạt áo rách tả tơi, vô cùng thảm hại. Trong lòng dâng lên hối hận - tiểu sư muội ở ngoài chiến đấu, còn mình lại ngủ say như chết. Nàng vội bảo Dĩ Khanh lấy đan dược trộm từ tam trưởng lão cho Lan Chúc uống. Thuật lại sơ lược chuyện dưới hang, Dĩ Khanh nghe xong há hốc mồm. Không ngờ dưới đó lại có đại xà yêu. Na Hâm Hâm chọt chọt đầu xà nâu: "Ngươi có độc không?" Rắn nâu lắc đầu, khiến nàng lại thất vọng. Từ Thanh Tư đưa Anh Anh thảo cho Na Hâm Hâm, lập tức khiến nàng vui vẻ trở lại. Lục trong túi càn khôn tìm được bộ quần áo, Từ Thanh Tư đưa cho Lan Chúc thay. Từ Thanh Tư: "Người thế nào rồi?" Lan Chúc: "Ổn." Nàng kiểm tra lại cơ thể tiểu sư muội, không có vết thương ngoài, không biết đan dược của lão già tam trưởng lão có hiệu quả không. "Có thấy khó chịu chỗ nào không?" Lan Chúc: "Muội không có bị thương, đó không phải máu của muội. Xà Mẫu bị thân nhân tập kích, muội không cùng nó đánh nhau quá nhiều." Từ Thanh Tư nghi ngờ nhìn nàng, tạm tin lời nói: "Nơi này không thể ở lại, chúng ta phải nhanh đến trấn đông người." Mọi người không nghi ngờ gì, duy chỉ Dĩ Khanh hơi buồn bã vì mất Tiểu Trúc. Vừa ra khỏi hang, nàng bỗng thấy bóng xanh quen thuộc. Vạch cỏ ra thấy Tiểu Trúc vì lạnh quá cuộn tròn, đôi mắt đỏ như hạt đậu ngước nhìn. Dĩ Khanh vui mừng khôn xiết, vội nhặt lên xót xa: "Tiểu Trúc tội nghiệp, đông cứng cả rồi." Na Hâm Hâm lập tức áp sát: "Nhị sư tỷ, rắn xanh của tỷ còn sống nè." Dĩ Khanh: "..." Na Hâm Hâm cười toe toét: "Chia cho tỷ một cọng Anh Anh thảo." Dĩ Khanh mặt không biểu cảm nhận lấy. Nàng bỏ rắn vào trong lớp áo, dùng thân nhiệt sưởi ấm nó. Tiếp tục lên đường, rắn nâu chỉ đường: phía nam bảy mươi dặm có thôn, phía tây năm mươi dặm có trấn. Từ Thanh Tư lập tức chọn hướng tây. Trấn đông người, may ra có thể nghe được tin tức bên ngoài. Tuyết không ngừng rơi lại còn thêm mưa, sương mù dày đặc, mọi người đều vận linh lực hộ thể. Cuối cùng cũng đến thị trấn trước khi trời tối. Đúng giờ cơm tối, khói bếp từ các ống khói nhà dân nghi ngút. Vì mưa tuyết, đường phố vắng tanh. Họ tìm một quán trọ tạm trú. Tầng một quán trọ đông đúc thực khách. Thấy họ, tiểu nhị vội vàng chạy ra đón. Tiểu nhị: "Mấy vị khách quý dùng cơm hay nghỉ trọ?" Từ Thanh Tư: "Nghỉ trọ... ngươi nhận linh thạch chứ?" Nhân loại và tu sĩ dùng tiền tệ khác nhau. Nếu không nhận, họ sẽ phải đổi. Nhưng tu sĩ thường xuống núi trừ yêu diệt quái, quán trọ thường nhận linh thạch rồi đổi với thương nhân tu sĩ - Phù Lộ phái chưởng môn cũng có làm loại hình này. Tiểu nhị: "Tất nhiên nhận rồi. Mấy vị cần mấy phòng?" Từ Thanh Tư: "Bốn phòng." "Bốn phòng?" Dĩ Khanh đột nhiên chua chát nói: "Đại tỷ rất có tiền sao?" Từ Thanh Tư hỏi tiểu nhị: "Một phòng bao nhiêu?" Tiểu nhị: "Xem trang phục, mấy vị là tu sĩ nhỉ? Chúng tiểu điếm có khu riêng cho tu sĩ, một phòng một đêm một trăm hạ phẩm linh thạch, cần đặt cọc thêm một trăm, trả phòng sẽ hoàn lại." "Nhưng hiện khu tu sĩ chỉ còn hai phòng đôi." Từ Thanh Tư thầm giật mình. Dù từng ở ngoài, nhưng không phải nàng trả tiền, cũng chưa đến thị trấn này, không ngờ đắt đỏ thế. Dĩ Khanh chen lên hỏi: "Phòng đôi bao nhiêu?" Tiểu nhị: "Một trăm hai." Dĩ Khanh: "Rẻ hơn đi." Tiểu nhị: "Giá niêm yết, không trả giá." Dĩ Khanh: "Có bao ăn không?" Tiểu nhị: "Bao bữa sáng." Dĩ Khanh: "Bao ba bữa, chúng tôi lấy hai phòng." Tiểu nhị: "Không có chuyện đó." Dĩ Khanh: "Vậy gọi trưởng quầy ra đây." Tiểu nhị: "Trưởng quầy không có ở đây." Dĩ Khanh: "Bữa trưa không nói, ít nhất sáng tối phải bao chứ? Chúng ta lần đầu ra ngoài, ở tốt sau này sẽ giới thiệu sư đệ sư muội đến. Khách hàng đều do giới thiệu mà ra, chỉ dựa vào khách qua đường thì kiếm được bao nhiêu? Thương lượng chút, bao hai bữa sáng tối, dù sao cũng là hai phòng cuối rồi, trời tối thế này, chúng ta đi thì sau này không ai đến, các người lỗ mất tiền phòng đấy." Tiểu nhị: "..." Lỗ thì lỗ, tiền cũng không vào túi hắn mà. "Tiểu nhị! Mang rượu lên!" Một thực khách ngắt lời. Tiểu nhị xin lỗi rồi đi tiếp rượu. Từ Thanh Tư ra hiệu hai sư muội im lặng. Về tiền bạc, để Dĩ Khanh đứng ra là tốt nhất. Một lát sau, tiểu nhị tươi cười quay lại: "Vị khách kia thấy các vị khó khăn, đã trả tiền hai phòng giúp. Mời các vị đi theo tiểu nhân." Từ Thanh Tư nhìn về phía gọi rượu. Tầng một rộng lớn, giờ cơm gần như kín chỗ. Người giúp họ cũng mặc trang phục tu sĩ. Nàng chợt nhớ tiểu nhị nói khu tu sĩ đã kín, nghĩa là thị trấn này tụ tập rất nhiều tu sĩ. Đột nhiên đông người thế để làm gì? Đến trừ yêu? Nhưng thị trấn có vẻ yên bình, không có vẻ gì là nơi yêu ma hoành hành. Quán trọ không lớn lắm, một cầu thang chia phòng thành hai bên. Nhìn lên có ba tầng, bên trái là khu bình dân, bên phải khu tu sĩ. Tiểu nhị dẫn họ đến hai phòng cuối cùng tầng hai bên phải. Sau khi dẫn đường, tiểu nhị nói sẽ mang cơm tối lên, trong phòng có chuông, cần gì thì rung lên, rồi rời đi. Biết phân chia hai loại khách, xem ra thị trấn này thường xuyên có tu sĩ lui tới. ---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me