TruyenFull.Me

Bhtt Edit Hoan Su Muoi Cua Ta Sao Co The La Nu Phu Doc Ac


Lan Chúc bỏ qua ánh mắt độc địa của Hoắc Cấn, chỉ chăm chú nhìn thân thể không đầu. 

Nàng rút từ ngực ra mảnh sứ vừa nhặt được trong đám cháy, không chút do dự rạch cổ tay mình. 

Máu tươi nhỏ xuống, hòa vào luồng hắc quang trên mặt đất. 

Huyết hắc và huyết hồng quấn lấy nhau, dần dần bị dẫn vào cơ thể Lan Chúc. Vì huyết hắc xa lạ khó dung nạp, khiến bàn tay nàng run rẩy đau đớn. 

Hoắc Cấn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể há hốc miệng. 

Nàng không dễ chảy máu như vậy, chỉ cần nàng không muốn, không ai có thể giết nàng. 

Nhưng người trước mặt dùng trận pháp gì, dù không thấy vết thương, vẫn có thể rút tinh huyết từ nàng. 

Nhìn thân thể cường tráng khỏe mạnh của mình dần teo tóp héo úa. 

Chỉ còn chút nữa, rõ ràng chỉ cần giọt cuối cùng hôm nay là xong. 

—— 

Lửa được dập tắt, người họ Hoắc không tìm thấy Hoắc Cấn. Hoắc Thanh mặt xám xịt, Hoắc Tiện cùng Hoắc Luy và đám người họ Hoắc im lặng. 

Ngoài thành chủ, Hoắc Thanh là người có tiếng nói nhất trong thành. Suốt thời gian thành chủ vắng mặt, mọi việc đều do bà quản lý. 

Hoắc Thanh: "Tìm thấy bốn người kia chưa?"

Hoắc Luy: "Từ Thanh Tư ở dưới đất, ba người kia không rõ tung tích."

Hoắc Tiện: "Ta vừa thấy trong đám cháy có hai bóng người cao lớn, một giống Tuyết Sinh, có phải nàng mang thiếu chủ đi không?"

Hoắc Thanh: "Giờ là giờ nào?"

Hoắc Luy: "Giờ Hợi sáu khắc."

Vừa dứt lời, Hoắc Thanh toàn thân run lên, âm thanh mơ hồ văng vẳng bên tai. 

Những người khác cũng cảm thấy dị thường, nhưng mỗi người cảm nhận hướng khác nhau, có người thấy dưới đất, có người thấy góc tây bắc. 

Dù là phàm nhân, nhưng đồng tộc có cảm ứng khi người thân nguy cấp. Hoắc Thanh chỉ huy Hoắc Luy và Hoắc Tiện dẫn người xuống đất, bà dẫn người còn lại đến góc tây nam. 

Góc tây bắc là khu khách phòng, nơi bốn người Từ Thanh Tư ở. 

Hoắc Thanh vừa đến tứ hợp viện, lập tức nghe tiếng gọi càng lúc càng lớn, phòng Tuyết Sinh phát ra ánh sáng đỏ sẫm. 

Mở cửa, thấy thiếu chủ thân thủ phân ly, thân thể khô héo như bị hút cạn, chỉ còn đầu sống sót, nhưng không thấy bóng dáng Tuyết Sinh. 

Hoắc Thanh không kịp nghĩ nhiều, tiến lên ôm lấy đầu Hoắc Cấn. 

"Thiếu chủ... thiếu chủ... lão dì tổ tỉnh lại đi."

Hoắc Cấn bất ngờ mở mắt, chưa kịp hiểu ý, đã thấy môi nàng run rẩy, kinh hãi nhìn lên trên. 

Đằng sau, thị vệ kêu thảm thiết, tất cả ngã xuống, Tuyết Sinh biến mất đang cầm đoản đao, quay lưng lại. 

Nàng quay người, biểu cảm bình thản như mọi khi, như bị gọi tên giữa đường. 

Hoắc Thanh chỉ có một suy nghĩ: nàng ta biết bí mật họ Hoắc. 

Lan Chúc vẩy máu trên đao, chân giẫm lên vũng máu ngập mắt cá, khuôn mặt vô cảm dưới ánh nến âm u, cùng bộ đồ đen như Diêm La đến đòi mạng. 

Hoắc Thanh gượng bình tĩnh: "Ngươi giết không được ta."

Lan Chúc không đáp, dừng bước, ánh mắt hướng xuống bóng đen đang trồi lên. 

Những người vừa bị giết đứng dậy, mặt mày đau đớn nhưng không có tử khí. 

Lan Chúc lạnh lùng: "Ta đương nhiên biết."

Quả nhiên. Hoắc Thanh nghĩ, nàng ta quả nhiên biết. 

Thị vệ xông lên vây công Lan Chúc. 

Hoắc Thanh định mang thiếu chủ chạy, chưa được hai bước, gió thổi qua mang theo hai sợi tóc mai, Lan Chúc đã chặn trước mặt. 

Thị vệ lại bị chém ngã, dù không chết nhưng đau đớn rên rỉ. 

Tất cả đều là phàm nhân, vết thương không thể lành nhanh, bị chém hai lần, dù không chết cũng khó cầm đao, huống chi Lan Chúc tâm tay độc ác, chuyên đánh chỗ hiểm khiến họ mất khả năng hành động. 

Lan Chúc: "Nếu các ngươi chết được dễ dàng, ta đã không tới."

Hoắc Thanh biết không thoát được: "Ngươi có điều kiện gì?"

Lan Chúc nhìn Hoắc Cấn trong tay bà. 

Hoắc Thanh lập tức xoay người, giấu đầu Hoắc Cấn sau lưng: "Chúng ta vô cừu vô oán, thậm chí đối đãi không bạc, sao đến mức truy sát?"

Lan Chúc: "Thật sự vô cừu vô oán sao?"

Hoắc Thanh nhất thời nghẹn lời. 

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Ngươi là người tu tiên, lẽ nào không biết đạo lý nhân vô thập toàn? Họ Hoắc chúng ta đối đãi tử tế, chỉ vì thành chủ vắng mặt mà các ngươi thừa cơ hãm hại, đúng là tiểu nhân."

Lan Chúc: "Thành chủ của các ngươi đang trong tay ngươi đấy."

Hoắc Thanh giật mình, nàng ta biết cả chuyện này? 

Bà cúi nhìn Hoắc Cấn, thấy ánh mắt nàng cũng đầy nghi hoặc. 

"Ngươi có điều kiện gì?" Hoắc Thanh quay lại chủ đề cũ: "Trong khả năng, đều có thể thỏa mãn." 

Lan Chúc không quan tâm, tiến lại gần: "Thành chủ còn đây, ngươi có tư cách gì thỏa mãn?"

Hoắc Thanh bị khí thế ép lui từng bước, giẫm phải vật mềm nhũn, nhìn xuống là bàn tay đứt lìa của thị vệ. 

Bà hoảng hốt nhấc chân lên. 

"Không bằng thế này." Lan Chúc nói. 

Hoắc Thanh trán đầy mồ hôi lạnh, trong lòng sốt ruột tìm cách tự cứu, bỗng nghe nàng tiếp lời. 

Lan Chúc: "Giết lão tổ trong tay ngươi, trở thành tân thành chủ Kiền Châu, ta sẽ tin."

Hoắc Thanh kinh hãi, ôm chặt đầu: "Không thể được!" 

Lan Chúc không ngạc nhiên, vung đao lên: "Ta giết không được các ngươi, nhưng có thể khiến các ngươi sống không bằng chết."

Hoắc Thanh mắt tràn ngập hoảng sợ, lưỡi đao lạnh lẽo đâm tới. 

Bà vội hét: "Từ Thanh Tư trong tay chúng ta, ngươi..."

Chưa dứt câu, mặt đất rung chuyển dữ dội, đứng không vững. 

—— 

A Chi bị đâm xuyên đầu, cuối cùng cũng buông ra, nhưng trong miệng vẫn ngậm mảng da cổ Từ Thanh Tư. 

Từ Thanh Tư xé vạt áo băng bó vết thương, răng cắn chặt vì đau đớn. 

A Chi đầu cắm cán đèn, nàng vừa rút ra, đáng lẽ đã chết lại nhảy lên xông tới. 

Từ Thanh Tư không ngờ tới, đầu bị đâm thủng mà vẫn hoạt động được. Trên người nàng không có yêu khí hay ma khí, từ đầu đến cuối vẫn là con người. 

Dù là khôi lỗi, bị thương nặng vậy cũng phải ngã rồi, nhưng nàng không hề hấn gì, chỉ có nhân khí phàm nhân. 

Nhưng phàm nhân sao có thể bất tử? 

Từ Thanh Tư không còn cách, lấy chuông Thiên Huyễn ra lắc, nhưng A Chi nghe xong không hề khó chịu, vẫn nhảy nhót tưng bừng. 

Tình cảnh này khiến nàng nhớ lại lần đầu gặp Hoắc Cấn, dường như nàng cũng không bị chuiong ảnh hưởng. Chuông này vô dụng với phàm nhân? Hay vô dụng với họ Hoắc? 

Nàng ở trên gây ầm ĩ như thế, thế mà con trùng mập bên dưới vẫn không hề động tĩnh.

Từ Thanh Tư nhặt bút Giang Sơn, vẽ một đạo định thân phù dán lên mặt A Chi. Hành động của nàng lập tức ngừng bặt, cuối cùng cũng đã dừng lại.

Chưa kịp thở phào, bỗng thấy A Chi lại cử động, giật phăng tờ phù vàng trên đầu xuống.

Từ Thanh Tư sửng sốt, chuông không hiệu nghiệm, phù chú vô dụng, huyệt vị cũng chẳng tác dụng, rốt cuộc nàng ta là thứ gì?

Đột nhiên, nàng cảm nhận mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, tiếng bước chân hỗn loạn từ sâu trong đường hầm ngoài cửa càng lúc càng gần. 

Có người tới.

Từ Thanh Tư thu hồi những vật bị cướp trước đó, dán lên người tàng hình phù, nép mình sau cánh cửa.

Hoắc Luy và Hoắc Tiện xuất hiện, nhìn thấy A Chi khuôn mặt biến dạng, đỉnh đầu lỗ máu lớn.

Hai người kinh hãi thét lên: "Nương nương!"

A Chi trước đó bị lấy quá nhiều tâm đầu huyết, thân thể đã suy kiệt, giờ dù trọng thương cũng không chảy máu nhiều. Thấy người nhà tới, nàng thu lại dáng vẻ tấn công, gục xuống bất lực.

Hoắc Luy đảo mắt nhìn quanh, phát hiện thi thể A Man, vội hỏi: "Nương nương, kẻ làm hại người đâu?"

A Chi thoi thóp dặn dò: "Chỉ còn lần cuối, mau lấy tâm đầu huyết."

Hoắc Luy do dự: "Nhưng nương nương, thi thể thiếu chủ đã biến mất...* 

A Chi khẽ lắc đầu: "Không sao, ta không chết được, mau lấy tâm đầu huyết!"

Hoắc Tiện và Hoắc Luy đều chần chừ, A Chi nóng lòng quát: "Các ngươi muốn trái lệnh lão tổ sao?"

Hoắc Luy run giọng: "Không dám."

Hoắc Tiện đề nghị: "Hay là gọi thành chủ tỉnh lại..."

A Chi gắt gỏng ngắt lời: "Thành chủ đã chết, ta phải nói bao nhiêu lần nữa?"

"Củi đã thành tro, các ngươi còn do dự cái gì? Hoắc gia sao lại sinh ra hậu bối nhu nhược như các ngươi! Nếu không phải ta bảy trăm năm tận tụy, Hoắc gia đã diệt vong từ lâu!"

Hoắc Luy định lấy huyết, Từ Thanh Tư đang rình nghe cũng chuẩn bị xông ra ngăn cản.

Bỗng Hoắc Tiện  chặn tay Hoắc Luy lại.

Nàng kéo Hoắc Luy lui về phía sau, thì thào bàn luận, đứng đúng vị trí đối diện Từ Thanh Tư.

A Chi gào lên: "Các ngươi làm gì vậy? Mau cứu ta!"

Hoắc Tiện kéo Hoắc Luy quay lại, khẽ nói: "Ta thấy nàng ta đã thần trí bất thường, đừng để bị lôi kéo. Hay đợi Thanh di tới bàn bạc rồi hãy quyết."

Hoắc Luy kinh ngạc: "Ngươi, ngươi điên rồi? Nàng là lão tổ, không cứu còn đợi cái gì nữa?" 

Hoắc Tiện trầm giọng: "Bốn người lần này không dễ chơi đâu. Ta vừa thấy Tuyết Sinh mang thiếu chủ đi, còn thấy đầu thiếu chủ bị chặt rời..."

Hoắc Tiện sững sờ: "Ý ngươi là...?"

Hoắc Tiện không nói rõ, có những chuyện giãi bày ra chẳng hay ho gì. Điều nàng ghét chưa bao giờ là Hoắc Cấn, mà là một nửa lão tổ ký sinh trên thân nàng.

Con cháu Hoắc gia, huyết mạch tương liên, một người bất tử, toàn tộc phục sinh.

Ngoại trừ chết già, bệnh tật, trúng độc, lăng trì, những cái chết khác đều có thể tự hồi phục mà không cần thuốc thang, chỉ là thời gian nhanh chậm mà thôi.

Tuy có ưu thế huyết mạch lớn, nhưng cũng vì đặc tính này, tộc họ từng bị một số người nhắm vào, chế ra loại ôn độc chuyên khắc chế, suýt diệt tộc.

Họ vốn họ Liễu, vì mưu sinh nên đổi sang họ Hoắc, sau an cư tại Kiền Châu thành. Nhờ cuộc sống yên ổn, hậu duệ ngày càng đông.

Đáng lẽ yên phận là được, nhưng vị lão tổ đầu tiên tới Kiền Châu không cam tâm nhà Liễu suy tàn. Bà ta gắng sức trở thành thành chủ, quyết tái tạo lại gia tộc Liễu xưa, nhưng tham vọng quá lớn.

Huyết mạch tương thông tuy khó chết bất đắc kỳ tử, nhưng lão tổ để đảm bảo thuần khiết, ép huynh đệ cận huyết kết hôn, bắt sinh con đẻ cái không ngừng.

Huyết mạch tuy lưu truyền, nhưng bệnh cận huyết cũng chồng chất qua các đời. Vốn có thể sống tới hai trăm tuổi, giờ chỉ còn bảy tám mươi, thậm chí nằm liệt giường mấy chục năm, treo hơi tàn nhờ huyết mạch.

Hơn nữa, không ai có tiên căn, không thể tu tiên đắc đạo, chỉ có thể trong độ tráng niên đã bị huyết mạch kéo xuống, nằm chờ chết.

Lão tổ sống tới hai trăm tuổi đáng lẽ phải chết, nhưng bà ta không muốn. Bà tìm ra cách, đổi huyết dịch sang con cháu đổi mạng, trường thọ chỉ mình bà hưởng, đoản mệnh lại là của cả họ Hoắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me