Bhtt Edit Hoan Su Muoi Cua Ta Sao Co The La Nu Phu Doc Ac
Ngọn lửa nhảy nhót trong miệng nàng, Từ Thanh Tư trực tiếp cắn nát nó bằng răng, tay kẹp lấy hàm dưới của Lan Chúc bắt nàng mở miệng, rồi vận sức nóng trong cơ thể, đẩy ngọn lửa rực cháy vào thân thể nàng qua đường miệng. Sợ lửa chưa đủ nhanh phát huy tác dụng, lại thêm đường miệng là cách truyền dẫn trực tiếp nhất, Từ Thanh Tư không buông ra, liên tục truyền sức nóng từ cơ thể mình sang. Những tinh thể băng trên mặt Lan Chúc bắt đầu tan chảy, lớp sương giá trên người hóa thành nước, sắc mặt cũng từ xám trắng chuyển sang hồng hào. Từ Thanh Tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt. Nhưng vừa buông lỏng, một bàn tay mạnh mẽ bỗng đè chặt lấy sau gáy nàng. Hai người va vào nhau, răng đau đến mức nàng hít một hơi lạnh. Mắt mở to kinh ngạc, nàng thấy Lan Chúc không biết từ lúc nào đã mở mắt, đồng tử lóe lên sắc đỏ, rồi dừng lại ở màu đen thăm thẳm. Từ Thanh Tư giật mình, nghĩ thầm: "Chết rồi, tiểu sư muội sẽ nghĩ gì đây?" Trước đây, dù trong mộng từng có những cảnh tượng mơ màng như thế, nhưng đó cũng chỉ là trong mộng. Không đúng, ai nói hai nữ tử không thể hôn nhau? Nhà họ Hoắc còn có thể kết hôn song nữ nữa! Hơn nữa, nàng chỉ đang giúp tiểu sư muội trị liệu, có làm gì quá đáng đâu? Nhưng ý nghĩ vừa thoáng qua, nàng đã thấy đôi mắt sáng rực của tiểu sư muội. Bị ánh mắt ấy chạm vào, nàng hoảng hốt giãy giụa. Nhưng bàn tay sau gáy chẳng những không buông, lại càng siết chặt hơn. Lan Chúc đè người tới, nàng không kịp chống đỡ, ngả ra sau. Bong bóng băng này vốn không lớn, ban đầu chỉ đủ cho một mình tiểu sư muội. Dù có chật chội khi nàng chui vào, nhưng vẫn còn chút không gian cử động. Thêm vào đó, lớp vỏ ngoài đã đóng băng, nếu phá vỡ, không chỉ tổn thương tiểu sư muội, mà ngay cả Ôn Lân Nhi bên ngoài cũng bị liên lụy... Chính vì không muốn Ôn Lân Nhi nhìn thấy, nàng mới bảo nàng ấy nhắm mắt tu luyện. Nếu đột nhiên vỡ tan, bản thân nàng chưa kịp thoát ra, mà bị thấy cảnh này, thì biết giải thích thế nào với một đứa trẻ mười mấy tuổi? Thật là xấu hổ. Dù Lan Chúc đã tỉnh, nhưng nàng vẫn không ngừng truyền sức nóng vào cơ thể nàng. Lan Chúc thấy nàng phân tâm, mắt hơi nheo lại, lại đè thêm một phần lực. Từ Thanh Tư trong tư thế lưng treo lơ lửng, buộc phải đưa tay ôm lấy eo Lan Chúc. Nàng muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận một vật ướt mềm chạm vào môi mình, rồi là răng, sau đó là lưỡi. Từ Thanh Tư mắt càng mở to, gần như muốn lồi ra ngoài, người cứng đờ như bị sét đánh. Nàng thấy đôi mắt đối phương tựa như vực xoáy mờ ảo, sâu thẳm không đáy, nhìn thêm chút nữa sẽ bị hút vào. Trong đầu nàng bỗng hiện lên hai đoạn ký ức không lâu trước đó. Một đoạn là trong phòng tiểu sư muội ở Vũ Thạch Phong, nàng bị tiểu sư muội mắc tâm ma bắt lấy, mất lý trí truyền vào cơ thể nàng một luồng khí nóng rực. Trên linh đài của mình, nàng thấy tiểu sư muội đã trưởng thành, từng trải phong sương, đã rất ngang ngược hôn nàng. Một đoạn khác là khi nàng nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của Thủy Đường Trấn từ xa, thân thể như bị thiêu đốt, ký ức đau đớn nơi môi còn mới nguyên, hòa lẫn mùi máu tanh. Nàng siết chặt tiểu sư muội, giống như lúc này, từ đôi môi ấy hút lấy hơi lạnh. Ký ức hiện về trước mắt, cảm giác quen thuộc, con người quen thuộc, động tác quen thuộc, ánh mắt quen thuộc. Xong rồi, không cứu được nữa. Từ Thanh Tư trong lòng gào thét, mũi cay cay, tầm mắt mờ đi, nước mắt lưng tròng, chẳng nhìn rõ gì nữa. Lan Chúc bị nàng dọa sợ, vội vàng buông ra, như đứa trẻ phạm lỗi không biết làm sao, hoảng hốt liếm đi những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. "Sư tỷ, xin lỗi..." Giọng nàng nhỏ nhẹ đầy hối lỗi. Từ Thanh Tư vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngây dại, nước mắt như hạt châu đứt dây, lã chã rơi không ngừng, đầu óc ngổn ngang ý nghĩ. "Sư tỷ, ta sai rồi..." Lan Chúc sợ hãi xin lỗi, tựa như đang nâng niu một đóa bồ công anh có thể tan biến trước gió, không biết làm sao để giữ nó nguyên vẹn. "Ta biết lỗi rồi, nàng... Ta không dám nữa, nàng đừng khóc..." Giọng Lan Chúc run rẩy, gần như van xin. Nếu nỗi sợ có hình dáng, ắt hẳn phải nhiều hơn, đầy hơn những giọt nước mắt lúc này. Từ Thanh Tư đột nhiên siết chặt hai tay, kéo khoảng cách hai người lại gần, đầu hơi nghiêng, tránh hơi thở của Lan Chúc, rồi cắn lên môi nàng. Thế công đảo ngược, hai đôi môi va vào nhau, giờ đây do Từ Thanh Tư chủ đạo. Nụ hôn vụng về của nàng khiến Lan Chúc nghẹt thở trong chốc lát. Rồi nàng như điên cuồng đáp trả. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt nhau, đôi tay không kiềm chế mơn trớn vuốt ve, vị mặn của nước mắt hòa vào, ánh sáng mờ ảo càng thêm phần mê hoặc. Hai người trong không gian chật hẹp đóng đầy băng giá, ôm chặt lấy nhau, thân thể còn nóng hơn cả ngọn lửa lúc trước. Khổ lắm thay. Từ Thanh Tư không hiểu sao, bỗng thấy lòng đau khổ, vì sao lại đắng cay đến thế? Đây không phải lần đầu họ hôn nhau, nhưng cảm giác như đã chờ đợi quá lâu, lâu đến mức như trải qua mấy kiếp luân hồi mới được toại nguyện. Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ nét mặt đối phương, bình tâm nói những chuyện vụn vặt, đùa cợt vô thưởng vô phạt. Tiểu sư muội nói không sai, trí nhớ của nàng rất kém, kém đến mức quên nhiều chuyện, quên cả bản thân là ai. Chính nàng mới là người sai. Văn Anh hỏi tên nàng, nhưng nàng không ngần ngại trả lời tên tiểu sư muội. So với bản thân, hai chữ "Lan Chúc" lại in sâu hơn trong tâm trí nàng. Đây là từng chữ nàng tra sách tìm kiếm, là từng ngày lựa chọn trong hàng vạn chữ, là chữ nàng yêu thích nhất.
Văn Anh nói nàng có tình cảm khác thường với tiểu sư muội, nàng còn cố phủ nhận, kỳ thực sớm đã bị hai sư đồ kia nhìn thấu. Có lẽ tình cảm của nàng sớm đã biến chất lan tỏa, người ngoài ngửi thấy bất thường, chỉ riêng nàng không chịu thừa nhận. Đúng vậy, không ai thích tiểu sư muội hơn nàng. Trái tim như hòn đá, đập thình thịch trong lồng ngực, đau đến nghẹn thở. Hai người ngực kề ngực, đá chạm đá. Không còn là Từ Thanh Tư đơn phương truyền sức nóng, Lan Chúc cũng đang vận chuyển linh lực cho nàng. Nội hỏa thiêu đốt, dục vọng bốc cháy, cả hai đều thở gấp hơi thở của nhau, như muốn nuốt chửng đối phương. Lan Chúc trở nên hung dữ, tựa như con sói ăn cỏ mấy trăm năm lần đầu được ăn thịt, cắn đến mức miệng Từ Thanh Tụ đầy vết thương, cổ chi chít dấu răng và vết hồng, ngay cả yết hầu đang lăn nhẹ cũng không buông tha. Bị cắn đau, nàng chỉ khẽ đấm Lan Chúc một cái, liền được thả ra. Như thú dữ liếm vết thương, nàng chữa trị cho nàng, vết thương tê tê ngứa ngứa, không giữ lại chút linh lực nào. Từ Thanh Tư thở dài khẽ khàng, không than trách gì, chỉ than cho chính mình. Theo nhiệt độ hai người không ngừng tăng cao, băng vách tan chảy, nước đá rơi xuống người nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại giúp hạ nhiệt đôi chút. Từ Thanh Tư không những không kinh hãi vì nước đá bất ngờ, ngược lại còn thấy ý thức mơ màng vì người trước mặt cắn xé không theo quy tắc. Lan Chúc không ngừng lẩm bẩm bên tai nàng, thổi hơi vào tai khiến nàng ngứa đến mức bật cười. Tiếng cười khiến đôi mắt Lan Chúc thêm một lớp sương mờ, đôi mắt sói thường ngày lạnh lẽo giờ đây ngoài gương mặt Từ Thanh Tư, chỉ còn lại sự đắm đuối yêu thích sắp tràn ra. Mãi lâu sau. Khi Ôn Lân Nhi mở mắt, thấy Lan Chúc không còn đóng băng đáng sợ như trước, Từ Thanh Tư và Lan Chúc đều bình an vô sự trước mặt, hai người đứng so le trước sau, cách nhau rất gần. Nàng vui mừng: "Lan sư tỷ không sao rồi!" Lan Chúc vốn sắc mặt bình thản, thấy nàng thì dần lạnh lùng: "Ừ." Ôn Lân Nhi: "Từ sư tỷ giỏi quá! Lan sư tỷ lúc nãy làm sao vậy? Sao đột nhiên thành thế? Chúng ta lại không sao." Từ Thanh Tư cũng muốn biết, nhưng vừa ngẩng mắt, đã thấy đối phương chằm chằm nhìn mình. Không như trước kia kiềm chế, mà giờ đây phóng túng bộc lộ tất cả cảm xúc trong mắt. Nàng cảm thấy gò má lại nóng lên, bị nhìn mà vô cùng ngại ngùng. Lan Chúc lạnh nhạt, không thèm nhìn Ôn Lân Nhi: "Chỉ là ta không hợp nơi này thôi." Ôn Lân Nhi tò mò: "Vậy sư tỷ làm sao thích ứng được?" Lan Chúc: —"..." Từ Thanh Tư nói lảng: "Lâu dần rồi quen." Vừa ra khỏi bong bóng, chưa kịp phân tích tình hình, Ôn Lân Nhi đã tỉnh. Việc tiểu sư muội đột nhiên mất thân nhiệt quả thực kỳ lạ, may mà Chúc Lung trước đó thu thập được hỏa diễm sơn, không thì dù có rút hết nhiệt lượng cơ thể truyền cho tiểu sư muội cũng không cứu được. Nghĩ lại nàng vẫn còn sợ hãi, thật là nguy hiểm. Ôn Lân Nhi đã quen với sự lạnh lùng của Lan Chúc, không thấy có gì lạ, nhưng lại phát hiện da cổ Từ Thanh Tư lộ ra nhiều vết đỏ. Lo lắng hỏi: "Từ sư tỷ, cổ của sư tỷ bị thương sao?" Từ Thanh Tư trên cổ vẫn còn nóng, vô thức đưa tay sờ lên: "Không sao, lúc nãy bị lửa làm bỏng, lát nữa sẽ khỏi." Ôn Lân Nhi không nghi ngờ: "Vừa rồi đang tu luyện, muội đột nhiên phát hiện trong cơ thể như hố đen, bao nhiêu linh khí cũng hút được, sợ đến mức không dám hút nữa, sợ nổ tung. Trước đây ở Phù Lộ Phái không có tình huống này, Từ sư tỷ có thể giúp muội xem sao không?" Nàng đưa tay nhỏ ra, Từ Thanh Tư định tiến lên xem. Lan Chúc bước lên chặn đường, thay nàng trả lời: "Vấn đề thể chất." Ôn Lân Nhi nửa tin nửa ngờ, bất an: — "Vậy sao? Nhưng hút linh khí mà tu vi không tăng là vì sao? Nhiều linh lực thế này, đủ để muội trước đây tăng hai tầng, giờ lại không chút phản ứng nào." Lan Chúc nói ngắn gọn: "Luyện." Ôn Lân Nhi ậm ừ không vui. Nói thế chẳng phải cần rất lâu mới đạt đến trình độ của Từ sư tỷ và Lan sư tỷ sao? Thể chất tốt gì chứ, toàn lừa người, nếu thật sự tốt, nàng đã sớm đột phá rồi. Nói cho cùng, nàng cũng không khác gì người khác, không hiểu sao cứ nói thể chất nàng tốt. Từ Thanh Tư nhìn thấu không nói ra, kỳ thực chủ yếu vẫn là thể chất lô đỉnh của nàng, tu vi tăng cao đến mấy cũng vô dụng, rốt cuộc chỉ là cái bình chứa. Lan Chúc đột nhiên nói: " Văn Anh nhờ đại sư tỷ làm gì?" Từ Thanh Tư: "Giúp nàng tìm thân thể bị Thảo Đào Đào giấu đi. Tiểu sư muội biết hết, vậy có biết giấu ở đâu không?" Lan Chúc không phủ nhận: "Biết, nhưng tìm được rồi thì sao?" Từ Thanh Tư lặng người, đúng vậy, tìm được rồi thì sao? Văn Anh cũng không nói. Là đưa vào mật cảnh sao? Nhưng nếu họ phải mở cửa mới ra được, đợi mật cảnh mở lại, phải một trăm năm sau. Nếu vừa ra ngoài đã tìm được, chẳng phải cũng phải giấu đi, trong thời gian đó còn phòng Thảo Đào Đào truy sát. Từ Thanh Tư: "Đưa cho Linh Ngọc Tôn Giả?" Lan Chúc: "Không ổn." Đúng lúc họ định khuấy động mặt hồ, bỗng thấy dưới chân xuất hiện nguồn sáng mờ ảo. Ba người nhìn nhau, vừa dùng thần thức thăm dò, vừa bơi xuống dưới. -----
Editor: vậy là sao 70 chương, đôi chim cút hun nhau được hẳn 3 LẦN, đến đây đã xác định quan hệ rồi nha. Có điều muốn lưu ý trước cho mọi người, này là THANH THỦY VĂN :))))
Văn Anh nói nàng có tình cảm khác thường với tiểu sư muội, nàng còn cố phủ nhận, kỳ thực sớm đã bị hai sư đồ kia nhìn thấu. Có lẽ tình cảm của nàng sớm đã biến chất lan tỏa, người ngoài ngửi thấy bất thường, chỉ riêng nàng không chịu thừa nhận. Đúng vậy, không ai thích tiểu sư muội hơn nàng. Trái tim như hòn đá, đập thình thịch trong lồng ngực, đau đến nghẹn thở. Hai người ngực kề ngực, đá chạm đá. Không còn là Từ Thanh Tư đơn phương truyền sức nóng, Lan Chúc cũng đang vận chuyển linh lực cho nàng. Nội hỏa thiêu đốt, dục vọng bốc cháy, cả hai đều thở gấp hơi thở của nhau, như muốn nuốt chửng đối phương. Lan Chúc trở nên hung dữ, tựa như con sói ăn cỏ mấy trăm năm lần đầu được ăn thịt, cắn đến mức miệng Từ Thanh Tụ đầy vết thương, cổ chi chít dấu răng và vết hồng, ngay cả yết hầu đang lăn nhẹ cũng không buông tha. Bị cắn đau, nàng chỉ khẽ đấm Lan Chúc một cái, liền được thả ra. Như thú dữ liếm vết thương, nàng chữa trị cho nàng, vết thương tê tê ngứa ngứa, không giữ lại chút linh lực nào. Từ Thanh Tư thở dài khẽ khàng, không than trách gì, chỉ than cho chính mình. Theo nhiệt độ hai người không ngừng tăng cao, băng vách tan chảy, nước đá rơi xuống người nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại giúp hạ nhiệt đôi chút. Từ Thanh Tư không những không kinh hãi vì nước đá bất ngờ, ngược lại còn thấy ý thức mơ màng vì người trước mặt cắn xé không theo quy tắc. Lan Chúc không ngừng lẩm bẩm bên tai nàng, thổi hơi vào tai khiến nàng ngứa đến mức bật cười. Tiếng cười khiến đôi mắt Lan Chúc thêm một lớp sương mờ, đôi mắt sói thường ngày lạnh lẽo giờ đây ngoài gương mặt Từ Thanh Tư, chỉ còn lại sự đắm đuối yêu thích sắp tràn ra. Mãi lâu sau. Khi Ôn Lân Nhi mở mắt, thấy Lan Chúc không còn đóng băng đáng sợ như trước, Từ Thanh Tư và Lan Chúc đều bình an vô sự trước mặt, hai người đứng so le trước sau, cách nhau rất gần. Nàng vui mừng: "Lan sư tỷ không sao rồi!" Lan Chúc vốn sắc mặt bình thản, thấy nàng thì dần lạnh lùng: "Ừ." Ôn Lân Nhi: "Từ sư tỷ giỏi quá! Lan sư tỷ lúc nãy làm sao vậy? Sao đột nhiên thành thế? Chúng ta lại không sao." Từ Thanh Tư cũng muốn biết, nhưng vừa ngẩng mắt, đã thấy đối phương chằm chằm nhìn mình. Không như trước kia kiềm chế, mà giờ đây phóng túng bộc lộ tất cả cảm xúc trong mắt. Nàng cảm thấy gò má lại nóng lên, bị nhìn mà vô cùng ngại ngùng. Lan Chúc lạnh nhạt, không thèm nhìn Ôn Lân Nhi: "Chỉ là ta không hợp nơi này thôi." Ôn Lân Nhi tò mò: "Vậy sư tỷ làm sao thích ứng được?" Lan Chúc: —"..." Từ Thanh Tư nói lảng: "Lâu dần rồi quen." Vừa ra khỏi bong bóng, chưa kịp phân tích tình hình, Ôn Lân Nhi đã tỉnh. Việc tiểu sư muội đột nhiên mất thân nhiệt quả thực kỳ lạ, may mà Chúc Lung trước đó thu thập được hỏa diễm sơn, không thì dù có rút hết nhiệt lượng cơ thể truyền cho tiểu sư muội cũng không cứu được. Nghĩ lại nàng vẫn còn sợ hãi, thật là nguy hiểm. Ôn Lân Nhi đã quen với sự lạnh lùng của Lan Chúc, không thấy có gì lạ, nhưng lại phát hiện da cổ Từ Thanh Tư lộ ra nhiều vết đỏ. Lo lắng hỏi: "Từ sư tỷ, cổ của sư tỷ bị thương sao?" Từ Thanh Tư trên cổ vẫn còn nóng, vô thức đưa tay sờ lên: "Không sao, lúc nãy bị lửa làm bỏng, lát nữa sẽ khỏi." Ôn Lân Nhi không nghi ngờ: "Vừa rồi đang tu luyện, muội đột nhiên phát hiện trong cơ thể như hố đen, bao nhiêu linh khí cũng hút được, sợ đến mức không dám hút nữa, sợ nổ tung. Trước đây ở Phù Lộ Phái không có tình huống này, Từ sư tỷ có thể giúp muội xem sao không?" Nàng đưa tay nhỏ ra, Từ Thanh Tư định tiến lên xem. Lan Chúc bước lên chặn đường, thay nàng trả lời: "Vấn đề thể chất." Ôn Lân Nhi nửa tin nửa ngờ, bất an: — "Vậy sao? Nhưng hút linh khí mà tu vi không tăng là vì sao? Nhiều linh lực thế này, đủ để muội trước đây tăng hai tầng, giờ lại không chút phản ứng nào." Lan Chúc nói ngắn gọn: "Luyện." Ôn Lân Nhi ậm ừ không vui. Nói thế chẳng phải cần rất lâu mới đạt đến trình độ của Từ sư tỷ và Lan sư tỷ sao? Thể chất tốt gì chứ, toàn lừa người, nếu thật sự tốt, nàng đã sớm đột phá rồi. Nói cho cùng, nàng cũng không khác gì người khác, không hiểu sao cứ nói thể chất nàng tốt. Từ Thanh Tư nhìn thấu không nói ra, kỳ thực chủ yếu vẫn là thể chất lô đỉnh của nàng, tu vi tăng cao đến mấy cũng vô dụng, rốt cuộc chỉ là cái bình chứa. Lan Chúc đột nhiên nói: " Văn Anh nhờ đại sư tỷ làm gì?" Từ Thanh Tư: "Giúp nàng tìm thân thể bị Thảo Đào Đào giấu đi. Tiểu sư muội biết hết, vậy có biết giấu ở đâu không?" Lan Chúc không phủ nhận: "Biết, nhưng tìm được rồi thì sao?" Từ Thanh Tư lặng người, đúng vậy, tìm được rồi thì sao? Văn Anh cũng không nói. Là đưa vào mật cảnh sao? Nhưng nếu họ phải mở cửa mới ra được, đợi mật cảnh mở lại, phải một trăm năm sau. Nếu vừa ra ngoài đã tìm được, chẳng phải cũng phải giấu đi, trong thời gian đó còn phòng Thảo Đào Đào truy sát. Từ Thanh Tư: "Đưa cho Linh Ngọc Tôn Giả?" Lan Chúc: "Không ổn." Đúng lúc họ định khuấy động mặt hồ, bỗng thấy dưới chân xuất hiện nguồn sáng mờ ảo. Ba người nhìn nhau, vừa dùng thần thức thăm dò, vừa bơi xuống dưới. -----
Editor: vậy là sao 70 chương, đôi chim cút hun nhau được hẳn 3 LẦN, đến đây đã xác định quan hệ rồi nha. Có điều muốn lưu ý trước cho mọi người, này là THANH THỦY VĂN :))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me