Bhtt Edit Ket Hon Cung Tinh Dich Tra Xanh Du Tuyet Trung Sinh Ver
Khổng Tuyết Nhi không về nhà, nàng đến Tổng bộ Chỉ huy Chiến khu phía Bắc của Dụ Ngôn, muốn gặp phó chỉ huy của cô.Tên của phó chỉ huy là Tăng Khả Ny, Khổng Tuyết Nhi chỉ mới gặp cô một lần. Tăng Khả Ny đã hơn trăm tuổi, là một Alpha có thân hình cao gầy, khuôn mặt có chút hung dữ, thoạt nhìn tính tình có vẻ không tốt.Tăng Khả Ny trước đó được Dụ Ngôn phái đến căn cứ mặt trăng, cho đến khi Dụ Ngôn xảy ra chuyện cô mới trở về.Khi Khổng Tuyết Nhi đến sở chỉ huy, nàng cũng không thuận lợi gặp được Tăng Khả Ny.Sau khi Dụ Ngôn xảy ra chuyện, Tăng Khả Ny ngay lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận kế hoạch ứng phó.Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi chỉ có thể ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng họp, nhìn chằm chằm vào bức tường sạch sẽ nhạt màu đối diện, yên lặng chờ đợi. Tả Trác đứng ở một bên, cau mày, ngược lại có chút bất an.Một giờ sau, Lưu Lệnh Tư từ bên trong đi ra, mặt không chút biểu cảm, "Phu nhân, cô về nhà đi, đêm nay Tăng Tư Lệnh không có thời gian gặp cô đâu."Khổng Tuyết Nhi ngước mắt, biểu tình bình tĩnh, "Nhưng tôi cần thiết phải gặp cô ấy."Lưu Lệnh Tư cũng không khuyên bảo thêm, xoay người muốn vào lại phòng họp."Lần trước," Khổng Tuyết Nhi nói, "khi Dụ Thượng Tướng bị tòa án giam giữ, các người đã thảo luận được biện pháp ứng phó sao?"Lưu Lệnh Tư dừng bước chân, quay đầu nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, bước đến gần Lưu Lệnh Tư. Ánh đèn trắng ngoài hành lang sáng ngời, chiếu vào đáy mắt Khổng Tuyết Nhi, phản chiếu rõ ràng sự điềm tĩnh, cương nghị cùng sắc bén trong mắt nàng."Lần trước, Dụ Ngôn đã phải từ bỏ đôi chân của mình mới có thể được phóng thích. Lần này, các người nghĩ cô ấy sẽ bị yêu cầu trả cái giá nào nữa?"Lưu Lệnh Tư sững sờ trong giây lát, vẻ mặt vẫn một mực nghiêm nghị, "Xin lỗi phu nhân, phiền cô..."“Cho cô ấy vào.” Một giọng nói khàn khàn mạnh mẽ phát ra từ phòng họp, là Tăng Khả Ny.Khổng Tuyết Nhi trực tiếp bước qua Lưu Lệnh Tư, đẩy cửa đi vào.Có tổng cộng bảy người trong phòng hội nghị, ngồi xung quanh một chiếc bàn vuông.Khổng Tuyết Nhi bước vào, có vài người đứng dậy, rải rác gọi nàng một tiếng phu nhân. Khổng Tuyết Nhi gật đầu đáp lại, đi thẳng đến bàn đối diện với Tăng Khả Ny, nhìn cô, hơi hơi mỉm cười, "Cảm ơn Tăng Tư Lệnh đã cho tôi vào đây."Tăng Khả Ny trực tiếp hỏi, "Phu nhân có kế hoạch gì, nói thẳng đi."Cô liếc nhìn thời gian, rồi nói tiếp, "Còn chín tiếng nữa, tôi sẽ đi thăm Thượng Tướng. Lúc đó tôi sẽ báo cáo cho cô ấy biết về kế hoạch của cô."Khổng Tuyết Nhi nói, "Trước khi nói, tôi muốn hỏi một vấn đề, và tôi hy vọng Tăng Tư Lệnh sẽ trả lời tôi một cách thành thật."Tăng Khả Ny vươn tay, "Mời nói."Khổng Tuyết Nhi, "Lần trước tôi và Thượng Tướng bị tấn công, người đứng sau là Dụ Tri Trạc hay Dụ Kế Hồng?"Tăng Khả Ny cảnh giác ngay lập tức, nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, "Tại sao phu nhân lại nói như vậy?"Khổng Tuyết Nhi nhìn phản ứng của cô ấy, biết rằng mình đã đoán đúng, vì vậy nàng tiếp lời, "Được, cô không cần trả lời. Bây giờ tôi sẽ nói kế hoạch của tôi, khả năng nó sẽ là một nét bút nghiêng, nhưng tôi đảm bảo nhất định thành công. Tôi hy vọng Tăng Tư Lệnh cũng phải nhất định hợp tác với tôi."*Nét bút nghiêng: ý muốn nói đi con đường không giống bình thường.Tăng Khả Ny cau mày, ánh mắt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, không đáp lại.Khổng Tuyết Nhi thản nhiên đón nhận ánh mắt của Tăng Khả Ny, "Tôi đã kết hôn với Dụ Thượng Tướng, trong bụng còn có con của cô ấy, tôi nhất định phải cứu cô ấy. Nếu không, kết cục của tôi và đứa nhỏ trong bụng sẽ thực bi thảm."Tăng Khả Ny thu lại vài phần phòng bị cùng công kích trong ánh mắt, lịch sự nói, "Vậy hãy nói cho tôi biết về kế hoạch của cô."Khổng Tuyết Nhi cong môi, "Cảm ơn."...Đã ba giờ từ khi ra khỏi sở chỉ huy.Khổng Tuyết Nhi ngồi vào trong xe, nhắm mắt lại, nàng day day thái dương một cách mệt mỏi.Nàng chỉ mất chưa đầy mười phút để nói hết kế hoạch của mình, và trong hai tiếng rưỡi còn lại, đều là cùng người của Dụ Ngôn tranh cãi. Sau đó kết quả cuối cùng vẫn là một câu ----- Tôi sẽ truyền đạt kế hoạch cho Thượng Tướng.Khổng Tuyết Nhi tức giận đến mức muốn cười.Tả Trác khởi động xe, hỏi tiếp theo nàng muốn đi đâu.Khổng Tuyết Nhi chậm rãi mở mắt ra, ánh đèn từ trần xe rơi xuống, chiếu vào hàng mi rũ thấp của nàng, trải dài một bóng đen u ám.Nàng nói, "Đến Khổng Gia."Tả Trác kinh ngạc một giây, cuối cùng vẫn điều chỉnh hướng đi như nàng phân phó rồi xuất phát.Một lúc sau, đại khái là không nhịn được, Tả Trác hỏi, "Cô muốn đi tìm Khổng tiên sinh hỗ trợ sao?"Khổng Tuyết Nhi vẻ mặt mệt mỏi, nàng không muốn trả lời.Tả Trác lại nói, "Thật ra cô còn có thể đi gặp Thủ Trưởng..."Khổng Tuyết Nhi đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng một tiếng, trầm và lạnh.Tả Trác ngay lập tức dừng lại lời nói, cẩn thận hỏi, "Phu nhân, cô cười cái gì vậy?"Khổng Tuyết Nhi nhắm mắt dựa vào ghế sau, "Không có gì, tập trung lái xe đi."Tả Trác vì thế cũng không nói nữa.Khổng Tuyết Nhi cười gì vậy?Nàng cười, vì tất cả những người xung quanh Dụ Ngôn, đều không tin nàng.Khổng Tuyết Nhi mở mắt, nhìn ra cửa sổ.Độ trong suốt của kính là 50%, giống như một tấm gương có độ trong thấp, mơ hồ phản chiếu khuôn mặt ảm đạm của Khổng Tuyết Nhi.Nàng nghĩ nghĩ, Dụ Ngôn đã từng nói là tin tưởng nàng, tận sâu trong đáy lòng cô, thật sự tin nàng sao?Sẽ có bao nhiều phần tin?Nửa giờ sau.Ngày 31 tháng 5, 9 giờ tối.Tại Khổng Gia.Khổng Tuyết Nhi theo người hầu lên lầu, xuyên qua hành lang đã từng rất quen thuộc.Năm mười bốn tuổi, Khổng Tuyết Nhi được Khổng Thượng Từ chọn từ trại trẻ mồ côi và nhận về đây. Ban đầu, nàng nghiêm túc coi Khổng Thượng Từ như một người cha đáng kính và vô cùng biết ơn ông ta.Nhưng sống ở đây đến tuần thứ hai, Khổng Tuyết Nhi nhận ra có điều gì đó không ổn. Ánh mắt Khổng Thượng Từ nhìn nàng lúc nào cũng kỳ lạ. Ánh nhìn dính nhớp như loài bò sát bám chặt trên da thịt, thật kinh tởm.Đến phòng tiếp khách.Người hầu gõ gõ cửa, nghe Khổng Thượng Từ nói hai chữ "Tiến vào", hắn liền mở cửa rồi bước sang một bên, đưa tay ra mời Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi bước vào.Khổng Thượng Từ đang chơi trò ném bóng với chú chó cưng thực tế ảo 3D của mình. Khổng Thanh Mặc đang ngồi một bên trên ghế sofa, biểu tình dại ra.Khổng Thượng Từ nâng tay lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một quả bóng ảo. Ông ta ném nó ra xa, chú chó cưng ảo liền đuổi theo rồi nhặt quả bóng lên, sau đó vẫy đuôi chạy đến chân Khổng Thượng Từ.Khổng Thượng Từ cúi xuống vuốt ve đầu chú chó ảo, nhìn thoáng qua Khổng Tuyết Nhi, cười nói, "Đã trễ như vậy rồi con còn về đây, cãi nhau với Dụ Thượng Tướng sao?"Khổng Tuyết Nhi nói thẳng, "Dụ Thượng Tướng đã bị bắt, ngài không thể không biết."Khổng Thượng Từ lại ném một quả bóng ra xa, chờ chú chó bắt được quả bóng, mới nói, "Hình như là vậy. Ôi trí nhớ của ta, mới vừa đọc tin tức đã liền quên mất. Tuổi già mà, thật là..."Khổng Tuyết Nhi đi vào thẳng vấn đề, "Hôm nay ngài đã nói sẽ giúp tôi, còn tính không?"Khổng Thượng Từ chỉ vào góc tường và nói với chú chó, "Ngồi xuống."Chú chó ảo ngay lập tức chạy đến đó, ngoan ngoãn ngồi xuống thở dốc.Khổng Thượng Từ lúc này mới nhìn Khổng Tuyết Nhi, nhưng không trả lời, mà lại đưa tay về phía Khổng Thanh Mặc.Khổng Thanh Mặc, người đang ngồi ngẩn ra, ngay lập tức đứng dậy và đưa một chiếc khăn ướt cho ông ta.Khổng Thượng Từ lau tay, lại ném khăn cho Khổng Thanh Mặc, cười nói, "Ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ta muốn cùng Tuyết Nhi tâm sự."Khổng Thanh Mặc cầm khăn, ngoan ngoãn bước ra ngoài.Khi đi ngang qua Khổng Tuyết Nhi, cậu ngước mắt lên, ánh mắt không còn đờ đẫn mà tràn đầy khẩn trương, cậu nhẹ nhàng lắc đầu với Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi cười ôn hòa, chỉ nói, "Ngủ ngon, Thanh Mặc."Khổng Thanh Mặc biểu tình lo lắng, nhưng cũng không dám ở lại lâu, cậu chỉ có thể cắn môi rời khỏi phòng khách.Khổng Thượng Từ ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, tay gác trên tay vịn, nở nụ cười ấm áp dối trá, "Ta có thể giúp gì cho con, Tuyết Nhi."Khổng Tuyết Nhi tiến lại gần vài bước, từ trên cao nhìn xuống Khổng Thượng Từ, "Trước bình minh, tôi muốn đến thăm Dụ Thượng Tướng."Khổng Thượng Từ nói, "Con làm ta khó xử quá. Chưa nói đến việc ta có quyền can thiệp vào tòa án hay không, trước bình minh thì nhân viên xét duyệt cũng chưa làm việc..."Khổng Tuyết Nhi thất vọng nói, "Nếu ngài không làm được thì quên đi."Nói xong nàng quay lưng bỏ đi.“Tuyết Nhi.” Khổng Thượng Từ gọi lại, “Có đúng là con đang mang thai không?”Khổng Tuyết Nhi vờ như không nghe thấy, nàng đã bước tới cửa, chuẩn bị rời đi.“Ta có thể thử xem.” Khổng Thượng Từ thay đổi lời nói, “Để cho con đến thăm Dụ Thượng Tướng.”Khổng Tuyết Nhi lúc này mới dừng lại, quay đầu đối mặt với Khổng Thượng Từ, "Ngài chắc chứ?"Khổng Thượng Từ làm vẻ mặt của người cha bất đắc dĩ, "Ta chắc chắn, con quay lại đây đi, nói chuyện với ta vài câu đã."Khổng Tuyết Nhi bước lại, "Khi nào thì sắp xếp được?"Khổng Thượng Từ làm bộ làm tịch mở máy truyền tin, liên lạc với nhân viên, "Để ta hỏi một chút."Ông ta gửi một vài tin nhắn, sau đó nói với Khổng Tuyết Nhi, "Đang thu xếp. Sẽ mất một thời gian mới biết được liệu có thể thăm Dụ Thượng Tướng trong đêm nay không."Khổng Tuyết Nhi không nói gì, chỉ có đôi mắt không giấu được vẻ lo lắng.Khổng Thượng Từ nhìn chằm chằm vào biểu tình của Khổng Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, có đúng là con đang mang thai không?"Khổng Tuyết Nhi lập tức hoàn hồn trở lại, ánh mắt trở nên sắc bén phòng bị, nàng trào phúng nói, "Ngài cho rằng là giả?"Khổng Thượng Từ nói, "Ta chỉ lo lắng thôi, không phải tuyến thể của con xảy ra chuyện vẫn chưa bình phục sao?"Khổng Tuyết Nhi châm chọc nói, "Hóa ra ngài còn nhớ rõ."Khổng Thượng Từ nói, "Người làm cha làm sao có thể không biết gì về thể trạng của con mình được chứ? Ta hiện tại đang lo lắng cơ thể con quá yếu, tuyến thể còn chưa hồi phục tốt để chịu được áp lực của thai kỳ."Khổng Tuyết Nhi lạnh giọng, "Tôi không sao."Khổng Thượng Từ gật đầu, yên tâm nói, "Vậy là tốt rồi."Nói xong, ông ta đứng dậy và tiến đến chỗ Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi lạnh lùng nhìn ông ra, vẻ mặt bình thản, nhưng bắp thịt sau lưng nàng đã căng cứng."Tuyết Nhi, con đã bao giờ nghĩ đến chưa, nếu..." Khổng Thượng Từ lo lắng nói, "Ta chỉ nói là nếu Dụ Thượng Tướng không thể ra ngoài được, con và đứa nhỏ trong bụng phải làm sao bây giờ?"Khổng Tuyết Nhi nói, "Ý ngài là gì?"Khổng Thượng Từ nói, "Ngẫm lại về tai nạn mà con gặp phải lần trước trên đường trở về từ Lễ Hương Thổ, thật nguy hiểm."Khổng Thượng Từ đặt tay lên vai Khổng Tuyết Nhi, đột nhiên bắt đầu an ủi, "Nhưng dù sao thì sự tình có thể sẽ không nghiêm trọng như vậy, Dụ Thượng Tướng đằng nào cũng là cháu gái của Thạch Thủ Trưởng."Khổng Tuyết Nhi gạt tay Khổng Thượng Từ ra, "Dụ Thượng Tướng không thích người khác chạm vào tôi."“Xem này, ta tuổi đã già, thật hồ đồ.” Khổng Thượng Từ thu tay lại, nhìn thoáng qua máy truyền tin, vui mừng nói, “Có tin tức, nói rằng có thể châm chước được. Một khi 12 tiếng cấm đã trôi qua, lập tức có thể sắp xếp cho con gặp mặt Dụ Thượng Tướng, đại khái khoảng ba giờ sáng.”Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Được, cảm ơn cha."“Không có gì. Không có gì.” Khổng Thượng Từ mỉm cười, “Bây giờ vẫn còn thời gian. Không bằng con và ta đến phòng thí nghiệm để kiểm tra sức khỏe một cách tỉ mỉ. Tuyến thể của con vẫn chưa lành, con lại đang mang thai. Ta thực sự lo lắng tình trạng của con."Khổng Tuyết Nhi thân thể căng thẳng rõ ràng, "Không cần..."“Tuyết Nhi.” Khổng Thượng Từ ngắt lời nàng, trên môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám, “Đêm nay, con nhất định phải ngoan ngoãn làm kiểm tra, nếu không… cha làm sao có thể yên tâm để con đang mang thai lại đến nơi nguy hiểm như tòa xử án đây?"Vì vậy, phòng thí nghiệm này, Khổng Tuyết Nhi phải đi.Khổng Thượng Từ cười nói, "Đi thôi, kẻo muộn quá sẽ làm trễ chuyến thăm của con."Khổng Tuyết Nhi nhẫn nại nói, "Được."Nàng đi theo Khổng Thượng Từ ra khỏi phòng khách, xuyên qua hành lang, khi nàng đi qua phòng của Khổng Thanh Mặc, cánh cửa đột nhiên được mở ra.Khổng Thanh Mặc căng thẳng nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, do dự mở miệng nói, "Không..."“Sao con còn chưa nghỉ ngơi?” Khổng Thượng Từ bước tới, đẩy cậu vào lại phòng, “Ngủ sớm đi, nếu không ngày mai tinh thần lại không tốt."Khổng Thanh Mặc bước vào phòng, đồng thời đầy hoảng sợ và lo lắng mà nhìn Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi cười nhẹ với cậu, ý bảo cậu hãy yên tâm.Khổng Thượng Từ đóng cửa lại, xoay người cười, "Đi thôi, chúng ta đi phòng thí nghiệm."Khi cả hai ra ngoài, Khổng Thượng Từ tự mình lái xe đến phòng thí nghiệm bí mật của ông ta.Khổng Tuyết Nhi ngồi ở ghế phụ, nhìn những nhà cao tầng bay ngược lại ngoài cửa sổ.Khổng Thượng Từ sống ở tầng một của tầng không trung, xe bay chạy trên khu vực cách mặt đất 15 mét.“Đã bao nhiêu năm trôi qua,” Khổng Thượng Từ đột nhiên nói, kèm một tiếng thở dài nhớ nhung, “Đã bao lâu rồi hai cha con chúng ta không ngồi xuống nói chuyện bình thản như bây giờ?”Khổng Tuyết Nhi không muốn trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.Khổng Thượng Từ tự nói, "Hình như là bắt đầu từ khi con biến mất."Khổng Tuyết Nhi vẫn không trả lời.Khổng Thượng Từ vẫn vui vẻ cười, "Nhưng mà như hiện tại cũng tốt, con đã trở về nhà."Khổng Tuyết Nhi không nói gì.Nhưng sự trầm mặc của nàng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Khổng Thượng Từ, thậm chí ông ta còn bật nhạc trong xe.Khổng Tuyết Nhi với tay và nhấn tắt nhạc, "Tôi không muốn nghe."Khổng Thượng Từ ân cần, "Được được, vậy thì không nghe."Khổng Tuyết Nhi sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, vài giây sau, nàng mở miệng, "Ngài biết mẹ của Dụ Thượng Tướng sao?"Khổng Thượng Từ nói, "Thạch Ngọc Nghi tiểu thư à? Nàng chính là một nữ nhân làm người khác phải khắc sâu. Thật đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh."Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Bà ấy đã làm gì để ngài có ấn tượng sâu sắc như vậy?"Khổng Thượng Từ nhìn thoáng qua Khổng Tuyết Nhi, sau đó cười hỏi, "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện về nàng ấy?"Khổng Tuyết Nhi nói, "Bởi vì tất cả những người nhắc đến bà đều nói bà là người đặc biệt. Tôi muốn biết bà ấy là Omega như thế nào, lại có thể khiến tất cả các người cảm thấy phi thường như vậy."Có lẽ là vì tâm trạng tốt, Khổng Thượng Từ trả lời, "Bởi vì nàng có thể được coi là thiên tài trong lĩnh vực Di truyền học, nàng... Nàng sinh ra đã mang sai thuộc tính. Nếu là nam Alpha, thậm chí là nam Beta đi chăng nữa, có thể bây giờ nàng đã là người đứng đầu Viện Di truyền học."Khổng Tuyết Nhi cười lạnh rồi quay đi, vấn đề này nàng thật sự không muốn nói cùng Khổng Thượng Từ.Một đường sau đó, Khổng Thượng Từ cũng không chủ động trò chuyện nữa.Xe chạy ra khỏi thành phố, dừng lại giữa một khu rừngSau đó, Khổng Thượng Từ điều chỉnh độ trong suốt của các cửa kính xe bay cho đến khi nó hoàn toàn đen, thế giới bên ngoài không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.Tiếp đến xe được bật chế độ lái tự động êm ái, tốc độ không nhanh, ổn định, không có rung động, Khổng Tuyết Nhi hoàn toàn không cảm nhận được tốc độ và phương hướng của xe.Nửa giờ sau, xe đến bãi đậu của phòng thí nghiệm dưới lòng đất.Khổng Thượng Từ vui mừng nói, "Tới rồi, Tuyết Nhi, đi thôi, chúng ta đi làm kiểm tra!"Khổng Tuyết Nhi liếc nhìn thời gian.Đêm, 10 giờ 27 phút.Nàng đẩy cửa xe bước ra ngoài.10 giờ 25 phút, quay lại 2 phút trước.Tại tầng trên mặt đất, khu dịch vụ cao tốc của thị trấn Racoon.Hai chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trước khu vực dịch vụ trong vài giây.Trong xe dẫn đầu, một người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc đang ngồi trong cabin, hắn nhìn vào màn hình định vị trên xe, quay đầu lại và nói với người phụ nữ ở ghế phụ, "Là chỗ này."Người phụ nữ tựa đầu vào cửa sổ xe, bóng đen che khuất khuôn mặt, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng tươi cười của cô, "Phải không, vậy cho nổ đi."_____TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me