Bhtt Edit Ket Hon Cung Tinh Dich Tra Xanh Du Tuyet Trung Sinh Ver
Ngày 1 tháng 6, 3 giờ 13 phút sáng.Tòa án, phòng thăm hỏi.Khổng Tuyết Nhi ngồi bên chiếc bàn bằng kim loại, đợi Dụ Ngôn được đưa đến đây.Phòng thăm hỏi không lớn, trống trải và sạch sẽ, chỉ có độc nhất một chiếc bàn ở giữa. Bốn góc của căn phòng và trần nhà ngay phía trên bàn đều được trang bị thiết bị theo dõi hình ảnh ba chiều cùng máy ghi âm.Năm phút sau, Dụ Ngôn được nhân viên đưa vào phòng thăm hỏi.Nhìn thấy Dụ Ngôn, Khổng Tuyết Nhi liền cong môi, ý cười ôn nhu.Dụ Ngôn nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, kinh ngạc dừng lại.Nhân viên công tác đẩy Dụ Ngôn đến đối diện với Khổng Tuyết Nhi, lấy việc công làm trọng, "Hai người chỉ có năm phút."Sau đó anh ta liền rời khỏi.Dụ Ngôn im lặng nhìn Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi mặc một chiếc váy đen dài, vẫn kiểu dáng cổ cao, tay dài cùng găng tay. Nàng hiện tại ở bên ngoài vẫn mặc giống như trước kia, chỉ khi ở trước mặt Dụ Ngôn, mới cố tình ăn mặc... kỳ kỳ quái quái.Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn có điểm vui vẻ không giải thích được."Sao lại tới đây?" Cô hỏi.Khổng Tuyết Nhi đặt tay lên bàn, hướng gần Dụ Ngôn một chút, nghiêm túc nói, "Tôi lo lắng cho cô mà. Khỏe không?"Dụ Ngôn nói, "Tôi không sao."Khổng Tuyết Nhi nói tiếp, "Vụ nổ Viện nghiên cứu tôi tin rằng không liên quan gì đến cô, vì vậy cô cũng phải tin tôi..."Nàng đưa tay, lộ ra lòng bàn tay, ý bảo Dụ Ngôn đưa tay cho nàng.Dụ Ngôn dừng lại một giây, sau đó đưa tay cho Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi lập tức nắm lấy tay cô, đôi mắt cong cong, "Tin tôi sẽ cứu được cô."Khi nàng nói chuyện, còn cố tình dùng đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay của Dụ Ngôn.Dụ Ngôn hạ mắt nhìn xuống tay của Khổng Tuyết Nhi, nàng không những không thu liễm mà còn dùng ngón ta sờ vào cổ tay cô. Dụ Ngôn nắm chặt tay Khổng Tuyết Nhi, không cho nàng ở tại nơi này, ngay dưới sự giám sát của người khác mà hồ nháo."Việc của tôi, cô không cần lo lắng." Dụ Ngôn nói, "Tôi sẽ ra ngoài được."Khổng Tuyết Nhi siết chặt ngón tay Dụ Ngôn, trầm giọng xuống, "Sao mà không lo được chứ, lần này khác với lần trước."Lần trước, cũng chính là hơn một năm trước, khi hạm đội biến mất, Dụ Ngôn lần đầu tiên bị bắt vào tòa án. Lúc đó cô có thế có lực, nhưng vẫn phải trả giá bằng đôi chân của mình để lấy lại tự do.Hiện tại đã qua hơn một năm bị trấn áp và chèn ép, thế lực của Dụ Ngôn thậm chí còn yếu hơn so với trước đây, cô muốn ra được, chỉ nghĩ thôi đã thấy khó khăn hơn.Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi đã gặp Tăng Khả Ny."Dụ Ngôn ngước mắt lên, Khổng Tuyết Nhi cười cười, có chút đắc ý, "Sau đó còn cãi nhau cùng bọn họ một trận."Dụ Ngôn hỏi, "Vì điều gì?"Khổng Tuyết Nhi không cao hứng mà hừ một tiếng, "Bọn họ nói rằng tôi là một kẻ mất trí, sẽ làm mọi thứ rối tung lên."Dụ Ngôn tưởng tượng một chút hình ảnh Khổng Tuyết Nhi cãi nhau cùng với cấp dưới của cô, như thể cô có thể nhìn thấy được cấp dưới của mình bị Khổng Tuyết Nhi làm cho tức giận nói không nói nên lời, chỉ có thể chỉ tay về phía nàng mà lặp lại một từ "cô cô cô".Dụ Ngôn nhẹ nhàng cười, "Cô nói cái gì."Khổng Tuyết Nhi nói, "Kế hoạch cứu cô ra ngoài."Khổng Tuyết Nhi đặt tay còn lại lên mu bàn tay của Dụ Ngôn, cực kỳ nghiêm túc hỏi, "Dụ Ngôn, thực sự tin tưởng tôi sao?"Dụ Ngôn không chút do dự, "Đương nhiên."Khổng Tuyết Nhi gật gật đầu, "Được, đến khi hừng đông Tăng Khả Ny sẽ đến gặp cô, lúc đó nhớ nói với cô ta rằng..."Dụ ngôn, "Cái gì?"Khổng Tuyết Nhi tức giận nói, "Nói Tăng Khả Ny cô mới là đồ mất trí!"Dụ Ngôn bất đắc dĩ, không đáp lại những lời này của Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi siết chặt tay Dụ Ngôn, trịnh trọng như thể đang tuyên thệ, "Dụ Thượng Tướng, nếu cô tin tôi, vậy hãy làm người của cô cũng tin tôi, tin tôi sẽ cứu cô ra ngoài."Không chỉ tòa án, mà còn có cả những xiềng xích đang trói chặt Dụ Ngôn. Tất cả những thứ đó, Khổng Tuyết Nhi sẽ đích thân giúp Dụ Ngôn phá vỡ.Dụ Ngôn muốn biết Khổng Tuyết Nhi định cứu cô như thế nào, nhưng nơi này không phải là địa phương thích hợp để đề cập.Mỗi một câu nói đều sẽ bị ghi lại.Cô tự hỏi một giây, liền nói, "Khi tôi nhìn thấy Tăng Khả Ny, tôi sẽ làm cô ấy tin tưởng cô."Vẻ mặt Khổng Tuyết Nhi cảm động, "Lão bà, cô đối với tôi tốt như vậy, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô."Dụ Ngôn một chút cũng không bị những lời không đứng đắn của Khổng Tuyết Nhi lay động, cô nghiêm túc nói, "Tôi rất ngạc nhiên khi cô đến gặp tôi sớm như vậy."Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi vẫn cảm thấy còn chậm đó."Dụ Ngôn lắc đầu, "Không có."Cô vào tòa án hai lần, lần trước khi vào đây, cô chỉ lẻ loi một mình. Ba ngày sau, Tăng Khả Ny mới từ Sao Hỏa trở về, lúc đó Dụ Ngôn đã bị cấm đến thăm, cô vẫn phải đơn độc.Cô ở tòa án nữa tháng, chỉ nhìn bức tường trước mặt. Cho đến khi Thạch Chinh tiến vào, đưa cô ra ngoài đồng thời lấy đi đôi chân.Nháy mắt đã hết năm phút, Khổng Tuyết Nhi bị thúc giục rời đi.Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, thừa dịp nhân viên giám sát không chú ý, nàng nhào tới ôm Dụ Ngôn, dán sát vào tai cô, nói nhanh một câu, "Vợ, em yêu người."Dụ Ngôn ngây người."Làm gì đó, không được tiếp xúc!" Nhân viên lập tức chạy tới muốn kéo ra.Khổng Tuyết Nhi đã chủ động ly khai trước, chớp mắt phóng điện với Dụ Ngôn rồi bước lui ra cửa, "Vậy thì em về nhà trước. Mấy ngày nữa lại gặp, thân ái."Dụ Ngôn ngơ ngác nhìn Khổng Tuyết Nhi, vẫn như cũ chưa lấy lại tinh thần.Khổng Tuyết Nhi tiêu sái quay đi, biến mất trước cửa.Dụ Ngôn trì độn sờ lên vành tai nóng rực của mình, câu nói kia của Khổng Tuyết Nhi phảng phất còn đọng lại trong không khí, không khí lại không ngừng vang vọng bên tai cô.Vành tai của Dụ Ngôn đỏ thật lâu, rất lâu.Sau khi ra khỏi tòa án, Khổng Tuyết Nhi đã đứng bên đường một lúc.Dọc theo những khoảng trống giữa các tòa nhà trên mặt đất, phía xa xa có thể nhìn thấy ngọn tháp màu trắng của Nhà thờ Tạp Phi. Nơi mà nàng và Dụ Ngôn kết hôn.Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm một lúc, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.Đúng lúc này, một chiếc xe bay quân sự nổi bật đáp xuống trước xe của Khổng Tuyết Nhi, cửa xe mở ra, một Trung Úy bước xuống."Khổng tiểu thư, Thủ Trưởng muốn gặp cô."Khổng Tuyết Nhi nắm chặt cửa xe, cong môi cười, "Được, anh đi trước dẫn đường, tôi sẽ lái xe theo sau."Thạch Chinh sống ở rìa tầng không trung, xung quanh trời quang mây tạnh, không có chướng ngại vật.Trang viên của ông cũng rất sạch sẽ và gọn gàng, những cánh đồng rộng rãi được san bằng, không có cây cao, cũng không có những tòa nhà trang trí cầu kỳ.Tòa nhà chính là một gian ba tầng, không có nhiều phòng, đơn giản mộc mạc. Hậu viện có một cái ao nhân tạo, bên bờ ao trồng thưa thớt bảy, tám cây dâu tằm.Thạch Chinh mặc áo khoác, ngồi bên bờ ao câu cá. Vào lúc rạng sáng bốn giờ.Trung Úy đưa Khổng Tuyết Nhi đến gần cái ao, sau đó để nàng tự đi qua.Xung quanh không có đèn sáng, chỉ có đèn đường màu vàng trên Điếu Ngư Đài nơi Thạch Chinh đang ngồi.*Điếu Ngư Đài:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me