Bhtt Edit Ket Hon Cung Tinh Dich Tra Xanh Du Tuyet Trung Sinh Ver
Ngày hôm sau, Dụ Ngôn liền đến gặp Bạch Nghiêm Dị.Cô lái xe, mang theo Khổng Tuyết Nhi âm thầm đến căn resort kiểu Tây ở tầng trên mặt đất của Bạch Nghiêm Dị. Nói là âm thầm, nhưng những người muốn biết đều đã biết.Giống như chân của Dụ Ngôn, đối với thế giới bên ngoài mà nói là bị thương ngoài ý muốn, tạm thời không thể chữa trị được, nhưng người trong cuộc đều hiểu rằng thương tật của Dụ Ngôn chỉ là cách để hạn chế cô.Ngôi nhà kiểu Tây của Bạch Nghiêm Dị khá cũ, được gọi là "Ẩn lâu". Tường sơn màu xám, một nửa tòa nhà được bao phủ bởi những dây leo xanh tươi, trước sau là hàng cây xanh mát thấp thoáng, bên trái còn có một sân golf tư nhân rộng rãi.Ngôi nhà này được cha của Bạch Nghiêm Dị tự mình thiết kế và tu sửa, sau đó thì truyền lại cho con trai của ông ấy.Trong phòng khách có treo một tấm bảng, bên trên viết to bốn chữ "Thiên hạ đại đồng".*Thiên hạ đại đồng: Một thế giới lý tưởng, một xã hội tốt đẹp, người người yêu thương, nhà nhà an cư lạc nghiệp, không có cách biệt, không có chiến tranh. (baidu)Dụ Ngôn, Khổng Tuyết Nhi, Bạch Nghiêm Dị, và một người đàn ông trung niên khác mà Dụ Ngôn chưa từng thấy qua, cùng nhau ngồi uống trà trong phòng khách nhỏ."Vị này chính là Mục Minh." Khổng Tuyết Nhi giới thiệu với Dụ Ngôn, "Người phụ trách Quỹ từ thiện cứu trợ Omega nhi đồng.""Chào cô, Thượng Tướng." Mục Minh đứng dậy, đưa tay về phía Dụ Ngôn.Mục Minh không cao, dáng người gầy yếu, đeo một cặp kính gọng đen, suy nhược văn nhã, là một Omega đã hoàn toàn cắt đứt tuyến thể.Dụ Ngôn bắt tay anh ta."Đã sớm muốn được diện kiến cô." Mục Minh cười nói, "Chính là vẫn không có cơ hội."Dụ Ngôn không am hiểu ứng phó với các tình huống xã giao này, cô dừng một giây, chỉ nói "Về sau sẽ có.""Về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt." Lúc này Bạch Nghiêm Dị lên tiếng, ông ta khẽ cười, "Tôi cảm thấy nhất định sẽ như vậy."Dụ Ngôn nhìn về phía Bạch Nghiêm Dị.Không giống như những ý niệm quanh minh về việc theo đuổi sự bình đẳng, cởi mở và tự do của Bạch Nghiêm Dị, vẻ ngoài của ông ta không chính khí anh tuấn, mà ngược lại có vẻ thực tối tăm. Xương gò má cao, hốc mắt sâu, dù khuôn mặt có mang đầy ý cười đi chăng nữa, vẻ mặt vẫn luôn mang theo cổ âm trầm áp lực.Có lẽ đó là do bản năng bài xích của Alpha, Dụ Ngôn thấy rằng mình rất khó có thể có hảo cảm với Bạch Nghiêm Dị.Vì vậy cô không trả lời lời ông ta, chính Khổng Tuyết Nhi là người đáp lại."Lần trước Bạch Bộ Trưởng đã phái người tới đón chúng tôi ở tầng ngầm, vẫn còn chưa cảm ơn ngài thật tốt." Khổng Tuyết Nhi từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, "Hôm nay đến dấy có chuẩn bị một chút lễ vật."Nàng đem đồ vật đưa qua.Bạch Nghiêm Dị tiếp nhận món quà, "Người khác đưa tôi có thể sẽ khách khí, nhưng nếu là do cô tặng, tôi nhất định sẽ thích."Ông mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc bích màu xanh lục, không lớn, nhưng thuộc loại thượng phẩm. Tổ tiên của Bạch Nghiêm Dị đều rất thích ngọc, gia đình ông có một mật thất ba tầng dưới lòng đất, chuyên dùng để chứa ngọc.Khổng Tuyết Nhi trước tiên tán gẫu vài câu về lai lịch của khối ngọc, chờ không khí thoải mái mới chuyển chủ đề trở lại chuyện chính sự.Bốn người hàn thuyên suốt một buổi sáng.Còn lưu lại dùng một bữa cơm trưa.Sau khi dùng bữa, Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi chuẩn bị trở về, trợ lý của Bạch Nghiêm Dị chạy đến, ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu."Dụ Thượng Tướng." Bạch Nghiêm Dị tự mình gọi Dụ Ngôn lại, "Có thể nói riêng với cô vài lời được không?"Dụ Ngôn khẽ cau mày, Khổng Tuyết Nhi thấy cô muốn cự tuyệt, giành trước nói, "Người đi đi, cùng nói chuyện với Bạch Bộ Trưởng."Dụ Ngôn rũ mắt nhìn nàng, "Em hẳn nên đi cùng tôi."Khổng Tuyết Nhi mỉm cười. Rõ ràng cổ áo của Dụ Ngôn đã thực chỉnh tề, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà thay cô sửa sang, muốn nhân cơ hội chạm vào cô."Em không sao, người đi nói chuyện trước, về nhà chúng ta lại nói chuyện cùng nhau sau." Khổng Tuyết Nhi trong mắt đầy ám chỉ, "Thâm nhập."Dụ Ngôn kéo tay Khổng Tuyết Nhi xuống, nắm một chút, rồi lại buông ra, "Vậy tôi qua đó."Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Ừm, đi đi."Dụ Ngôn đi theo Bạch Nghiêm Dị đến thư phòng của ông ta ở tầng một.Trong thư phòng không có người, Bạch Nghiêm Dị mở cuộc gọi thực tế ảo, một bóng người ngay lập tức xuất hiện giữa phòng, là Robert Lier, cha của Aaron, và là người sáng lập Công ty Robert.Lier có một bộ râu quai nón, đôi mắt xanh, dáng người thon gầy, cùng phong thái tự tin và trầm ổn của một doanh nhân thành đạt, ông ta chủ động nói "Xin chào, Dụ Ngôn Thượng Tướng."Dụ Ngôn thái độ thanh lãnh lại lịch sự, cô đáp, "Lier tiên sinh, chào ông."Lier cười nói, "Tôi đoán cô sẽ rất ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Cô cũng biết, kênh liên lạc mã hóa có giới hạn."Dụ Ngôn, "Ông có chuyện gì, xin hãy nói thẳng."Lier giơ ngón tay cái lên, "Không hổ là Dụ Ngôn Thượng Tướng, làm việc rất sảng khoái lưu loát. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi muốn cùng cô hợp tác."Dụ Ngôn vẫn như cũ không một chút gợn sóng, "Hợp tác như thế nào?"Lier đi về phía trước, ông ta dừng lại trước mặt Dụ Ngôn, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc."Tôi có một bộ phận nghiên cứu và phát triển vũ khí. Một tháng trước, nhóm của tôi đã chế tạo ra quả bom mạnh nhất trong lịch sử loài người. Nó có thể giúp cô quét sạch tất cả các đội quân của bốn Liên hợp khu khác, đủ để cho cô trong toàn bộ vũ trụ, hay tại Tây Á Liên hợp khu của chúng ta có một chỗ đứng vững chắc."Dụ Ngôn nhìn chằm chằm ông ta đầy nghi hoặc.Lier nói tiếp, "Cô nhất định sẽ hoài nghi, nếu tôi thực sự có thể tạo ra một quả bom có uy lực như vậy, tại sao lại không công khai nó, đúng không?"Dụ Ngôn nói, "Đúng."Lier lại nói, "Cô có nhớ rõ người đầu tiên chế tạo ra cơ giáp chứ?"Dụ Ngôn lập tức hiểu ra.Cơ giáp được gia tộc Robert nghiên cứu và phát minh, bọn họ cũng đã tạo ra một dây chuyền sản xuất cơ giáp hoàn thiện và hiệu quả, để loại vũ khí mới mạnh mẽ này có thể nhanh chóng được sản xuất hàng loạt.Sự ra đời của cơ giáp đã thay đổi phương thức chiến tranh, hơn nữa trong một đoạn thời gian, Tây Á Liên hợp khu nhờ nó đã có sức mạnh đè bẹp bốn Liên hợp khu khác.Vì vậy, ngay sau đó, tất cả các vật liệu và công nghệ sản xuất liên quan đến cơ giáp đều đã bị Liên hợp khu cưỡng chế mua lại.Đồng thời, gia tộc Robert cũng bị cấm tham gia vào bất kỳ nghiên cứu nào liên quan đến cơ giáp. Bọn họ chỉ có thể làm người máy phụ trách công việc dọn dẹp nhà cửa hoặc các robot tình dục, nhưng vẫn bị giám sát chặt chẽ."Tôi sẽ không tiếc công tiếc sức giúp cô về mặt kỹ thuật vũ khí, chỉ cần cô giúp tôi lấy lại vinh quang vốn thuộc về gia tộc Robert của mình." Lier hạ giọng, "Dụ Ngôn Thượng Tướng cô có dám hợp tác với tôi không?"Dụ Ngôn nói, "Tôi còn hai câu hỏi nữa."Lier, "Cô hỏi đi."Dụ Ngôn, "Bom gì? Và tại sao lại tìm tôi?"Dụ Ngôn nói chuyện và làm việc đều không quanh co lòng vòng, đơn giản mạnh mẽ, đánh thẳng vào trọng điểm. Lier rất ngưỡng mộ phong cách này của Dụ Ngôn.Ông ta kiên nhẫn nói, "Nhóm của tôi đã tìm thấy một vùng phản vật chất theo hướng của chòm sao Nhân Mã. Tôi đã mất hơn 20 năm, tốn hết trăm cay nghìn đắng chỉ để mang về một viên đá phản vật chất từ đó. Tôi đã sử dụng nó làm nguyên liệu, tạo thành bom."Nói tới đây, Lier vô cùng đắc ý."Chỉ cần ba quả, toàn bộ sinh vật sống trên Trái Đất đều có thể bị xóa sổ."Loại bom uy lực vượt mức quy định mà Lier nói đến là bom phản vật chất. Hiện tại, nhân loại trên Trái đất thậm chí còn chưa thấy phản vật chất xuất hiện, vậy mà ông ta đã có thể chế tạo bom."Ông có vũ khí lợi hại như vậy, tại sao không tự mình đi đoạt lại thứ mình muốn?"Lier đáp, "Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình. Tôi không muốn phá hủy Trái Đất, phá hủy thành phố tôi đang sống, càng không muốn phá hủy danh tiếng của gia tộc tôi. Cách tốt nhất là tìm cô để hợp tác, cô hiện tại cũng cần tôi. Cùng cô liên thủ, tôi có thể quang minh chính đại lấy lại những gì thuộc về mình."Dụ Ngôn trầm mặc, đánh giá về độ tin cậy trong lời nói của ông ta.Lier liếc nhìn thời gian, "Không còn nhiều thời gian liên lạc nữa. Tôi có thể đợi cô một tuần, cô suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời tôi. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, không ai ngoài tôi có thể chi viện cho cô những vũ khí uy lực nhất."Dụ Ngôn nói, "Được, tôi sẽ xem xét."Lier gật đầu "Nhưng trước khi đồng ý hợp tác, cô không được kể những điều tôi đã nói với người thứ ba, đặc biệt là phu nhân. Cô ấy và con trai tôi thân nhau, con trai tôi lại không đến nơi đến chốn. Nếu để nó biết sự tình, nhất định nó sẽ nháo đến mọi người biết đến."Dụ Ngôn nói, "Được."Lier lại nhìn Dụ Ngôn, trong mắt đột nhiên trở nên hoài niệm, "Tôi đã nhìn thấy mẹ cô, bất quá cô lớn lên không giống với nàng."Ánh mắt Dụ Ngôn khẽ động, "Ông biết gì về bà ấy sao?"Lier nói, "Chỉ gặp qua vài lần, khi nàng đến trường đại học để thi, nàng là một nha đầu rất có linh khí."Dụ Ngôn còn muốn hỏi thêm, nhưng thời hạn liên lạc mã hóa đã hết, Lier vội vàng chào tạm biệt rồi ngắt máy.Trên xe trở về nhà, Khổng Tuyết Nhi hỏi về cuộc gặp riêng giữa Dụ Ngôn và Bạch Nghiêm Dị, cô đáp, "Tôi đã gặp một người, ông ta muốn hợp tác với tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ về điều đó. Ông ta yêu cầu tôi trong lúc suy xét, không được nói cho em biết."Khổng Tuyết Nhi nói, "Thần bí như vậy?"Dụ Ngôn không nói, sắc mặt trầm xuống. Rõ ràng là có tâm sự.Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên chân cô, "Sao vậy? Có tâm sự không bằng nói ra, biết đâu có thể giúp người giải thích nghi hoặc."Dụ Ngôm giảm tốc độ rồi chuyển sang chế độ lái tự động. Cô nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước."Tôi không biết phải nói như thế nào."Khổng Tuyết Nhi, "Cứ tùy ý nói thôi. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có em và người."Dụ Ngôn nhìn về phía người bên cạnh.Khổng Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, mặt mày ôn nhu, ánh mắt chuyên chú, chỉ nhìn cô, chỉ chờ cô.Trước khi có thể phản ứng, Dụ Ngôn đã đưa tay ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt và đôi môi của Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi ngoan ngoãn dùng gương mặt cọ cọ vào tay Dụ Ngôn, nàng đồng thời ngước mắt lên, ánh mắt như nước mùa thu, kiều mị câu nhân nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn.Dùng ánh mắt để câu lấy người.Dụ Ngôn bị nàng làm cho hô hấp hỗn loạn.Cô vội vàng thu tay về.Khổng Tuyết Nhi ủy khuất, "Làm sao, xoa xoa tay một chút cũng không thể?"Dụ Ngôn nói, "Không phải."Khổng Tuyết Nhi lập tức nói, "Vậy thì người lại chạm vào em này."Vừa nói nàng vừa kéo tay Dụ Ngôn.Dụ Ngôn đè chặt tay nàng, mười ngón tương khấu, không để Khổng Tuyết Nhi lộn xộn."Tôi nghĩ rằng," Cô nói với giọng nghiêm túc, mạnh mẽ xoay chuyển bầu không khí giữa hai người trở về chính sự, "có một số chuyện có phải hay không đã sai rồi."Khổng Tuyết Nhi cũng nhanh chóng thu liễm, "Ví dụ như?"Dụ Ngôn nói, "Chiến tranh."Về chiến tranh, Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi đã từng đàm luận qua. Lúc đó, Dụ Ngôn cảm thấy chiến tranh là chuyện đương nhiên. Một ngày nào đó, giữa các quốc gia cũng sẽ xảy ra chiến tranh vì quyền lợi của họ.Giống như cuộc chiến kéo dài suốt hai trăm năm này. Mỗi Liên hợp khu đều muốn chiếm giữ những nguồn tài nguyên tốt nhất bên ngoài Trái Đất. Phân chia hòa bình là điều không có khả năng, thực tế là phải giành lấy nó bằng bất cứ giá nào.Khổng Tuyết Nhi vuốt ve ngón tay của Dụ Ngôn, "Vì cái gì đột nhiên lại cảm thấy như vậy?"Dụ Ngôn nói, "Có vẻ như gốc rễ của mọi thứ, đều nằm ở chiến tranh."Vì chiến tranh mà sinh ra thuộc tính ABO.Ban đầu, con người trải qua một cuộc cải tạo lớn, với hy vọng tạo ra một số lượng lớn những người giống chiến binh với thể chất mạnh mẽ. Nhưng sự biến đổi này là không thể kiểm soát, đã xảy ra phân hóa, đó là Alpha, Beta và Omega.Vì vậy, cuối cùng đã tiến đến thời đại ABO.Đây là vực thẳm đưa Omega trở thành thương phẩm, mà xã hội méo mó phân cấp, khoảng cách giàu nghèo lại càng thêm cực đoan, cũng vì chuyện này mà dẫn đến cuộc chiến chẳng tới đâu.Dường như mọi thứ đều bắt đầu là bởi vì chiến tranh. Trước chiến tranh, ít nhất mọi người đều hạnh phúc, ít nhất mọi người đều bình đẳng là nhận thức chung của toàn thế giới.Dụ Ngôn đưa mắt nhìn về thế giới bên ngoài cửa kính xe.Họ vẫn đang ở trên một con đường cách mặt đất hàng chục mét, cách trung tâm thành phố mười cây số. Từ đây, những tòa nhà cao trên mặt đất, biệt thự trên bầu trời và lâu đài trang viên trên cao nhất, ba thế giới, các tầng khác biệt .Mà ở những địa phương không thể nhìn thấy, còn có những người bị bỏ rơi, sống trên cánh đồng, suốt ngày lao động chân tay, còn có những người bị chôn sâu dưới lòng đất, giẫy giụa trong hư thối như đàn kiến, "những người hạ đẳng".Dụ Ngôn yên lặng nhìn thế giới này, đột nhiên nói, "Tôi nghĩ muốn kết thúc."_____TBC.Robert Lier mình không chắc phải Lier không, cái kiểu phiên âm tiếng Anh thành tiếng Trung của người Trung Quốc nó kỳ cục ghê 😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me