Bhtt Edit Ket Hon Cung Tinh Dich Tra Xanh Du Tuyet Trung Sinh Ver
Editor: Shimizu1213 (ShiiChan)_____Dụ Ngôn cởi bỏ ghế an toàn, đứng lên. Cô trước tiên cúi đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi, ánh mắt vô cùng trầm, giống như đè nén bão tố trong đêm đen.Trái tim Khổng Tuyết Nhi dần dần bất an, nàng hỏi, "Làm sao vậy?"Dụ Ngôn đáp, "Điểm hạ cánh không hề sụp đổ."Khổng Tuyết Nhi, "Vậy tại sao..."Chuyến đi này bọn họ sử dụng tổng cộng ba phi thuyền, hơn hai chục ngàn người. Người ở căn cứ không để cho bọn họ đáp xuống, cũng không có khả năng sẽ trực tiếp đem hơn hai chục ngàn người mưu sát ở bầu trời Sao Hỏa, huống chi một chiếc phi thuyền đều là vô giá, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vật liệu chiến lược trọng yếu như vậy tuyệt đối không thể hư hại.Dụ Ngôn nói, "Tôi cũng không biết bọn họ cụ thể muốn làm cái gì, cho nên em ở lại phi thuyền, tôi sẽ đáp xuống ở đợt thứ ba."Khổng Tuyết Nhi lập tức muốn cởi dây an toàn ra, lại bị tay Dụ Ngôn đè xuống."Nơi này là Sao Hỏa, trọng lực chỉ bằng một phần ba địa cầu, em sẽ không quen." Giọng Dụ Ngôn trầm tĩnh, lại mang theo quyết đoán không cho phép người khác nghi ngờ, "Cho nên, em không thể đi cùng tôi."Khổng Tuyết Nhi nhìn cặp mắt thâm thúy nhưng u ám kia của cô, "Người biết rõ có vấn đề, tại sao còn muốn đi xuống?"Dụ Ngôn đáp, "Bởi vì tôi phải đi xuống."Người ở căn cứ nói dối như vậy, chứng minh có người muốn bày trò, hơn nữa còn là nhắm vào Dụ NgônCăn cứ Số 2 trước mắt chỉ xây xong khu A cùng khu 0, không thể chứa nổi hai mười ngàn người do Dụ Ngôn mang tới, phần lớn sẽ tiếp tục ở trên phi thuyền. Trừ đi một số người phải định cư trong căn cứ, chẳng hạn những người phụ trách như Dụ Ngôn. Cho nên bất luận như thế nào, Dụ Ngôn đều phải đáp xuống để kiểm tra tình huống. Khác nhau chỉ là sớm hay muộn mà thôi.Hơn nữa, Dụ Ngôn bằng vào trực giác nhiều năm ở chiến trường, nếu cô co đầu rụt cổ không đi xuống, họ muốn động vào người của cô, có thể ngay cả phi thuyền cũng không bỏ qua.Khổng Tuyết Nhi dần dần hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, nàng nắm chặt tay Dụ Ngôn, ánh mắt kiên quyết, "Em nhất định phải đi cùng với người."Dụ Ngôn đáp, "Em không thể."Khổng Tuyết Nhi nghiêm túc nói, "Vậy người làm sao có thể nhẫn tâm đem em bỏ lại trên phi thuyền một mình?"Dụ Ngôn nâng mặt Khổng Tuyết Nhi, để nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định đến tàn nhẫn của mình."Bởi vì em không thể xảy ra chuyện, tôi rời khỏi phi thuyền, nơi này liền sẽ an toàn.""Không." Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, "Người nếu bỏ em lại đây, em sẽ nổi giận, Dụ Ngôn."Nàng lần đầu tiên ở trước mặt Dụ Ngôn gọi thẳng tên đối phương, mang theo tức giận nặng nề bị đè nén đến như vậy.Thế nhưng Dụ Ngôn chỉ cong khóe môi, nhẹ cười một cái, "Em yên tâm, tôi sẽ không sao."Lời vừa dứt, cửa phòng bị gõ, bên ngoài truyền tới thanh âm của Lục Kha Nhiên."Thượng tướng."Dụ Ngôn thu tay về, ngồi dậy, giọng trong trẻo trầm ổn, "Vào đi."Lục Kha Nhiên đẩy cửa đi vào, sắc mặt âm trầm nghiêm túc.Dụ Ngôn buông Khổng Tuyết Nhi ra, đi về phía thư phòng, Lục Kha Nhiên lập tức đuổi theo.Khổng Tuyết Nhi rời khỏi ghế an toàn, lo lắng bất an đi lại trong phòng khách. Nàng đi tới trước cửa sổ, mắt nhìn xuống đại lục đỏ thẫm mà hoang vu của Sao Hỏa.Chỉ có nham thạch cũng dãy núi đầy cát bụi trơ trọi đứng trên những cái hố trên mặt đất, gió lớn mãnh liệt cuốn lên bụi đất cùng đá vụn, giống như đàn châu chấu lướt qua.Nơi này là Sao Hỏa, cách xa Địa Cầu những bốn trăm triệu km.Nơi này vắng lặng, áp suất thấp, nhiệt độ cũng không cao, không có không khí, tràn ngập nguy hiểm. Đôi môi Khổng Tuyết Nhi dần căng thẳng, ngón tay thu lại thành quyền.Một lát sau, cửa thư phòng mở ra, Dụ Ngôn cùng Lục Kha Nhiên một trước một sau đi ra. Khổng Tuyết Nhi xoay người, từng chữ từng chữ, dùng sức nói, "Em muốn đi cùng người."Trong ánh mắt kiên định của Dụ Ngôn hiện ra mấy phần bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn đáp, "Không được."Khổng Tuyết Nhi đi tới, "Không thể không được."Dụ Ngôn kiên quyết, "Chuyện kế tiếp rất nguy hiểm, tôi không thể phân tâm."Khổng Tuyết Nhi há miệng, muốn nói em sẽ không để cho người phân tâm, sẽ đem hết toàn lực giúp người, nhưng nàng lại không đủ tự tin để nói như vậy, bởi vì nàng đã mất đi sức chiến đấu.Dụ Ngôn đi mấy bước đến gần Khổng Tuyết Nhi, cánh tay có hơi giơ lên, đại khái là muốn sờ gương mặt của nàng, nhưng động tác đến một nửa, lại khắc chế thu về.Cô bảo, "Em ở trên phi thuyền chờ tôi, tôi sẽ đến đón em."Khổng Tuyết Nhi không nói nữa.Dụ Ngôn rốt cuộc đưa tay, rất nhẹ nhàng sờ lên sườn mặt nàng, trong giọng nói mang theo ôn nhu rõ rệt, "Được không?"Khổng Tuyết Nhi khô khốc đáp, " Được."Dụ Ngôn gật đầu, cuối cùng nhìn Khổng Tuyết Nhi một cái, xoay người rời đi.Khổng Tuyết Nhi nhìn bóng lưng cao gầy của Dụ Ngôn sải bước rời khỏi, tay nắm thành quyền chặt đến hơi phát run.Nhóm đầu tiên có ba chiếc tàu vũ trụ nhỏ hạ xuống, tổng cộng một trăm tám mươi người, nhóm thứ hai cũng giống vậy.Khổng Tuyết Nhi là nhóm thứ ba.Nhưng trong nhóm thứ ba ở phi thuyền này, chỉ có mười bảy người.Dụ Ngôn một mình một chiếc, Lục Kha Nhiên cùng một nhánh tiểu đội đặc chủng canh giữ bên trái cô, Tả Trác cùng một tiểu đội khác thì ở bên phải.Ba tàu vũ trụ này, theo đội hình tam giác ở trong bụng phi thuyền lớn bay ra khỏi cửa khoang.Khổng Tuyết Nhi vẫn còn đứng cạnh cửa sổ, Lưu Lệnh Tư được phái đến trông chừng nàng, đứng cách nàng khoảng một thước rưỡi.Ngoài cửa sổ vẫn là vùng hoang vu mênh mông."Nơi này có thể nhìn thấy phi thuyền của Dụ Thượng Tướng không?" Khổng Tuyết Nhi hỏi.Tả Hiểu Hiểu theo công việc đáp lời, "Thượng tướng đã phân phó, đưa cô vào phòng ký túc xá nghỉ ngơi."Khổng Tuyết Nhi rũ lông mi, dùng sức đè nén nóng nảy cùng bất an trong lòng.Dụ Ngôn đã tự tin rời đi như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì, nàng tin chắc như thế.Nhưng ngay sau khi ý niệm này lóe lên trong đầu nàng, thì một giây kế tiếp, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có hai đạo ánh sáng trước sau vụt qua, một đạo màu đỏ, một đạo khác màu cam nhạt.Giống như là ánh lửa sau vụ nổ tia laser.Khổng Tuyết Nhi há miệng hít sâu một hơi, Lưu Lệnh Tư bên trái cũng sửng sốt một hồi. Khi cô định thần lại, thì Khổng Tuyết Nhi đã sải bước vượt qua, nàng kéo cửa ra xông ra ngoài."Phu nhân!" Tả Hiểu Hiểu lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.Bước chân Khổng Tuyết Nhi cực nhanh, trong nháy mắt liền kéo ra mấy thước, Tả Hiểu Hiểu toàn lực chạy mấy bước mới đuổi kịp."Phu nhân, cô dừng lại."Khổng Tuyết Nhi lại đi mấy bước, quả thật dừng lại, rồi sau đó nàng đẩy ra một cửa phòng bị bỏ trống, vọt vào.Cửa sổ gian phòng này, là hướng về phía vụ nổ phát sinh.Khổng Tuyết Nhi đi sát về trước cửa sổ, nhìn xuống dưới.Dưới vạn thước cao, có một điểm nhỏ đỏ như màu vỏ quýt, đang xoay vòng rồi nhanh chóng rơi xuống. Là một chiếc tàu vũ trụ bị đốt cháy.Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm dấu vết biến mất kia, một lát sau, mới khó khăn mở miệng, "Dụ Thượng Tướng ở trên tàu vũ trụ đó sao?"Tả Hiểu Hiểu ngây ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, không có trả lời.Tia laser phát ra từ căn cứ, vô cùng chuẩn xác nhắm vào một trong ba chiếc tàu vũ trụ, bắn trúng con tàu mà Dụ Ngôn chỉ huy.Laser xuyên qua thân tàu, một lượng lớn không khí thoát ra, khung kim loại cùng tàu vũ trụ dưới nhiệt độ cao mà phát cháy. Toàn bộ con tàu giống như là chiếc lá bị hòn đá bắn xuyên qua, xoay tròn bay lên không, rồi sau đó lại kéo nó cực nhanh rơi xuống.Hệ thống thông báo thông minh phát ra tiếng còi báo động chói tai, đèn báo không ngừng lóe lên, ánh sáng cấp bách biến ảo, làm người ta bất an.Dụ Ngôn liếc sơ qua sơ đồ thiệt hại thân tàu trên màn hình.Không khí từ miệng vết thủng đang cháy xông ra, áp suất không khí đột ngột thay đổi, cuốn lên cơn lốc, kéo Dụ Ngôn đến chỗ thủng. Mái tóc cô bị gió mạnh cuốn lên, tung bay tứ tán.Cô một tay nhanh chóng lướt qua màn hình làm việc, đem con tàu hạ xuống vị trí phong tỏa đã xác định ở khu A, sau đó một tay kia cởi bỏ dây an toàn, đồng thời lúc thân thể bị cuồng phong kéo đi, trầm thấp mà vững vàng hô, "Tắc Tây Á!"_____TBC.Từ chương này sẽ có bạn ShiiChan giúp sức, mình hi vọng có thể đẩy tiến độ bộ này nhanh một chút. Nhân tiện, bạn ấy cũng viết nhiều fic hay lắm, mọi người ủng hộ nha ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me