TruyenFull.Me

[BHTT][Edit] Kết Hôn Cùng Tình Địch Trà Xanh - Dụ Tuyết Trùng Sinh Ver

Chương 94

cerejeira39

Khổng Tuyết Nhi hoàn toàn không xác định được vị trí hiện tại của mình.

Nàng bị giam lỏng trong một tòa nhà hai tầng bình thường, có một khoảng sân nhỏ ở phía trước và phía sau, bao quanh là những cánh rừng rộng lớn, không có vật nào để tham chiếu, cũng không có địa điểm nào đặc biệt và không có cả internet.

Cánh cửa ra vào tòa nhà nhỏ bất cứ lúc nào cũng mở, không có ai giám sát, Khổng Tuyết Nhi có thể tùy ý ra vào.

Khổng Tuyết Nhi cố gắng đi bộ xuyên qua khu rừng, nhưng khi nàng rời khỏi tòa nhà nhỏ hơn phạm vi một km, người máy có khuôn mặt người tên Tiểu Autum sẽ ép Khổng Tuyết Nhi quay trở lại. Đủ các phương pháp cưỡng chế, không giới hạn ở việc đánh ngất, gây chấn thương hay kéo lê.

Khổng Tuyết Nhi đã cố gắng vài lần, nhưng sau khi bị đau bụng thì nàng cũng từ bỏ kế hoạch đi bộ ra khỏi rừng. Tiểu Autumn là robot chiến đấu không có bị giới hạn bởi 3 điều luật, nó chỉ nghe lệnh rồi hành động, căn bản sẽ không lưu tình với Khổng Tuyết Nhi chút nào.

Trong phòng khách ở tầng một của tòa nhà nhỏ có một chiếc TV, thông qua nó mà Khổng Tuyết Nhi có thể tìm hiểu tin tức về thế giới bên ngoài.

Sau khi từ bỏ việc đi bộ xuyên rừng, mỗi sáng Khổng Tuyết Nhi thức dậy lúc 6 giờ, đi bộ nửa tiếng ở sân trước và sân sau, sau đó quay lại nhà xem tin tức buổi sáng, đến chiều thì đi ngủ, thức dậy thì xuống lầu đi qua đi lại, ăn tối rồi xem TV, và cuối cùng thì đi ngủ.

Đây là tất cả sinh hoạt của Khổng Tuyết Nhi trong lúc bị giam lỏng.

Nàng cũng thử nấu ăn trong bếp để giết thời gian, nhưng tất cả thức ăn đều là bán thành phẩm, được người máy Tiểu Autumn chế biến rồi đưa cho Khổng Tuyết Nhi ăn. Vì vậy, trong bếp không có dao, không có lửa, không có bộ đồ ăn bằng kim loại, dao và nĩa làm bằng nhựa, đũa cũng là đũa tre giòn.

Khi Khổng Tuyết Nhi vào bếp lần đầu tiên, Tiểu Autumn nói với nàng, "Ngôi nhà này do chính Giai Kỳ thiết kế, mục đích là để quản thúc mà không gây thương tích."

Khổng Tuyết Nhi sau khi nghe xong thì gật gật đầu rồi bưng một đĩa trái cây đi.

Sống trong nhà, không có internet, cuộc sống đặc biệt nhàm chán.

Vì vậy, Autumn, người cũng bị mắc kẹt ở đây, thỉnh thoảng sẽ xem TV với Khổng Tuyết Nhi, đôi lúc nổi hứng bà sẽ tiết lộ cho Khổng Tuyết Nhi một vài điều về Mandela và Hứa Giai Kỳ.

Việc thành lập căn cứ Mandela không hề có thời gian cụ thể, khi Autumn gia nhập, Mandela chỉ là một trong những tổ chức hỗn loạn ở Liên Hợp Khu thứ 5. Autumn đã khiến tổ chức không chút tiếng tăm này đi ra khỏi biên giới, thành công lọt vào danh sách đen của các Liên Hợp Khu khác. Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy.

Mãi cho đến khi Hứa Giai Kỳ tham gia, Mandela mới trở thành tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới.

Nói đến Hứa Giai Kỳ, đáy mắt Autumn tràn đầy niềm tự hào và hài lòng không che giấu được, "Cô ấy là một người rất đặc biệt. Ta không thể mô tả cô ấy đặc biệt như thể nào... Cô đã tiếp xúc với cô ấy, chắc sẽ hiểu ý ta."

"Ừ, tôi hiểu..." Khổng Tuyết Nhi thuận miệng trả lời, trong đầu nàng nhớ lại ngày Mandela bắt đầu hoạt động trên khắp thế giới là 46 năm trước.

Bây giờ Hứa Giai Kỳ đã bao nhiêu tuổi?

Sáu mươi, bảy mươi... hay còn lớn hơn? Nhưng cô ấy trông... hoàn toàn không giống.

Khổng Tuyết Nhi nhìn nhìn vẻ mặt thả lỏng của Autumn, đột nhiên hỏi, "Có phải Hứa Giai Kỳ sẽ không già đi không?"

Autumn khẽ căng mắt, rồi cười nói tiếp, "Trường sinh bất tử thực ra không tồn tại, kể cả những loại thuốc trường sinh. Không những không thể thực sự kéo dài tuổi thọ, mà còn có tác dụng phụ khủng khiếp. Tác dụng kéo dài tuổi thọ càng rõ ràng, tác dụng phụ càng mạnh."

Sau đó, bà nhìn vào đôi mắt của Khổng Tuyết Nhi, "Cô cũng sẽ có tác dụng phụ."

Đầu ngón tay của Khổng Tuyết Nhi siết chặt.

Autumn tiếp tục, "Nhưng con của cô có khả năng sẽ không sao. Nó có thể trở thành Alpha nữ mạnh nhất mọi thời đại. Vì vậy, sự hy sinh của cô là xứng đáng."

Khổng Tuyết Nhi đặt hai tay lên bụng dưới của nàng, giễu cợt nói, "Vậy thì tôi thực sự rất vinh hạnh."

Autumn chạm đầu ngón tay vào tay vịn của chiếc xe lăn rồi mỉm cười, "Cô thực sự nên cảm thấy vinh hạnh. Con của cô sẽ trở thành niềm tự hào của phụ nữ trên toàn thế giới, nó sẽ thay đổi lịch sử của nhân loại."

Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào TV, không muốn nói chuyện nữa.

Trên màn hình TV, người phát thanh viên đang đưa tin về nội dung liên quan đến hội nghị hòa giải, ở góc dưới bên phải màn hình hiển thị ngày 30 tháng 11, năm ngày trước khi cuộc hòa giải bắt đầu...

Ngày 1 tháng 12, năm giờ sáng.

Khổng Tuyết Nhi dậy sớm, nàng đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía khu rừng bất tận vẫn còn bị bao phủ bởi bóng tối.

Nàng đưa lòng bàn tay chạm vào vùng bụng dưới hơi nhô lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hai phút sau, Khổng Tuyết Nhi mở cửa bước ra ngoài.

Trên hành lang, Tiểu Autumn đang đứng ở đầu cầu thang, trên khuôn mặt sinh động như thật nở một nụ cười thân thiết, "Hôm nay cô dậy sớm hơn trước một tiếng."

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Tối qua tôi không ăn nhiều, đói nên tỉnh. Đi làm cho tôi một phần spaghetti."

"Được." Tiểu Autumn xuống lầu, đi thẳng vào bếp.

Khổng Tuyết Nhi ở trong phòng khách, nhàm chán mà xem TV.

Tiểu Autumn làm xong bữa sáng, Khổng Tuyết Nhi ăn non nửa, đợi đến sáu giờ, nàng ra ngoài đi dạo như thường lệ. Tiểu Autumn đi theo Khổng Tuyết Nhi như cũ, đến sáu rưỡi khi Autumn dậy nó mới lên lầu hầu hạ bà ấy rời giường, sẽ để Khổng Tuyết Nhi tự đi dạo một mình hoặc quay trở lại phòng khách.

Có một con đường bằng đá chạy qua khoảng sân trước và sân sau của tòa nhà nhỏ, hai hàng đèn sàn nhô ra đều nhau trong thảm cỏ bên đường. Sáu giờ trong rừng còn mờ mịt, ánh đèn nhẹ nhàng, ôn hòa chiếu vào sân nhỏ.

Lúc 6 giờ 30, đồng hồ báo thức trên lầu reo vang, sau đó là tiếng ho của Autumn.

"Tôi nên đi lên." Tiểu Autumn nói, "Cô tự chăm sóc mình, đừng đi lung tung."

Khổng Tuyết Nhi dừng lại bước chân, nàng nhìn lên lầu, thuận miệng ừ một tiếng. Khóe mắt nhận thấy động tác xoay người của Tiểu Autumn, đồng thời, nàng nhảy lên và thúc cùi chỏ vào cằm Tiểu Autumn.

Tiểu Autumn nhanh chóng đỡ lấy, Khổng Tuyết Nhi thuận thế cong người, dùng sức nặng của cơ thể đẩy Tiểu Autumn lui về phía sau, gót chân nó chạm vào đèn sàn, thân thể khẽ rung lên. Khổng Tuyết Nhi nhân cơ hội này đánh mạnh vào đầu nó.

Tiểu Autumn bị nàng đánh ngã xuống bãi cỏ, nó co chân một cách máy móc để ép vào bụng Khổng Tuyết Nhi. Nhưng động tác mới bắt đầu, cơ thể nó đột ngột dừng lại, như thể có thứ gì đó chèn ép vào đường dây, toàn bộ cơ thể cứng nhắc bất động.

Khổng Tuyết Nhi ôm đầu nó đập mạnh vào hàng đèn sàn.

Rầm ----- Đèn pha lê vỡ tung, ánh đèn nhấp nháy. Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy dây điện bên trong, nàng không chút do dự đưa tay vào chiếc đèn sàn đầy mảnh thủy tinh rồi kéo đứt dây điện. Nàng đem một đầu dây diện dán vào mặt sau bằng kim loại của Tiểu Autumn.

Khi dây điện tiếp xúc với kim loại, dòng điện truyền qua toàn bộ thân máy trong nháy mắt. Những linh kiện điện tử tinh tế nhanh chóng bị dòng điện nóng rực tiêu hủy, cơ thể Tiểu Autumn giãy lên rồi cương cứng trên mặt đất.

Dòng điện chạy qua cơ thể của người máy, truyền tới lớp vỏ bên ngoài, cuối cùng truyền sang Khổng Tuyết Nhi.

Toàn thân nàng tê rần, vội vàng buông tay tránh đi.

Nhưng dòng điện cao tốc vẫn truyền qua toàn thân, Khổng Tuyết Nhi co quắp vì đau, một giây sau mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng che bụng dưới. Thai nhi trong bụng run lên, sau đó bình tĩnh trở lại, không có bất thường.

Khổng Tuyết Nhi vỗ nhẹ vào bụng, khen ngợi đứa nhỏ hiểu chuyện.

Tiểu Autumn nằm ở một bên, một vài dòng điện thi thoảng nháy lên tràn ra khỏi khớp, cơ thể nó co giật, nhưng vẫn không quên đưa tay ra nắm lấy Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi đá văng tay nó ra, đứng dậy rồi chạy vào nhà.

Mấy ngày nay nàng đã xem kỹ mọi ngóc ngách, biết rằng cả căn nhà đều sử dụng điện vô tuyến, ngoại trừ khu vườn bên ngoài. Rừng rậm gió lớn, điện vô tuyến không ổn định nên đèn sàn, đèn đường đều dùng điện có dây. Đây cũng là nơi duy nhất dùng điện có dây trong tòa nhà.

Khổng Tuyết Nhi mở cửa phòng bếp, cầm chiếc thớt gỗ dựng trong góc lên, lại ra ngoài lần nữa. Nàng đá tung cánh cửa phòng tiện ích, tìm được hộp điện rồi mở ra, bên trong là bộ phát sóng điện vô tuyến của toàn bộ căn nhà.

Khổng Tuyết Nhi nâng chiếc thớt lên, loảng xoảng đập vỡ hệ thống phát sóng.

Dòng điện tràn ra, len theo những chỗ nứt vỡ lóe lên, ánh đèn trong tòa nhà nhỏ nhấp nháy.

Khổng Tuyết Nhi dừng lại rồi thở hổn hển một hơi, sau đó lại đập mạnh cho đến khi đèn trong nhà tắt hoàn toàn, toàn bộ thiết bị phóng điện bị phá hủy hoàn toàn.

Nàng vứt cái thớt đi, cong môi, vỗ tay cho sạch rồi quay lưng đi lên lầu.

Autumn đã dậy, bà mặc áo khoác, ngồi bên giường đợi Khổng Tuyết Nhi đi đến.

Lúc này chưa đến bảy giờ, bầu trời vừa mới được phủ một tầng sáng trong, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ lọt vào, trong phòng vẫn mông lung tối tăm.

Khổng Tuyết Nhi bước tới cửa, ý cười nhẹ nhàng, "Ở đây mất điện rồi, Hứa Giai Kỳ có biết không?"

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, vẻ mặt Autumn mờ mịt, "Nếu cô ấy biết thì sao? Cô vẫn không thể rời khỏi đây."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy nếu tôi thiêu hủy nơi này thì sao?"

Autumn mỉm cười, "Nơi này không có lửa."

"Không có điều kiện, chúng ta sẽ tạo điều kiện." Khổng Tuyết Nhi đẩy xe lăn trong góc đến trước mặt bà, "Bà lên đi, tôi sẽ đẩy bà ra sân, chứ không lát nữa lửa sẽ lan đến bà."

Autumn cố gắng chống đỡ thân thể già nua, từ từ di chuyển đến chiếc xe lăn. Khổng Tuyết Nhi muốn đi lên giúp đỡ, nhưng nghe Autumn nói, "Không cần, tôi có thể. Đi đứng bất tiện chứ cũng không phải tàn phế."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nhưng tôi cũng không nghĩ rằng bà đã rất già."

Vẻ ngoài của Autumn cũng chỉ trên dưới 140 tuổi mà thôi.

"Tuổi trẻ hao tổn quá mức." Autumn run rẩy đứng lên, ngồi vào xe lăn. "Hiện tại không thể cứu vãn."

Bà điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

Khổng Tuyết Nhi đi theo bà xuống lầu. Nàng nhặt một ít cành cây vào nhà, sau đó ra sức đánh lửa trong phòng khách. Nàng đốt lửa bằng khăn giấy và sách, sau đó dẫn lửa đến ghế sofa và rèm cửa.

Nhìn thấy làn khói xám từ từ tràn ra ngoài cửa sổ, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy quá yếu ớt nên nàng lấy thêm vài cành cây tươi rồi ném vào đống lửa, khiến khói càng dày đặc và cuồn cuộn.

Tiểu Autumn bò dậy, kéo theo cơ thể đờ đẫn bị thương, cố gắng ngăn cản Khổng Tuyết Nhi, dễ dàng bị nàng đẩy ra.

Khi ngọn lửa trong nhà lớn hơn, Khổng Tuyết Nhi dừng lại, đứng từ trong sân xa xa nhìn xem.

Autumn đang ngồi trên xe lăn cạnh nàng, Tiểu Autumn loạng choạng đứng ở phía bên kia.

Ba người đều đang nhìn ngọn lửa hoành hành.

Autumn đột nhiên thì thầm, "Thảo nào cô ấy chọn cô."

Khổng Tuyết Nhi rũ mắt nhìn bà, "Có ý gì?"

Autumn trải phẳng nếp gấp của tấm chăn trên đầu gối rồi trả lời, "Không có ý gì, khen cô thông minh."

Khổng Tuyết Nhi không muốn nói thêm nữa, nàng ngước nhìn làn khói dày đặc bay lơ lửng trên bầu trời. Hy vọng là Dụ Ngôn hoặc Liên Hợp Khu sẽ nhận thấy làn khói này.

"Khổng tiểu thư." Autumn đột ngột lên tiếng, "Nếu ta nói với cô, rời khỏi đây cô có thể sẽ chết, cô có muốn mang thai nhi trong bụng mình mạo hiểm không?"

Khổng Tuyết Nhi phớt cảnh báo của bà ta, chỉ mỉm cười và đáp lại, "Rời khỏi vợ tôi, tôi mới thực sự sẽ chết."

Autumn mỉm cười, gật gật đầu rồi hoàn toàn im lặng.

Không có đồng hồ, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng một chiếc xe bay từ đằng xa chạy tới.

Ba người mặc đồ đen, hai nam một nữ bước xuống xe đón Khổng Tuyết Nhi.

Autumn và Tiểu Autumn vẫn ở lại nơi họ đang ở.

Xe bay nâng lên, nàng nhìn xuống từ cửa sổ.

Biển rừng xanh biếc, một đống sương trắng muốt đang bốc khói nghi ngút, bốc lên cả một góc trời, trước cửa thấp thoáng hai bóng người bé nhỏ đứng đó.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy đây là lần gặp mặt cuối cùng, nhưng nghĩ lại cũng không có khả năng, Autumn là nhân vật lâu năm của tổ chức Mandela. Hứa Giai Kỳ có lẽ sẽ không để bà ấy chết trong rừng như vậy.

Chiếc xe bay hơn mười phút, rời khỏi khu rừng, rồi băng qua một vùng đầm lầy ngập nước, bay qua những cánh đồng rải rác và những khu trang trại mang phong cách địa vực.

Đây không phải là Tây Á Liên Hợp Khu, mà là Liên Hợp Khu thứ 5, nơi hỗn loạn và lạc hậu nhất trong 5 Liên Hợp Khu, nơi khởi nguồn của Mandela.

Thì ra Hứa Giai Kỳ đã đưa nàng đến đây.

Khổng Tuyết Nhi ủ rũ thu lại ánh mắt, như vậy xem ra, Dụ Ngôn hoàn toàn không có khả năng tìm thấy nàng.

Một giờ sau, xe bay đáp xuống một trang viên rộng lớn trên mặt đất.

Ngay khi xe vừa hạ cánh, một số nam nữ mặc đồng phục đen đi tới và "mời" Khổng Tuyết Nhi vào trang viên.

Trên đường đi, Khổng Tuyết Nhi cố gắng trò chuyện, nhưng không có phản hồi.

Nàng bị đưa vào một phòng ngủ nhỏ dành cho khách, trước khi người dẫn đầu rời đi còn để lại một câu, "Trong trang viên có binh lính mang vũ khí ở khắp nơi. Nếu cô nhảy khỏi ban công, chúng tôi sẽ trực tiếp đánh gục cô."

Nói xong hắn ta đóng cửa bỏ đi.

Khổng Tuyết Nhi đi loanh quanh trong phòng ngủ, không có công cụ liên lạc, chỉ có TV.

Nàng đi ra ban công và nhìn xuống.

Dưới ban công là sân sau có bể bơi, vài người mặc đồ đen đi tuần dọc theo thành bể. Họ cảm nhận được ánh mắt của Khổng Tuyết Nhi, ngay lập tức nhìn lại nàng, siết chặt khẩu súng trong tay.

Khổng Tuyết Nhi lặng lẽ quay trở lại phòng khách, bật TV và dò kênh Tin tức Tây Á Liên Hợp Khu.

Chờ đến giữa trưa, một người phụ nữ mang bữa trưa đến cho nàng. Khổng Tuyết Nhi định xin ăn ở nhà ăn tầng dưới, người phụ nữ trực tiếp nói, "Đội trưởng Hứa yêu cầu tôi nói với cô rằng ba ngày nữa cô ấy sẽ đến đón cô. Trong thời gian này, nếu cô rời khỏi căn nhà này nửa bước, chúng tôi sẽ trực tiếp xử lý cô."

Khổng Tuyết Nhi nhìn vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc của người nọ, biết rằng câu nói này không phải là một câu nói đùa.

Nàng lặng lẽ chờ đợi ba ngày.

Vào tối ngày 4 tháng 12, Hứa Giai Kỳ thực sự đến.

Cô đón Khổng Tuyết Nhi, trực tiếp lên máy bay phản lực tư nhân.

Đã hơn nửa năm không gặp Hứa Giai Kỳ, cô vẫn vậy. Mặc một chiếc áo hoodie đen, mái tóc ngắn đen nhánh, một khuôn mặt thoạt nhìn rất trẻ trung.

Ngoài Hứa Giai Kỳ và Khổng Tuyết Nhi, trong khoang còn có hai người ngồi ở đuôi khoang. Một trong số họ, Khổng Tuyết Nhi biết, là Kim Tử Hàm.

Nàng ấy ngồi bên cửa sổ, vẫn luôn cúi đầu, im lặng và trầm mặc.

Khổng Tuyết Nhi ở giữa cabin, ngồi đối mặt với Hứa Giai Kỳ trên bàn ăn dùng bữa tối.

Trong cabin rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa va vào đĩa ăn bằng sứ.

Khổng Tuyết Nhi dùng nĩa khẩy khẩy miếng gà trên đĩa, nàng không có cảm giác ngon miệng, nên đã gắp hết gà ra và chỉ ăn những món phụ.

"Cả quãng đường hình như em chưa từng mở miêng." Hứa Giai Kỳ nói trước, "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Có, nhưng tôi không muốn nói."

Hứa Giai Kỳ chớp chớp mắt, nghiêng người đến tò mò hỏi, "Tại sao? Em tức giận à?"

Khổng Tuyết Nhi đặt chiếc nĩa trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Giai Kỳ, "Ngày mai hội nghị đàm phán giữa chị và Liên Hợp Khu, có phải sẽ mang tôi đến tham gia?"

Hứa Giai Kỳ lại ngả người ra sau, mím môi cười ngây ngô, "Sao em lại nói như vậy?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nếu không, tôi không thể nghĩ ra lý do khác để chị đến đón tôi vào lúc này."

Hứa Giai Kỳ cười nói, "Vậy nếu tôi nói với em, sẽ không có thương lượng giải hòa gì thì sao?"

Khổng Tuyết Nhi ngừng lại.

Hứa Giai Kỳ úp úp mở mở mà thần bí nói, "Ngày mai em sẽ biết, khi ngày mai kết thúc, hết thảy mọi chuyện đều sẽ được giải quyết."

Khổng Tuyết Nhi co đầu ngón tay lại, hỏi thẳng, "Người trường sinh bất lão kia chính là chị, đúng không?"

Hứa Giai Kỳ dùng một đôi mắt trong veo sạch sẽ mà lặng lẽ nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Một tay chị thành lập Mandela. Autumn cũng không phải là người đứng sau Mandela. Tôi đã ở bên bà ấy mười ngày. Tôi không nghĩ bà ấy có đủ tàn nhẫn và quyết đoán để thao túng được tổ chức khủng bố."

Hứa Giai Kỳ cười nhẹ, giống như đang nghe một câu chuyện xưa thú vị nào đó, tò mò hỏi, "Còn gì nữa?"

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Không còn nữa."

Hứa Giai Kỳ gật đầu một cái, sau đó trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi bật cười, "Tôi rất muốn kể cho em nghe chuyện của tôi, nhưng là chưa thể. Bởi vì tôi nói xong, em nhất định sẽ nghĩ mọi cách để phá hỏng kế hoạch của tôi."

Cô ấy cụp mi xuống, buồn bã nói, "Tôi đã chuẩn bị rất lâu, rất lâu. Hiện tại tôi chỉ muốn kết thúc nó sớm thôi."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Kết thúc cái gì?"

Hứa Giai Kỳ nhướng mi, trong mắt mang theo ý cười, "Tất cả mọi thứ."

Khổng Tuyết Nhi lập tức kinh hãi, "Bao gồm cả thế giới này?"

Hứa Giai Kỳ không trả lời, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt chợt lắng xuống, trở nên có chút đau thương thâm trầm.

Máy bay di chuyển ở độ cao 10.000 mét, không có ô nhiễm ánh sáng và các vật cản ảnh hưởng đến tầm nhìn, bầu trời đen nhánh, tinh quang lộng lẫy, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng của dải Ngân Hà mờ nhạt.

Khổng Tuyết Nhi nhìn sườn mặt trắng nõn của Hứa Giai Kỳ, đột nhiên nàng có ảo giác Hứa Giai Kỳ chuẩn bị tâm sự.

Nhưng nửa phút sau, Hứa Giai Kỳ lại nói, "Máy bay sẽ bay trên bầu trời một đêm, hạ cánh vào trưa ngày 5 tháng 12, theo giờ của Tây Á Liên Hợp Khu. Lộ trình còn dài, em nên ăn nhiều một chút, đừng để đứa nhỏ đói."

Khổng Tuyết Nhi ngoài ý muốn ngạc nhiên trong chốc lát, vậy là Hứa Giai Kỳ quyết định không thảo luận gì nữa.

Hứa Giai Kỳ uống hết nước trong ly, cô gọi một tiếp viên hàng không tư nhân đến để đổi đồ ăn cho Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi thực sự không có cảm giác ăn uống, bị ép ăn một phần salad trái cây, nàng chỉ cắn vài miếng.

Hứa Giai Kỳ thấy nàng không động nĩa nữa, liền yêu cầu tiếp viên đưa Khổng Tuyết Nhi đi nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, Khổng Tuyết Nhi vẫn không nhịn được hỏi ra suy đoán thái quá kia, "Chị muốn hủy diệt thế giới?"

Hứa Giai Kỳ nhìn Khổng Tuyết Nhi rồi mỉm cười, "Vấn đề này rất quan trọng với em à?"

Khổng Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc, thành thật nói, "Không quan trọng lắm, nhưng Dụ Ngôn đối với tôi mà nói thì rất quan trọng, vô cùng quan trọng."

Hứa Giai Kỳ cũng thẳng thắn nói, "Em, em ấy và đứa con của hai người cũng rất quan trọng với tôi."

Khổng Tuyết Nhi lờ mờ hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy, muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, Hứa Giai Kỳ vĩnh viễn nữa thật nữa giả. Nàng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

_____

TBC.

Đợi thượng tướng đến đón vợ con dìa ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me