TruyenFull.Me

Bhtt Edit Moi Ngay Deu Giup Vo Truoc Thoat Don Vo Duc Vo Nang

Ngày xưa, Mai Khải Hoàn trở về trong ánh hào quang rực rỡ, chiếm một văn phòng lớn chỉ sau Kỷ Bình Hàm. Từ trên xuống dưới, ai cũng nể mặt, văn phòng của hắn là lớn nhất, chỉ thua mỗi tổng giám đốc.

Giờ đây, người đi trà lạnh, văn phòng ấy cũng bị bỏ trống, chỉ còn lại chút hơi người.

Tiêu Lê Lê gần đây thường xuyên ra vào nơi đó như chốn quen thuộc. Mới ngồi xuống chưa kịp ấm chỗ, trợ lý đã hốt hoảng báo tin dữ.

Nàng vốn đang như kiến bò trên chảo nóng, vừa nghịch điện thoại vừa gọi cho người chồng mới cưới. Đối phương không bắt máy, nàng đành gửi tin nhắn WeChat, nhưng mấy cái tin đều bị kéo vào danh sách đen.

“Mẹ nó!” 
Nàng chửi lớn, môi vừa mới tiêm filler đau nhói, khiến nàng nhăn nhó, gương mặt vốn đã sắc sảo nay càng dữ tợn.

Nàng đập mạnh tay lên bàn làm việc: 
“Trời sập rồi!”

Trợ lý run rẩy, nhắc nàng mau mở Weibo.

“Trên mạng lại mắng ta cái gì?” 
Tiêu Lê Lê ôm tay, hít một hơi thật sâu, muốn cầm điện thoại nhưng lại không dám.

“Ngài… tự xem đi.” 
Trợ lý không biết nói sao, đành đưa điện thoại cho nàng.

Mười giây sau, Tiêu Lê Lê bật dậy khỏi ghế, vung tay hất sạch đồ trên bàn xuống đất, rồi đá ngã luôn cái ghế.

“Giả! Giả!” 
Mặt nàng tái xanh, môi run run, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ.

“Tỷ… giờ chúng ta làm sao đây?” 
Trợ lý còn trẻ, theo Tiêu Lê Lê từ năm ba đại học, đã cùng nàng vượt qua nhiều sóng gió, nhưng chưa từng gặp chuyện lớn như lần này.

Nàng có linh cảm: lần này Tiêu Lê Lê khó mà thoát thân. Người đứng sau rõ ràng có chuẩn bị kỹ lưỡng.

Đầu tiên là tung tin Tiêu Lê Lê không rõ cha đứa bé. Chưa đầy vài giờ sau, lại xuất hiện ảnh chụp “cha ruột” mờ mờ. Người được cho là cha ruột là một nhân vật ngoài ngành, thuộc giới tài chính, xuất thân trung lưu, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài, quen Tiêu Lê Lê trong một bữa tiệc sinh nhật.

Trợ lý theo sát Tiêu Lê Lê từng ngày, dám lấy đầu ra đảm bảo nàng chưa từng quen người như vậy.

Trên mạng lan truyền ảnh hẹn hò của Tiêu Lê Lê và “thanh niên tài tuấn” kia, từ không thành có.

Ảnh chụp không dưới hai mươi tấm, đủ loại bối cảnh: bãi biển, hộp đêm, khách sạn. Trong ảnh, hai người thân mật, nữ rúc vào lòng nam, khó phân biệt rõ ràng.

Phần lớn ảnh chỉ là bóng dáng, chỉ có một tấm lộ mặt nghiêng của nữ. Người tinh mắt sẽ hỏi: ảnh mờ như vậy, chỉ một góc mặt nghiêng, sao khẳng định là Tiêu Lê Lê?

Đây là chiêu tung tin giả cao tay – ảnh chụp lén mà lại rõ ràng?

Thân hình, mặt nghiêng chỉ giống Tiêu Lê Lê khoảng 60–70%, nhưng như vậy là đủ. Chỉ cần nàng không phủ nhận được, dư luận đã nghiêng về phía tin giả.

Còn “thanh niên tài tuấn” kia, chưa ai từng thấy mặt, cao thấp mập gầy đều do tin giả dựng lên.

Tóm lại, đây là một màn đạo diễn tin giả, mục tiêu là hủy hoại Tiêu Lê Lê.

Điều duy nhất thật sự là: Tiêu Lê Lê đúng là không rõ cha đứa bé.

Trợ lý từng nghe Mai Khải Hoàn hỏi nàng về cha đứa nhỏ. Tiêu Lê Lê trả lời là bạn học đại học, mối tình đầu, từng yêu sâu đậm, nhưng vì muốn phát triển sự nghiệp, nàng chia tay để quen một thiếu gia giàu có.

Tiêu Lê Lê xuất thân chính quy, là học sinh ưu tú của Học viện Điện ảnh Hải Thị. Trợ lý đoán bạn trai cũ cũng là diễn viên. Sau vài năm chia tay, hai người nối lại tình xưa.

Còn vì sao không kết hôn thì không ai biết.

Có người vui, có người buồn.

Người vui nhất, dĩ nhiên là người đứng sau giật dây – Thu Thanh Thì.

Suốt cả buổi chiều, nàng cười không ngừng, mặt mỏi cơ, nhảy nhót trên sofa, quấn lấy Diêu Tương Ức để nàng xoa bóp.

Nàng vui, Diêu Tương Ức cũng vui, lập tức lấy ra năm viên thuốc bổ, hai tay giơ ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng.

“Thoải mái quá~” 
Thu Thanh Thì được tiện nghi liền khoe mẽ, nằm nghiêng xuống, đầu gối lên chân Diêu Tương Ức, tay không ngừng lướt điện thoại, theo sát diễn biến mới nhất của “cha ruột môn”.

Tiếng cười chưa từng ngừng, cả người run lên vì sung sướng.

“Ha ha, Bá Bá, Tô Đề Lạp quá ác, dám thuê người giả mạo Tiêu Lê Lê để chụp ảnh giả.” 
“Chiêu này gọi là đánh tráo thật giả, khiến người ta nhìn lẫn lộn.”

Tin tức giải trí phần lớn đều là thật giả lẫn lộn, giống như rượu giả trộn rượu thật – vừa tiết kiệm chi phí, vừa lừa được khách hàng không rành.

Tô Đề Lạp dùng đúng chiêu này. Chỉ cần xác định cha đứa bé không phải chồng, thì những thứ còn lại đều có thể bịa, vừa tiết kiệm công sức, vừa đạt mục tiêu.

“Buồn cười đến vậy sao?” 
Diêu Tương Ức bị nàng đỏ vành tai hấp dẫn, không kiềm được cười nhẹ.

“Siêu buồn cười! Để ta đọc cho ngươi bình luận này,” 
Thu Thanh Thì ngăn tay nàng lại, đọc to: 
“Các ngươi biết Tiêu Lê Lê sinh con vất vả thế nào không? Các ngươi chẳng biết gì mà đã hùa nhau mắng nàng. Không thích thì tránh xa ra! Ta tránh trước cho lịch sự!”

“Phốc—” 
Diêu Tương Ức không phụ kỳ vọng, bật cười vì kính.

Nàng cười, Thu Thanh Thì cũng cười, hai người ôm nhau cười lăn trên sofa.

Thu Thanh Mặc ôm laptop, gác lên đầu gối, xin gia nhập: 
“Còn có chuyện gì buồn cười hơn? Ta không tin Tiêu Lê Lê làm chuyện đó, trừ khi Thu Thanh Thì mang thai.”

Vừa nói xong, Thu Thanh Thì reo lên, cười ngã vào khuỷu tay Diêu Tương Ức, cười đến thở không ra hơi, ôm bụng nói: 
“Cái bình luận kia chắc chắn là fan Tiêu Lê Lê. Ta đi tuyên bố mình mang thai luôn! Cho hắn một cú tát!”

Diêu Tương Ức nghe vậy hoảng hốt, vội rót nước nguội cho nàng bình tĩnh lại, rót hơi mạnh khiến nàng sặc vài tiếng.

“Bá Bá, ghét ngươi chết đi được ~” 
Thu Thanh Thì lấy hai tờ khăn giấy lau miệng, rồi dí lên mặt Diêu Tương Ức, 
“Làm ta vui một chút cũng không được sao~”

Diêu Tương Ức vội vàng đưa tay bịt miệng nàng lại: 
“Nhỏ tiếng chút, ba mẹ đều đang ở nhà.”

“Ta mang thai thì có gì mà không thể nói ra!” 
Thu Thanh Thì bị dập tắt vài phần hứng thú, giận dỗi rời khỏi vòng tay ấm áp của nàng, đi tới ngồi cạnh Thu Thanh Mặc: 
“Ca, chúng ta không chơi với loại đàn ông phụ lòng nữa.”

Thu Thanh Mặc cũng bất mãn vì Diêu Tương Ức giấu chuyện Thu Thanh Thì mang thai, ôm lấy muội muội đáng thương: 
“Không sao, ca ca thương ngươi.”

“Ôi, ca ca.” 
Thu Thanh Thì dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại.

Diêu Tương Ức: “…”

Nàng ngẩng đầu nhìn trần nhà, tay vừa nhấc lên đã đưa điện thoại lên tai: 
“Uy, Tần Xuân, chiếc Pagani ta đặt… huỷ đi.”

Chưa kịp nói hết câu, một thân hình mềm mại thơm tho đã nhào trở lại: 
“Bá Bá, ta không cần ca ca, ta chỉ cần ngươi ~”

Thu Thanh Mặc: “…” 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me