Bhtt Edit Moi Ngay Deu Giup Vo Truoc Thoat Don Vo Duc Vo Nang
Trì Cố Viện và Đường Tư Lê suốt đêm đưa hai kẻ phạm tội đến Cục Công An, tiếp nhận xử lý theo pháp luật.Tổng cộng có hai người bị bắt.Một người họ Trương, là phóng viên của đài Dưa Hấu, đặc điểm là miệng lưỡi cứng rắn, kiểu “vịt chết vẫn còn cứng mỏ”, dùng cờ lê cạy cũng không ra lời khai.Cảnh sát từng xử lý từ sát nhân đến móc túi, dạng người nào cũng từng gặp, đối phó với kiểu như nàng thì dễ như trở bàn tay.Họ thay phiên thẩm vấn suốt đêm, từ lúc trăng lên cho đến khi gà gáy sáng hôm sau.Cuối cùng cũng khiến phóng viên Trương xuất hiện hai quầng thâm mắt to tướng.Nàng vừa đói vừa mệt, bị tra hỏi liên tục đến mức bật khóc, cuối cùng cũng khai ra toàn bộ.Nói rằng thường ngày có quan hệ không tồi với người đại diện nổi tiếng Mai Khải Hoàn, người này thường xuyên cung cấp tin tức nội bộ cho nàng, bao gồm cả chuyện của Tiêu Lê Lê và các nghệ sĩ tuyến đầu.Hai ngày trước, Mai Khải Hoàn còn đưa cho nàng một khoản tiền, bảo nàng tìm cách lẻn vào biệt thự tiệc bơi ở sườn núi, nhằm chụp lén tổng tài Kinh Hồng Giải Trí Diêu Tương Ức đang “lăn giường” với tình nhân.Vì sợ bị phát hiện, nàng đã lén đặt camera mini ở ban công phòng ngủ Diêu Tương Ức.Nhưng khi cảnh sát kiểm tra video, họ phát hiện Bạch Mộng Chiêu có phản ứng dữ dội như bị hạ thuốc. Hơn nữa, người đưa nàng vào phòng ngủ chính là một nữ nghệ sĩ dưới quyền Mai Khải Hoàn, họ Tống.Cảnh sát lập tức hành động, bắt giữ nữ nghệ sĩ họ Tống đang ở nhà trong trạng thái lo lắng.Khác với phóng viên Trương, người này không cứng miệng, cảnh sát chỉ hỏi vài câu là nàng khai sạch.Nói rằng nhiệm vụ chính của nàng là hạ thuốc Bạch Mộng Chiêu.Nàng và phóng viên Trương có phân công rõ ràng, tất cả đều làm theo chỉ thị của Mai Khải Hoàn.Cả hai lời khai đều chỉ đích danh Mai Khải Hoàn.Nhưng người này hành sự rất quỷ quyệt, đã chuẩn bị đường lui từ trước.Khi bị mời đến Cục Công An “uống trà”, hắn vẫn bình thản, tuyên bố sẽ không nói một chữ nào trước khi luật sư đến.Cảnh sát tức đến muốn đá hắn một phát.Luật sư đến càng khiến người ta giận hơn, hỏi ba câu xoáy vào điểm yếu:– “Hai cô gái kia thuận miệng nói, là đủ để buộc tội Mai tiên sinh sao?”
– “Mọi chuyện phải có bằng chứng. Ngoài nhân chứng, vật chứng đâu?”
– “Lùi một vạn bước, nếu không có vật chứng, nhân chứng có đủ sức thuyết phục không?”Cảnh sát chỉ muốn đá cả luật sư ra ngoài.Quả nhiên là luật sư hàng đầu, nắm rõ tinh thần “nói miệng không bằng chứng”.Thế là Mai Khải Hoàn thành công thoát thân.Chuyện này lan truyền đến Thiên Kỷ Điện Ảnh, gây ra một trận xôn xao. Để tránh rắc rối, Kỷ Bình Hàm lập tức phong tỏa tin tức, cấm mọi người bàn luận thêm.Sau khi kết thúc năm giờ họp video trong thư phòng, nàng tắt máy tính bảng, cả người như kiệt sức.Bước chân loạng choạng, nàng đi đến sofa bên cạnh, mệt mỏi nằm xuống.Người hầu A Di bưng vào một chén thuốc vừa mới sắc xong, nhỏ nhỏ, nóng hổi, khiến cả thư phòng ngập trong mùi chua nồng.Kỷ Bình Hàm đã quá quen với mùi này, cũng rất ghét nó. Nàng nín thở, uống một hơi hết sạch.“Tiểu thư có muốn ăn đường không?” A Di hỏi.Kỷ Bình Hàm lắc đầu, giơ tay ra hiệu:
“Không cần.”Nàng đã qua cái tuổi uống thuốc phải ăn đường cho dễ nuốt.A Di đành mang chén thuốc trống rời đi, sợ làm phiền nàng nghỉ ngơi nên cố ý bước nhẹ.Kỷ Bình Hàm nghỉ một lát, rồi lấy điện thoại, ra lệnh cho thư ký tra thông tin về Mai Khải Hoàn, đồng thời thay mặt nàng đi thăm Bạch Mộng Chiêu.Cùng lúc đó, Trì Cố Viện gửi bản gốc video từ camera mini cho Diêu Tương Ức.Có đoạn video này, Diêu Tương Ức càng quyết tâm phải ký hợp đồng với Bạch Mộng Chiêu. Nàng lập tức gửi video đến hộp thư của Tô Đề Lạp, yêu cầu nàng đến văn phòng tổng tài để nghe giải thích toàn bộ sự việc.Tô Đề Lạp nghe xong, hiểu vì sao Thu Thanh Thì lại ra sức bảo vệ Bạch Mộng Chiêu — cô gái này quả thật… rất đáng thương.Diêu Tương Ức ngẩng đầu khỏi tập hồ sơ, hỏi:
“Thái thái có nói gì với ngươi không?”“Chỉ nói chuyện ký hợp đồng với Bạch Mộng Chiêu, chưa nhắc đến video.” Tô Đề Lạp đáp nhanh, rồi thêm một câu:
“Còn nói ngài muốn giao Kinh Hồng Giải Trí cho nàng.”Diêu Tương Ức mở tập hồ sơ, tìm một cây bút đỏ trong ống bút, vừa tìm vừa nói:
“Không sai.”“Thái thái… còn nói muốn chia cổ phần cho ta.”Tay Diêu Tương Ức khựng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc:
“Nàng chia cổ phần cho ngươi?”Tô Đề Lạp sợ Diêu Tương Ức từ ngày đầu gặp đã vậy, theo thời gian cũng không thay đổi chút nào — vẫn khiến người ta áp lực.Trước mặt Diêu Tương Ức, nàng chẳng khác gì một con mèo nhỏ, rụt rè hỏi:
“Diêu tổng, có thể… có thể lấy không?”“Không thể.”Tô Đề Lạp: Ô ô ô, giấc mộng tan vỡ, tim cũng chết theo.“Nhưng thái thái muốn thế nào thì cứ thế. Nếu nàng muốn chia cho ngươi, thì ngươi cứ nhận.”Tô Đề Lạp sống lại từ cõi chết:
“Thật sao!?”Diêu Tương Ức nói thêm điều kiện:
“Nhưng ngươi phải đưa Bạch Mộng Chiêu đến đây.”Tô Đề Lạp ưỡn ngực, đầy khí thế:
“Ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!”“Đó là chuyện thứ nhất.” Diêu Tương Ức chống tay lên bàn, đứng dậy, ngoắc tay gọi nàng lại gần. Đuôi mắt cong cong, khí chất gian thương lộ rõ.Tô Đề Lạp chớp mắt, rụt rè tiến lại gần:
“Diêu tổng?”Diêu Tương Ức nói từng chữ một:
“Chuyện thứ hai — để Bạch Mộng Chiêu trở thành mẹ vợ tương lai, khách quý thường trú số một, tham gia phim của đạo diễn Chu Mạnh Đức: ‘Tiêu Người’.”Tô Đề Lạp:
“!!!!!!!”Thật sự sốc! Quá sốc!Bạch Mộng Chiêu nhất định là tiểu tình nhân mà Diêu Tương Ức nuôi bên ngoài, nếu không sao lại được nâng đỡ đến mức này!Một hiện tượng cấp tổng nghệ, một bộ phim mới của đạo diễn lớn – trời ạ, đây chẳng phải là đang chuẩn bị lăng-xê Bạch Mộng Chiêu thành “Thu Thanh Thì thứ hai” sao!Tô Đề Lạp há hốc mồm, nửa ngày cũng không thốt nổi câu nào.Diêu Tương Ức nhướn mày, trong mắt mang theo ý cười trêu ghẹo:
“Làm được không?”Khóe miệng Tô Đề Lạp kéo xuống, chậm rãi lắc đầu:
“Không… không được.”Quân tử ham tiền, nhưng phải đúng đạo lý.
Tô Đề Lạp và Thu Thanh Thì hợp tác tám năm, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè.
Nàng có nguyên tắc, không thể vì tiền mà phản bội bằng hữu.Giới giải trí phù hoa, kẻ sa ngã cuối cùng cũng tự chuốc lấy hậu quả – hoặc vì sắc, hoặc vì tiền.
Nàng thích tiền, nhưng nàng càng coi trọng chữ tình.Diêu Tương Ức – một thế hệ “nữ tổng” – không cho phép ai làm trái ý, nhất là trong công ty. Sắc mặt nàng sa sầm:
“Không được?”“Đúng, không được.”
Tô Đề Lạp nghĩ thông suốt rồi, dũng khí bộc phát, thẳng lưng nhìn thẳng vào Diêu Tương Ức.“Ngươi không cần cổ phần Kinh Hồng?”“Từ bỏ.”Diêu Tương Ức từ nhỏ theo Diêu lão gia tử ở nhà lớn, chịu ảnh hưởng gia tộc “Người chết vì tiền, chim vì ăn mà vong”.
Vậy mà Tô Đề Lạp lại dám thẳng thừng từ chối cổ phần Kinh Hồng – ngoài dự đoán của nàng.Càng bất ngờ hơn là —Đêm đó về nhà, Tô Đề Lạp trằn trọc mất ngủ.
Lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mật báo cho Thu Thanh Thì.Nàng mở WeChat, gửi một đoạn ghi âm:【 Diêu tổng có lẽ muốn nâng đỡ Bạch Mộng Chiêu. Theo ta biết, nàng sẽ sắp xếp Bạch Mộng Chiêu làm khách mời thường trú, còn chuẩn bị cho nàng thử vai nữa. Ngươi xác định… Diêu tổng chỉ coi nàng như muội muội thôi sao? 】Lúc đó, Thu Thanh Thì đang cùng Diêu Tương Ức ở trên giường…Thân thể mềm yếu, mồ hôi thấm ướt, run rẩy rơi xuống gối, thở gấp mà gọi “bá bá”.
Diêu Tương Ức ôm lấy, vỗ về an ủi, vuốt nhẹ ngực nàng.
Đợi nàng ổn định hơi thở, Diêu Tương Ức định đứng dậy đi tắm rửa.Nhưng Thu Thanh Thì níu lại, nức nở, chóp mũi đỏ như quả anh đào chín:
“Bá bá, đừng đi.”Diêu Tương Ức nào nỡ không theo, cúi đầu hôn nhẹ vành tai nàng:
“Còn khóc nữa sao?”Thu Thanh Thì chẳng hề thấy ngại, ngược lại còn khen:
“Bá bá thật giỏi quá.”Diêu Tương Ức cười trêu:
“Chỉ lần này thôi sao?”“Trước kia cũng rất tuyệt.” – Thu Thanh Thì vuốt má nàng, mắt long lanh.“Tiểu yêu tinh, lại muốn trêu ta.”“Không có mà…” – nàng giả vờ biện bạch.
“Hay là… thêm một lần nữa?”Thu Thanh Thì cắn môi, đôi mắt ướt ánh lên tia sáng:
“Hảo nha.”“……” Diêu Tương Ức hơi bất lực.Thu Thanh Thì nhỏ giọng:
“Bá bá, nhân gia muốn đổi tư thế.”“Lái xe kiểu lão hán sao?”“Quá thô bạo, ngươi chịu nổi à?” – Thu Thanh Thì chau mày, rồi vội sửa miệng:
“Chúng ta đã ba hiệp rồi, ta sợ ngươi mệt quá.”Vốn định làm kiêu, nhưng nghe nàng cho bậc thang, Diêu Tương Ức cũng thuận thế:
“Xác thật có chút mệt.”Thu Thanh Thì cười, chờ đúng câu này:
“Không bằng… để ta lên trên nhé?”Quả nhiên!
Tiểu hồ ly bại hoại, toàn trò xấu.Diêu Tương Ức phối hợp nằm xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà:
“Bảo bối, nhớ nhẹ thôi.”Thu Thanh Thì vui mừng leo lên, thử xem móng tay có vướng không.
Ừm, vừa khít, đủ dài, đủ bén.
Tuyệt đối làm bá bá hài lòng.Nàng xoa tay chuẩn bị, như sói đói vồ mồi, cúi xuống gặm lấy xương quai xanh Diêu Tương Ức, để lại từng dấu hôn đỏ thẫm.Đinh linh ——Điện thoại vang lên.
Hai người dùng chung nhạc chuông tin nhắn, chưa cài phân biệt.Thu Thanh Thì chẳng để tâm, cho dù trời sập cũng không thể ngăn nàng “phục vụ” bá bá.
Nhưng Diêu Tương Ức thì khác. Gia nghiệp to lớn, tin nhắn nào cũng phải kiểm tra, sợ công ty có chuyện.Nàng khẽ nhúc nhích, định ngừng lại.
Thu Thanh Thì thì mê mải, nào thèm để ý.Diêu Tương Ức đành một tay mò điện thoại trong chăn, bật lên xem.Là WeChat của Thu Thanh Thì – tin nhắn thoại do Tô Đề Lạp gửi đến.“Là Tô Đề Lạp.”Vì thương Thu Thanh Thì thường vất vả, Tô Đề Lạp rất ít khi làm phiền lúc nàng nghỉ.
Đột nhiên gửi giọng nói, tất nhiên phải coi trọng.Diêu Tương Ức nhập mật mã, mở tin nhắn.【 Diêu tổng có lẽ muốn nâng Bạch Mộng Chiêu, theo ta biết, nàng sẽ sắp xếp Bạch Mộng Chiêu làm khách mời thường trú, còn cho nàng thử vai nữa. Ngươi xác định… Diêu tổng chỉ coi nàng là muội muội thôi sao? 】Con ngươi Diêu Tương Ức lập tức co chặt:
“Ta dựa!!”Thu Thanh Thì cũng giật bắn người:
“!!!!!!!”
---Tác giả nhắn nhủ:
Diêu Tương Ức: Mệt thật sự rồi…
Anh em đừng giục, để ta còn viết tiếp~~
– “Mọi chuyện phải có bằng chứng. Ngoài nhân chứng, vật chứng đâu?”
– “Lùi một vạn bước, nếu không có vật chứng, nhân chứng có đủ sức thuyết phục không?”Cảnh sát chỉ muốn đá cả luật sư ra ngoài.Quả nhiên là luật sư hàng đầu, nắm rõ tinh thần “nói miệng không bằng chứng”.Thế là Mai Khải Hoàn thành công thoát thân.Chuyện này lan truyền đến Thiên Kỷ Điện Ảnh, gây ra một trận xôn xao. Để tránh rắc rối, Kỷ Bình Hàm lập tức phong tỏa tin tức, cấm mọi người bàn luận thêm.Sau khi kết thúc năm giờ họp video trong thư phòng, nàng tắt máy tính bảng, cả người như kiệt sức.Bước chân loạng choạng, nàng đi đến sofa bên cạnh, mệt mỏi nằm xuống.Người hầu A Di bưng vào một chén thuốc vừa mới sắc xong, nhỏ nhỏ, nóng hổi, khiến cả thư phòng ngập trong mùi chua nồng.Kỷ Bình Hàm đã quá quen với mùi này, cũng rất ghét nó. Nàng nín thở, uống một hơi hết sạch.“Tiểu thư có muốn ăn đường không?” A Di hỏi.Kỷ Bình Hàm lắc đầu, giơ tay ra hiệu:
“Không cần.”Nàng đã qua cái tuổi uống thuốc phải ăn đường cho dễ nuốt.A Di đành mang chén thuốc trống rời đi, sợ làm phiền nàng nghỉ ngơi nên cố ý bước nhẹ.Kỷ Bình Hàm nghỉ một lát, rồi lấy điện thoại, ra lệnh cho thư ký tra thông tin về Mai Khải Hoàn, đồng thời thay mặt nàng đi thăm Bạch Mộng Chiêu.Cùng lúc đó, Trì Cố Viện gửi bản gốc video từ camera mini cho Diêu Tương Ức.Có đoạn video này, Diêu Tương Ức càng quyết tâm phải ký hợp đồng với Bạch Mộng Chiêu. Nàng lập tức gửi video đến hộp thư của Tô Đề Lạp, yêu cầu nàng đến văn phòng tổng tài để nghe giải thích toàn bộ sự việc.Tô Đề Lạp nghe xong, hiểu vì sao Thu Thanh Thì lại ra sức bảo vệ Bạch Mộng Chiêu — cô gái này quả thật… rất đáng thương.Diêu Tương Ức ngẩng đầu khỏi tập hồ sơ, hỏi:
“Thái thái có nói gì với ngươi không?”“Chỉ nói chuyện ký hợp đồng với Bạch Mộng Chiêu, chưa nhắc đến video.” Tô Đề Lạp đáp nhanh, rồi thêm một câu:
“Còn nói ngài muốn giao Kinh Hồng Giải Trí cho nàng.”Diêu Tương Ức mở tập hồ sơ, tìm một cây bút đỏ trong ống bút, vừa tìm vừa nói:
“Không sai.”“Thái thái… còn nói muốn chia cổ phần cho ta.”Tay Diêu Tương Ức khựng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc:
“Nàng chia cổ phần cho ngươi?”Tô Đề Lạp sợ Diêu Tương Ức từ ngày đầu gặp đã vậy, theo thời gian cũng không thay đổi chút nào — vẫn khiến người ta áp lực.Trước mặt Diêu Tương Ức, nàng chẳng khác gì một con mèo nhỏ, rụt rè hỏi:
“Diêu tổng, có thể… có thể lấy không?”“Không thể.”Tô Đề Lạp: Ô ô ô, giấc mộng tan vỡ, tim cũng chết theo.“Nhưng thái thái muốn thế nào thì cứ thế. Nếu nàng muốn chia cho ngươi, thì ngươi cứ nhận.”Tô Đề Lạp sống lại từ cõi chết:
“Thật sao!?”Diêu Tương Ức nói thêm điều kiện:
“Nhưng ngươi phải đưa Bạch Mộng Chiêu đến đây.”Tô Đề Lạp ưỡn ngực, đầy khí thế:
“Ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!”“Đó là chuyện thứ nhất.” Diêu Tương Ức chống tay lên bàn, đứng dậy, ngoắc tay gọi nàng lại gần. Đuôi mắt cong cong, khí chất gian thương lộ rõ.Tô Đề Lạp chớp mắt, rụt rè tiến lại gần:
“Diêu tổng?”Diêu Tương Ức nói từng chữ một:
“Chuyện thứ hai — để Bạch Mộng Chiêu trở thành mẹ vợ tương lai, khách quý thường trú số một, tham gia phim của đạo diễn Chu Mạnh Đức: ‘Tiêu Người’.”Tô Đề Lạp:
“!!!!!!!”Thật sự sốc! Quá sốc!Bạch Mộng Chiêu nhất định là tiểu tình nhân mà Diêu Tương Ức nuôi bên ngoài, nếu không sao lại được nâng đỡ đến mức này!Một hiện tượng cấp tổng nghệ, một bộ phim mới của đạo diễn lớn – trời ạ, đây chẳng phải là đang chuẩn bị lăng-xê Bạch Mộng Chiêu thành “Thu Thanh Thì thứ hai” sao!Tô Đề Lạp há hốc mồm, nửa ngày cũng không thốt nổi câu nào.Diêu Tương Ức nhướn mày, trong mắt mang theo ý cười trêu ghẹo:
“Làm được không?”Khóe miệng Tô Đề Lạp kéo xuống, chậm rãi lắc đầu:
“Không… không được.”Quân tử ham tiền, nhưng phải đúng đạo lý.
Tô Đề Lạp và Thu Thanh Thì hợp tác tám năm, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè.
Nàng có nguyên tắc, không thể vì tiền mà phản bội bằng hữu.Giới giải trí phù hoa, kẻ sa ngã cuối cùng cũng tự chuốc lấy hậu quả – hoặc vì sắc, hoặc vì tiền.
Nàng thích tiền, nhưng nàng càng coi trọng chữ tình.Diêu Tương Ức – một thế hệ “nữ tổng” – không cho phép ai làm trái ý, nhất là trong công ty. Sắc mặt nàng sa sầm:
“Không được?”“Đúng, không được.”
Tô Đề Lạp nghĩ thông suốt rồi, dũng khí bộc phát, thẳng lưng nhìn thẳng vào Diêu Tương Ức.“Ngươi không cần cổ phần Kinh Hồng?”“Từ bỏ.”Diêu Tương Ức từ nhỏ theo Diêu lão gia tử ở nhà lớn, chịu ảnh hưởng gia tộc “Người chết vì tiền, chim vì ăn mà vong”.
Vậy mà Tô Đề Lạp lại dám thẳng thừng từ chối cổ phần Kinh Hồng – ngoài dự đoán của nàng.Càng bất ngờ hơn là —Đêm đó về nhà, Tô Đề Lạp trằn trọc mất ngủ.
Lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mật báo cho Thu Thanh Thì.Nàng mở WeChat, gửi một đoạn ghi âm:【 Diêu tổng có lẽ muốn nâng đỡ Bạch Mộng Chiêu. Theo ta biết, nàng sẽ sắp xếp Bạch Mộng Chiêu làm khách mời thường trú, còn chuẩn bị cho nàng thử vai nữa. Ngươi xác định… Diêu tổng chỉ coi nàng như muội muội thôi sao? 】Lúc đó, Thu Thanh Thì đang cùng Diêu Tương Ức ở trên giường…Thân thể mềm yếu, mồ hôi thấm ướt, run rẩy rơi xuống gối, thở gấp mà gọi “bá bá”.
Diêu Tương Ức ôm lấy, vỗ về an ủi, vuốt nhẹ ngực nàng.
Đợi nàng ổn định hơi thở, Diêu Tương Ức định đứng dậy đi tắm rửa.Nhưng Thu Thanh Thì níu lại, nức nở, chóp mũi đỏ như quả anh đào chín:
“Bá bá, đừng đi.”Diêu Tương Ức nào nỡ không theo, cúi đầu hôn nhẹ vành tai nàng:
“Còn khóc nữa sao?”Thu Thanh Thì chẳng hề thấy ngại, ngược lại còn khen:
“Bá bá thật giỏi quá.”Diêu Tương Ức cười trêu:
“Chỉ lần này thôi sao?”“Trước kia cũng rất tuyệt.” – Thu Thanh Thì vuốt má nàng, mắt long lanh.“Tiểu yêu tinh, lại muốn trêu ta.”“Không có mà…” – nàng giả vờ biện bạch.
“Hay là… thêm một lần nữa?”Thu Thanh Thì cắn môi, đôi mắt ướt ánh lên tia sáng:
“Hảo nha.”“……” Diêu Tương Ức hơi bất lực.Thu Thanh Thì nhỏ giọng:
“Bá bá, nhân gia muốn đổi tư thế.”“Lái xe kiểu lão hán sao?”“Quá thô bạo, ngươi chịu nổi à?” – Thu Thanh Thì chau mày, rồi vội sửa miệng:
“Chúng ta đã ba hiệp rồi, ta sợ ngươi mệt quá.”Vốn định làm kiêu, nhưng nghe nàng cho bậc thang, Diêu Tương Ức cũng thuận thế:
“Xác thật có chút mệt.”Thu Thanh Thì cười, chờ đúng câu này:
“Không bằng… để ta lên trên nhé?”Quả nhiên!
Tiểu hồ ly bại hoại, toàn trò xấu.Diêu Tương Ức phối hợp nằm xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà:
“Bảo bối, nhớ nhẹ thôi.”Thu Thanh Thì vui mừng leo lên, thử xem móng tay có vướng không.
Ừm, vừa khít, đủ dài, đủ bén.
Tuyệt đối làm bá bá hài lòng.Nàng xoa tay chuẩn bị, như sói đói vồ mồi, cúi xuống gặm lấy xương quai xanh Diêu Tương Ức, để lại từng dấu hôn đỏ thẫm.Đinh linh ——Điện thoại vang lên.
Hai người dùng chung nhạc chuông tin nhắn, chưa cài phân biệt.Thu Thanh Thì chẳng để tâm, cho dù trời sập cũng không thể ngăn nàng “phục vụ” bá bá.
Nhưng Diêu Tương Ức thì khác. Gia nghiệp to lớn, tin nhắn nào cũng phải kiểm tra, sợ công ty có chuyện.Nàng khẽ nhúc nhích, định ngừng lại.
Thu Thanh Thì thì mê mải, nào thèm để ý.Diêu Tương Ức đành một tay mò điện thoại trong chăn, bật lên xem.Là WeChat của Thu Thanh Thì – tin nhắn thoại do Tô Đề Lạp gửi đến.“Là Tô Đề Lạp.”Vì thương Thu Thanh Thì thường vất vả, Tô Đề Lạp rất ít khi làm phiền lúc nàng nghỉ.
Đột nhiên gửi giọng nói, tất nhiên phải coi trọng.Diêu Tương Ức nhập mật mã, mở tin nhắn.【 Diêu tổng có lẽ muốn nâng Bạch Mộng Chiêu, theo ta biết, nàng sẽ sắp xếp Bạch Mộng Chiêu làm khách mời thường trú, còn cho nàng thử vai nữa. Ngươi xác định… Diêu tổng chỉ coi nàng là muội muội thôi sao? 】Con ngươi Diêu Tương Ức lập tức co chặt:
“Ta dựa!!”Thu Thanh Thì cũng giật bắn người:
“!!!!!!!”
---Tác giả nhắn nhủ:
Diêu Tương Ức: Mệt thật sự rồi…
Anh em đừng giục, để ta còn viết tiếp~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me