TruyenFull.Me

Bhtt Edit Nam Thang Nhu Ca Giang Han

Sáng sớm, Ôn Du bị chuông báo thức trên điện thoại đánh thức. Trong cơn mơ màng, cô đưa tay tắt chuông, rồi mới từ chiếc giường mềm mại ngồi dậy.

Cô ngáp một cái, liếc nhìn màn hình điện thoại, chỉ mới 7 giờ 30. Đứng dậy, cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ công sở màu đen và bước vào phòng tắm.

Lúc trở ra, Ôn Du đã hoàn toàn mang dáng vẻ chuyên nghiệp quen thuộc.

Mái tóc đen dài mượt mà thả nhẹ phía sau lưng, bộ trang phục công sở ôm dáng đơn giản nhưng chỉnh tề làm nổi bật khí chất đoan trang, ôn hòa mà mạnh mẽ nơi cô. Vẻ giỏi giang, dứt khoát mà không lạnh lùng.

Cô đẩy cửa đi xuống tầng. Mùi thơm của bữa sáng thoang thoảng từ phòng ăn truyền đến, Ôn Du đảo mắt nhìn quanh, thấy trên bàn ăn đã được dọn sẵn một phần bữa sáng, đặt trong lồng kính giữ nhiệt bằng pha lê. Nhưng lại không thấy bóng dáng Tô Khinh Ca đâu cả.

Ôn Du thoáng ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn thấy chùm chìa khóa của Tô Khinh Ca vẫn còn nằm nguyên trong khay ở tủ giày, cô liền yên tâm, chắc chắn Tô Khinh Ca vẫn chưa ra ngoài.

Đột nhiên, cô nhớ lại Tô Khinh Ca từng nói có thói quen tập thể dục buổi sáng. Lại nhớ đến hôm qua được bảo tầng ba có phòng tập, Ôn Du liền quay bước lên lầu.

Quả nhiên, âm thanh chạy bộ nhẹ nhẹ truyền ra từ xa.

Khi bước đến tầng ba, trước mắt cô là một khung cảnh khiến người ta không thể rời mắt. Tô Khinh Ca buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể thao đơn giản, chỉ áo bra thể thao và quần short ngắn, đang chạy bộ đều đều trên máy chạy. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính sát trần, chiếu lên người cô một tầng sáng dịu nhẹ. Khí chất vốn lạnh lùng nay như cũng tan đi nhiều phần.

Giọt mồ hôi chảy dọc theo cằm, rơi xuống xương quai xanh, rồi chậm rãi trượt qua khe ngực đầy đặn. Vòng eo thon nhỏ gọn, đường cong cơ bụng mờ ẩn sau lớp áo, đôi chân thon dài khỏe khoắn, tất cả khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Mỗi đường nét, mỗi chuyển động đều phô bày một thân hình hoàn mỹ, sự kết hợp giữa sức mạnh và sự nữ tính.

Ôn Du nhìn đến ngây người, trong đáy mắt là vẻ ngạc nhiên và say mê không thể che giấu.

Tô Khinh Ca xinh đẹp - đó là điều ai cũng biết. Vẻ đẹp mạnh mẽ, sắc sảo, mang theo khí chất cao ngạo mà kiêu hãnh. Khuôn mặt với ngũ quan sắc nét khiến người khác khó có thể quên, ánh mắt sâu và lạnh như một lưỡi kiếm mảnh. Mỗi cái liếc nhìn đều như có thể xuyên thấu người đối diện.

Có lẽ do ánh mắt nóng rực đang dán chặt lên mình, Tô Khinh Ca hơi nghiêng đầu, quay lại nhìn về phía Ôn Du.

"A Du?" Tô Khinh Ca ngạc nhiên lên tiếng. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt sắc lạnh của cô như tan đi, hóa thành làn khói nhẹ, mềm mại lượn quanh Ôn Du.

Tô Khinh Ca bước xuống khỏi máy chạy bộ, chậm rãi đi đến bên cạnh Ôn Du. Ánh mắt cô dịu dàng và ôn hòa, hoàn toàn khác hẳn với sự lạnh lùng vừa rồi, như thể là hai con người khác nhau.

"Tối qua ngủ có ngon không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Ôn Du khẽ cong khóe môi, dịu dàng cười:

"Khá tốt. Xin lỗi, tớ làm phiền cậu rồi."

Tô Khinh Ca cười:

"Không sao. Thật ra tớ cũng đoán cậu sắp dậy rồi, đang định gọi cậu xuống ăn sáng. Cậu ăn gì chưa?"

Ôn Du lắc đầu: "Chưa. Tỉnh dậy không thấy cậu đâu, tớ còn tưởng cậu đã ra ngoài rồi."

Tô Khinh Ca bật cười:

"Cậu lại không biết tớ hiện giờ rảnh rỗi sao? Đi thôi, xuống ăn sáng đi."

"Ừ." Ôn Du khẽ đáp, rồi bước theo sau Tô Khinh Ca. Nhìn bóng lưng cô, Ôn Du bất giác rơi vào trầm tư.

Từ khi nào… cô gái nhỏ luôn yên lặng theo sau mình ấy, lại trở nên mạnh mẽ đến mức có thể tự mình chống đỡ tất cả?

Ôn Du không biết. Và cũng chẳng thể nhớ nổi. Từ khi Thẩm Niệm bước vào cuộc đời cô, toàn bộ tâm trí của cô đều dồn cả cho người ấy. Làm gì còn chừa lại ánh mắt nào để chú ý đến cô gái trầm lặng, ít nói vẫn luôn ở bên mình kia?

Không hiểu sao, trong lòng Ôn Du dâng lên một tia áy náy khó gọi thành lời.

“Bữa sáng tớ nấu cháo kê, cậu nhớ ăn nhiều một chút, tốt cho dạ dày. Lát nữa tớ đưa cậu đến công ty, chiều nếu không bận sẽ quay lại đón. Còn nữa, nếu Trình An đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì nhất định đừng đồng ý nhé, nhớ chưa?” Tô Khinh Ca vừa đi xuống lầu, vừa lẩm bẩm dặn dò.

Ngay lúc ấy, cổ tay cô bất chợt bị ai đó nắm lấy.

“Khinh Ca.” Giọng nói cất lên phía sau.

Cô quay đầu lại, thấy Ôn Du đang nhìn mình, vẻ mặt hơi do dự. Cô dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

"Vì sao… cậu lại tốt với tớ như vậy?" Ôn Du cúi đầu, khẽ hỏi, giọng đầy bối rối. (Sorry, dịch đến đoạn này đột nhiên nhớ tới câu hot trend trên tóp tóp vừa qua🥲🥲).

Tô Khinh Ca không ngờ lại nhận được câu hỏi này. Cô ngẩn người trong giây lát, rồi bật cười khẽ. Trong mắt cô là ánh nhìn ấm áp, sâu lắng.

"Bởi vì… cậu là người bạn quan trọng nhất của tớ. " Và cũng là… người mình yêu nhất.

Tiếng cười của Tô Khinh Ca khẽ vang lên như làn gió xuân, nhẹ nhàng vuốt ve nỗi bất an đang dậy sóng trong lòng Ôn Du. Cô cong nhẹ khóe môi, mỉm cười nói:

"Xin lỗi vì đã hỏi cậu mấy chuyện kỳ lạ như thế."

Tô Khinh Ca mỉm cười:  "Đi thôi, cơm nguội mất rồi."

"Ừ." Sau khi ăn sáng xong, Tô Khinh Ca nhanh chóng đi tắm và thay đồ, sau đó lái xe đưa Ôn Du đến công ty, rồi một mình vòng xe đi đến Tỉnh Vũ.

Ôn Du lên lầu, vừa bước vào cửa công ty thì đã thấy trên bàn đặt sẵn một bản kịch bản. Cô mỉm cười, cầm lấy tập kịch bản tuy không dày nhưng rất chỉn chu, cẩn thận lật xem.

《Phượng Sương》 là một bộ phim thuộc thể loại chính kịch nữ cường điển hình. Câu chuyện diễn ra vào thời kỳ cuối của một triều đại hư cấu - Đại Nghiệp.

Công chúa Minh Ngọc, khi mới mười tuổi, đã phải chứng kiến đất nước lâm vào cảnh diệt vong. Cô mang theo đệ đệ ba tuổi trốn chạy, nhưng trong lúc bị phản quân truy sát, hai chị em rơi xuống vực sâu. Không ngờ lại được Thiều Cẩn - truyền nhân Quỷ Cốc cứu sống.

Vì muốn báo thù, Minh Ngọc bái Thiều Cẩn làm sư phụ. Dưới trướng Quỷ Cốc có hai nhánh: phái tung hoành và phái túng phái. Minh Ngọc thuộc tung hoành, còn sư tỷ của cô, là "Thu Sương" – thuộc túng phái. Cả hai đều được Thiều Cẩn nuôi dạy từ nhỏ, tình cảm rất thân thiết.

Minh Ngọc một lòng muốn báo quốc thù, Thu Sương luôn âm thầm giúp đỡ. Sau khi Minh Ngọc tròn mười tám tuổi, hai người cùng rời núi. Minh Ngọc liên kết với tàn quân triều cũ, dùng mưu kế quỷ dị học từ Quỷ Cốc mà thắng liên tiếp nhiều trận, cuối cùng tiến sát đến hoàng thành.

Nhưng vào đêm trước ngày công phá, Thiều Cẩn xuất hiện trong doanh trướng và nói với họ:

Quỷ Cốc một mạch chỉ có thể đơn truyền. Tung hoành và túng phái nhất định phải trải qua một trận sinh tử chiến, chỉ người chiến thắng mới có thể sống sót và kế thừa danh hiệu truyền nhân chính thống.

Hai người đều sửng sốt. Minh Ngọc không muốn giơ kiếm về phía người chị luôn chăm sóc mình từ nhỏ, Thu Sương cũng vậy. Nhưng Thiều Cẩn nói: Nếu có hai người kế thừa Quỷ Cốc, thiên hạ sẽ không bao giờ có được yên bình.

Đêm đó, sau khi Thiều Cẩn rời đi, Thu Sương lặng lẽ rời khỏi doanh trại, không nói lời nào với Minh Ngọc. Đến khi Minh Ngọc thức dậy, không tìm được chị, lại nghe tin quân địch xuất hiện khiêu chiến, cô đành phải ra ứng chiến. Không ngờ, tướng lĩnh dẫn đầu bên địch lại chính là… Thu Sương.

Minh Ngọc kinh ngạc đến thất thanh hỏi chị. Nhưng Thu Sương đã hoàn toàn thay đổi, gương mặt lạnh lùng, lời nói lạnh như băng, khẳng định mình là gián điệp cài vào từ lâu. Minh Ngọc không tin, nhưng Thu Sương đã rút kiếm tấn công trước.

Từng chiêu từng thức đều là sát chiêu, Minh Ngọc buộc phải rút kiếm chống lại. Trước sự ép sát từng bước của Thu Sương, cô không thể không dốc toàn lực. Cuối cùng, khi Minh Ngọc định tung ra chiêu quyết định, Thu Sương lại buông kiếm.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Minh Ngọc, cô nghe thấy tiếng lưỡi kiếm đâm vào da thịt…

Thu Sương, vào khoảnh khắc cuối cùng đã buông bỏ chống cự, nhường lại vị trí truyền nhân Quỷ Cốc cho Minh Ngọc. Cô cũng giao lại toàn bộ sơ đồ bố phòng hoàng thành, giúp Minh Ngọc hoàn thành đại nghiệp.

Thu Sương cuối cùng đã từ bỏ phản kháng, để Minh Ngọc trở thành truyền nhân Quỷ Cốc. Đồng thời, nàng cũng giao lại sơ đồ bố phòng hoàng thành cho Minh Ngọc.

Trong lòng Thu Sương có một bí mật không thể nói ra, đó là nàng yêu Minh Ngọc. Nhưng đến phút cuối cùng, nàng vẫn không thể nói thành lời.

Minh Ngọc ôm lấy thân thể Thu Sương, bật khóc nức nở. Trong khi đó, quân đội của nàng đã bắt đầu tổng tấn công quân phản loạn.

Ở phân cảnh cuối cùng của bộ phim, Minh Ngọc dưới sự ủng hộ của bá quan văn võ, đăng cơ trở thành hoàng đế, đổi quốc hiệu thành Phượng, đổi niên hiệu thành Trường Ca, xưng là Phượng Sương Đế. Cô lập người em trai Minh Yến làm Thái tử, chính thức bắt đầu triều đại Trường Ca thịnh trị kéo dài suốt hai mươi năm.

Ôn Du khép lại kịch bản, trong lòng đã có đánh giá riêng. Cô cầm điện thoại gọi cho Trình An.

“Trình tổng, có thời gian ăn một bữa cơm không? Tôi có một đề xuất hợp tác, không biết Trình tổng có hứng thú không.”

“Được thôi, 12 giờ trưa, gặp tại khách sạn Giang Thành.”

Cúp máy, Ôn Du lại gọi cho Diệp Triệt.

“Quyết định quay phim điện ảnh 《Phượng Sương》, hãy giúp tôi chọn đội ngũ sản xuất ưu tú nhất trong nước. Vai nữ chính bên tôi đã chọn được rồi. Còn lại, để các anh lo liệu.”

Sau khi xử lý xong mọi việc, nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ rưỡi, Ôn Du gọi Từ Mẫn, bảo lái xe đưa cô đến khách sạn Giang Thành. Đến nơi, Trình An cũng vừa đúng lúc đến. Hai người bắt tay xã giao, sau đó cùng vào một phòng riêng.

“Không biết Ôn tổng, người lúc nào cũng bận rộn, đột nhiên lần này mời tôi tới là có chuyện hợp tác gì?” Trình An vừa ngồi xuống đã cười hỏi.

“Trình tổng đích thân tới, đương nhiên là chuyện lớn rồi.” Ôn Du mỉm cười, sau đó lấy kịch bản 《Phượng Sương》 đưa cho anh ta.

“Trình tổng không ngại xem trước một chút cái này chứ?”

“Ồ?” Trình An nhận lấy, lật sơ qua vài trang liền hiểu ngay vấn đề. Anh ta bật cười: “Ôn tổng muốn mời Khinh Ca làm nữ chính?”

“Không sai.” Ôn Du thẳng thắn, không vòng vo. Ánh mắt cô ẩn chứa nét cười nhàn nhạt: “Khinh Ca là lựa chọn hoàn hảo nhất, không phải sao?”

“Cũng không tồi. Đề tài cổ trang nữ quyền như thế này rất thú vị.” Trình An gật đầu, nhưng ánh mắt lại có phần dò xét.

“Nhưng mục đích thật sự của Ôn tổng là gì?”

“Phòng vé và giải thưởng năm sau, tôi đều muốn.” Ôn Du mỉm cười, giọng nói rõ ràng, dứt khoát.

Trình An sững người, sau đó bật cười, lắc đầu:

“Ôn tổng đùa sao? Ai cũng biết phim đoạt giải thường không ăn khách, còn phim cổ trang thì càng khó thu hút khán giả. Dù có Khinh Ca, doanh thu phòng vé cũng chưa chắc khả quan. Mạo hiểm lắm.

Ôn Du vén lọn tóc lòa xòa bên tai, mỉm cười nói:

“Điểm này Trình tổng cứ yên tâm, tôi chưa bao giờ làm việc mà mình không nắm chắc. Phòng vé và giải thưởng năm sau, sẽ đều là của tôi. Chúng ta không ngại cá cược một phen chứ? Nếu năm sau tôi không làm được, tôi sẽ rút khỏi ngành điện ảnh trong nước. Thế nào?”

Câu nói của Ôn Du khiến ngay cả Từ Mẫn cũng sững người, Trình An thì càng kinh ngạc không thôi. Một lúc lâu sau anh ta mới hỏi:

“Vậy Ôn tổng định đầu tư bao nhiêu?”

Ôn Du giơ ba ngón tay lên trước ánh mắt của hai người, môi khẽ nhếch:

“Ba trăm triệu.”

Trình An sững sờ trong giây lát. Lần này, Ôn Du không hề chơi đùa, đây đúng là một nước cờ lớn. Dù rằng cô không thiếu tiền, nhưng ba trăm triệu cũng không phải con số nhỏ.

Huống hồ, dù thắng hay thua, bộ phim này đối với anh đều có lợi. Nếu thắng, anh có thể kiếm được một khoản khổng lồ, số tiền này chắc chắn còn hơn việc để Tô Khinh Ca đi đóng phim truyền hình. Còn nếu thua, Ôn Du rời khỏi giới giải trí, đồng nghĩa với việc anh ta sẽ bớt đi một đối thủ đáng gờm. Nghĩ kỹ thì, sao lại không làm?

Nghĩ thông suốt điều đó, Trình An mỉm cười:

“Được. Vậy Ôn tổng tính chia lợi nhuận thế nào?”

“Tôi bảy, anh ba,” Ôn Du thẳng thắn nói, không chút khách khí. “Yên tâm, chỉ có lời, không có lỗ. Tất nhiên, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Trình tổng nên cân nhắc kỹ.”

Trình An trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu:

“Được.”

Ôn Du mỉm cười khẽ:

“Vậy thì, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Ngoài ra, tôi muốn toàn quyền phụ trách bộ phim này. Và tôi cũng hy vọng trong thời gian quay phim, trừ các tạp chí quốc tế, Khinh Ca không phải tham gia bất kỳ quảng cáo hay hoạt động lặt vặt nào khác. Diễn viên của tôi, không thể bị phân tâm bởi những chuyện ngoài lề.”

Trình An cắn nhẹ môi, rồi gật đầu: “Không thành vấn đề. Ôn tổng, hợp tác vui vẻ.”

Ôn Du mỉm cười, không nói gì thêm.

------------------------------------------------------------------------------------------

Nói thế nào đây ta🤔, bật mí đó chính là dù chưa là gì của nhau nhưng bạn Ôn rất sủng Tô "khó ở" nha cho đến khi cả 2 quen nhau thì chỉ có sủng hơn chứ không kém đi.
Nên mọi người đừng bận tâm đến việc bạn Ôn chỉ xem Tô "khó ở" là thế thân, không có đâu. Mình rào trước để mấy bạn đỡ Ovtk thôi á.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me