Bhtt Edit Nam Thang Nhu Ca Giang Han
Từ hôm đó trở đi, giữa Tô Khinh Ca và Ôn Du dường như có một mối liên kết rất vi diệu. Không ai có thể nói rõ hai người họ đã thay đổi điều gì cụ thể, bởi bề ngoài họ vẫn cư xử như trước. Nhưng nếu phải diễn tả, thì chính là… không khí giữa họ đã khác.Một bầu không khí đậm đặc mùi "cẩu lương" tình cảm ngọt ngào khiến người khác phải ghen tị.Vì công việc, dù đã giao phần lớn nhiệm vụ cho Diệp Triệt xử lý, đôi khi vẫn có việc bắt buộc Ôn Du phải tự mình ra mặt. Để không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, cô chọn một góc yên tĩnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy lều nghỉ ngơi của diễn viên để làm việc. Cố Duyên còn đặc biệt dặn toàn bộ thành viên đoàn phim không được quấy rầy Ôn Du.Dĩ nhiên, “toàn bộ” này không bao gồm Tô ảnh hậu.Mỗi lần quay xong, Tô Khinh Ca sẽ thản nhiên đi tới chỗ Ôn Du, ngồi xuống bên cạnh như thể đó là chỗ nghỉ cố định của mình. Sau đó, Ôn tổng luôn chu đáo chuẩn bị trái cây mát lạnh hay nước ép cho cô, thành viên được hưởng đãi ngộ tốt nhất trong cả đoàn.Mặc dù Ôn Du luôn chuẩn bị phần cho cả đoàn, nhưng người duy nhất được đích thân cô bón cho từng miếng, chỉ có Tô ảnh hậu.Điều đó khiến mấy ông anh trong đoàn không khỏi ghen tị đỏ mắt.Hôm nay cũng như mọi ngày, Ôn Du vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến với đối tác quốc tế, Tô Khinh Ca đã thong thả ngồi xuống cạnh cô.“Mệt rồi à? Uống miếng nước cho đỡ khát.” Vừa thấy cô đến, Ôn Du liền đưa ly nước dưa hấu ướp lạnh trong tay qua.Tô Khinh Ca không khách sáo, cầm lấy uống một ngụm rồi hỏi: “Hôm nay nhiều việc lắm sao?”Ôn Du lắc đầu: “Chỉ có họp buổi sáng thôi, chiều thì chỉ xử lý vài văn bản linh tinh.”“Tớ bên này cũng sắp quay xong. Chiều là phần của diễn viên nhí, tiền bối bảo tớ hỗ trợ chỉ đạo thêm chút.”Do phim bắt đầu từ thời thiếu niên của nhân vật Minh Ngọc, đoàn phim đặc biệt mời Diêm Ngữ Thất - một sao nhí có khí chất và ngoại hình khá giống Tô Khinh Ca - để vào vai Minh Ngọc khi còn bé.“Thất Thất còn nhỏ, có nhiều đoạn diễn khó nắm bắt. Cậu chỉ dẫn thêm cũng tốt.” Ôn Du gật đầu đồng tình.Tô Khinh Ca gật gù, nói tiếp: “Diệp tỷ bảo là tranh thủ thời gian Thất Thất quay chiều nay, tớ đi chụp bìa cho tạp chí VG luôn.”Ôn Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì lịch chụp đẩy sớm một ngày. Cậu ở lại dẫn Thất Thất một ngày nữa, sau đó đi chụp. Về lại mất thêm một ngày, tổng cộng ba ngày. Thời gian hơi gấp, có vấn đề gì không?”Tô Khinh Ca cười cong môi: “Không sao cả, đều nghe theo cậu.”Ôn Du bật cười: “Không sợ tớ bán cậu đi à?”Tô Khinh Ca nhướng mày, mỉm cười: "Cậu nỡ sao?”Dương Văn Văn vừa bước tới đã nghe được đoạn đối thoại đầy “cẩu lương” này, suýt nữa vấp chân. Cô nhìn ảnh hậu nhà mình bằng ánh mắt phức tạp, rồi ho nhẹ một tiếng để báo hiệu sự hiện diện của mình.“Có chuyện gì sao?” Tô Khinh Ca quay đầu hỏi.“Diệp tỷ bảo em hỏi chị định đặt vé máy bay ngày nào.”“Hôm sau nhé.” Tô Khinh Ca đáp mà không cần suy nghĩ.“Vậy em về báo với Diệp tỷ ạ!” Dứt lời, cô vội vã chạy biến, lòng thầm hiểu tại sao trợ lý Từ Mẫn của Ôn Du luôn ngồi thật xa
rõ ràng là để tránh bị “phát cẩu lương" bất thình lình như thế này.Bữa trưa hôm nay do Ôn Du đặc biệt mời đầu bếp riêng đến chuẩn bị cho cả đoàn. Mỗi ngày đều thay đổi món, đầy đủ rau thịt, hương vị ngon lành, khiến ai nấy đều không khỏi xuýt xoa rằng đây là tổ phim có đãi ngộ tốt nhất từ trước đến giờ.Còn với Ôn Du, lý do rất đơn giản. Dù là diễn viên hay đạo diễn, làm phim vốn đã vất vả. Nếu đến cả dinh dưỡng và ăn uống cũng không chu đáo, thì sao có thể duy trì trạng thái tốt để làm việc?Sau bữa trưa, Cố Duyên lập tức hối thúc đoàn phim tiếp tục quay. Vì buổi chiều là phần quay của “tiểu Minh Ngọc”, nên Tô Khinh Ca nhất định phải ở lại để chỉ đạo, hướng dẫn cho Diêm Ngữ Thất. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Khinh Ca khi giải thích diễn xuất cho cô bé, Ôn Du khẽ cong môi, trong mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng.Cô mở điện thoại, gửi một tin nhắn cho An Nhiên.Ôn Du: “An Nhiên, tớ nghĩ… tớ muốn thử thích một người khác.”An Nhiên đang lim dim sắp ngủ ngoài phòng thu, vừa thấy tin nhắn liền bật dậy như bị điện giật. Cả người cô lập tức tỉnh táo.Cái gì?! Ôn Du - người như gỗ mục trước mặt Thẩm Niệm, giờ lại chủ động nói muốn từ bỏ? Chẳng lẽ cô ấy muốn quên Thẩm Niệm thật rồi? Nhưng khoan đã… Cô ấy muốn thích ai cơ? Chẳng lẽ là… không phải chứ?! Đừng nói là Tô Khinh Ca?!Nghĩ đến đây, An Nhiên vừa hoảng hốt vừa hồi hộp, tay gõ một hàng chữ vội vàng:An Nhiên: “Ai mà lọt được vào mắt Ổn tổng nhà chúng ta thế? Tớ có quen không?”Nhìn thấy tin nhắn ấy, Ôn Du khẽ bật cười. Đầu ngón tay thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn trả lời:Ôn Du: “Cậu quen.”An Nhiên lập tức trợn tròn mắt. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.An Nhiên: “Là… Khinh Ca?”Ôn Du hơi nhíu mày. Không ngờ An Nhiên lại đoán trúng nhanh như vậy. Cô thở dài, gõ tiếp:Ôn Du: “Vì sao cậu lại đoán là Khinh Ca?”Bên này, An Nhiên mồ hôi lạnh túa ra. Chẳng lẽ đoán sai? Nếu không phải Tô Khinh Ca thì còn ai? Nhưng Ôn Du đã nói là “cậu quen”! Không thể nào là người khác được!An Nhiên: “...Không phải Khinh Ca à? Là ai vậy?? Nè, đừng treo tớ lơ lửng thế chứ!”Ôn Du không nhịn được bật cười thành tiếng.Ôn Du: “Là Khinh Ca.”An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, biểu cảm rối rắm. Tốc độ chuyển biến tình huống này còn nhanh hơn chơi tàu lượn siêu tốc! Nhưng điều khiến cô sốc hơn chính là chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Tô Khinh Ca đã “tóm” được Ôn Du?Càng nghĩ càng tò mò, An Nhiên dứt khoát gọi điện cho Ôn Du.Chuông vang lên vài giây, đầu dây bên kia bắt máy, giọng Ôn Du có chút vui vẻ: “Có chuyện gì sao, An Nhiên?”An Nhiên nín một lát rồi nói thẳng: “Không có gì… Tớ chỉ muốn hỏi, sao cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, lại có thể buông được Thẩm Niệm?”Ôn Du trầm ngâm một lúc. Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cô chậm rãi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hai ngày nay cho An Nhiên nghe.Nghe xong, An Nhiên hoàn toàn sững sờ. Cô không ngờ được chuyện lại tiến triển nhanh đến vậy, càng không ngờ được Tô Khinh Ca không chỉ ra tay, mà còn ra tay rất đúng thời điểm!“Cậu đồng ý rồi à?” An Nhiên hỏi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.Tô Khinh Ca lần này rõ ràng là không tiếc bất cứ điều gì, đến mức làm cả cái chuyện “tình nguyện làm lốp xe dự phòng” cũng có thể chấp nhận. May mà Ôn Du cuối cùng cũng không phải người cứng đầu như gỗ mục, chịu mở lòng. Nếu không, An Nhiên thật sự muốn khám thử trong đầu Ôn Du chứa cái gì - một người thông minh như thế mà cứ đến chuyện tình cảm lại chỉ có một đường thẳng, cứng nhắc vô cùng!"Đúng vậy” Ôn Du khẽ đáp.“Cậu ấy nói thích tớ, tớ nhìn thấy… không giống như đang nói dối. Cho nên, tớ muốn thử thích cậu ấy.” Ánh mắt Ôn Du dõi về phía xa, nơi Tô Khinh Ca đang bận rộn chỉ đạo, khóe môi cô không tự giác cong lên.“Một người phiêu bạt đã quá lâu… cuối cùng cũng muốn có một mái nhà.”An Nhiên thở dài nhẹ nhõm: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng chịu rời khỏi cái cây tre đó.”Sau đó cô lại nghiêm túc nói tiếp: “Hãy trân trọng Khinh Ca nhé. Cậu ấy là một người rất xứng đáng, nhất là với cậu - người mà cậu ấy thật lòng, thật dạ yêu thương.”Ôn Du khựng lại một chút. Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu cô.“An Nhiên… Nói thật đi. Có phải cậu đã sớm biết Khinh Ca thích tớ rồi đúng không?”An Nhiên lập tức muốn vả miệng mình. Trời ơi, sao lại lỡ lời thế không biết!“Cái đó…”“Hửm?” Ôn Du nhướng mày, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa không cho phép từ chối.An Nhiên nuốt nước bọt. Biết không thể giấu được, cô đành thật thà:
“Tớ cũng là… tự phát hiện thôi! Mấy năm cậu sang Đức, Khinh Ca vẫn luôn liều mạng đóng phim, có lần tớ rủ cô ấy uống rượu một chút, cô ấy lỡ miệng nói ra... nhưng mà, chỉ nói với tớ thôi nha! Không bao giờ để lộ gì thêm nữa.”May mà lúc đó An Nhiên học diễn xuất, nên biểu cảm cũng đủ tự nhiên, khiến Khinh Ca không nghi ngờ. Nhưng chính cô cũng không ngờ, lời nói hôm đó lại cắm cho mình một cái flag to tướng.Ôn Du im lặng, chìm trong suy nghĩ.Cô chưa từng nhận ra điều ấy. Nhưng nghe An Nhiên kể lại, thì có lẽ Tô Khinh Ca đã thích cô từ khi cả hai còn học đại học. Còn cô thì sao? Ánh mắt lại trước sau vẫn chỉ hướng về phía Thẩm Niệm. Nhớ đến chuyện đó, một cảm giác áy náy dâng tràn trong lòng Ôn Du.Ngay cả những lời sau cùng An Nhiên nói gì, Ôn Du cũng không nghe rõ. Cô lơ đãng cúp máy, một mình ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn, tâm trí trôi nổi. Trạng thái mơ hồ ấy cứ thế kéo dài mãi, cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc, cả nhóm trở về khách sạn."Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Tô Khinh Ca nhìn thấy Ôn Du ngồi ngẩn ra, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt ánh lên sự lo lắng không giấu được. Cô vươn tay, định kiểm tra xem Ôn Du có đang mệt hay bị sốt không.Không ngờ, Ôn Du đột nhiên nắm lấy tay cô, ngẩng đầu, trong mắt đầy áy náy."Xin lỗi…" cô khẽ nói."Hửm?" Tô Khinh Ca hơi bất ngờ, nhìn Ôn Du đầy khó hiểu."Sao lại xin lỗi? Đã xảy ra chuyện gì?"Ôn Du chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Cô đứng dậy, ôm chặt lấy Tô Khinh Ca, vùi mặt vào hõm vai cô, như thể muốn trốn tránh mọi cảm xúc trong lòng.Tô Khinh Ca hơi sững lại, do dự một chút rồi cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Giọng cô dịu dàng như rượu vang nồng ấm: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hửm?""Cảm ơn cậu, Khinh Ca... cảm ơn cậu..." Ôn Du siết chặt tay hơn, giọng nghẹn lại.Tô Khinh Ca nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dịu giọng trấn an: "Có thể nói cho tớ biết không? Cậu như vậy làm tớ không biết đâu là đông tây nam bắc luôn rồi."Giọng nói ấy mang theo chút hài hước, rõ ràng là cố tình làm dịu không khí, muốn chọc cho Ôn Du bật cười.Ôn Du hít một hơi thật sâu, từ từ rời khỏi vòng tay Tô Khinh Ca. Cô nhìn thẳng vào mắt cô gái trước mặt, ánh mắt sáng rực và kiên định:"Khinh Ca, cho tớ thêm một chút thời gian. Tớ nhất định… không, chắc chắn sẽ khiến bản thân mình yêu cậu."Tô Khinh Ca thoáng sững sờ, rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời sau cơn mưa:"A Du, đừng ép bản thân mình. Cậu cũng nói rồi mà, tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Nếu cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì... sao chúng ta không bắt đầu từ đầu, từ việc hẹn hò thử xem? Cậu thấy thế nào?"Đây chính là Tô Khinh Ca, người luôn đặt mình vào vị trí người khác, luôn suy nghĩ cho đối phương trước cả bản thân mình. Nước mắt rưng rưng trong mắt Ôn Du."Được." giọng cô nghèn nghẹn, nhưng trong đó là cả sự quyết tâm và xúc động.Tô Khinh Ca khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi của Ôn Du. Động tác dịu dàng, trân trọng như thể đang vuốt ve một món đồ quý giá nhất đời mình.Có thể họ sẽ không đi đến một kết thúc viên mãn. Nhưng điều đó không ngăn cản họ bắt đầu một câu chuyện tình yêu thật đẹp.
rõ ràng là để tránh bị “phát cẩu lương" bất thình lình như thế này.Bữa trưa hôm nay do Ôn Du đặc biệt mời đầu bếp riêng đến chuẩn bị cho cả đoàn. Mỗi ngày đều thay đổi món, đầy đủ rau thịt, hương vị ngon lành, khiến ai nấy đều không khỏi xuýt xoa rằng đây là tổ phim có đãi ngộ tốt nhất từ trước đến giờ.Còn với Ôn Du, lý do rất đơn giản. Dù là diễn viên hay đạo diễn, làm phim vốn đã vất vả. Nếu đến cả dinh dưỡng và ăn uống cũng không chu đáo, thì sao có thể duy trì trạng thái tốt để làm việc?Sau bữa trưa, Cố Duyên lập tức hối thúc đoàn phim tiếp tục quay. Vì buổi chiều là phần quay của “tiểu Minh Ngọc”, nên Tô Khinh Ca nhất định phải ở lại để chỉ đạo, hướng dẫn cho Diêm Ngữ Thất. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Khinh Ca khi giải thích diễn xuất cho cô bé, Ôn Du khẽ cong môi, trong mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng.Cô mở điện thoại, gửi một tin nhắn cho An Nhiên.Ôn Du: “An Nhiên, tớ nghĩ… tớ muốn thử thích một người khác.”An Nhiên đang lim dim sắp ngủ ngoài phòng thu, vừa thấy tin nhắn liền bật dậy như bị điện giật. Cả người cô lập tức tỉnh táo.Cái gì?! Ôn Du - người như gỗ mục trước mặt Thẩm Niệm, giờ lại chủ động nói muốn từ bỏ? Chẳng lẽ cô ấy muốn quên Thẩm Niệm thật rồi? Nhưng khoan đã… Cô ấy muốn thích ai cơ? Chẳng lẽ là… không phải chứ?! Đừng nói là Tô Khinh Ca?!Nghĩ đến đây, An Nhiên vừa hoảng hốt vừa hồi hộp, tay gõ một hàng chữ vội vàng:An Nhiên: “Ai mà lọt được vào mắt Ổn tổng nhà chúng ta thế? Tớ có quen không?”Nhìn thấy tin nhắn ấy, Ôn Du khẽ bật cười. Đầu ngón tay thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn trả lời:Ôn Du: “Cậu quen.”An Nhiên lập tức trợn tròn mắt. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.An Nhiên: “Là… Khinh Ca?”Ôn Du hơi nhíu mày. Không ngờ An Nhiên lại đoán trúng nhanh như vậy. Cô thở dài, gõ tiếp:Ôn Du: “Vì sao cậu lại đoán là Khinh Ca?”Bên này, An Nhiên mồ hôi lạnh túa ra. Chẳng lẽ đoán sai? Nếu không phải Tô Khinh Ca thì còn ai? Nhưng Ôn Du đã nói là “cậu quen”! Không thể nào là người khác được!An Nhiên: “...Không phải Khinh Ca à? Là ai vậy?? Nè, đừng treo tớ lơ lửng thế chứ!”Ôn Du không nhịn được bật cười thành tiếng.Ôn Du: “Là Khinh Ca.”An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, biểu cảm rối rắm. Tốc độ chuyển biến tình huống này còn nhanh hơn chơi tàu lượn siêu tốc! Nhưng điều khiến cô sốc hơn chính là chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Tô Khinh Ca đã “tóm” được Ôn Du?Càng nghĩ càng tò mò, An Nhiên dứt khoát gọi điện cho Ôn Du.Chuông vang lên vài giây, đầu dây bên kia bắt máy, giọng Ôn Du có chút vui vẻ: “Có chuyện gì sao, An Nhiên?”An Nhiên nín một lát rồi nói thẳng: “Không có gì… Tớ chỉ muốn hỏi, sao cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, lại có thể buông được Thẩm Niệm?”Ôn Du trầm ngâm một lúc. Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cô chậm rãi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hai ngày nay cho An Nhiên nghe.Nghe xong, An Nhiên hoàn toàn sững sờ. Cô không ngờ được chuyện lại tiến triển nhanh đến vậy, càng không ngờ được Tô Khinh Ca không chỉ ra tay, mà còn ra tay rất đúng thời điểm!“Cậu đồng ý rồi à?” An Nhiên hỏi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.Tô Khinh Ca lần này rõ ràng là không tiếc bất cứ điều gì, đến mức làm cả cái chuyện “tình nguyện làm lốp xe dự phòng” cũng có thể chấp nhận. May mà Ôn Du cuối cùng cũng không phải người cứng đầu như gỗ mục, chịu mở lòng. Nếu không, An Nhiên thật sự muốn khám thử trong đầu Ôn Du chứa cái gì - một người thông minh như thế mà cứ đến chuyện tình cảm lại chỉ có một đường thẳng, cứng nhắc vô cùng!"Đúng vậy” Ôn Du khẽ đáp.“Cậu ấy nói thích tớ, tớ nhìn thấy… không giống như đang nói dối. Cho nên, tớ muốn thử thích cậu ấy.” Ánh mắt Ôn Du dõi về phía xa, nơi Tô Khinh Ca đang bận rộn chỉ đạo, khóe môi cô không tự giác cong lên.“Một người phiêu bạt đã quá lâu… cuối cùng cũng muốn có một mái nhà.”An Nhiên thở dài nhẹ nhõm: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng chịu rời khỏi cái cây tre đó.”Sau đó cô lại nghiêm túc nói tiếp: “Hãy trân trọng Khinh Ca nhé. Cậu ấy là một người rất xứng đáng, nhất là với cậu - người mà cậu ấy thật lòng, thật dạ yêu thương.”Ôn Du khựng lại một chút. Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu cô.“An Nhiên… Nói thật đi. Có phải cậu đã sớm biết Khinh Ca thích tớ rồi đúng không?”An Nhiên lập tức muốn vả miệng mình. Trời ơi, sao lại lỡ lời thế không biết!“Cái đó…”“Hửm?” Ôn Du nhướng mày, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa không cho phép từ chối.An Nhiên nuốt nước bọt. Biết không thể giấu được, cô đành thật thà:
“Tớ cũng là… tự phát hiện thôi! Mấy năm cậu sang Đức, Khinh Ca vẫn luôn liều mạng đóng phim, có lần tớ rủ cô ấy uống rượu một chút, cô ấy lỡ miệng nói ra... nhưng mà, chỉ nói với tớ thôi nha! Không bao giờ để lộ gì thêm nữa.”May mà lúc đó An Nhiên học diễn xuất, nên biểu cảm cũng đủ tự nhiên, khiến Khinh Ca không nghi ngờ. Nhưng chính cô cũng không ngờ, lời nói hôm đó lại cắm cho mình một cái flag to tướng.Ôn Du im lặng, chìm trong suy nghĩ.Cô chưa từng nhận ra điều ấy. Nhưng nghe An Nhiên kể lại, thì có lẽ Tô Khinh Ca đã thích cô từ khi cả hai còn học đại học. Còn cô thì sao? Ánh mắt lại trước sau vẫn chỉ hướng về phía Thẩm Niệm. Nhớ đến chuyện đó, một cảm giác áy náy dâng tràn trong lòng Ôn Du.Ngay cả những lời sau cùng An Nhiên nói gì, Ôn Du cũng không nghe rõ. Cô lơ đãng cúp máy, một mình ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn, tâm trí trôi nổi. Trạng thái mơ hồ ấy cứ thế kéo dài mãi, cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc, cả nhóm trở về khách sạn."Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Tô Khinh Ca nhìn thấy Ôn Du ngồi ngẩn ra, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt ánh lên sự lo lắng không giấu được. Cô vươn tay, định kiểm tra xem Ôn Du có đang mệt hay bị sốt không.Không ngờ, Ôn Du đột nhiên nắm lấy tay cô, ngẩng đầu, trong mắt đầy áy náy."Xin lỗi…" cô khẽ nói."Hửm?" Tô Khinh Ca hơi bất ngờ, nhìn Ôn Du đầy khó hiểu."Sao lại xin lỗi? Đã xảy ra chuyện gì?"Ôn Du chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Cô đứng dậy, ôm chặt lấy Tô Khinh Ca, vùi mặt vào hõm vai cô, như thể muốn trốn tránh mọi cảm xúc trong lòng.Tô Khinh Ca hơi sững lại, do dự một chút rồi cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Giọng cô dịu dàng như rượu vang nồng ấm: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hửm?""Cảm ơn cậu, Khinh Ca... cảm ơn cậu..." Ôn Du siết chặt tay hơn, giọng nghẹn lại.Tô Khinh Ca nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dịu giọng trấn an: "Có thể nói cho tớ biết không? Cậu như vậy làm tớ không biết đâu là đông tây nam bắc luôn rồi."Giọng nói ấy mang theo chút hài hước, rõ ràng là cố tình làm dịu không khí, muốn chọc cho Ôn Du bật cười.Ôn Du hít một hơi thật sâu, từ từ rời khỏi vòng tay Tô Khinh Ca. Cô nhìn thẳng vào mắt cô gái trước mặt, ánh mắt sáng rực và kiên định:"Khinh Ca, cho tớ thêm một chút thời gian. Tớ nhất định… không, chắc chắn sẽ khiến bản thân mình yêu cậu."Tô Khinh Ca thoáng sững sờ, rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời sau cơn mưa:"A Du, đừng ép bản thân mình. Cậu cũng nói rồi mà, tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Nếu cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì... sao chúng ta không bắt đầu từ đầu, từ việc hẹn hò thử xem? Cậu thấy thế nào?"Đây chính là Tô Khinh Ca, người luôn đặt mình vào vị trí người khác, luôn suy nghĩ cho đối phương trước cả bản thân mình. Nước mắt rưng rưng trong mắt Ôn Du."Được." giọng cô nghèn nghẹn, nhưng trong đó là cả sự quyết tâm và xúc động.Tô Khinh Ca khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi của Ôn Du. Động tác dịu dàng, trân trọng như thể đang vuốt ve một món đồ quý giá nhất đời mình.Có thể họ sẽ không đi đến một kết thúc viên mãn. Nhưng điều đó không ngăn cản họ bắt đầu một câu chuyện tình yêu thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me