TruyenFull.Me

Bhtt Edit Nam Thang Nhu Ca Giang Han

Bốn người đột nhiên rơi vào im lặng, không khí trở nên nghiêm túc một cách lạ thường khiến Ôn Du có chút lúng túng, không biết phải làm sao.

Bên tai, Tô Khinh Ca bất chợt khẽ cười, phá tan sự yên tĩnh, rồi nhẹ nhàng nói:

"A Du, vừa nãy cậu cứ im lặng, chẳng phải định nói gì với mọi người sao?"

Ôn Du hơi sững người, sau đó nhìn sang Tô Khinh Ca. Cô ấy điềm tĩnh nhìn cô, nét mặt dịu dàng pha chút nụ cười nhẹ, khiến Ôn Du cũng thấy bớt ngượng ngùng.

"À, suýt nữa thì quên mất." Ôn Du mỉm cười, sau đó quay sang Thẩm Niệm và An Nhiên nói:

"Mình và Khinh Ca phải đến gặp Trình Đông một lát, An Nhiên, Niệm Niệm, hai người cứ đi trước đi nhé."

Tô Khinh Ca nắm tay Ôn Du, rồi quay sang cười với hai người kia:

"Thẩm tỷ, An Nhiên, bọn em đi trước, lát nữa gặp lại sau."

Với vẻ từng trải, Thẩm Niệm rất hiểu cách che giấu cảm xúc.

Dứt lời, cả hai người khẽ vẫy tay chào rồi cùng rời đi, tiến về phía Trình An đang đứng cách đó không xa.

Thẩm Niệm nhìn bóng lưng Ôn Du, người luôn thận trọng như cô không khỏi nhíu mày. Ôn Du hôm nay có vẻ thất thần, mà Tô Khinh Ca, người luôn lạnh lùng, tại sao lại không nhận ra điều đó?

Ánh mắt Thẩm Niệm chợt tối lại, cô lặng lẽ nhìn sang An Nhiên đang chờ mình.

"An Nhiên, Tiểu Du về khi nào vậy?" Thẩm Niệm quay sang hỏi cô.

Nghe Thẩm Niệm gọi tên, An Nhiên lập tức cảm thấy bực bội thay cho Ôn Du, trong lòng thầm mắng Tô Khinh Ca là người không có chút nghĩa khí. Cô cười gượng rồi đáp:

"Chắc là mấy hôm trước? Cậu ấy có gọi điện cho tôi."

An Nhiên không chút do dự mà kể mọi chuyện về Ôn Du.

Thẩm Niệm nhíu mày hỏi:

"Vậy sao em ấy không gọi cho chị?"

"À...." An Nhiên thoáng ngập ngừng, sau đó vội vàng giải thích:

"Cậu ấy không phải đã biến mất không một lời suốt nhiều năm sao? Cậu ấy sợ mọi người trách móc nên không dám liên lạc."

Nghe vậy, Thẩm Niệm khẽ thở dài, vẻ mặt dịu lại:

"Em ấy vẫn y như xưa."

An Nhiên thấy vậy cũng nhẹ nhõm hẳn.

Lừa dối Thẩm Niệm chuyện này thật sự không dễ dàng. Đây không phải lần đầu cô làm vậy, nhưng lặp lại thêm một lần nữa đúng là khiến cô hơi run. Với danh tiếng 'nữ thám tử' của Thẩm Niệm, không khéo lại bị vạch mặt. Nếu thế thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Ở phía bên kia, Ôn Du đang trò chuyện cùng Trình An, nhưng Tô Khinh Ca lại nhận ra rất rõ ràng sự thất thần của Ôn Du.

Dù Ôn Du che giấu khá tốt, nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô trước mặt Tô Khinh Ca vốn không đủ để qua mắt.

Trình An dường như cũng nhận ra điều gì đó, nhưng chỉ nhẹ nhàng trò chuyện chứ không xen vào, để mặc hai người kia đứng yên một góc.

Ôn Du và Tô Khinh Ca đứng cạnh nhau, thu hút không ít ánh mắt. Nhiều người tiến đến bắt chuyện. Tuy nhiên, Tô Khinh Ca luôn giữ vẻ lạnh lùng, thái độ rõ ràng là không mấy nhiệt tình. Trái lại, Ôn Du vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, tỏ ra lịch sự, khéo léo đáp lại, khiến ai đến mời rượu cũng dễ dàng bắt chuyện với cô.

Tô Khinh Ca quan sát tất cả, không khỏi nhíu mày. Bầu không khí xung quanh cô dường như trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, khiến ai nấy đều e dè.

Nhiều người thấy vậy liền khéo léo tránh giao tiếp với Tô Khinh Ca. Dù không ai biết vì sao ảnh hậu lại có thái độ như vậy, nhưng trong giới ai cũng biết cô nổi tiếng là người lạnh lùng, khó gần. Vì thế, mọi người đều chọn cách tránh xa để khỏi vô tình đắc tội. Dù sao thì, chọc giận một người như cô cũng không phải chuyện hay ho gì.

Cuối cùng, sau khi Ôn Du đã uống không ít ly rượu vang đỏ, khuôn mặt bắt đầu ửng lên, Tô Khinh Ca mới tiến lại gần, dứt khoát cắt ngang câu chuyện mà Ôn Du đang nói với người khác.

"A Du, cậu uống nhiều rồi, để tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh."

Ôn Du đã có chút lảo đảo, mặt hơi ửng hồng, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường, cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc ra ngoài. Dù dạ dày đang quặn thắt vì khó chịu, cô vẫn phải miễn cưỡng tiếp rượu, không thể để người khác thay mình.

Lúc này, Tô Khinh Ca bước tới, đỡ cô từ bậc thang xuống, không nói gì nhiều, chỉ tự nhiên dìu cô đi thẳng xuống dưới lầu.

"Xin lỗi, xin lỗi... tớ thật sự không thể tiếp được nữa."

Ôn Du cố nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự mệt mỏi sâu sắc, khiến Tô Khinh Ca khẽ cau mày.

Không nói gì thêm, Tô Khinh Ca tiếp tục dìu cô về phía nhà vệ sinh. Vừa đến nơi, cô nhanh chóng khóa cửa lại. Ôn Du bước vào trong, vừa kịp cúi xuống thì đã nôn hết vào bồn cầu.

Dạ dày cô như trút ra tất cả, từ rượu đến những gì vừa ăn, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu. Mãi đến lúc nôn xong, cô mới thấy nhẹ người hơn phần nào.

Tô Khinh Ca đứng một bên lặng lẽ quan sát, không lên tiếng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả khi thấy Ôn Du như vậy.

Sau khi nôn xong, Ôn Du bước đến bồn rửa tay, vốc nước lên mặt. Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn thấy Tô Khinh Ca đang đứng cạnh, không khỏi buột miệng hỏi:

"Tớ đưa cậu về nhà nha?"

Ôn Du ngơ ngác nhìn người trước mặt, trong lòng chợt rung lên một cảm giác quen thuộc, nhưng không sao diễn tả thành lời.

Ôn Du dựa vào người Tô Khinh Ca mà lắc đầu:

"Tớ hiện tại không thể về khách sạn."

Tô Khinh Ca mím môi, nhẹ giọng nói: "Vậy cậu đi tới chỗ của tớ, được không?"

Nếu lúc này có fan của Tô Khinh Ca ở đây, hẳn sẽ hét lên rằng người này chắc chắn không phải là Tô Khinh Ca thật! Tô Khinh Ca luôn nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh, làm sao có thể dịu dàng với Ôn Du đến vậy? Như thế này chắc chắn là giả rồi!

"Ừm..."

Ôn Du khe khẽ đáp lời. Tô Khinh Ca đưa cô đến một nơi yên tĩnh hơn, không gian vắng vẻ chẳng khác gì khách sạn.

Cô vốn đã quen sống cô độc, quen với sự tĩnh lặng. Lúc yếu đuối nhất, thật may mắn khi có ai đó ở bên cạnh. Mà người ấy lại chính là Tô Khinh Ca, thật trùng hợp khi vào đúng thời điểm này, nàng lại đang thủ vai một nhân vật ấm áp, đầy tình cảm.

Tô Khinh Ca khẽ mỉm cười không tự giác, nửa ôm nửa đỡ Ôn Du bước ra khỏi nhà. Trợ lý vừa trông thấy hai người liền nhanh chóng bước đến đón.

"Tô tỷ..."Trợ lý Dương Văn Văn ngơ ngác nhìn Tô Khinh Ca ôm một người con gái trong lòng, kinh ngạc đến sững sờ, không thốt nên lời. 

Lần đầu tiên Dương Văn Văn gặp Tô Khinh Ca, cô liền bị ấn tượng bởi vẻ ngoài xinh đẹp của cả hai, nhưng Tô Khinh Ca lại toát ra vẻ đẹp đầy cuốn hút và sắc sảo. Người kia giống như tinh hoa được mài giũa kỹ lưỡng, bóng bẩy như ngọc ấm, vừa dịu dàng vừa thâm trầm.

Chỉ đến khi Tô Khinh Ca tiến lại gần, cô mới bừng tỉnh, vội vã đưa tay muốn ôm lấy Tô Khinh Ca vào lòng.

Tô Khinh Ca khẽ né tránh bàn tay của Dương Văn Văn, lạnh nhạt nói:

"Em lái xe đi, tôi sẽ đi cùng."

Nói xong liền mở cửa sau xe, nhẹ nhàng và cẩn thận bế Ôn Du vào trong.

Dương Văn Văn chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy mà không khỏi bối rối.

Người phụ nữ cao quý, lạnh lùng, từng khinh thường tất cả nay lại ân cần, dịu dàng như thế, thực sự là người mà cô quen biết sao? Tại sao chỉ sau một buổi tiệc, Tô Khinh Ca lại như biến thành một người hoàn toàn khác? Chắc chắn là giả, không thể nào là thật được!

"Em còn ngẩn người làm gì? Lái xe đi." Tô Khinh Ca liếc nhìn Dương Văn Văn đang ngơ ngác, cau mày không vui. Câu nói khiến Dương Văn Văn giật mình, hoảng hốt chạy nhanh tới ghế lái, ngồi xuống, đóng cửa xe rồi cài dây an toàn, khởi động xe.

Ừm, đúng là ảnh hậu thật, không phải giả.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường lớn, Tô Khinh Ca cúi xuống nhìn Ôn Du đang nằm trong lòng mình, không khỏi cau mày.

Ôn Du gầy quá, khi ôm vào người cảm giác nhẹ bẫng, như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn cô đi. Tô Khinh Ca thầm nghi ngờ, không biết ngày thường Ôn Du có ăn uống đàng hoàng hay không.

Lúc này, Ôn Du yên lặng dựa vào lòng ngực Tô Khinh Ca. Cô không nói gì, chỉ nhíu mày thật chặt, biểu cảm cho thấy rõ cô đang rất khó chịu.

"Lái nhanh đi." Tô Khinh Ca không kiềm được lên tiếng thúc giục.

Dương Văn Văn liếc nhìn Tô Khinh Ca qua gương chiếu hậu, ánh mắt vô tình chạm phải vẻ dịu dàng xen lẫn lo lắng mà Tô Khinh Ca chẳng buồn che giấu. Khoảnh khắc đó khiến cô suýt nữa run lên vì bất ngờ.

Từ đâu lại xuất hiện một "yêu tinh" nhỏ cứ quấn lấy ảnh hậu cao ngạo của nhà cô như vậy chứ?

Cuối cùng, xe cũng chạy tới khu biệt thự sang trọng nơi Tô Khinh Ca sinh sống. Vừa dừng xe, khi Dương Văn Văn định mở cửa cho hai người xuống thì đã nghe Tô Khinh Ca lên tiếng:

"Em đi mua ít thuốc trị đau dạ dày, lát nữa mang đến đây."

Nói rồi, Tô Khinh Ca lập tức bế Ôn Du xuống xe, mở cổng biệt thự rồi nhanh chóng khóa lại.

Dương Văn Văn: "......"

Thôi thì đành chấp nhận số phận, ai bảo cô là trợ lý của bà chủ chứ? Vậy là Dương Văn Văn đành lái xe đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc.

Tô Khinh Ca bế Ôn Du lên lầu hai, đưa cô vào phòng của mình. Cô nhẹ nhàng đặt Ôn Du xuống giường, nhìn thấy Ôn Du co người lại, hai tay ôm bụng với vẻ mặt đầy khó chịu, Tô Khinh Ca không khỏi thở dài.

Nhiều năm rồi mà người này vẫn vậy, chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân.

Cô đắp chăn cẩn thận cho Ôn Du, lấy khăn ấm lau mặt cho cô, sau đó dùng bình giữ nhiệt pha một bình nước nóng. Chuẩn bị xong một ly thuốc, cô lại vội xuống bếp vo gạo, rửa rau, nhanh chóng nấu một nồi cháo rau.

Lúc Dương Văn Văn mang thuốc đến, Tô Khinh Ca nhận lấy rồi lập tức đuổi cô rời đi. Khi cô trở lại phòng, Ôn Du vẫn còn đang ngủ say.

"A Du." Tô Khinh Ca khẽ gọi, nhẹ nhàng lay người Ôn Du.

"Ưm..." Ôn Du khẽ rên một tiếng đầy khó chịu.

"Còn đau không? Uống chút thuốc được chứ?" Tô Khinh Ca vén tóc trên trán cô, dịu dàng hỏi.

Ôn Du cố gắng mở mắt ra, đôi mắt đen như mắt phượng đã phủ đầy hơi nước, lặng lẽ nhìn Tô Khinh Ca, khiến trái tim cô không khỏi run lên.

Cô nén lại cảm xúc trong lòng, đỡ Ôn Du ngồi dậy, mang cháo cùng nước ấm đến trước mặt cô.

"Trước đây ăn vào là cảm thấy khó chịu."

Ôn Du nhận lấy, ăn xong rồi uống vài ngụm nước, sau đó lại lim dim mắt, như thể sắp ngủ thiếp đi lần nữa.

Tô Khinh Ca nhìn Ôn Du đầy xót xa, vội đỡ cô nằm xuống rồi dịu dàng nói:

"Ngủ thêm một lát đi, lát nữa tỉnh dậy rồi ăn thêm một chút nữa, rồi lại ngủ tiếp."

Nhìn Ôn Du đã ngủ say lần thứ hai, Tô Khinh Ca thở dài một hơi. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại Ôn Du vang lên

Tô Khinh Ca liếc mắt, trong lòng đã rõ, chắc chắn lại là do điện thoại từ Từ Mẫn gọi đến. Nhìn Ôn Du đang nằm trên giường ngủ say, cô chủ động nghe máy.

“Ôn tổng, bên ngài đã xong việc chưa? Có cần tôi tới đón không ạ?” Giọng Từ Mẫn vang lên từ đầu dây bên kia.

“Xin chào, tôi là Tô Khinh Ca, bạn học của A Du. Hôm nay cô ấy uống hơi nhiều, đang nghỉ tạm ở nhà tôi. Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty.” Giọng Tô Khinh Ca bình thản vang lên bên tai Từ Mẫn.

Nghe đến tên “Tô Khinh Ca”, Từ Mẫn sững người, mãi một lúc sau mới lắp bắp: “Ảnh,.. ảnh hậu Tô Khinh Ca?”

“Đúng vậy.” Đầu dây bên kia, giọng nói vang lên đầy tự nhiên và thoải mái.

Từ Mẫn: “......”

Ai đó làm ơn nói cho cô biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi?

“Dù sao thì ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty.” Tô Khinh Ca cạn sạch kiên nhẫn, nói xong liền dứt khoát cúp máy. Sau đó, cô liếc nhìn Ôn Du đang ngủ, khuôn mặt không còn vẻ khó chịu như lúc nãy, khóe môi cô khẽ nhếch lên.

Chỉ khi đối diện với Ôn Du, cô mới có thể kiên nhẫn đến thế.

 Chỉ khi đối diện với Ôn Du, cô ấy mới có thể kiên nhẫn đến vậy.

“A Du… Bây giờ tớ phải như thế nào với cậu đây?”

Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Khinh Ca khẽ lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như gió thoảng, gần như không nghe thấy.

_______________________________________

Xin lỗi mọi người, mấy nay mình bận quá, up truyện bị lỗi mà ko có thời gian fix lại. Xin lỗi mọi người nhìu🙏🙏🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me