TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] NGÀY MÙA HÈ MẤT KHỐNG CHẾ NÓI DỐI

CHƯƠNG 121

AdachiSensei

Khu chung cư về đêm tĩnh lặng, tiếng xe và tiếng bước chân lướt qua đặc biệt rõ ràng.

Gió lạnh từng cơn, mây che khuất cả vầng trăng.

Nếu không phải vì chuyện này, Vân Hồi Chi giờ này đã ngủ say, ngày mai sẽ theo kế hoạch ra ngoài hẹn hò cùng Sở Nhược Du.

Nhưng hiện tại, cô có chút mệt mỏi ngồi ở đây, bịt tai lại, dùng sự trêu đùa để che giấu cảm xúc.

Sở Nhược Du bị cô làm cho bật cười, nhẹ giọng nói: "Chị không cắn em, hôn em một chút."

Rất có ý muốn đóng dấu, để chuyện này qua đi.

Vân Hồi Chi nói thật: "Em không muốn hôn."

Sở Nhược Du vẫn còn cười: "Vì đang ở bên ngoài à?"

Nói xong nàng đánh giá vẻ mặt của Vân Hồi Chi, nụ cười chậm lại, "Hay là vì, chuyện của chị ấy?"

Vân Hồi Chi lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Mâu thuẫn đến mức sắp tự thắt mình thành một sợi dây thừng.

Sở Nhược Du đành phải bình tĩnh lại, tiếp tục câu chuyện dang dở của hai người, giải thích thêm một lần nữa: "Chị không cố ý chạm vào chị ấy, ôm lại càng không thể, em đến rồi chị đã giao hết cho em, em còn ôm nhiều hơn chị nữa là..."

Vân Hồi Chi hoảng sợ nhìn vào mắt nàng, bị lời này dọa cho giật mình.

Sở Nhược Du lập tức nói: "Không có trách em. Cảm ơn em tối nay đã đến, nếu không chị sẽ rất mệt, chị thật ra vừa nhìn thấy em đã rất vui rồi."

Chẳng qua sắc mặt Vân Hồi Chi không tốt, nàng cũng bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện không vui, nên vẫn cứ cứng nhắc.

Vân Hồi Chi tự giễu nói: "Em còn tưởng mình không nên xuất hiện, không nên quản chuyện của hai người."

Không đến thì chẳng có chuyện gì cả.

"Không có không nên."

Sở Nhược Du thấy cô vừa mới khó khăn lắm mới cởi mở một chút, lại sa sút, cũng có chút bất an.

Tự kiểm điểm: "Chị đáng lẽ nên nói cho em biết kịp thời, chị chưa nói, một là không kịp, hai là trong lòng chị cũng không muốn nói."

Nàng thừa nhận.

Vân Hồi Chi tức giận hỏi: "Tại sao?"

"Đã khuya rồi, chị biết em buổi chiều ngồi xe mệt, buổi tối lại ở bên người nhà. Chuyện của chị ấy chị cũng không muốn xử lý, thầm nghĩ nói với em một tiếng, em lại phải tối muộn chạy ra ngoài với chị, còn không bằng chị tự mình đến."

"Em nguyện ý mà."

Vân Hồi Chi lại một lần nữa buồn bực: "Vậy sao chị vừa rồi không nói, tại sao em vừa nói chị lại hung dữ với em?"

Gió đột nhiên thổi mạnh, Sở Nhược Du cảm thấy lạnh.

Để lại một khoảng trống, nàng thẳng thắn: "Vì chị tức giận, em không tin tưởng chị, lại còn suốt đường bực bội. Cho nên chị nói chuyện không dễ nghe."

Nàng ghé sát vào cánh tay Vân Hồi Chi, vừa tránh gió vừa làm nũng: "Lần sau chị sẽ chú ý."

Cơn nóng giận ban đầu qua đi, Sở Nhược Du bình tĩnh trở lại đánh giá, Vân Hồi Chi trước sau không hề nhếch môi, tối nay thậm chí còn chưa thực sự cười ra tiếng, không phải cúi đầu thì cũng là nhìn đi nơi khác.

Nàng tiếp tục dịu dàng nói: "Chúng ta nói rõ ràng rồi, đều không giận nữa nhé? Lần sau gặp được..."

"Lần sau không muốn gặp nữa."

Vân Hồi Chi nói rất nhanh.

Sở Nhược Du dừng lại một chút, đối diện với cô, không còn thái độ hùng hổ nhấn mạnh quyền lợi và tự do nữa, rất nhiều lời nói hóa thành im lặng, gật gật đầu.

Vừa rồi trên xe nàng đã nhắc nhở Nhậm Dư Hàm, lần sau nàng sẽ không tình cờ ở gần đó nữa, ngụ ý, chuyện tương tự nàng sẽ không quản nữa.

Người trưởng thành có nghĩa vụ phải tự chịu trách nhiệm, lòng tốt và sự kiên nhẫn của nàng chỉ có lần này thôi.

"Chúng ta mấy ngày không gặp, gặp mặt lại là vì người khác."

Vân Hồi Chi trong lòng bất mãn nghĩ, mắng cô cũng là vì người khác.

Sở Nhược Du nói tiếp: "Chị rất nhớ em."

"Không cảm nhận được."

Vân Hồi Chi giọng buồn rười rượi, vốn tự nhận mình đuối lý ở phía trước, Sở Nhược Du bực bội, cô liền nhịn trước.

Nhưng bây giờ thái độ Sở Nhược Du tốt, muốn làm hòa với cô, cô phối hợp một chút, lại thấy rất miễn cưỡng, cô vẫn không thể buông bỏ được.

Chỗ cô làm không tốt là vì sao?

Chỗ Sở Nhược Du làm cô không thoải mái, lại là vì sao?

Dường như đều cần phải suy nghĩ thêm một chút nữa.

Chứ không phải cứ thế cho qua.

Sở Nhược Du nghe vậy nắm lấy tay cô, lòng bàn tay Vân Hồi Chị ấm áp, nắm vào rất thoải mái, thế là nàng nắm thật chặt.

"Tối nay không nằm trong kế hoạch, nếu là gặp mặt đàng hoàng, chị sẽ không để em cảm nhận không ra đâu. Chị đã nghĩ đến việc ăn cơm xong sẽ đến gặp em một lát, cho em bất ngờ, nhưng vừa hay nhận được điện thoại."

Nàng cũng bất đắc dĩ, cho dù chuyện xảy ra vào tối hôm qua, tối hôm kia, cũng không sao, nàng có thể kiên nhẫn nói rõ ràng với Vân Hồi Chi.

Dù Hồi Chi có nghe xong không vui, nàng cũng tuyệt đối có thể bình tĩnh dỗ dành.

Cố tình lại là đêm đầu tiên Hồi Chi trở về, còn để bạn của Hồi Chi nhìn thấy.

Vân Hồi Chi nắm lại tay nàng, ngồi thẳng người, không còn bị những cảm xúc thừa thãi ảnh hưởng, thẳng thắn nói với nàng: "Em không vui, cho dù nói ra chị sẽ tức giận, em cũng muốn nói."

"Được thôi, em nói đi."

Sở Nhược Du cảm nhận được nỗi đau, không rút tay ra.

"Điểm em không vui có rất nhiều, nhưng tỏ thái độ với chị không phải là ý định của em, em không biết biểu cảm của em khó coi."

Có lúc cảm xúc chính là ảnh hưởng lẫn nhau.

"Em không cân bằng, chỉ riêng tối nay mà nói, chị đối với chị ấy còn tốt hơn đối với em."

Sở Nhược Du tự nhận đã giải thích hết những gì cần giải thích, không ngờ cô lại nói như vậy, "Cái gì?"

"Nói không gặp em, rồi lại có thể đi gặp chị ấy. Vừa thấy em đã sa sầm mặt, lại rất quan tâm đến chị ấy. Nói chuyện với em thì không kiên nhẫn, với Nhậm Dư Hàm lại dịu dàng, nhỏ nhẹ."

Cho dù Sở Nhược Du định cho cô bất ngờ.

Là cô trước thử Sở Nhược Du rồi lại trực tiếp chạy đến hiện trường quan sát.

Là cô cho phép Sở Nhược Du bá đạo trước mặt mình.

Nhưng gom lại với nhau chính là không vui.

Sở Nhược Du nghe mà thấy kỳ lạ, cũng không biết phải cãi lại từ đâu, "Sao có thể, em sinh ra ảo giác à? Chị vẫn luôn cố gắng đặt em ở vị trí ưu tiên, nhưng cuộc sống của chị không thể nào hoàn toàn xoay quanh em được."

Vân Hồi Chi giận dỗi: "Không cảm nhận được ưu tiên, rất nhiều người đều quan trọng hơn em, em chỉ là thú vui lúc rảnh rỗi. Nhưng cuộc sống của em về cơ bản lại trở thành chỉ xoay quanh chị, em đương nhiên không cân bằng."

"Em là thú vui của chị?"

Sở Nhược Du rút tay lại, thái dương cũng giật giật đau nhói.

"Em thật sự chỉ xoay quanh chị thôi sao, chị bảo em đừng đi Kiêm Gia, em không phải vẫn đi đó sao?"

Vân Hồi Chi khó hiểu: "Đó là dì út của em mà."

"Đúng vậy, em nhớ dì út em, chị không nỡ, nhưng cũng ủng hộ em tận dụng kỳ nghỉ về thăm."

"Vậy nói làm gì?"

"Trước đây chị từng nói, nhớ em nhưng không nhìn thấy em cũng là trải nghiệm mà chị cần có. Bởi chị hiểu, chúng ta không thể lúc nào cũng dành trọn thời gian và sức lực cho nhau, sẽ luôn có những lúc không thể chăm sóc đối phương.

Tối nay là một ví dụ—dù muốn hay không, mọi chuyện đã thành ra như vậy, và cả hai chúng ta đều không vui. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không quan trọng. Em không thể suy nghĩ như vậy được."

"Nếu chị là em, chị sẽ nghĩ thế nào?"

Vân Hồi Chi hỏi nàng: "Không cần phải suy xét đến người chị từng thích, cho dù là bạn bè bình thường, nếu em không nói một tiếng mà đi đón Thẩm Gia Gia, đưa cậu ấy ra ngoài, chị nhìn thấy sẽ xử lý thế nào? Chị sẽ cảm thấy đó là quyền lợi của em sao?"

Cảm xúc của cô ổn định, dường như chỉ đang thỉnh giáo, nhưng lại đang chờ thời cơ, khác với vẻ uể oải ban đầu.

Sở Nhược Du giải thích dựa trên tiền đề của cô: "Không có sự khác biệt giữa thích hay không thích, chị không cảm thấy vị trí của Nhậm Dư Hàm ở đây, nặng hơn vị trí của Thẩm Gia Gia ở chỗ em."

Vân Hồi Chi ngắt lời thẳng thừng: "Chị đang giả ngốc đấy à. Thẩm Gia Gia chỉ là một người bạn học của em, còn Nhậm Dư Hàm thì sao? Chị và chị ấy trên xe hồi tưởng về năm xưa, những năm tháng đó của hai người khổng lồ như vậy, chị sẽ không vì hồi tưởng những điều đó mà xúc động sao?"

"Ngay cả lời nói của chị ấy thời đại học chị còn nhớ."

Vân Hồi Chi nhớ lại vẫn còn nghẹn khuất.

Sở Nhược Du còn đang suy nghĩ về câu hỏi ban đầu của cô, nghe vậy sững sờ, "Chị giả vờ ngốc cái gì, những ký ức đó với chị có gì đẹp đẽ sao, chị bị xúc động cái gì mới được? Chị lại không mất trí nhớ, lúc đó cảm thấy lời nói có lý, nhớ kỹ cũng rất bình thường."

Thừa thãi chính là việc nàng nói ra.

"Ký ức không tốt đẹp?"

Vân Hồi Chi nghi ngờ lời này là đang an ủi mình.

"Thấy chị ấy say rượu, chị mới nhận ra nhiều lời chị ấy từng nói thật ra chỉ là kiểu đánh giá trịch thượng, bởi mọi chuyện vốn không dính dáng gì đến chị ấy. Chị ấy từng giễu cợt chị, có phải đều là thật không, chị chẳng buồn trả lời, vì thấy thật vô nghĩa."

Sở Nhược Du lúc đó không bộc lộ cảm xúc, chỉ là không muốn bị Nhậm Dư Hàm dắt mũi, không phải là thích nghe những lời vô nghĩa.

"Những cuộc đối thoại vốn dễ bị lãng quên, tại sao chị nhất định phải tô vẽ thêm?"

Sở Nhược Du xem như đã biết tối nay mình thật không nên ngồi ở hàng ghế sau.

Nếu như nàng không uống mấy ngụm rượu ở bữa tiệc liên hoan, nàng thà giao Nhậm Dư Hàm cho Vân Hồi Chi chăm sóc, rồi tự mình lái xe đi còn hơn.

"Em không thích nghe, sau này bất luận là trước mặt em hay sau lưng, chị đều sẽ ít nói chuyện này với chị ấy hơn."

Vân Hồi Chi bỗng nhiên truy hỏi đến cùng: "Chị là khi nào hoàn toàn buông bỏ? Lúc chị ấy kết hôn, chị thật sự không sao cả hay là đang khổ sở?"

Dỗ dành đến bây giờ, những gì cần nói đều đã nói.

Sở Nhược Du hoàn toàn mệt mỏi rã rời, không kiềm chế được: "Em có phải không để yên không?"

"Chị tức giận rồi."

Vân Hồi Chi như thể cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, nắm lấy hỏi: "Tại sao khi Nhậm Dư Hàm hỏi câu hỏi này, em không cảm thấy chị tức giận. Chị ấy có thể hỏi em không thể hỏi sao?"

Sở Nhược Du ngồi bị gió thổi lạnh, mặt lại bị tức đến nóng bừng.

Lạnh giọng nói: "Chị ấy hỏi là vì cái gì, chị rõ hơn em nhiều, chị không muốn quản chị ấy, giữ thể diện là được rồi, lúc đó chị càng để ý xem em nghe xong sẽ nghĩ thế nào.

Nhưng em hỏi là vì em cảm thấy chị không đủ chung thủy với em, em muốn lặp đi lặp lại xác nhận xem chị có còn đang thích người khác không. Tại sao chị không thể tức giận?"

"Em tin tưởng chị, nhưng em cũng muốn xác nhận."

Vân Hồi Chi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, lại từ đáy lòng cảm thấy thống khoái. Sự dịu dàng vừa rồi của Sở Nhược Du càng giống như một sự đền bù, lên trước cho cô một bài đạo lý, sau đó nhận ra không ổn, liền bắt đầu dỗ dành.

Nhưng trong lòng cô không vì thế mà thoải mái, thà rằng Sở Nhược Du không cần dỗ cô, hai người cứ dứt khoát cãi nhau một trận.

Vì thế cô mạnh mẽ hỏi: "Xung đột sao?"

"Không xung đột."

Ngoài dự đoán, cô cứng rắn lên, Sở Nhược Du không còn thở hổn hển nữa, mà ngược lại trả lời: "Từ khoảnh khắc phát hiện chị ấy yêu đương mà chậm chạp không nói cho chị biết, trong lòng chị, chị ấy đã không còn là chị ấy nữa. Sau đó chỉ là thói quen, quá trình thay đổi thói quen hơi chậm một chút, nhưng cũng đã thay đổi rồi."

Vân Hồi Chi nhận được câu trả lời, trong lòng trống rỗng đến thất thần.

Sở Nhược Du hỏi cô: "Có phải chị nói ra những điều này, nói ra sự chán ghét của lòng chị đối với chị ấy cho em biết, mới là đúng không?"

"Chị hỏi em?"

Điện thoại của Vân Hồi Chi reo lên, cô thấy phiền, liền cúp máy thẳng.

Nhìn vẻ không kiên nhẫn của cô khi cúp điện thoại, Sở Nhược Du đờ đẫn nói: "Chị đang thành tâm thành ý hỏi em, chị chưa từng có kinh nghiệm liên quan, cho nên mới hỏi em. Nếu em muốn nghe những lời hạ thấp chị ấy mới có thể yên tâm, chị có rất nhiều."

"Em không muốn nghe. Em chỉ biết, người này sẽ luôn xuất hiện trong thế giới của chúng ta."

Vân Hồi Chi nhắm mắt: "Em cũng biết, chị ấy không có uy hiếp gì với em. Không phải em tự luyến, em biết chị thông minh, cũng rất yêu bản thân mình, sẽ không bị lừa nữa đâu."

Sở Nhược Du hoang mang, "Nếu em đều biết, tại sao còn phải tức giận như vậy?"

"Vì chị, chị làm em không có cảm giác an toàn."

"Ý là cho dù không có sự tồn tại của người đó, chị vẫn làm em bất an phải không?"

Đến lúc này, Sở Nhược Du mới thực sự cảm thấy bất lực. Bất kể là tính khí của nàng và Hồi Chi, hay sự truy vấn không ngừng của Hồi Chi đối với nàng—vì tất cả đã được đặt trong một bối cảnh cố định, nên sẽ không thể thoát ra khỏi một vòng luẩn quẩn nào đó. Nàng từng nghĩ mình có thể kiểm soát được, nhưng hóa ra lại không.

Nhưng hiện tại, không phải.

Nàng suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân, trước sau.

Vân Hồi Chi không trả lời câu hỏi của nàng, "Biết Nhậm Dư Hàm tối nay nói gì với em không?"

"Nói gì?"

"Chị ấy nói em đã cướp chị đi rồi."

Sở Nhược Du nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Vân Hồi Chi đã nói: "Chị muốn nói chị ấy uống say, chị ấy vô tâm."

"Chị còn phải tìm lý do cho chị ấy sao?"

"Không có ý định tìm lý do cho chị ấy, chị không nghe được chị ấy nói, nếu nghe được cũng sẽ rất tức giận."

Sở Nhược Du chỉ nghe được Nhậm Dư Hàm hỏi câu kia "Có phải sợ chị cướp đi Nhược Du không", lúc đó liền không thoải mái, cho nên đã ngắt lời.

"Ồ, vậy được. Em nói rõ thái độ trước, sau này em sẽ cách xa chị ấy một chút, chị tùy ý. Em đối với chị ấy khách sáo chỉ là vì chị, không muốn làm cho hai nhà các chị khó xử. Mẹ chị nằm viện chị ấy còn giúp chị, cho nên em bằng lòng chị và chị ấy làm bạn, bằng lòng cùng chị chăm sóc chị ấy."

Vân Hồi Chi đứng dậy, thở ra một hơi: "Nhưng không có nghĩa là em sẽ luôn khách sáo mãi."

Cô nói xong muốn đi, Sở Nhược Du đứng dậy kéo cô lại.

"Em cứ thế này mà về à?"

Vân Hồi Chi nói: "Em muốn yên tĩnh một chút."

"Còn nữa, nếu chị cảm thấy mình đường đường chính chính, Nhậm Dư Hàm chỉ là bạn bè, sau này chị gặp chị ấy không cần thiết phải nói cho em biết nữa, đó là quyền của chị, trả lại cho chị. Em không muốn lại làm người vô cớ gây rối, gây gánh nặng cho việc giao tiếp của chị."

"Chị không nghĩ như vậy!"

Sở Nhược Du túm lấy cánh tay cô, kéo mấy lần cũng không kéo được cô lại, giọng run run, không kiểm soát được mà rơi nước mắt.

"Tại sao lại xuyên tạc ý nghĩ của chị, chị không có ý định muốn em trả lại."

"Có lẽ vì em có bệnh." Vân Hồi Chi không chú ý đến sự khác thường của nàng, sắp bị sự sa sút tinh thần của chính mình làm cho phiền chết rồi.

Gần như trút hết mọi năng lượng tiêu cực ra ngoài, trút xong liền muốn chạy, muốn ở một mình.

"Chị không muốn vì chị ấy mà lại cãi nhau với em, chị cũng không biết phải làm sao, tránh chị ấy như rắn rết sao? Nếu em để ý đến quá khứ đó, không tin chị có thể bước ra, không tin tình cảm của chị. Hoặc là em tin tưởng chị, lại không thể yên tâm. Vậy em nghĩ ra một cách giải quyết đi, chị bằng lòng nghe theo em hết."

Nàng nghẹn ngào vài lần, Vân Hồi Chi quay đầu lại nhìn nàng, nhìn thấy nàng khóc, trong lòng hoảng hốt.

Theo bản năng sờ sờ túi, không có khăn giấy.

Miệng còn cứng: "Chị chính là không kiên nhẫn với em, đẩy vấn đề cho em."

Sở Nhược Du nghe ra được, nói đi nói lại vẫn là vì chuyện tối nay, đây là ngòi nổ của mọi tai họa ngầm.

"Đừng khóc được không?"

Vân Hồi Chi nhìn mà nóng lòng, đưa tay giúp nàng lau nước mắt trên cằm, "Chúng ta không nói nữa, chị về nhà ngủ đi, em suy nghĩ một chút."

Sở Nhược Du mặc kệ sự thất thố của mình, "Nghĩ cái gì, cách giải quyết, hay là..."

"Đừng đoán mò, chỉ là cãi nhau thôi mà."

Cô không có ý gì khác.

Vân Hồi Chi về đến nhà sau đó nhận được tin nhắn của Sở Nhược Du.

[ Chị ấy sao có thể quan trọng hơn em được? Trước khi quen em, chị vì chị ấy mà không về nhà, từ chối phần lớn lời hẹn, vài tháng mới gặp một lần. Nhưng từ khi em xuất hiện, chị lại càng không muốn em biết, càng để ý, thì những chuyện liên quan đến chị ấy lại càng nhiều.

Trước kia, bất kể chị ấy có chuyện gì, chị chỉ cần gọi một cuộc cho Trác Huy là xong, lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn. Em nghĩ chị mong chị ấy sống không yên ổn, mong chị ấy lại lần nữa nhận ra chị từng tốt thế nào sao? Chị thấy ghê tởm lắm, chị giận đến mức không chịu nổi.

Chị rất ít khi thể hiện ra, là không muốn nói nhiều chuyện của chị ấy với em, không muốn làm em cảm thấy chị là một người yêu có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, hay hối hận khi đã yêu. ]

[ Hồi Chi, cho dù chị có vấn đề, em cũng không cần phủ định tầm quan trọng của em đối với chị, chính em không đau sao? ]

Đau.

Vân Hồi Chi thầm nghĩ.

Cô đang dùng cách tự làm tổn thương mình này để đổi lấy những lời muốn nghe.

Tân Du lại gửi tin nhắn hỏi chuyện, bà chắc biết Vân Hồi Chi và Sở Nhược Du cùng nhau đưa Nhậm Dư Hàm.

[ Nhược Du sao vậy? Tại sao lại khóc? ]

Vân Hồi Chi chột dạ, cũng không phủ nhận là cô làm nàng tức giận: [ Ý kiến không hợp, cãi nhau vài câu ạ. ]

Lại tinh ranh gửi một tấm ảnh khăn giấy ướt qua: [ Con cũng đang khóc đây. ]

[ Sao lại cãi nhau vậy? ]

Vân Hồi Chi định bịa vài câu, tiện thể bày mưu tính kế một chút, nhưng tâm trạng không tốt, không bịa nổi.

[ Chuyện nhỏ thôi, dì đừng lo lắng. Có rảnh lại nói chuyện nha dì, khuya rồi, ngủ sớm đi ạ. ]

Ngày hôm sau Sở Nhược Du gọi điện thoại, cô cúp máy.

Sở Nhược Du gửi tin nhắn hỏi cô có ra ngoài không, cô từ chối, từ chối xong sợ người ta trực tiếp đến, liền nói với nàng mình không có ở nhà, hôm nay không muốn gặp.

Cô ra ngoài vườn cây đi dạo nửa ngày, hít thở không khí trong lành xong, đầu óc lại một lần nữa sáng suốt.

Bất đắc dĩ, không cam lòng, mất mát, không cân bằng, đều là rất bình thường thôi.

Không cần kháng cự và giả nhân giả nghĩa nữa, cô phải trực diện giải quyết những phần tử không yên phận trong lòng.

Trước khi ra cửa còn nhận được tin nhắn cảm ơn và xin lỗi của Nhậm Dư Hàm, hai người gọi điện thoại.

Nhậm Dư Hàm nói tối hôm qua may mà có cô và Nhược Du, lại nói thật ra là uống quá nhiều, mới nói lung tung, hy vọng cô không để tâm.

"Nhược Du gọi điện thoại mắng chị một trận, em ấy tức giận, chị cũng rất xin lỗi, quá mất mặt, lần sau nhất định sẽ không gây phiền phức cho hai người nữa."

Giọng điệu của Nhậm Dư Hàm nghe có vẻ không giả dối, là xấu hổ muốn chết, Vân Hồi Chi thầm nghĩ chẳng lẽ Sở Nhược Du thật sự vì hai câu nói đó mà đi nói Nhậm Dư Hàm?

Vân Hồi Chi tức khắc có thể hiểu được, một người ngày thường tự ngụy trang mình là người rất tốt, đột nhiên không nhịn được mà nói ra lời thật lòng, đó là một chuyện vô cùng kinh khủng.

"Đã có thói quen say rượu nói lung tung rồi, chị Dư Hàm nên uống ít rượu lại, bởi vì có người nghe xong rất dễ coi là thật."

"Biết rồi. Em ngàn lần đừng coi là thật nhé, đó đều là lời nói đùa, xúc phạm đến em và Nhược Du, chị cũng khó chịu. Xin lỗi, lần sau chị mời hai người ăn cơm, chuộc lỗi được không?"

Vân Hồi Chi nói một đằng nghĩ một nẻo: "Không có gì, không cần đâu."

"Hy vọng hai người đừng vì chị mà cãi nhau."

"Sẽ không, chúng em cãi nhau chỉ vì chuyện của chính chúng em mà thôi."

Đêm đó Vân Hồi Chi không đến trường, dù sao cô không phải chủ nhiệm lớp, tối nay không phải tiết tự học của cô, cô đi sớm cũng không có ý nghĩa gì.

Sau giờ tan học, Sở Nhược Du có lẽ đã bận xong, điện thoại gọi đến: "Tối nay không ở trường à?"

"Ừm, không đi."

Sở Nhược Du nói: "Chị đến tìm em."

"Không muốn."

"Tại sao?" Nàng càng muốn hỏi.

Vân Hồi Chi cũng thẳng thắn: "Cảm thấy có áp lực, em bây giờ không muốn giao tiếp, cũng không muốn xử lý bất kỳ chuyện gì, chỉ muốn đi ngủ sớm thôi."

"Vậy sáng mai chị đến, chị giúp em mua bữa sáng."

"Không cần, em có thể tự mua."

Im lặng hồi lâu, Sở Nhược Du cúp máy.

Hôm sau vào văn phòng, bữa sáng đã được đặt trên bàn làm việc của cô, cô cũng không làm ra vẻ, nên ăn thì ăn.

Sở Nhược Du từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô, bước chân chậm lại, không nói một lời mà nhìn cô.

Vân Hồi Chi cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm ăn cơm.

Tào Á Nam cảm thấy có gì đó không ổn lắm, đột nhiên phát hiện văn phòng này chỉ có ba người họ, hai người kia lại không nói chuyện.

Anh ta ngồi không yên, giả vờ muốn gọi điện thoại, ra ngoài còn đóng cửa văn phòng lại.

"Ăn ngon không?"

"Cũng được."

"Tối nay ở lại trường."

Vân Hồi Chi ngẩng đầu: "Ngủ ở nhà mình rất thoải mái, em định sau này lái xe đi làm, rất gần."

—————

Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước khiến mọi người không vui, thật sự xin lỗi.

Có lẽ do mình đã lược bỏ một vài chi tiết, nên khi viết ra lời thoại và ngữ khí lại không giống như trong tưởng tượng của bản thân, thành ra cảm giác thiếu ăn khớp. Vì vậy lần này mình đã cố gắng thêm chi tiết hơn. Nhưng đúng là mâu thuẫn giữa hai nhân vật là thật, và những phân tích của mọi người đều rất có lý.

Ở chương trước, phần đầu hơi dài nên mình đã cắt phần cao trào ở giữa để tránh kết thúc bằng cảnh cãi nhau, định sắp xếp cho cả hai xoa dịu không khí một chút. Nhưng vì cắt khúc nên khiến mạch truyện ở chỗ đó hơi gượng gạo.

Việc mọi người không chấp nhận được thái độ của Sở là điều rất dễ hiểu. Khi cãi nhau, luôn có một người không đứng về lý lẽ – đó là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu ai cảm thấy cô ấy đang "giảng đạo" thì đó là lỗi biểu đạt của mình.

Câu "Đây là quyền của tôi" vốn là cách nói thường gặp trong tranh cãi, giống như một kiểu phản bác mạnh mẽ của người có tính cách cứng đầu. Nó có thể không dễ nghe, nhưng lại phản ánh một phần con người của Sở.

Sau khi nói xong, Tiểu Vân không phản ứng mạnh, Sở cũng không nổi nóng nữa. Những lời hỏi han sau đó chỉ là vì cô ấy muốn biết Tiểu Vân nghĩ gì. Đó không phải kiểu "thầy cô dạy dỗ học trò", mà chỉ đơn thuần là muốn hiểu tâm tư người yêu. Ngữ khí của cô Sở lúc đó rất dịu dàng, nên Tiểu Vân mới có thể thoải mái đùa lại rằng "trên người em có mùi nước hoa".

Tính cách của Sở ban đầu vốn như vậy. Trước đó họ có gọi điện nói chuyện, và theo sắp xếp thì ai cũng ở nhà. Nên khi biết Vân đến tìm mình, điều đầu tiên Sở nghĩ là: "Có phải em không nói với chị mà chạy tới đây không?"

Sau đó cô ấy lại nghĩ rằng việc Vân thử lòng mình trước rồi đến tận nơi để xác nhận khiến cô cảm thấy cần phải bảo vệ tự do cá nhân. Ý của cô là: "Lẽ nào tôi không thể tự xử lý mọi chuyện trước đã sao?"

Về chuyện có cần thiết phải làm bạn với Nhậm hay không, thực ra hai người họ cũng không qua lại nhiều. Chỉ là trước kia mẹ Sở nhập viện, Nhậm thường xuyên tới thăm nên trong lòng cảm thấy biết ơn.
Mình từng viết khá nhiều đoạn Sở và Nhậm gặp nhau riêng, thậm chí cảm thấy hơi phí dung lượng, nhưng vẫn phải thể hiện rõ thái độ của Sở. Cô không ngốc, rất hiểu rõ Nhậm có ý gì, nhưng thái độ lại rất lạnh nhạt, vì với cô, Nhậm chỉ là bạn bè, thậm chí chưa đến mức đó.

Đó là bối cảnh mình xây dựng cho chương truyện này.
Cảnh Sở dịu dàng chăm sóc Nhậm trên xe là góc nhìn từ Vân, tức là kiểu "trong mắt kẻ đang ghen".
Thực tế thì mỗi lần gặp Nhậm, thái độ của Sở thế nào mình đều có viết rõ.

Ở phần Sở làm người kể chuyện, mình viết rõ từ khi lên xe cô đã chú ý đến cảm xúc của Vân, nhiều câu nói cũng là để giải thích cho Vân nghe. Thậm chí có lúc cô không phản ứng gì.
Ví dụ như khi Vân hỏi có muốn dừng xe nghỉ không, Sở không trả lời, là Nhậm tự đáp. Cho nên "chăm sóc" ở đây cũng rất hạn chế.

Khi thấy Vân không vui, chính Sở là người chủ động bắt chuyện.
Hơn nữa lúc đầu Vân cũng không tức giận ngay, vì khi đến nơi, Sở đã giải thích tình hình rõ ràng với cô. Thế nên Vân mới có tâm trạng để vừa nghe nói chuyện, vừa để ý Nhậm trang điểm, trong lòng thì âm thầm bực bội.

Mình cũng từng viết một bản khác, trong đó hai người gặp nhau liền cãi nhau to từ đầu đến cuối. Nhưng viết xong lại cảm thấy không phù hợp, vì như thế là để cảm xúc cá nhân của mình lấn át câu chuyện.

Nói lan man hơi nhiều rồi. Tất cả những điều mình vừa giải thích không phải là "đáp án đúng", chỉ là góc nhìn từ phía tác giả mà thôi.
Không có nghĩa là ai nhìn khác thì sai. Truyện đã viết ra rồi, cách hiểu thuộc về người đọc.

Chỉ hy vọng mọi người đừng vì thế mà quá giận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me