TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] NGÀY MÙA HÈ MẤT KHỐNG CHẾ NÓI DỐI

CHƯƠNG 124

AdachiSensei

Ngọn lửa tình nồng, những cuộc hoan ái cuồng nhiệt và sự lãng mạn, tựa như đốm lửa bừng cháy giữa sơn cốc, xé toang sự tĩnh lặng và u tối của núi rừng. Hương vị cay nồng ấy lan tỏa, chói lòa đến mức tưởng chừng có thể kéo dài mãi mãi.

Nhưng những điều ngắn ngủi rồi cũng sẽ đến lúc hạ màn. Ánh trăng giữa đêm chưa tỏ từ ngọn cây rơi xuống lòng bàn tay. Những vệt sao băng kéo dài, chỉ có thể tồn tại mãi trong một khung hình.

Thứ có thể trường tồn cùng nó, là sự bình lặng chồng chất như núi.

Người từng nhìn thấy sao băng, sẽ mãi mãi nhớ lấy cảm giác rung động không thể kìm nén ấy. Nhưng lại không thể dựa vào vẻ đẹp đó để sống qua ngày.

Khi cô thích Sở Nhược Du, giữa các cô chỉ có núi sông và nhật nguyệt, vui chơi và mua vui là mục tiêu duy nhất.

Trong không khí ấy, đối xử tốt với một người đơn giản như uống một ly nước.

Nhưng các cô đã ở bên nhau.

Ở bên nhau, có nghĩa là năm tháng bị tách ra, từng tấc một, mỗi khoảng trống đều phải nắm tay mà bù đắp. Liệu các nàng có cần phải mang ra đủ những gam màu rực rỡ?

Dù các nàng không hề tầm thường đến mức chỉ sống bằng củi gạo mắm muối, vì thích nhau nên vẫn có tình, có lãng mạn, vẫn thưởng ánh trăng, chờ mong sao trời. Nhưng ánh khói lửa không thể soi rọi đến mọi góc khuất trong lòng các nàng.

Một khi phân tâm, sẽ có góc tối. Trong những góc tối đó, cất giấu vô vàn sự tầm thường và tì vết cố tình bị phớt lờ.

Khi câu hỏi quan trọng nhất, cũng là có ý nghĩa nhất – "chị có muốn em không?" – được giải quyết, tình yêu liền trở nên thực tế. Những khúc mắc dường như chỉ còn lại những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi.

Mà những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nói ra thì khó mở lời, nhưng tất cả đều là sản phẩm của cảm xúc.

Và lại rất khó để bỏ qua.

Có người trong từng điều nhỏ nhặt ấy lại càng thêm yêu nhau, cũng có người bị sự tiêu hao ấy đẩy càng lúc càng xa.

Đó là hiện thực không thể tránh khỏi.

Vân Hồi Chi nghĩ thông suốt tất cả những điều này, lại không cảm thấy tiêu cực hay bi thương.

Tình yêu, nếu là một dạng "tồn tại", vậy thì mọi sự tồn tại đều phải tuân theo quy luật khách quan: trăng tròn rồi lại khuyết, trên đời không có con đường nào có thể đi đến tận cùng một cách hoàn hảo.

Chỉ là — cô có thể chấp nhận sự bình lặng, chấp nhận những chuyện nhỏ nhặt ấy, nhưng cô không thể chấp nhận cái kết của chúng là chia ly.

Nếu ánh lửa không thể kéo dài, vậy thì cô sẽ hết lần này đến lần khác mà nhóm lại.

Nếu sao băng chỉ là thoáng qua... Cô bỗng thấy ví von đó không đúng. Sao có thể là sao băng được?

Sự rung động trong mùa hè năm ngoái không hề tan biến, mà chỉ tiếp nối đến mùa hè năm nay.

Đèn phòng bị tắt đi, Sở Nhược Du tám phần thấy cô ngủ ngon, cũng nổi lên cơn buồn ngủ, Vân Hồi Chi nghe thấy nàng ngáp một cái.

Trong bóng tối, cô mở to mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng người bên gối.

Mấy ngày nay, cô đều một mình trở về đây ngủ, trong lòng không khỏi đau nhói.

Sở Nhược Du trước khi ngủ gửi cho cô lời chúc ngủ ngon, cô sẽ không giả vờ không nhìn thấy, đều trả lời lại bằng một hình mặt trăng nhỏ.

Qua loa, nhưng lại nghiêm túc.

Hơi cử động để điều chỉnh tư thế, mặt cô đến gần Sở Nhược Du hơn.

Sở Nhược Du ngủ nghiêng về phía cô, cảm nhận được động tĩnh, không mở mắt cũng không mở miệng.

Nhưng Vân Hồi Chi biết vào lúc này nàng không thể nào đã ngủ được.

Hơi thở đến gần, nhẹ nhàng, chậm rãi, đều đặn.

Môi chạm lên môi.

Vân Hồi Chi nhẹ nhàng chạm vào, giống như lực hôn của Sở Nhược Du vừa rồi.

Nhưng lần này có người đáp lại, dẫn cô đi sâu hơn.

Trong bóng đêm, trong sự u tối, các cô trao cho nhau hơi thở, yên tĩnh lại kiên nhẫn mà cố gắng thông qua nụ hôn dài để trấn an đối phương.

Sở Nhược Du vẫn giữ nguyên tư thế ngủ ban đầu, đến cả bàn tay đặt bên hông cũng không cử động, Vân Hồi Chi cũng không hề chạm vào nàng, hai người chỉ dùng môi để bày tỏ tình ý với nhau.

Quấn quýt cắn mút, ngươi tới ta đi.

Sở Nhược Du nghĩ đến nụ hôn đầu tiên bị vứt bỏ ở trấn Kiêm Gia.

Lúc đó nàng trong lòng căng thẳng, nhưng lại không cho phép mình không thử, vốn tưởng rằng đây sẽ là một trải nghiệm khó khăn.

Môi cô gái mềm mại, ấm áp, có chút cẩn trọng mà chạm nhẹ lên cằm nàng, một chút cũng không vội vàng, cuối cùng mới hôn lên cánh môi nàng.

Lần đầu tiên tiếp xúc với một người ở khoảng cách này, Sở Nhược Du theo bản năng cứng đờ tứ chi, hô hấp cũng không thoải mái, thậm chí có chút hối hận.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thất thần đó, khi hương thơm ngọt ngào và sự tươi mát độc đáo của cô gái ấy bao bọc lấy nàng, nàng phát hiện hôn môi cũng không khó.

Sau đó liền thích hôn môi —— hôn môi với Vân Hồi Chi.

Đổi một người khác, nàng nghĩ nàng vẫn không làm được, việc có thể chấp nhận hơi thở và sự va chạm của một người là chuyện không hề dễ dàng.

Nàng nghĩ như vậy, cuối cùng bị hôn đến choáng váng, không còn chút dưỡng khí nào để chống đỡ suy nghĩ về quá khứ và tương lai, không nhịn được mà đưa tay ra, nắm lấy tay Vân Hồi Chi.

Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 và sáu ngày làm việc sau đó, tổng cộng hơn mười ngày, dường như nụ hôn tối nay một lần đã bù đắp cho hơn mười ngày thiếu vắng sự tiếp xúc thân mật.

Nàng đặt bàn tay Vân Hồi Chi đang ở giữa hai người, lên eo mình.

Sau đó lùi lại, kết thúc nụ hôn này, chỉ còn lại tiếng thở dài không đều.

Giữa những nhịp thở, nàng hơi dùng mũi hít vào một hơi sâu hơn, không có ý gì khác.

Vân Hồi Chi lại đột nhiên sờ lên mặt nàng, lo lắng vỗ nhẹ quanh mắt nàng.

Cảm nhận được Sở Nhược Du vì nghi hoặc mà từ từ chớp mắt, nhưng nơi đó không có sự ẩm ướt đáng sợ, mới yên tâm.

Cô không nói gì cả, Sở Nhược Du lại biết cô đang sợ điều gì.

Tức khắc trong lòng cười thầm, người này cũng thật biết giả vờ. Tính tình thật lớn, gây chuyện mấy ngày, dỗ nàng lúc nàng không chịu nổi nữa.

Bây giờ hít một hơi lại sợ nàng đang khóc.

Vân Hồi Chi sờ xong phát hiện không có chuyện gì xảy ra, Sở Nhược Du cũng không phải là người hay khóc như vậy, liền cảm thấy phản ứng thái quá thật xấu hổ.

Như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ mình chỉ là tay ngứa muốn sờ mặt nàng, tiện thể giúp Sở Nhược Du làm một lần vật lý trị liệu cho mắt.

Xoa xoa hốc mắt, day day giữa mày, vuốt sống mũi.

Ừm, Sở Nhược Du nên bảo vệ tốt đôi mắt.

Như vậy mới có thể có thêm nhiều sự dịu dàng và thâm tình, để tránh thỉnh thoảng không để ý lại lạnh lùng nhìn người, làm người ta tức giận.

Cô không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.

Sau đó sờ đến cánh môi Sở Nhược Du, chỗ đó vẫn còn ẩm ướt, sờ lên rất khó không nghĩ đến những chuyện vẩn vơ.

Đang ngượng ngùng định dời đi, Sở Nhược Du đột nhiên liếm cô một cái, ngay trên đầu ngón giữa, vừa nhẹ vừa nhanh.

Tay Vân Hồi Chi dừng lại, hơi thở chợt không ổn.

Cô đột nhiên muốn biết, những nơi khác của Sở Nhược Du, có phải cũng có cảm giác như vậy không.

Cô về phương diện này tuy biết xấu hổ nhưng trước nay không hề ngượng ngùng, ôm thái độ chứng thực, đưa tay từ mặt di chuyển xuống, trong tình huống không hề có sự ngăn cản mà tiếp xúc.

Trong phút chốc sẽ biết được đáp án.

Cô mới hơi dùng sức một chút, Sở Nhược Du lập tức phát ra một tiếng thở dốc dễ nghe.

"Chỉ là hôn tiếp thôi mà." Vân Hồi Chi khẽ nói.

Câu nói phía sau "chị đã thế này rồi sao", cô không nói, Sở Nhược Du cũng biết.

Sở Nhược Du đã không còn xa lạ đến mức không cho cô chạm vào, cũng không vì lời này mà ngượng ngùng, rất thản nhiên mà đón nhận lời nói của Vân Hồi Chi: "Đúng vậy."

Sở lão sư tuy trông có vẻ hướng nội, nhưng đêm đầu tiên quen biết cô, Vân Hồi Chi đã biết, trong ngoài không đồng nhất. Nàng không nhanh không chậm mà xoa.

Cầm lòng không đặng mà duỗi thẳng chân, nâng eo lên, Sở Nhược Du nhịn đi nhịn lại, đưa tay đỡ lấy vai cô, nắm chặt lấy.

"Yêu cầu gì sao?" Vân Hồi Chi biết rõ mà còn cố hỏi.

Sở Nhược Du vì ngượng ngùng mà im lặng một chút, khoảnh khắc đó lại thắng được sự khát khao sâu thẳm hơn.

"Yêu cầu bạn gái của chị vui vẻ, yêu cầu cô ấy không còn giận dỗi, khó chịu với chị nữa, yêu cầu cô ấy tiếp tục thích chị."

Ngoài dự đoán, nàng khi trở nên như vậy, nói chuyện có chút khó khăn, lại bộc lộ rất nhiều lời tỏ tình ngây thơ trong lúc Vân Hồi Chi không chuẩn bị.

Vân Hồi Chi vì điều này mà động lòng, sẽ vui vẻ, sẽ thích.

"Nghe thấy rồi, hiểu rồi." Cô thành khẩn.

Cô nghĩ, bản thân mình cũng chưa làm cho Sở Nhược Du hoàn toàn yên tâm.

"Còn cần em..." Sở Nhược Du ôm lấy cô, dịu dàng và ngọt ngào hôn lên má cô, không nói ra lời ám chỉ.

Vân Hồi Chi khẽ giọng truy vấn: "Cái gì?"

Sở Nhược Du cắn vào tai cô, nhẹ nhàng nghiền nghiền, khi Vân Hồi Chi không thể chống đỡ được nữa, nàng mới nói một câu mời gọi.

Lời mời gọi đó Vân Hồi Chi nghe xong liền làm theo, nhưng không lâu sau, Sở Nhược Du lại đổi ý, cầu xin cô nhẹ hơn, chậm lại một chút.

Vân Hồi Chi giả vờ không biết câu nào của nàng là thật, câu nào là giả: "Chị thật mâu thuẫn."

Sở Nhược Du vùi đầu vào vai cô: "Ừm, chị thật đáng ghét, em tha thứ cho chị được không?"

"Không đáng ghét, là em muốn tha thứ cho chị."

Vân Hồi Chi nhẹ giọng: "Em cũng làm không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa."

Sở Nhược Du hiểu rõ, mình không rơi nước mắt chỉ vì cảm thấy có lỗi ngay lập tức. Bởi vì phía sau lời "Về sau sẽ không" là tần suất khiến người ta phải rơi lệ đến mức nghẹn ngào.

Nàng vốn là người rất ít khi rơi nước mắt. Trời sinh đã bình tĩnh hơn người khác một chút, từ nhỏ đến lớn mỗi khi gặp chuyện buồn, điều đầu tiên nàng nghĩ là tìm cách giải quyết, chứ không phải khóc lóc – vì nàng thấy điều đó không cần thiết.

Trừ khi, chính việc khóc mới là cách giải quyết.

Nhưng bây giờ nàng phát hiện, mình có thể vì cãi nhau mà buồn bã rơi nước mắt, vì ăn cay mà không chịu được rồi rơi nước mắt, thậm chí vì quá vui mừng mà cũng rơi nước mắt.

Nước mắt giống như virus do Vân Hồi Chi lây sang nàng – âm thầm trú ngụ trong cơ thể.

"Chị nói cho em biết, còn có người sợ chúng ta chia tay, người đó là chị." Nàng nói.

"Em biết."

Vân Hồi Chi thẳng thắn: "Còn có em nữa."

Cô không nghĩ đến việc chia tay.

Sáng tinh mơ, đồng hồ sinh học của Vân Hồi Chi quấy nhiễu, tự nhiên tỉnh lại, không muốn ngủ nữa.

Xuống giường tắm rửa một cái, thay đồ lót mới sạch sẽ, rồi đánh thức Sở Nhược Du.

"Thử cho chị xem, đẹp không?"

Sở Nhược Du mở mắt ra, ngây người một lúc mới từ từ tỉnh lại.

Vân Hồi Chi mặc bộ đồ ren trắng tinh mà nàng đã chọn, quỳ một bên cúi người nhìn nàng cười.

"Đẹp hay không đẹp?"

Sau đó, nàng rơi vào một cuộc hoan lạc mới.

Kết thúc khi sắp đến giờ ăn trưa, Sở Nhược Du vội vàng rút điện thoại ra, có chút ảo não: "Quên nói với mẹ chị một tiếng."

Vân Hồi Chi đáng tin cậy nói: "Không sao, sáng nay em nói với mẹ chị rồi, chị ăn trưa xong mới về nhà."

Sở Nhược Du: "......"

Đặt điện thoại xuống, vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Em hẹn gặp Nhậm Dư Hàm vào thời gian nào?"

"Trưa mai."

Sở Nhược Du dò hỏi: "Em đồng ý với chị ấy, có phải vì giận dỗi với chị không? Nếu vậy, chị bây giờ gọi điện thoại cho chị ấy, không đi nữa. Chị không muốn gặp chị ấy, cũng không muốn em gặp chị ấy."

"Tại sao lại không muốn?"

"Lỡ như em gặp chị ấy vẫn khó chịu, hoặc là chị ấy lại nói với em điều gì đó, làm chị nhớ lại điều gì đó, đối với chị không phải là tai bay vạ gió sao?"

Sở Nhược Du đã học được bài học, nếu giải thích thế nào cũng vô ích, thì đơn giản là không đến gần, không tạo ra cơ hội cần phải giải thích.

Đêm đó tình huống đột xuất là không có cách nào khác, ngày thường nàng vẫn không đến gần.

"Thành ngữ này dùng như vậy à?"

Vân Hồi Chi tỏ ra đã học được: "Em không giận dỗi, chỉ là cảm thấy chị ấy hình như thật sự rất áy náy, muốn giữ thể diện, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Nếu chị không muốn, vậy thì không đi.

Em nói với chị ấy, nhận lỗi là được rồi, sau này có việc trực tiếp tìm em, bớt liên lạc với chị, chị tương đối bận. Như vậy được không?"

Cô đương nhiên sẽ không gửi tin nhắn như vậy, nhưng cố tình nói ra một cách ngang ngược.

"Được." Sở Nhược Du không chút suy nghĩ.

Vân Hồi Chi đột nhiên hiểu ra, bây giờ vẫn đang trong thời gian bảo hộ sau khi cãi nhau, cô nói gì Sở Nhược Du cũng sẽ đồng ý.

Cười một hồi, vui vẻ hơn nhiều.

Gọi bữa trưa, hai người thu dọn xong bắt đầu ăn.

Sở Nhược Du ăn mỳ Ý nói: "Em ngày mai... lại không định đến trường, cả ngày đều ở nhà sao? Hay là đi thăm mẹ và em gái em?"

Nàng nói rất mờ mịt.

Cho nên có thể thấy, nàng đồng ý thì rất sảng khoái, nhưng một số việc có làm theo hay không thì không chắc.

Vân Hồi Chi giọng nhàn nhạt: "Xem đã, chưa sắp xếp."

Muốn nói lại thôi, Sở Nhược Du tạm thời không nói nữa.

Chờ đến khi sắp ăn xong, nàng mới nói: "Vậy có thể sắp xếp một chút, tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? Em không thể để chị đến sáng thứ hai mới gặp em chứ?"

Vân Hồi Chi mỉm cười: "Được chứ, ngày mai xem, chị muốn ăn gì chúng ta sẽ ăn cái đó."

"Chị muốn ăn ở nhà ăn." Sở Nhược Du hả hê.

Vân Hồi Chi giả vờ không phản ứng lại, "Được thôi, em đi trường học."

Sở Nhược Du lúc này mới mang theo chút ý cười: "Được."

Vân Hồi Chi không hề động đậy, cứ chờ xem ngày mai Sở lão sư sẽ tìm lý do gì để giữ cô lại.

"Vậy chúng ta, chuyện đã nói rõ ràng, coi như đã kết thúc rồi chứ?"

Sở Nhược Du đi vào phần tổng kết: "Sau này em tin tưởng chị nhiều hơn một chút, chị quan tâm em nhiều hơn, cho em nhiều kiên nhẫn hơn, không để em ăn những loại giấm không đâu."

Vân Hồi Chi gật gật đầu, "Chắc là kết thúc rồi."

"Cái gì gọi là chắc là?"

Sở Nhược Du nhíu mày, rất bất mãn với vẻ mặt không nhiệt tình hiện tại của cô, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"Tối hôm qua cộng với sáng nay, làm chị bốn năm tiếng, còn dám tiếp tục giả vờ cao ngạo sao? Em giả tạo?"

Bất ngờ không kịp phòng bị, cho dù da mặt dày, mặt Vân Hồi Chi cũng lập tức đỏ bừng.

"Nói gì vậy!"

"Đâu có lâu như vậy, chị cũng làm với em mà."

Sở Nhược Du bình tĩnh nói: "Chị trước sau ở trên có hai mươi phút không?"

Vân Hồi Chi hừ nói: "Đó là do chị không được, trách em à?"

"Là chị, không được?"

Sở Nhược Du từng chữ xác nhận lại.

Vân Hồi Chi chắc chắn: "Đúng vậy, nhưng có tiến bộ."

Sở Nhược Du không còn lời nào để nói, nàng không nghĩ ra, trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy.

Nàng lại còn thích loại người này.

Ăn xong, Vân Hồi Chi vội vàng thu dọn căn phòng bừa bộn, nàng lái xe về nhà.

Mẹ nàng đeo kính lão, đang rất có nhã hứng đọc tạp chí.

Giữa trưa ba nàng không có ở nhà, đi ăn cơm ở nhà bác cả, nhưng có làm sẵn cơm.

Sở Nhược Du hỏi: "Mẹ, không ngủ một lát à?"

"Mẹ nói đợi con về rồi mẹ ngủ tiếp, vừa hay tiêu cơm."

Tân Du nhìn sắc mặt nàng một lượt, khá bình thản, nhưng so với trước đây khá hơn nhiều.

Xem ra không có chuyện gì.

Tối hôm đó Sở Nhược Du trở về, nghe thấy động tĩnh, Tân Du riêng ra khỏi phòng nhìn thoáng qua, liền phát hiện con gái đang ở phòng vệ sinh rửa mặt, vừa rửa vừa khóc.

Làm bà sợ hãi, hỏi có chuyện gì.

Sở Nhược Du mang theo tiếng nấc: "Không có gì, con tắm rửa một cái rồi ngủ."

"Ai bắt nạt con?"

Tân Du biết nàng là cùng Vân Hồi Chi cùng nhau đưa Dư Hàm về nhà, lời này liền có ý chỉ.

"Không ai bắt nạt con, chỉ là muốn khóc thôi."

Tân Du không vòng vo với nàng nữa: "Là đồng nghiệp của con... nói gì với con à?"

Sở Nhược Du im lặng: "Vâng."

Tân Du hoảng hốt, cho rằng Vân Hồi Chi không nói với nàng lại đột nhiên đòi chia tay, lại vô cùng bực bội, Vân Hồi Chi này cũng quá đột ngột rồi.

Nghĩ lại, như vậy cũng tốt, dứt khoát.

Mắt Sở Nhược Du đã khóc sưng lên, "Mẹ, con rất khổ sở, con phải làm sao bây giờ?"

Quên mất lần trước con gái nói với bà những lời đáng thương như vậy là năm nào, nhưng trong ấn tượng sau lớp 5 gần như không thấy con gái khóc nữa.

Chuyện lớn trong nhà họ sẽ bàn bạc tử tế, chuyện nhỏ Nhược Du cũng không nói nhiều với họ, thường chỉ là thông báo.

Nào có khóc lóc hỏi bà phải làm sao đâu.

Tân Du đau lòng muốn chết, kéo nàng về phòng, dỗ dành: "Ngủ một giấc là ổn thôi, không sao đâu, còn có ba mẹ ở đây mà."

Bà kìm nén lửa giận đi hỏi Vân Hồi Chi, Vân Hồi Chi lại nói chỉ là ý kiến không hợp, còn gửi một tấm ảnh giấy lau nước mắt.

Tân Du liền nhẹ nhõm thở phào, không phải chia tay, chợt lại không vui, không chia tay mà cãi nhau, cái này còn ghê gớm hơn.

Sáng sớm hôm sau bà liền tỉnh dậy, người già rồi không ngủ nhiều, lại phát hiện Sở Nhược Du đã làm xong bữa sáng.

"Sao con dậy sớm vậy?" Bà căng thẳng.

"Con không ngủ được." Sở Nhược Du thất thần.

"Cả đêm không ngủ à?"

Sở Nhược Du nói: "Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp đi."

Tân Du tiếp tục đau lòng.

Sau đó Sở Nhược Du đi làm, mỗi tối đều đăng bài lên vòng bạn bè vào lúc một hai giờ sáng, mỗi lần nội dung cũng không quá tiêu cực, thỉnh thoảng chỉ là những chia sẻ thường ngày.

Nhưng vừa nhìn thời gian này, Tân Du liền biết nàng lại mất ngủ, nhưng an ủi thế nào cũng vô ích.

Trong lúc đó Nhược Du lo lắng cho sức khỏe của bà, tranh thủ về nhà hai lần, sắc mặt rất tiều tụy, sức ăn rất nhỏ.

Lúc đó Tân Du liền biết không ổn, "Con với đồng nghiệp hòa giải chưa?"

Mắt Sở Nhược Du lại đỏ hoe, "Người ta không để ý đến con."

Tân Du tức giận, Vân Hồi Chi khẩu thị tâm phi!

"Chỉ là đồng nghiệp thôi mà, nó không để ý thì thôi, con cứ đi dạy của con đi."

Sở Nhược Du kéo khóe miệng, không nói lời nào.

Tân Du lại đã nhìn ra, nếu thật sự chia tay, Nhược Du còn không biết sẽ sụp đổ thế nào.

Con gái bên này khó chịu đến muốn chết, Vân Hồi Chi bên kia, bà vừa hỏi còn rất bình yên.

Tân Du biết Vân Hồi Chi đang qua loa với bà, không có ý định nói chuyện cãi nhau với bà.

Lại không muốn vạch trần, không dám tùy tiện can thiệp, cố gắng kiên nhẫn khuyên nhủ, để con bé có thể làm hòa với Nhược Du.

Thậm chí còn nhấn mạnh lại thời gian, nghỉ hè lại bàn chuyện chia tay, bảo Vân Hồi Chi bây giờ đừng nghĩ lung tung, cứ tập trung đi làm trước đã.

Vân Hồi Chi nói biết, không biết có thật sự biết không.

Tân Du vừa ngầm vừa công khai bảo cô đi dỗ.

Cũng không quan tâm ai đúng ai sai, dù sao Nhược Du không thể buồn được.

Biết các cô tối hôm qua cùng nhau ăn cơm, đặc biệt là Sở Nhược Du sáng nay không về, Tân Du mới hoàn toàn yên tâm.

Tân Du cảm giác được lập trường của mình bây giờ không đúng, theo lý bà nên nhân cơ hội mâu thuẫn này quạt gió thổi lửa một chút, để Nhược Du hoàn toàn hết hy vọng, dứt khoát thì dứt khoát, khó chịu cũng chỉ trong khoảng thời gian này thôi.

Nhưng mà, có lẽ là một trận bệnh nặng đã làm bà nhận ra cuộc đời ngắn ngủi lại mong manh. Biết rõ nên suy nghĩ lâu dài, nhưng bà nhìn con gái mình khó chịu, tủi thân, thậm chí ngủ không yên, lấy nước mắt rửa mặt, bà không chịu nổi.

Nhược Du tính tình bà hiểu, nhìn thì lý trí, thật ra có chút cố chấp. Nếu một ngày nào đó bà không còn, con gái bà còn chưa thoát khỏi thất tình thì phải làm sao?

Thật sự sẽ đi lựa chọn một cuộc hôn nhân không biết trước sao?

Trải qua rất nhiều đêm tự mình trằn trọc, từ buổi tối hôm đó khi khóc trong im lặng, Sở Nhược Du đã hạ quyết tâm – sẽ không giấu giếm cảm xúc của mình nữa, sẽ đối diện một cách thẳng thắn và chân thành, đặc biệt là với mẹ.

Bây giờ có lẽ đã đến lúc thích hợp. Nhân lúc chiều nay trong nhà chỉ có hai người, nàng nghiêm túc mở lời: "Mẹ, con và em ấy đã làm hòa rồi."

"Ồ ồ." Tân Du cười cười.

"Mẹ biết em ấy không chỉ là đồng nghiệp của con."

Tân Du không nói tiếp.

"Con rất thích em ấy. Hồi Chi đối với con chân thành, làm con thấy rất nhiều điều tốt đẹp, những điều tươi sáng, cũng làm con dần dần trở nên hoàn chỉnh. Con đã quen với sự tồn tại của em ấy, nếu một ngày nào đó Hồi Chi rời xa con, con không biết phải tiếp tục sống tốt như thế nào."

Sở Nhược Du đối mặt với khuôn mặt khó xử của mẹ mình, nói ra những lời này bản thân còn thấy ghê tởm, nhưng không thể không cứng rắn.

Nàng nói rõ: "Con đang yêu Vân Hồi Chi, hôm nay con muốn nói rõ với mẹ, con rất hy vọng mẹ có thể chấp thuận chúng con."

Nàng từ đêm đó, khi Hồi Chi nói không có cảm giác an toàn, liền không có ý định để Hồi Chi đến công lược mẹ nàng nữa.

Chuyện của nàng, nàng tự làm.

Nàng muốn Hồi Chi yêu nàng, yêu một cách nhẹ nhàng hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me