TruyenFull.Me

Bhtt Edit Ngay Mua He Mat Khong Che Noi Doi

Đêm đó Vân Hồi Chi đòi quà sinh nhật, nhưng vì quá vô lý nên Tân Du không cho.

Bà chỉ gửi một tin nhắn "Sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon".

Vân Hồi Chi chụp màn hình gửi cho Sở Nhược Du, Sở Nhược Du dửng dưng trả lời một câu "Bị kẻ vô lại dọa choáng váng".

Cũng may Vân Hồi Chi là người rộng lượng, dù chưa thể gọi một tiếng "mẹ", vẫn giữ trọn lễ nghĩa, không quên hỏi han thường xuyên.

Dù sao sau này cũng phải gọi, muốn đi đường dài, ánh mắt phải nhìn xa — chuyện lớn mới thành.

Tân Du hiện tại sức khỏe đã hồi phục rất tốt, không có việc gì liền thích mày mò chút đồ ăn, bà tự mình không ăn, lại khắp nơi mang cho người khác nếm thử.

Mỗi tuần đều mang một ít đến trường cho Sở Nhược Du, mỗi lần đều là hai phần, nói là để chia cho các đồng nghiệp, thực ra là mặc định cho Vân Hồi Chi.

Vân Hồi Chi không giả ngốc, luôn chụp một tấm ảnh tự sướng, rồi khéo léo đưa cả món ăn vào trong khung hình.

[ Ngon lắm ạ, tay nghề của dì quá đỉnh. ]

Tấm ảnh tự sướng đó Sở Nhược Du đã xem qua mấy lần, chụp rất nịnh nọt, hận không thể làm mặt quỷ, khoe ra góc độ xinh đẹp đáng yêu nhất của mình cho đối phương xem.

Nàng xem xong yêu cầu: "Làm lại y chang biểu cảm đó cho chị xem."

Vân Hồi Chi ngược lại không làm được.

Bất đắc dĩ là người lớn tuổi lại thích kiểu này.

Tân Du trả lời tấm ảnh tự sướng của cô: [ Tiểu Vân, tuy dì chưa thấy qua cha mẹ cháu, nhưng họ chắc ngũ quan đều rất đẹp, chỉ cần có một người xấu cũng không sinh ra được đứa con xinh đẹp như cháu đâu. ]

Vân Hồi Chi tự luyến lại nịnh bợ mà trả lời:

[ Dì ơi, có một từ gọi là gen trội, chính là cha mẹ tướng mạo bình thường, lại bất ngờ sinh ra đứa con lộng lẫy xa hoa. Không phải ai cũng giống như dì, con gái ưu điểm đều thừa hưởng từ dì. Lần đầu tiên nhìn thấy dì, đôi mắt và khí chất đó thật quá cao, khó mà không biết dì là mẹ của Sở Nhược Du. ]

Tân Du cười đến không dừng được, cuối cùng bắt được một người sống mà dốt văn, gửi tin nhắn thoại lại: "Xa hoa lộng lẫy có thể dùng như vậy sao?"

Vừa nói vừa cười.

Lại gửi: [ Dì xem em gái cháu lớn lên cũng xinh đẹp, ít nhất mẹ cháu sẽ không khó coi đâu. ]

Vân Hồi Chi thấy bà hứng thú với chuyện sui gia, thầm nghĩ đây cũng là chuyện tốt, không thể qua loa.

Cố ý từ album ảnh tìm ra một tấm ảnh bán thân của cả nhà ba người Vân Hồi Chi khi còn nhỏ.

Tại sao, khi nào, làm thế nào mà chụp được tấm ảnh có phần trang trọng này, cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Nhưng tấm ảnh vẫn luôn được bà ngoại cất giữ, cô cũng thường xuyên xem, bây giờ bản gốc vẫn còn trong ngăn kéo của cô.

Trong ảnh, cô có lẽ mới học mẫu giáo, mặc một chiếc váy len nhỏ màu vàng ấm áp, tết tóc đuôi sam, chiếc kẹp tóc hoạt hình tinh xảo lại xinh đẹp.

Nhưng vẻ mặt trông có vẻ không mấy vui vẻ, không biết là vì chụp ảnh căng thẳng, hay là đang giận dỗi.

Vân Dũng mặc áo sơ mi trắng, khi đó còn rất thanh tú, điển trai, nụ cười vô cùng phóng khoáng.

Cách trang điểm của Dung Mẫn vào thời đó đã rất thời thượng, khuôn mặt rực rỡ lại dịu dàng, đôi mắt cong lên.

[ Tấm ảnh này là tấm ảnh chụp chung duy nhất của con và ba mẹ con đấy, khách quan mà nói, lúc trẻ họ thật sự rất đẹp. Nhưng ba con bây giờ già rồi, nếp nhăn đuôi mắt rất nhiều, còn có bụng bia. Mẹ con thì vẫn rất xinh đẹp, mẹ con làm trong ngành thẩm mỹ mà, bảo dưỡng rất tốt. ]

Nói thêm vài câu, Tân Du bỗng rủ cô về nhà ăn cơm, còn đặc biệt nhấn mạnh: không cần cô phải đụng tay vào gì hết.

Vân Hồi Chi được cưng đến mức ngẩn người, lúng túng đề nghị để mình phụ một tay.

Nhưng Tân Du lại đáp sức khỏe mình vẫn ổn, nấu một bữa cơm chẳng đến mức mệt chết đâu, nhân tiện coi như vận động một chút. Sau đó dịu dàng hỏi cô muốn ăn món gì.

Sự yêu thương bất ngờ này, Vân Hồi Chi sau đó đến mới cảm nhận được, có lẽ là do cô vô tình mà lại tỏ ra rất đáng thương, làm Tân Du muốn đối tốt với cô hơn một chút.

Nhưng cô không hề có ý kể khổ lấy lòng ai, chỉ đơn giản muốn chứng minh rằng mình trời sinh đã mang khí chất hơn người — đúng là gen di truyền ưu tú, không cần tô vẽ.

Giữa tháng sáu, thời tiết nóng nực bốc hơi, thời tiết khô nóng đến mức Vân Hồi Chi muốn chạy về Kiêm Gia tránh nóng.

Văn phòng và phòng học điều hòa đều đã bật lên, nhưng mỗi lần mở cửa, luồng khí nóng ập vào đều làm cô vô cùng mong đợi kỳ nghỉ hè.

Người còn ở trường học, tâm tư đã bay đi đâu mất.

Học sinh của cô cũng gần như vậy, lên lớp liên tục thất thần, gọi cũng không gọi lại được.

Vân Hồi Chi đơn giản dừng bài giảng, cùng các em nói chuyện những chủ đề nhẹ nhàng, tiện thể bóng gió để các em nửa tháng sau tập trung cho bài thi.

"Không ôn tập kỹ, thi không tốt, kỳ nghỉ cũng không vui vẻ đâu, sắp lên lớp chín rồi, là năm quan trọng nhất, một bước ngoặt đấy."

Học sinh hỏi lớp chín có phải vẫn là cô dạy tiếng Anh không.

Câu hỏi này các em học sinh đã hỏi qua vài lần, Vân Hồi Chi đều không trả lời thẳng, lần này cũng chỉ cười cười.

"Vẫn chưa rõ lắm, nhưng nếu các em thi trượt, cô chắc chắn không có mặt mũi nào mà dạy các em nữa. Sở lão sư của các em là người đầu tiên không đồng ý, còn muốn tìm cô tính sổ."

Học sinh hết đợt này đến đợt khác nói: "Không tin."

Vân Hồi Chi cười: "Không tin cái gì?"

"Ai mà không biết Sở lão sư và cô quan hệ tốt nhất, cô ấy sẽ không tìm cô tính sổ đâu."

Học sinh ở độ tuổi này đều rất tinh khôn, chủ nhiệm lớp và những giáo viên này quan hệ tốt, những giáo viên kia thì bình thường, họ từ những tương tác hàng ngày đã nhìn ra.

Học sinh không chỉ một lần thấy hai người họ cùng nhau đi dạo buổi tối, chạy bộ ở sân thể dục, chơi bóng ở sân vận động.

Mỗi ngày ở nhà ăn cùng nhau ăn cơm thì không nói, có học sinh còn gặp phải các cô ở bên nhau vào cuối tuần, về nhà hóng hớt, nói là bạn thân lại hẹn nhau đi ăn cơm, dạo phố.

Đại diện lớp tiếng Anh nhân cơ hội ồn ào, "Dù sao cứ nhắc đến Vân lão sư, Sở lão sư liền sẽ cười."

Vân Hồi Chi có chút ngượng ngùng: "Phải không?"

Lớp trưởng tinh nghịch nói một câu: "Xem ảnh tự sướng."

Cả lớp cười vang, Vân Hồi Chi một đầu mờ mịt, chỉ đành giả vờ trấn tĩnh, "Cười cái gì chứ!"

Sở Nhược Du trên lớp ngoài việc giảng kiến thức ra thì là nhân cơ hội họp lớp, hiếm khi nói chuyện phiếm.

Nhưng các em học sinh nhớ có một lần, Sở Nhược Du mặc một chiếc áo khoác gió, đang giảng bài được một nửa, chợt từ trong túi lấy ra một cây bút đỏ.

Vẻ mặt nàng trông có vẻ không biết cây bút ở trong túi, im lặng một lúc, rồi mới cười rộ lên giải thích.

"Cô hình như lại thuận tay lấy nhầm bút của Vân lão sư của các em rồi, lát nữa cô ấy lại phàn nàn mỗi ngày đều mất bút."

Đặc biệt là tiết lịch sử hôm qua, không biết sao lại nói đến chuyện chụp ảnh.

Sở Nhược Du bỗng nhiên nói một câu: "Vân lão sư của các em rất thích tự sướng, cô ấy nói lúc tâm trạng không tốt, mở camera trước, tâm trạng liền tốt lên."

Học sinh nghe xong đều cố nén cười, cảm thấy lời đó quả thật giống kiểu giáo viên tiếng Anh sẽ nói ra, dù sao thì cô ấy cũng vốn nổi tiếng thích pha trò.

Trên mặt Sở Nhược Du vẫn giữ nét bình tĩnh như mọi khi, dường như chỉ là tiện miệng nói ra đôi ba câu, khẽ cong môi cười nhạt, rồi cúi đầu lật sang một trang sách lịch sử khác.

Giọng điệu thản nhiên vang lên: "Cũng không biết là thật hay không, nhưng có lẽ... người xinh đẹp đều như vậy."

Vân Hồi Chi nghe xong đám học sinh bàn tán ồn ào, chỉ còn biết cười gượng duy trì trật tự lớp học: "Sở lão sư đùa với các em thôi, mấy đứa cũng tin được à? Thôi được rồi, quay lại bài học nào."

Nhưng hết giờ, cô lập tức tìm Sở Nhược Du "tính sổ" — dám hạ thấp danh dự người ta trước mặt học sinh, lại còn dám "trộm đồ" nữa chứ.

Đến trưa thứ sáu, cô theo kế hoạch đến nhà Sở Nhược Du, cùng Tân Du ăn trưa.

Cô đã chuẩn bị trước một ít đồ bảo dưỡng, còn có trà cọ lấy được từ chỗ Trình Mộc Hải, mặt nạ lấy từ tiệm của Dung Mẫn dùng cũng không tệ.

Tân Du nhìn thấy cô tay xách nách mang liền không vui.

"Không phải đã bảo cháu đừng mang đồ đến rồi sao."

"Đến ăn cơm mà đi tay không, thì ngượng lắm ạ. Dì ơi, dì đừng sợ cháu tốn tiền, cháu tuy mới đi làm, nhưng cũng có chút tích lũy. Ngày thường ở bên Nhược Du, chị ấy đối với cháu rất tốt, lo liệu nhiều việc, làm cháu có tiền cũng không có chỗ tiêu."

Tân Du vừa nghe lời này liền rất sảng khoái mà nhận lấy, dù sao cũng đúng.

Trên bàn có 3 món ăn 1 món canh, trông có vẻ đặc biệt thịnh soạn, Vân Hồi Chi mặt lộ vẻ quan tâm: "Dì làm nhiều món như vậy, dì có mệt không?"

"Không mệt, dì lại không có việc gì, cứ từ từ làm thôi."

"Lượng đồ ăn này, gọi cả Nhược Du về ăn cùng cũng được đấy ạ, sao dì không nói với Nhược Du? Dì lại không làm khó cháu bao giờ, chị ấy dù có biết cháu và dì ở chung một chỗ cũng sẽ không tức giận đâu."

Vân Hồi Chi muốn đẩy nhanh tiến độ hơn nữa.

Tân Du lại không trả lời: "Nói sau."

Lại hồ nghi: "Cháu nói với nó rồi à?"

"Sao có thể ạ, dì ơi, cháu nghe lời dì nhất mà." Vân Hồi Chi ngoan ngoãn xới cơm cho bà.

"Tháng này hai đứa bận à, cuối tháng thi cử sao?"

"Vâng, phải thi đến đầu tháng Bảy. Chấm bài xong, thống kê điểm xong là có thể nghỉ ngơi."

Hai người vừa nói chuyện vừa ăn, cửa nhà đột nhiên mở ra.

Chờ người đó thay giày xong, Vân Hồi Chi mới thấy là một người đàn ông đeo kính, lịch sự, nho nhã.

Người đàn ông nghi hoặc hỏi: "Nhà có khách à?"

Vân Hồi Chi phản ứng nhanh, lập tức đoán được là ba của Sở Nhược Du đã về, tự nhiên hào phóng nói: "Chào chú ạ."

Tân Du cũng không ngờ chồng mình sẽ đột nhiên về nhà vào lúc này, giới thiệu: "Đây là đồng nghiệp của Nhược Du, biết tôi nửa năm trước sức khỏe không tốt, hôm nay rảnh rỗi nên tiện đường đến thăm, tôi giữ con bé lại ăn cơm."

Vân Hồi Chi tự giới thiệu: "Cháu họ Vân, chú cứ gọi cháu là Tiểu Vân là được rồi."

Sở Quyết Minh nghe vậy thái độ rất thờ ơ, "Ừm, Vân lão sư có lòng. Hai người cứ ăn đi, tôi ăn rồi, nghỉ ngơi một lát trước."

Nói xong trực tiếp vào phòng.

Vân Hồi Chi cảm giác mình không được hoan nghênh, có chút gò bó, "Dì ơi, hay là cháu đi thôi?"

"Đi đâu mà đi? Cơm còn chưa ăn xong đâu."

Tân Du tiếp tục bưng bát, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa chu đáo: "Ông ấy vốn là như thế, không quen tiếp xúc với người lạ, cũng không hay nói nhiều. Với lại ông ấy sợ nếu mình ở lại, người thấy không thoải mái sẽ là cháu, cho nên mới tự giác tránh đi một lát."

Điểm này thì lại rất giống Sở Nhược Du, tính cách đều không mấy cởi mở.

"Cháu còn tưởng, chú ấy sợ cháu đến cửa tặng quà, là có việc nhờ vả, nên mới vội vàng tránh đi. Rốt cuộc bây giờ đâu có mấy người đồng nghiệp tốt bụng, không có việc gì không đến nhà."

Vân Hồi Chi tự giễu.

Tân Du cố ý trêu cô: "Cũng có khả năng đó."

Vân Hồi Chi bĩu môi.

Tân Du lại cười, "Yên tâm đi, ông ấy là mặt lạnh tâm nóng, nhìn thì không dễ chung sống, thật ra không hung dữ. Dì nói cho cháu biết, tính cách của Nhược Du, về cơ bản là di truyền từ ba nó. Nếu mà giống dì, thì lại càng đáng yêu hơn."

"Vâng vâng vâng, dì tính tình thật tốt ạ."

Vân Hồi Chi lập tức nịnh nọt, "Tính tình của Nhược Du thật ra cũng không kém, vẫn là do dì dạy dỗ tốt."

Ăn xong cô trở về trường, tối đó hai người cuối tuần trở về nhà mới, cô nói với Sở Nhược Du hôm nay sợ chết khiếp, gặp phải ba nàng.

Sắc mặt Sở Nhược Du trắng bệch, cứng đờ, "Ba chị có nói gì không?"

"Không có, lúc đó em đang ăn cơm với dì, chú ấy biết em là đồng nghiệp của chị liền không hỏi nhiều."

Sở Nhược Du gật gật đầu: "Không sao đâu, mẹ chị sẽ giúp em ứng phó."

Vân Hồi Chi nhìn phản ứng của nàng, liền biết người khó đối phó nhất là ba nàng. Gánh nặng đường xa.

Sở Nhược Du quan sát được cảm xúc thay đổi của cô, rất nhanh đã kìm nén sự lo lắng của mình lại.

"Em đừng căng thẳng, chị sẽ xử lý tốt, không để em phải bận tâm đâu. Hơn nữa, ý kiến của ba chị không quan trọng, chỉ cần mẹ chị ủng hộ chúng ta. Ông ấy sao, muốn tức giận thì cứ tức đi, dù sao ông ấy cũng thích tức giận, sức khỏe còn tốt chán."

Vân Hồi Chi nghe mà cười, tình cảm của Sở Nhược Du trước mặt cha mẹ, quyết định bởi tình trạng sức khỏe của họ.

"Em không có sợ đâu, chỉ là nghĩ rằng... chị ở bên em, thật sự rất vất vả, phải vượt qua quá nhiều điều."

"Ngày quyết định ở bên em, chị đã chuẩn bị xong rồi. Ở cạnh em, chị có được nhiều điều hạnh phúc vượt ngoài cả tưởng tượng. Nếu chỉ là vất vả một chút, thì có đáng gì đâu."

"Em cũng rất vất vả... Hồi Chi, thích chị thật sự là một việc mệt mỏi, chị cũng hiểu rõ điều đó hơn ai hết."

Vân Hồi Chi im lặng một lát, khóe môi cong lên đầy trêu chọc:

"Cũng còn đỡ... trừ lúc ở phía trên thì hơi mệt thật."

Bầu không khí vừa ngọt ngào vừa sâu lắng lập tức bị Vân Hồi Chi đánh vỡ tan, Sở Nhược Du mặt đỏ bừng, trừng mắt liếc cô, dứt khoát im bặt không thèm nói thêm lời nào.

Giữa tháng sáu có đợt giảm giá lớn, tối đó hai người nằm trên sofa ở ký túc xá.

Một người xem livestream, một người sắp xếp lại giỏ hàng.

Sở Nhược Du vốn chỉ định mua vài món đồ cần thiết cho bản thân, đặt hàng xong liền chuẩn bị thoát khỏi ứng dụng, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua, nàng thấy Vân Hồi Chi vẫn còn đang chăm chú chọn mua thêm bao ngón tay.

Lại còn là combo, giá mấy trăm đồng.

Sở Nhược Du chưa từng tự mình mua, dù sao Vân Hồi Chi cũng có nhiều, nàng tùy thời có thể lấy dùng.

Bây giờ mới phát hiện giá cả không hề rẻ, chủ yếu là Vân Hồi Chi là một người yêu cái đẹp, thích mua những loại xinh xắn.

Mà hễ cái gì xinh đẹp đều không tránh khỏi cái nhược điểm là đắt.

Tuy rằng, bao bì đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc bàn đến chuyện đó, chỉ muốn một giây xé bao đeo lên, ai có thời gian đi ngắm bao bì.

Nàng đang nhìn chằm chằm thì bị Vân Hồi Chi bắt gặp, Vân Hồi Chi cười xấu xa hỏi nàng: "Yêu đương vẫn rất tốn tiền, đúng không?"

"Bằng không thì sao, để tiền làm gì?"

Sở Nhược Du rụt rè lại bình tĩnh: "Sau này không có con để nuôi, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."

Vân Hồi Chi vừa nghe liền vô cùng đồng tình, "Đúng vậy, chị cũng không biết Trình Vận một tháng phải tốn bao nhiêu tiền đâu. Học cái này, bổ cái kia, thỉnh thoảng lại các loại thi đấu nộp phí, hoạt động nghiên cứu đóng tiền. Cũng là do ba mẹ con bé có chút tiền, nếu không sao có thể nuôi được như vậy. Một khi có con, chắc chắn không nhịn được mà đem những gì tốt nhất cho con cái. Thật tốt quá, may mắn chúng ta không thể tạo ra người, chỉ cần nuôi chính mình."

Cô nói mà suýt nữa lệ nóng lưng tròng, kích động không thôi, như thể vừa mới phát hiện ra chuyện gì gê gớm lắm vậy.

Sở Nhược Du dở khóc dở cười: "Đúng là may mắn."

Đặt xong đơn hàng, Vân Hồi Chi nói: "Đợi nghỉ hè, chúng ta sẽ về Kiêm Gia ở nửa tháng, cứ theo thời gian giống như năm ngoái."

Sở Nhược Du cười: "Thăm lại chốn xưa một lần à?"

"Ừm, lần trước chị đến chỉ ở một đêm. Em muốn ở đó tổ chức sinh nhật cho chị, năm ngoái chị không nói, em cũng không biết. Làm sinh nhật của chị trôi qua tủi thân như vậy, lại còn rất đơn sơ. Ngồi là chiếc xe đạp điện cũ của Tiểu Chương, ăn là rau dưa ở quán ăn đêm, uống một ly trà lạnh miễn phí ở homestay, sau đó liền ngủ."

Vân Hồi Chi nói đến còn ảo não.

"Không đơn sơ đâu, được một cô gái rất rất xinh đẹp đưa đi, nói chuyện rất vui vẻ, còn được cô ấy ôm hôn. Có một món quà sinh nhật độc đáo, lần đầu tiên chị nhận được."

Sở Nhược Du chân thành nhìn chằm chằm cô: "Cho nên có thể nhớ cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me