TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] NGÀY MÙA HÈ MẤT KHỐNG CHẾ NÓI DỐI

CHƯƠNG 22

AdachiSensei

Album ảnh đã bị một hành trình kỳ dị rực rỡ làm phai đi phong cách ban đầu, trở nên hoàn toàn khác biệt, như một điểm khởi đầu mới.

Những bức ảnh trước đây hoặc là chụp cho có lệ, hoặc là những ghi chép chia sẻ lúc rảnh rỗi, màu sắc luôn có vẻ nhạt nhòa, lạnh lẽo.

Nhưng hiện tại, những bức ảnh trong album lại rực rỡ sắc màu, nội dung phong phú, giống như một cuốn sổ tay quảng bá du lịch.

Sở Nhược Du chọn vài tấm ảnh về cây cối, là do chính tay nàng chụp, đăng lên tài khoản của mình.

Dòng trạng thái chỉ có một chữ – "Lục".

Cây cối dưới ánh mặt trời luôn tràn đầy sức sống, thân cây vững chãi, lá cây uyển chuyển nhẹ nhàng, khiến người nhìn cũng thấy vui lây.

Giống như Vân Hồi Chi.

Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu nàng hồi lâu.

Nghĩ đến những điều đó, nàng theo bản năng bấm vào cuộc trò chuyện riêng trước đây với Vân Hồi Chi.

Cuộc đối thoại của họ dừng lại vào ngày gặp mặt, sau đó đã thêm WeChat, nên không còn dùng tin nhắn để nói chuyện nữa.

Nàng lật lại từ đầu, bức ảnh đó của nàng chụp căn bản không đẹp, lúc đó nàng mệt đến mức không còn hơi sức để suy nghĩ hay chỉnh sửa gì, lại muốn nắm bắt cơ hội tùy hứng này, thế là hào phóng gửi đi.

Sắc mặt lạnh lùng, mệt mỏi, ánh sáng hỗn độn, trên mặt còn có vài nốt tàn nhang mờ nhạt, một gương mặt mộc hoàn toàn bình thường.

Vân Hồi Chi dường như đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đăng bài, ngẫm nghĩ, thất thần, làm xong một loạt việc, Sở Nhược Du mới trở lại giao diện WeChat, bấm vào khung chat đó.

[ Nhậm Dư Hàm: Chị cũng thích cảnh sắc bên đó, tiếc là không có kỳ nghỉ, Nhược Du à, nếu tiện, gửi cho chị thêm vài tấm ảnh nhé. ]

Có thể nói chuyện được là vì hôm qua Sở Nhược Du đăng bài lên bạn bè, Nhậm Dư Hàm là người đầu tiên bấm thích, lại còn bình luận rằng phong cảnh rất đẹp, Nhược Du lại càng đẹp hơn.

Sau đó Nhậm Dư Hàm nhắn tin cho nàng, từ chuyện phong cảnh hỏi đến có ăn quen không, rồi lại từ chuyện có đặc sản gì không hỏi đến tâm trạng dạo này thế nào.

Cuối cùng, cô ấy hỏi Sở Nhược Du: [ Ảnh chụp đẹp quá, ai chụp cho em vậy? ]

Lúc nhìn thấy câu này, Sở Nhược Du đã ăn cơm xong và cùng Vân Hồi Chi trở về khách điếm.

Nàng vừa mới tắm rửa xong bước ra, cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc, bị hỏi đến mức trong lòng căng thẳng, mím chặt môi.

Nàng không nhịn được nhìn về phía Vân Hồi Chi, Vân Hồi Chi cũng đang nhìn nàng, sắc mặt ảm đạm, trong mắt dấy lên một trận cảm xúc mơ hồ.

Còn chưa kịp đối diện, Vân Hồi Chi đã ôm quần áo đi tắm rửa.

Sở Nhược Du vẫn luôn không trả lời, lấy sách ra lật xem.

Đợi Vân Hồi Chi tắm xong bước ra, không nói một lời mà ngồi vào bàn máy tính bắt đầu chơi game, Sở Nhược Du mới biết tâm trạng của cô thật sự không tốt.

Nàng đã rất quen với việc Vân Hồi Chi lúc nào cũng ríu rít bên cạnh, cũng cần sự ồn ào đó.

Nó đã kéo nàng ra khỏi guồng máy hao mòn vô nghĩa, ném vào một bầu trời xanh bao la, quang đãng, giúp nàng dễ dàng có được niềm vui và khả năng chạy nhảy.

Sở Nhược Du nhìn hai viên kẹo trên tủ đầu giường, bóc một viên cho vào miệng.

Ngọt mà không ngấy, rất ngon.

Lúc này nàng mới trả lời Nhậm Dư Hàm: [ Một người bạn mới quen ở khách điếm. ]

[ Nhậm Dư Hàm: Con trai hay con gái vậy? Kết bạn nhiều là chuyện tốt, nhưng phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé. ]

[ Cảm ơn đã quan tâm. ]

Sở Nhược Du căn bản không trả lời nửa câu đầu của cô ấy, nàng không có tâm trạng để báo cáo với Nhậm Dư Hàm, cũng không có nghĩa vụ phải làm vậy.

Đã từng có lúc sự quan tâm tỉ mỉ của Nhậm Dư Hàm khiến nàng hiểu lầm quá nhiều, thậm chí sau khi phát hiện ra là hiểu lầm vẫn cố chấp đâm đầu vào.

Nàng chưa từng hối hận, nhưng bây giờ nàng muốn tiến về phía trước, rời xa cái ảo ảnh huyễn hoặc cho người ta hy vọng rồi lại giam cầm người ta đó.

Con người rồi sẽ trưởng thành, nàng đã không còn là cô thiếu nữ ngây thơ mơ mộng tuổi mười mấy, cũng không phải là kẻ ngốc hơn hai mươi tuổi âm thầm mang một bầu nhiệt huyết mà còn tự cho là vinh quang.

Mấy năm nay nàng càng ngày càng bình tĩnh, cũng càng ngày càng chai sạn, dần dần tỉnh táo lại.

Nàng không muốn hoàn toàn mất đi người bạn Nhậm Dư Hàm này, cũng không có lý do gì để xé rách mặt mũi cắt đứt quan hệ, nhưng lại càng không thể nào qua lại như trước kia, đơn giản là cứ lạnh nhạt ở đó, thuận theo tự nhiên.

Trước đây Nhậm Dư Hàm đã phát hiện ra tâm trạng nàng không tốt, hỏi nàng, nàng giải thích là học kỳ một công việc kéo dài, từ đầu tháng hai đến đầu tháng bảy, áp lực rất lớn.

Cho nên nàng nói nàng muốn nghỉ phép, nàng nói không muốn bị liên lạc nữa, muốn hoàn toàn thả lỏng.

Nàng chính là không muốn để ý đến Nhậm Dư Hàm, một người thông minh như vậy làm sao lại không cảm nhận được, nhưng giả vờ ngốc nghếch lại là sở trường của Nhậm Dư Hàm.

Vậy thì mọi người cứ giả vờ cho tốt.

Đêm qua vui vẻ đến rạng sáng, sáng sớm thức dậy, nàng và Vân Hồi Chi tắm rửa xong xuống lầu ăn chút đồ đơn giản, rồi lại lên giường nằm.

Vân Hồi Chi nằm với tư thế an tường, than thở rằng mình rất mệt, ngủ không ngon nên chóng mặt, tay nhấc không nổi, leo núi rồi lại bị đau chân.

Sở Nhược Du nhận xét: "Cô đáng đời."

"Miệng lưỡi độc địa thật."

Vân Hồi Chi mon men lại gần nàng, "Mở miệng ra cho tôi kiểm tra một chút, để tôi xem tại sao lại xinh đẹp như vậy mà nói chuyện lại cay nghiệt đến thế."

Sở Nhược Du bị cô nắm cằm, mở miệng ra liền cắn vào tay cô, người tuổi chó chưa bao giờ keo kiệt dùng đến răng của mình.

Vân Hồi Chi "ô ô ô" kêu khóc, giả vờ tủi thân, muốn nàng hôn một cái để đền bù.

Nàng nghĩ, đêm qua Vân Hồi Chi không hề như vậy, đâu có ngoan ngoãn đáng yêu thế này, mà là để lộ nanh vuốt, chỉ hận không thể giày vò nàng đến chết trên giường.

Vân Hồi Chi nghịch ngợm cười, đến hôn lấy nàng, nàng không hề nhắm mắt lại như mọi khi, nàng phát hiện Vân Hồi Chi còn xinh đẹp hơn cả lúc mới gặp.

Dù Vân Hồi Chi có làm bất cứ biểu cảm kỳ quái nào, nói bao nhiêu lời nói bậy, cũng không khiến người ta ghét.

Nụ cười của cô như cơn gió đêm hè, khiến người ta cảm thấy sảng khoái, vui vẻ. Lúc yên tĩnh lại như đóa hoa nhỏ dưới bóng cây được mưa gội rửa, thuần khiết, sạch sẽ.

Sở Nhược Du như lạc vào cõi tiên bị bắt gặp, Vân Hồi Chi nhếch nửa bên khóe môi, tự tin tràn đầy hỏi: "Bị nhan sắc của tiểu thư đây mê hoặc rồi chứ gì."

Lớp filter dễ vỡ, đóa hoa trắng nhỏ bị một cước đá lên đám mây xám.

Sở Nhược Du đau khổ nhíu mày.

"Không cần phải ngượng ngùng, chuyện này bình thường lắm, không ai cười nhạo chị là fan cuồng của hoa khôi trường đâu."

Sở Nhược Du lại cắn cô một miếng nữa, bị làm cho ghê tởm đến mức lỗ tai mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc Vân Hồi Chi đi vào phòng vệ sinh, Sở Nhược Du nhìn thấy tin nhắn Nhậm Dư Hàm gửi đến.

Nàng lật xem album, ảnh rất nhiều, không hiểu sao, chính là không muốn gửi lắm.

Dựa vào cái gì mà cô ấy muốn là phải cho.

Nàng cố tình đặt điện thoại ra xa để sạc, đến gần Vân Hồi Chi, ngửi thấy mùi sữa tắm an tĩnh, dịu nhẹ trên người cô, "Đạo diễn Vân, hôm nay sắp xếp thế nào?"

Vân Hồi Chi liếc nàng: "Chị đi nổi không?"

"Tôi đi không nổi, cô có thể cõng tôi xuống lầu, rồi lại chở tôi đi chơi."

"Trời đất ơi đại tỷ này, địa chủ thời xưa cũng không biết hưởng thụ bằng chị đâu."

Sở Nhược Du cười lạnh.

Vân Hồi Chi rất nhanh đã chịu thua, "Buổi trưa tôi nấu cơm cho chị, chạng vạng mình đi chơi, chị muốn đi đâu?"

"Quán bar, cái quán mà cô nói trước đây ấy."

"Chị muốn uống rượu à?" Vân Hồi Chi nhíu mày.

"Say một trận cho quên hết thì tốt nhất."

Nàng cho rằng Vân Hồi Chi sẽ vỗ tay hoan nghênh, đưa nàng đi phóng túng, ai ngờ Vân Hồi Chi lại nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt rất không vui.

"Vì anh ta à?"

Sở Nhược Du trấn định tự nhiên: "Thì sao?"

"Không có tiền đồ, trả lời một tin nhắn mà một đống hoạt động tâm lý thì thôi đi, nói chuyện không vui còn muốn nói tiếp, lại còn định vì anh ta mà uống say nữa? Uống rượu nếu không phải để tìm niềm vui, thì không cần thiết phải uống, vừa làm ô uế chỗ đó lại vừa hại thân."

Cô nhìn không nổi nữa, trực tiếp vạch trần.

Lời nhận xét đột ngột này đến quá bất ngờ, cả người nói lẫn người nghe đều thấy ngạc nhiên.

Sở Nhược Du vì bị cô dạy dỗ mà không vui, lại cảm thấy sự quan tâm vượt quá giới hạn này như một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Nàng đột nhiên hiểu ra, hôm qua Vân Hồi Chi không vui là vì nàng, vì nàng đang phiền lòng vì người khác.

Sự hoảng loạn vô cớ thúc đẩy nàng làm ra vẻ mạnh mẽ, lạnh mặt nói:

"Phát điên cái gì vậy? Tôi nói chuyện với ai thì liên quan gì đến cô, cô cho rằng cô hiểu hết mọi chuyện sao? Không đến lượt cô chỉ điểm đâu."

Nàng nói rất nặng lời, như một tảng đá nóng bỏng từ đỉnh núi lăn xuống, đánh cho Vân Hồi Chi tỉnh cả người, cướp đi hết vị ngọt của viên kẹo kia.

Vân Hồi Chi im lặng lại nhìn thẳng vào mắt nàng, lịch sự gật đầu.

"Không liên quan gì đến tôi, tôi không hiểu, đúng là xen vào chuyện người khác."

"Xin lỗi, chị cứ yên tâm, chị là khách hàng của tôi, chị muốn đi đâu, chị làm gì tôi chắc chắn sẽ đi cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me