Bhtt Edit Ngay Mua He Mat Khong Che Noi Doi
Tan làm, trong không gian riêng tư, Sở Nhược Du ôm chặt Vân Hồi Chi một cái thật lâu.Vân Hồi Chi hỏi, điều ước năm mới của mình có phải đã dọa nàng rồi không.Sở Nhược Du đáp, có một chút, lần sau nói cho một mình nàng nghe là được rồi.Lại khen: "Hát rất hay, bạn gái của chị thật đa tài đa nghệ."Nàng đưa tay xoa xoa đầu Vân Hồi Chi.Vân Hồi Chi được khen, vừa mừng thầm vừa cúi đầu ngoan ngoãn để nàng xoa.Nàng thường xuyên nghe thấy Vân Hồi Chi ngâm nga hát, lúc ở trấn Kiêm Gia, dù là hát hay huýt sáo, Vân Hồi Chi lúc nào cũng thích tạo ra chút động tĩnh.Đến nỗi Sở Nhược Du thường tò mò, không biết em ấy đang vui vẻ điều gì.Nhưng cũng không chịu đi hỏi cô, dù sao chỉ cần vẫy tay một cái, người nào đó họ Vân liền mang theo tâm trạng vui vẻ chạy đến trước mặt.Bài dân ca đó, Sở Nhược Du cũng đã từng nghe trên điện thoại và trên xe của Vân Hồi Chi, lúc nghe không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ thấy dễ nghe.Nhưng khi Vân Hồi Chi đứng trước mặt mọi người, hát chay một bài hát mình yêu thích, thể hiện giọng hát dịu dàng trong trẻo và khí chất tự tin tràn đầy, ánh mắt ngưỡng mộ của học sinh khiến Sở Nhược Du cảm nhận được một sự rung động chưa từng có.Hóa ra Hồi Chi mà nàng đã quen thuộc, lại có thể dễ dàng thu hút được ánh mắt chú ý và sự yêu thích của người khác.Nàng vẫn luôn biết điều này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn khó có thể bình tĩnh.Về việc đón giao thừa, Vân Hồi Chi có rất nhiều ý tưởng.Sở Nhược Du lại không có tâm trạng đó, gần đây nàng nhiều việc, mệt đến mức chỉ muốn về nhà sớm, nghỉ ngơi ở nhà suốt kỳ nghỉ.Điều này Vân Hồi Chi hoàn toàn có thể hiểu được, cũng mừng vì nàng có thể thở phào nhẹ nhõm.Yêu đương không cần vội vàng, sự lãng mạn có thể để dành từ từ nói sau, sức khỏe và cảm xúc luôn là ưu tiên hàng đầu, vì thế cô gạt bỏ hết mọi kế hoạch của mình.Chờ Sở Nhược Du tan làm, cô cũng trở về nhà họ Trình.Căn nhà của cô tạm thời vẫn chưa thể ở được.Để sớm có thể dọn vào ở, Vân Dũng đã mua cho cô một căn nhà hoàn thiện, nhưng vẫn cần trang trí đơn giản, còn cần một thời gian nữa mới có thể vào ở.Mấy ngày nay cô đang chọn đồ nội thất, cố ý hỏi ý kiến của Sở Nhược Du.Sở Nhược Du nói cứ chọn theo sở thích của mình, dù sao cũng là nơi cô ở sau này, không cần thiết phải nhượng bộ bản thân.Vân Hồi Chi cười nói đây coi như là phòng tân hôn của chúng ta.Vốn dĩ chỉ là lời nói đùa vui vẻ, nói ra để cùng nhau vui vẻ, bản thân cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.Nhưng biểu cảm của Sở Nhược Du lúc đó lại rất ý vị sâu xa.Không thể coi là không vui, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm.Như thể lời nói đó quá ngây ngô, khiến nàng có chút muốn cười. Lại như thể rất mạo phạm, mang đến cho nàng rất nhiều bất an và áp lực.Tóm lại, Sở Nhược Du không hề tự nhiên mà đáp lại một câu "Đừng nói bừa".Vân Hồi Chi biết mình lỡ lời, lời này nói ra quá sớm, cũng quá nặng nề, không thực tế.Rõ ràng là nơi ở của một mình cô, lại còn là do cha mẹ mua cho, tuy đứng tên cô, nhưng cô cũng chẳng có quyền quyết định gì.Vì vậy Sở Nhược Du cũng không cảm thấy căn nhà này thuộc về hai người họ, càng đừng nói đến "phòng tân hôn".Mới nói chuyện chưa bao lâu, quen nhau cũng mới nửa năm, con đường sau này còn dài, chữ "hôn" này quá xa vời.Vân Hồi Chi thầm nghĩ sau này không nói bậy nữa.Chỉ là giữa không khí náo nhiệt, ngọt ngào của đêm giao thừa, một mình lái xe trở về nhà mẹ, cô lại rất ghét bản thân cứ lặp đi lặp lại nhớ đến biểu cảm đó của Sở Nhược Du.Cô ghét việc khi buồn chán, người ta lại thích tưởng tượng về bạn đời một cách quá mức tỉ mỉ.Trước đây, Vân Hồi Chi thường nghĩ đến việc Sở Nhược Du yêu cô đến nhường nào, luôn nghĩ đến cô, không thể rời xa cô, kiểu tự luyến ấy ít ra còn có chút hy vọng.Nhưng tối nay, có lẽ vì hơi cô đơn, nên cảm thấy mọi thứ chẳng còn thú vị gì, trong lòng cũng sinh ra thêm vài cảm xúc tiêu cực.Thật ra Nhược Du lúc đó có lẽ không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cô nói bừa, có chút bất đắc dĩ thôi.Nhưng khi ký ức về nàng bị chính cô không ngừng gia công, mài giũa phức tạp thêm, thì càng muốn nhớ lại, hình ảnh đó lại càng trở nên méo mó và khó coi.Thật đúng là tự mình tìm phiền phức.Cô khinh bỉ chính mình.Về đến nhà, trong nhà không có ai.Trình Vận tan học đã đến nhà ông bà nội, vì Trình Mộc Hải và Dung Mẫn tối nay đều có việc xã giao.Vân Hồi Chi không ở lại phòng khách trống trải dù chỉ một lát, lập tức lên lầu trở về phòng mình.Căn phòng rộng rãi sạch sẽ, dù cô không về, cũng có người định kỳ dọn dẹp, trông còn sạch sẽ hơn lúc cô rời đi.Cũng vì sự ngăn nắp này, khiến cô không cảm nhận được hương vị của gia đình, dường như chỉ là một khách sạn hợp ý cô mà thôi.Cô gửi tin nhắn cho Sở Nhược Du, nói mình vừa về đến nhà.Sở Nhược Du không lâu sau trả lời, bảo cô nghỉ ngơi sớm.Nhưng Vân Hồi Chi không nghe lời, cô không ngủ được, trằn trọc mãi qua 12 giờ, rồi gửi một tin nhắn cho Sở Nhược Du.[Một năm trọn vẹn, điều khiến em vui mừng nhất là gặp được chị, và chuyện em không bao giờ hối hận chính là đã đến Hạ Thành để theo đuổi chị. Nửa năm đầu sống tự do nhưng lại mờ mịt, nửa năm sau vì có chị mà mọi dư vị trong đời đều dần dần rõ ràng.Em bị giữ chân lại ở một thành phố, trong một công việc, mất đi tự do rong ruổi xe đạp băng qua từng con hẻm, nhưng đổi lại là điều em mong muốn nhất—sự bình yên trong tim.][Em thật may mắn khi được gặp Sở Nhược Du. Năm mới đến rồi, mong được cùng chị đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông.]Sở Nhược Du giờ này chắc chắn đã ngủ rồi, Vân Hồi Chi không đợi nàng trả lời, gửi xong trong lòng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Như thể từ những dòng chữ của chính mình lại xua tan đi mây mù, xác định được hạnh phúc hiện tại.Đã rất khó có được, không nên quá nhạy cảm.Hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh, một tiếng sau Sở Nhược Du trả lời tin nhắn của cô.[ Chào buổi sáng. Tối qua chị ngủ sớm, không kịp đọc tin nhắn. ][ Vậy là chị được chấp thuận rồi đúng không, chấp thuận cho chị năm mới tiếp tục thích Vân lão sư. ]Vân Hồi Chi cười tươi như hoa, lập tức trả lời: [ Không phải chấp thuận, là phiền toái, là thỉnh cầu. ][ Sở Nhược Du: Không phiền toái, xuân hạ thu đông, chúng ta còn thiếu một mùa xuân chưa cùng nhau trải qua. ][ Nhanh thôi! ]Thế là năm mới, dòng trạng thái đầu tiên trên vòng bạn bè của Sở Nhược Du là: [ Mong chờ mùa xuân. ]Hình ảnh kèm theo là tập tranh Vân Hồi Chi tặng nàng vào đầu tháng Mười, đang lật đến trang vẽ cảnh mùa xuân ở trấn Kiêm Gia, hoa nở trong núi.Vân Hồi Chi nhanh chóng nhấn thích.Cô nhận ra đây là một dòng trạng thái mà tất cả mọi người đều có thể thấy được, vì có đồng nghiệp thích, có phụ huynh thích, còn có cả Nhậm Dư Hàm.Thế là chút cảm xúc u ám của đêm qua lập tức tan biến.Như là để mọi người ra ngoài thuận tiện, mấy ngày nghỉ lễ thời tiết đều rất đẹp.Vân Hồi Chi đã hứa với Trình Vận Tết Nguyên Đán sẽ đưa cô bé đi chơi nhiều hơn, hai chị em dành hai ngày, từ trong nhà chơi ra đến ngoài.Nhà thiên văn, rạp chiếu phim, vườn thú, công viên giải trí cũng đều đi.Trẻ con sức sống vô hạn, thấy cái gì cũng hiếm lạ, lại không sợ lạnh không sợ nóng.Ngày thường Dung Mẫn và mọi người đi cùng không được bao lâu đã kêu ca nên về nhà, Vân Hồi Chi thì không, lại rất hợp chơi với cô bé.Về đến nhà trời đã tối mịt, Vân Hồi Chi tay xách theo đồ ăn vặt và thú nhồi bông, nghe Trình Vận kể chuyện trong lớp của cô bé.Dung Mẫn đang ở phòng khách đợi các con, đã sớm lo lắng, hơi có chút bất mãn: "Sao bây giờ mới về?"Trình Vận nhẹ giọng nói: "Đâu có muộn đâu mẹ, bên ngoài còn nhiều người lắm. Mẹ từ 3, 4 giờ chiều đã bắt đầu thúc giục rồi."Dung Mẫn vốn còn đang nóng vội, bị cô bé nói làm cho bật cười: "Được rồi được rồi, mẹ không nên thúc giục các con. Hai ngày nay chơi đủ rồi chứ, ngày mai có thể ngoan ngoãn làm bài tập không?"Trình Vận lè lưỡi, đang định nói chuyện, bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to.Dung Mẫn quen thuộc nhất với bộ dạng này của cô bé, lập tức như gặp phải đại địch: "Cảm rồi à? Có phải hôm nay chơi mệt ra mồ hôi, bị gió thổi nhiều không?"Vân Hồi Chi nghe vậy lo lắng hẳn lên, hôm nay quả thực chơi ra mồ hôi, giữa trưa lúc nóng, Trình Vận nhân lúc cô không để ý còn cởi áo khoác ra một lúc, hơn nữa vừa rồi trên xe đã chảy nước mũi.Trình Vận xoa xoa mũi, trong lòng cũng sợ, nếu cứ thế này mà bị cảm sẽ gây phiền phức cho chị gái.Lần sau chị sẽ không muốn đưa cô bé đi chơi nữa.Cô bé thích đi chơi riêng với chị gái, chị gái không giống mẹ và mọi người, cứ lải nhải suốt.Tuy rằng chị gái cũng quan tâm cô bé, cưng chiều cô bé, nhưng lại giao tiếp với cô bé một cách bình đẳng, lắng nghe cô bé nói chuyện, cũng không bao giờ nhắc đến bài vở, việc học, khiến cô bé cảm thấy rất thoải mái."Không sao đâu, con chỉ ngứa mũi thôi mà."Cô bé không thừa nhận.Vân Hồi Chi giữa sự lo lắng của Dung Mẫn mà tự trách mình, tuy rằng Dung Mẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô biết trách nhiệm thuộc về mình.Đêm đó, không ngoài dự đoán của Dung Mẫn, Trình Vận bắt đầu sốt nhẹ.Cho Trình Vận uống thuốc, Dung Mẫn thức cả đêm, sáng hôm sau đủ loại triệu chứng đều xuất hiện.Khi Vân Hồi Chi bị đánh thức, Trình Vận đã sốt cao, khóc thút thít nói đau đầu, giọng cũng đau.Thế là cô lập tức lái xe đến bệnh viện.Trình Vận không phải là đứa trẻ có thể chất tốt, bị bệnh cũng rất bình thường, nhưng Dung Mẫn cả đêm không được nghỉ ngơi, lại thấy Trình Vận khó chịu, không khỏi nóng nảy.Từ lúc Vân Hồi Chi tỉnh dậy đến lúc lái xe đến bệnh viện, bất luận cô nói gì, Dung Mẫn nghe đều cảm thấy không hài lòng, không khỏi trút giận vài câu.Vân Hồi Chi không hề phản bác một câu, biết lúc này người làm mẹ lo lắng nhất.Tự biết mình sai, cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng hai ngày nay lại tự ý dẫn Trình Vận đi khắp nơi.Cô cho rằng Trình Vận học lớp 6, cái gì cũng hiểu, nên không coi cô bé là trẻ con, quên mất cơ thể cô bé không giống người lớn.Nghe xong những lời oán giận, cô cũng không trốn tránh trách nhiệm, "Là con không chăm sóc tốt cho em ấy, lần sau con sẽ chú ý."Dung Mẫn vốn dĩ nghe đến câu này đã nguôi giận, quả thực không thể chỉ trách một mình cô, bản thân bà cũng không nhắc nhở.Nhưng lại nghe thấy Trình Vận xoa mắt nói khó chịu, còn chảy nước mắt, trong lòng đau nhói.Thế là đồng thời nói cho cả hai đứa con gái nghe: "Lần sau cũng không cho con một mình đưa Vận Vận đi chơi nữa."Vân Hồi Chi im lặng không nói.Đến bệnh viện, đăng ký, chờ đợi, khám bệnh, Vân Hồi Chi và Dung Mẫn chạy ngược chạy xuôi, không kịp ăn trưa.Sau đó tìm được chút thời gian rảnh, Vân Hồi Chi nghĩ mọi người đều đói rồi, phải đi mua chút đồ ăn ở gần đó, cũng coi như hít thở không khí.Cô thấy Trình Vận không khỏe, trong lòng rất khó chịu, cũng may không có chuyện gì lớn, bằng không cô thật sự không biết phải giải thích với Dung Mẫn thế nào.Xuống lầu, cô không nhịn được hồi tưởng lại, trong những ký ức hạn hẹp thời thơ ấu, liệu cô có từng được cha mẹ quan tâm như vậy khi bị bệnh không.Chắc là có, cô không thể nào không bị bệnh, Vân Dũng và Dung Mẫn cũng không thể nào không xót con.Chỉ là rất đáng tiếc, cô không nhớ ra được.Nhưng khi ở bên bà ngoại, bị bệnh, bà ngoại rất thương cô, mấy ngày đó giọng nói chuyện cũng dịu dàng hơn một chút.Trẻ con bị bệnh luôn được chăm sóc đặc biệt.Cô nghĩ đến đây cười một chút, nhanh chân bước ra cửa lớn, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Sở Nhược Du.Người mà cô mong nhớ hai ngày nay, cao gầy, thanh lãnh, dáng đứng thẳng tắp.Vì không đi làm, mái tóc dài chỉ dùng kẹp càng cua búi tùy ý, lại càng có khí chất thu hút hơn so với lúc ở trường.Vân Hồi Chi thầm nghĩ, cho dù không gặp nàng ở trấn Kiêm Gia, mà đây là lần đầu gặp, cô cũng không nhịn được mà phải ngoái lại nhìn vài lần.Bên cạnh Sở Nhược Du có người, khuôn mặt và thân hình bị Sở Nhược Du che khuất một phần, nhưng không khó để nhận ra, hẳn là Nhậm Dư Hàm.Hai người tay không đứng đó, phảng phất chỉ là đang phơi nắng, nói chuyện gì đó.Vân Hồi Chi tuy kỳ quái, vì Sở Nhược Du buổi sáng gửi tin nhắn cho cô chỉ gửi lời chào buổi sáng, không hề nhắc đến chuyện này.Tạm thời cũng không có cảm xúc gì khác, phản ứng đầu tiên là ai trong hai người họ không khỏe, còn có chút lo lắng.Lập tức đi qua, hỏi các cô sao lại ở đây.Sở Nhược Du hiển nhiên không ngờ cô sẽ đến bệnh viện, sững sờ một chút, ánh mắt theo đó trở nên căng thẳng, "Em có chỗ nào không thoải mái sao?""Em không sao, là em gái em. Nó hôm qua đi chơi với em bị cảm lạnh, sáng nay sốt rồi."Sở Nhược Du theo đó thở phào nhẹ nhõm, lại an ủi cô: "Thời tiết lạnh, trẻ con dễ bị cảm, em không cần lo lắng."Nhậm Dư Hàm đứng một bên, quan sát dáng vẻ Sở Nhược Du nhìn Vân Hồi Chi, căng thẳng, quan tâm, dịu dàng.Như thể người trước mặt này là bảo bối của nàng vậy, chỉ sợ lơ là một chút là bị người khác cướp mất.Vân Hồi Chi gật gật đầu, cười với Nhậm Dư Hàm một chút, rồi lại hỏi một lần nữa: "Hai người sao lại ở đây, ai khám bệnh à?"Nhậm Dư Hàm liếc nhìn Sở Nhược Du một cái, rồi mở miệng trước: "Chị thấy trong người hơi khó chịu, không dám nói với mẹ chị. Anh Trác Huy của em bận, nên chị nhờ Nhược Du đưa chị đi kiểm tra một chút."Ồ, hai người họ cùng nhau đến, còn định cùng nhau về.Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng, Vân Hồi Chi không lo lắng ghen tuông, ngược lại có chút tò mò.Không tiện hỏi thẳng, chỉ hàm súc nói: "Không có vấn đề gì lớn chứ ạ?"Nhậm Dư Hàm khách sáo cười cười: "Không, chắc là do căng thẳng quá thôi. Bọn chị định về bây giờ, em thì sao?"Vân Hồi Chi nói: "Em gái em còn đang truyền dịch, em chưa đi được."Nhậm Dư Hàm gật gật đầu, cực kỳ tự nhiên mà đuổi khách: "Được rồi, vậy em đi làm việc đi, hôm nào chúng ta hẹn gặp lại nói chuyện sau."Vân Hồi Chi trong lúc nói chuyện luôn nhìn Sở Nhược Du, nhưng người trả lời cô lại toàn là Nhậm Dư Hàm, Sở Nhược Du thì chẳng nói mấy lời.Điều này khiến cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.Sở Nhược Du hẳn là đã hẹn trước với Nhậm Dư Hàm, nhưng lại không nói cho cô biết chuyện này.Tuy rằng nói hay không đều là quyền cá nhân, nhưng Vân Hồi Chi rốt cuộc không hào phóng, gặp rồi mới biết, tự nhiên không vui.Tiếp theo, Nhậm Dư Hàm đứng bên cạnh nàng, ra vẻ đại diện cho "hai người họ" lên tiếng, khiến Vân Hồi Chi cảm thấy mình như người ngoài cuộc.Nụ cười trên mặt cô nhạt đi, nhưng cũng không biểu hiện ra quá nhiều, chỉ gật gật đầu, rồi lại liếc nhìn Sở Nhược Du một cái.Sở Nhược Du lúc này mới dịu dàng nói với cô: "Em cũng chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị.""Ừm, tạm biệt."Vân Hồi Chi bụng đói meo, không biết hai người kia đã ăn gì chưa. Chắc là chưa, rời bệnh viện xong chắc còn đi ăn chung một bữa nữa.Biết đâu lại là đến nhà Nhậm Dư Hàm.Thôi được, bạn bè mười mấy năm quả thực cũng không thể nào cắt đứt được.Nhìn theo Vân Hồi Chi rời đi, Nhậm Dư Hàm mới hỏi: "Em không nói cho em ấy biết chuyện của mẹ em à?"Vừa rồi Vân Hồi Chi liên tục hỏi các cô tại sao lại ở bệnh viện, mà Nhược Du lại không trả lời ngay, cô đã đoán được Vân Hồi Chi còn chưa biết chuyện này.Đành phải chủ động giải vây giúp Nhược Du, để nàng đừng bị lộ.Sở Nhược Du nói một tiếng cảm ơn, lắc đầu nói: "Nói ra chỉ làm em ấy lo lắng, em ấy sẽ cảm thấy không giúp được gì, sẽ vì không thể chia sẻ cùng em, cũng không thể đến thăm mẹ em mà cảm xúc sa sút. Cho nên tạm thời không nói, đợi phẫu thuật xong rồi nói cho em ấy biết."Tâm trạng Nhậm Dư Hàm có chút vi diệu, vừa ghen tị vì nàng quá xót Vân Hồi Chi, lại vừa tự mãn vì mình mới là người gần gũi với nàng hơn.Nói thẳng vào vấn đề: "Nói cho cùng là em ấy còn quá trẻ con, ngây thơ, chị sợ em ấy biết rồi tâm trạng không tốt, đến lúc đó còn phải tốn thời gian dỗ dành.""Sao lại là ngây thơ? Em ấy rất mềm lòng, tuy sẽ không muốn em dỗ dành, nhưng em không muốn Hồi Chi lo lắng thay em."Sở Nhược Du biện giải, không mấy thoải mái với lời nói của Nhậm Dư Hàm."Cho nên em trước nay không có ý định để em ấy giúp em, đều tự mình chịu đựng, tự mình lo lắng. Định đợi phẫu thuật thuận lợi, rồi mới trực tiếp báo tin tốt."Nhậm Dư Hàm nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nàng, giọng nói nhẹ đi một chút: "Nhược Du, nếu người em tìm là...""Chị Dư Hàm."Sở Nhược Du ngắt lời cô ấy: "Lần này em rất cảm ơn sự giúp đỡ của chị và dì, nhưng về chuyện của em và Hồi Chi, chị đừng nói nữa.""Nếu dì biết thì sao? Dì có thể chấp nhận được không?""Em sẽ không để mẹ biết vào lúc này."Sở Nhược Du kiên định nói, rồi lại dùng giọng điệu thương lượng: "Chị sẽ giữ bí mật giúp em đúng không?"Nhậm Dư Hàm thở dài, bất đắc dĩ: "Bằng không thì sao, chị bán đứng em, chỉ để chọc tức dì à?"Sở Nhược Du nghe vậy thì cười: "Em biết chị sẽ không làm vậy.""Nhưng em nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, sau này em sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nếu bạn đời của em hết lần này đến lần khác đều không giúp được em, vậy thì ý nghĩa của người đó là gì? Nhược Du, chị sẽ không hại em đâu, suy nghĩ cho kỹ đi."Sở Nhược Du gật gật đầu, một câu cũng không lọt vào tai, nàng chỉ nghĩ, Hồi Chi vừa rồi trước khi rời đi, biểu cảm không đúng lắm.Trong khoảng thời gian này liên lạc với Nhậm Dư Hàm nhiều hơn, đều là vì bệnh tình của mẹ, cho nên cũng không nói với Hồi Chi.Em ấy sẽ nghĩ nhiều sao.Gửi tin nhắn qua: [ Đưa chị ấy đến mà không nói cho em là chị không đúng, không phải cố ý đâu, đừng giận chị nhé? ]Vân Hồi Chi có lẽ đang bận, rất lâu cũng không trả lời.
Như thể từ những dòng chữ của chính mình lại xua tan đi mây mù, xác định được hạnh phúc hiện tại.Đã rất khó có được, không nên quá nhạy cảm.Hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh, một tiếng sau Sở Nhược Du trả lời tin nhắn của cô.[ Chào buổi sáng. Tối qua chị ngủ sớm, không kịp đọc tin nhắn. ][ Vậy là chị được chấp thuận rồi đúng không, chấp thuận cho chị năm mới tiếp tục thích Vân lão sư. ]Vân Hồi Chi cười tươi như hoa, lập tức trả lời: [ Không phải chấp thuận, là phiền toái, là thỉnh cầu. ][ Sở Nhược Du: Không phiền toái, xuân hạ thu đông, chúng ta còn thiếu một mùa xuân chưa cùng nhau trải qua. ][ Nhanh thôi! ]Thế là năm mới, dòng trạng thái đầu tiên trên vòng bạn bè của Sở Nhược Du là: [ Mong chờ mùa xuân. ]Hình ảnh kèm theo là tập tranh Vân Hồi Chi tặng nàng vào đầu tháng Mười, đang lật đến trang vẽ cảnh mùa xuân ở trấn Kiêm Gia, hoa nở trong núi.Vân Hồi Chi nhanh chóng nhấn thích.Cô nhận ra đây là một dòng trạng thái mà tất cả mọi người đều có thể thấy được, vì có đồng nghiệp thích, có phụ huynh thích, còn có cả Nhậm Dư Hàm.Thế là chút cảm xúc u ám của đêm qua lập tức tan biến.Như là để mọi người ra ngoài thuận tiện, mấy ngày nghỉ lễ thời tiết đều rất đẹp.Vân Hồi Chi đã hứa với Trình Vận Tết Nguyên Đán sẽ đưa cô bé đi chơi nhiều hơn, hai chị em dành hai ngày, từ trong nhà chơi ra đến ngoài.Nhà thiên văn, rạp chiếu phim, vườn thú, công viên giải trí cũng đều đi.Trẻ con sức sống vô hạn, thấy cái gì cũng hiếm lạ, lại không sợ lạnh không sợ nóng.Ngày thường Dung Mẫn và mọi người đi cùng không được bao lâu đã kêu ca nên về nhà, Vân Hồi Chi thì không, lại rất hợp chơi với cô bé.Về đến nhà trời đã tối mịt, Vân Hồi Chi tay xách theo đồ ăn vặt và thú nhồi bông, nghe Trình Vận kể chuyện trong lớp của cô bé.Dung Mẫn đang ở phòng khách đợi các con, đã sớm lo lắng, hơi có chút bất mãn: "Sao bây giờ mới về?"Trình Vận nhẹ giọng nói: "Đâu có muộn đâu mẹ, bên ngoài còn nhiều người lắm. Mẹ từ 3, 4 giờ chiều đã bắt đầu thúc giục rồi."Dung Mẫn vốn còn đang nóng vội, bị cô bé nói làm cho bật cười: "Được rồi được rồi, mẹ không nên thúc giục các con. Hai ngày nay chơi đủ rồi chứ, ngày mai có thể ngoan ngoãn làm bài tập không?"Trình Vận lè lưỡi, đang định nói chuyện, bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to.Dung Mẫn quen thuộc nhất với bộ dạng này của cô bé, lập tức như gặp phải đại địch: "Cảm rồi à? Có phải hôm nay chơi mệt ra mồ hôi, bị gió thổi nhiều không?"Vân Hồi Chi nghe vậy lo lắng hẳn lên, hôm nay quả thực chơi ra mồ hôi, giữa trưa lúc nóng, Trình Vận nhân lúc cô không để ý còn cởi áo khoác ra một lúc, hơn nữa vừa rồi trên xe đã chảy nước mũi.Trình Vận xoa xoa mũi, trong lòng cũng sợ, nếu cứ thế này mà bị cảm sẽ gây phiền phức cho chị gái.Lần sau chị sẽ không muốn đưa cô bé đi chơi nữa.Cô bé thích đi chơi riêng với chị gái, chị gái không giống mẹ và mọi người, cứ lải nhải suốt.Tuy rằng chị gái cũng quan tâm cô bé, cưng chiều cô bé, nhưng lại giao tiếp với cô bé một cách bình đẳng, lắng nghe cô bé nói chuyện, cũng không bao giờ nhắc đến bài vở, việc học, khiến cô bé cảm thấy rất thoải mái."Không sao đâu, con chỉ ngứa mũi thôi mà."Cô bé không thừa nhận.Vân Hồi Chi giữa sự lo lắng của Dung Mẫn mà tự trách mình, tuy rằng Dung Mẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô biết trách nhiệm thuộc về mình.Đêm đó, không ngoài dự đoán của Dung Mẫn, Trình Vận bắt đầu sốt nhẹ.Cho Trình Vận uống thuốc, Dung Mẫn thức cả đêm, sáng hôm sau đủ loại triệu chứng đều xuất hiện.Khi Vân Hồi Chi bị đánh thức, Trình Vận đã sốt cao, khóc thút thít nói đau đầu, giọng cũng đau.Thế là cô lập tức lái xe đến bệnh viện.Trình Vận không phải là đứa trẻ có thể chất tốt, bị bệnh cũng rất bình thường, nhưng Dung Mẫn cả đêm không được nghỉ ngơi, lại thấy Trình Vận khó chịu, không khỏi nóng nảy.Từ lúc Vân Hồi Chi tỉnh dậy đến lúc lái xe đến bệnh viện, bất luận cô nói gì, Dung Mẫn nghe đều cảm thấy không hài lòng, không khỏi trút giận vài câu.Vân Hồi Chi không hề phản bác một câu, biết lúc này người làm mẹ lo lắng nhất.Tự biết mình sai, cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng hai ngày nay lại tự ý dẫn Trình Vận đi khắp nơi.Cô cho rằng Trình Vận học lớp 6, cái gì cũng hiểu, nên không coi cô bé là trẻ con, quên mất cơ thể cô bé không giống người lớn.Nghe xong những lời oán giận, cô cũng không trốn tránh trách nhiệm, "Là con không chăm sóc tốt cho em ấy, lần sau con sẽ chú ý."Dung Mẫn vốn dĩ nghe đến câu này đã nguôi giận, quả thực không thể chỉ trách một mình cô, bản thân bà cũng không nhắc nhở.Nhưng lại nghe thấy Trình Vận xoa mắt nói khó chịu, còn chảy nước mắt, trong lòng đau nhói.Thế là đồng thời nói cho cả hai đứa con gái nghe: "Lần sau cũng không cho con một mình đưa Vận Vận đi chơi nữa."Vân Hồi Chi im lặng không nói.Đến bệnh viện, đăng ký, chờ đợi, khám bệnh, Vân Hồi Chi và Dung Mẫn chạy ngược chạy xuôi, không kịp ăn trưa.Sau đó tìm được chút thời gian rảnh, Vân Hồi Chi nghĩ mọi người đều đói rồi, phải đi mua chút đồ ăn ở gần đó, cũng coi như hít thở không khí.Cô thấy Trình Vận không khỏe, trong lòng rất khó chịu, cũng may không có chuyện gì lớn, bằng không cô thật sự không biết phải giải thích với Dung Mẫn thế nào.Xuống lầu, cô không nhịn được hồi tưởng lại, trong những ký ức hạn hẹp thời thơ ấu, liệu cô có từng được cha mẹ quan tâm như vậy khi bị bệnh không.Chắc là có, cô không thể nào không bị bệnh, Vân Dũng và Dung Mẫn cũng không thể nào không xót con.Chỉ là rất đáng tiếc, cô không nhớ ra được.Nhưng khi ở bên bà ngoại, bị bệnh, bà ngoại rất thương cô, mấy ngày đó giọng nói chuyện cũng dịu dàng hơn một chút.Trẻ con bị bệnh luôn được chăm sóc đặc biệt.Cô nghĩ đến đây cười một chút, nhanh chân bước ra cửa lớn, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Sở Nhược Du.Người mà cô mong nhớ hai ngày nay, cao gầy, thanh lãnh, dáng đứng thẳng tắp.Vì không đi làm, mái tóc dài chỉ dùng kẹp càng cua búi tùy ý, lại càng có khí chất thu hút hơn so với lúc ở trường.Vân Hồi Chi thầm nghĩ, cho dù không gặp nàng ở trấn Kiêm Gia, mà đây là lần đầu gặp, cô cũng không nhịn được mà phải ngoái lại nhìn vài lần.Bên cạnh Sở Nhược Du có người, khuôn mặt và thân hình bị Sở Nhược Du che khuất một phần, nhưng không khó để nhận ra, hẳn là Nhậm Dư Hàm.Hai người tay không đứng đó, phảng phất chỉ là đang phơi nắng, nói chuyện gì đó.Vân Hồi Chi tuy kỳ quái, vì Sở Nhược Du buổi sáng gửi tin nhắn cho cô chỉ gửi lời chào buổi sáng, không hề nhắc đến chuyện này.Tạm thời cũng không có cảm xúc gì khác, phản ứng đầu tiên là ai trong hai người họ không khỏe, còn có chút lo lắng.Lập tức đi qua, hỏi các cô sao lại ở đây.Sở Nhược Du hiển nhiên không ngờ cô sẽ đến bệnh viện, sững sờ một chút, ánh mắt theo đó trở nên căng thẳng, "Em có chỗ nào không thoải mái sao?""Em không sao, là em gái em. Nó hôm qua đi chơi với em bị cảm lạnh, sáng nay sốt rồi."Sở Nhược Du theo đó thở phào nhẹ nhõm, lại an ủi cô: "Thời tiết lạnh, trẻ con dễ bị cảm, em không cần lo lắng."Nhậm Dư Hàm đứng một bên, quan sát dáng vẻ Sở Nhược Du nhìn Vân Hồi Chi, căng thẳng, quan tâm, dịu dàng.Như thể người trước mặt này là bảo bối của nàng vậy, chỉ sợ lơ là một chút là bị người khác cướp mất.Vân Hồi Chi gật gật đầu, cười với Nhậm Dư Hàm một chút, rồi lại hỏi một lần nữa: "Hai người sao lại ở đây, ai khám bệnh à?"Nhậm Dư Hàm liếc nhìn Sở Nhược Du một cái, rồi mở miệng trước: "Chị thấy trong người hơi khó chịu, không dám nói với mẹ chị. Anh Trác Huy của em bận, nên chị nhờ Nhược Du đưa chị đi kiểm tra một chút."Ồ, hai người họ cùng nhau đến, còn định cùng nhau về.Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng, Vân Hồi Chi không lo lắng ghen tuông, ngược lại có chút tò mò.Không tiện hỏi thẳng, chỉ hàm súc nói: "Không có vấn đề gì lớn chứ ạ?"Nhậm Dư Hàm khách sáo cười cười: "Không, chắc là do căng thẳng quá thôi. Bọn chị định về bây giờ, em thì sao?"Vân Hồi Chi nói: "Em gái em còn đang truyền dịch, em chưa đi được."Nhậm Dư Hàm gật gật đầu, cực kỳ tự nhiên mà đuổi khách: "Được rồi, vậy em đi làm việc đi, hôm nào chúng ta hẹn gặp lại nói chuyện sau."Vân Hồi Chi trong lúc nói chuyện luôn nhìn Sở Nhược Du, nhưng người trả lời cô lại toàn là Nhậm Dư Hàm, Sở Nhược Du thì chẳng nói mấy lời.Điều này khiến cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.Sở Nhược Du hẳn là đã hẹn trước với Nhậm Dư Hàm, nhưng lại không nói cho cô biết chuyện này.Tuy rằng nói hay không đều là quyền cá nhân, nhưng Vân Hồi Chi rốt cuộc không hào phóng, gặp rồi mới biết, tự nhiên không vui.Tiếp theo, Nhậm Dư Hàm đứng bên cạnh nàng, ra vẻ đại diện cho "hai người họ" lên tiếng, khiến Vân Hồi Chi cảm thấy mình như người ngoài cuộc.Nụ cười trên mặt cô nhạt đi, nhưng cũng không biểu hiện ra quá nhiều, chỉ gật gật đầu, rồi lại liếc nhìn Sở Nhược Du một cái.Sở Nhược Du lúc này mới dịu dàng nói với cô: "Em cũng chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị.""Ừm, tạm biệt."Vân Hồi Chi bụng đói meo, không biết hai người kia đã ăn gì chưa. Chắc là chưa, rời bệnh viện xong chắc còn đi ăn chung một bữa nữa.Biết đâu lại là đến nhà Nhậm Dư Hàm.Thôi được, bạn bè mười mấy năm quả thực cũng không thể nào cắt đứt được.Nhìn theo Vân Hồi Chi rời đi, Nhậm Dư Hàm mới hỏi: "Em không nói cho em ấy biết chuyện của mẹ em à?"Vừa rồi Vân Hồi Chi liên tục hỏi các cô tại sao lại ở bệnh viện, mà Nhược Du lại không trả lời ngay, cô đã đoán được Vân Hồi Chi còn chưa biết chuyện này.Đành phải chủ động giải vây giúp Nhược Du, để nàng đừng bị lộ.Sở Nhược Du nói một tiếng cảm ơn, lắc đầu nói: "Nói ra chỉ làm em ấy lo lắng, em ấy sẽ cảm thấy không giúp được gì, sẽ vì không thể chia sẻ cùng em, cũng không thể đến thăm mẹ em mà cảm xúc sa sút. Cho nên tạm thời không nói, đợi phẫu thuật xong rồi nói cho em ấy biết."Tâm trạng Nhậm Dư Hàm có chút vi diệu, vừa ghen tị vì nàng quá xót Vân Hồi Chi, lại vừa tự mãn vì mình mới là người gần gũi với nàng hơn.Nói thẳng vào vấn đề: "Nói cho cùng là em ấy còn quá trẻ con, ngây thơ, chị sợ em ấy biết rồi tâm trạng không tốt, đến lúc đó còn phải tốn thời gian dỗ dành.""Sao lại là ngây thơ? Em ấy rất mềm lòng, tuy sẽ không muốn em dỗ dành, nhưng em không muốn Hồi Chi lo lắng thay em."Sở Nhược Du biện giải, không mấy thoải mái với lời nói của Nhậm Dư Hàm."Cho nên em trước nay không có ý định để em ấy giúp em, đều tự mình chịu đựng, tự mình lo lắng. Định đợi phẫu thuật thuận lợi, rồi mới trực tiếp báo tin tốt."Nhậm Dư Hàm nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nàng, giọng nói nhẹ đi một chút: "Nhược Du, nếu người em tìm là...""Chị Dư Hàm."Sở Nhược Du ngắt lời cô ấy: "Lần này em rất cảm ơn sự giúp đỡ của chị và dì, nhưng về chuyện của em và Hồi Chi, chị đừng nói nữa.""Nếu dì biết thì sao? Dì có thể chấp nhận được không?""Em sẽ không để mẹ biết vào lúc này."Sở Nhược Du kiên định nói, rồi lại dùng giọng điệu thương lượng: "Chị sẽ giữ bí mật giúp em đúng không?"Nhậm Dư Hàm thở dài, bất đắc dĩ: "Bằng không thì sao, chị bán đứng em, chỉ để chọc tức dì à?"Sở Nhược Du nghe vậy thì cười: "Em biết chị sẽ không làm vậy.""Nhưng em nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, sau này em sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nếu bạn đời của em hết lần này đến lần khác đều không giúp được em, vậy thì ý nghĩa của người đó là gì? Nhược Du, chị sẽ không hại em đâu, suy nghĩ cho kỹ đi."Sở Nhược Du gật gật đầu, một câu cũng không lọt vào tai, nàng chỉ nghĩ, Hồi Chi vừa rồi trước khi rời đi, biểu cảm không đúng lắm.Trong khoảng thời gian này liên lạc với Nhậm Dư Hàm nhiều hơn, đều là vì bệnh tình của mẹ, cho nên cũng không nói với Hồi Chi.Em ấy sẽ nghĩ nhiều sao.Gửi tin nhắn qua: [ Đưa chị ấy đến mà không nói cho em là chị không đúng, không phải cố ý đâu, đừng giận chị nhé? ]Vân Hồi Chi có lẽ đang bận, rất lâu cũng không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me