[BHTT - EDIT] NGÀY MÙA HÈ MẤT KHỐNG CHẾ NÓI DỐI
CHƯƠNG 99
Sau khi thu dọn lại những cảm xúc thất thường và bốc đồng, rời khỏi bệnh viện, nàng cố tình đi dạo thêm một lúc, không vội lên lầu.Trời tối dần, gió lạnh luồn qua lớp áo khoác, một phần khác lại khiến đôi tay nàng lạnh cóng, nhưng sự khó chịu của cơ thể lại vô tình làm giảm bớt đi phần nào cảm giác lo âu, khiến dòng suy nghĩ của nàng tạm lắng lại.Nhậm Dư Hàm gửi tin nhắn nhắc nhở, nói mẹ nàng nghi ngờ nàng đang yêu đương, bảo nàng nghĩ cách đối phó cho qua chuyện.Nghe vậy, tim Sở Nhược Du còn chưa kịp ổn định đã đập nhanh trở lại, hoảng loạn như chuỗi ngọc trai vừa bị đứt, từng hạt văng loạn, va đập hỗn loạn khắp nơi.Nàng không hiểu, trên người mình có dấu vết gì của việc yêu đương sao?Rõ ràng là vì quá lơ là và xa cách, khiến bạn gái suýt không cần nàng nữa.Ngoài chuyện chiều nay, nàng thật sự không có lý do gì để vội vàng rời đi một lúc. Chẳng lẽ... đây chính là đang yêu sao?Nàng nhất thời không thể phản bác, bởi vì đúng là như thế, nàng đang yêu.Nàng nhíu mày, bản năng trỗi dậy khiến nàng muốn né tránh. Trong đầu bỗng dâng lên một cơn nhức buốt, còn lòng thì rỗng tuếch.Dù ở bệnh viện có cố tìm cách giải khuây thế nào, thì cũng rất khó để thực sự thả lỏng.Hoặc là những bệnh nhân với vẻ mặt tiều tụy, hoặc là người nhà bạn bè lo lắng đầy vẻ mệt mỏi, hoặc cũng có thể là những người khách đến thăm hỏi chiếu lệ, chỉ để thể hiện cảm xúc, bất kỳ khuôn mặt nào hiện ra trước mắt, cũng khiến tâm trạng nàng không khá hơn được.Chỉ đến khi cảm xúc đã dần ổn định, khóe mắt không còn sót lại dấu vết đã khóc, nàng mới thoa lại son môi rồi quay về phòng bệnh.Vừa bước vào, liền thấy dì hai cũng có mặt. Sở Nhược Du liền nở nụ cười lịch sự, bình thản chào một tiếng.Sau đó hỏi: "Ba đâu rồi ạ? Về nhà rồi sao?"Tân Du đáp: "Ông ấy vừa gặp một đồng nghiệp cũ ngoài hành lang, đang nói chuyện một lát."Không biết có phải nàng đa nghi hay không, nhưng Sở Nhược Du cứ cảm thấy sắc mặt của mẹ và dì hai có gì đó khác thường.Giống như... vừa mới nói xấu nàng xong, chưa kịp hoàn hồn thì nàng đã đẩy cửa bước vào. Ánh mắt hai người thoáng chút lúng túng, vừa như chột dạ, vừa như đang dò xét và hoài nghi.Sở Nhược Du âm thầm suy ngẫm về cái gọi là "nói xấu" kia, đại khái là: nàng đã gần ba mươi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc yêu đương, lại còn tỏ thái độ kháng cự rõ ràng với chuyện xem mắt và giới thiệu.So với hai người anh họ phóng túng nhưng chí ít vẫn biết quay đầu, thì vấn đề của nàng dường như nghiêm trọng hơn nhiều.Còn mẹ nàng thì... cái miệng đó thường ngày chẳng biết giữ mồm giữ miệng, rất có khả năng đã cùng dì hai phân tích về nàng một cách đầy "chuyên môn", cuối cùng đưa ra kết luận rằng nàng gần đây có khả năng đang yêu.Cho nên mới có ánh mắt kỳ lạ đó nhìn nàng.Sở Nhược Du vừa mới khóc xong một trận, ngược lại thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tất cả những lo âu chất chứa bấy lâu vì người thân bệnh tật, cùng cảm xúc mơ hồ không tên trong tình yêu, đều được trút ra hết.Vậy nên với mấy chuyện mập mờ kia, nàng chọn cách coi như không thấy, chuyện nên làm thì cứ làm, trong lòng chỉ có một người—Vân Hồi Chi.Nghĩ đến vẻ mặt uất ức và những lời tủi thân của Hồi Chi, lòng nàng chua xót không thôi.Nước mắt hôm nay, không chỉ là vì chính mình, mà giây phút đầu tiên trào ra, thực ra là vì Hồi Chi.Khi Hồi Chi bộc lộ cảm xúc, rồi lại cố gắng kiềm chế, nàng cảm nhận được một nỗi đau vô cùng sâu sắc, chỉ hận không thể ôm lấy người yêu mà vỗ về, đôi mắt nàng trong khoảnh khắc ấy đã ươn ướt.Đặt mình vào vị trí của Vân Hồi Chi, nàng nghĩ: nếu là mình, trong khoảng thời gian ấy liệu có thể chịu đựng được không?Chính nàng, chỉ mới nhìn thấy một bức ảnh Hồi Chi và Tào Á Nam cùng nhau nói cười, đã thấy ghen tuông khó chịu trong lòng.Cho nên khi Hồi Chi vừa rời khỏi trường đã chủ động hẹn gặp, nàng lại nhất thời giận dỗi nói không có thời gian. Đợi đến khi bình tĩnh lại, mới nhận ra nếu không gặp, Hồi Chi chắc chắn sẽ càng thêm bất an.Cũng chính vì vậy, nàng mới quyết định hẹn nhau vào tối nay.Vậy còn Hồi Chi thì sao.
Hồi Chi đương nhiên có lý do để cho rằng nàng không thật lòng trong chuyện tình cảm, thậm chí vẫn còn dựa dẫm vào Nhậm Dư Hàm nhiều hơn, cũng có mối quan hệ thân thiết và sâu sắc hơn với cô ấy.Hôm nay Hồi Chi không còn mềm mỏng như thường lệ, em ấy đã bộc lộ hết nỗi bất mãn và giận dữ của mình bằng một thái độ lý trí đến mức khiến người ta đau lòng.Chính thái độ đó lại khiến Sở Nhược Du thấy xót xa.Nếu hai người đối mặt cãi nhau một trận, mỗi người đều lớn tiếng trút ra những cảm xúc của mình, thì có lẽ nàng còn không đau lòng đến thế."Lý trí" trong tình yêu quả thực là thứ xa xỉ—nó khiến người ta tổn thương cả mình lẫn người.Đồng thời, chính sự lý trí đó cũng khiến nàng mê say, từ tận đáy lòng cảm phục Vân Hồi Chi.Ở thời điểm cảm xúc có thể sụp đổ, ở tình huống hoàn toàn có thể mượn cớ để mất kiểm soát, nhưng đối mặt với sự thất thố của bạn gái, Hồi Chi vẫn mềm mại, vẫn dịu dàng, vẫn kiên cường.Em ấy vừa cố kìm nén những bất mãn mãnh liệt, vừa chọn cách bày tỏ những cảm xúc tiêu cực một cách thẳng thắn mà không làm tổn thương đối phương.Năng lực như vậy, Sở Nhược Du thật sự yêu thích.Trong mắt nàng, Hồi Chi không chỉ có nét trẻ trung, linh hoạt, ngập tràn sức sống, mà còn có một sự trưởng thành và điềm đạm vượt qua bạn đồng lứa—thậm chí vượt qua phần lớn mọi người nàng từng gặp.Đặc điểm này khiến nàng rung động, cũng khiến nàng đau lòng.Thỉnh thoảng, nàng không khỏi tự hỏi: một Vân Hồi Chi tốt như vậy, rốt cuộc là được nuôi dưỡng bằng yêu thương, hay là từ trong thiếu thốn mà rèn giũa nên?Phải chăng là vì từng nhận được rất nhiều điều tốt đẹp, hay là do đã không có được đủ đầy, nên mới học được cách bao dung?Việc nàng chạy tới mở cửa xe ban nãy hoàn toàn không qua suy tính, chỉ là một khoảnh khắc nàng linh cảm rằng Vân Hồi Chi sẽ rời đi, nên sợ hãi tột cùng.Vì vậy nàng đuổi theo, chỉ để nói một câu: "Đừng đi hẳn, để chị nghĩ cách."Một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, từ trước đến nay nhận được phản hồi tích cực trong chuyện tình cảm cũng rất ít ỏi, vì thế đôi khi nàng không biết làm thế nào sẽ tốt hơn—làm thế này sẽ ổn hơn, hay làm như vậy mới thật sự hoàn hảo.Điều này chỉ giới hạn ở khía cạnh "tình yêu và cảm xúc". Nàng rất rõ bản thân còn thiếu sót, trời sinh đã không có thiên phú ở phương diện này, lại càng thiếu kinh nghiệm thực tế.Phần lớn thời điểm, nàng chỉ đang học theo hoặc đang "nhập vai", như khi mới gặp Hồi Chi đã tỏ ra thành thạo, hay như lúc yêu nhau thì học cách dỗ dành người yêu vui vẻ ra sao.Thầy dạy nàng là phim ảnh, sách vở... và Vân Hồi Chi.Nhưng dù nàng có học thế nào sau này, vẫn không thể bằng Hồi Chi, cũng không bằng một Nhậm Dư Hàm lúc nào cũng chỉn chu, hoàn hảo.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng không thể đối xử tốt với người khác, hay không thể giải quyết vấn đề.Nàng không phải là một khúc gỗ. Là người từng làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, điều nàng giỏi nhất chính là xử lý đủ kiểu tình huống rắc rối.Dù gì nàng cũng lớn hơn Hồi Chi vài tuổi, lần này xảy ra chuyện, lỗi lại nằm ở phía nàng, đương nhiên phải là nàng đứng ra gánh vác, tìm mọi cách để giải quyết.Như thế mới không phụ lòng Hồi Chi thi thoảng lại ngọt ngào gọi nàng mấy tiếng "tỷ tỷ".Nàng thất thần đưa dì hai xuống lầu. Thấy vẻ mặt như muốn nói lại thôi của dì, nàng bật cười: "Dì có chuyện gì thì cứ nói thẳng.""Không có gì đâu, hai hôm nữa dì lại đến xem."Sau đó, cả nhà cùng nhau ăn tối trong phòng bệnh. Ăn xong, ba nàng về nhà trước.Chỉ còn hai mẹ con. Tân Du vừa ăn vừa hỏi như thể tán gẫu: "Chiều nay con ra ngoài làm gì thế?""Chuyện trường học. Gặp một đồng nghiệp.""À, xử lý xong rồi chứ?"Tân Du không kiềm được lại hỏi tiếp một câu: "Là đồng nghiệp lần trước đi chùa cùng con phải không?"Một cơn chấn động dâng lên trong lòng, Sở Nhược Du cố gắng giữ bình tĩnh: "Trường học nhiều giáo viên như vậy, sao mẹ lại đột nhiên nhắc đến cô ấy?"Tân Du cúi đầu nhìn lại lịch sử tìm kiếm vừa nãy, rồi lặng lẽ xoá đi."Đồng nghiệp của con mẹ đâu có quen ai, chẳng phải trước đó đã từng nhắc đến cô ấy với con sao? Nên mẹ thuận miệng hỏi một chút thôi.". . . . . .Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, gió thổi ấm áp, có tiếng mèo kêu không ngớt trên đầu tường.Vân Hồi Chi đắp chiếc chăn lông trên ghế mây phơi nắng, ánh mặt trời buổi chiều khiến người ta buồn ngủ, cô nhắm mắt gà gật, mãi cho đến khi bị tiếng mèo đánh thức.Đứng dậy vươn vai một cái thật thoải mái, xoay người đi vào bếp, lấy một hộp đồ hộp ra mở, đặt xuống góc tường cho thành viên quen thuộc của thị trấn đến ăn chực.Ngăn chặn được tiếng kêu meo meo, cô không còn buồn ngủ nữa, liền kiên nhẫn lại thỏa mãn nhìn mèo con ăn ngấu nghiến.Trong lúc đó ngồi xổm chụp vài tấm ảnh cho mèo.Đang định đứng dậy thì thấy một bóng người yểu điệu đổ xuống mặt đất, nhưng cô không hề nghe thấy một chút tiếng bước chân nào.Cô không đứng dậy, cũng không ngẩng đầu, vừa nhìn mèo vừa cao giọng hỏi: "Em là ma à? Ngày nào đi đường cũng không có tiếng động."Chương Thải vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, rồi cũng ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: "Định cho chị một bất ngờ mà.""Không cần, cho nhiều quá, nhận không nổi.""Bà chủ đâu?"Vân Hồi Chi nói: "Đi chơi với bạn trai rồi, hai ngày nay không có ở đây."Chương Thải lập tức đầy vẻ căm phẫn: "Thế này cũng quá đáng quá đi, chị khó khăn lắm mới đến một chuyến, dì ấy đi chơi với đàn ông mà không thèm ở lại với chị à?""Em nói có lý một chút đi, lịch trình của người ta đã định sẵn từ lâu, lại không biết chị đột nhiên muốn đến."Vân Hồi Chi nghiêm túc nói: "Với lại, đối tượng vốn dĩ cũng quan trọng hơn họ hàng mà."Chương Thải chỉ vào cô: "Chị đúng là đồ lụy tình.""Ừ ừ ừ, chị là thế đấy."Chương Thải đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Tốt quá, em cũng muốn tìm một cô bạn gái lụy tình, yêu đương chắc chắn sẽ ngọt ngào lắm. Em sắp tốt nghiệp rồi, chị suy nghĩ một chút đi."Vân Hồi Chi đứng dậy, không muốn ngồi chung với Chương Thải nữa, "Em có việc gì không đại tỷ, chị có bạn gái rồi mà.""Hả? Vẫn còn à."Chương Thải thất vọng: "Em thấy chị một mình đột nhiên đến thị trấn, còn tưởng chị chia tay rồi.""......" Vân Hồi Chi nhắm mắt lại, không muốn giao tiếp với loại người thiếu não này nữa, Chương Thải suốt ngày nói hết những lời vô nghĩa mà anh hai con bé lười nói."Chị làm giáo viên có đáng tin không?"Chương Thải nghi ngờ cô.Trước mặt Vân Hồi Chi mặc một chiếc áo hoodie màu vàng ấm áp, bên ngoài khoác một chiếc áo bông mỏng màu xám nhạt, tóc búi củ tỏi, chân đi dép lê màu hồng.Mới vào sân nhìn thấy, tưởng là học sinh cấp ba nào đó ghé qua."Không biết, em phải đi hỏi học sinh của chị""Học sinh của chị có ai muốn theo đuổi chị không?" Mắt Chương Thải sáng lên, lòng hóng hớt trỗi dậy.Vân Hồi Chi nghĩ đến đám nam sinh tan học, áy náy nói: "Chị cảm thấy tụi nhỏ vẫn còn thích Ultraman, có lẽ thực tế không đơn thuần như vậy, nhưng ở độ tuổi mới lớn, con trai bình thường chắc không có ý nghĩ gì với giáo viên đâu."Chương Thải như thể chê xui xẻo, "Chậc" một tiếng, "Em nói là con gái, vậy con gái thì sao, hồi cấp hai em đã yêu thầm rất nhiều người rồi.""Không có, đâu ra mà nhiều thế."Vân Hồi Chi cảm khái: "Ngay cả Sở Nhược Du cũng chẳng có học sinh nào thích về phương diện đó, chị lại càng không có.""Chị không kém chị ấy đâu, hai người là hai đường đua khác nhau."Chương Thải thở dài: "Xem ra công việc của các chị thật nhàm chán.""Bị học sinh chưa thành niên thích, làm cho mọi chuyện rối tung lên thì thú vị à?"Vân Hồi Chi chỉ muốn gõ vào trán con bé một cái, đây đều là suy nghĩ gì vậy."Chị đã gặp ông dượng út kia của chị chưa?""Thấy rồi, trông cũng được, chỉ là gu của dì chị thật quê mùa." Cô không chút nể nang mà châm chọc."Đúng là quê mùa, tìm một huấn luyện viên thể hình có cơ bụng, dáng người cực chuẩn, nông cạn quá đi."Chương Thải tỏ vẻ tiếc nuối: "Em vốn nghĩ dì ấy xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải là song tính chứ, nhưng xem gu chọn đàn ông của dì ấy, em thấy dì ấy chắc chắn là thẳng."Vân Hồi Chi cười: "Anh chàng đó còn nhỏ hơn dì ấy vài tuổi, tình chị em, cũng khá thú vị đấy chứ.""Vớ vẩn. Phụ nữ ngoài ba mươi không kết hôn em thấy là độc lập, có tư tưởng, một người đàn ông chơi bời đến ngoài ba mươi mà còn không muốn kết hôn, người này chắc chắn chẳng ra gì."Vân Hồi Chi mời Chương Thải ngồi xuống, tận tình khuyên bảo: "Em phân biệt đối xử nặng quá rồi đấy, biết đâu người ta cũng là chưa gặp được người phù hợp thôi. Người trẻ tuổi chúng ta tư tưởng phải thoáng, phải bao dung, đừng có suốt ngày nghĩ đi phê phán cái này, đánh giá cái kia. Phải tôn trọng, phải thấu hiểu.""Chị thật sự làm giáo viên đến nghiện luôn rồi."Chương Thải đưa tay đẩy cô một cái, "Là ai nói bạn trai người ta quê mùa trước.""Động tay động chân, em nóng nảy rồi." Vân Hồi Chi cười.Nói chuyện xong xuôi, trở về phòng, tâm trạng thanh thản của cô hơi chùng xuống.Ngày đó Sở Nhược Du vừa khóc vừa hôn cô, nói với cô một câu mà trong kinh nghiệm hạn hẹp của cô, cũng đủ lãng mạn, động lòng người.Tuy rằng bối cảnh của lời nói đó là do Sở Nhược Du làm cô tức giận trước.Nhưng khoảnh khắc đó Vân Hồi Chi bỗng nhiên nghĩ, có lẽ vấn đề căn bản không tệ đến vậy.Kẻ thù không đội trời chung trong lòng cô là Nhậm Dư Hàm, tình huống tồi tệ nhất mà cô lo lắng, vào lúc Sở Nhược Du hôn cô, dường như không còn tồn tại nữa.Môi Sở Nhược Du lạnh lẽo, vội vàng hôn cô.Ngón tay Sở Nhược Du cũng lạnh, ôm lấy mặt cô, như thể trong mắt chỉ có một mình cô.Lúc đó cô còn chưa nghĩ thông suốt, không nói nên lời, chỉ ngây ngô gật đầu.Chờ Sở Nhược Du rời đi, cô phát hiện vị trí mình đỗ xe, cùng với bầu trời chưa tối hẳn, bỗng nhiên nhận ra hành động vừa rồi của Sở Nhược Du điên cuồng đến nhường nào.Chờ đến khi cô hoảng hốt về đến nhà, sau một hồi do dự, cô biết vẫn không thể cứ thế cho qua được.Cô là người không thích tức giận, trước khi tức giận nhất định đã tự thuyết phục bản thân vô số lần, như vậy một khi đã tức giận thì rất khó nguôi ngoai.Cũng như việc cô không thèm để ý đến Dung Mẫn.Mấy ngày ở Kiêm Gia cô cũng không liên lạc.Trước khi đến đây Vân Hồi Chi đã gửi một tin nhắn, nói muốn yên tĩnh một thời gian.Bởi vì cô không muốn Sở Nhược Du trong lúc bận rộn, còn phải vắt óc suy nghĩ mỗi ngày nên gửi gì cho cô, làm thế nào để dỗ dành cô.Cô không thích.Sở Nhược Du đồng ý với cô, không tìm cô nữa.Mấy ngày ở Kiêm Gia, lòng Vân Hồi Chi bình lặng.Như thể những tổn thương vô tình phải chịu đựng ở thành phố, đều đang từ từ lành lại ở nơi đây.Cô vẫn dậy sớm, đi ăn một bát bún, rồi trộm xe đạp đi mua một ly trà sữa tuyệt hảo.Sau đó lang thang không mục đích trong thị trấn.Gặp người quen, liền dừng lại trò chuyện một lát, có khi còn đến nhà người khác ăn chực hoặc giúp làm chút việc.Cô cho rằng dì út của mình thật thông minh, lựa chọn một nơi như thế này để an cư lạc nghiệp, rời xa sự ồn ào náo nhiệt.Nếu sau này có cơ hội, cô sẽ đến đây định cư.Chiều tối hôm nay trở về, vừa vào sảnh ngoài, đã nghe Tiểu Chương gọi cô lại, "Có thư của cô."Vân Hồi Chi không hiểu: "Thư gì?"Tiểu Chương lấy một phong bì màu vàng ra: "Gửi cho cô."Chỉ liếc qua, Vân Hồi Chi đã nhận ra chữ viết của Sở Nhược Du, là thư của Sở Nhược Du gửi đến.Cô không ngờ rằng, ở cái thời đại tiện lợi đủ đường này, vẫn còn có thể nhận được một lá thư viết tay dán tem, đóng dấu bưu điện, ghi mã bưu chính.Mặt trước phong bì ghi địa chỉ của cô, "Thị trấn Kiêm Gia, Khách điếm Khe Nước, Vân Hồi Chi nhận."Còn có địa chỉ và tên của Sở Nhược Du.Mặt sau, là dấu bưu điện của Kiêm Gia.Chưa kịp mở ra, cô đã nhận được một phần lãng mạn.Tiểu Chương tuy không có nhiều lòng hiếu kỳ nhưng vẫn hỏi: "Hai người quả nhiên cãi nhau, cô có phải đã chặn hết cách liên lạc của chị ấy rồi không?""Chặn thì trẻ con quá, chúng tôi là đồng nghiệp, đương nhiên sẽ không làm vậy.""Cho nên là cãi nhau.""Chỉ là chút xích mích nhỏ thôi."Vân Hồi Chi uể oải ngồi xuống chiếc ghế cao, cố gắng giải thích với cậu ta: "Nhưng tôi cảm thấy khá nghiêm trọng, vô cùng vô cùng không vui. Nhận được thư tôi có lẽ vẫn không thể nguôi ngoai, làm sao bây giờ?"Tiểu Chương đưa tay ra: "Để tôi đốt giúp cô."Vân Hồi Chi bảo vệ: "Làm gì vậy, đã nói là xích mích nhỏ mà! Cậu muốn nhìn tôi bị bỏ rơi luôn đúng không."Tiểu Chương hừ lạnh, vẻ mặt chán đời: "Đâu có chuyện gì vui vẻ đến thế. Tàm tạm là được rồi."Vân Hồi Chi cảm nhận được một sự tiêu cực, tự ghét bỏ từ cậu ta, nhưng lại cảm thấy lời cậu ta nói cũng có lý.Làm sao có thể yêu cầu cuộc sống và tình cảm lúc nào cũng toàn chuyện vui vẻ được chứ, mỗi người đều có việc riêng và tính toán riêng, thật sự có nghĩa vụ phải cung cấp cho cô những gì cô muốn sao?Cho nên, những xích mích nhỏ đó, đều là vô tình gây ra lỗi lầm thôi.Cô mang theo phong thư nặng trĩu trở về phòng, cẩn thận đặt bên gối, nhưng không lập tức mở ra.Trong một phút đi lên lầu đó, cô đã quyết định không xem thư, bởi vì cô không muốn người khác can thiệp vào suy nghĩ của mình.Xem xong nhất định sẽ bị ảnh hưởng, biết đâu có thể lập tức được dỗ dành, đó tự nhiên là chuyện tốt.Nhưng hiện tại, cô không muốn.Ở một mình, cuộc sống bình lặng không ai quấy rầy, cô muốn sống thêm vài ngày như vậy nữa. Chuyện tốt đến mấy cũng có thể trì hoãn lại.Sở Nhược Du rất giữ chữ tín, nói không quấy rầy là không quấy rầy, cũng không gửi tin nhắn nhắc nhở cô có thư.Ngược lại là Dung Mẫn, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.Hy vọng cô ăn Tết có thể cùng dì út đến Hạ Thành, sợ cô ở lại Kiêm Gia ăn Tết.Vân Hồi Chi vốn dĩ nghĩ đêm giao thừa phải về, nhà mới của cô cần một cái Tết vui vẻ, náo nhiệt, cô cũng phải ăn Tết cùng Sở Nhược Du.Nhưng ở Kiêm Gia mấy ngày, mùa đông ở đây quá thoải mái, cô bắt đầu vui đến quên cả trời đất.Mọi thứ ở Hạ Thành, những ràng buộc, ý nghĩa, cảm giác nghi thức, đều xa vời với cô.Cô nghĩ, cô thật ra cũng tiêu cực như Tiểu Chương.Chẳng qua cô đang dùng thái độ sống tích cực để thể hiện sự tiêu cực, cô muốn chui vào một thế ngoại đào viên, không hỏi han, không quan tâm gì cả.Thế là Sở Nhược Du gọi điện thoại đến chỗ Tiểu Chương.Tiểu Chương mặt không biểu cảm, gọi người đang chuẩn bị đi dạo lại, rồi nói vào điện thoại: "Cô tự nói với cô ấy đi."Vân Hồi Chi không thể tránh được, trốn cũng kỳ cục, đành phải nhận máy, "Alo?"Giọng nói mong nhớ đến từ một nơi rất xa, có người quan tâm nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây sống tốt không?""Chị muốn em tốt hay không tốt?""Đều muốn."Vân Hồi Chi cười rộ lên: "Vẫn hư như vậy.""Thư xem chưa?""Chưa bóc."Vân Hồi Chi nghe nàng không nói gì, tự biết mình có chút quá đáng, cũng không giải thích, đảm bảo với nàng: "Trước khi về em sẽ xem, em không vứt đâu, để ở bên gối rồi.""Đêm giao thừa còn về không?""Em không biết.""Vậy em còn thích chị không?""...Thích.""Em chần chừ ba giây."Sở Nhược Du kiên định nói: "Không sao, chỉ có ba giây thôi. Hồi Chi, chị chờ em trở về."
Hồi Chi đương nhiên có lý do để cho rằng nàng không thật lòng trong chuyện tình cảm, thậm chí vẫn còn dựa dẫm vào Nhậm Dư Hàm nhiều hơn, cũng có mối quan hệ thân thiết và sâu sắc hơn với cô ấy.Hôm nay Hồi Chi không còn mềm mỏng như thường lệ, em ấy đã bộc lộ hết nỗi bất mãn và giận dữ của mình bằng một thái độ lý trí đến mức khiến người ta đau lòng.Chính thái độ đó lại khiến Sở Nhược Du thấy xót xa.Nếu hai người đối mặt cãi nhau một trận, mỗi người đều lớn tiếng trút ra những cảm xúc của mình, thì có lẽ nàng còn không đau lòng đến thế."Lý trí" trong tình yêu quả thực là thứ xa xỉ—nó khiến người ta tổn thương cả mình lẫn người.Đồng thời, chính sự lý trí đó cũng khiến nàng mê say, từ tận đáy lòng cảm phục Vân Hồi Chi.Ở thời điểm cảm xúc có thể sụp đổ, ở tình huống hoàn toàn có thể mượn cớ để mất kiểm soát, nhưng đối mặt với sự thất thố của bạn gái, Hồi Chi vẫn mềm mại, vẫn dịu dàng, vẫn kiên cường.Em ấy vừa cố kìm nén những bất mãn mãnh liệt, vừa chọn cách bày tỏ những cảm xúc tiêu cực một cách thẳng thắn mà không làm tổn thương đối phương.Năng lực như vậy, Sở Nhược Du thật sự yêu thích.Trong mắt nàng, Hồi Chi không chỉ có nét trẻ trung, linh hoạt, ngập tràn sức sống, mà còn có một sự trưởng thành và điềm đạm vượt qua bạn đồng lứa—thậm chí vượt qua phần lớn mọi người nàng từng gặp.Đặc điểm này khiến nàng rung động, cũng khiến nàng đau lòng.Thỉnh thoảng, nàng không khỏi tự hỏi: một Vân Hồi Chi tốt như vậy, rốt cuộc là được nuôi dưỡng bằng yêu thương, hay là từ trong thiếu thốn mà rèn giũa nên?Phải chăng là vì từng nhận được rất nhiều điều tốt đẹp, hay là do đã không có được đủ đầy, nên mới học được cách bao dung?Việc nàng chạy tới mở cửa xe ban nãy hoàn toàn không qua suy tính, chỉ là một khoảnh khắc nàng linh cảm rằng Vân Hồi Chi sẽ rời đi, nên sợ hãi tột cùng.Vì vậy nàng đuổi theo, chỉ để nói một câu: "Đừng đi hẳn, để chị nghĩ cách."Một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, từ trước đến nay nhận được phản hồi tích cực trong chuyện tình cảm cũng rất ít ỏi, vì thế đôi khi nàng không biết làm thế nào sẽ tốt hơn—làm thế này sẽ ổn hơn, hay làm như vậy mới thật sự hoàn hảo.Điều này chỉ giới hạn ở khía cạnh "tình yêu và cảm xúc". Nàng rất rõ bản thân còn thiếu sót, trời sinh đã không có thiên phú ở phương diện này, lại càng thiếu kinh nghiệm thực tế.Phần lớn thời điểm, nàng chỉ đang học theo hoặc đang "nhập vai", như khi mới gặp Hồi Chi đã tỏ ra thành thạo, hay như lúc yêu nhau thì học cách dỗ dành người yêu vui vẻ ra sao.Thầy dạy nàng là phim ảnh, sách vở... và Vân Hồi Chi.Nhưng dù nàng có học thế nào sau này, vẫn không thể bằng Hồi Chi, cũng không bằng một Nhậm Dư Hàm lúc nào cũng chỉn chu, hoàn hảo.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng không thể đối xử tốt với người khác, hay không thể giải quyết vấn đề.Nàng không phải là một khúc gỗ. Là người từng làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, điều nàng giỏi nhất chính là xử lý đủ kiểu tình huống rắc rối.Dù gì nàng cũng lớn hơn Hồi Chi vài tuổi, lần này xảy ra chuyện, lỗi lại nằm ở phía nàng, đương nhiên phải là nàng đứng ra gánh vác, tìm mọi cách để giải quyết.Như thế mới không phụ lòng Hồi Chi thi thoảng lại ngọt ngào gọi nàng mấy tiếng "tỷ tỷ".Nàng thất thần đưa dì hai xuống lầu. Thấy vẻ mặt như muốn nói lại thôi của dì, nàng bật cười: "Dì có chuyện gì thì cứ nói thẳng.""Không có gì đâu, hai hôm nữa dì lại đến xem."Sau đó, cả nhà cùng nhau ăn tối trong phòng bệnh. Ăn xong, ba nàng về nhà trước.Chỉ còn hai mẹ con. Tân Du vừa ăn vừa hỏi như thể tán gẫu: "Chiều nay con ra ngoài làm gì thế?""Chuyện trường học. Gặp một đồng nghiệp.""À, xử lý xong rồi chứ?"Tân Du không kiềm được lại hỏi tiếp một câu: "Là đồng nghiệp lần trước đi chùa cùng con phải không?"Một cơn chấn động dâng lên trong lòng, Sở Nhược Du cố gắng giữ bình tĩnh: "Trường học nhiều giáo viên như vậy, sao mẹ lại đột nhiên nhắc đến cô ấy?"Tân Du cúi đầu nhìn lại lịch sử tìm kiếm vừa nãy, rồi lặng lẽ xoá đi."Đồng nghiệp của con mẹ đâu có quen ai, chẳng phải trước đó đã từng nhắc đến cô ấy với con sao? Nên mẹ thuận miệng hỏi một chút thôi.". . . . . .Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, gió thổi ấm áp, có tiếng mèo kêu không ngớt trên đầu tường.Vân Hồi Chi đắp chiếc chăn lông trên ghế mây phơi nắng, ánh mặt trời buổi chiều khiến người ta buồn ngủ, cô nhắm mắt gà gật, mãi cho đến khi bị tiếng mèo đánh thức.Đứng dậy vươn vai một cái thật thoải mái, xoay người đi vào bếp, lấy một hộp đồ hộp ra mở, đặt xuống góc tường cho thành viên quen thuộc của thị trấn đến ăn chực.Ngăn chặn được tiếng kêu meo meo, cô không còn buồn ngủ nữa, liền kiên nhẫn lại thỏa mãn nhìn mèo con ăn ngấu nghiến.Trong lúc đó ngồi xổm chụp vài tấm ảnh cho mèo.Đang định đứng dậy thì thấy một bóng người yểu điệu đổ xuống mặt đất, nhưng cô không hề nghe thấy một chút tiếng bước chân nào.Cô không đứng dậy, cũng không ngẩng đầu, vừa nhìn mèo vừa cao giọng hỏi: "Em là ma à? Ngày nào đi đường cũng không có tiếng động."Chương Thải vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, rồi cũng ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: "Định cho chị một bất ngờ mà.""Không cần, cho nhiều quá, nhận không nổi.""Bà chủ đâu?"Vân Hồi Chi nói: "Đi chơi với bạn trai rồi, hai ngày nay không có ở đây."Chương Thải lập tức đầy vẻ căm phẫn: "Thế này cũng quá đáng quá đi, chị khó khăn lắm mới đến một chuyến, dì ấy đi chơi với đàn ông mà không thèm ở lại với chị à?""Em nói có lý một chút đi, lịch trình của người ta đã định sẵn từ lâu, lại không biết chị đột nhiên muốn đến."Vân Hồi Chi nghiêm túc nói: "Với lại, đối tượng vốn dĩ cũng quan trọng hơn họ hàng mà."Chương Thải chỉ vào cô: "Chị đúng là đồ lụy tình.""Ừ ừ ừ, chị là thế đấy."Chương Thải đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Tốt quá, em cũng muốn tìm một cô bạn gái lụy tình, yêu đương chắc chắn sẽ ngọt ngào lắm. Em sắp tốt nghiệp rồi, chị suy nghĩ một chút đi."Vân Hồi Chi đứng dậy, không muốn ngồi chung với Chương Thải nữa, "Em có việc gì không đại tỷ, chị có bạn gái rồi mà.""Hả? Vẫn còn à."Chương Thải thất vọng: "Em thấy chị một mình đột nhiên đến thị trấn, còn tưởng chị chia tay rồi.""......" Vân Hồi Chi nhắm mắt lại, không muốn giao tiếp với loại người thiếu não này nữa, Chương Thải suốt ngày nói hết những lời vô nghĩa mà anh hai con bé lười nói."Chị làm giáo viên có đáng tin không?"Chương Thải nghi ngờ cô.Trước mặt Vân Hồi Chi mặc một chiếc áo hoodie màu vàng ấm áp, bên ngoài khoác một chiếc áo bông mỏng màu xám nhạt, tóc búi củ tỏi, chân đi dép lê màu hồng.Mới vào sân nhìn thấy, tưởng là học sinh cấp ba nào đó ghé qua."Không biết, em phải đi hỏi học sinh của chị""Học sinh của chị có ai muốn theo đuổi chị không?" Mắt Chương Thải sáng lên, lòng hóng hớt trỗi dậy.Vân Hồi Chi nghĩ đến đám nam sinh tan học, áy náy nói: "Chị cảm thấy tụi nhỏ vẫn còn thích Ultraman, có lẽ thực tế không đơn thuần như vậy, nhưng ở độ tuổi mới lớn, con trai bình thường chắc không có ý nghĩ gì với giáo viên đâu."Chương Thải như thể chê xui xẻo, "Chậc" một tiếng, "Em nói là con gái, vậy con gái thì sao, hồi cấp hai em đã yêu thầm rất nhiều người rồi.""Không có, đâu ra mà nhiều thế."Vân Hồi Chi cảm khái: "Ngay cả Sở Nhược Du cũng chẳng có học sinh nào thích về phương diện đó, chị lại càng không có.""Chị không kém chị ấy đâu, hai người là hai đường đua khác nhau."Chương Thải thở dài: "Xem ra công việc của các chị thật nhàm chán.""Bị học sinh chưa thành niên thích, làm cho mọi chuyện rối tung lên thì thú vị à?"Vân Hồi Chi chỉ muốn gõ vào trán con bé một cái, đây đều là suy nghĩ gì vậy."Chị đã gặp ông dượng út kia của chị chưa?""Thấy rồi, trông cũng được, chỉ là gu của dì chị thật quê mùa." Cô không chút nể nang mà châm chọc."Đúng là quê mùa, tìm một huấn luyện viên thể hình có cơ bụng, dáng người cực chuẩn, nông cạn quá đi."Chương Thải tỏ vẻ tiếc nuối: "Em vốn nghĩ dì ấy xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải là song tính chứ, nhưng xem gu chọn đàn ông của dì ấy, em thấy dì ấy chắc chắn là thẳng."Vân Hồi Chi cười: "Anh chàng đó còn nhỏ hơn dì ấy vài tuổi, tình chị em, cũng khá thú vị đấy chứ.""Vớ vẩn. Phụ nữ ngoài ba mươi không kết hôn em thấy là độc lập, có tư tưởng, một người đàn ông chơi bời đến ngoài ba mươi mà còn không muốn kết hôn, người này chắc chắn chẳng ra gì."Vân Hồi Chi mời Chương Thải ngồi xuống, tận tình khuyên bảo: "Em phân biệt đối xử nặng quá rồi đấy, biết đâu người ta cũng là chưa gặp được người phù hợp thôi. Người trẻ tuổi chúng ta tư tưởng phải thoáng, phải bao dung, đừng có suốt ngày nghĩ đi phê phán cái này, đánh giá cái kia. Phải tôn trọng, phải thấu hiểu.""Chị thật sự làm giáo viên đến nghiện luôn rồi."Chương Thải đưa tay đẩy cô một cái, "Là ai nói bạn trai người ta quê mùa trước.""Động tay động chân, em nóng nảy rồi." Vân Hồi Chi cười.Nói chuyện xong xuôi, trở về phòng, tâm trạng thanh thản của cô hơi chùng xuống.Ngày đó Sở Nhược Du vừa khóc vừa hôn cô, nói với cô một câu mà trong kinh nghiệm hạn hẹp của cô, cũng đủ lãng mạn, động lòng người.Tuy rằng bối cảnh của lời nói đó là do Sở Nhược Du làm cô tức giận trước.Nhưng khoảnh khắc đó Vân Hồi Chi bỗng nhiên nghĩ, có lẽ vấn đề căn bản không tệ đến vậy.Kẻ thù không đội trời chung trong lòng cô là Nhậm Dư Hàm, tình huống tồi tệ nhất mà cô lo lắng, vào lúc Sở Nhược Du hôn cô, dường như không còn tồn tại nữa.Môi Sở Nhược Du lạnh lẽo, vội vàng hôn cô.Ngón tay Sở Nhược Du cũng lạnh, ôm lấy mặt cô, như thể trong mắt chỉ có một mình cô.Lúc đó cô còn chưa nghĩ thông suốt, không nói nên lời, chỉ ngây ngô gật đầu.Chờ Sở Nhược Du rời đi, cô phát hiện vị trí mình đỗ xe, cùng với bầu trời chưa tối hẳn, bỗng nhiên nhận ra hành động vừa rồi của Sở Nhược Du điên cuồng đến nhường nào.Chờ đến khi cô hoảng hốt về đến nhà, sau một hồi do dự, cô biết vẫn không thể cứ thế cho qua được.Cô là người không thích tức giận, trước khi tức giận nhất định đã tự thuyết phục bản thân vô số lần, như vậy một khi đã tức giận thì rất khó nguôi ngoai.Cũng như việc cô không thèm để ý đến Dung Mẫn.Mấy ngày ở Kiêm Gia cô cũng không liên lạc.Trước khi đến đây Vân Hồi Chi đã gửi một tin nhắn, nói muốn yên tĩnh một thời gian.Bởi vì cô không muốn Sở Nhược Du trong lúc bận rộn, còn phải vắt óc suy nghĩ mỗi ngày nên gửi gì cho cô, làm thế nào để dỗ dành cô.Cô không thích.Sở Nhược Du đồng ý với cô, không tìm cô nữa.Mấy ngày ở Kiêm Gia, lòng Vân Hồi Chi bình lặng.Như thể những tổn thương vô tình phải chịu đựng ở thành phố, đều đang từ từ lành lại ở nơi đây.Cô vẫn dậy sớm, đi ăn một bát bún, rồi trộm xe đạp đi mua một ly trà sữa tuyệt hảo.Sau đó lang thang không mục đích trong thị trấn.Gặp người quen, liền dừng lại trò chuyện một lát, có khi còn đến nhà người khác ăn chực hoặc giúp làm chút việc.Cô cho rằng dì út của mình thật thông minh, lựa chọn một nơi như thế này để an cư lạc nghiệp, rời xa sự ồn ào náo nhiệt.Nếu sau này có cơ hội, cô sẽ đến đây định cư.Chiều tối hôm nay trở về, vừa vào sảnh ngoài, đã nghe Tiểu Chương gọi cô lại, "Có thư của cô."Vân Hồi Chi không hiểu: "Thư gì?"Tiểu Chương lấy một phong bì màu vàng ra: "Gửi cho cô."Chỉ liếc qua, Vân Hồi Chi đã nhận ra chữ viết của Sở Nhược Du, là thư của Sở Nhược Du gửi đến.Cô không ngờ rằng, ở cái thời đại tiện lợi đủ đường này, vẫn còn có thể nhận được một lá thư viết tay dán tem, đóng dấu bưu điện, ghi mã bưu chính.Mặt trước phong bì ghi địa chỉ của cô, "Thị trấn Kiêm Gia, Khách điếm Khe Nước, Vân Hồi Chi nhận."Còn có địa chỉ và tên của Sở Nhược Du.Mặt sau, là dấu bưu điện của Kiêm Gia.Chưa kịp mở ra, cô đã nhận được một phần lãng mạn.Tiểu Chương tuy không có nhiều lòng hiếu kỳ nhưng vẫn hỏi: "Hai người quả nhiên cãi nhau, cô có phải đã chặn hết cách liên lạc của chị ấy rồi không?""Chặn thì trẻ con quá, chúng tôi là đồng nghiệp, đương nhiên sẽ không làm vậy.""Cho nên là cãi nhau.""Chỉ là chút xích mích nhỏ thôi."Vân Hồi Chi uể oải ngồi xuống chiếc ghế cao, cố gắng giải thích với cậu ta: "Nhưng tôi cảm thấy khá nghiêm trọng, vô cùng vô cùng không vui. Nhận được thư tôi có lẽ vẫn không thể nguôi ngoai, làm sao bây giờ?"Tiểu Chương đưa tay ra: "Để tôi đốt giúp cô."Vân Hồi Chi bảo vệ: "Làm gì vậy, đã nói là xích mích nhỏ mà! Cậu muốn nhìn tôi bị bỏ rơi luôn đúng không."Tiểu Chương hừ lạnh, vẻ mặt chán đời: "Đâu có chuyện gì vui vẻ đến thế. Tàm tạm là được rồi."Vân Hồi Chi cảm nhận được một sự tiêu cực, tự ghét bỏ từ cậu ta, nhưng lại cảm thấy lời cậu ta nói cũng có lý.Làm sao có thể yêu cầu cuộc sống và tình cảm lúc nào cũng toàn chuyện vui vẻ được chứ, mỗi người đều có việc riêng và tính toán riêng, thật sự có nghĩa vụ phải cung cấp cho cô những gì cô muốn sao?Cho nên, những xích mích nhỏ đó, đều là vô tình gây ra lỗi lầm thôi.Cô mang theo phong thư nặng trĩu trở về phòng, cẩn thận đặt bên gối, nhưng không lập tức mở ra.Trong một phút đi lên lầu đó, cô đã quyết định không xem thư, bởi vì cô không muốn người khác can thiệp vào suy nghĩ của mình.Xem xong nhất định sẽ bị ảnh hưởng, biết đâu có thể lập tức được dỗ dành, đó tự nhiên là chuyện tốt.Nhưng hiện tại, cô không muốn.Ở một mình, cuộc sống bình lặng không ai quấy rầy, cô muốn sống thêm vài ngày như vậy nữa. Chuyện tốt đến mấy cũng có thể trì hoãn lại.Sở Nhược Du rất giữ chữ tín, nói không quấy rầy là không quấy rầy, cũng không gửi tin nhắn nhắc nhở cô có thư.Ngược lại là Dung Mẫn, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.Hy vọng cô ăn Tết có thể cùng dì út đến Hạ Thành, sợ cô ở lại Kiêm Gia ăn Tết.Vân Hồi Chi vốn dĩ nghĩ đêm giao thừa phải về, nhà mới của cô cần một cái Tết vui vẻ, náo nhiệt, cô cũng phải ăn Tết cùng Sở Nhược Du.Nhưng ở Kiêm Gia mấy ngày, mùa đông ở đây quá thoải mái, cô bắt đầu vui đến quên cả trời đất.Mọi thứ ở Hạ Thành, những ràng buộc, ý nghĩa, cảm giác nghi thức, đều xa vời với cô.Cô nghĩ, cô thật ra cũng tiêu cực như Tiểu Chương.Chẳng qua cô đang dùng thái độ sống tích cực để thể hiện sự tiêu cực, cô muốn chui vào một thế ngoại đào viên, không hỏi han, không quan tâm gì cả.Thế là Sở Nhược Du gọi điện thoại đến chỗ Tiểu Chương.Tiểu Chương mặt không biểu cảm, gọi người đang chuẩn bị đi dạo lại, rồi nói vào điện thoại: "Cô tự nói với cô ấy đi."Vân Hồi Chi không thể tránh được, trốn cũng kỳ cục, đành phải nhận máy, "Alo?"Giọng nói mong nhớ đến từ một nơi rất xa, có người quan tâm nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây sống tốt không?""Chị muốn em tốt hay không tốt?""Đều muốn."Vân Hồi Chi cười rộ lên: "Vẫn hư như vậy.""Thư xem chưa?""Chưa bóc."Vân Hồi Chi nghe nàng không nói gì, tự biết mình có chút quá đáng, cũng không giải thích, đảm bảo với nàng: "Trước khi về em sẽ xem, em không vứt đâu, để ở bên gối rồi.""Đêm giao thừa còn về không?""Em không biết.""Vậy em còn thích chị không?""...Thích.""Em chần chừ ba giây."Sở Nhược Du kiên định nói: "Không sao, chỉ có ba giây thôi. Hồi Chi, chị chờ em trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me