Bhtt Edit Ngay Mua He Mat Khong Che Noi Doi
Mùa hè năm nay, Hạ Thành vẫn oi ả và ngột ngạt như mọi khi.Vừa trở về từ trấn Kiêm Gia, Vân Hồi Chi đã lập tức bị cái nóng dai dẳng dọa cho sợ, đến mức không buồn bước chân ra khỏi nhà, chỉ muốn vùi mình trong không khí điều hòa.Cô là người vừa sợ lạnh, lại vừa không chịu được nóng, trời cực đoan thế nào cũng khiến cô khổ sở.Vào những ngày như vậy, đồ uống lạnh với cô chẳng khác nào bảo vật, thứ gì cũng phải thêm hai viên đá, kể cả sáng sớm bụng còn trống rỗng.Sở Nhược Du thấy thế thì lo lắng, không cho cô thích gì uống nấy nữa, đành đặt ra thời gian và liều lượng cụ thể cho mỗi lần uống lạnh.Cô tuy miệng nói nghe lời, nhưng cứ đến lúc thực sự khát thì lại nhịn không nổi.Thế là suốt mùa hè, hai người quanh đi quẩn lại trong một trận "đấu trí đấu dũng", lúc thì làm nũng nài nỉ, lúc thì bị bắt quả tang. Thi thoảng Sở Nhược Du mềm lòng, phá lệ cho cô uống nhiều hơn một chút. Nhưng phần lớn thời gian, chỉ cần cô trộm uống bị phát hiện, liền phải nghe một trận giáo huấn.Có lần Sở Nhược Du thật sự vừa giận vừa buồn cười, mắng:
"Em cũng là chủ nhiệm lớp đấy! Còn không biết xấu hổ, chính mình là người chẳng chịu nghe lời. Nếu học sinh nào cũng như em, giáo viên tụi chị chắc phải từ chức hết!"Vân Hồi Chi cười cợt nói: "Không thể so như vậy được. Em chỉ có một chút xíu không nghe lời thôi mà. Với lại chị cũng đâu cần quản ai khác, chỉ cần quản mình em, không mệt chứ?"Sở Nhược Du cười lạnh, tự châm chọc mình: "Chị còn không có lương, đã thế còn không được từ chức nữa."Lời ấy khiến Vân Hồi Chi bật cười khúc khích, vừa ngọt vừa sến. Cô cầm lon nước ngọt còn lạnh dí lên vành tai ấm áp của nàng mà hôn, thì thầm: "Tiền của em đều đưa chị rồi, chị không được từ chức."Cảm giác mát lạnh khiến Sở Nhược Du bất giác né tránh, tức giận mà chẳng biết trút vào đâu, liền véo cô một cái thật mạnh.Cánh tay cô ngay lập tức đỏ lên một mảng.Vân Hồi Chi đã quen với kiểu "trừng phạt" này, thậm chí còn chưa thấy đau đã bắt đầu giả vờ rấm rứt khóc, trong lúc "khóc lóc" vẫn không quên tiếp tục hôn nàng, chẳng hề bị gián đoạn.Sở Nhược Du đưa tay ôm lấy mặt cô, nhìn chăm chú vẻ mặt đáng thương giả tạo kia, bất giác bật cười.Có đôi lúc, khi thấy cô đứng trước học sinh, nàng lại như nhìn thấy một người khác — một đồng nghiệp xa lạ.Cô không còn cười nhiều như trước, vì đã hiểu rằng làm giáo viên bộ môn thì có thể nhẹ nhàng, nhưng làm chủ nhiệm lớp thì không thể dễ dãi.Trang phục và kiểu trang điểm cũng dần trưởng thành hơn, dù trong đời thường vẫn ưu tiên thoải mái, nhưng đến trường thì đã ăn mặc giống Sở Nhược Du hơn nhiều.Hiện tại, hai người không dạy cùng lớp, cũng không cùng khối. Vậy nên thi thoảng nổi hứng lại mặc đồ của nhau, vì toàn là mấy kiểu cơ bản, chẳng lo ai phát hiện.Nghĩ đến đó, Sở Nhược Du buồn cười tự hỏi — người trong công việc đã nghiêm túc, ổn trọng đến thế, sao mỗi khi đóng cửa lại, vẫn là một con yêu tinh thích nhõng nhẽo, một con tiểu quỷ suốt ngày quấy rối mình?Nàng trong lòng hoàn toàn hiểu rõ những tâm tư nhỏ nhặt đó, nhưng cũng chỉ có thể dịu giọng: "Có đau thật không, để chị thổi cho."Dù sao cũng nhiều năm như vậy, chiêu này ăn nhiều rồi, không thiếu một hai lần."Đau thật."Vân Hồi Chi giơ cánh tay bị véo đỏ lên.Sở Nhược Du cúi đầu, hôn lên vết đỏ một cái, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi."Vân Hồi Chi thuận thế gối đầu lên đùi nàng.Nàng rất bằng lòng ở nhà lâu dài như vậy, nhưng thời gian nghỉ hè có hạn, chỉ còn lại một hai tuần cuối cùng, công việc lại còn rất nhiều.Phải họp hành, lại có mấy ngày huấn luyện.Cô mới vừa dạy xong một lứa học sinh, thành tích thi cấp ba rất tốt, thế là trải qua một kỳ nghỉ nhẹ nhàng, mỹ mãn.Nhưng một lần kết thúc, lại có một lần mới, một khi đã làm chủ nhiệm lớp, rất khó thoát ra được.Nội dung cuộc họp cũng không có nhiều ý mới, những yêu cầu mới, những quy định mới, đủ loại sắp xếp cho học sinh mới nhập học.Còn có, Tào Á Nam lại thăng chức.Về điều này, mọi người đều hiểu rõ, năng lực cá nhân của anh ta vốn không tồi, hơn nữa lại còn họ Tào.Sau lưng, Vân Hồi Chi sớm đã nghe được vài giáo viên lớn tuổi bàn tán: Người ta một là không phải cậu ấm ăn chơi trác táng, hai là không ham danh lợi, chạy đến trường học, chăm chỉ làm việc cùng mọi người, đi làm tăng ca, coi như là một thanh niên có chí.Cô cười, thầm nghĩ vậy thì mình cũng là thanh niên có chí.Bằng không cho dù đi đến tiệm của Dung Mẫn, làm một nhân viên lễ tân không cần làm gì, một tháng lương cũng đủ ăn đủ uống rồi.Tan họp xong hai người gặp nhau, Vân Hồi Chi cười gọi một tiếng "Tào chủ nhiệm".Tào Á Nam nghe mà thấy bất đắc dĩ: "Cô vẫn nên gọi cả họ tên tôi đi, tôi thấy ngại quá."Lại nói: "Kỳ nghỉ đi chơi khắp nơi chắc thoải mái lắm nhỉ, Sở lão sư mọi thứ vẫn ổn chứ?"Vân Hồi Chi lập tức mở to mắt, ngây thơ lại khó hiểu nói: "Kỳ lạ, cô ấy không phải ở kia sao, sao anh không đi hỏi cô ấy, lại đến hỏi tôi?"Chuyện đã sớm rõ ràng trong lòng mà không nói ra, bây giờ lại giả vờ với anh ta.Tào Á Nam ra vẻ "cô giỏi thật", bật cười xua tay: "Tôi không hỏi cô ấy nữa, xem cô như vậy, cô ấy cũng sẽ không có gì không ổn đâu. Tôi còn có việc đi trước, hôm nào nói chuyện sau."Vân Hồi Chi tạm biệt anh ta, rồi đi trước một bước về nhà nấu cơm, Sở Nhược Du cũng lái xe, xong việc sẽ về.Các cô thường xuyên bận đến xoay như chong chóng, cho nên quen với việc phân công hành động, nâng cao hiệu suất.Đa số thời điểm đều rất ăn ý, nhất trí cho rằng công việc hiện tại quan trọng, nhưng cần thiết phải chăm sóc cuộc sống và tình yêu.Có điều cũng từng vì đều quá bận rộn, bỏ bê nhau mà cãi nhau.Đặc biệt là năm đầu tiên Vân Hồi Chi làm chủ nhiệm lớp, rất nhiều việc cô không thể xử lý thành thạo được, thường hao tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết vào đó, tâm trạng lại luôn bị ảnh hưởng.Cô tuy không vì thế mà làm Sở Nhược Du khó chịu, cũng không thường xuyên oán giận, mất hứng, nhưng không tránh khỏi sự sa sút, cảm xúc không cao.Sở Nhược Du hoàn toàn có thể thông cảm, ai cũng có quá trình này, năm đó đều đã trải qua như vậy.Nhưng mà, không thể làm chủ được hoàn toàn lý trí, rốt cuộc nàng không chỉ là đồng nghiệp của Vân Hồi Chi.Người yêu bị chiếm đi rất nhiều sự chú ý, không thể còn có nhiều thời gian ở bên nàng, sự chênh lệch này, làm nàng không mấy chịu được.Năm đó nàng dạy lớp chín, cũng là lúc bận rộn nhất, trong nhà còn phải lo, cũng không có nhiều thời gian lãng mạn như trước.Cho nên, mỗi khi Vân Hồi Chi bận đến tối mắt tối mũi, phát hiện ra lại chẳng tìm nổi một buổi tối bình yên để cùng bạn gái nằm cạnh nhau, chẳng làm gì cả, chỉ là thả lỏng nghỉ ngơi, cô đều thấy bực bội không thôi.Lần cãi nhau gay gắt nhất, Sở Nhược Du rơi nước mắt, uất ức nói: "Chị không còn cảm nhận được em đang yêu chị nữa."Khoảnh khắc ấy, Vân Hồi Chi im lặng. Cô chợt nhận ra, thời gian rảnh vốn đã chẳng có bao nhiêu, không nên lãng phí vào giận dỗi hay hờn trách như thế.Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ, cả hai đều mong muốn có nhiều thời gian và sự quan tâm từ đối phương hơn, đâu cần phải mệt mỏi đến vậy.Cô rất nhanh dỗ dành được vợ. Từ đó về sau, bất kể công việc có bận rộn thế nào, cô vẫn cố gắng dành ra chút thời gian cho nhau. Dù sao thì, chút tiền kiếm được cũng không thể bù đắp nổi sự thờ ơ trong tình yêu.May thay, chỉ có năm đầu tiên là khó khăn, cả hai đều chưa quen với nhịp sống mới, va vấp là điều không thể tránh. Sau này, khi công việc của Vân Hồi Chi đã quen tay, còn Sở Nhược Du được phân dạy lớp một, mâu thuẫn cũng dần lắng xuống.Vân Hồi Chi vừa về đến nhà đã mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước trái cây ướp lạnh.Đây là "đặc cách" được vợ cho phép—vì hôm nay cô chưa uống, nhưng cũng chỉ được một chai duy nhất, vì Sở lão sư sẽ kiểm tra số lượng còn lại.Trong lòng cô, được quản như thế là một kiểu yêu thương. Có lúc cô cũng có thể không uống, nhưng lại rất thích cái quá trình phải năn nỉ, làm nũng với Sở Nhược Du.Nhìn nàng một bên lo cô đau bụng, một bên lại lén chiều chuộng cho cô uống thêm, cảm giác ấy, thật sự khiến cô thấy mình được yêu.Cô thừa nhận mình hơi hư một chút.Hiện tại, các cô đang sống chung những kỳ nghỉ đông, nghỉ hè—cùng nấu cơm, cùng làm việc—cuộc sống dần trở lại với dáng vẻ bình dị nhất.Như thể vốn dĩ nên sống như thế, và cũng có thể cứ thế này mà sống mãi.Vừa mới thái xong rau củ, cô nhận được điện thoại của Tân Du, dặn hai người đừng nấu cơm, tối nay về nhà ăn.Vân Hồi Chi kinh ngạc hỏi: "Chú cũng ở nhà, cháu cũng phải đến à?"Tân Du đáp: "Đúng vậy, cháu phải đến."Từ khi rời Kiêm Gia về thành phố, chỉ có Sở Nhược Du về nhà một lần ngắn, cô thì không đi cùng.Chuyện của hai người, thực ra từ năm ngoái đã bị ba Sở Nhược Du phát hiện.Có thể còn sớm hơn nữa, chỉ là năm ngoái ông mới thật sự không nhịn nổi.Tết năm ấy, trạng thái của Sở Nhược Du rõ ràng như đang có người yêu—hỏi thế nào cũng bảo là không có, cũng không chịu đi xem mắt, một mực khăng khăng.Bên cạnh nàng, ngoài một đồng nghiệp trẻ tuổi lại còn là nữ, chẳng có lấy chút dấu vết nào của đàn ông.Ban đầu còn có thể giải thích là bạn thân, Tân Du cũng ra mặt giúp đỡ, nói chỉ là hợp tính nên ở chung.Nhưng Sở Quyết Minh tuy cổ hủ, lại không phải kẻ ngốc. Biết bao dấu hiệu, cộng thêm việc chính miệng con gái ông từng nói, rằng nàng không thích đàn ông, cũng không muốn kết hôn sinh con.Lúc đó ông còn không để tâm, nghĩ con chỉ bị ảnh hưởng bởi mấy gã anh họ lông bông kia. Nhưng rồi đến một ngày, ông đột nhiên nhận ra—đó là lời nói thật.Thế là ông đích thân tìm đến căn nhà của các cô, gõ cửa.Khi ấy, Vân Hồi Chi còn đang mặc đồ ngủ mùa đông ở nhà, Sở Nhược Du thì vừa từ trong phòng bước ra với cây lau nhà, nhìn thấy ông liền sầm mặt lại.Tất nhiên là có thể tiếp tục bịa chuyện—bạn cùng thuê, bạn thân, đồng nghiệp—gì cũng được.Nhưng không khí sinh hoạt của hai người, Sở Quyết Minh có thể không nói gì, nhưng nếu muốn điều tra rõ ràng, chỉ cần liếc qua là biết các cô dùng chung một phòng.Vì vậy, không cần thiết phải giấu nữa. Ông đến đây hôm nay, chính là để vạch trần chuyện đó.Sở Nhược Du bảo Vân Hồi Chi về phòng trước, rồi một mình ngồi xuống, thẳng thắn với cha mình."Ba không cần hỏi nữa, con và em ấy đang yêu nhau."Nói xong, trong lòng nàng vừa sợ, lại vừa thấy nhẹ nhõm.Mấy năm nay, nàng có nhiều lần muốn nói rõ, nhưng không tìm được cơ hội. Mẹ nàng cũng không cho phép nàng nói. Dù đã nhiều lần ám chỉ, ba nàng vẫn chưa hiểu.Hôm nay, nói thẳng ra như vậy, cũng là chuyện tốt.Sở Quyết Minh không ngờ nàng lại dám cứng rắn như vậy, tức khắc nổi trận lôi đình, bàn tay đã giơ lên.Nhưng cuối cùng không đánh vào mặt Sở Nhược Du, mà là vỗ mạnh vào mặt mình, cảm thấy điều đáng xấu hổ nhất lại chính là bản thân ông.Những lời nặng nề cũng vì thế mà thốt ra không ít, Sở Nhược Du đều im lặng tiếp nhận, không tranh cãi, cũng chẳng dùng sự yếu đuối để cầu xin cảm thông.Chỉ khẽ lau đi những giọt nước mắt không kìm được, bình tĩnh nói: "Chuyện của con, con tự quyết định. Con muốn ở bên ai, trong lòng con rõ ràng nhất. Sau này cho dù con sai, cũng là chuyện của riêng con."Sở Quyết Minh cười lạnh: "Chuyện của riêng con? Nói thì dễ nghe lắm. Sau này nếu con thật sự hối hận, chẳng phải người nhà vẫn phải gánh hậu quả cho con sao?""Không cần. Vì cho dù không phải là em ấy, cho dù con với em ấy chia tay, thì lựa chọn tiếp theo của con vẫn là phụ nữ. Ba định gánh hậu quả gì?"Sở Quyết Minh nhìn nàng bằng ánh mắt như thể khắc sâu hận thù tận xương, mắng nàng đầu óc có bệnh, bảo nên đi chữa trị.Sở Nhược Du không hề lay chuyển: "Con cảm thấy bộ dạng hiện giờ của ba mới giống một người bệnh. Con với Tiểu Vân quen nhau bốn năm rồi, mẹ rất thích em ấy, ba người chúng con sống với nhau hòa thuận. Bây giờ ba bỗng dưng nhảy dựng lên, nói chúng con có bệnh thì là có bệnh à?"Trước đây, Sở Quyết Minh từng tranh cãi với con gái, nhưng hầu hết thời gian Sở Nhược Du đều chỉ phòng thủ, không phản bác. Đây là lần đầu tiên ông thật sự nhận ra con gái mình có thể lời lẽ cay nghiệt đến thế, cứng rắn đến mức nào.Ông phẫn nộ nói từ nay không nhận nàng làm con nữa, xem như kiếp trước ông tạo nghiệt, đời này gặp báo ứng, nuôi ra một đứa con vô ơn.Sở Nhược Du chỉ gật đầu: "Vì xu hướng tính dục không hợp ý ba, vì con không muốn kết hôn sinh con, liền đoạn tuyệt quan hệ. Thế hệ của các người tự cho là có truyền thống, có đạo đức và biết yêu thương, chẳng lẽ không phải cũng đang lệch lạc sao?"Dù Sở Nhược Du đã nói sẽ tự mình giải quyết chuyện gia đình, nhưng Vân Hồi Chi vẫn lo lắng, từ trong phòng bước ra.Cô không muốn để cha con họ vì xúc động mà tổn thương nhau bằng những lời không nên nói, cũng muốn có cơ hội tự giới thiệu một cách đàng hoàng với Sở Quyết Minh.Nhưng ông lúc đó đang nổi giận, thấy cô thì càng giận hơn, không thể ra tay với con gái, nhưng với cô thì lại có thể.Khi Vân Hồi Chi cất tiếng gọi, ông liền hất cả ly trà vào mặt cô, sau đó đập vỡ chiếc cốc ngay dưới chân, rồi quay người bỏ đi, đóng sầm cửa lại.Sau chuyện đó, hơn nửa năm trời Sở Nhược Du không trở về nhà. Dù Vân Hồi Chi không hề để bụng, thậm chí còn ngược lại an ủi nàng, nhưng nàng vẫn vô cùng phẫn hận khi người mình yêu bị xúc phạm như thế.Sau này, Sở Quyết Minh không còn đến gây khó dễ nữa, nhờ có Tân Du ở giữa điều hòa. Ông không dám nổi giận thêm, nhưng thái độ phản đối thì vẫn rõ ràng, thậm chí hiếm hoi còn cáu gắt với vợ: "Bà giấu tôi, còn cảm thấy chuyện bọn chúng hồ đồ là tốt đẹp? Thì cứ chiều hư con gái bà đi, xem sau này nó có kết cục gì."Tân Du không kể lại những lời này cho Sở Nhược Du nghe. Điều bà lo lắng nhất chính là chồng và con gái trở mặt đến mức tuyệt giao.Vào đầu tháng Mười Hai năm ngoái, tình trạng sức khỏe của bà đột ngột xấu đi, có dấu hiệu tái phát, Sở Quyết Minh cũng không còn tâm trí để tranh cãi nữa, lập tức chủ động liên lạc với hai người.Cả nhà đều lo sợ.Vân Hồi Chi cùng Sở Nhược Du vội vàng chạy đôn chạy đáo, liên hệ bệnh viện, bác sĩ, lo cơm nước, chăm sóc ngày đêm. Có những lúc Sở Nhược Du về nhà nghỉ ngơi, cô gặp Sở Quyết Minh đến bệnh viện.Ông vẫn không ưa cô, nhưng cũng không làm khó dễ, chỉ im lặng không để ý, thi thoảng mới nói vài câu dặn dò liên quan đến việc chăm sóc bệnh nhân.Tuy không gọi tên, chỉ nói thẳng, nhưng thái độ cũng không còn gay gắt.Có chút cao ngạo, rất giống một người nào đó.Chiến lược của Vân Hồi Chi là không để bụng, giữ tính tình hòa nhã. Mỗi lần ông mở lời, cô đều cười cười, miệng không ngớt gọi "chú".Nhờ vậy mà nửa năm nay quan hệ cũng dịu đi không ít, Sở Nhược Du bắt đầu thường xuyên về nhà hơn, Sở Quyết Minh cũng không nói thêm gì nữa. Cả nhà làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, duy trì mối quan hệ thân tình chẳng thể cắt đứt.Còn chuyện hôm nay mời hai cô về ăn cơm, thì đúng là lần đầu tiên.Vân Hồi Chi về đến nhà trong lòng bồn chồn, chỉ có thể gò bó mà chào hỏi mọi người, giống như lần đầu tiên đến.Sở Nhược Du thì xử lý một cách trưởng thành, nên nói gì thì nói, nói chuyện bình thường với cha mẹ, khách sáo, nhưng cũng không cho ba nàng có cơ hội phát huy.Mãi cho đến trên bàn cơm, Sở Quyết Minh mới nói rõ, ông nói với Sở Nhược Du: "Gọi các con đến, là mẹ con nói muốn gặp các con, thấy hai đứa ở bên nhau, mẹ con vui. Bác sĩ nói, mẹ con bây giờ cần phải mỗi ngày đều có tâm trạng vui vẻ, không thể suy nghĩ nhiều, không thể chịu ấm ức."Sở Quyết Minh uống một ngụm rượu, thở dài nói: "Cho nên không quan tâm thế nào, sức khỏe của mẹ con là quan trọng nhất, gia đình chúng ta sau này không cãi nhau nữa."Ba của ông năm ngoái vào tết Đoan Ngọ đã qua đời, từ đó về sau, người thân nhất của ông chỉ còn lại vợ và con gái.Nhưng làm cha mẹ, có mấy ai lúc về già thật sự trông cậy được vào con cái, cho dù về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại có thể, nhưng về mặt tinh thần thì sao, con cái có thể cho được cái gì.Người có thể ở bên cạnh chỉ có người vợ già.Vân Hồi Chi nghe vậy, đứng dậy kính ông một ly rượu, "Cảm ơn chú đã bằng lòng ăn bữa cơm này với con, chú yên tâm, con sẽ không làm chú thất vọng, sau này con sẽ để chú nhìn thấy."Sở Quyết Minh không tỏ thái độ, muốn ông chấp thuận mối tình này, ông không làm được.Chuyện như vậy, chỉ nghe thôi ông đã không vui, trong lòng còn lo danh tiếng của mình bị ảnh hưởng.Nhưng cân nhắc thiệt hơn, ông cũng không thể không tạm thời thỏa hiệp.Còn về con người Vân Hồi Chi, ông cũng không đến mức phản cảm, nhìn thế nào cũng không giống một đứa trẻ hư hỏng.Tân Du thì thích cô đến mức không giấu được, thỉnh thoảng lại cảm khái một câu: "Tiểu Vân còn chu đáo hơn cả con gái mình nữa đấy."Mỗi lần nghe đến đó, Sở Quyết Minh lại không vui, không nhịn được mà phản bác: "Chỉ giỏi nịnh nọt người khác thôi, sao có thể tốt hơn con gái của chúng ta được."Tân Du chỉ cười: "Được rồi được rồi."Ăn cơm xong, Sở Quyết Minh cũng không làm khó gì thêm, vào phòng trước, chỉ dặn dò Sở Nhược Du: "Tối nay ở nhà ngủ đi, ở bên mẹ con nhiều một chút."Lần đầu tiên sau mấy năm yêu nhau, vào đúng lúc cả nhà sum vầy, Vân Hồi Chi mới chính thức có tư cách ngồi lại ăn cơm cùng, ngủ lại trong nhà.Cô ngồi xem TV với Tân Du, miệng vẫn líu lo không dừng.Tân Du đã quen, sợ cô nói đến khô cổ: "Trong tủ lạnh có mấy loại cháu thích đấy, nước trái cây, nước ngọt, đều có cả."Vân Hồi Chi ôm chú mèo xám đang lười biếng, liếc mắt ra sau cẩn thận: "Cháu không dám đâu, Nhược Du không cho cháu uống.""Sao vậy?""Vì ban ngày cháu đã uống rồi. Với lại, bây giờ là buổi tối, chị ấy nói cháu không nên uống.""Con bé nhiều quy tắc quá, cháu cứ đi uống đi, không sao đâu.""Chị ấy sẽ đánh cháu mất!"Vân Hồi Chi nhăn mặt tố khổ, "Bị bắt gặp là cháu xui luôn đấy."Tân Du bèn phê bình: "Lạ thật! Lát nữa dì phải hỏi nó xem sao lại động tay động chân, đúng là thói xấu.""Dì tuyệt đối đừng nói nhé, chị ấy sẽ không vui đâu, cháu lại phải dỗ dành nữa. Không sao, chị ấy nghiêm khắc với cháu một chút cũng tốt mà, cháu biết hết. Dì ơi, cháu bằng lòng. Chỉ cần chị ấy ở bên cháu, chỉ cần dì thương cháu, cháu cái gì cũng chấp nhận được."Ánh mắt cô trong veo, tình ý chân thành, chẳng hề giấu giếm.Tân Du nghe mà xúc động, cảm thấy đứa trẻ này đúng là rất hiểu chuyện.Chú mèo trên đùi Vân Hồi Chi bỗng dưng nhảy xuống, kêu "meo" một tiếng rồi chạy về phía phòng, vòng quanh bên chân Sở Nhược Du.Tối hôm đó, Vân Hồi Chi nằm trên giường, khát nước. Sở Nhược Du đi ra ngoài rót nước cho cô, bất ngờ gặp Sở Quyết Minh, hai cha con đứng nói chuyện đôi câu.Tiếng họ trò chuyện vang vọng lại, lọt vào tai cô, khiến người nghe cảm thấy an lòng.Cô bật cười, vui vẻ.Tưởng rằng hạnh phúc chỉ đến mức đó thôi, cô đã thấy đủ đầy rồi.Không ngờ, lại càng lúc càng sâu đậm hơn.Cô nhắn tin báo tin tốt này cho mẹ, mẹ cô mừng rỡ, còn nói sau này nhất định phải liên hoan một bữa.Trước đó, mẹ cô cũng đã gặp Tân Du. Lần đó là do Vân Hồi Chi sắp xếp, đích thân nấu ăn, còn nghe mẹ mình rất tự nhiên gọi một tiếng "thông gia".Vân Hồi Chi lúc ấy vừa ngượng vừa xấu hổ. Tối đó kể lại cho Sở Nhược Du, nàng cũng chỉ mỉm cười."Vốn dĩ là vậy mà."Sở Nhược Du trở về phòng, đưa nước cho cô, hỏi cô đang cười ngây ngô cái gì."Chỉ là không nhịn được muốn cười thôi." Vân Hồi Chi nói."Vậy thì cứ cười đi, dù sao cũng đẹp, chị thích nhìn."Vân Hồi Chi hùng hồn đảm bảo với nàng: "Sau này em sẽ càng ngày càng yêu chị, em nhất định nhất định sẽ đối tốt với chị.""Đột nhiên hứa hẹn."Sở Nhược Du nghe mà thấy mãn nguyện, ý cười khó ngăn, nói đùa: "Làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à?"Trước mặt mẹ nàng nói xấu nàng, làm tổn hại hình tượng nàng, giả vờ yếu đuối, lấy lòng, chuyện này chắc không tính là chuyện có lỗi với lương tâm đâu nhỉ.Vân Hồi Chi lắc đầu: "Đâu có, chỉ là chúng ta khó khăn lắm mới đi đến đây, em nhất định phải trân trọng."Sở Nhược Du ngồi ở mép giường, vẫy tay, bảo cô gối đầu lên đùi mình, cúi đầu nói: "Chị cũng sẽ trân trọng em. Em cẩn thận nhé, cho dù một ngày nào đó em không muốn trân trọng nữa, chị cũng sẽ trói em vào bên cạnh chị, không để em chạy thoát đâu."Đây là người mà nàng đã dành mấy mùa hè, rất nhiều ngày đêm, toàn tâm toàn ý yêu thương.Nàng vì cô mà mất kiểm soát quá nhiều lần, cũng bằng lòng cứ thế mất kiểm soát mãi, nhưng nàng chỉ có thể chấp nhận mất kiểm soát khi được yêu, không thể chấp nhận mất kiểm soát khi không được yêu.Hai người nhất định phải kiên định đi tiếp.Cho đến ngày hôm nay, nàng có niềm tin này, cũng có sự chấp nhất này."Năm đó, em từ Kiêm Gia đến Hạ Thành, em đã nghĩ gì?""Suy nghĩ, liệu thành phố có thể chữa lành một con người không?""Chữa lành cái gì?""Một linh hồn cằn cỗi, trống rỗng.""Chữa lành được không?""Nhược Du, em yêu chị."[Toàn văn hoàn]
"Em cũng là chủ nhiệm lớp đấy! Còn không biết xấu hổ, chính mình là người chẳng chịu nghe lời. Nếu học sinh nào cũng như em, giáo viên tụi chị chắc phải từ chức hết!"Vân Hồi Chi cười cợt nói: "Không thể so như vậy được. Em chỉ có một chút xíu không nghe lời thôi mà. Với lại chị cũng đâu cần quản ai khác, chỉ cần quản mình em, không mệt chứ?"Sở Nhược Du cười lạnh, tự châm chọc mình: "Chị còn không có lương, đã thế còn không được từ chức nữa."Lời ấy khiến Vân Hồi Chi bật cười khúc khích, vừa ngọt vừa sến. Cô cầm lon nước ngọt còn lạnh dí lên vành tai ấm áp của nàng mà hôn, thì thầm: "Tiền của em đều đưa chị rồi, chị không được từ chức."Cảm giác mát lạnh khiến Sở Nhược Du bất giác né tránh, tức giận mà chẳng biết trút vào đâu, liền véo cô một cái thật mạnh.Cánh tay cô ngay lập tức đỏ lên một mảng.Vân Hồi Chi đã quen với kiểu "trừng phạt" này, thậm chí còn chưa thấy đau đã bắt đầu giả vờ rấm rứt khóc, trong lúc "khóc lóc" vẫn không quên tiếp tục hôn nàng, chẳng hề bị gián đoạn.Sở Nhược Du đưa tay ôm lấy mặt cô, nhìn chăm chú vẻ mặt đáng thương giả tạo kia, bất giác bật cười.Có đôi lúc, khi thấy cô đứng trước học sinh, nàng lại như nhìn thấy một người khác — một đồng nghiệp xa lạ.Cô không còn cười nhiều như trước, vì đã hiểu rằng làm giáo viên bộ môn thì có thể nhẹ nhàng, nhưng làm chủ nhiệm lớp thì không thể dễ dãi.Trang phục và kiểu trang điểm cũng dần trưởng thành hơn, dù trong đời thường vẫn ưu tiên thoải mái, nhưng đến trường thì đã ăn mặc giống Sở Nhược Du hơn nhiều.Hiện tại, hai người không dạy cùng lớp, cũng không cùng khối. Vậy nên thi thoảng nổi hứng lại mặc đồ của nhau, vì toàn là mấy kiểu cơ bản, chẳng lo ai phát hiện.Nghĩ đến đó, Sở Nhược Du buồn cười tự hỏi — người trong công việc đã nghiêm túc, ổn trọng đến thế, sao mỗi khi đóng cửa lại, vẫn là một con yêu tinh thích nhõng nhẽo, một con tiểu quỷ suốt ngày quấy rối mình?Nàng trong lòng hoàn toàn hiểu rõ những tâm tư nhỏ nhặt đó, nhưng cũng chỉ có thể dịu giọng: "Có đau thật không, để chị thổi cho."Dù sao cũng nhiều năm như vậy, chiêu này ăn nhiều rồi, không thiếu một hai lần."Đau thật."Vân Hồi Chi giơ cánh tay bị véo đỏ lên.Sở Nhược Du cúi đầu, hôn lên vết đỏ một cái, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi."Vân Hồi Chi thuận thế gối đầu lên đùi nàng.Nàng rất bằng lòng ở nhà lâu dài như vậy, nhưng thời gian nghỉ hè có hạn, chỉ còn lại một hai tuần cuối cùng, công việc lại còn rất nhiều.Phải họp hành, lại có mấy ngày huấn luyện.Cô mới vừa dạy xong một lứa học sinh, thành tích thi cấp ba rất tốt, thế là trải qua một kỳ nghỉ nhẹ nhàng, mỹ mãn.Nhưng một lần kết thúc, lại có một lần mới, một khi đã làm chủ nhiệm lớp, rất khó thoát ra được.Nội dung cuộc họp cũng không có nhiều ý mới, những yêu cầu mới, những quy định mới, đủ loại sắp xếp cho học sinh mới nhập học.Còn có, Tào Á Nam lại thăng chức.Về điều này, mọi người đều hiểu rõ, năng lực cá nhân của anh ta vốn không tồi, hơn nữa lại còn họ Tào.Sau lưng, Vân Hồi Chi sớm đã nghe được vài giáo viên lớn tuổi bàn tán: Người ta một là không phải cậu ấm ăn chơi trác táng, hai là không ham danh lợi, chạy đến trường học, chăm chỉ làm việc cùng mọi người, đi làm tăng ca, coi như là một thanh niên có chí.Cô cười, thầm nghĩ vậy thì mình cũng là thanh niên có chí.Bằng không cho dù đi đến tiệm của Dung Mẫn, làm một nhân viên lễ tân không cần làm gì, một tháng lương cũng đủ ăn đủ uống rồi.Tan họp xong hai người gặp nhau, Vân Hồi Chi cười gọi một tiếng "Tào chủ nhiệm".Tào Á Nam nghe mà thấy bất đắc dĩ: "Cô vẫn nên gọi cả họ tên tôi đi, tôi thấy ngại quá."Lại nói: "Kỳ nghỉ đi chơi khắp nơi chắc thoải mái lắm nhỉ, Sở lão sư mọi thứ vẫn ổn chứ?"Vân Hồi Chi lập tức mở to mắt, ngây thơ lại khó hiểu nói: "Kỳ lạ, cô ấy không phải ở kia sao, sao anh không đi hỏi cô ấy, lại đến hỏi tôi?"Chuyện đã sớm rõ ràng trong lòng mà không nói ra, bây giờ lại giả vờ với anh ta.Tào Á Nam ra vẻ "cô giỏi thật", bật cười xua tay: "Tôi không hỏi cô ấy nữa, xem cô như vậy, cô ấy cũng sẽ không có gì không ổn đâu. Tôi còn có việc đi trước, hôm nào nói chuyện sau."Vân Hồi Chi tạm biệt anh ta, rồi đi trước một bước về nhà nấu cơm, Sở Nhược Du cũng lái xe, xong việc sẽ về.Các cô thường xuyên bận đến xoay như chong chóng, cho nên quen với việc phân công hành động, nâng cao hiệu suất.Đa số thời điểm đều rất ăn ý, nhất trí cho rằng công việc hiện tại quan trọng, nhưng cần thiết phải chăm sóc cuộc sống và tình yêu.Có điều cũng từng vì đều quá bận rộn, bỏ bê nhau mà cãi nhau.Đặc biệt là năm đầu tiên Vân Hồi Chi làm chủ nhiệm lớp, rất nhiều việc cô không thể xử lý thành thạo được, thường hao tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết vào đó, tâm trạng lại luôn bị ảnh hưởng.Cô tuy không vì thế mà làm Sở Nhược Du khó chịu, cũng không thường xuyên oán giận, mất hứng, nhưng không tránh khỏi sự sa sút, cảm xúc không cao.Sở Nhược Du hoàn toàn có thể thông cảm, ai cũng có quá trình này, năm đó đều đã trải qua như vậy.Nhưng mà, không thể làm chủ được hoàn toàn lý trí, rốt cuộc nàng không chỉ là đồng nghiệp của Vân Hồi Chi.Người yêu bị chiếm đi rất nhiều sự chú ý, không thể còn có nhiều thời gian ở bên nàng, sự chênh lệch này, làm nàng không mấy chịu được.Năm đó nàng dạy lớp chín, cũng là lúc bận rộn nhất, trong nhà còn phải lo, cũng không có nhiều thời gian lãng mạn như trước.Cho nên, mỗi khi Vân Hồi Chi bận đến tối mắt tối mũi, phát hiện ra lại chẳng tìm nổi một buổi tối bình yên để cùng bạn gái nằm cạnh nhau, chẳng làm gì cả, chỉ là thả lỏng nghỉ ngơi, cô đều thấy bực bội không thôi.Lần cãi nhau gay gắt nhất, Sở Nhược Du rơi nước mắt, uất ức nói: "Chị không còn cảm nhận được em đang yêu chị nữa."Khoảnh khắc ấy, Vân Hồi Chi im lặng. Cô chợt nhận ra, thời gian rảnh vốn đã chẳng có bao nhiêu, không nên lãng phí vào giận dỗi hay hờn trách như thế.Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ, cả hai đều mong muốn có nhiều thời gian và sự quan tâm từ đối phương hơn, đâu cần phải mệt mỏi đến vậy.Cô rất nhanh dỗ dành được vợ. Từ đó về sau, bất kể công việc có bận rộn thế nào, cô vẫn cố gắng dành ra chút thời gian cho nhau. Dù sao thì, chút tiền kiếm được cũng không thể bù đắp nổi sự thờ ơ trong tình yêu.May thay, chỉ có năm đầu tiên là khó khăn, cả hai đều chưa quen với nhịp sống mới, va vấp là điều không thể tránh. Sau này, khi công việc của Vân Hồi Chi đã quen tay, còn Sở Nhược Du được phân dạy lớp một, mâu thuẫn cũng dần lắng xuống.Vân Hồi Chi vừa về đến nhà đã mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước trái cây ướp lạnh.Đây là "đặc cách" được vợ cho phép—vì hôm nay cô chưa uống, nhưng cũng chỉ được một chai duy nhất, vì Sở lão sư sẽ kiểm tra số lượng còn lại.Trong lòng cô, được quản như thế là một kiểu yêu thương. Có lúc cô cũng có thể không uống, nhưng lại rất thích cái quá trình phải năn nỉ, làm nũng với Sở Nhược Du.Nhìn nàng một bên lo cô đau bụng, một bên lại lén chiều chuộng cho cô uống thêm, cảm giác ấy, thật sự khiến cô thấy mình được yêu.Cô thừa nhận mình hơi hư một chút.Hiện tại, các cô đang sống chung những kỳ nghỉ đông, nghỉ hè—cùng nấu cơm, cùng làm việc—cuộc sống dần trở lại với dáng vẻ bình dị nhất.Như thể vốn dĩ nên sống như thế, và cũng có thể cứ thế này mà sống mãi.Vừa mới thái xong rau củ, cô nhận được điện thoại của Tân Du, dặn hai người đừng nấu cơm, tối nay về nhà ăn.Vân Hồi Chi kinh ngạc hỏi: "Chú cũng ở nhà, cháu cũng phải đến à?"Tân Du đáp: "Đúng vậy, cháu phải đến."Từ khi rời Kiêm Gia về thành phố, chỉ có Sở Nhược Du về nhà một lần ngắn, cô thì không đi cùng.Chuyện của hai người, thực ra từ năm ngoái đã bị ba Sở Nhược Du phát hiện.Có thể còn sớm hơn nữa, chỉ là năm ngoái ông mới thật sự không nhịn nổi.Tết năm ấy, trạng thái của Sở Nhược Du rõ ràng như đang có người yêu—hỏi thế nào cũng bảo là không có, cũng không chịu đi xem mắt, một mực khăng khăng.Bên cạnh nàng, ngoài một đồng nghiệp trẻ tuổi lại còn là nữ, chẳng có lấy chút dấu vết nào của đàn ông.Ban đầu còn có thể giải thích là bạn thân, Tân Du cũng ra mặt giúp đỡ, nói chỉ là hợp tính nên ở chung.Nhưng Sở Quyết Minh tuy cổ hủ, lại không phải kẻ ngốc. Biết bao dấu hiệu, cộng thêm việc chính miệng con gái ông từng nói, rằng nàng không thích đàn ông, cũng không muốn kết hôn sinh con.Lúc đó ông còn không để tâm, nghĩ con chỉ bị ảnh hưởng bởi mấy gã anh họ lông bông kia. Nhưng rồi đến một ngày, ông đột nhiên nhận ra—đó là lời nói thật.Thế là ông đích thân tìm đến căn nhà của các cô, gõ cửa.Khi ấy, Vân Hồi Chi còn đang mặc đồ ngủ mùa đông ở nhà, Sở Nhược Du thì vừa từ trong phòng bước ra với cây lau nhà, nhìn thấy ông liền sầm mặt lại.Tất nhiên là có thể tiếp tục bịa chuyện—bạn cùng thuê, bạn thân, đồng nghiệp—gì cũng được.Nhưng không khí sinh hoạt của hai người, Sở Quyết Minh có thể không nói gì, nhưng nếu muốn điều tra rõ ràng, chỉ cần liếc qua là biết các cô dùng chung một phòng.Vì vậy, không cần thiết phải giấu nữa. Ông đến đây hôm nay, chính là để vạch trần chuyện đó.Sở Nhược Du bảo Vân Hồi Chi về phòng trước, rồi một mình ngồi xuống, thẳng thắn với cha mình."Ba không cần hỏi nữa, con và em ấy đang yêu nhau."Nói xong, trong lòng nàng vừa sợ, lại vừa thấy nhẹ nhõm.Mấy năm nay, nàng có nhiều lần muốn nói rõ, nhưng không tìm được cơ hội. Mẹ nàng cũng không cho phép nàng nói. Dù đã nhiều lần ám chỉ, ba nàng vẫn chưa hiểu.Hôm nay, nói thẳng ra như vậy, cũng là chuyện tốt.Sở Quyết Minh không ngờ nàng lại dám cứng rắn như vậy, tức khắc nổi trận lôi đình, bàn tay đã giơ lên.Nhưng cuối cùng không đánh vào mặt Sở Nhược Du, mà là vỗ mạnh vào mặt mình, cảm thấy điều đáng xấu hổ nhất lại chính là bản thân ông.Những lời nặng nề cũng vì thế mà thốt ra không ít, Sở Nhược Du đều im lặng tiếp nhận, không tranh cãi, cũng chẳng dùng sự yếu đuối để cầu xin cảm thông.Chỉ khẽ lau đi những giọt nước mắt không kìm được, bình tĩnh nói: "Chuyện của con, con tự quyết định. Con muốn ở bên ai, trong lòng con rõ ràng nhất. Sau này cho dù con sai, cũng là chuyện của riêng con."Sở Quyết Minh cười lạnh: "Chuyện của riêng con? Nói thì dễ nghe lắm. Sau này nếu con thật sự hối hận, chẳng phải người nhà vẫn phải gánh hậu quả cho con sao?""Không cần. Vì cho dù không phải là em ấy, cho dù con với em ấy chia tay, thì lựa chọn tiếp theo của con vẫn là phụ nữ. Ba định gánh hậu quả gì?"Sở Quyết Minh nhìn nàng bằng ánh mắt như thể khắc sâu hận thù tận xương, mắng nàng đầu óc có bệnh, bảo nên đi chữa trị.Sở Nhược Du không hề lay chuyển: "Con cảm thấy bộ dạng hiện giờ của ba mới giống một người bệnh. Con với Tiểu Vân quen nhau bốn năm rồi, mẹ rất thích em ấy, ba người chúng con sống với nhau hòa thuận. Bây giờ ba bỗng dưng nhảy dựng lên, nói chúng con có bệnh thì là có bệnh à?"Trước đây, Sở Quyết Minh từng tranh cãi với con gái, nhưng hầu hết thời gian Sở Nhược Du đều chỉ phòng thủ, không phản bác. Đây là lần đầu tiên ông thật sự nhận ra con gái mình có thể lời lẽ cay nghiệt đến thế, cứng rắn đến mức nào.Ông phẫn nộ nói từ nay không nhận nàng làm con nữa, xem như kiếp trước ông tạo nghiệt, đời này gặp báo ứng, nuôi ra một đứa con vô ơn.Sở Nhược Du chỉ gật đầu: "Vì xu hướng tính dục không hợp ý ba, vì con không muốn kết hôn sinh con, liền đoạn tuyệt quan hệ. Thế hệ của các người tự cho là có truyền thống, có đạo đức và biết yêu thương, chẳng lẽ không phải cũng đang lệch lạc sao?"Dù Sở Nhược Du đã nói sẽ tự mình giải quyết chuyện gia đình, nhưng Vân Hồi Chi vẫn lo lắng, từ trong phòng bước ra.Cô không muốn để cha con họ vì xúc động mà tổn thương nhau bằng những lời không nên nói, cũng muốn có cơ hội tự giới thiệu một cách đàng hoàng với Sở Quyết Minh.Nhưng ông lúc đó đang nổi giận, thấy cô thì càng giận hơn, không thể ra tay với con gái, nhưng với cô thì lại có thể.Khi Vân Hồi Chi cất tiếng gọi, ông liền hất cả ly trà vào mặt cô, sau đó đập vỡ chiếc cốc ngay dưới chân, rồi quay người bỏ đi, đóng sầm cửa lại.Sau chuyện đó, hơn nửa năm trời Sở Nhược Du không trở về nhà. Dù Vân Hồi Chi không hề để bụng, thậm chí còn ngược lại an ủi nàng, nhưng nàng vẫn vô cùng phẫn hận khi người mình yêu bị xúc phạm như thế.Sau này, Sở Quyết Minh không còn đến gây khó dễ nữa, nhờ có Tân Du ở giữa điều hòa. Ông không dám nổi giận thêm, nhưng thái độ phản đối thì vẫn rõ ràng, thậm chí hiếm hoi còn cáu gắt với vợ: "Bà giấu tôi, còn cảm thấy chuyện bọn chúng hồ đồ là tốt đẹp? Thì cứ chiều hư con gái bà đi, xem sau này nó có kết cục gì."Tân Du không kể lại những lời này cho Sở Nhược Du nghe. Điều bà lo lắng nhất chính là chồng và con gái trở mặt đến mức tuyệt giao.Vào đầu tháng Mười Hai năm ngoái, tình trạng sức khỏe của bà đột ngột xấu đi, có dấu hiệu tái phát, Sở Quyết Minh cũng không còn tâm trí để tranh cãi nữa, lập tức chủ động liên lạc với hai người.Cả nhà đều lo sợ.Vân Hồi Chi cùng Sở Nhược Du vội vàng chạy đôn chạy đáo, liên hệ bệnh viện, bác sĩ, lo cơm nước, chăm sóc ngày đêm. Có những lúc Sở Nhược Du về nhà nghỉ ngơi, cô gặp Sở Quyết Minh đến bệnh viện.Ông vẫn không ưa cô, nhưng cũng không làm khó dễ, chỉ im lặng không để ý, thi thoảng mới nói vài câu dặn dò liên quan đến việc chăm sóc bệnh nhân.Tuy không gọi tên, chỉ nói thẳng, nhưng thái độ cũng không còn gay gắt.Có chút cao ngạo, rất giống một người nào đó.Chiến lược của Vân Hồi Chi là không để bụng, giữ tính tình hòa nhã. Mỗi lần ông mở lời, cô đều cười cười, miệng không ngớt gọi "chú".Nhờ vậy mà nửa năm nay quan hệ cũng dịu đi không ít, Sở Nhược Du bắt đầu thường xuyên về nhà hơn, Sở Quyết Minh cũng không nói thêm gì nữa. Cả nhà làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, duy trì mối quan hệ thân tình chẳng thể cắt đứt.Còn chuyện hôm nay mời hai cô về ăn cơm, thì đúng là lần đầu tiên.Vân Hồi Chi về đến nhà trong lòng bồn chồn, chỉ có thể gò bó mà chào hỏi mọi người, giống như lần đầu tiên đến.Sở Nhược Du thì xử lý một cách trưởng thành, nên nói gì thì nói, nói chuyện bình thường với cha mẹ, khách sáo, nhưng cũng không cho ba nàng có cơ hội phát huy.Mãi cho đến trên bàn cơm, Sở Quyết Minh mới nói rõ, ông nói với Sở Nhược Du: "Gọi các con đến, là mẹ con nói muốn gặp các con, thấy hai đứa ở bên nhau, mẹ con vui. Bác sĩ nói, mẹ con bây giờ cần phải mỗi ngày đều có tâm trạng vui vẻ, không thể suy nghĩ nhiều, không thể chịu ấm ức."Sở Quyết Minh uống một ngụm rượu, thở dài nói: "Cho nên không quan tâm thế nào, sức khỏe của mẹ con là quan trọng nhất, gia đình chúng ta sau này không cãi nhau nữa."Ba của ông năm ngoái vào tết Đoan Ngọ đã qua đời, từ đó về sau, người thân nhất của ông chỉ còn lại vợ và con gái.Nhưng làm cha mẹ, có mấy ai lúc về già thật sự trông cậy được vào con cái, cho dù về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại có thể, nhưng về mặt tinh thần thì sao, con cái có thể cho được cái gì.Người có thể ở bên cạnh chỉ có người vợ già.Vân Hồi Chi nghe vậy, đứng dậy kính ông một ly rượu, "Cảm ơn chú đã bằng lòng ăn bữa cơm này với con, chú yên tâm, con sẽ không làm chú thất vọng, sau này con sẽ để chú nhìn thấy."Sở Quyết Minh không tỏ thái độ, muốn ông chấp thuận mối tình này, ông không làm được.Chuyện như vậy, chỉ nghe thôi ông đã không vui, trong lòng còn lo danh tiếng của mình bị ảnh hưởng.Nhưng cân nhắc thiệt hơn, ông cũng không thể không tạm thời thỏa hiệp.Còn về con người Vân Hồi Chi, ông cũng không đến mức phản cảm, nhìn thế nào cũng không giống một đứa trẻ hư hỏng.Tân Du thì thích cô đến mức không giấu được, thỉnh thoảng lại cảm khái một câu: "Tiểu Vân còn chu đáo hơn cả con gái mình nữa đấy."Mỗi lần nghe đến đó, Sở Quyết Minh lại không vui, không nhịn được mà phản bác: "Chỉ giỏi nịnh nọt người khác thôi, sao có thể tốt hơn con gái của chúng ta được."Tân Du chỉ cười: "Được rồi được rồi."Ăn cơm xong, Sở Quyết Minh cũng không làm khó gì thêm, vào phòng trước, chỉ dặn dò Sở Nhược Du: "Tối nay ở nhà ngủ đi, ở bên mẹ con nhiều một chút."Lần đầu tiên sau mấy năm yêu nhau, vào đúng lúc cả nhà sum vầy, Vân Hồi Chi mới chính thức có tư cách ngồi lại ăn cơm cùng, ngủ lại trong nhà.Cô ngồi xem TV với Tân Du, miệng vẫn líu lo không dừng.Tân Du đã quen, sợ cô nói đến khô cổ: "Trong tủ lạnh có mấy loại cháu thích đấy, nước trái cây, nước ngọt, đều có cả."Vân Hồi Chi ôm chú mèo xám đang lười biếng, liếc mắt ra sau cẩn thận: "Cháu không dám đâu, Nhược Du không cho cháu uống.""Sao vậy?""Vì ban ngày cháu đã uống rồi. Với lại, bây giờ là buổi tối, chị ấy nói cháu không nên uống.""Con bé nhiều quy tắc quá, cháu cứ đi uống đi, không sao đâu.""Chị ấy sẽ đánh cháu mất!"Vân Hồi Chi nhăn mặt tố khổ, "Bị bắt gặp là cháu xui luôn đấy."Tân Du bèn phê bình: "Lạ thật! Lát nữa dì phải hỏi nó xem sao lại động tay động chân, đúng là thói xấu.""Dì tuyệt đối đừng nói nhé, chị ấy sẽ không vui đâu, cháu lại phải dỗ dành nữa. Không sao, chị ấy nghiêm khắc với cháu một chút cũng tốt mà, cháu biết hết. Dì ơi, cháu bằng lòng. Chỉ cần chị ấy ở bên cháu, chỉ cần dì thương cháu, cháu cái gì cũng chấp nhận được."Ánh mắt cô trong veo, tình ý chân thành, chẳng hề giấu giếm.Tân Du nghe mà xúc động, cảm thấy đứa trẻ này đúng là rất hiểu chuyện.Chú mèo trên đùi Vân Hồi Chi bỗng dưng nhảy xuống, kêu "meo" một tiếng rồi chạy về phía phòng, vòng quanh bên chân Sở Nhược Du.Tối hôm đó, Vân Hồi Chi nằm trên giường, khát nước. Sở Nhược Du đi ra ngoài rót nước cho cô, bất ngờ gặp Sở Quyết Minh, hai cha con đứng nói chuyện đôi câu.Tiếng họ trò chuyện vang vọng lại, lọt vào tai cô, khiến người nghe cảm thấy an lòng.Cô bật cười, vui vẻ.Tưởng rằng hạnh phúc chỉ đến mức đó thôi, cô đã thấy đủ đầy rồi.Không ngờ, lại càng lúc càng sâu đậm hơn.Cô nhắn tin báo tin tốt này cho mẹ, mẹ cô mừng rỡ, còn nói sau này nhất định phải liên hoan một bữa.Trước đó, mẹ cô cũng đã gặp Tân Du. Lần đó là do Vân Hồi Chi sắp xếp, đích thân nấu ăn, còn nghe mẹ mình rất tự nhiên gọi một tiếng "thông gia".Vân Hồi Chi lúc ấy vừa ngượng vừa xấu hổ. Tối đó kể lại cho Sở Nhược Du, nàng cũng chỉ mỉm cười."Vốn dĩ là vậy mà."Sở Nhược Du trở về phòng, đưa nước cho cô, hỏi cô đang cười ngây ngô cái gì."Chỉ là không nhịn được muốn cười thôi." Vân Hồi Chi nói."Vậy thì cứ cười đi, dù sao cũng đẹp, chị thích nhìn."Vân Hồi Chi hùng hồn đảm bảo với nàng: "Sau này em sẽ càng ngày càng yêu chị, em nhất định nhất định sẽ đối tốt với chị.""Đột nhiên hứa hẹn."Sở Nhược Du nghe mà thấy mãn nguyện, ý cười khó ngăn, nói đùa: "Làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à?"Trước mặt mẹ nàng nói xấu nàng, làm tổn hại hình tượng nàng, giả vờ yếu đuối, lấy lòng, chuyện này chắc không tính là chuyện có lỗi với lương tâm đâu nhỉ.Vân Hồi Chi lắc đầu: "Đâu có, chỉ là chúng ta khó khăn lắm mới đi đến đây, em nhất định phải trân trọng."Sở Nhược Du ngồi ở mép giường, vẫy tay, bảo cô gối đầu lên đùi mình, cúi đầu nói: "Chị cũng sẽ trân trọng em. Em cẩn thận nhé, cho dù một ngày nào đó em không muốn trân trọng nữa, chị cũng sẽ trói em vào bên cạnh chị, không để em chạy thoát đâu."Đây là người mà nàng đã dành mấy mùa hè, rất nhiều ngày đêm, toàn tâm toàn ý yêu thương.Nàng vì cô mà mất kiểm soát quá nhiều lần, cũng bằng lòng cứ thế mất kiểm soát mãi, nhưng nàng chỉ có thể chấp nhận mất kiểm soát khi được yêu, không thể chấp nhận mất kiểm soát khi không được yêu.Hai người nhất định phải kiên định đi tiếp.Cho đến ngày hôm nay, nàng có niềm tin này, cũng có sự chấp nhất này."Năm đó, em từ Kiêm Gia đến Hạ Thành, em đã nghĩ gì?""Suy nghĩ, liệu thành phố có thể chữa lành một con người không?""Chữa lành cái gì?""Một linh hồn cằn cỗi, trống rỗng.""Chữa lành được không?""Nhược Du, em yêu chị."[Toàn văn hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me