Bhtt Edit Phai Long Co Ay Sau Khi Ket Hon
Trì Du từ hành lang đi xuống, trên mặt đường để lại những dấu chân tuyết sâu cạn khác nhau, đến trước mặt Văn Khê đã là chuyện sau hai phút." Sao chị đột nhiên đến đây vậy?"Văn Khê đưa tay quét những hạt tuyết trên vai cô, giọng nhẹ nhàng, "Muốn đến thăm em, đúng lúc ở Lâm Giang cũng không có việc gì."Dưới đèn đường, những bông tuyết nhỏ mờ ảo trên khuôn mặt Văn Khê, Trì Du ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng sinh ra tò mò, "Vậy sao chị biết em ở đây?""Ở gần đây không có nhiều KTV hoạt động, chị nghĩ mọi người chắc không đi quá xa" Văn Khê cười: "Đoán đúng rồi."Trì Du cũng cười, "Có phải nên khen chị thông minh không."Văn Khê đưa tay ra, nắm lấy tay Trì Du, hỏi nhỏ: "Muốn về không?"Trì Du nắm chặt hơn một chút, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Văn Khê rất ấm áp, như một viên sưởi tay nhỏ nói: "Về nhà em đi.""Được."Xe của Văn Khê đậu bên cạnh, khi Trì Du kéo cửa xe ra thì đột nhiên dừng lại, để Văn Khê lên ghế phụ còn mình thì chui vào ghế lái , suy nghĩ một lát rồi lại đổi chỗ cho nhau."... Em uống rượu."Văn Khê cười: "Cũng may, không quá mệt."Lên xe xong, Trì Du liền thông báo trong nhóm WeChat.Nhóm lập tức sôi động.Bạn cùng lớp 1: Chuyện gì vậy? Định bỏ chạy à?Bạn cùng lớp 2: Trì mỹ nhân, không phạt bà uống rượu thì không được đâu, mau về đi, một mình tui chịu không nổi ~...Trì Du nhìn về phía Văn Khê: Vợ tôi đến rồi, về nhà cùng cô ấy.Nhóm lại một lần nữa sôi động.Từ KTV về đến dưới nhà Trì gia chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khi Trì Du và Văn Khê xuất hiện ở cửa, vài cặp mắt trong phòng khách đồng loạt dõi theo họ, bầu không khí im lặng , Trì Du mở lời trước: "Mẹ, đây là Văn Khê."Câu nói vừa dứt, phòng khách lập tức trở nên náo nhiệt.Hai người tặng quà xong thì bị bảy bà cô tám dì cả bao quanh, ai cũng khen câu nọ câu kia đẹp đôi, rồi đến lượt những câu hỏi dồn dập như dây chuyền.Điều hiếm thấy là, Phương Uyển cũng luôn giữ nụ cười trên mặt trong xuốt quá trình, thậm chí hiếm khi khen ngợi Trì Du.Văn Khê rất điềm tĩnh trả lời câu hỏi, thậm chí còn ngọt ngào gọi đủ các biệt danh, khiến mọi người đều cười không ngớt.Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Trì Du lấy cớ lái xe mệt mỏi dẫn Văn Khê về phòng.Trì Du đưa cho cô một ly nước, nói xin lỗi: " Ngại quá , nhà em người thân khá nhiệt tình, chị không sao chứ?"Văn Khê nhận lấy ly nước, "Khá ổn."Trì Du mở cửa sổ cho thoáng khí, quay người định hỏi Văn Khê có đói không, thì điện thoại bỗng reo lên, cô nhìn màn hình là Khương Khương.Trì Du nghe điện thoại, " Khương Khương?"Khương Khương: "Tiểu Du, bà về đến nhà chưa?"Trì Du: "Mới về tới."Khương Khương: "Cuốn sổ lưu bút hồi cấp ba vẫn còn ở chỗ bà không? Nếu có thì mang xuống cho tui được không?"Trì Du nhìn xuống dưới cửa sổ, mỉm cười "Được."Cô tắt máy, lục lọi trong một cái tủ nhỏ, cuối cùng tìm được một cuốn sổ nhỏ đã ngả vàng, cô nhìn Văn Khê nói: " Em xuống một chút, lát nữa sẽ về."Trì Du nhanh chóng xuống dưới, đưa đồ cho Khương Khương, sau đó nói chuyện ngắn gọn với cô ấy tại chỗ, Khương Khương liếc mắt ra hiệu ngẩng lên, "Đó là vợ của bà?"Trì Du ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng ở cửa sổ, cười "Ừ."Khương Khương nói: "Khá đẹp đó, được được, rất hợp."Trì Du lại cười: "Thôi, nhanh về làm mọi người bất ngờ đi."Lên lầu trở lại phòng, Văn Khê kéo ghế ngồi xuống bên bàn, Trì Du vỗ vỗ cánh tay, nói lạnh quá.Văn Khê gật đầu.Chi Du hỏi: " Chị đói không? Muốn ăn chút gì không?"Văn Khê: "Không đói."Trì Du quan sát biểu cảm của Văn Khê, cảm thấy trạng thái của cô lúc này có chút lạ, chẳng lẽ do gió lạnh thổi nhiều?Trì Du hỏi: " Chị không khỏe à?"Văn Khê gật đầu: "Có chút."Trì Du lại bắt đầu lục lọi tìm kiếm, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc cảm “ Em pha cho chị một ly, đừng để thật sự bị cảm.”Văn Khê giơ tay đè lên hộp thuốc cảm giọng điệu bất lực: “Đồ ngốc.”Ủa?Nhìn nhau một cái với Văn Khê, Trì Du cuối cùng cũng phản ứng lại, cô cất hộp thuốc cảm giải thích: “Cô ấy tên là Khương Khương, trước đây là hàng xóm bên cạnh nhà em, sau đó là bạn cùng lớp cấp ba.”Văn Khê nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng “Dạy em chơi đàn, em đuổi theo muốn cưới là Khương Khương đó hả?”Trì Du: …Trì Du: “ Chị nghe à?”Văn Khê: “ Ừ ”“Hồi đó còn nhỏ, em không có nhiều bạn chơi, nghĩ rằng cưới nhau rồi sẽ có thể chơi với nhau mỗi ngày, nên mới…” Trì Du nói: “Vì em không thích vứt bỏ những thứ có ý nghĩa kỷ niệm, vừa rồi là một cuốn lưu bút, chỉ mình em có, nên cô ấy mới tìm đến em.”Văn Khê gật đầu: “Còn đồ cũ nữa không?”Trì Du suy nghĩ kỹ, cúi người tiếp tục lục lọi trong tủ đầy kỷ niệm, tìm ra một cuốn nhật ký cũ kỹ, chữ trên bìa viết xiêu vẹo, “Đã chuyển nhà một lần, đồ đạc còn lại không nhiều, chắc còn vài cuốn nhật ký nữa chăng?”Cô đóng cửa tủ lại, đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Văn Khê, “ Chị có muốn xem không?”Văn Khê nhìn cô: “Có thể xem không?”“Có thể” Trì Du nhìn kỹ chữ viết, “Chắc là em viết hồi tiểu học, nếu chị không came thấy nhật ký học sinh tiểu học nhàm chán thì cứ xem đi.”Cô đưa cuốn nhật ký cho Văn Khê, Văn Khê nhận lấy, ngón tay thon dài mở trang đầu.Thời tiết trong xanhRất muốn ngủ cùng Khương Khương.???Trì Du hoàn toàn bị sốc.Văn Khê nhìn từ trang giấy lên mặt Trì Du, nhắc lại câu đó: “Rất muốn ngủ cùng Khương Khương?”Xem nhật ký thì không sao, nhưng nội dung xấu hổ như vậy lại bị đọc ra, Trì Du toàn thân tê dại, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Hay là chúng ta đổi cuốn khác xem?”Văn Khê nhướn mày: “Cũng khá thú vị hóa ra hồi nhỏ em cũng dữ dội vậy?”Trì Du dữ dội: …Trang tiếp theo vẫn là rất muốn ngủ cùng Khương Khương.Trì Du thật sự không chịu nổi kiểu tra tấn này, chưa chạm vào cuốn nhật ký thì Văn Khê đã giơ tay lên cao, Trì Du vừa tức vừa buồn cười: “Sao chị chơi xấu thế?”Văn Khê: “Ừ.”Trì Du: …Sau một hồi nghịch ngợm, Trì Du cũng không biết sao lại ngồi lên đùi Văn Khê, cô nhìn biểu cảm của Văn Khê, thở dài nói: “Thực ra chỉ là ý trên mặt chữ thôi, hồi nhỏ mẹ em thường chửi em , mẹ Khương Khương tính cách rất dịu dàng, em cứ muốn đến nhà cô ấy chơi hoài.”Văn Khê: TốtMặc dù cô ấy nói " tốt" nhưng Trì Du biết tạm thời vẫn chưa ổn.Cô ôm eo Văn Khê, ở trong lòng ngực cô ấy cọ xát : "Lúc nãy cô ấy không phải đến tìm em mượn lưu bút sao? Vì cô ấy muốn làm một quyển hồi ký cho người khác, kỷ niệm những khoảnh khắc bên nhau, không cần em nói chị cũng biết ý nghĩa rồi đúng không?"Trì Du ngẩng đầu, tay chạm nhẹ bên má Văn Khê, "Văn Khê, chị còn giận không?"Văn Khê cúi đầu nhìn cô, " Vì sao nghĩ chị đang giận mà không phải là chuyện khác?"Trì Du ngẩn người một lúc.Chuyện khác là gì?Không lẽ là ghen à? Haha, làm sao có thể chứ."Không giận là tốt rồi."Gió ngoài cửa thổi bay tấm màn voan trắng, mang theo hơi lạnh, nhưng Trì Du ngồi trên đùi Văn Khê, cảm nhận được chỉ có hơi ấm.Bên ngoài là tiếng tuyết rơi, bên trong là nhịp đập trái tim của nhau.Bất chợt yên tĩnh, Trì Du rất khó kiểm soát không nhìn thẳng vào mắt Văn Khê.Văn Khê vuốt ve bên má Trì Du, giọng nhẹ nhàng: "Đang nghĩ gì vậy?"Trì Du dời tầm mắt: " Không có gì "Văn Khê: "Xấu hổ?"Trì Du tiếp tục nhìn về phía Văn Khê: " A?"Văn Khê nói: "Để chị đoán xem."Trì Du: " Chị đoán đi."" Em muốn hôn chị?"Trì Du chớp mắt: "À."Đừng nhìn vẻ ngoài bình thản của Trì Du, thực ra trong lòng cô đã dậy sóng, sao người này lại đoán đúng nhanh vậy?Hôn nhau hình như rất dễ nghiện.Trì Du luôn rất muốn làm việc này cùng Văn Khê.Văn Khê dùng ngón tay vuốt qua khóe môi Trì Du nói: " Chị cũng vậy."Đã đến mức này rồi không hôn thì thật bất lịch sự.Trì Du vòng tay qua cổ Văn Khê, ngửa mặt vừa định đưa môi lên thì cửa bỗng nhiên kêu "cạch" mở ra...Phương Uyển đứng ở cửa, tay cầm đĩa trái cây, đứng sững một lúc rồi lập tức đóng cửa lại.Trì Du: ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me