Bhtt Edit Phai Long Co Ay Sau Khi Ket Hon
Trăng sáng sao thưa, Trì Du từ trong giấc ngủ mơ giãy dụa tỉnh dậy, mơ màng bước ra phòng khách, thấy Văn Khê đang tựa vào lan can kim loại màu đen.Cô tiến lại gần, đúng lúc Văn Khê vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Dậy rồi à?”Đầu Trì Du choáng váng từng cơn, cô liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia, thuận miệng hỏi : " Muộn thế này còn chưa ngủ nữa?”Văn Khê khẽ nói: “Một người bạn.”Trì Du ngẩn người, rồi bật cười :“Không phải nói điều này.”Khi Văn Khê đi rót nước, Trì Du nhìn bóng dáng cô , khóe môi khẽ cong lên sao Văn Khê đáng yêu thế nhỉ?Trì Du quay vào phòng khách, cầm ly nước Văn Khê vừa rót. Cô chưa vội uống mà nhìn sang một chiếc hộp kim loại bên cạnh, thuận miệng hỏi: “ Đây là gì vậy?”“Đường ” Văn Khê nói “Vợ chị không thích uống thuốc, nhờ Trì tiểu thư giám sát giúp.”Trì Du bật cười: “Được thôi.”Xác nhận lần nữa: Văn Khê đúng là rất đáng yêu.Trì Du lấy một viên ăn trước, vị trái cây, ngọt thanh. Cô nhìn Văn Khê cười: “Cũng được đó, vợ chị rất hài lòng.”Văn Khê hỏi: “Ngon không?”“Chị muốn ăn?” – Trì Du đưa cho cô một viên.Văn Khê nhíu mày: “Viên này à?”Khi ánh mắt Trì Du chạm vào Văn Khê, cảm giác choáng váng lại ập đến, buông viên kẹo ra rồi móc vào ngón tay Văn Khê, chậm rãi hướng lên trên, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.Hai người lại dính chặt vào nhau.Giữa họ luôn có một sự ăn ý khiến người ta tim đập mặt đỏ.Thậm chí chỉ cần ánh mắt là đủ hiểu đối phương muốn gì.Ví dụ như lúc này, cô rất muốn hôn cô ấy.Môi vừa chạm vào nhau, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng. Trì Du ngẩng đầu, len lén mở mắt nhìn Văn Khê. Văn Khê giơ tay che mắt cô, nhẹ giọng nói bên tai: “Nhắm mắt lại.”Trì Du khẽ cắn cô một cái, nhưng chẳng đau, giống như đang mút lấy. Văn Khê đáp lại thêm mãnh liệt. Khi hai người hôn nhau, Trì Du cảm thấy cơn choáng váng càng dữ dội hơn.Từ sofa phòng khách quay lại phòng ngủ. Văn Khê kéo rèm cửa mà Trì Du vừa mở ra lúc nãy. Trong phòng không bật đèn, bóng đêm bao trùm, hơi nóng toả ra từ cơ thể hai người .Giống như hôm qua, Trì Du bắt chước động tác của Văn Khê, luồn tay đến gấu áo cô. Văn Khê lại ngăn tay cô, hôn nhẹ lên khóe môi Trì Du, dịu dàng nói:
“Đợi em khỏe hơn đã.”Trì Du chớp mắt trong bóng tối, đột nhiên nhớ ra mình là người đang bệnh.Rồi lại cực kỳ hối hận vì đang bệnh.Thật là vô dụng mà.—Nghỉ ngơi hai ngày, Trì Du vẫn còn hơi yếu. Đến thứ Hai, sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, nhưng nhờ lớp trang điểm nên nhìn không khác gì bình thường.Buổi trình diễn dự án mới kết thúc, Trì Du trao đổi ngắn với các trưởng phòng khác rồi quay về văn phòng. Trợ lý mới được phân Tiểu Tần đang giúp cô sắp xếp tài liệu.Trì Du ngồi vào bàn, mở email của trưởng phòng mỹ thuật gửi tới, vừa định phản hồi thì nghe thấy một tiếng “rầm” bên cạnh.Liếc mắt sang, cô thấy Tiểu Tần lảo đảo, đồ đạc rơi vãi khắp mặt bàn.“Xin lỗi Trì tổng, em bị tụt huyết áp chút, không cố ý.” Mặt Tiểu Tần tái nhợt, nhìn rất yếu ớt.“Không sao.” Trì Du rời tay khỏi bàn phím, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp nhỏ trong góc, rút vài viên kẹo đưa cho Tiểu Tần, dịu dàng:
“Ăn chút đi.”Tiểu Tần cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn Trì tổng .”Trì Du mỉm cười tiếp tục làm việc.—Buổi trưa, Phó Nhuế Tình đặc biệt đến công ty Tân Ức tìm Trì Du ăn trưa. Hai người gặp nhau ở tầng trệt nhà ăn.Bình thường Phó Nhuế Tình mà đến gặp Trì Du trong giờ làm việc, đa phần là có chuyện cần phàn nàn.Lần này cũng không ngoại lệ.Vừa có nước trái cây, cô nàng uống một ngụm. Trì Du chú ý thấy mái tóc đỏ của cô đã nhuộm lại, rồi nghe cô nói:
“Sao tui xui thế nhỉ? Toàn gặp mấy tên * hải vương * đi thả lưới!”* Trong ngữ cảnh đời sống tình cảm, 海王 ám chỉ người có khả năng "thả câu" (gọi là tán tỉnh) khắp nơi, luôn có nhiều "mối quan hệ" hoặc người theo dõi. Họ thường được ví như là "vua của đại dương" luôn có "cá" (người mà họ thu hút) bám theo.Trì Du nhìn cô một cái: “ Em gái ngọt ngào à?”Phó Nhuế Tình bật cười chua chát: “Còn ai vào đây nữa?”Cô nàng phẫn nộ kể cho Trì Du nghe về trải nghiệm truyền kỳ cuối tuần.Trước tiên, cô với em gái ngọt ngào đang tiến triển tốt, hai người hẹn nhau đến khách sạn Như Gia để " thảo luận nhân sinh".Sau đó, ngay trước cửa Như Gia, cô đụng ngay phải Khúc Băng Việt người cũng đang " thảo luận nhân sinh" với người khác.Vừa gặp mặt, Khúc Băng Việt đã kéo cô nói chuyện không ngớt. Sau này Phó Nhuế Tình mới biết người ta không giống cô, mà là đưa bạn say rượu đến khách sạn.Hai người lại nói chuyện một hồi rồi Phó Nhuế Tình lên tìm em gái ngọt ngào. Kết quả thật trùng hợp vừa mở cửa thì nghe thấy cô gái kia đang gửi tin nhắn thoại cho một người đàn ông.Cuối cùng, Phó Nhuế Tình tìm ra được năm tài khoản QQ và ba tài khoản WeChat của cô nàng kia.Kết luận: Lại gặp trúng Poseidon ( thần biển).Phó Nhuế Tình tức giận và uất ức: “Năm nay đúng là bị ma ám.” – Cô lấy điện thoại soi gương: “Tui cảm giác da mặt mình sắp chuyển thành màu xanh rồi.”Trì Du chỉ có thể vỗ vai cô: “Chia buồn.”Cô lại chợt nhớ đến một chuyện:“Tui nhớ ra vì sao thấy cô ta quen mắt rồi, lần trước tui gặp cô ta trong bệnh viện.”Là lúc đến thăm Lưu Dương.Chẳng qua lúc đó bị Ngu Từ thu hút sự chú ý, nên cô không nghĩ nhiều.
---
Phó Nhuế Tình dùng đũa chọc chọc món ăn trước mặt, "Thôi, tui xuất gia làm ni cô đây, bản sư thái đã nhìn thấu hồng trần rồi."Trì Du nhìn ra cô ấy cũng không quá buồn, ít nhất thì khá hơn lần của Na Na rất nhiều. Cô như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “ Bà xác định Khúc Băng Việt là thẳng nữ à?”Phó Nhuế Tình trợn trắng mắt: “Chẳng lẽ không phải ?”Lúc xem tin nhắn của Văn Khê, cô thấy Khúc Băng Việt dùng từ “cô ấy”.Thấy Phó Nhuế Tình có vẻ không muốn tiếp tục đoạn nhân duyên trước đó, Trì Du cũng không nói thêm gì nữa chỉ gật đầu:
“Ăn cơm đi.”Phó Nhuế Tình chống cằm, ánh mắt u uẩn:
“Nếu bà chưa kết hôn, hai đứa mình sống tạm với nhau cũng được, giữa đường toàn gặp phải tra nữ, tim tui sắp tan nát rồi.”Sau đó là âm thanh hiệu ứng đặc biệt quan tâm vang lên.Trì Du liếc xéo cô một cái: “Phải rồi, tim bà vỡ thành từng mảnh, mảnh ở đây, mảnh ở kia.”Phó Nhuế Tình bật cười ha ha: “Chừa cho tui chút mặt mũi đi.”Trì Du cầm điện thoại lên, chụp ảnh gửi cho Văn Khê.Phó Nhuế Tình nhìn thấy, trêu chọc: “ Này là báo cáo à? Không giống bà chút nào.”Trì Du chỉnh lại: “Là chia sẻ.”Trước kia Trì Du đúng là chưa từng làm những chuyện như vậy. Cùng Chu Dao Ngọc… thôi khỏi nói, chỉ đến khi ở bên Văn Khê, cô mới phát hiện ra hóa ra mối quan hệ giữa người với người còn có một kiểu tương tác khác.Phó Nhuế Tình gật gù: “Được đó được đó, sinh hoạt vợ vợ vào đúng quỹ đạo rồi.”Trì Du nhìn cô một cái, không nói gì.Phó Nhuế Tình hỏi tiếp: “Vậy cái sinh hoạt khác của hai người vào quỹ đạo luôn chưa?”Trì Du không hiểu: “ Sinh hoạt gì?”Phó Nhuế Tình cười gian: “Thì ừm ~ sinh hoạt đó đó.”Lần này Trì Du hiểu rồi, như nhớ đến gì đó, tai hơi đỏ lên: “Chưa, bà đừng nghĩ mấy chuyện này hoài.”“Chuyện đó bình thường mà? Với lại hai người kết hôn rồi, ngại gì nữa?” – Phó Nhuế Tình cười thoải mái – “Đã gần hai tháng rồi chị gái, hai người thật sự chưa làm gì à?”Phó Nhuế Tình nói không sai, nhưng cô với Văn Khê rõ ràng không phải là cặp vợ vợ bình thường.Trì Du nói: “Gần đây tui bị bệnh.”Phó Nhuế Tình: “Rồi sao nữa?”Trì Du đáp: “Hết rồi.”Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phó Nhuế Tình, Trì Du giải thích sơ qua. Cô ấy lại càng kinh ngạc: “Văn Khê mà vẫn chịu đựng được sao?”Trì Du: …“Không bình thường?”Phó Nhuế Tình:
“Tất nhiên không bình thường, vợ bà thật đỉnh.”Trì Du:
“…Sao không nói tui đỉnh?”Phó Nhuế Tình: “Cả hai người đều đỉnh”Trì Du: …Cả hai cùng im lặng một lúc.Phó Nhuế Tình nhìn cô, thở dài: “Tui hiểu rồi, hai người đúng là gà mờ. Thôi được rồi, tui làm người tốt tới cùng.”Trì Du: “ Bà lại muốn làm gì?”Phó Nhuế Tình hất tóc: “ Bà khỏi lo.”Khi Trì Du từ nhà hàng trở lại, lúc ra khỏi thang máy thì đúng lúc gặp Tiểu Tần ở góc rẽ, trông vẫn yếu ớt như trước. Cô hỏi:
“Vẫn chưa khỏi hả?”Tiểu Tần cười: “Đỡ nhiều rồi.”Thế là Trì Du không nói thêm gì, bước về văn phòng.Chiều tối.Mùa đông giá lạnh đã qua, thời tiết ở Lâm Giang dần ấm lên. Trì Du từ tòa nhà công ty bước ra, cô nhìn ảnh đại diện của Văn Khê, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời sáng trong lành.Thế giới dường như ngày càng tươi đẹp.Nhưng ngay giây sau, vẻ đẹp đó như hoa trong gương, trăng đáy nước thoắt cái đã tan biến. Ánh mắt cô nhìn thấy ở bậc thang phía dưới là Chu Dao Ngọc, mà Chu Dao Ngọc thì như sói đói thấy thịt, không chỉ dán mắt vào cô mà còn nhanh chóng bước tới.Có lẽ do đã có kinh nghiệm vài lần trước, lần này Chu Dao Ngọc chỉ đơn giản gọi tên Trì Du rồi nói: “Biết chỗ khác không gặp được cậu nên cố tình chờ ở đây. Tiểu Du, chúng ta thương lượng đi.”Trì Du lạnh lùng : “Không hứng thú.”Chu Dao Ngọc chẳng buồn để tâm tới phản ứng của cô, cứ thế nói tiếp: “Nếu cậu không muốn đến chỗ khác nói chuyện, thì ở đây cũng được. Tiểu Du, chuyện của chúng ta đã là quá khứ, cậu kết hôn với Văn Khê, muốn làm nhục tôi thế nào cũng được. Nhưng cậu có thể…. A Từ không biết nghe từ đâu chuyện của chúng ta, cậu có thể nói giúp… là giữa chúng ta chưa từng có gì không?”Cô ta tạm dừng , đối mặt với ánh mắt của Trì Du có chút nói không được, nhưng vừa nghĩ tới sự lạnh nhạt và xa cách của Ngu Từ, Chu Dao Ngọc cắn răng nói tiếp: “Còn chuyện của Thời Khoa… nếu cậu chịu giúp tôi, bao nhiêu tiền đều có thể, hoặc cậu muốn gì cũng được.”Trì Du như đang nghe chuyện cười: “ Tôi muốn là cô cút nhanh liền "Chu Dao Ngọc thở dài : “Tiểu Du, cậu suy nghĩ kỹ đi, tôi nói là làm.”“Cô sẽ không tưởng mình là người si tình chứ?” Trì Du cười lạnh “Cô yêu Ngu Từ đến vậy, sao lúc biết cô ấy ly hôn lại không chia tay tôi?”Chu Dao Ngọc như bị đâm trúng chỗ đau, thoáng chốc mặt biến sắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh: “ Tôi biết cậu vẫn còn giận, tùy cậu muốn mắng gì cũng được. Tiểu Du, chỉ là vài lời không ảnh hưởng gì thôi, với cậu chẳng mất mát gì cả.”Trì Du chẳng buồn cùng cô ta nói nữa quay lưng bỏ đi, Chu Dao Ngọc gọi theo, thấy Trì Du hoàn toàn không có ý dừng lại, liền đuổi theo: “Tiểu Du, tôi không có ý xúc phạm cậu, chỉ muốn nhờ cậu giúp…”“Chu Dao Ngọc, tôi không hiểu vì sao cô không thể nghe tiếng người? Tôi không còn lời nào để nói cũng không muốn gặp cô, phiền cô đừng bám theo tôi nữa được không?”Nhìn ánh mắt Trì Du đầy chế giễu, Chu Dao Ngọc thở dài nói: “Được thôi, cậu không muốn thì cũng chẳng sao, nhưng có vài lời tôi nghĩ vẫn nên nói cho cậu biết.”Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng đã thấy ở nhà mẹ Văn hôm đó, trong lòng Chu Dao Ngọc trào dâng một cảm giác khó tả, cô lên tiếng: "Chuyện của A Từ mà có thể khiến cậu có thành kiến lớn như vậy, thế còn Văn Khê thì sao? Tôi khuyên cậu đừng ôm ảo tưởng với cô ta, kẻo lại đâm đầu vào tường một lần nữa."Bước chân của Trì Du khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: "Liên quan gì đến cô?"Sắc mặt Chu Dao Ngọc cứng đờ: "Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu một câu."" Tôi cùng vợ tôi là trời sinh một đôi, không cần cô chỉ trỏ," trên mặt Trì Du hiện lên một nụ cười, " Bé em họ à, lo xử lý cho xong đống chuyện rắc rối của mình đi."Nói xong Trì Du lập tức đến bên lề đường không xa lên một chiếc xe.Chu Dao Ngọc nhận ra, đó là xe của Văn Khê.Chu Dao Ngọc thấy bực bội, quay trở lại xe mình. Ghế lái chính là một người bạn của cô, khẽ tặc lưỡi:
"Không nói chuyện được à?"Chu Dao Ngọc bực dọc day day trán:
"Không."Ánh mắt người bạn lướt từ gương mặt Chu Dao Ngọc ra kính chắn gió phía trước xe, lại tặc lưỡi thêm lần nữa: " Không ngờ loại chuyện cẩu huyết thế này lại có thật đấy. Trì Du cưới chị họ cậu..."Chu Dao Ngọc liếc cô ta một cái đầy lạnh lùng."Tôi chỉ cảm thán thôi mà, không tận mắt thấy thì tôi cũng chẳng tin nổi" người bạn chống khuỷu tay lên vô-lăng, "Mấu chốt là chị họ cậu cũng đồng ý kết hôn, thật thần kỳ, sau này mỗi dịp lễ tết mà gặp nhau chắc cậu ngại chết mất.""Không đời nào."Chu Dao Ngọc nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt: “Bọn họ không thể ở bên nhau lâu được đâu.”Người bạn mở cửa sổ, rút một điếu thuốc từ hộp ra, nhìn cô một cái: “Sao lại nói thế? Quan hệ khó xử như vậy mà chị họ cậu vẫn có thể kết hôn, tôi thì thấy…”Chu Dao Ngọc khẳng định chắc nịch:
“Trì Du cưới chị ấy chẳng qua chỉ để chọc tức tôi, trả thù tôi thôi.”“Còn về Văn Khê…”“Cũng không thể nào thích cô ấy.”Chu Dao Ngọc nhướng mày: “Trong lòng chị ấy có người khác.”Dù lúc nói thẳng những lời đó với Trì Du không hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt, nhưng Chu Dao Ngọc cũng không phải vô căn cứ mà nói vậy.Người bạn phả ra một vòng khói: “Quan hệ giữa các người thực sự là rối loạn.”Chu Dao Ngọc không nói gì.Người bạn như chợt nghĩ ra điều gì đónói: “Phải rồi Ngu Từ chẳng phải đang tránh mặt cậu sao? Mấy hôm trước tôi có đến nhà hàng Thanh Lan, tình cờ thấy cô ấy cũng ở đó. Nếu thật sự không gặp được người thì cậu có thể đến đó thử vận may.”---Cùng lúc đó, trên một chiếc xe khác.Trì Du kéo dây an toàn, gió lạnh bên ngoài rít lên từng cơn, cô liếc nhìn Văn Khê, chủ động mở lời: “ Em chẳng nói gì với cô ta cả.”Văn Khê khẽ cười một tiếng: “ Chị biết.”Trì Du sững người, ngả người tựa vào ghế:
“Sao cái gì chị cũng biết vậy? Chị có biết mình như thế giống ai không?”Văn Khê cũng nhìn cô: "Giống cái gì?"Trì Du: "Cao thủ tình trường."Văn Khê bỗng nhiên lại cười."Cười gì vậy?" Trì Du nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười kia, ngay cả chính cô cũng không biết câu mình vừa nói là trêu đùa hay có ý thăm dò nhiều hơn, "Hiểu thế, chị từng theo đuổi bao nhiêu cô gái rồi?"Văn Khê : "Để chị nghĩ xem."Còn phải nghĩ?Trì Du trong lòng bĩu môi.Vậy thì chắc phải nhiều lắm?Ít nhất bảy tám chín mươi người?Một lát sau, Văn Khê nhẹ nhàng gõ ngón tay lên vô-lăng: "Một người."Trì Du ồ một tiếng: "Vậy à?"Ngón tay Văn Khê trượt khỏi vô-lăng: "Muốn xem ảnh cô ấy không?"Trì Du thẳng lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ trước, lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Xem đi, đang chán, để coi gu thẩm mỹ của chị thế nào."Văn Khê đưa điện thoại cho cô.Trì Du cúi đầu nhìn.Không ngờ là bức ảnh Lương Tư Tư chụp cho cô."Gu thẩm mỹ được không?"Thật sự là quá được luôn.Trì Du hơi muốn bật cười.Văn Khê đặt điện thoại vào lòng bàn tay Trì Du, lười nhác lên tiếng: "Gửi cho chị một tin nhắn trên WeChat đi.""Ừm."Trì Du làm theo, gửi một dấu chấm.Điện thoại của Văn Khê lập tức hiện thông báo tin nhắn.Trì Du liếc mắt nhìn thấy phần ghi chú (nickname liên lạc).Bảo bối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me