Bhtt Edit Phan 2 Dang Edit Chap Kiem Om Di Su Ty Xuyen Sach
"Vút!"Giữa bầu trời rộng lớn, một viên châu đen kịt tỏa ma khí dày đặc, rít gió bay vun vút, xuyên qua tầng mây, lao thẳng vào khu vực Sương Hoa Cung, rồi không do dự lao thẳng đến khu cấm địa.Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly liếc nhau, ánh mắt đều trở nên trầm trọng. Các nàng không ngờ viên Tụ Ma Châu lại dễ dàng xuyên qua kết giới do chính Phục Nhan lập nên.Nhưng nhìn kỹ luồng ma khí dày đặc quanh Tụ Ma Châu, Phục Nhan chợt hiểu — luồng khí đó chắc chắn đã theo nàng tiến vào Ma Trì Chi Đỉnh, trong lúc nàng và Bạch Nguyệt Ly cùng tu luyện, nó đã âm thầm hút linh lực ở đó để hồi phục sức mạnh.Ma Trì Chi Đỉnh là thánh địa tu luyện trong Ma Vực, đối với luồng khí của ma linh, linh lực nơi đó quả thực là món ăn lớn.May mà Phục Nhan không ở đó lâu, nên tình hình vẫn chưa mất kiểm soát. Chỉ cần sớm trấn áp luồng khí ma này, mọi chuyện vẫn còn cứu được."Nhưng... tại sao nó lại bay thẳng vào cấm địa?"Ánh mắt Phục Nhan nhìn chằm chằm viên Tụ Ma Châu, giọng nàng nhỏ dần như đang nói với chính mình.Chỉ trong khoảnh khắc, nàng như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức mở to, vẻ mặt kinh ngạc."Trong cấm địa, rất có thể... còn cất giữ thứ gì đó."Bạch Nguyệt Ly thoáng khựng lại, đồng thời gật đầu theo ý nghĩ của Phục Nhan, ánh mắt cũng lộ vẻ hoài nghi.Rõ ràng, việc luồng khí ma đột ngột đổi hướng không thể là ngẫu nhiên. Cấm địa kia chắc chắn có vật gì đó vô cùng quan trọng đối với khí ma.Dù đã đoán được phần nào chân tướng, nhưng Phục Nhan vẫn không khỏi thấy khó tin:"Sao có thể như vậy? Sương Hoa Cung đã bị tàn phá hơn một ngàn năm, bên trong phế tích chẳng còn chút linh khí hay sinh khí nào. Cho dù trước kia cấm địa từng phong ấn thứ gì đó tà ác, thì cũng đã sớm tan biến rồi..."Trong lúc trò chuyện, Phục Nhan bất giác nhớ lại lần trước khi cả nhóm tiến vào vùng đất cấm, đã thấy một cảnh tượng dị thường: phía dưới bệ đá có mấy cột trụ đá khổng lồ, cùng với những sợi xích sắt đã rỉ sét theo năm tháng...
Nàng luôn tin rằng, trong cấm địa xưa kia thực sự từng phong ấn một thứ gì đó. Chỉ là giờ đây nơi ấy im lìm, chẳng lẽ vẫn còn thứ gì đang ngủ yên bên trong?Giữa không trung, sắc mặt của Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly đều nặng nề. Nếu như phân thân của Ma Linh thực sự đã nuốt chửng một vật tà ác nào đó, thì sức mạnh của nó chắc chắn sẽ tăng vọt. Dù chưa đủ để gây họa khắp thiên hạ, nhưng để đối phó với hai người bọn họ thì dư sức."Vút! Vút!"
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly lập tức tăng tốc, thân ảnh họ tựa như tia chớp phóng đi. Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai đã xông thẳng vào phạm vi cấm địa của Sương Hoa Cung.Ngay lúc đó, viên Tụ Ma Châu đột nhiên lóe lên, như ánh chớp xẹt qua rồi lao thẳng về phía sau ngọn núi, hoàn toàn biến mất, tựa như tan vào hư không, mang theo vẻ bí ẩn khó lường."Rầm rầm rầm!"
Ngay sau đó, bệ đá trên đỉnh cấm địa rung chuyển dữ dội, chấn động lan khắp bốn phía. Vô số tảng đá lớn rơi xuống, lăn lộn ầm ầm rồi rơi thẳng vào dòng sông khô dưới chân núi, khiến bụi đất bay mù mịt.Lông mày Phục Nhan từ đầu đến giờ vẫn chưa từng giãn ra. Thấy cảnh tượng trong cấm địa, nàng định thi triển thân pháp, định lao tới chỗ những cột đá khổng lồ phía dưới bệ đá. Nhưng đúng lúc đó, nàng bỗng cảm nhận được một luồng khí quen thuộc đang nhanh chóng tiến vào trong di tích Sương Hoa Cung.Bước chân của nàng khựng lại chớp mắt. Khi quay đầu nhìn lại, Bạch Nguyệt Ly cũng vừa phát hiện điều tương tự. Hai người đồng thời xoay người, ánh mắt như mũi tên khóa chặt vào bóng người vừa xuất hiện.Chỉ trong một hơi thở, Lư Tiêu Văn đã vượt qua khoảng cách xa xôi, đứng ngay trước mặt hai nàng. Hắn dường như cũng cảm nhận được điều bất thường, sắc mặt lúc này tối sầm lại."Các ngươi... đã làm gì vậy?"
Lư Tiêu Văn nhìn chằm chằm hai người, rồi liếc về phía những chấn động đang xảy ra trong cấm địa, ánh mắt hắn lập tức ánh lên vẻ kinh hãi.Thấy vậy, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly lập tức xác nhận suy đoán vừa rồi — quả nhiên, dưới cấm địa kia thật sự có thứ gì đó đang bị phong ấn.Giờ đây, Phục Nhan không còn thời gian dài dòng. Ánh mắt nàng nghiêm nghị, nhìn thẳng vào Lư Tiêu Văn, trầm giọng hỏi:
"Bên trong cấm địa, rốt cuộc là thứ gì?"Lư Tiêu Văn đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên:
"Ta không biết."Nghe câu đó, Phục Nhan thoáng cau mày, nghĩ hắn đang che giấu. Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, từng chữ buông ra dứt khoát:
"Hiện tại thời gian không còn nhiều. Ta đã vượt qua khảo nghiệm, chính thức trở thành cung chủ của Sương Hoa Cung, vậy còn điều gì mà ta không được biết?"Lư Tiêu Văn nhìn nàng thật sâu, rồi chậm rãi nói:
"Bí mật của cấm địa, chỉ có cung chủ các đời mới được biết. Ngoài ra, không ai có quyền hỏi tới, càng không được tùy tiện bước vào."Kỳ thực, ngay cả hắn, đây cũng là lần đầu tiên đặt chân tới nơi này.Phục Nhan: "..."
Dù sao thì Sương Hoa Cung đã diệt môn từ lâu, nàng cũng chỉ là kẻ đột nhiên "nổi lên giữa dòng" mà giành lấy vị trí cung chủ. Những bí mật truyền thừa này, tất nhiên nàng không được tiếp nhận đầy đủ.Bạch Nguyệt Ly cuối cùng cũng thu hồi ánh nhìn. Không nói thêm lời nào, thân hình nàng như dải lụa trắng, chớp mắt đã lao vút về phía sau cấm địa, giọng nói gấp gáp vang lên:
"Không còn kịp nữa rồi!"Thấy vậy, Phục Nhan cũng không dám chậm trễ. Nàng nhanh chóng thi triển khinh thân thuật, theo sát ngay phía sau. Chỉ một thoáng, hai người đã hạ xuống giữa bệ đá trên đỉnh núi, nơi trung tâm cấm địa.Lư Tiêu Văn vẫn đứng yên một chỗ thật lâu. Hắn lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh trong cấm địa, sau cùng chỉ có thể thở dài bất lực."Ào ——"
Ngay sau đó, Lư Tiêu Văn đang lơ lửng trên không bất ngờ giơ cao một tay. Trong khoảnh khắc ấy, một luồng linh lực cuồn cuộn từ lòng bàn tay hắn bùng lên, hóa thành một cột sáng khổng lồ, tựa dải ngân hà xuyên thẳng qua bầu trời, đánh mạnh xuống tầng không bao phủ di tích Sương Hoa Cung.Luồng linh lực ấy vừa chạm tới liền lan tỏa nhanh chóng, tản ra khắp bầu trời. Trong nháy mắt, toàn bộ di tích Sương Hoa Cung rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng lắc lư như long mạch đang chuyển mình.Bên ngoài dãy núi phủ đầy tuyết, một con Đại Bằng Huyễn Ảnh khổng lồ rẽ gió lao đến. Trên lưng nó là một bóng dáng nữ nhân mang vẻ thanh thoát phiêu bạt. Nàng nhanh chóng dừng lại lơ lửng giữa không trung.Thủy Lưu Thanh chưa kịp bay đến đỉnh núi thì đã trông thấy một cột sáng linh lực từ Sương Hoa Cung bùng lên mãnh liệt. Đôi mắt nàng lập tức trở nên nghiêm nghị, linh cảm báo động một điều chẳng lành — chắc chắn đã có chuyện xảy ra bên trong.Khoảng cách giờ đã gần, nàng gần như khẳng định Phục Nhan đang ở trong di tích. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, trong khoảnh khắc, Thủy Lưu Thanh nhảy khỏi lưng con chim bằng, thân hình hóa thành một vệt sáng lao thẳng về phía Sương Hoa Cung."Vù ——"Nhưng ngay lúc nàng sắp tiến vào di tích, một luồng sức mạnh vô hình bất ngờ từ bốn phương tám hướng quét tới, tụ lại thành một lớp chắn siết chặt không gian. Một đợt chấn động dữ dội dội lên khắp đất trời, khiến Thủy Lưu Thanh khựng lại giữa không trung.Chỉ sau một cái chớp mắt, di tích Sương Hoa Cung trên đỉnh núi tuyết bỗng biến mất không còn dấu tích, không gian bên trong dường như đã bị phong ấn trở lại hoàn toàn.Thủy Lưu Thanh, người chỉ còn cách một bước là vào trong, lúc này đành đứng lặng giữa bầu trời phủ đầy tuyết trắng: "..."Cùng lúc đó, ở trong cấm địa, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly vừa mới trấn định thân thể đã lập tức cảm nhận được Sương Hoa Cung đã hoàn toàn bị phong bế. Hai người đưa mắt nhìn nhau, khẽ sững lại rồi đồng thời nhìn về phía Lư Tiêu Văn, lúc này cũng đang hạ xuống rất nhanh."Sao lại đột ngột phong bế Sương Hoa Cung?" – Bạch Nguyệt Ly hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lẽo vang lên, ánh mắt sắc bén soi thẳng vào đối phương.Theo lẽ thường, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút các thế lực tu tiên khắp thiên hạ. Tuy nàng không muốn lộ thân phận, nhưng ít ra, nếu có thêm người tới, cũng sẽ giúp phần nào khống chế được biến cố."Tổ huấn." – Lư Tiêu Văn không có ý che giấu gì, gương mặt đã trở lại bình thản, nói đều đều: "Nếu một ngày cấm địa xuất hiện dị biến, điều đầu tiên phải làm là lập tức phong bế Sương Hoa Cung."Hắn không rõ ẩn ý sâu xa của điều này, nhưng là người của Sương Hoa Cung, hắn bắt buộc phải tuân theo lời dạy của tổ tông.Phục Nhan không để tâm lắm đến chuyện đó. Dù sao, với năng lực của Bạch Nguyệt Ly, nàng có thể xé không gian rời đi bất cứ lúc nào. Dẫu biến cố xảy ra, hai người họ vẫn có thể toàn thân thoát hiểm. Ánh mắt nàng khẽ chuyển, dừng lại nơi mấy cột đá khổng lồ dựng đứng trên mặt đất."Keng ——"Ngay khi đó, tiếng xích sắt rung lên vang vọng. Những sợi xích đen to lớn đột nhiên gãy vụn, rơi xuống đầy đất. Mấy cột đá kiên cố cũng đổ sập, cuốn theo lớp bụi đất mù mịt phủ khắp cấm địa.Chỉ trong chớp mắt, ma khí cuồn cuộn như thác lũ từ nơi sâu thẳm trào ra, lan rộng khắp không gian, bao trùm lấy cả cấm địa. Ba người đứng trên đỉnh núi lập tức thu lại khí tức, im lặng quan sát. Trong ánh mắt họ đồng thời ánh lên một luồng sáng lạnh như sương phủ mùa đông.Ma khí xung quanh mỗi lúc một đặc quánh hơn, bao phủ khắp không trung, tựa như có thứ gì đó đang gầm thét muốn phá tan núi đá mà chui lên. Dưới chân ba người, đỉnh núi cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, báo hiệu điều gì đó khủng khiếp sắp xuất hiện."Ở đằng kia."Lư Tiêu Văn nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén. Linh thức mạnh mẽ của hắn có thể xuyên qua tầng ma khí dày đặc, nhanh chóng xác định phương hướng phát ra dị biến.Nghe vậy, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly cũng đồng loạt quay đầu nhìn theo. Trong vùng ma khí đặc sệt như sóng vỗ, một vật thể tròn trịa từ từ bay lên, phá vỡ màn sương đen.Khi vật đó bay đến lưng chừng không trung, ba người cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng đáng sợ của nó.Đó—lại chính là một chiếc đầu lâu ghê rợn!Trên đầu lâu ấy không còn chút da thịt, chỉ là bộ xương khô quắt, bên ngoài phủ một lớp da đỏ thẫm mỏng như lụa rách. Một bên thái dương mọc ra chiếc sừng cong quái dị, đỉnh đầu lơ thơ vài sợi tóc tàn, lay động theo gió một cách quỷ dị.Thấy cảnh đó, Phục Nhan không khỏi trợn to mắt, toàn thân rùng mình. Ánh nhìn nàng vô thức rơi vào đôi hốc mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu.Trong hốc mắt đen ngòm ấy, một ngọn lửa nhỏ yếu ớt đang lặng lẽ cháy. Đó là một ngọn lửa màu xanh đen âm u, yếu đến mức dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi tắt.Ngay lúc này, viên Tụ Ma Châu đã rời khỏi Phục Nhan, bay lượn trong không trung rồi chui thẳng vào đầu lâu. Khí tức ma linh phát ra từ viên châu ấy lơ lửng ngay cạnh ngọn lửa kia, như thể giữa hai luồng sức mạnh đang diễn ra một cuộc giằng co đầy nguy hiểm.Lư Tiêu Văn khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói chắc nịch:"Đó là... đầu của Xuy Ma."Xuy Ma là một loại ma vật vô cùng khủng khiếp sinh ra giữa trời đất. Sức mạnh của chúng hùng hậu đến mức ngay cả các vị tiên lão cũng phải e dè. Khi đạt đến đỉnh cao, chỉ một con Xuy Ma cũng có thể khiến tám phái lớn trong thiên hạ phải liên thủ để chống đỡ.Thế nhưng, suốt ngàn năm qua, lục địa Thông Huyền lại bình yên đến lạ thường, không hề nghe nói có ma vật nào đáng sợ như Xuy Ma tái xuất.Lư Tiêu Văn vẫn còn nhớ như in: khi hắn mới bước chân vào con đường tu luyện, một con Xuy Ma cường đại đột ngột xuất hiện, khiến thiên hạ đại loạn. Cuối cùng, tám đại thế lực đỉnh cao liên thủ, mới có thể gắng gượng tiêu diệt được nó.Giờ đây, nhìn chiếc đầu lâu lơ lửng giữa không trung, Lư Tiêu Văn lập tức hiểu ra rằng: năm xưa, thi thể của Xuy Ma chắc chắn đã bị chặt ra từng mảnh, và phần khó chế ngự nhất — chiếc đầu — đã bị trấn giữ ngay trong cấm địa của Sương Hoa Cung.Dù chưa từng tận mắt thấy Xuy Ma, nhưng cả Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly đều đã nghe danh ma vật kinh hoàng này. Khi nhìn thấy chiếc đầu lơ lửng, sắc mặt của cả hai không hẹn mà cùng hiện rõ sự kinh ngạc và dè chừng."Viên châu kia là vật gì vậy?"Lư Tiêu Văn lập tức hỏi dồn. Hắn biết rõ: Xuy Ma này đã chết từ lâu, bị phong ấn suốt ngàn năm, linh trí đáng lẽ đã tiêu tan. Nhưng giờ đây lại tái xuất, tất nhiên là do viên châu kia đã gây ra trò quỷ quái.Phục Nhan trả lời ngắn gọn, không chút do dự:"Ma linh.""Gì... gì cơ?"Lư Tiêu Văn như bị nghẹn, lưỡi thắt lại một nhịp. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phục Nhan, sắc mặt cứng đờ, như thể vừa nghe thấy chuyện không thể tin nổi."Ầm!"Bỗng nhiên, từ giữa không trung vang lên tiếng nổ lớn. Viên Tụ Ma Châu bất ngờ phát nổ, vỡ tan thành từng mảnh, tan biến ngay trong chiếc đầu lâu của Xuy Ma. Mà nơi ngọn lửa xanh đen từng bùng cháy...Đã hoàn toàn tắt lịm.
Nàng luôn tin rằng, trong cấm địa xưa kia thực sự từng phong ấn một thứ gì đó. Chỉ là giờ đây nơi ấy im lìm, chẳng lẽ vẫn còn thứ gì đang ngủ yên bên trong?Giữa không trung, sắc mặt của Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly đều nặng nề. Nếu như phân thân của Ma Linh thực sự đã nuốt chửng một vật tà ác nào đó, thì sức mạnh của nó chắc chắn sẽ tăng vọt. Dù chưa đủ để gây họa khắp thiên hạ, nhưng để đối phó với hai người bọn họ thì dư sức."Vút! Vút!"
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly lập tức tăng tốc, thân ảnh họ tựa như tia chớp phóng đi. Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai đã xông thẳng vào phạm vi cấm địa của Sương Hoa Cung.Ngay lúc đó, viên Tụ Ma Châu đột nhiên lóe lên, như ánh chớp xẹt qua rồi lao thẳng về phía sau ngọn núi, hoàn toàn biến mất, tựa như tan vào hư không, mang theo vẻ bí ẩn khó lường."Rầm rầm rầm!"
Ngay sau đó, bệ đá trên đỉnh cấm địa rung chuyển dữ dội, chấn động lan khắp bốn phía. Vô số tảng đá lớn rơi xuống, lăn lộn ầm ầm rồi rơi thẳng vào dòng sông khô dưới chân núi, khiến bụi đất bay mù mịt.Lông mày Phục Nhan từ đầu đến giờ vẫn chưa từng giãn ra. Thấy cảnh tượng trong cấm địa, nàng định thi triển thân pháp, định lao tới chỗ những cột đá khổng lồ phía dưới bệ đá. Nhưng đúng lúc đó, nàng bỗng cảm nhận được một luồng khí quen thuộc đang nhanh chóng tiến vào trong di tích Sương Hoa Cung.Bước chân của nàng khựng lại chớp mắt. Khi quay đầu nhìn lại, Bạch Nguyệt Ly cũng vừa phát hiện điều tương tự. Hai người đồng thời xoay người, ánh mắt như mũi tên khóa chặt vào bóng người vừa xuất hiện.Chỉ trong một hơi thở, Lư Tiêu Văn đã vượt qua khoảng cách xa xôi, đứng ngay trước mặt hai nàng. Hắn dường như cũng cảm nhận được điều bất thường, sắc mặt lúc này tối sầm lại."Các ngươi... đã làm gì vậy?"
Lư Tiêu Văn nhìn chằm chằm hai người, rồi liếc về phía những chấn động đang xảy ra trong cấm địa, ánh mắt hắn lập tức ánh lên vẻ kinh hãi.Thấy vậy, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly lập tức xác nhận suy đoán vừa rồi — quả nhiên, dưới cấm địa kia thật sự có thứ gì đó đang bị phong ấn.Giờ đây, Phục Nhan không còn thời gian dài dòng. Ánh mắt nàng nghiêm nghị, nhìn thẳng vào Lư Tiêu Văn, trầm giọng hỏi:
"Bên trong cấm địa, rốt cuộc là thứ gì?"Lư Tiêu Văn đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên:
"Ta không biết."Nghe câu đó, Phục Nhan thoáng cau mày, nghĩ hắn đang che giấu. Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, từng chữ buông ra dứt khoát:
"Hiện tại thời gian không còn nhiều. Ta đã vượt qua khảo nghiệm, chính thức trở thành cung chủ của Sương Hoa Cung, vậy còn điều gì mà ta không được biết?"Lư Tiêu Văn nhìn nàng thật sâu, rồi chậm rãi nói:
"Bí mật của cấm địa, chỉ có cung chủ các đời mới được biết. Ngoài ra, không ai có quyền hỏi tới, càng không được tùy tiện bước vào."Kỳ thực, ngay cả hắn, đây cũng là lần đầu tiên đặt chân tới nơi này.Phục Nhan: "..."
Dù sao thì Sương Hoa Cung đã diệt môn từ lâu, nàng cũng chỉ là kẻ đột nhiên "nổi lên giữa dòng" mà giành lấy vị trí cung chủ. Những bí mật truyền thừa này, tất nhiên nàng không được tiếp nhận đầy đủ.Bạch Nguyệt Ly cuối cùng cũng thu hồi ánh nhìn. Không nói thêm lời nào, thân hình nàng như dải lụa trắng, chớp mắt đã lao vút về phía sau cấm địa, giọng nói gấp gáp vang lên:
"Không còn kịp nữa rồi!"Thấy vậy, Phục Nhan cũng không dám chậm trễ. Nàng nhanh chóng thi triển khinh thân thuật, theo sát ngay phía sau. Chỉ một thoáng, hai người đã hạ xuống giữa bệ đá trên đỉnh núi, nơi trung tâm cấm địa.Lư Tiêu Văn vẫn đứng yên một chỗ thật lâu. Hắn lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh trong cấm địa, sau cùng chỉ có thể thở dài bất lực."Ào ——"
Ngay sau đó, Lư Tiêu Văn đang lơ lửng trên không bất ngờ giơ cao một tay. Trong khoảnh khắc ấy, một luồng linh lực cuồn cuộn từ lòng bàn tay hắn bùng lên, hóa thành một cột sáng khổng lồ, tựa dải ngân hà xuyên thẳng qua bầu trời, đánh mạnh xuống tầng không bao phủ di tích Sương Hoa Cung.Luồng linh lực ấy vừa chạm tới liền lan tỏa nhanh chóng, tản ra khắp bầu trời. Trong nháy mắt, toàn bộ di tích Sương Hoa Cung rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng lắc lư như long mạch đang chuyển mình.Bên ngoài dãy núi phủ đầy tuyết, một con Đại Bằng Huyễn Ảnh khổng lồ rẽ gió lao đến. Trên lưng nó là một bóng dáng nữ nhân mang vẻ thanh thoát phiêu bạt. Nàng nhanh chóng dừng lại lơ lửng giữa không trung.Thủy Lưu Thanh chưa kịp bay đến đỉnh núi thì đã trông thấy một cột sáng linh lực từ Sương Hoa Cung bùng lên mãnh liệt. Đôi mắt nàng lập tức trở nên nghiêm nghị, linh cảm báo động một điều chẳng lành — chắc chắn đã có chuyện xảy ra bên trong.Khoảng cách giờ đã gần, nàng gần như khẳng định Phục Nhan đang ở trong di tích. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, trong khoảnh khắc, Thủy Lưu Thanh nhảy khỏi lưng con chim bằng, thân hình hóa thành một vệt sáng lao thẳng về phía Sương Hoa Cung."Vù ——"Nhưng ngay lúc nàng sắp tiến vào di tích, một luồng sức mạnh vô hình bất ngờ từ bốn phương tám hướng quét tới, tụ lại thành một lớp chắn siết chặt không gian. Một đợt chấn động dữ dội dội lên khắp đất trời, khiến Thủy Lưu Thanh khựng lại giữa không trung.Chỉ sau một cái chớp mắt, di tích Sương Hoa Cung trên đỉnh núi tuyết bỗng biến mất không còn dấu tích, không gian bên trong dường như đã bị phong ấn trở lại hoàn toàn.Thủy Lưu Thanh, người chỉ còn cách một bước là vào trong, lúc này đành đứng lặng giữa bầu trời phủ đầy tuyết trắng: "..."Cùng lúc đó, ở trong cấm địa, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly vừa mới trấn định thân thể đã lập tức cảm nhận được Sương Hoa Cung đã hoàn toàn bị phong bế. Hai người đưa mắt nhìn nhau, khẽ sững lại rồi đồng thời nhìn về phía Lư Tiêu Văn, lúc này cũng đang hạ xuống rất nhanh."Sao lại đột ngột phong bế Sương Hoa Cung?" – Bạch Nguyệt Ly hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lẽo vang lên, ánh mắt sắc bén soi thẳng vào đối phương.Theo lẽ thường, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút các thế lực tu tiên khắp thiên hạ. Tuy nàng không muốn lộ thân phận, nhưng ít ra, nếu có thêm người tới, cũng sẽ giúp phần nào khống chế được biến cố."Tổ huấn." – Lư Tiêu Văn không có ý che giấu gì, gương mặt đã trở lại bình thản, nói đều đều: "Nếu một ngày cấm địa xuất hiện dị biến, điều đầu tiên phải làm là lập tức phong bế Sương Hoa Cung."Hắn không rõ ẩn ý sâu xa của điều này, nhưng là người của Sương Hoa Cung, hắn bắt buộc phải tuân theo lời dạy của tổ tông.Phục Nhan không để tâm lắm đến chuyện đó. Dù sao, với năng lực của Bạch Nguyệt Ly, nàng có thể xé không gian rời đi bất cứ lúc nào. Dẫu biến cố xảy ra, hai người họ vẫn có thể toàn thân thoát hiểm. Ánh mắt nàng khẽ chuyển, dừng lại nơi mấy cột đá khổng lồ dựng đứng trên mặt đất."Keng ——"Ngay khi đó, tiếng xích sắt rung lên vang vọng. Những sợi xích đen to lớn đột nhiên gãy vụn, rơi xuống đầy đất. Mấy cột đá kiên cố cũng đổ sập, cuốn theo lớp bụi đất mù mịt phủ khắp cấm địa.Chỉ trong chớp mắt, ma khí cuồn cuộn như thác lũ từ nơi sâu thẳm trào ra, lan rộng khắp không gian, bao trùm lấy cả cấm địa. Ba người đứng trên đỉnh núi lập tức thu lại khí tức, im lặng quan sát. Trong ánh mắt họ đồng thời ánh lên một luồng sáng lạnh như sương phủ mùa đông.Ma khí xung quanh mỗi lúc một đặc quánh hơn, bao phủ khắp không trung, tựa như có thứ gì đó đang gầm thét muốn phá tan núi đá mà chui lên. Dưới chân ba người, đỉnh núi cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, báo hiệu điều gì đó khủng khiếp sắp xuất hiện."Ở đằng kia."Lư Tiêu Văn nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén. Linh thức mạnh mẽ của hắn có thể xuyên qua tầng ma khí dày đặc, nhanh chóng xác định phương hướng phát ra dị biến.Nghe vậy, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly cũng đồng loạt quay đầu nhìn theo. Trong vùng ma khí đặc sệt như sóng vỗ, một vật thể tròn trịa từ từ bay lên, phá vỡ màn sương đen.Khi vật đó bay đến lưng chừng không trung, ba người cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng đáng sợ của nó.Đó—lại chính là một chiếc đầu lâu ghê rợn!Trên đầu lâu ấy không còn chút da thịt, chỉ là bộ xương khô quắt, bên ngoài phủ một lớp da đỏ thẫm mỏng như lụa rách. Một bên thái dương mọc ra chiếc sừng cong quái dị, đỉnh đầu lơ thơ vài sợi tóc tàn, lay động theo gió một cách quỷ dị.Thấy cảnh đó, Phục Nhan không khỏi trợn to mắt, toàn thân rùng mình. Ánh nhìn nàng vô thức rơi vào đôi hốc mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu.Trong hốc mắt đen ngòm ấy, một ngọn lửa nhỏ yếu ớt đang lặng lẽ cháy. Đó là một ngọn lửa màu xanh đen âm u, yếu đến mức dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi tắt.Ngay lúc này, viên Tụ Ma Châu đã rời khỏi Phục Nhan, bay lượn trong không trung rồi chui thẳng vào đầu lâu. Khí tức ma linh phát ra từ viên châu ấy lơ lửng ngay cạnh ngọn lửa kia, như thể giữa hai luồng sức mạnh đang diễn ra một cuộc giằng co đầy nguy hiểm.Lư Tiêu Văn khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói chắc nịch:"Đó là... đầu của Xuy Ma."Xuy Ma là một loại ma vật vô cùng khủng khiếp sinh ra giữa trời đất. Sức mạnh của chúng hùng hậu đến mức ngay cả các vị tiên lão cũng phải e dè. Khi đạt đến đỉnh cao, chỉ một con Xuy Ma cũng có thể khiến tám phái lớn trong thiên hạ phải liên thủ để chống đỡ.Thế nhưng, suốt ngàn năm qua, lục địa Thông Huyền lại bình yên đến lạ thường, không hề nghe nói có ma vật nào đáng sợ như Xuy Ma tái xuất.Lư Tiêu Văn vẫn còn nhớ như in: khi hắn mới bước chân vào con đường tu luyện, một con Xuy Ma cường đại đột ngột xuất hiện, khiến thiên hạ đại loạn. Cuối cùng, tám đại thế lực đỉnh cao liên thủ, mới có thể gắng gượng tiêu diệt được nó.Giờ đây, nhìn chiếc đầu lâu lơ lửng giữa không trung, Lư Tiêu Văn lập tức hiểu ra rằng: năm xưa, thi thể của Xuy Ma chắc chắn đã bị chặt ra từng mảnh, và phần khó chế ngự nhất — chiếc đầu — đã bị trấn giữ ngay trong cấm địa của Sương Hoa Cung.Dù chưa từng tận mắt thấy Xuy Ma, nhưng cả Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly đều đã nghe danh ma vật kinh hoàng này. Khi nhìn thấy chiếc đầu lơ lửng, sắc mặt của cả hai không hẹn mà cùng hiện rõ sự kinh ngạc và dè chừng."Viên châu kia là vật gì vậy?"Lư Tiêu Văn lập tức hỏi dồn. Hắn biết rõ: Xuy Ma này đã chết từ lâu, bị phong ấn suốt ngàn năm, linh trí đáng lẽ đã tiêu tan. Nhưng giờ đây lại tái xuất, tất nhiên là do viên châu kia đã gây ra trò quỷ quái.Phục Nhan trả lời ngắn gọn, không chút do dự:"Ma linh.""Gì... gì cơ?"Lư Tiêu Văn như bị nghẹn, lưỡi thắt lại một nhịp. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phục Nhan, sắc mặt cứng đờ, như thể vừa nghe thấy chuyện không thể tin nổi."Ầm!"Bỗng nhiên, từ giữa không trung vang lên tiếng nổ lớn. Viên Tụ Ma Châu bất ngờ phát nổ, vỡ tan thành từng mảnh, tan biến ngay trong chiếc đầu lâu của Xuy Ma. Mà nơi ngọn lửa xanh đen từng bùng cháy...Đã hoàn toàn tắt lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me